Tinh Hà Xán Lạn

Chương 33


trước sau


  
Edit: Trúc
 
Lúc này, Thiếu Thương ‘biết anh em như thể tay chân’ đang ngửa mặt đứng ở đầu phố nhìn trời, từ trên trời tuyết mịn rơi lả tả xuống, thấm đến mặt cùng trên cổ, ướt lạnh ẩm ướt, trong lòng nàng mờ mịt.
Nửa khắc đồng hồ trước, anh ruột Trình Thiếu Cung dẫn nàng đến chỗ ba huynh đệ ở tạm thời tránh né, sau đó tự mình chạy về Cửu Truy Đường nghe ngóng tin tức. Thiếu Thương ngồi xổm trước bếp lửa, gặp Phù Đăng vừa thay Trình Tụng dọn dẹp bó mũi tên dây cung xong đi vào trong phòng.
Bạn cũ gặp lại, không khỏi hàn huyên. Thiếu Thương từ chỗ Phù Đăng biết Phù Lượng đã theo bên người tiểu đệ Trình Trúc, Phù Đăng cũng từ chỗ Thiếu Thương biết A Mai lại cao hơn hai tấc. Sau đó Phù Đăng không khỏi hỏi Thiếu Thương vì sao ở đây, sau khi biết nội tình, hắn ta càng thêm lo lắng.
“Nữ quân muốn phạt người, còn chưa bao giờ thất bại.” Phù Đăng khó xử: “Ti hạ theo phụ thân ở trước trướng đại nhân nhiều năm, mỗi lần nữ quân muốn trách đánh công tử, cho dù vị công tử kia trốn ở chỗ nào thì nữ quân luôn có thể tìm về, tiếp tục trách phạt.”
Lần này, Thiếu Thương ngồi không yên.
Dưới sự cổ vũ tha thiết của nàng, Phù Đăng còn rất trung thực miêu tả hình phạt trượng kia thi hành thế nào, tạo thành tổn thương cỡ nào, tần suất mấy vị công tử kêu thảm, tốc độ khỏi bệnh, cùng tình trạng khôi phục thể xác tinh thần.
Phù Đăng vốn muốn cho tiểu thư biết tránh được nhất thời tránh không tránh được mãi mãi, dựa vào nơi hiểm yếu chống lại không bằng thái độ đoan chính, thành tâm thành ý đi nhận sai, sau đó mẹ con làm lành.
Ai ngờ, mạch suy nghĩ của Thiếu Thương lại là ‘Thẳng thắn sẽ được khoan hồng, lao động cải tạo bê gạch, kháng cự sẽ nghiêm trị, về nhà ăn tết’.
Nói thật, nàng vẫn rất yêu quý thân da thịt này của mình, chẳng lẽ không bị Doãn Hủ Nga đánh hỏng, ngược lại gãy trong tay Tiêu phu nhân. Nàng lập tức hoảng hốt, quyết ý đi ra ngoài tránh đầu gió trước giống như khi còn bé.
Phù Đăng thoạt đầu quá sợ hãi, cố gắng cản trở một lúc, thấy tâm ý tiểu thư đã định, cũng chỉ có thể làm hộ vệ cùng nàng ra cửa. Hai người từ cửa hông Trình phủ ra ngoài, trong lúc vội vàng, Phù Đăng còn nhớ rõ dẫn ra hai con ngựa, thế nhưng đi thẳng ra khoảng năm mươi sáu mươi trượng, Thiếu Thương mới phát hiện hành động lần này trăm phần trăm không ổn.
Đầu tiên, nàng không biết cưỡi ngựa.

Tiếp theo, trên người nàng không mặc quần áo ấm ra ngoài, trên chân vẫn mang đôi giày thêu hoa đế mềm màu xanh lục đầu giày vểnh lên.
Tiếp nữa, nhiệt độ bên ngoài là âm, mà lại còn đang có tuyết rơi.
Cuối cùng, nơi này không phải đầu phố quê nhà ở kiếp trước có quán mì hoành thánh, bên đường có bánh rán, cuối phố có chao, đi thêm mấy bước, còn có chị gái mở phòng chiếu phim.
Lúc này đã gần hoàng hôn, khói bếp trên nóc nhà tỏa ra gần gần xa xa, trên phố người đi thưa thớt, nhà trọ có thể cung cấp chỗ đặt chân tạm thời, hàng ăn các thứ phải quy định trên phố mới có, không giống hậu thế có thể thấy được khắp nơi trên phố.
Nàng cùng Phù Đăng hai mặt nhìn nhau, Phù Đăng cực kỳ xấu hổ mình làm việc không chu toàn.
Thiếu Thương lại không trách hắn ta, Phù Ất cùng a Trữ bồi dưỡng nhi tử làm quân sĩ, không phải người hầu tùy thân cho các công tử. Thế là nàng do dự, phải chăng mình nên thành thật về nhà, dù có bị đánh một trận cũng hơn là bị phong hàn.
Lại nói, nàng cũng đã quen có tỳ nữ lúc nào cũng đi theo, đời trước đi ra ngoài nàng nào dám không mang theo chìa khoá túi tiền, bây giờ thì ngược lại, cho dù gió thổi trời mưa tuyết rơi, ắt có tỳ nữ theo sau lưng liên tục không ngừng bung dù khoác áo hỏi han nàng ân cần.
Thật sự là từ giàu thành nghèo khó nha.
Thiếu Thương cười một tiếng tự giễu, đang định đầu hàng về nhà, lại nghe một loạt tiếng chuông xe ngựa quen thuộc...
“Trình Thiếu Thương!” Cùng giọng nam nhân trẻ tuổi càng thêm quen thuộc.
Thiếu Thương ngẩng đầu nhìn chỉ thấy Viên Thận khoác áo lông đón gió, nhô ra nửa người từ trong chiếc xe ngựa hoa lệ kia của Viên gia, khuôn mặt tuyết trắng bị lạnh thành một tầng đỏ bừng nhàn nhạt. Hắn vừa nhìn thấy Thiếu Thương thì vui mừng, lập tức lo lắng nói: “Sao ngươi mặc ít vậy? Nhanh vào xe ngựa đi!”
Phù Đăng hơi chần chờ, hôm đó tiệc khách của Trình gia, hắn ta cũng có gặp Viên Thận, tuy biết không phải kẻ xấu, nhưng dù sao...
Thiếu Thương cũng không để ý nhiều đến cái này mà vội vàng tiến lên mấy bước, hai ba cái đã bò lên trên xe ngựa Viên phủ. Viên Thận mỉm cười né người nhường nàng đi vào. Xa phu ngồi ở đầu xe kia còn rất tri kỷ ném một kiện áo choàng lông cừu cho Phù Đăng, Phù Đăng yên lặng nhận lấy khoác lên người, sau đó trở mình lên ngựa, tay dắt một con ngựa khác, chậm rãi đi theo bên cạnh xe, trong lòng hắn ta lo lắng cho thân thể tiểu thư, hắn ta còn nhớ kỹ mấy tháng trước mẫu thân vất vả cỡ nào mới cứu được cái mạng nhỏ của nàng.
Tình hình Thiếu Thương hoàn toàn chính xác không được tốt, trình độ yếu đuối của thân thể này vượt qua dự liệu của nàng, mới qua thời gian ngắn như vậy, nàng đã lạnh từ đầu ngón tay đến tận trong tim rồi. May mà xe ngựa của công tử thế gia chẳng những bên ngoài hoa lệ, bên trong cái gì cần có đều có; án thư, bàn nhỏ, đèn da dê áp tường, chậu than nho nhỏ chế từ gỗ ngô đồng điêu khắc bạc tinh mỹ, ngay cả vách xe đều phủ một tầng gấm vóc tơ tằm mềm mại, đáng tiếc đầu ngón tay Thiếu Thương đã đông cứng, sờ không ra xúc cảm thoải mái kia.
Viên Thận cau mày nhìn nàng, nữ hài nho nhỏ lạnh run lẩy bẩy, trên tóc mai hơi ướt sau khi bông tuyết tan đi, nhưng vì bị đánh mặt mũi bầm dập, ngược lại không nhìn ra sắc mặt nàng thế nào.
Cánh tay hắn khẽ động, rất muốn khoác áo lông trên người mình lên trên người Thiếu Thương, lại cảm thấy quá mạo muội, không nghĩ tới Thiếu Thương đã tự động kéo một tấm thảm nhung lông dê ở trên vách ôm vào trong ngực.
Viên Thận im lặng, buông ngón tay túm áo khoác ra hỏi: “Ngươi muốn đi chỗ nào?”
“A mẫu muốn đánh ta, ta tránh đi.” Thiếu Thương cố hết mức tới gần chậu than sưởi ấm, mặt mày ủ ê nói: “Ai ngờ không mang gì cả, nếu không vẫn nên trở về thôi.”
Viên Thận cau mày nói: “Trước tiên đừng về. Chúng ta đi một lúc.” Nếu thật sự không được, hắn cũng có mấy biệt trang có thể cho nàng tránh né, nhưng mà thế lại không ổn...
Thiếu Thương vội gật đầu, nàng cũng cần ngẫm lại bước kế tiếp nên làm gì.
Viên Thận cầm que sắt cởi lửa, chậm rãi chọc lửa than: “... Khổ nhục kế này của ngươi làm không tệ. Trước khi ta rời Doãn phủ đã nghe nói Doãn nương tử thân thể khó chịu, không hiện thân trên buổi tiệc.” Cái này thật ra là hắn cố ý nghe được.
Rốt cuộc Thiếu Thương hơi dừng lại, kiên quyết không nhận: “Cái gì mà khổ nhục kế? Ta tuổi trẻ nóng nẩy, không chịu nổi Doãn nương tử chọc, lúc này mới mất chừng mực. Viên công tử nói cẩn thận!”
Viên Thận buông que sắt xuống, chần chờ một lát, từ phía sau chỗ ngồi xách ra một bầu rượu miệng rộng sơn mài hoa văn huyền điểu, hắn ngẫm nghĩ rồi đổ ra nửa chén rượu gạo ấm áp, sau đó đưa cho Thiếu Thương.
Thiếu Thương suốt ruột với cái dáng vẻ thận trọng kia của hắn, một tay nàng túm tấm thảm lông tơ, một tay nhận cốc hai tai, lật tay một cái một hơi uống cạn sạch. Lập chí làm thái muội, sao có thể không biết uống rượu. Trước cấp hai nàng đã thử qua bia, rượu nếp, rượu trắng, cùng rượu nho trộn lẫn đường giả; một tí tẹo rượu gạo thế này đương nhiên không thành vấn đề…
“Khụ khụ... Khụ...” Thiếu Thương ho khan kịch liệt, suýt nữa ho ra nước mắt. Được rồi, nàng lại quên mất.
Viên Thận vừa bực mình vừa buồn cười, bàn tay mở ra lại xiết vào, chịu đựng không vỗ lưng nàng.
“... Đã biết đả thương địch thủ một ngàn tự tổn thương mình tám trăm, cần gì phải ra hạ sách này.” Hắn nhỏ giọng nói: “Doãn nương tử kia dĩ nhiên sẽ nhận lấy trách phạt nhưng chẳng lẽ ngươi cũng toàn thân lui ra à?”

Thiếu Thương ho khan đến nửa chết nửa sống, ngẩng đầu cười lạnh: “Có người dựa vào mới có thể nói ‘Toàn thân trở ra’, Viên công tử cảm thấy ta giống à?” Nàng cũng không tin người đi một bước nhìn ba bước như Viên Thận sẽ không thăm hỏi tình hình của nàng.
Ai ngờ Viên Thận lại thản nhiên nói: “Người trên đời này không phải ai cũng có duyên với phụ mẫu. Đã sinh ra trên đời này thì phải cố gắng sống thật tốt.”
Thiếu Thương cảm thấy phiền muộn: Nàng vẫn cố sống thật tốt đó. Cho dù là thái muội hay là học sinh khá giỏi, đời trước mỗi một ngày nàng đều rất cố gắng đó, mắt thấy tiền đồ như gấm, ai ngờ ông trời lại bắt nàng trải qua lần nữa!
Viên Thận thấy nàng yên lặng thì hòa nhã nói: “Quá khứ đã qua, lúc này cũng chưa chắc đều sai. Về sau nếu không phải Trình gia có khúc mắc với ngươi, ta nghĩ chắc cũng sẽ không cố ý gây khó dễ với ngươi.”
Thiếu Thương miễn cưỡng gật đầu, lúc này mới hỏi: “Đúng rồi, sao ngươi lại qua cửa nhà ta thế?” Nhà nàng cũng không phải đường lớn, ở bên trái bên phải không phải nhà giàu thì là quan văn võ mới được phong.
Ai ngờ Viên Thận không đáp, lại nhìn trái phải nói: “Thật ra hôm nay ta còn có lời muốn nói với ngươi, vốn gia mẫu muốn mời nữ quyến Trình gia qua phủ thưởng mai trong hai ngày tới, ai ngờ...”
“Thưởng mai? Không phải mẫu thân ngươi không hỏi đến mọi chuyện à?” Thiếu Thương lấy làm lạ hỏi.
Lại nói Viên phu nhân cũng là một trong những người hiếm có ở trong đô thành. Cáo mệnh phu nhân của đại tướng nhất đẳng nơi biên cương, nhà mẹ đẻ, nhà chồng đều là danh gia vọng tộc, cũng không biết làm sao lại tuyên bố muốn tu đạo lánh đời. Không tiếp khách, không đãi tiệc, ngay cả cung yến đều mượn cớ ốm không đi, trừ ngẫu nhiên cần tiến cung lĩnh thưởng tạ ơn không có cách nào từ chối ra, gần như không ai có cơ hội nhìn thấy bà

ta, trình độ ẩn cư chỉ kém một chút so với Nghiêm thần tiên thế ngoại cao nhân.
Nói khoa trương chút, lần gần đây nhất Viên phủ mở tiệc cỡ lớn chiêu đãi khách lạ là tiệc trưởng thành của Viên đại công tử. Những năm gần đây, trừ gia yến nhỏ lẻ tẻ chiêu đãi bạn bè, ngay cả quan lễ của Viên Thận cũng làm trong nhà lão sư.
Viên Thận xụ mặt: “Không có quy củ! Lúc người ta nói chuyện sao ngươi có thể ngắt lời?” Thiếu Thương ngượng ngùng ngậm miệng, hắn tiếp tục nói: “Gia mẫu vốn muốn mời mẫu thân ngươi qua phủ gặp gỡ, nhưng từ nay trở đi bệ hạ muốn đi tuần phía đông, triệu ân sư cùng ta đi tùy giá gấp, chỉ có thể đợi sau khi ta trở về...” Hắn như tùy ý nhìn chằm chằm phản ứng của nữ hài.
Ai ngờ mạch suy nghĩ của Thiếu Thương quá trong sáng: “Hả? Ngươi phải ra cửa thì trong nhà không thể thiết yến rồi hả? ... Nhà ngươi là do ngươi quản mà!”
Trong nội tâm nàng nói thầm chẳng lẽ Trình phụ phát triển tiền đồ tốt như vậy, Viên gia cũng muốn đến kết giao? Đồng thời chỉ vào nam tử trẻ tuổi trước mắt trêu đùa: “Mẫu thân ngươi không thích quản việc nhà, vì sao ngươi không sớm cưới vợ chút, cũng miễn nhiều thứ bất tiện?”
Viên Thận thầm nghĩ: Làm gì không có ai lo liệu chứ? Khi còn bé có thúc mẫu trong tộc giúp đỡ xử lý những thứ này, ai ngờ thúc mẫu kia quản lý mấy năm, dần dần có dã tâm, chẳng những tay chân không sạch sẽ, còn dám tự mình trèo lên gia quyến nhà quyền quý khác.
Sau khi đuổi thúc mẫu trong tộc kia đi, hắn còn nhỏ đã tự mình quản lý công việc vặt trong phủ: Đề bạt quản sự mới, đặt ra điều lệ mới thật ra cũng không khó lắm. Nhưng mà đến khi hắn dần dần bộc lộ tài năng ở trên triều đình, nhu cầu xã giao càng lúc càng lớn, mới phát hiện đúng là thật sự không tiện.
Viên Thận ra vẻ giận tái đi, nói: “Ngươi cho rằng cưới vợ là mua thức ăn hay là chọn dưa? Không nói đến chuyện kết hợp hai họ, nương tử tương lai của ta là tông phụ Viên thị Giao Đông, tất nhiên phải đoan trang hiền thục, thương người yếu ớt chăm sóc, cứu giúp người nghèo già cả, đừng nói chi đến khách khứa, tế tự, đứng đầu phụ nhân...”
Nhìn dáng vẻ bắt bẻ của hắn, Thiếu Thương oán thầm: Mẫu thân ngươi cũng là tông phụ, dưới chân thiên tử còn có thể ẩn cư vài chục năm, đều sắp tu đạo thành tiên rồi, không phải cũng vẫn tốt à? Nhưng trong lòng nàng cũng biết, Viên phu nhân thế này ắt có ẩn tình, mấy chục năm trước thiên hạ đại loạn, có trời mới biết chuyện gì xảy ra.
“Được rồi. Viên công tử ngài cao quý sang trọng, cô dâu phải là người tốt nhất dưới gầm trời này, ngài chậm rãi chọn.” Nàng lành lạnh nói.
Viên Thận trừng mắt với Thiếu Thương, nặng nề nói: “... Quan trọng nhất là, nhất định phải hiểu đời khoan dung nhân ái, biết rõ sai trái, tuyệt đối không thể giống ngươi, một lời không hợp là giơ nắm đấm ra nói chuyện! Nhỡ đâu đánh cho tân khách đầy phủ đều chạy mất thì sao?”
Đầu tiên Thiếu Thương muốn mỉa mai lại, sau đó lại mơ hồ cảm thấy không đúng, đây là đùa giỡn à?
Không đợi nàng nghĩ cẩn thận mới mở miệng, đã nghe bên ngoài truyền đến một loạt tiếng gọi lớn ‘Thiếu Thương, Thiếu Thương’. Nàng hơi sững sờ, lập tức phân biệt ra âm thanh, không khỏi thốt lên: “Là thứ huynh ta!”
Nghĩ đến Trình Tụng đuổi theo mình, tất nhiên là chuyện trong nhà đã có kết luận, Thiếu Thương mừng rỡ, không đợi Viên Thận kịp phản ứng đã tự mình ba chân bốn cẳng leo ra khỏi xe ngựa. Chỉ thấy Phù Đăng cưỡi ngựa ở bên cạnh cũng vui mừng (hắn ta thật không biết xử lý tiểu thư rời nhà ra đi thế nào mà), lớn tiếng gọi ‘Nhị công tử! Chúng ta ở chỗ này’, cũng bảo xa phu dừng xe.
Hai chân Thiếu Thương vững vàng chạm đất, quay đầu uốn gối hành lễ với Viên Thận đang nhô đầu ra khỏi xe, cười nói: “Đa tạ công tử cứu giúp, nếu không phải chờ thứ huynh nhà ta tới tìm ta thì ta đã sớm chết cóng rồi!”
Nói xong cũng nghiêng đầu đi, Viên Thận gọi nàng lại, từ trong ngực lấy ra một bình bạch ngọc nho nhỏ, nhét vào trong tay Thiếu Thương, nhỏ giọng nói: “Đây là tử ngọc cao do thầy thuốc trong nhà chế, ngươi...  Bôi vào vết thương...”
Lần này không đợi nữ hài cáo biệt, Viên Thận đã nhẹ nhàng ra lệnh một tiếng, xa phu kia lập tức thúc ngựa đi.
Thiếu Thương ngơ ngác đứng tại chỗ, hai tay cầm cái bình bạch ngọc kia, phía trên còn giữ nhiệt độ cơ thể người kia. Cho nên thật ra hắn cố ý tản bộ ở gần Trình phủ, muốn đưa thuốc trị thương cho nàng, thuận tiện tạm biệt à?
Chỉ chốc lát sau, Trình Tụng đã lần theo tiếng Phù Đăng gọi mà đến đây.

Thiếu Thương quay đầu nhìn lại, mặt mày lập tức hớn hở, lại nói vẫn là huynh đệ nhà mình đáng tin cậy, hóa ra Trình Tụng cố ý không cưỡi ngựa, đi chiếc xe tinh xảo ra.
“Cái đồ ngốc này! Trời lạnh buốt thế này, mặc mỏng manh như vậy đi ra ngoài, còn không bằng đi về nhà chịu mấy roi của mẫu thân!” Trình Tụng lớn tiếng răn dạy, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, từ trên xe ngựa xách xuống một cái áo lông chồn của Trình Thiếu Cung khoác lên trên người Thiếu Thương, lại quay đầu dặn dò tùy tùng đi theo xe: “Ngươi đi tìm Đại công tử cùng Tam công tử nói ta tìm được tiểu thư rồi, để bọn hắn yên tâm về phủ đi.”
“A Đăng, ngươi cũng ngốc, ngươi không biết tiểu thư không biết cưỡi ngựa à?” Trình Tụng một chưởng vỗ vào lưng Phù Đăng xong lại ngạc nhiên nói: “Thiếu Thương không biết cưỡi ngựa, vậy sao hai người có thể đi xa như vậy?” Hắn nhìn khí sắc của ấu muội trên dưới dò xét, nhìn không giống dáng vẻ bị đông lạnh.
Phù Đăng giật giật bờ môi, không dám lên tiếng, chỉ liếc tiểu thư nhà mình.
Thiếu Thương cười ha ha phủ thêm áo, thuận tay  nhét bình bạch ngọc kia vào trong ngực. Sau đó không thèm để ý nói: “... Ra khỏi cửa nhà không bao lâu, ta gặp xe ngựa của Thiện Kiến công tử. Thiện Kiến công tử tốt bụng nên cho ta ngồi nhờ một đoạn đường... Thứ huynh không tin thì hỏi a Đăng đi, đây là sự thực!”
Trình Tụng quay đầu nhìn Phù Đăng vội gật đầu nói phải. Trình Tụng cảm thấy nghi hoặc: “Thiện Kiến công tử nhiệt tình thế à?”
Thiếu Thương mặc áo xong, bắt đầu bò lên trên xe ngựa: “Người ta có lòng tốt ngươi cũng hoài nghi. Ngươi nói xem hắn có thể ham cái gì của Trình gia chúng ta? Chẳng lẽ lại ham dung mạo của ta?!” Nàng chỉ khuôn mặt sưng như đầu heo của mình: “Không thì ngươi nói cho mọi người xem.”
“Được rồi! Việc này vẫn đừng để a mẫu biết thì hơn.” Trình Tụng nhớ tới đại chiến mẹ con lại đau đầu, trong nhà người ta chỉ có một con cọp cái, trong nhà hắn có hẳn hai con, có chuyện trái ý nhau lại cãi lớn một lần.
Đã không thể để cho Tiêu phu nhân biết, như vậy trưởng bối còn lại tốt nhất cũng đừng nói. Trình Tụng ngẫm nghĩ quyết định chỉ nói ngụ ý cho huynh trưởng Trình Vịnh.
Thiếu Thương leo đến bên trên vị trí xa phu, lấy lòng hỏi: “Thứ huynh, a mẫu hết giận chưa? Chúng ta về nhà đi.”
Trình Tụng không để ý tới vấn đề này, hỏi ngược lại: “Ngươi đi nhờ xe Viên gia, vốn muốn đi chỗ nào?”
“Đi Đức Huy Phường tìm chỗ ăn, vừa ăn vừa chờ đợi xem. Nói không chừng a mẫu nhìn thấy ta chạy không đánh ta nữa.”
Trình Tụng trợn trắng mắt: “Yên tâm. A mẫu vốn không muốn đánh ngươi, lần này a mẫu muốn phạt ngươi viết chữ!”
Thiếu Thương im lặng, Tiêu chủ nhiệm thật sự là không chết không thôi. Nàng thở dài nói: “... Cũng tốt, vậy trở về viết chữ đi...”
“Viết cái gì mà viết?” Ai ngờ Trình Tụng rung roi ngựa trong tay một cái, cho xe ngựa chạy: “Huynh trưởng đi chỗ Thanh di nhìn trộm. A mẫu chuẩn bị mấy trăm tấm mộc giản, mỗi tấm đều có lớn như chậu sứ, đặt kín ngăn chứa nửa tấc vuông, muốn ngươi phải viết xong trong vòng ba ngày! Còn phải viết đẹp, nếu không được có khi lại có trách phạt khác nữa!” Huynh đệ bọn họ đều là như vậy.
Thiếu Thương quá sợ hãi: “Nhiều như vậy? Ta viết sao hết được!” Đây là chữ bút lông đó, mà viết không tốt Tiêu phu nhân sẽ rửa mộc giản, hong khô bắt nàng viết lại.
“Vậy chúng ta làm sao bây giờ?” Nàng ngồi xích vào bên người huynh trưởng, vô cùng đáng thương hỏi.
Trình Tụng trừng nàng một chút: “Còn có thể làm gì? Đi tránh một chút chứ sao. Trước để a phụ khuyên nhủ, tránh thoát mấy ngày, có lẽ a mẫu cũng thư thả cho ngươi mấy ngày đó!”
“Vậy đi tránh chỗ nào giờ?”
“Vạn gia!”
 
 



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện