Tinh Hà Xán Lạn

Chương 13


trước sau


 
Edit: Trúc
Beta:
 
Cách chính đán khoảng chừng 10 ngày, đội ngũ Vạn Tướng quân cùng bốn đứa con trai Trình gia cùng một hàng quân nhu thật dài cuối cùng cũng tới đô thành, hai nhà chia ra, Trình gia lãnh về bảy tám chục chiếc xe “Hành lý” lớn. Thiếu Thương bừng tỉnh: Khó trách cần bốn nhi tử mang bộ khúc đi theo áp giải.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen247. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Theo đại ca Trình Vịnh nói, Vạn đại hiếu tử vừa thấy cửa lớn đô thành mắt hổ đã rưng rưng, hô to một tiếng “A mẫu ta đã về”, rồi không chào hỏi mọi người tiếng nào, phi ngựa như bị đuổi chạy về nhà mới, làm trưởng tử Trình gia chịu trách nhiệm không thể không áp giải quân nhu Vạn gia qua trước, sau đó mới về nhà.
“Mệt đại mẫu chờ lâu.” Trình đại ca dáng vẻ trầm ổn, mặt to cực giống Trình Thủy, đã mười tám xuân xanh.
“Không mệt không mệt! Một chút cũng không mệt!” Trình mẫu mừng đến nói năng lộn xộn.
Dựa theo cách nói của Nhị ca Trình Tụng, bọn họ đã là nhóm võ tướng cuối cùng về đô thành báo cáo công tác; vốn có người nhìn không vừa mắt muốn nói hai câu, Vạn Tướng quân vừa nghe tiếng gió đã tìm tới cửa, làm trò trước mặt người ta ôm chân khóc rống “Ối dồi ôi chân của ta, chân của ta, cái chân của ta, số ta thật khổ cái chân của ta…”, Giọng nói hồn hậu, truyền ra ngoài ba dặm doanh địa - Trình Tụng bắt chước giống như đúc, làm mọi người đều cười ha ha, ngay cả Tiêu phu nhân cũng không khỏi mỉm cười, càng đừng nói Trình mẫu cười hở cả lợi ra.

“Vạn Tướng quân thực sự thương nặng vậy à?” Nhị thúc Trình Thừa nghi hoặc hỏi.
“Gân chân bị thương, đi đường, đá cầu, hoặc chậm rãi cưỡi ngựa đều được, lập tức chạy nhanh là không thể.” Trên chiến trường cưỡi ngựa tốc độ cao yêu cầu hai chân kẹp chặt bụng ngựa.
Trình Thừa bắt được trọng điểm: “Có thể đá cầu, lại không thể cưỡi ngựa?” Trình Thủy trừng mắt nhìn con thứ một cái, Tiêu phu nhân cười khổ lắc đầu.
Trình Tụng tự biết nói lỡ, vội nghiêm túc bổ sung: “Cũng chỉ là góp mặt, chậm rãi đi lại thôi. Nhưng mà…” Hắn chợt hạ giọng, nói với Trình Thủy cùng Tiêu phu nhân: “Vừa rồi tâm tình Vạn bá phụ nhất thời kích động, mắt thấy sắp phải lên ngựa, cửa thành nhiều quân giáo quan đều nhìn như vậy đấy, mệt ta phải vội hô to xe diêu(*) Vạn gia lại đó.”
(*) Xe diêu: Một loại xe nhẹ thời xưa.
 

Trình Thủy ‘ừm’ một tiếng, nói với Tiêu phu nhân: “Lúc nào chúng ta lại đi nói với lão phu nhân.” Tiêu phu nhân chậm rãi gật đầu.
Bên kia phòng, bạn nhỏ Trình Trúc tuổi còn đi học rất có khí thế vỗ bàn tay nhỏ ở trên bàn, bất mãn kêu la nói: “Thứ huynh thật là ta còn ở trên xe kia đó! Thế mà đưa tay kéo ta xuống xe vứt ra phía sau, nếu không phải Tam huynh đón được, nếu ta rơi trên mặt đất thì răng phải gãy mấy cái, lúc này còn có thể ăn cơm à?!”
Trình Tụng chỉ vào hắn, cười nói: “Chả lẽ ta không vứt ngươi thì răng ngươi không gãy à?! Hai cái răng bên trái kia là ta vứt chắc?!” Bạn nhỏ Trình Trúc đang ở tuổi thay răng che miệng mình lại, mặt béo phẫn nộ đỏ bừng, hận không thể cầm đũa ngà trong tay như ám khí ném qua, một hơi chọc hắn thành bốn cái động!
Mọi người cười vang, cho dù Trình nhị thúc cũng cười run người ngã vào án kỷ. Trình mẫu cười ném đũa ngà, một tay ôm bạn nhỏ Trình Trúc vào trong ngực. Trong mấy đứa nhỏ của Trình Thủy chỉ có hắn là sinh ở bên ngoài, Trình mẫu chưa từng gặp, nên vừa thấy mặt ôm lại gọi tâm can bảo bối, ăn cơm cũng muốn hắn ngồi ở bên cạnh.
Thật ra từ nhỏ Trình Âu ở trước mặt bà ta, vốn tình cảm càng tốt, nhưng Cát thị mãi mới có một đứa con trai, bảo vệ ấu tử như pha lê, người khác đút cho một miếng thức ăn cũng kinh hoàng, đi bên ngoài bị chút gió càng phải khóc lóc nỉ non nửa ngày, nuôi ra Trình Âu vừa kiêu căng vừa keo kiệt, Trình mẫu thật sự không thích, nào như Trình Trúc khoẻ mạnh kháu khỉnh, hiền hoà hoạt bát như vậy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen247. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vì thế trong lòng Trình mẫu lại âm thầm tự biện hộ: Không so đo với Tiêu phu nhân, không phải sợ đại nhi tử, mà là xem ở mặt mũi của tôn nhi này, dù sao bản lĩnh nàng nuôi hài tử vẫn không tồi.
- Gian thính đường chính phòng cực rộng lớn cho dù là Vạn gia hay là Trình gia trước đó đều không có đất dụng võ, hôm nay tiếng nói cười của mọi người nhẹ nhàng vui vẻ, mới có vài phần khí phái con cháu thịnh vượng, trên vách phòng đuốc hình thú dài hơn thước, lửa khói bốc lên cao cao, rượu qua ba tuần, trừ Trình Âu đi ngủ sớm ra, trước mặt mỗi người đều đặt án kỉ lớn hơn một vòng so với ngày thường, rượu và thức ăn phong phú hơn ngày thường nhiều.
Trình Thiếu Thương cúi đầu đánh giá, án kỉ gỗ sơn màu đen chế tạo hơi cong lên ở phía đầu, chỉ vẽ đồ án thú khoa trương quỷ dị ở cạnh án; nàng chợt phát hiện có tầm mắt quét trên người mình, nàng ngẩng đầu nhìn sang bên phải, chỉ thấy một vị thiếu niên trắng nõn thanh tú đang trộm đánh giá mình.
“Thiếu Cung, sao hôm nay ngươi không nói lời nào.” Tiêu phu nhân cười khanh khách nhìn qua. Chỉ thấy giọng điệu Trình Thiếu Cung quen thuộc nói: “A mẫu, ta đang nhìn a muội mà. Một đôi song sinh, sao Thiếu Thương không giống ta chút gì?”
Tươi cười bên môi Tiêu phu nhân có chút cứng đờ, Trình Tụng vội nói: “Lúc vừa mới thấy Niệu Niệu, thật hoảng sợ đấy, đẹp hơn so với mấy huynh đệ chúng ta. Bây giờ nhiều năm không thấy, huynh trưởng mang theo rất nhiều đồ ăn ngon và đồ chơi cho ngươi …”
Trình Thiếu Thương nhìn ra Tiêu phu nhân không được tự nhiên, thầm thở dài một tiếng, ngồi ngay ngắn nói: “Gần đây a mẫu ngày ngày dạy dỗ Thiếu Thương đọc sách tập viết, bớt chơi đùa, các huynh trưởng mang đến sợ là Thiếu Thương không dùng được.”

Ai ngờ Trình Vịnh cười nói: “Đừng quan tâm thứ huynh ngươi, hắn chỉ nghĩ đến chơi đùa. Ta mang theo rất nhiều bảng chữ mẫu và bút mực tốt nhất cho ngươi, trong đó có một khối mực tùng hương …” Trình Thiếu Cung vội ngắt lời, cười nói: “Khối mực này chính là thứ tốt, là năm ấy trưởng huynh bái sư được tặng, cất giữ rất nhiều năm, ngày thường ngay cả sờ đều không nỡ cho ta sờ một chút đấy.” Trình Trúc vội dỡ chân tường: “Tam huynh thật là sờ à? Nếu không phải trưởng huynh nhìn chằm chằm, ngươi muốn cầm đi luôn thì có!”
Trình nhị thúc vừa hay uống một ngụm rượu, suýt nữa phun ra, trong tiếng cười vang của mọi người, Trình Thiếu Cung oán hận nói: “Nhóc con, lương tâm của ngươi ở đâu! Sớm biết hôm nay thì lúc trước không tiếp ngươi nữa, để ngươi ngã thành chó ăn bùn đi!” Lại quay đầu nói: “… Thiếu Thương, ngươi đừng nghe a Trúc, ta muốn lấy cũng là giữ cho ngươi!”
Tuy rằng tâm tính bốn huynh đệ khác nhau, nhưng ánh mắt bọn họ nhìn nàng lại đều là ý mong đợi thân cận, trong lòng Trình Thiếu Thương mềm mại, thu lại vẻ vui đùa, vui mừng dịu dàng nói cảm ơn, lại bướng bỉnh nói: “Thật ra từ nhỏ ta mê chơi, chỉ mong tương lai các huynh trưởng đừng chê ta gây chuyện thị phi là tốt rồi.”
Vẻ ngoài nữ hài tử cực đẹp, lại thêm ngữ khí chân thành, đôi mắt sáng trong, nói ra lời này lập tức có hiệu quả gấp bội, quả nhiên từ Trình Thủy cho tới bạn nhỏ Trình Trúc đều lòng đầy sung sướng cười, cảm thấy muội muội (a tỷ) này xinh đẹp như búp bê bạch ngọc, nho nhỏ như vậy, giọng nói đều dễ nghe hơn người khác (hiểu lầm lớn).
Bạn nhỏ Trình Trúc còn rất tri kỷ bỏ thêm một câu: “A tỷ yên tâm, ngươi có gây chuyện thị phi, cũng không bằng ta, không tin ngươi hỏi a phụ xem.” Trình mẫu bên cạnh hắn rất muốn nói ‘tôn tử ngoan, ngươi nhìn lầm đứa nghiệp chướng kia rồi’, kết quả ba huynh đệ Vịnh, Tụng, Thiếu Cung đã đồng loạt gật đầu. Trình Thiếu Cung còn rất u oán, nhỏ giọng nói: “A phụ cũng thật là, mỗi lần trách đánh a Trúc đều phải hỏi tội cả ba người chúng ta. Đánh xong lại còn dặn dò chúng ta phải anh em hòa thuận! Chúng ta đều hận không thể bóp chết a Trúc, sao có thể hòa thuận?!”
Tiêu phu nhân lại không nhịn được, trực tiếp cười ngã vào trên người Trình Thủy suýt nữa phun rượu; Trình mẫu cười ra nước mắt, ôm Trình Trúc suýt nữa không thở nổi, mấy người còn lại đều cực kỳ vui mừng, từng người cười đến nằm sấp.
Trình Thiếu Thương đang cười, chợt thấy bên váy có động tĩnh, cúi đầu đi xem, chỉ thấy một đĩa mứt hoa quả đầy trên sàn nhà được nhẹ nhàng dịch đến bên gối mình, nghiêng đầu thì thấy ca ca sinh đôi nhà mình đang cười tủm tỉm nhìn mình.
Hóa ra Trình Thiếu Cung nhân lúc mọi người cười to, từ dưới tay áo to rộng của mình đẩy cái đĩa kia lại đây. Trình Thiếu Thương quay đầu lại nhìn đĩa mứt hoa quả đã trống trơn của mình, biết là Trình Thiếu Cung thấy mình thích ăn, cố ý để lại cho mình. Nàng nhặt một viên mứt hoa quả to lên ném vào trong miệng, phồng mặt nhai, mắt sáng cong cong nhìn Thiếu Cung cười. Trước mắt Trình Thiếu Cung hoa len, cảm giác quả nhiên muội muội mạnh hơn gấp trăm lần đệ đệ.
Động tác này người khác không nhìn thấy, nhưng Trình Ương ngồi

ở đối diện lại thấy rõ, trong lòng nàng ta không khỏi cực kỳ hâm mộ, tâm tư bay xa, nhớ tới nhóm biểu huynh đệ Cát gia, từ nhỏ cũng sủng ái thương tiếc mình như thế này, mà đến hôm nay Trình Thiếu Thương mới nếm được mùi vị này, lại sinh ra thương tiếc nàng…
Trình Vịnh thận trọng, thoáng nhìn dáng vẻ xuất thần của Trình Ương, vội ngừng cười nói: “Suýt nữa đã quên… Ương Ương, chúng ta không biết ngươi đã trở lại, nên không có chuẩn bị. Lại giày vớ cùng mộc giản ngươi tự tay chế, mấy ngu huynh thật là hổ thẹn, chờ chúng ta lại chuẩn bị đồ tốt nhất sẽ đưa sang cho Ương Ương.”
Trình Ương vội vàng hoàn hồn, liên tục xua tay, vụng về nói: “Không ngại không ngại, tâm ý nho nhỏ, các huynh trưởng không cần nhớ hoài.” Tiêu phu nhân thấy vậy thầm vừa lòng.
Lại qua mấy tuần rượu, Trình nhị thúc tửu lượng không tốt dẫn đầu nằm nhoài vào án kỉ, Tiêu phu nhân bèn khuyên mọi người dừng tiệc: “Cũng không thể hôm nay uống hỏng luôn, qua mấy ngày Tam đệ tới, còn phải mở rộng gia yến đấy.” Nghe đến tiểu nhi tử mà mình yêu thương, lúc này Trình mẫu mới lưu luyến buông rượu để Hồ Ảo đỡ về phòng nghỉ tạm; Trình Ương vội chỉ huy thị tỳ khiêng phụ thân nhà mình đi.
Theo sau, Tiêu phu nhân nâng Trình Thủy hơi say dậy từ sườn hành lang rời tiệc, Trình Thiếu Thương vốn nên đi theo, chợt sờ đến cái gì đó trong tay áo, trong lòng vừa động, quay đầu tìm vài vị huynh trưởng. Chỉ thấy Trình Trúc vì bị Trình mẫu đút cho một chút rượu, đang lung lay trái phải đứng không vững, Thanh Thung phu nhân vuốt khuôn mặt nóng bỏng của tiểu nam hài, tức giận gọi người đi bưng canh giải rượu đến các phòng, Trình Vịnh thuần thục ôm vào ấu đệ trong ngực, sau đó đi cùng hai đệ đệ về chỗ ở từng người.
“Các vị huynh trưởng xin tạm dừng bước.”
Trình Thiếu Thương vài bước đuổi kịp, từ trong tay áo lấy ra một chuỗi côn trùng dùng sợi gai bện thành, phía trên có châu chấu nhỏ, bọ ngựa nhỏ, còn có con dơi nhỏ… Thủ pháp không được tinh xảo lắm, cho thấy là mới học. Thiếu Thương nhét chuỗi côn trùng vào trong ngực Trình Trúc hôn mê, giả bộ lộ vẻ xấu hổ mà từ sau khi thi đậu trường trọng điểm cấp ba đời trước nàng đã không biểu hiện ra, nói: “Ta không biết mấy chữ, cũng không biết nữ hồng thêu thùa, cái này vẫn là lúc ở nông thôn mới vừa học, chờ sau này ta học có chút thành tựu, lại tặng cho các huynh trưởng.”
Lời này lọt vào tai, Trình Tụng cùng Trình Thiếu Cung vừa chua xót vừa đau lòng, nhất thời không ngừng nói “Không cần không cần”, “Từ từ không vội”, “Huynh muội nhà mình khách khí cái gì” cùng với “Đừng quá mệt mỏi thân thể quan trọng” vân vân… Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen247. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tuy Trình Vịnh không nói lời nào, nhưng nhìn tiểu muội muội thấp hơn mình hai cái đầu, thân hình còn tựa như trẻ con, lại sinh ra mùi vị như cha già trước tuổi; hắn yên lặng đưa tay ra sờ sờ lên búi tóc tròng tròn trên đầu Thiếu Thương, rồi mỉm cười tạm biệt.
Thiếu Thương cũng khom mình hành lễ cáo từ, nụ cười ngọt ngào trên mặt vẫn luôn duy trì đến chỗ ở của mình cũng không tan đi, Liên Phòng vừa gỡ vòng trâm cho nàng, vừa cười nói: “Hôm nay tiểu thư thật vui vẻ.”
Thiếu Thương cười nói: “Gặp được vài vị huynh trưởng, sao có thể không vui.” Lại nghiêng đầu nhìn A Trữ đang cầm ầm tan làm ấm giường chăn cho mình nói: “Phó mẫu, các huynh trưởng đều đối xử với ta rất tốt đấy.” A Trữ thẳng người dậy, mỉm cười nói: “Dạ.”

Vì cười trong thời gian quá dài, lúc ngồi vào mép giường Thiếu Thương cảm thấy bên má đau nhức, nàng xoa quai hàm mình, hận không thể làm phó xã trưởng chướng mắt kỹ thuật diễn của mình đến xem, như thế nào gọi là trong cười mang thảm, như thế nào gọi là uất ức ba phần yếu ớt hóa thành năm phần không nói gì - phó xã trưởng vẫn cảm thấy nàng có thể làm nữ chính là do xã trưởng cá mặn bị ma quỷ ám ảnh (thật ra lúc trước chính nàng cũng cho rằng như vậy, còn vì mình có vài phần tư sắc vậy mà cũng có thể đi lên con đường thượng vị bằng sắc đẹp mà mừng thầm một thời gian), hiện giờ xem ra, tiềm lực của nàng chỉ là chưa bùng nổ mà thôi.
Quả nhiên nỗ lực không phải uổng phí, không đợi nàng uống xong giải rượu canh, lễ vật của vài vị huynh trưởng đã được khiêng tới, cái rương cao chừng nửa người ba bốn khóa. Mở ra nhìn, thật là ngũ quang thập sắc, đủ loại màu sắc hình dạng đều có - ngọc bích sáng loáng không tì vết, bảy tám hộp vòng vàng trang sức không thành bộ nhưng cực kỳ quý báu (trai thẳng không hiểu nguyên bộ trang sức ), hơn mười cuộn gấm vóc mềm mại đẹp đẽ, xếp ở hộp gỗ đàn quý báu là bao nhiêu bút mực bảng chữ mẫu, còn có chút đồ chơi trẻ con khác, có con quay, nút cờ, đạn cờ, ná… Vậy mà còn có các loại dụng cụ đánh bài.
Tiểu thị đồng theo tới còn nói: “Còn có nhưng đồ vật lớn, đều để ở chỗ xe lớn, chờ dỡ xuống lại đưa tới.”
A Trữ nghe xong, lộ ra tươi cười khó có được, quay người đi sắp xếp lại hộp.
Trên tay Thiếu Thương cầm một cái mặt dây chuyền ngọc thạch tơ vàng tỉ mỉ nhìn, ngọc thạch kia nửa trong suốt, dưới ánh nến rực rỡ lấp lánh, ánh lên nửa bên gò má nàng thần sắc không rõ, không biết suy nghĩ gì.
Liên Phòng ngồi quỳ trên sàn nhà cởi tất dày cho Thiếu Thương chuẩn bị rửa chân, cẩn thận ngẩng đầu đưa mắt lên trên.
Mỗi khi tiểu thư lộ ra vẻ mặt như vậy, nàng ta vẫn sinh ra cảm giác kính sợ. Trước khi tới nơi này, cho dù là Thanh Thung phu nhân hay nghe người khác truyền lời, ngụ ý đều là Tứ nương tử Trình gia sợ mạnh mà lấn yếu, trên mặt ương ngạnh thật ra không có chủ kiến.
Nhưng qua mấy ngày nay, Liên Phòng cảm thấy những lời đồn đãi này không một câu là thật - đầu tiên vì sao không ai đề cập tiểu thư đẹp như ngọc vậy, toàn bộ đều truyền nàng xấu tính, vừa mới giương mắt, Liên Phòng cảm thấy tỉ lệ mặt dây ngọc kia cũng không đẹp bằng gò má của tiểu thư.
Thiếu Thương nhìn mặt trang sức ngọc thạch kia nửa ngày, khóe miệng lộ ra độ cong kỳ lạ, vừa ngọt ngào đáng yêu, lại vừa dường như đang mỉa mai; Liên Phòng thật cẩn thận mỉm cười nói: “Không biết tiểu thư cười gì.”
Thiếu Thương cười ngây thơ: “Ta đầu thai thật tốt mà.” Nàng trẻ con tung mặt dây chuyền ngọc dây xích vàng lên cao cao. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen247. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Phụ mẫu từ ái, huynh trưởng thương tiếc, gia tộc hòa thuận.” Thiếu Thương cười hì hì chụm hai tay lại, vững vàng đón được dây ngọc rơi từ trên không trung xuống - chẳng lẽ nàng không biết cái nhìn của Tiêu phu nhân đối với mình sao? Tuy không biết nguyên nhân trong đó.
Từ nhỏ nàng đã biết, những người sớm có thành kiến với mình, thật sự không cần ra sức lấy lòng, cố sức lại mất công.
Tiết kiệm được công sức này, nghẹn một hơi, nàng thi đậu trường cấp ba trọng điểm, thi đậu đại học danh tiếng, vì thế toàn bộ trấn trên lại không ai dám lải nhải linh tinh, ngược lại còn nói gì mà ‘đứa nhỏ này ta đã sớm thấy nàng khác rồi’ vân vân vô nghĩa. Nhưng có thể làm khuôn mặt không có ánh sáng của đại bá một lần ngẩng đầu ưỡn ngực, đồng thời để các bậc phụ mẫu khác cả ngày lải nhải ‘nàng còn không ba không mẹ đấy, sao thi tốt hơn ngươi hả’, trở thành ác mộng đối với bọn nhỏ của những người xem thường nàng, nàng vẫn rất vui vẻ.
Vấn đề hiện tại là nữ hài tử nên nỗ lực thế nào ở thế giới này đây? Lại không thể ra mặt thi cử, chẳng lẽ đi buôn bán, cũng không biết ông bố bạc bẽo có di truyền cho nàng một chút thiên phú gian thương không; hoặc là học đại nương tử Thu gia làm đại ca ở nông thôn đánh ra một mảng trời riêng? Chờ có cơ hội, nàng nên khảo sát cho tốt mới được.
 
 



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện