Edit: Trúc
Lúc này, Thiếu Thương ‘biết anh em như thể tay chân’ đang ngửa mặt đứng ở đầu phố nhìn trời, từ trên trời tuyết mịn rơi lả tả xuống, thấm đến mặt cùng trên cổ, ướt lạnh ẩm ướt, trong lòng nàng mờ mịt.
Nửa khắc đồng hồ trước, anh ruột Trình Thiếu Cung dẫn nàng đến chỗ ba huynh đệ ở tạm thời tránh né, sau đó tự mình chạy về Cửu Truy Đường nghe ngóng tin tức. Thiếu Thương ngồi xổm trước bếp lửa, gặp Phù Đăng vừa thay Trình Tụng dọn dẹp bó mũi tên dây cung xong đi vào trong phòng.
Bạn cũ gặp lại, không khỏi hàn huyên. Thiếu Thương từ chỗ Phù Đăng biết Phù Lượng đã theo bên người tiểu đệ Trình Trúc, Phù Đăng cũng từ chỗ Thiếu Thương biết A Mai lại cao hơn hai tấc. Sau đó Phù Đăng không khỏi hỏi Thiếu Thương vì sao ở đây, sau khi biết nội tình, hắn ta càng thêm lo lắng.
“Nữ quân muốn phạt người, còn chưa bao giờ thất bại.” Phù Đăng khó xử: “Ti hạ theo phụ thân ở trước trướng đại nhân nhiều năm, mỗi lần nữ quân muốn trách đánh công tử, cho dù vị công tử kia trốn ở chỗ nào thì nữ quân luôn có thể tìm về, tiếp tục trách phạt.”
Lần này, Thiếu Thương ngồi không yên.
Dưới sự cổ vũ tha thiết của nàng, Phù Đăng còn rất trung thực miêu tả hình phạt trượng kia thi hành thế nào, tạo thành tổn thương cỡ nào, tần suất mấy vị công tử kêu thảm, tốc độ khỏi bệnh, cùng tình trạng khôi phục thể xác tinh thần.
Phù Đăng vốn muốn cho tiểu thư biết tránh được nhất thời tránh không tránh được mãi mãi, dựa vào nơi hiểm yếu chống lại không bằng thái độ đoan chính, thành tâm thành ý đi nhận sai, sau đó mẹ con làm lành.
Ai ngờ, mạch suy nghĩ của Thiếu Thương lại là ‘Thẳng thắn sẽ được khoan hồng, lao động cải tạo bê gạch, kháng cự sẽ nghiêm trị, về nhà ăn tết’.
Nói thật, nàng vẫn rất yêu quý thân da thịt này của mình, chẳng lẽ không bị Doãn Hủ Nga đánh hỏng, ngược lại gãy trong tay Tiêu phu nhân. Nàng lập tức hoảng hốt, quyết ý đi ra ngoài tránh đầu gió trước giống như khi còn bé.
Phù Đăng thoạt đầu quá sợ hãi, cố gắng cản trở một lúc, thấy tâm ý tiểu thư đã định, cũng chỉ có thể làm hộ vệ cùng nàng ra cửa. Hai người từ cửa hông Trình phủ ra ngoài, trong lúc vội vàng, Phù Đăng còn nhớ rõ dẫn ra hai con ngựa, thế nhưng đi thẳng ra khoảng năm mươi sáu mươi trượng, Thiếu Thương mới phát hiện hành động lần này trăm phần trăm không ổn.
Đầu tiên, nàng không biết cưỡi ngựa.
Tiếp theo, trên người nàng không mặc quần áo ấm ra ngoài, trên chân vẫn mang đôi giày thêu hoa đế mềm màu xanh lục đầu giày vểnh lên.
Tiếp nữa, nhiệt độ bên ngoài là âm, mà lại còn đang có tuyết rơi.
Cuối cùng, nơi này không phải đầu phố quê nhà ở kiếp trước có quán mì hoành thánh, bên đường có bánh rán, cuối phố có chao, đi thêm mấy bước, còn có chị gái mở phòng chiếu phim.
Lúc này đã gần hoàng hôn, khói bếp trên nóc nhà tỏa ra gần gần xa xa, trên phố người đi thưa thớt, nhà trọ có thể cung cấp chỗ đặt chân tạm thời, hàng ăn các thứ phải quy định trên phố mới có, không giống hậu thế có thể thấy được khắp nơi trên phố.
Nàng cùng Phù Đăng hai mặt nhìn nhau, Phù Đăng cực kỳ xấu hổ mình làm việc không chu toàn.
Thiếu Thương lại không trách hắn ta, Phù Ất cùng a Trữ bồi dưỡng nhi tử làm quân sĩ, không phải người hầu tùy thân cho các công tử. Thế là nàng do dự, phải chăng mình nên thành thật về nhà, dù có bị đánh một trận cũng hơn là bị phong hàn.
Lại nói, nàng cũng đã quen có tỳ nữ lúc nào cũng đi theo, đời trước đi ra ngoài nàng nào dám không mang theo chìa khoá túi tiền, bây giờ thì ngược lại, cho dù gió thổi trời mưa tuyết rơi, ắt có tỳ nữ theo sau lưng liên tục không ngừng bung dù khoác áo hỏi han nàng ân cần.
Thật sự là từ giàu thành nghèo khó nha.
Thiếu Thương cười một tiếng tự giễu, đang định đầu hàng về nhà, lại nghe một loạt tiếng chuông xe ngựa quen thuộc...
“Trình Thiếu Thương!” Cùng giọng nam nhân trẻ tuổi càng thêm quen thuộc.
Thiếu Thương ngẩng đầu nhìn chỉ thấy Viên Thận khoác áo lông đón gió, nhô ra nửa người từ trong chiếc xe ngựa hoa lệ kia của Viên gia, khuôn mặt tuyết trắng bị lạnh thành một tầng đỏ bừng nhàn nhạt. Hắn vừa nhìn thấy Thiếu Thương thì vui mừng, lập tức lo lắng nói: “Sao ngươi mặc ít vậy? Nhanh vào xe ngựa đi!”
Phù Đăng hơi chần chờ, hôm đó tiệc khách của Trình gia, hắn ta cũng có gặp Viên Thận, tuy biết không phải kẻ xấu, nhưng dù sao...
Thiếu Thương cũng không để ý nhiều đến cái này mà vội vàng tiến lên mấy bước, hai ba cái đã bò lên trên xe ngựa Viên phủ. Viên Thận mỉm cười né người nhường nàng đi vào. Xa phu ngồi ở đầu xe kia còn rất tri kỷ ném một kiện áo choàng lông cừu cho Phù Đăng, Phù Đăng yên lặng nhận lấy khoác lên người, sau đó trở mình lên ngựa, tay dắt một con ngựa khác, chậm rãi đi theo bên cạnh xe, trong lòng hắn ta lo lắng cho thân thể tiểu thư, hắn ta còn nhớ kỹ mấy tháng trước mẫu thân vất vả cỡ nào mới cứu được cái mạng nhỏ của nàng.
Tình hình Thiếu Thương hoàn toàn chính xác không được tốt, trình độ yếu đuối của thân thể này vượt qua dự liệu của nàng, mới qua thời gian ngắn như vậy, nàng đã lạnh từ đầu ngón tay đến tận trong tim rồi. May mà xe ngựa của công tử thế gia chẳng những bên ngoài hoa lệ, bên trong cái gì cần có đều có; án thư, bàn nhỏ, đèn da dê áp tường, chậu than nho nhỏ chế từ gỗ ngô đồng điêu khắc bạc tinh mỹ, ngay cả vách xe đều phủ một tầng gấm vóc tơ tằm mềm mại, đáng tiếc đầu ngón tay Thiếu Thương đã đông cứng, sờ không ra xúc cảm thoải mái kia.
Viên Thận cau mày nhìn nàng, nữ hài nho nhỏ lạnh run lẩy bẩy, trên tóc mai hơi ướt sau khi bông tuyết tan đi, nhưng vì bị đánh mặt mũi bầm dập, ngược lại không nhìn ra sắc mặt nàng thế nào.
Cánh tay hắn khẽ động, rất muốn khoác áo lông trên người mình lên trên người Thiếu Thương, lại cảm thấy quá mạo muội, không nghĩ tới Thiếu Thương đã tự động kéo một tấm thảm nhung lông dê ở trên vách ôm vào trong ngực.
Viên Thận im lặng, buông ngón tay túm áo khoác ra hỏi: “Ngươi muốn đi chỗ nào?”
“A mẫu muốn đánh ta, ta tránh đi.” Thiếu Thương cố hết mức tới gần chậu than sưởi ấm, mặt mày ủ ê nói: “Ai ngờ không mang gì cả, nếu không vẫn nên trở về thôi.”
Viên Thận cau mày nói: “Trước tiên đừng về. Chúng ta đi một lúc.” Nếu thật sự không được, hắn cũng có mấy biệt trang có thể cho nàng tránh né, nhưng mà thế lại không ổn...
Thiếu Thương vội gật đầu, nàng cũng cần ngẫm lại bước kế tiếp nên làm gì.
Viên Thận cầm que sắt cởi lửa, chậm rãi chọc lửa than: “... Khổ nhục kế này của ngươi làm không tệ. Trước khi ta rời Doãn phủ đã nghe nói Doãn nương tử thân thể khó chịu, không hiện thân trên buổi tiệc.” Cái này thật ra là hắn cố ý nghe được.
Rốt cuộc Thiếu Thương hơi dừng lại, kiên quyết không nhận: “Cái gì mà khổ nhục kế? Ta tuổi trẻ nóng nẩy, không chịu nổi Doãn nương tử chọc, lúc này mới mất chừng mực. Viên công tử nói cẩn thận!”
Viên Thận buông que sắt xuống, chần chờ một lát, từ phía sau chỗ ngồi xách ra một bầu rượu miệng rộng sơn mài hoa văn huyền điểu, hắn ngẫm nghĩ rồi đổ ra nửa chén rượu gạo ấm áp, sau đó đưa cho Thiếu Thương.
Thiếu Thương suốt ruột với cái dáng vẻ thận trọng kia của hắn, một tay nàng túm tấm thảm lông tơ, một tay nhận cốc hai tai, lật tay một cái một hơi uống cạn sạch. Lập chí làm thái muội, sao có thể không biết uống rượu. Trước cấp hai nàng đã thử qua bia, rượu nếp, rượu trắng, cùng rượu nho trộn lẫn đường giả; một tí tẹo rượu gạo thế này đương nhiên không thành vấn đề…
“Khụ khụ... Khụ...” Thiếu Thương ho khan kịch liệt, suýt nữa ho ra nước mắt. Được rồi, nàng lại quên mất.
Viên Thận vừa bực mình vừa buồn cười, bàn tay mở ra lại xiết vào, chịu đựng không vỗ lưng nàng.
“... Đã biết đả thương địch thủ một ngàn tự tổn thương mình tám trăm, cần gì phải ra hạ sách này.” Hắn nhỏ giọng nói: “Doãn nương tử kia dĩ nhiên sẽ nhận lấy trách phạt nhưng chẳng lẽ ngươi cũng toàn thân lui ra à?”
Thiếu Thương ho khan đến nửa chết nửa sống, ngẩng đầu cười lạnh: “Có người dựa vào mới có thể nói ‘Toàn thân trở ra’, Viên công tử cảm thấy ta giống à?” Nàng cũng không tin người đi một bước nhìn ba bước như Viên Thận sẽ không thăm hỏi tình hình của nàng.
Ai ngờ Viên Thận lại thản nhiên nói: “Người trên đời này không phải ai cũng có duyên với phụ mẫu. Đã sinh ra trên đời này thì phải cố gắng sống thật tốt.”
Thiếu Thương cảm thấy phiền muộn: Nàng vẫn cố sống thật tốt đó. Cho dù là thái muội hay là học sinh khá giỏi, đời trước mỗi một ngày nàng đều rất cố gắng đó, mắt thấy tiền đồ như gấm, ai ngờ ông trời lại bắt nàng trải qua lần nữa!
Viên Thận thấy nàng yên lặng thì hòa nhã nói: “Quá khứ đã qua, lúc này cũng chưa chắc đều sai. Về sau nếu không phải Trình gia có khúc mắc với ngươi, ta nghĩ chắc cũng sẽ không cố ý gây khó dễ với ngươi.”
Thiếu Thương miễn cưỡng gật đầu, lúc này mới hỏi: “Đúng rồi, sao ngươi lại qua cửa nhà ta thế?” Nhà nàng cũng không phải đường lớn, ở bên trái bên phải không phải nhà giàu thì là quan văn võ mới được phong.
Ai ngờ Viên Thận không đáp, lại nhìn trái phải nói: “Thật ra hôm nay ta còn có lời muốn nói với ngươi, vốn gia mẫu muốn mời nữ quyến Trình gia qua phủ thưởng mai trong hai ngày tới, ai ngờ...”
“Thưởng mai? Không phải mẫu thân ngươi không hỏi đến mọi chuyện à?” Thiếu Thương lấy làm lạ hỏi.
Lại nói Viên phu nhân cũng là một trong những người hiếm có ở trong đô thành. Cáo mệnh phu nhân của đại tướng nhất đẳng nơi biên cương, nhà mẹ đẻ, nhà chồng đều là danh gia vọng tộc, cũng không biết làm sao lại tuyên bố muốn tu đạo lánh đời. Không tiếp khách, không đãi tiệc, ngay cả cung yến đều mượn cớ ốm không đi, trừ ngẫu nhiên cần tiến cung lĩnh thưởng tạ ơn không có cách nào từ chối ra, gần như không ai có cơ hội nhìn thấy bà