Tình Địch Biến Thành Mèo Của Tôi Rồi, Làm Sao Đây, Treo Máy Hóng Khẩn

Meo


trước sau

Hạ Thường Châu vừa mở weibo lên đã thấy trong cột đặc biệt theo dõi của cậu có thêm một status mới, click vào xem thì…

Tấn Vương Hán Võ V: Hố mới đã mở, up liền 3 chương.

Phía sau còn đính kèm một đường link, xem lại thời gian thì thấy status này tuy chỉ mới đăng được nửa tiếng đồng hồ nhưng lượng share và comment ở dưới đã hơn ngàn rồi.

Trước đó Hạ Thường Châu vừa mở một ly mì gói ra, bấy giờ cậu đang vừa ngậm cái nĩa tặng kèm vừa thành thạo xé gói gia vị ra. Khi nhìn thấy status đó, chiếc nĩa trong miệng cậu “bộp” một cái rơi xuống bàn phím, sau đó đến gói gia vị cũng chưa kịp xé, Hạ Thường Châu chỉ liếm qua loa miếng tương dính trên tay rồi nhấp vào đường link đó.

Thế giới tiểu thuyết xanh mơn mởn được mở ra, Hạ Thường Châu vội đọc ngay lập tức.

Đây là một bộ tiểu thuyết khoa học viễn tưởng lấy bối cảnh là thế giới hiện đại, phần mở đầu rất hào hùng và đầy khí thế, làm rung động lòng người. Tuy tổng cộng chỉ có mười mấy ngàn chữ nhưng vô cùng ly kỳ lôi cuốn, Hạ Thường Châu xem đi xem lại những ba lần, cuối cùng mới tạm dừng lại được.

Tần Vương Hán Vũ tuy có thói quen mỗi khi đào hố mới lại up liền ba chương trong một ngày, nhưng một lần up của anh chỉ có ba ngàn mấy chữ, cộng lại cũng chẳng qua mười mấy ngàn chữ, thực sự chẳng đã tẹo nào. Hạ Thường Châu cố nén nỗi khát khao muốn xem tiếp và cơn xúc động muốn la ó lăn lộn quỳ xuống cầu xin Tần Vương Hán Vũ up bốn lần, năm lần thậm chí mười lần mà lẳng lặng chuyển sang trạng thái oán trách.

Sau khi đọc xong mười ngàn mấy chữ này hết ba lần này sang ba lần khác bằng đôi mắt như đèn pha, Hạ Thường Châu lại vạch lá tìm sâu từ dấu câu đến cách đặt câu dùng từ rồi đến lỗi ngữ pháp đến quy tắc hành văn trong mười ngàn mấy chữ này thật nhiều lần; đoạn viết lưu loát một ngàn mấy từ ở khu bình luận, đoạn chưa thỏa mãn, lại phỏng đoán những tình tiết vẫn chưa kịp triển khai trong tiểu thuyết bằng thứ giọng điệu mỉa mai, cuối cùng kết luận rằng: Đọc dở! Thực sự quá dở! Tôi sống 20 mấy năm nay chưa đọc qua bộ tiểu thuyết nào dở như vậy! Tác giả đúng là chẳng có thường thức gì cả! Đã xấu thì phải đọc nhiều sách!

Sau khi gửi xong bài bình luận mang tính bới móc này, Hạ Thường Châu mới phát hiện bài bình luận của mình vô tình lại là bài bình luận đầu tiên trong hố mới của Tần Vương Hán Vũ. Điều này làm cậu có chút vênh váo đắc ý, cảm giác cả người đều không thể khỏe hơn được nữa.

Không nằm ngoài dự đoán của Hạ Thường Châu, bài bình luận của cậu vừa đăng chưa tới năm phút, các comment đã chồng chất thành một đề tài nóng.

Có những comment thế này:

Comment 2: Cút! Mày mới không có thường thức! Mày mới xấu! Mày mới là đứa “đã xấu thì phải đọc nhiều sách”!

Comment 3: Lại là chủ post, thứ anti fan điên loạn. Thím làm vậy là có ý gì hả thím? Truyện nào của điện hạ cũng chạy theo bắt bé! Tôi sắp tức đến phát cười rồi!

Comment 4: Ngay cả dấu câu cũng bắt bẻ, chủ post hết chỗ bắt bẻ thì đừng cố bắt bẻ nữa, gato thì mau cút đi, haha.

Comment 5: Quân gato mau cút +1! You can you up, no can no bb! [Có ngon thì tới, không làm được thì đừng có beep beep]

Và cũng có những comment thế này nữa:

Comment 2: Đệch! Đã Xấu Thì Phải Đọc Nhiều Sách! Sao lại là mày nữa!

Comment 3: Sao lại là chủ comment nữa? Rốt cuộc thím là anti hay là fan? Tôi đã có chút phân vân rồi đây…

Comment 4: Anti đến cùng rồi sẽ thành fan, đây đúng là tình yêu chân chính rồi! Một tấm chân tình thật là sâu sắc!



Chân tình bà nội mày!

Tao là fan anti cả đời của Tần Vương Hán Vũ!

Đúng lúc Hạ Thường Châu quay lại sau khi úp mì xong, đọc đến mấy cái comment bảo cậu là tình yêu chân chính của Tần Vương Hán Vũ, cậu suýt nữa là nhét mì vô lỗ mũi. Sau ba lần giận dữ phản bác trong nội tâm, Hạ Thường Châu liền thoát khỏi giao diện tiểu thuyết, bắt đầu cúi đầu xuống xì xà xì xụp ăn mì gói.

Nghe đồn sau mỗi một anti fan trở nên anti lại có một câu chuyện.

Hạ Thường Châu cũng không ngoại lệ.

Là một sinh viên ngành Ngữ Văn Trung của một trường đại học hạng hai, Hạ Thường Châu tốt nghiệp đã vài năm rồi. Cậu duy trì kế sinh nhai bằng cách nộp bài bình luận cho mấy tờ báo tạp nham và viết tiểu thuyết online. Sống trong một thành phố cấp hai với mạng lưới giao thông tương đối phát triển, có một căn nhà cũ do bố mẹ để lại, hai năm trước cậu vừa cho thuê căn phòng bị trống ra, thế là lại có thêm thu nhập từ tiền thuê nhà. Hạ Thường Châu từ nhỏ đã chẳng có chí khí hay hoài bão gì nên cũng tương đối hài lòng với cuộc sống  trước mắt của mình.

Vị khách trọ dọn vào ở tại nhà Hạ Thường Châu là một anh sinh viên vẫn đang đi học. Hai năm trước, khi vừa dọn đến gã chỉ mới năm nhất, giờ đã năm ba rồi, có lẽ sau này năm tư tốt nghiệp rồi sẽ dọn ra. Nhưng khu vực xung quanh nhà Hạ Thường Châu cũng không tệ, nên cho dù khách trọ có dọn đi thì vị khách trọ kế tiếp chắc cũng sẽ nhanh chóng xuất hiện thôi.

Quan hệ của Châu Thường Vũ và vị khách trọ hiện tại cũng không tệ. Dưới sự dẫn dắt của vị khách trọ đương nhiệm, cậu đã mở ra cánh cổng của một thế giới mới.

Lần đầu tiên lỡ bắt gặp vị khách trọ đương nhiệm đang nghe kịch truyền thanh đam mỹ, Hạ Thường Châu cảm thấy cả người mình có chút không khỏe. Vì lúc bấy giờ vở kịch truyền thanh kia đang đến đúng khúc công và thụ tình nồng ý đượm, nên cơm nên cháo mà lăn ga giường. Nghe thấy những tiếng ái muội từ loa vọng ra, Hạ Thường Châu nhất thời không biết phải đối diện với vị khách trọ mà trước giờ cậu cứ tưởng là con ngoan trò giỏi kia bằng vẻ mặt gì đây.

Thế nhưng vị khách trọ kia lại vô cùng điềm nhiên. Gã điềm nhiên cắm lại cái tai nghe bị rớt ra, rồi điềm nhiên nói với Hạ Thường Châu: “Đúng như những gì anh nghĩ, tôi là gay.”

Hạ Thường Châu: “…”

Tất nhiên là sau đó Hạ Thường Châu mới biết hóa ra những người nghe kịch truyền thanh đam mỹ không hẳn là gay, nhưng vì lúc đó khách trọ không muốn che giấu nên quả quyết come out một cách phóng khoáng luôn. May mà ở trên mạng Hạ Thường Châu cũng thuộc kiểu “Đi giữa bầy hủ nữ, không mảnh cúc dính thân”… Khụ, nói tóm lại là một trạch nam đã nghe quen tai, nhìn quen mắt nên cậu cũng chấp nhận sự thực này một cách rất điềm nhiên.

… Có điều từ đó về sau mỗi khi ngủ Hạ Thường Châu lại không nhịn được phải khóa chặt cửa.

Tuy ngài khách trọ đã cam đoan rằng Hạ Thường Châu không phải là gu của gã.

Ngài khách trọ họ Đường tên Tống, lăn lộn trong giới võng phối giới cover đã nhiều năm.

Dưới sự giới thiệu của Đường Tống, Hạ Thường Châu đã nghe không ít kịch truyền thanh, cậu dần dần thích một CV tên là Xuân Hòa Thủy Hàn. Xuân Hòa Thủy Hàn không chỉ lồng tiếng cho kịch, mà còn cover không ít những bài hát mới lẫn cũ, tự mình cũng biết sáng tác, viết lời. Những vở kịch mà anh lồng tiếng đa phần đều có phong cách cổ điển, những bài hát mà anh cover hay sáng tác đa phần đều là những ca khúc cổ điển tràn trề khí thế. Có thể nói anh là một đại thần.

Hạ Thường Châu dần dà trở thành fan-não-tàn của Xuân Hòa Thủy Hàn. Trong máy tính và điện thoại đều nhét đầy kịch và nhạc của Xuân Hòa Thủy Hàn. Đường Tống thậm chí còn trêu cậu đã vì giọng nói của Xuân Hòa Thủy Hàn mà tự bẻ cong mình. Tuy trước giờ Hạ Thường Châu đều kiên quyết bảo mình là trai thẳng, nhưng chính bản thân cậu cũng không thể tin nổi độ yêu thích Xuân Hòa Thủy Hàn của mình.

Mỗi một status trên weibo của Xuân Hòa Thủy Hàn, cậu đều share-com-like, dù cho Xuân Hòa Thủy Hàn hơi bị lạnh lùng, ngoài up kịch up nhạc thì ít khi nói chuyện trên weibo. Mỗi một vở kịch của Xuân Hòa Thủy Hàn cậu đều xem đi xem lại ba lần rồi lại ba lần, đoạn gõ phím không ngơi không nghỉ để viết những bài bình luận ngàn chữ…

Nhưng Xuân Hòa Thủy Hàn vẫn rất lạnh lùng, mỗi lần up status đều chỉ viết có vài chữ, rất ít khi trả lời comment của fan, cũng không tương tác với CV khác. Mãi đến một ngày nọ, Xuân Hòa Thủy Hàn đã share status của một người và bình luận một đoạn không hề ngắn.

Người được Xuân Hòa Thủy Hàn share status chính là Tần Vương Hán Vũ. Tuy ngữ khí của Xuân Hòa Thủy Hàn và Tần Vương Hán Vũ đều rất điềm đạm, nhưng đây là lần đầu tiên anh phá lệ share status của người khác, quả thật đã khiến Hạ Thường Châu vừa cắn góc chăn vừa gato đến mức không chịu được.

Tần Vương Hán Vũ là cây bút của trang web tiểu thuyết Lục Đinh Đinh, một đại thần trong truyền thuyết, giới tính nam, chuyên viết… đam mỹ.

Ai ai cũng biết ngòi bút đam mỹ nam thực sự là hàng hiếm có khó tìm, mà có thể viết hay thì lại càng hiếm có khó tìm trong đống hiếm có khó tìm. Nhưng Tần Vương Hán Vũ không chỉ viết hay, mà còn viết rất hay nữa. Những bộ tiểu thuyết đam mỹ mà hắn viết có tình tiết lôi cuốn và hào khí ngút ngàn không kém gì truyện của những cây bút dành cho nam giới, cũng có những đoạn miêu tả tình cảm làm rung động lòng người, là thứ tình yêu chân chính giữa đàn ông và đàn ông.

Sau khi Hạ Thường Châu đọc hết bộ tiểu thuyết của Tần Vương Hán Vũ mà Xuân Hòa Thủy Hàn giới thiệu, cậu đã bị rung động rất lâu trước ngòi bút kinh diễm của Tần Vương Hán Vũ. Vì lý do “văn nhân tương khinh” và sự giới thiệu đặc biệt của Xuân Hòa Thủy Hàn vân vân vũ vũ nên dưới những cảm xúc ghen hận ghét đan xen phức tạp Hạ Thường Châu đã ném đá Tần Vương Hán Vũ vài câu trên weibo bằng thứ ngữ khí chua chát, cậu bảo hắn có một câu thành ngữ dùng sai rồi, không có thường thức.

Nhưng Hạ Thường Châu ngàn vạn lần không ngờ là một người gần như không share không com status của người khác, một người có độ lạnh lùng không kém gì Xuân Hòa Thủy Hàn như Tần Vương Hán Vũ lại phá lệ share status của mình, hơn nữa còn rep lại là….

Tần Vương Hán Vũ V: Rốt cuộc ai không có thường thức, về nhà lật lại sách đi, Đã Xấu Thì Phải Đọc Nhiều Sách.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện