Tình Địch Luôn Trêu Tôi

Chương 2: Chào


trước sau

Advertisement

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


"Chúng ta đi ca hát thôi!" Đi đến ven đường, cánh tay của Mạnh Nhân vẫn giống như cánh tay của một người đàn ông gác trên vai Tùy Chí Thanh.
"Cũng được, bất quá không thể về quá muộn. Nếu không khi mình trở về chắc chắn sẽ nghe bà nội huyên thuyên." Tùy Chí Thanh cười nói.
"Được được được, vậy chúng ta chỉ hát một tiếng thôi! Đi, cậu ngồi xe mình đi." Mạnh Nhân đi đến bên xe của mình rồi nói, mở cửa xe để Tùy Chí Thanh vào.
"Được." Tùy Chí Thanh gật đầu, cúi thấp người ngồi vào trong xe.
Tám giờ rưỡi tối. Tùy Chí Thanh đã cùng mọi người đến KTV.
Một đám người chọn một hơi mấy chục bài hát, lôi kéo nhau hát đến quên cả trời đất. Từ thể loại nhạc xưa như 'Kí ức hồng phấn' đến thể loại không truyền thống 'Bay về phía giường người khác' lại đến ca khúc bây giờ đang thịnh hành 'Chúng ta sau này'.
Nhưng từ đầu đến cuối Tùy Chí Thanh cũng chỉ hát một bài, sau đó thì ngồi ở trong góc chat cùng một nhà biên tập.
Vừa trò chuyện xong thì có một cánh tay đột nhiên đặt trên vai nàng. Tùy Chí Thanh nghiêng đầu nhìn một cái, đã nhìn thấy mặt Mạnh Nhân tràn đầy phúc khí.
"A Thanh, đừng trách mình nhiều chuyện, cuối cùng là cậu chưa quên được chuyện lúc trước của Lục Triêu Dương cùng Hạ Tri Điểu sao? Bằng không sao vẫn còn cô đơn nhiều năm như vậy?" Mạnh Nhân hỏi.
"A Thanh cậu đừng trách mình lắm lời, mình chỉ là muốn hỏi một chút, rốt cục cậu sao vậy? Nhiều năm rồi cũng chỉ có một mình?" Mạnh Nhân nhìn Tùy Chí Thanh. "Chẳng qua mình cảm thấy không thể tưởng tượng được, mình cho rằng cậu một lần nam nữ đều ăn sạch nha!"
Tùy Chí Thanh cất điện thoại: "Nói như thế nào nhỉ, chẳng qua là cảm thấy cô đơn cũng rất tốt, chỉ vậy thôi."
"Tốt thì tốt, nhưng vẫn nên thả lỏng một chút." Nói xong Mạnh Nhân lại vỗ lưng của Tùy Chí Thanh.
Mạnh Nhân nói tiếp: "Đúng rồi, cậu vừa trở về, không có quen biết nhiều, mấy tháng này nếu cần mình giúp gì cứ nói."
"Được, cám ơn." Tùy Chí Thanh gật đầu.
Sau đó Mạnh Nhân lại quay đầu đi cùng những người khác cười cười nói nói.
Cũng không biết ở KTV bị giày vò bao lâu, Tùy Chí Thanh mới về đến nhà.
Về nhà, bà nội vẫn còn chưa ngủ, vì vậy quay đầu lại hỏi: "Tan học rồi à?"
Tùy Chí Thanh nghe xong hơi ngạc nhiên một chút, đột nhiên nhớ đến bà bị bệnh kém trí nhớ, vì vậy gật đầu: "Vâng ạ."
"Nhanh tắm rửa rồi nghỉ ngơi sớm một chút." Vì vậy bà nội nói.
"Dạ." Tùy Chí Thanh gật đầu.
Tắm rửa xong cùng Mạnh Nhân chúc ngủ ngon, Tùy Chí Thanh lại tiếp tục trò chuyện với biên tập viên.
-----------------------------
Lúc này ở một nơi khác, Hạ Tri Điểu vừa về tới khách sạn.
Rửa mặt xong, Hạ Tri Điểu mở ra Weibo, đi tới tài khoản của một họa sĩ tên là 'Vô Ngôn ZGN'. Người họa sĩ này là trong lúc vô tình Hạ Tri Điểu tìm được trên Weibo. Nguyên nhân khiến mình chú ý rất đơn giản, bởi vì phong cách của vị họa sĩ này cùng A Thanh có chút tương tự, nhưng xem kỹ thì người này so với A Thanh đơn giản hơn nhiều.
Thậm chí người này và A Thanh đều thích ẩm thực, nhìn Weibo thì thấy sự chú ý nhiều nhất chính là ẩm thực.
Nếu như không phải Vô Ngôn thoạt nhìn phong cách quá lãnh đạm mà tính cách A Thanh thì mười phần ấm áp nhiệt tình, Hạ Tri Điểu sẽ cơ hồ xem Vô Ngôn chính là A Thanh.
Vừa nghĩ đến Tùy Chí Thanh, Hạ Tri Điểu lắc đầu cười.
Mình và Tùy Chí Thanh vốn là bạn bè, nhưng sau đó bản thân mình giống như là bị bệnh, luôn luôn muốn có được điều gì đó vượt qua tình bạn.
Cho nên khi vào Đại Học, khi phát hiện Tùy Chí Thanh có ấn tượng tốt với Lục Triêu Dương còn Lục Triêu Dương đối với Tùy Chí Thanh cũng có chú ý, Hạ Tri Điểu lại không kiềm được, cứ khoảng hai ba ngày lại cùng Tùy Chí Thanh cãi nhau ầm ĩ.
Lúc ấy mình cũng không biết là vì sao, có thể là do lòng chiếm hữu quá mạnh. Mình chán ghét Lục Triêu Dương, cảm thấy Lục Triêu Dương đã đoạt lấy bảo bối của bản thân.
Hết lần này tới lần khác Lục Triêu Dương còn mua đồ cho Tùy Chí Thanh, đồng thời còn nhờ mình đem cho Tùy Chí Thanh. Hạ Tri Điểu mỗi lần nhận lấy xong đều lén lút bỏ đi.
Kết quả sau đó, Lục Triêu Dương cùng Tùy Chí Thanh vẫn yêu nhau.
Ngày ấy khi Hạ Tri Điểu biết được chuyện này thì uống say bí tỉ, còn trút giận vào Tùy Chí Thanh một trận. Mọi người không biết mình bị làm sao, chính bản thân mình cũng không biết, chẳng qua là không thể ngừng khóc.
Càng về sau, Hạ Tri Điểu phát hiện Lục Triêu Dương có chút không đáng tin cậy. Có lần Lục Triêu Dương uống đến say khướt, lại mua đồ rồi tìm tới mình nhưng lần này Lục Triêu Dương không phải nhờ mình đưa cho Tùy Chí Thanh mà nói rằng: "Mình thích cậu."
Lúc ấy Hạ Tri Điểu kinh ngạc một chút, sau đó liền bắt đầu nói lời khách sáo, cuối cùng phát hiện người kia quả nhiên là cặn bã.
Ngay khi mình định đem chuyện này nói cho Tùy Chí Thanh biết thì Tùy Chí Thanh lại đột nhiên không còn quan tâm đến mình nữa.
Khi bản thân mình còn chẳng biết tại sao lại bị thêm vào danh sách đen, Hạ Tri Điểu không tìm Tùy Chí Thanh một lần nào.
Thế nhưng đã qua nhiều năm như vậy, Hạ Tri Điểu vẫn không quên được Tùy Chí Thanh.
Lướt qua Weibo của Vô Ngôn, Hạ Tri Điểu lập tức dẹp bỏ suy nghĩ Vô Ngôn chính là A Thanh.
Bởi vì A Thanh ghét cá thu dao thế nhưng Vô Ngôn thích. A Thanh ghét cao quy linh thế nhưng Vô Ngôn thích. A Thanh ghét nhạc trữ tình thế nhưng Vô Ngôn thích. A Thanh ghét tông màu lạnh thế nhưng Vô Ngôn thích.
Dù nói là chán ghét Tùy Chí Thanh nhưng Hạ Tri Điểu vẫn theo thói quen mở ra Weibo của Vô Ngôn, nhìn người kia đăng tin. Đại khái mình chính là thích bị ngược.
Vô Ngôn từng có vài lần đăng nhiều kỳ nhưng đều không nổi tiếng, ngày bình thường sẽ đăng một ít tranh minh họa, thỉnh thoảng cũng sẽ đăng một ít tranh vẽ.
Fan hâm mộ có hơn mười vạn, hoạt động rất thường xuyên, thỉnh thoảng sẽ tương tác cùng các họa sĩ khác.
Khoảng một giờ trước, Vô Ngôn lại đăng tin.
Vô Ngôn ZGN: "Nói một chút về bạn thân hoặc là anh chị em hay là người quan trọng nhất đối với bạn, người mà cả một đời bạn đều không thể quên được. Mình muốn nghe."
Vì vậy, phía dưới nhanh chóng liền có rất nhiều phản hồi.
[Năm năm trước, mình nói một câu nhớ cô ấy, cô ấy liền lập tức bay hai tiếng đến tìm mình, còn mua cho mình sô cô la mà mình thích ăn.]
Lúc đầu muốn thoát ra nhưng cuối cùng Hạ Tri Điểu bất chợt lại nhớ về ít chuyện trong quá khứ. Vì vậy liền đăng nhập vào tài khoản ẩm thực của mình - Phi Vũ Trần Ai, bình luận: "Có rất nhiều chuyện. Ví dụ như năm 2003 có dịch SARS, tôi bị cảm, tất cả mọi người đều sợ hãi. Chỉ có cậu ấy dẫn tôi đi tìm bác sĩ. Tôi hỏi cậu ấy không sợ bị truyền nhiễm hay sao, cậu ấy nói, không cầu sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm nhưng cầu chết cùng năm cùng tháng cùng ngày."
Cuối cùng suy nghĩ lại, Hạ Tri Điểu lại xóa đi, đăng một bình luận khác: "Đã từng có một người giống như vậy nhưng bây giờ thì không còn. Người đó đã từng là cảnh sắc đẹp nhất mà tôi từng thấy, có điều giờ đã tan biến rồi. Cũng không còn chờ mong sẽ gặp được cảnh sắc như vậy một lần nữa."
Sau đó Hạ Tri Điểu cầm máy ảnh đi đến ban công, tựa lên lan can, hít sâu một hơi, nhìn thẳng lên bầu trời đêm chụp một tấm.
Chụp xong lại dựa lưng vào lan can, mở ra tấm hình mà nhiều năm trước mình và Tùy Chí Thanh ở quảng trường Phúc Lộc chụp cùng nhau.
Là... tan biến.
Nhưng lại không nghĩ đến chính là bản thân mình năm đó trở thành tác giả trong một chuyên mục của tạp chí tên là «Thanh Hà», cuối cùng còn đem cả những chuyện lúc trước viết vào trong đó.
Đây không phải là đang buộc mình phải nhớ kỹ những chuyện trong quá khứ hay sao?
--------------------
Một nơi khác, Tùy Chí Thanh tắm rửa xong thì kiểm tra xem bà nội đã ngủ chưa, sau đó trở về phòng mở Weibo ra.
Ấn mở xem các bình luận, Tùy Chí Thanh thấy ngay có một bình luận được mọi người khen ngợi nhiệt tình.
Sau đó ở phía dưới còn có một đám đông kích động hô hào: "Trần Ai, vậy mà ở chỗ này nhìn thấy được cô, ôm ôm!" v...v...
Cảm giác là một nhân vật lớn.
Nhưng Tùy Chí Thanh không để ý đến những điều đó, chỉ vì người kia nói ra ý nghĩ của mình cho nên liền ấn trả lời: "Nghe qua có chút giống tôi, tôi cũng từng gặp qua cảnh sắc đẹp nhất, mà cảnh sắc kia lại tan biến, cũng không còn chờ mong gì nữa. Người đó là cô gái đẹp nhất mà tôi từng gặp, còn luôn miệng nói muốn cùng tôi kết hôn."
Sau khi Tùy Chí Thanh nhắn tin xong nhưng không thấy Phi Vũ Trần Ai trả lời thì để điện thoại di động xuống, chuẩn bị đi ngủ.
----------------------
Ở một nơi khác, làm xong chút chuyện, Hạ Tri Điểu vừa mở APP ra đã nhìn thấy Vô Ngôn ZGN trả lời.
Chẳng biết tại sao khi nhìn thấy dòng trả lời kia, trái tim Hạ Tri Điểu bỗng nhiên bị bóp chặt. Vỏn vẹn trong một giây đồng hồ, câu trả lời của Vô Ngôn đã khơi dậy lên rất nhiều ký ức của Hạ Tri Điểu.
Đó là vào một ngày của năm cuối cấp, trời không phụ người có lòng, trải qua nhiều lần phấn đấu, thành tích của Hạ Tri Điểu từ giữa lớp leo thẳng lên top trên. Thậm chí ở trong kỳ thi thử cấp ba, lấy được vị trí thứ hai ưu tú.
Đứng thứ nhất là Tùy Chí Thanh, lúc đó mình xem như đã dốc hết toàn lực cũng không có cách nào đạt được mục tiêu.
Lúc Hạ Tri Điểu thất thần nhìn vị trí thứ nhất ở trên bảng đen thì bên cạnh truyền đến một giọng nói: "Tri Điểu, tuyệt! Quá tuyệt vời! Thật là quá tuyệt vời!"
Ngay sau đó, một cánh tay gầy mảnh khảnh khoác lên vai của mình.
Phải nói rằng bất tri bất giác Tùy Chí Thanh liền từ 158cm cao lên đến 166cm.
Còn Hạ Tri Điểu ngay lúc đó cũng chỉ cao có 160cm, ngực thì lớn hơn trước, kế thừa gen hoàn mỹ của Trình Nặc.
"Cậu nhìn xem cậu ngày càng lợi hại, thành tích sắp vượt qua mình rồi." Cánh tay Tùy Chí Thanh vẫn như cũ khoác trên vai mình, còn bắt đầu đùa giỡn những sợi tóc của mình, cũng cố ý nhìn một chút ngực của mình. "A, bất quá nơi nào đó đã sớm vượt qua rồi, có tiền đồ có tiền đồ!"
"Tùy Chí Thanh, cậu muốn chết hả!" Hạ Tri Điểu cúi đầu nhìn xuống ngực của mình, thẹn quá thành giận mà cầm lấy phấn trên bảng đen muốn bôi lên mặt Tùy Chí Thanh.
"Hạ Tri Điểu cậu thay đổi rồi, không còn ôn nhu chút nào!" Tùy Chí Thanh chạy đến phía cuối. "Lúc năm đó quen cậu, cậu không phải như vậy! Nói đi, cậu có phải bị ma ám hay không?"
"Còn không phải là bởi vì cậu càng ngày càng đáng ghét sao!" Hạ Tri Điểu trợn tròn mắt, cọ xát phấn trong tay, híp hai mắt nhìn Tùy Chí Thanh.
"Đâu có, cậu nói xấu mình!" Tùy Chí Thanh hai tay chụp trên bàn.
"Đáng ghét muốn chết, người ta thật vất vả mới dọn dẹp xong, cậu lại làm rối tung lên." Hạ Tri Điểu làm bộ ghét bỏ nhìn Tùy Chí Thanh một cái, sau đó cúi người dựng lại cái ghế bị người kia làm ngã.
"Người ta cũng không phải cố ý mà, cậu tha thứ cho hạ nhân có được hay không, người ta giúp cậu dọn xong nha~" Sau đó Tùy Chí Thanh cười cúi người dựng ghế, Hạ Tri Điểu thì liếc Tùy Chí Thanh một cái.
Cuối cùng lúc chuẩn bị rời khỏi phòng học, Tùy Chí Thanh nhìn qua mặt sau bảng đen đang viết ngày đếm ngược đến kỳ thi cấp ba, sau đó đưa tay làm tư thế chụp hình: "Tri Điểu, cậu khẩn trương không?"
Hạ Tri Điểu theo tầm mắt của Tùy Chí Thanh nhìn qua, nhìn thấy con số trên bảng đen, yên lặng
"Mình khẩn trương." Tùy Chí Thanh thả tay xuống. "Nếu hai chúng ta không thể cùng nhau lên cao trung thì thật đáng sợ, quả thật là một chuyện khủng khiếp."
"Được rồi, đi thôi!" Sau khi nói xong Tùy Chí Thanh đột nhiên cười một cái, vừa hát bài 'Nhà tôi ở trên cao nguyên' vừa đi ra khỏi phòng học.
Hạ Tri Điểu làm bộ ghét bỏ lấy hai tay che lỗ tai nhưng khi chuẩn bị tắt đèn đi ra lại ngừng chân nhìn những con số đang đếm ngược trên bảng đen: "Nếu như không cùng một trường học thì đã sao, dù sao... Không phải đã nói sau này hai chúng ta sẽ kết hôn hay sao..."
"Cậu nói cái gì?" Lúc này Tùy Chí Thanh vừa ra khỏi phòng học, quay người lại lớn tiếng hỏi.
"Không có gì, cậu cứ hát bài hát cao nguyên của cậu đi."
Nghĩ tới đây, chóp mũi Hạ Tri Điểu chua xót, sau đó liền ấn mở khung chat của Vô Ngôn ZGN.
"Chào."
Đánh vỏn vẹn chỉ có một chữ, sau đó Hạ Tri Điểu bấm gửi.
----------------------
Ngày 19-11-2018


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện