Quyển 1: Cỏ xanh ven sông liễu rợp trong vườn
Edit: Trúc
Beta: Lan
Tác giả có lời muốn nói: Nhất định phải đọc.
1. Truyện này là giả tưởng x3, chuyện quan trọng nói 3 lần. Nếu sau này các vị có thấy bối cảnh lịch sử quen mắt xin thận trọng đừng lồng vào, bởi vì không thể đảm bảo phía sau sẽ xảy ra cái gì; sở dĩ cố ý viết thành hư cấu chính là vì không muốn cãi nhau với fans lịch sử, nhưng bối cảnh cũng chỉ là một cái khung không có liên quan quá lớn đến cốt truyện chính.
2. Bởi vì tác phẩm trước ồn ào không vui, cho nên cố ý nói trước, thật giống như tiểu thuyết trinh thám sẽ tuyệt đối không tiết lộ trước hung thủ là ai, văn của tôi sẽ không để lộ nam chính là ai trước, nếu không thể tiếp thu giả thiết này hoặc sợ chèo sai thuyền, xin cẩn thận trước khi nhảy hố, nhưng theo ý nghĩa chân chính mà nói, tác phẩm này vai chính là nữ chính, tất cả nhân vật còn lại xuất hiện chỉ là pha trò cho cuộc sống của nữ chính mà thôi.
3. Truyện này kết thúc HE.
4. Mạch truyện chậm rãi, mọi người có thể từ từ đọc.
---------------------------
Đây là một tòa kiến trúc một tầng xây bằng gạch đất, cả tòa nhà thành chữ hình (型), đều đều nằm ngang chia làm ba gian, ở giữa là thính đường cùng nhà ăn rộng rãi, hai đầu đều là phòng ở, Du Thải Linh ở một gian ở phía đông này. Phòng ở rất đơn giản, vách tường trát bùn vàng được mài giũa đến sạch sẽ trơn bóng, trên mặt đất xây một cái bếp lò hình vuông cực lớn, làm bằng đất sét, ngoại hình cổ xưa, nhưng mà hiệu quả sưởi ấm tạm được. Kế tiếp, cho dù là Du Thải Linh xưa nay trấn định cũng thiếu chút nữa bị dọa cho ngất đi…
Trong phòng không có khung giường hay ghế dựa, bên trong nhà chỉ đóng một lớp sàn gỗ sơn mài nhẵn bóng sáng màu như bậc thang dựa vào bên trong nhà, chiếm diện tích một phần ba toàn căn nhà. Ở phía trên trải lên một tầng chăn đệm xem như là giường, bên cạnh có mấy miếng lót nho nhỏ hình tròn thay cho ghế dựa, một góc nho nhỏ hình vuông khác dùng làm nơi ăn uống hoặc có nhu cầu khác. Du Thải Linh đã từng xem mấy bộ phim thời xưa của Akira Kurosawa(*), cảm thấy nhà này xây dựng giống như bên trong mấy căn nhà cổ của Nhật vậy.
(*) Akira Kurosawa: Đạo diễn nổi tiếng của Nhật.
Hơn mười ngày trước khi nàng mới vừa tỉnh lại, trừ việc đầu đau muốn nứt ra, đầu tiên đó là bị suy đoán này dọa đến tiếp tục ngất xỉu, nàng hận không thể chết lại một lần. Thật ra quê quán của nàng ở một trấn nhỏ trong khe núi cách Giang Nam 1800km, trăm dặm bất đồng âm, ngàn dặm bất đồng ngôn, nàng tổng cộng mới gặp qua hai tên giặc xâm lược trăm cay ngàn đắng trèo đèo lội suối mà đến. Vẫn là sau này người trẻ tuổi ở bên ngoài thành lớn làm thuê về nhà nói thì mới biết được hình dáng ăn mặc như vậy chính là giặc xâm lược. Lão lý trưởng lòng đầy căm phẫn mà nói một loạt lời nói, muốn cho nhóm thôn dân về sau có gặp lại nữa thì nhất định phải ở trong khoai lang củ cải đỏ hạ chút thuốc chuột đem đi tặng mới được. Đáng tiếc lại không còn giặc xâm lược tới, thuốc chuột cũng vô dụng.
Mãi đến sau khi kiến quốc chính phủ mở rừng phá suối, sửa đường bắc cầu, làm đường hầm, quê của nàng mới dần dần hình thành một cái trấn nhỏ duy nhất trong số sơn thôn bốn phía.
“Tiểu thư, nên uống thuốc rồi.” Một phụ nhân trung niên bưng một cái bàn vuông bằng gỗ thô vào nhà, xoay người nói với tiểu nữ hài đang vén lớp mành nặng nề ở bên cạnh: “A Mai, buông mành xuống, bên ngoài lạnh”.
Du Thải Linh vội phục hồi tinh thần lại, ngồi ngay ngắn lại (thật ra là quỳ), phụ nhân kia đặt bàn vuông lên án kỉ, trên bàn là hai cái chén gốm một lớn một nhỏ, chén lớn là chén thuốc nóng hầm hập, chén nhỏ là ba quả mứt nhỏ. Du Thải Linh giơ chén gốm lên yên lặng uống ực một hơi, vị đắng lập tức tràn ngập khoang miệng, thật là còn khó uống hơn cả thuốc trừ sâu DDVP, quả thật nàng cũng chưa từng uống qua thuốc trừ sâu DDVP.
Sau đó nàng cầm mứt quả lên chậm rãi ngậm trong miệng, một bên đánh giá phụ nhân ngồi ở đối diện. Phụ nhân này bảo Du Thải Linh gọi nàng ấy là Trữ, Du Thải Linh thật không quen gọi người bằng một chữ - bởi vì cái này sẽ làm nàng nhớ tới bà chủ tiệm uốn tóc nhiều chức năng ở trấn trên ỏn ẻn gọi chung N người nhân tình của nàng ta bằng một chữ - lại bất hạnh không biết phong tục địa phương không dám gọi bậy, ngày hôm trước nàng mới nghe A Mai kể xóm bên trái có một hài đồng gặp ác mộng nói năng bậy bạ bị vu sĩ rót cho một bát phù canh suýt nữa đi nửa cái mạng, lúc này nàng chỉ có thể hàm hồ cho qua, ai biết sau này mới hiểu được nàng thực sự được gọi phụ nhân kia là Trữ.
Trữ phụ nhân mặt chữ điền người cường tráng, vẻ mặt nghiêm trang, trên người mặc một cái áo ngắn bằng vải bố màu xám trắng tối, dưới đầu gối lộ ra ống quần, chắc là để tiện sinh hoạt, không giống nàng, tuy cũng không thấy chút tơ lụa nào, nhưng áo vải bông đậm dày khoảng nửa vòng eo dài đến mu bàn chân, về phần tiểu nữ hài A Mai mười tuổi bên cạnh quần áo lại càng đơn giản, chỉ mặc một cái áo bông ngắn, lộ ra quần bông hoa li ti thật dày.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen247. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mười mấy ngày trước, Du Thải Linh nửa tỉnh nửa mê nằm ở trên đệm, mí mắt giống như nặng ngàn cân, chỉ nghe thấy một cái giọng nữ the thé đang mắng chửi: “… Ngươi cái đồ ngu ngốc vô dụng này, nữ quân nhà ta đưa đến cho ngươi hầu hạ, thế mà ngươi sơ suất đến tận đây, nếu tiểu thư thực sự xảy ra việc gì thì đưa cả nhà người đi cho chó ăn cũng không kịp!” Sau đó một giọng nữ líu ríu nói: “Lúc trước là người bảo tiểu nhân đừng để ý tới nàng, mặc kệ nàng chửi mắng hay ngã cũng được, nàng phạm vào sai lầm bị phạt ở chỗ này, trước tiên mài dũa tính tình của nàng rồi lại nói, ai biết được lại sốt chứ…” Giọng nữ the thé nói: “Hỗn trướng, cho dù nàng từng có sai, cũng là tiểu thư nhà chủ, đến lượt ngươi khinh thường chắc!”
… Du Thải Linh lại nặng nề mà ngủ mất, chỉ cảm thấy có người đang đút thuốc cho mình, lúc đó ý chí cầu sinh của nàng mãnh liệt, lập tức cố gắng nuốt xuống, trong lúc hoảng hốt lại nghe thấy giọng nữ the thé kia cười nói: “… Ta cũng không gạt ngươi, đây là củ khoai lang nóng phỏng tay, nhẹ không được nặng không xong, hiện giờ bệnh thành như vậy càng không ai chịu gánh vác, ngược lại đã nhiều ngày ngươi vẫn cầu xin ta…”
Theo sau là giọng nói Trữ phụ nhân dịu dàng lại thong thả, nàng ấy cười nói: “Không phải tiểu thư bệnh thành như vậy, chuyện tốt hầu hạ này cũng không đến lượt ta, ta chỉ ngóng trông để cho gia chủ nhớ tới ta một chút, để A Mai A Lượng nhà ta ngày sau cũng có chút tiền đồ.” Sau đó là một loạt tiếng lẻng xẻng của tiền đồng, giọng nữ the thé kia vừa lòng nói: “Cũng đúng, nếu ngươi đã nhận làm việc này thì phải làm cho tốt đi.” Rồi sau đó rời đi.
Bạn học Du Thải Linh đạt điểm tuyệt đối môn logic cho dù sốt đùng đùng cũng có thể suy luận ra, thân thể này của mình hẳn là một vị tiểu thư nhà quý tộc cổ đại nào đó phạm vào sai lầm, trước mắt đang bị phạt ở nông thôn, người trước đó chăm sóc lơ là dẫn tới tiểu cô nương sinh bệnh sốt cao mà chết, vì thế hời cho nàng.
Ánh mắt đầu tiên khi nàng nhìn thấy Trữ phụ nhân, Du Thải Linh lấy kiến thức cực kỳ nông cạn về cổ đại của mình để phân biệt nàng ấy, chỉ ngóng trông trên người nàng ấy mặc trang phục phụ nữ Mãn Thanh thắt bím tóc đuôi sam hoặc trang phục thời Đường hở ngực - nàng hoàn toàn không ngại gả cho một lão công nửa đầu trọc hoặc là bất chấp giá rét mà lộ ngực mà mùa đông! Đáng tiếc, nàng toàn không biết thâm y(*) này là được mặc vào thời nào. Du Thải Linh ủ rũ cụp đuôi ba ngày, mãi đến ngày thứ tư dưỡng thân thể tốt rồi mới đi theo A Mai đi nhìn tân nương đưa gả mới cao hứng lên - tất nhiên, lúc đó A Mai toàn không biết ngày thường tiểu thư ủ rũ không vui sao tự nhiên lại vui vẻ.
(*) Thâm y:
Trữ phụ nhân cũng đang đánh giá Du Thải Linh, vì lành bệnh mà thầy thuốc đã bốc đủ liều, nước thuốc đắng như vậy cho dù là nàng ấy uống cũng phải nhíu mày, nhưng tiểu thư này trừ lúc đầu nôn một lần, lúc sau nhiều lần đều là một ngụm uống hết, một tiếng không kêu đắng, dáng vẻ cắn răng mím môi kia rất là quật cường. Nàng ấy cũng coi như ít lời, không ngờ nữ quân nho nhỏ này lại càng ít lời, trừ nói nhiều thêm hai câu với A Mai thì thường thường cả ngày ủ ê không nói lời nào - tại sao lại khác hẳn với người ngoài kể nhỉ, Trữ có chút nghi hoặc.
Uống chén thuốc, A Mai mặt tròn dựa đến bên người Du Thải Linh, bàn bạc: “Tiểu thư, hôm nay bên ngoài ấm áp, chúng ta đi ra ngoài chơi đi.” Du Thải Linh ngồi quỳ cũng chán, gật đầu đáp ứng. Trữ phụ nhân cười nói: “Phơi nắng cũng tốt, nhưng mà hôm nay hộ vệ không ở đây, các ngươi không được đi xa, bảo A Lượng đi theo.”
Du Thải Linh kỳ quái liếc nhìn Trữ một cái, phụ nhân này kiệm lời, hôm nay chẳng những nói nhiều, vậy mà còn cho phép nàng dưới tình huống không có nam đinh thành niên đi cùng mà được đi ra ngoài chơi.
A Mai lè lưỡi làm mặt quỷ với mẫu thân rồi vội vàng hầu hạ Du Thải Linh búi lại tóc đi giày bông đế cao, sau đó bọc lên áo khoác thật dày, hai nữ hài vô cùng vui vẻ dắt tay nhau đi ra ngoài chơi.
Đi ra đến ngoài phòng, Du Thải Linh hít vào một hơi thật dài, đón lấy một luồng khí băng tuyết, khí than trong ngực tan hết, hơi thở tràn đầy tươi mát lạnh lẽo, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời phương Bắc, nàng cảm thấy lúc học tiểu học đọc bài trời xanh mây trắng không phải là lời nói dối, nhìn bầu trời cao cao rộng rộng kia, sạch sẽ đến giống như khối băng trong trẻo và sâu thẳm vậy, Du Thải Linh lập tức cảm thấy vô cùng vui vẻ. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen247. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lại quay đầu lại nhìn tòa tiểu viện này, rào tre rộng lớn vòng quanh phòng ốc xa xa một vòng, tuy là phòng nhỏ thôn quê nhưng nóc nhà cao ngất, ba gian nhà ở bên trong đều là rộng lớn, không có chút khí tức chật chội khó chịu nào - nhà cao lớn thoáng mát như vậy, toàn không giống như ở Nhật.
Du Thải Linh vừa lòng gật đầu, vừa lôi kéo tiểu A Mai vừa dẫn theo tiểu nam hài bảy tám tuổi nhảy nhót ra sân, lại thấy xa xa hai gã mặc quần áo ngắn cưỡi ngựa chạy như bay đến, làm cuốn lên tuyết đọng cùng một chút bụi đất, A Mai tinh mắt đột nhiên nói: “Là a phụ,… Còn có a huynh.” Ngay sau đó nàng ấy gân cổ lên vẫy vẫy tay gọi to: “A phụ! A huynh!”
Hai người cưỡi ngựa đến trước cửa viện thì lưu loát ghìm ngựa lại rồi xoay người xuống ngựa, hán tử trung niên đi đầu vừa thấy Du Thải Linh thì lập tức ôm quyền cúi đầu chắp tay thi lễ, cười nói: “Tiểu thư.” Thanh niên cưỡi ngựa tầm 17-18 tuổi phía sau cũng ôm quyền chào hỏi như phụ thân mình.
Du Thải Linh gật đầu, ngửa đầu mỉm cười nói: “Phù Ất đã trở lại.” Trung niên hán tử mặt đầy râu quai nón, thoải mái cười nói: “Tiểu thư đi ra ngoài chơi đùa à, vừa rồi ta thấy dòng suối đằng trước đang tế thần suối đấy, các ngươi đi xem náo nhiệt cũng tốt.” Rồi hắn quay đầu lại nói với nhi tử: “Đăng, ngươi khoan hãy về phòng, đi theo đi.” Thanh niên kia nhỏ giọng nói: “Dạ.” Sau đó cởi dây cương xuống đưa cho phụ thân rồi đi theo đoàn người Du Thải Linh dẫm lên lớp tuyết đọng hơi mỏng đi ra cửa.
Phù Ất này là trượng phu của Trữ phụ nhân, ban đầu còn có hai gã thị vệ,