Tín Đồ Ngày Xuân

Chương 9


trước sau

Advertisement
“Cậu cũng biết huấn luyện chó hả?” Trần Mộc Dương ngồi vào vị trí của Giang Tử Ngộ, nhìn Thẩm Kinh Trập.

Cậu ta phát hiện cô cũng rất có tài đấy.

Kinh Trập vừa mới bước vào phòng học, sách vở còn chưa lấy ra, hôm nay Lâm Kiêu không tới.

— Buổi sáng anh ốm nặng hơn nên xin nghỉ một ngày.

Kinh Trập gật đầu rồi lại lắc đầu: “Trước kia trong nhà tớ có nuôi chó.”

Chưa nói tới biết huấn luyện, hơn nữa động vật cũng có tính cách, chỉ là cô cảm thấy Trần Mộc Dương quá lắm miệng, có lẽ là con chó kia cũng chê cậu ta phiền.

Trần Mộc Dương tò mò hỏi cô đã nuôi loại chó gì, Kinh Trập nghe không hiểu, Trần Mộc Dương nói: “Chủng loại ấy! Con chó tớ nuôi giúp anh họ là chó chăn cừu Đức, con trong nhà Lâm Kiêu là giống Samoyed, dì Hình còn có một con Yorkshire là bảo bối trong lòng dì ấy, hiện tại đang ở bên nhà bà ngoại của Lâm Kiêu.”

Kinh Trập lắc đầu: “Trong núi không nuôi thú cưng, có nuôi cũng chỉ dùng để giữ nhà săn thú, toàn là chó lớn nên không có chủng loại.”

Cô nói rất thản nhiên nhưng Trần Mộc Dương lại có chút ngượng ngùng, không biết là mình có nên hỏi hay không.

Thật ra, Kinh Trập rất… mộc mạc. Đồ dùng học tập của Lâm Kiêu đều là đồ nhập khẩu, còn bút của cô là chiếc bút giá rẻ nhất trong cửa hàng, ngoài ra còn một cây bút nước màu đen, cán bút đã rất cũ, thậm chí bên trên còn có chỗ nứt phải quấn băng dính lại. Không có bất cứ vật gì dư thừa. Đơn giản chỉ là có một cây để sử dụng, một cây để dự phòng. Túi đựng đồ dùng là túi vải bố, hình như được làm thủ công, nhưng nhìn đường may thì có vẻ tốt hơn so với những chiếc túi trong tiệm tạp hoá. Cô mặc đồng phục, năm nay mùa thu của Nam Lâm trở lạnh rất sớm, thời tiết mấy ngày hôm nay toàn mây âm u, bên ngoài gió yêu ma thổi từng cơn, áo khoác đồng phục của cô là một chiếc sơ mi trắng, thoạt nhìn vải khá cứng và hơi cũ, màu áo đã hơi ngả sang màu xám nhạt, chỗ cổ áo thêu một con thỏ nhỏ, mắt thường vẫn có thể thấy là thêu thủ công.

Tóc cô rất dài, tùy ý cột ra sau đầu, dùng dây cột tóc màu xanh lục, trên dây cột tóc thêu hoa văn um tùm, bởi vì quá phức tạp nên nhìn có vẻ hơi quê mùa, vừa nãy còn có người cười nhạo cái dây buộc tóc của cô, nói không biết đào được thứ kỳ lạ này từ nơi nào.

Nhưng mà Trần Mộc Dương lại cảm thấy khá đẹp, tuy rằng đúng thật là có chút quái dị.

Trên người cô có một loại khí chất vừa nguyên thủy, thô sơ nhưng tinh tế.

Trần Mộc Dương là người hướng ngoại, thích kết bạn đó đây, lòng hiếu kỳ cũng rất lớn. Cậu ta ngồi nói chuyện tào lao với cô, hỏi gì thì Kinh Trập trả lời nấy, cũng không hề thấy ngượng và không cảm thấy có chuyện gì khó nói, nhưng Trần Mộc Dương vẫn luôn sợ cô sẽ tương đối tự ti nhạy cảm vì chuyện mình đến từ nông thôn, lúc bắt chuyện cũng cân nhắc cẩn thận, đến cuối cùng còn tự thoá mạ bản thân vài câu.

Kinh Trập nói đường trên núi Lạc Âm vừa mới được sửa chữa xong, đường đèo hẹp hòi, đi lên rất khó khăn, chỗ mà cô ở cũng khá cao so với mực nước biển, mùa hè không cần mặc áo ngắn tay, không khí rất trong lành, rừng cây xanh ngát, mùa hè cũng rất ít khi nhìn thấy được ánh nắng mặt trời, nhà cô ở trên một triền núi hướng về phía mặt trời, xung quanh có rào tre, đóng cọc bằng gỗ, còn có tường làm bằng đá cục, không có hoạt động giải trí gì, lúc không học tập thì đi làm việc, bên cạnh nhà có khai phá một mảnh đất, dùng để trồng các loại rau dưa theo mùa.

Cuốc đất, gieo giống, tưới nước, làm cỏ bắt sâu, thu hoạch, cất hạt giống…

Chỉ riêng những công việc vụn vặt kia là đã chiếm mất hơn phân nửa thời gian của một năm.

Đa số rau dưa làm ra được đều để nhà ăn, ăn không hết thì phơi khô để dành làm rau trộn ăn trong mùa đông. Mùa đông của núi Lạc Âm vừa rét lạnh vừa kéo dài, có đôi khi tuyết rơi phủ hết cả núi đồi. Vì mùa đông không ai có thể ra khỏi núi, cũng không ai có thể đi vào, cho nên dự trữ lương thực là điều tất yếu.

Nhưng thức ăn dự trữ đều là lương khô, rau khô và thịt hong gió. Mùa đông muốn ăn thức ăn mới mẻ là chuyện gần như không thể, muốn thịt tươi thì phải dựa vào chuyện săn thú. Trong núi dân săn thú rất nhiều, các ông cụ còn có cả súng săn, nhưng sau đó theo chính sách phải giao nộp lại. Có điều sau đó núi Lạc Âm được quy hoạch thành khu đi săn, có chứng nhận thợ săn thì vẫn có thể xin mua súng săn.

Trước sáu tuổi, Kinh Trập không ở ổn định một chỗ. Cô chỉ nhớ rõ là mấy năm trước khi mẹ qua đời thì cô sống trên trấn, sau khi mẹ qua đời thì bà đưa cô về sống trong núi. Thấm thoát cũng đã hơn mười năm cô sống cùng bà ngoại, cuộc sống tuy không được đầy đủ, nhưng mà ít nhiều thì hàng xóm xung quanh cũng thường xuyên quan tâm chăm sóc hai bà cháu cô. Vài năm trước sức khoẻ còn tốt, bà hay vác cuốc đi khai hoang, hận không thể ngày nào cũng làm việc với đất, gieo thêm ít hoa màu để có thể thu hoạch nhiều hơn một chút, để hai bà cháu không phải chịu đói, phần thừa ra còn có thể cầm đi bán lấy tiền.

Nhưng mà không phải năm nào hoa màu cũng được mùa, có đôi khi thậm chí còn không đủ cho hai bà cháu ăn.

Từ nhỏ Kinh Trập đã sinh hoạt trong điều kiện lúc nào cũng có khả năng chịu đói, ăn bữa nay lo bữa mai, mỗi ngày nhìn mặt trời mọc thì làm việc, mặt trời lặn thì đi nghỉ.

Cô thường thường ngồi trên cục đá lớn trước cửa nhà, vừa đọc sách vừa chờ bà về.

Bà nói là con người không thể không học tập, tầm nhìn của đôi mắt là hữu hạn, tai cũng nghe được hữu hạn, va chạm cũng chỉ trong hữu hạn, nhưng chỉ có tư duy là vô hạn, rộng lớn không có biên giới.

Tám tuổi, Kinh Trập bắt đầu đi học. Cô phải đi qua đường núi rất xa, mỗi ngày trèo đèo lội suối vô cùng rất vả. Đã có nhiều lần cô từng muốn bỏ học, bà rất buồn, vì thế mỗi ngày đều cùng cô đi học, đưa cô đến trường học xong thì bà lại đi bộ về, dù mưa nắng hay gió bão cũng đều như thế.

Sau đó Kinh Trập không đòi nghỉ học nữa, cũng không cần bà đưa cô đi học, mỗi ngày cô đều tự dậy sớm đến trường, mưa rền gió dữ cũng không nghỉ ngày nào.

Lúc không đi học thì cô theo bà đi làm việc, cả tay cả đầu óc cô đều linh hoạt, làm gì cũng chỉ cần học qua một hai lần là có thể làm được.

“Vậy vì sao không về sống trên trấn?” Trần Mộc Dương nghi hoặc đặt câu hỏi.

Kinh Trập có chút sửng sốt, ngẩng đầu liếc nhìn cậu ta một cái, bỗng nhiên cảm thấy rất muốn cười. Cô nhẹ nhàng lắc đầu: “Trở về trên trấn thì ngay cả chỗ ở cũng không có.”

Trần Mộc Dương bừng tỉnh hiểu ra, sau đó cảm thấy mặt hơi hơi nóng lên, lần đầu tiên cậu ta cảm nhận được cái gì gọi là câu hỏi “sao không ăn thịt băm”(*).

(*) Câu này xuất phát từ Tấn Huệ Đế thời loạn bát vương. Năm 290, Tấn Vũ đế mất, Tư Mã Trung lên thay, tức Tấn Huệ Đế, Giả thị được làm hoàng hậu. Cha của Dương thái hậu (bà này là em họ của mẹ ruột Tư Mã Trung) là Dương Tuấn, tức là ông ngoại của Huệ Đế, làm phụ chính. Huệ Đế lúc đó đã 32 tuổi nhưng vẫn ngờ nghệch. Sử chép lại một số câu chuyện về hoàng đế ngây ngô này. Khi nghe ếch kêu, Huệ Đế hỏi thị thần:

Ếch nó kêu vì việc công hay vì việc tư đấy?

Lúc nghe tin dân bị đói, đến gạo cũng không còn để ăn, Huệ Đế lại buột miệng hỏi:

Dân không có gạo ăn, sao không ăn thịt?

“Em gái cậu nói trong nhà cô ấy có lúc đã nuôi đến tận sáu con chó, tất cả đều là chó săn lớn, thả ra ngoài để canh rừng canh núi. Wow, tớ vô cùng vô cùng hâm mộ luôn.” Trần Mộc Dương mặt mày hớn hở kể chuyện lại cho Lâm Kiêu nghe.

Lâm Kiêu xin nghỉ một ngày nhưng buổi chiều đã đến đi học, ở nhà thật sự rất nhàm chán, hơn nữa con chó ngốc Đoá Đoá kia còn ngậm thú bông do Kinh Trập làm chạy tới, ý bảo anh chơi cùng nó, anh cũng miễn cưỡng chơi cùng nó một lát, xong rồi nó vẫn chưa hả dạ, cáu kính ném thú bông lên trên đùi anh, anh tức mình quá liền đuổi nó đi.

Vừa sáng sớm là Hình Mạn đã ra khỏi nhà, dì ấy nói sẽ đi công tác với dì Tưởng Khiết ở Hạ Môn hai ngày, bảo anh ở nhà mọc nấm đi.

Lâm Kiêu tức giận nói: “Tạm biệt, đi thong thả, không tiễn. Con không chỉ muốn mọc nấm mà con còn muốn mọc rêu xanh nữa cơ.”

Hình Mạn bước lại xoa xoa mặt anh: “Con trai, gia sản to như vậy mà để lại cho con là không được rồi. Sau này con cố gắng tìm một nhà nào đó khá giả mà vào ở rể đi nhé! Nếu không mẹ sợ sớm muộn thì con cũng tiêu hết gia sản rồi lưu lạc ăn xin đầu đường mất.”

Lâm Kiêu đẩy bà ấy, ý bảo đi nhanh đi: “Mẹ không thể mong ước gì tốt đẹp hơn với con hả?”

Hình Mạn cười khẩy một tiếng: “Mẹ chỉ đang phòng ngừa chu đáo thôi, không phải nói xấu con nhưng mà trừ khuôn mặt này ra thì đúng thật là… không có chỗ nào được cả.”

‘Lâm thiếu gia chả được tích sự gì’ cảm thấy không thể ở nổi trong nhà này nữa, sau đó lại xách mông đi học.

Đi học rồi còn nghe thấy chó, anh cảm thấy gần đây mình ghét nhất là từ “chó” rồi.

Đang ăn cơm, Lâm Kiêu hơi nâng đầu lên: “Nuôi sáu con chó ghê gớm lắm sao?”

Trần Mộc Dương nghiêm túc gật đầu: “Rất vĩ đại, tớ cảm thấy nếu tớ dắt năm sáu con chó đi ra ngoài thì không chắc có thể bảo chúng nó đi theo một hướng. Cậu không biết con chó chăn cừu Đức của anh họ tớ quá quắt như nào đâu. Tớ đưa nó đi ra ngoài đi dạo, thiếu chút nữa nó đã chặn ngang làm tớ ngã, sau đó nó còn nghiêng đầu khiêu khích tớ, tớ cảm thấy nó đang châm chọc tớ vậy.”

Khoé miệng Lâm Kiêu khẽ giật giật: “Đầu óc của cậu hơi có vấn đề rồi đấy.”

Trần Mộc Dương chọc anh: “Chắc cậu khác? Cậu quên vì sao con Yorkshire của mẹ cậu lại bị đưa đến nhà bà ngoại cậu rồi à?”

Con Yorkshire tên là Nhị Mao. Nhị Mao rất thích cắn dép lê của anh. Nó tóm lấy mọi cơ hội để chui vào phòng anh, ngậm dép lê của anh đi. Nhưng ngặt nỗi nó chỉ thích ngậm dép lê của anh, có đổi sang đôi mới cũng không được. Mãi đến một ngày anh không nhịn được nữa, chân trần đứng trong phòng khách bắt đầu giáo dục phê bình Nhị Mao hơn nửa tiếng đồng hồ. Suốt toàn bộ quá trình dì Hình đều ngây ra như phỗng, sau đó bà sợ con trai mình tức giận đến mức choáng váng nên lặng lẽ đưa Nhị Mao về nhà bà ngoại ở vài tháng, đến giờ vẫn chưa đón về.

Không nhắc tới chuyện này thì thôi, nhắc tới thì mặt Lâm Kiêu càng đen như đít nồi.

Anh trợn mắt lườm Trần Mộc Dương: “Ăn cơm của cậu đi.”

Trần Mộc Dương là người có tính hay lảm nhảm, không nhịn được lại tiếp tục thuật lại hết chi tiết những việc mà Thẩm Kinh Trập đã trải qua. Lúc sáng cô đến lớp, Trần Mộc Dương còn nghĩ có lẽ cô và Tề Đình Đình sẽ xảy ra xung đột, hoặc là những người khác sẽ xa lánh cô lập cô, không ngờ trải qua chuyện tối hôm qua thì Tần Tuyết càng thích Thẩm Kinh Trập hơn. Cô ấy còn giới thiệu Đào Tinh Tinh cho cô làm quen, quan hệ với mọi người trong lớp của Đào Tinh Tinh khá tốt, chỉ cần cô ấy chủ động rồi thì có không ít người cũng bắt đầu chủ động nói chuyện với Thẩm Kinh Trập. Nhưng tuyệt nhiên không ai tò mò cô có quan hệ gì với Lâm Kiêu, bọn họ càng tò mò về những món đồ chơi nhỏ của cô hơn.

Hôm nay Thẩm Kinh Trập mang đến một lọ kẹo đường trần bì và một lọ kẹo mứt làm từ da dưa hấu, đều do cô tự làm. Cô lấy ra chia cho mọi người cùng ăn. Mọi người cảm thấy kẹo thì không có gì là lạ, nhưng lại rất hiếu kỳ về việc tự làm kẹo của cô, cứ đu theo cô hỏi thật sự là cô làm sao, rồi làm như thế nào, sau khi nghe xong quá trình làm thì chân tình thật cảm mà “ồ” lên hâm mộ.

Đây đều là một đám người quần áo tới thì duỗi tay, cơm tới thì há mồm ăn, nhiều lắm là làm bài tập thực hành thủ công ở trường học, còn những loại đồ vật nhỏ dùng để ăn này, bỏ ra chút tiền là đã nằm trong tay, chưa ai nghĩ đến việc tự mình làm.

Vừa nghe thì còn cảm thấy rất hiếm lạ.

Cho nên chỉ qua một buổi sáng, Thẩm Kinh Trập đã mua chuộc được một nửa đám bạn học nữ trong lớp.

Người trong lớp 26 đều là các cao thủ ngoại giao, chỉ cần có một người chịu thân thiện với cô là cô đã không cảm thấy cô đơn rồi. Tình thế hiện tại coi như khá tốt. Giữa trưa Thẩm Kinh Trập đi theo đám người Tần Tuyết đến nhà ăn ăn cơm.

Lâm Kiêu nghe xong thì “ừa” một tiếng, vậy khá tốt, đỡ khỏi việc mẹ anh sợ cô bị cô lập lại đến nhì nhằng anh.

Lúc anh bước vào phòng học, Thẩm Kinh Trập đã ngồi ở bàn học của mình, hoàn toàn không bám theo các bạn mới quen để bay nhảy lung tung như trong tưởng tượng của anh. Hình như từ khi cô tới Nam Lâm thì vẫn luôn rất ít nói, ở nhà cũng im ắng, ít khi mở miệng nói chuyện nhưng lại rất am hiểu việc quan sát.

Lâm Kiêu ngồi xuống, Trần Mộc Dương kéo một cái ghế lại ngồi gần anh, thảo luận chuyện đi chơi vào dịp Quốc Khánh.

Lâm Kiêu cảm thấy không hứng thú mấy: “Khách sạn thì có gì hay đâu mà chơi.”

Trần Mộc Dương tách đầu ngón tay tính cho anh: “Ừm thì không có gì, một căn cứ mô phỏng thế giới khoa học viễn tưởng, bể bơi cũng không tệ, ngoài ra còn nhà hàng Pháp nữa, nhiêu đó thôi à.”

Lâm Kiêu không hề hứng thú với đồ ăn Pháp, cũng không thích bơi lội, nhưng có hơi để ý đến căn cứ mô phỏng thế giới khoa học viễn tưởng, có điều hỏi thêm vài câu thì cũng mất hết hứng thú.

Cuối cùng Trần Mộc Dương nhịn không được mà hỏi Kinh Trập: “Này, Thẩm Kinh Trập, Quốc Khánh cậu có hẹn với ai không?”

Kinh Trập lắc đầu. Ở trong mắt cô thì ngày nghỉ lễ cũng không có gì đặc biệt. Hầu hết thời gian nghĩ lễ cô đều để dành giúp bà làm thêm chút việc.

Lòng đồng tình của Trần Mộc Dương lan tràn: “Nếu không cậu đi chơi với chúng tớ đi!”

Kinh Trập còn chưa kịp lắc đầu thì Lâm Kiêu đã nói trước: “Đừng đi, không tiện đâu.”

Trần Mộc Dương bĩu môi, nói với Kinh Trập: “Cậu đừng để ý tới cậu ấy, cậu ấy bắt bẻ thôi chứ không phải đang nhằm vào cậu đâu.”

Kinh Trập “ừ” một tiếng, cũng không quá để ý.

Qua một lát, Lâm Kiêu còn đang nói chuyện tào lao với Trần Mộc Dương thì đột nhiên Kinh Trập khẽ kéo anh: “Dì hỏi Quốc Khánh anh định làm gì, nếu không anh tự nói với dì đi.”

Lâm Kiêu lười nói chuyện với mẹ mình, mỗi lần nói chuyện hai người cứ như đang tấu hài, chủ đề thì trên trời dưới đất, “Nói sao cũng được, bà ấy cũng đâu quan tâm đến tôi.”

Thế là Kinh Trập lại cúi đầu trả lời tin nhắn.

Trường học cho mang di động theo nhưng không được dùng, quy định thế thì chẳng thà không cho mang, có điều mọi người vẫn tích cực mang theo bên mình. Kinh Trập vốn dĩ không muốn mang theo, nhưng cô đang ở trời xa đất lạ, sợ không liên hệ được với ai nên vẫn luôn mang theo bên người.

Sắp tới lúc vào học Lâm Kiêu mới sực nhớ tới chuyện này, quay đầu lại hỏi Thẩm Kinh Trập: “Mẹ tôi nói với em thế nào?”

Kinh Trập lập tức đưa điện thoại cho anh, bảo anh tự mình đọc đi.

Di động của cô gần như không có phần mềm nào dư thừa, anh thẳng thừng nhấp vào biểu tượng chim cánh cụt, mới nhất là lịch sử trò chuyện của hai người.

Hình Mạn: Muội Muội, Quốc Khánh cháu muốn đi đâu chơi? Để dì bảo thằng con ăn hại nhà dì đưa cháu đi.

Sao Cũng Được: Không cần đâu dì, cháu chỉ muốn ở nhà làm bài tập thôi ạ.

Hình Mạn: Ngoan quá, hỏi giùm dì xem thằng nhóc ăn hại kia muốn đi đâu?

Sao Cũng Được: Bọn họ nói muốn đi khách sạn ạ.

Hình Mạn: Khách sạn? Đi với cái đám nhãi con Trần Mộc Dương kia á? Thằng bé không nói là sẽ dẫn cháu đi cùng sao?

Sao Cũng Được: Dạ. Cũng có nói muốn đưa cháu đi theo, nhưng anh nói không tiện.

Hình Mạn: Không tiện… Nó muốn làm gì?

Sao Cũng Được: Cháu không biết ạ.

Hình Mạn: Để dì về rồi tính sổ với nó sau.

Lâm Kiêu đỡ trán, có chút bất lực nhìn Thẩm Kinh Trập: “Em cố ý đúng không?”

Kinh Trập sửng sốt, mơ màng lắc đầu: “Em nói sai ở đâu rồi sao?”

Lâm Kiêu cắn cắn răng hàm sau.

Kinh Trập lại nói: “Xin lỗi.”

Lâm Kiêu thở dài một hơi: “Quốc Khánh tôi sẽ mang em đến công viên trò chơi, em tha cho tôi đi!”

Kinh Trập cảm thấy vô cùng khó hiểu, có điều thấy anh không nói gì nữa nên cô lại cúi đầu tiếp tục làm bài tập.

*

Chiều hôm nay có tiết thể dục, lớp 25 và 26 học cùng nhau. Tiết trời lạnh buốt, bên ngoài gió thổi rất lớn. Đây là lần đầu tiên Kinh Trập nhìn thấy phía bên trong của một nhà thi đấu. Ngôi trường mà cô theo học lúc trước rất nhỏ, sân vận động chỉ bé như lỗ mũi, thảm cỏ loang lổ hoàn toàn không thể che phủ hết mặt sân, trời vừa mưa xuống là chân dẫm phải đất bùn liền. Đường chạy dài ba trăm mét, một nửa sân cỏ dùng để làm sân đá banh, nửa còn lại dùng làm sân bóng rổ. Cái giá đỡ bảng trên sân bóng rổ đã bị oxi hoá rồi, lớp sơn màu xanh cũng sắp biến mất.

Một tuần có hai tiết thể dục, mỗi khi học thể dục, mọi người đều cầu mong trời hôm nay không mưa, nếu mưa thì mọi người phải tự học.

Hoá ra còn có thể học thể dục trong nhà sao?

Kinh Trập có chút tò mò theo chân các bạn học ùa vào bên trong, Tần Tuyết túm lấy cánh tay cô, hận không thể vác cô lên người mà chạy. Cô ấy là một người không giỏi vận động, ủng hộ trường phái vận động ôn hoà, ví dụ như đi bộ hoặc gì đó, nhưng mà các thầy dạy thể dục ở trường trung học toàn theo trường phái vận động mạnh. Mỗi lần học thể dục đối với cô ấy mà nói, quả thật là một hình thức tra tấn.

“Kỳ huấn luyện này sắp lấy mất của tớ nửa cái mạng, cả đời này tớ thật sự không muốn tham gia bất kỳ hoạt động nào phải chạy quá hai mươi bước.” Tần Tuyết thoa sữa dưỡng da tay, hận không thể vặn luôn đầu của mấy ông thầy dạy thể dục.

Ngước đầu lên thấy Kinh Trập đang thích thú đánh giá nhà thi đấu, Tần Tuyết nhịn khônng được trêu chọc cô: “Aizz, sao tớ cứ cảm thấy lớp trưởng đối xử với cậu càng ngày càng tệ thế nhỉ.”

Kinh Trập cụp mắt, lắc lắc đầu: “Tớ không biết.”

Thầy dạy thể dục đang cầm một chiếc cốc giữ nhiệt đứng huyên thuyên với nhân viên quản lý nhà thi đấu, lớp phó văn thể mỹ nhờ người mang theo một cái sọt đi tới, trong sọt có bóng rổ và cả dây nhảy.

Có người phàn nàn sao không lấy nhiều một chút, lớp phó văn thể mỹ phất tay: “Thầy giáo kêu không cần dùng đến, nhảy cóc trăm cái để mọi người làm nóng trước đã.”

Một đám người kêu rên đầy đau khổ: “Không phải chứ?”

“Cứu mạng!”

Còn những tên có khả năng vận động tốt thì đang cười trên nỗi đau của người khác, tiếng cười và tiếng than vãn đan xen nối tiếp nhau.

Có mấy bạn gái đang định cầm dây nhảy đi pha trò, nghe xong cũng không còn tâm trạng mà nghịch nữa, cầm dây lên cuộn lại thành từng vòng rồi lại bỏ vào sọt, ủ rũ gục đầu nói: “Tiết đầu tiên đã phải nhảy cóc rồi. Xin luôn đấy. Tớ không muốn mất mặt đâu.”

Lớp phó văn thể mỹ hỏi: “Vậy thì chúng ta thương lượng một chút, chống đẩy được không?”

“Oh shit, tớ không làm được đâu. Làm như vậy cậu chỉ thấy được bờ mông vểnh cao của tớ, khó coi chết đi được, chi bằng giết tớ luôn cho xong!” Một bạn nam nói.

Lớp phó văn thể mỹ đá vào mông cậu bạn kia một cái: “Bớt hoang tưởng lại.”

Tần Tuyết thất sắc, vội vàng bắt lấy Kinh Trập: “Tớ muốn xin nghỉ, bà dì của tớ tới rồi. Tớ đau bụng, chóng mặt, tinh thần bất ổn, đứng không vững nữa rồi.”

Kinh Trập cười cười: “Phải mạnh mẽ lên.”

Đào Tinh Tinh cũng đã đến, nhìn thấy ánh mắt oán hận của Tần Tuyết mà giống như nhìn thấy người cùng khổ, hai người lao vào ôm nhau khóc ròng.

Kinh Trập nghiêng đầu, nhìn thấy Lâm Kiêu vừa thực hiện một cú ném ba điểm, Trần Mộc Dương ở bên cạnh đóng vai trò phụ hoạ cho thiếu gia, vô cùng khoa trương huýt sáo một cái: “Thiếu gia lợi hại quá!”

Cậu ta cứ mở miệng ra là gọi thiếu gia, làm Lâm Kiêu muốn phát phiền, nhưng nghe mãi cũng thành quen, thậm chí lúc bình thường còn có thể tự động bỏ qua, chỉ có những lúc thế này mới cảm thấy thận trọng, quay đầu lại làm ra động tác cắt cổ: “Ngậm cái miệng của cậu lại!.”

Trần Mộc Dương và Giang Dương cười như được mùa.

Giang Dương là bạn nối khố của Lâm Kiêu và Trần Mộc Dương, chỉ là lúc thi cậu ấy ‘lỡ tay’ làm bài tốt hơn nên được xếp vào lớp 25. Ngày khai giảng nghe được tin tức phân lớp, Trần Mộc Dương còn lôi kéo cậu ấy đòi mở tiệc. Vì thế Tưởng Kiêu và dì Hình Mạn không hẹn mà cùng đưa ra đánh giá: “Thiệt là không biết xấu hổ!”

Thế là vô tình được nổi bật nhất trong những người tầm thường.

Có điều ba người này mà sáp lại thì giá trị nhan sắc luôn tăng vọt, mấy bạn nữ thường hay nói đùa rằng ba người bọn họ là một tổ hợp bổ mắt.

Ba người bọn họ đi đâu, làm gì đều thu hút ánh mắt của bạn học, Trần Mộc Dương và Giang Dương cười lên, những người khác cũng cười theo.

Các bạn nữ càng dán chặt mắt vào Lâm Kiêu, nhút nhát lôi kéo các bạn học khác, nhỏ giọng thì thầm: “Lớp trưởng đẹp trai quá!”

Mấy người dũng cảm hơn thì tay vòng thành cái loa hô lớn: “Lớp trưởng, áo của cậu bị vén lên rồi!”

Lâm Kiêu vứt cho người kia ánh mắt khinh bỉ: “Cậu lo cho mình đi đã!”

Lại là một tràng tiếng cười, thầy giáo thể dục thấy ồn ào nên đi đến, dưới nách kẹp một cuốn sổ kiểm tra chuyên cần, bĩu môi lướt mắt nhìn đám học sinh hai lớp: “Bớt bớt lại đi! Mấy cái đứa này, không biết sợ là gì hả?”

Đám người liền tự giác xếp lại thành hàng, đều là học sinh cũ nên chỉ cần liếc nhìn chiều cao là đã biết vị trí của mình ở đâu, nếu cảm thấy chưa đúng thì đổi lại vị trí. Kinh Trập nãy giờ vẫn đứng yên đã bị đổi đến vị trí ở giữa hàng nữ cuối cùng, đằng sau chính là Trần Mộc Dương.

Từ góc độ của Trần Mộc Dương, có thể nhìn thấy bóng lưng của Kinh Trập phía đối diện. Cô đã tháo sợi dây buộc tóc, Tần Tuyết cho cô mượn một sợi dây thun, trên sợi dây thun có đính thêm hai ngôi sao nhỏ bằng kim loại. Tóc của cô vừa nhiều lại đen óng, có vài sợi tóc rớt xuống, trên người cô tỏa ra một loại khí chất dịu dàng.

Cổ cô thon dài, phía sau cổ còn có một nốt ruồi nhỏ, làn da trắng mịn nõn nà.

Hiển nhiên là không chỉ Trần Mộc Dương đang nhìn cô, phía bên kia Triệu Lỗi cũng đang nhìn, nhìn xong không khỏi cảm thán một câu: “Vừa nhìn là đã biết em gái này chưa trải qua sự tàn phá của khóa huấn luyện quân sự.”

Trần Mộc Dương phá lên cười, không cần nói cũng biết người đang được nhắc đến là ai. Cậu ta xoa tay, bước lên phía trước nửa bước, định ghẹo Kinh Trập một chút.

Kinh Trập quay đầu lại nhìn cậu ta, từ góc nghiêng sườn mặt có thể thấy hàng lông mi cong vút của cô, độ dài cũng khác so với người thường.

Trần Mộc Dương hỏi cô: “Cậu với thiếu gia đang giấu bí mật gì mà không cho người khác biết đúng không? Không ngờ là cậu ấy muốn dẫn cậu đi khu vui chơi đấy.”

Kinh Trập “Hả” một tiếng, nói: “Cũng… không có gì, anh ấy nói… ừmm… Thôi các cậu đi đâu thì đi, đừng để ý đến tớ, tớ phải làm bài tập, tớ còn thiếu nhiều bài lắm.”

Cô nói chuyện rất chậm, từ ngữ có chút không rõ ràng, thậm chí còn không quen nói tiếng phổ thông, nhưng cách nói chầm chậm như thế lại nghe rất êm tai. Trần Mộc Dương có cảm giác như bản thân hơi bị cô thu phục rồi. Không biết nghe cô em gái này nói nhiều như vậy, tính tình thiếu gia có còn khó chịu nữa không nhỉ?

Trần Mộc Dương bỗng nhiên vô cùng yêu quý tính cách của cô, nhỏ giọng nói: “Đừng chứ. Cậu vừa mới đến đây, nên đi chơi nhiều một chút. Thật ra thiếu gia nhà chúng ta rất tốt, chủ yếu là con người cậu ấy hào phóng quá thôi, cậu hiểu không! Để cho cậu ấy mời đi, dù sao nếu cậu không tiêu số tiền đó thì cũng bị cậu ấy nướng hết vào mấy thứ tào lao à.”

Kinh Trập thật sự không biết nên trả lời thế nào mới phải.

Trần Mộc Dương bắt đầu giảng giải về tính tiêu pha hoang phí của thiếu gia nhà mình cho cô. Ví dụ lúc mua quần áo, nếu hợp ý cái nào thì cùng một mẫu đó sẽ lấy hết màu còn lại, mặc hay không tính sau. Lại nói, tủ quần áo của thiếu gia còn rộng rãi và phong phú hơn cả tủ quần áo của mẹ anh. Mọi năm tới thời điểm đón năm mới, Hình Mạn vừa xử lý đống quần áo chưa từng mặc qua của anh vừa mắng anh xối xả, còn tuyên bố sẽ cắt đứt phí sinh hoạt.

Không hề biết tới hai từ tiết kiệm, đã thích là phải có cho bằng được, dù đắt đỏ tới cỡ nào cũng phải mua.

Việc gì có thể giải quyết bằng tiền thì tuyệt đối không lãng phí sức lực.

Con người này mắc bệnh nhà giàu.

Nhưng thiếu gia lại có một khuôn mặt mê hoặc chúng sinh, ngay cả lúc yếu đuối nhất cũng khiến người khác vô cùng thương yêu, Hình Mạn mỗi lần mắng anh xong cũng không nỡ phạt gì nhiều, bởi anh chỉ cần bày ra vẻ đáng thương một chút cũng đủ khiến người khác phải đau lòng.

Ngay cả chú Lâm cũng hết cách. Với tư cách là bậc cha chú uy nghiêm, Lâm Chính Trạch là một người rất biết nỗ lực và sống có nguyên tắc, từ khi còn nhỏ đã được dạy dỗ đâu ra đấy, nhưng cuối cùng do công việc bận rộn, không dành nhiều thời gian cho con cái, thế nên mỗi lần được ở với anh đều vô cùng chiều chuộng, dần dần tạo thành thói quen tật xấu, đến lúc muốn chỉnh lại thì cũng đã muộn.

Tóm lại, không biết từ khi nào đã đi đến bước đường này.

Trong đầu Kinh Trập hiện ra rất nhiều cảnh tượng, chẳng hạn như Lâm Kiêu lười biếng nằm dài trên ghế sô pha xem TV, hoặc nằm sải lai lên chiếc ghế ngoài ban công để chơi game, cũng có thể là tán dóc với dì Hình Mạn…

Thật ra, dì Hình Mạn không phải là không muốn quản anh, chỉ là cách thức không quá quyết liệt, cái cách mà dì ấy sống với Lâm Kiêu trông giống như kiểu bạn bè hơn.

Trần Mộc Dương tổng kết lại một câu: “Thế nên cùng ra ngoài đi chơi đi! Cậu vừa mới đến Nam Lâm, đi nhiều nơi cũng tốt mà.”

Kinh Trập cũng không tiện từ chối nữa, gật đầu đồng ý.

Cô quay đầu lên, đột nhiên Trần Mộc Dương cảm thấy không nỡ, muốn nói với cô thêm vài ba câu: “Này…”

Kinh Trập lại quay đầu nhìn cậu ta với ánh mắt nghi hoặc: “Hửm?”

Trần Mộc Dương nghĩ một hồi lâu cũng không biết nói gì, cuối cùng chỉ biết gãi đầu, nói: “À không có gì, cuối tuần này đến nhà tớ chơi đi! Nhà tớ chỉ cách nhà thiếu gia một dãy thôi, 5 phút là đến nơi rồi.”

Kinh Trập bỗng cảm thấy kinh ngạc: “Có tiện… có tiện không?”

Từ nhỏ cô đã không quen nhiều bạn bè, bạn nam lại càng ít hơn. Lúc đi học cũng có rất nhiều bạn nữ mời cô đến nhà họ chơi, nhưng chưa từng có bạn nam nào mời cô đến nhà. Bà ngoại dặn, không được đến nhà bạn nam một mình.

Trần Mộc Dương cũng sực nghĩ lại, hai tai nhịn không được đỏ bừng lên, cố làm ra vẻ bình tĩnh nói: “Tiện chứ. Dì Hình Mạn với Lâm Kiêu cũng hay đến nhà tớ chơi. Cậu có thể đi cùng bọn họ đến đó. Phòng chơi game nhà tớ rộng lắm… Ừmm, chắc là cậu không thích đâu nhỉ. Phòng sách của bố tớ cũng rất lớn, ở đó có nhiều cuốn không còn xuất bản nữa, cậu có thể đến đó xem thử.”

Lông mày Kinh Trập khẽ nhúc nhích, cô cũng có chút rung động trước lời mời này, thế là liền gật đầu. Không mấy khi được người khác mời đến nhà chơi, cô cũng ít khi mời ai đó về nhà mình, bởi vì nhà cô ở nơi hẻo lánh, cần phải đi rất xa rất xa mới tới nơi. Mỗi lần có ai đó chịu đến nhà cô làm khách, bà ngoại sẽ lấy những đồ ngon nhất, tốt nhất ra để tiếp đãi. Ngược lại, khi đến nhà người khác làm khách, cô cũng sẽ mang một ít đồ ăn để làm quà.

Có lẽ vì Trần Mộc Dương là bạn của Lâm Kiêu nên Kinh Trập cũng cảm thấy gần gũi hơn so với những người khác, lúc này cô đã xếp Trần Mộc Dương vào hàng bạn bè, bèn nở một nụ cười với cậu ta.

Lâm Kiêu dáng người cao cao, là người đứng đầu ở hàng đầu tiên. Từ góc độ này chỉ có thể nhìn thấy cái ót của Thẩm Kinh Trập, thấy cô nghiêng đầu không biết đang nói cái gì đó với Trần Mộc Dương.

Cô luôn dịu dàng với tất cả mọi người, tính tình lại rất tốt, không gây phản cảm cho người đối diện. Tần Tuyết và Đào Tinh Tinh nửa ngày hôm nay hận không thể dính hẳn lên người cô. Tan học còn đến sờ sờ tay cô, nựng má cô một chút, lúc nói chuyện với cô cũng rất nhỏ nhẹ.

Cô còn thân thiết với Trần Mộc Dương hơn cả anh.

Lâm Kiêu cũng có lúc cảm thấy cô đang chĩa mũi nhọn về phía mình, nhưng nhiều khi chỉ cảm thấy cô không phải cố tình làm vậy.

Tối qua anh bị câu huấn luyện chó kia của cô làm cho tức đến trợn mắt, ngủ không được nên đứng dậy mở sách bài tập ra xem một lúc, sau đó nhìn thấy bên trong có kẹp một tờ giấy nháp. Trên giấy ghi toàn bộ cách giải bài tập một cách ngay ngắn, thậm chí còn cẩn thận dùng bút đỏ note lại trang nào ở sách giáo khoa có công thức và những nội dung có liên quan đến bài tập đó.

Anh trầm mặc giây lát, sau đó quyết định tha thứ cho cô.

Lúc này chẳng hiểu sao anh lại cảm thấy khó chịu.

Chắc chắn là cô đang cố ý.

Giáo viên thể dục vỗ vỗ tay, nhìn qua hàng ngũ một lượt, phát hiện mọi người xếp hàng cũng khá ngay ngắn, chỉ cần điều chỉnh một chút xíu nữa là được, bèn đưa ra quyết định: “Mọi người nhớ rõ vị trí của mình, sau này cứ đứng đúng vị trí như vậy là được!”

Sau đó dẫn mọi người chạy hai vòng quanh sân để khởi động, khởi động xong thì cho học sinh chơi trò chơi.

Cái trò chơi này, chẳng có ai muốn chơi cả.

Cũng may trò chơi không quá kỳ dị, chỉ là nam nữ thi nhảy cóc với nhau, người đầu tiên nhảy trước một cái, người còn lại bất kể nhảy bao nhiêu cái, chỉ cần vượt qua người nhảy đầu tiên ít nhất một cái là có thể giành được chiến thắng và đi chơi.

Giáo viên thể dục khuyến khích cạnh tranh tự do, ai nhảy trước thì được trước, bởi vì càng về sau càng khó nhảy. Các bạn nam vì muốn thể hiện phong độ nên nhường cho các bạn nữ nhảy trước, khiêu chiến thành công cũng chỉ nhảy nhiều hơn một bước rồi dừng lại.

Cảnh tượng vô cũng hỗn loạn, bầu không khí vừa ngu ngốc vừa rộn ràng tràn ngập khắp nơi.

Kinh Trập không thích xung phong, nếu không ai chú ý đến cô cô sẽ đứng im như vậy.

Thiếu gia cũng tự biết thân biết phận, bản thân là tâm điểm luôn nhận được sự chú ý và vây quanh, anh cần đến mặt mũi và còn cả gánh nặng hình tượng nên không tiến lên phía trước, muốn làm người lợi hại nhất phía sau cùng.

Buổi học thể dục là hai tiết nối liền, theo thời gian trôi qua, trên sân chỉ còn lại hai người là Kinh Trập và Lâm Kiêu.

Mọi người quay đầu lại, cả lớp đều sửng sốt, Tần Tuyết nói với lớp trưởng: “Lớp trưởng, cậu nên nhường Kinh Trập nhảy trước chứ nhỉ?”

Lúc này con số khiêu chiến đã lên đến một trăm ba mươi bảy bước rồi, bạn học thứ nhất thật sự không phụ sự kỳ vọng của mọi người, không quá một lúc đã game over.

Lâm Kiêu đưa tay ra, ý là: Mời!

Kinh Trập ngồi xổm xuống buộc lại dây giày, lúc này giáo viên nói: “Nhanh lên nào, không nhảy xong là không tan học được đâu đấy, thầy biết tiết tiếp theo của các em là tiết tự học.”

Trần Mộc Dương nói: “Không sao, đừng vội, thiếu gia của chúng ta chỉ mong sao không phải về phòng học là được!”

Lâm Kiêu cười cười, chỉ về phía Trần Mộc Dương, ý là: người anh em, cậu hiểu ý tôi đấy!

Anh nghiêng đầu: “Tốt nhất là nhảy đến khi tan học.”

Một đám người ồn ào: “Kinh Trập, cố lên! Cho lớp trưởng thời gian của một tiết học luôn đi.”

Kinh Trập buộc lại dây giày xong liền nhìn anh một cái, suy nghĩ một lát rồi gật gật đầu.

Sau đó…

Kinh Trập chắp tay ra sau lưng, không nhanh không chậm nhảy về phía trước: “150, 151…”

Chuông tan học vang lên, một đám người há hốc nhìn Kinh Trập: “Vãi thật, lực chân tay quá đỉnh.”

“Tớ thấy cậu ấy còn có thể nhảy thêm hai trăm cái cơ.”

“Vậy còn lớp trưởng…”

Khuôn mặt của lớp trưởng lúc này đã đen như đít nồi, Trần Mộc Dương nhịn cười đến nội thương, hô to với Kinh Trập: “Thủ hạ lưu tình em gái ơi! Thiếu gia mà ngã lăn ra đấy tớ không cõng về nổi đâu!”

Kinh Trập rốt cuộc cũng dừng lại, trên mặt cô lấm tấm mồ hôi, nghiêng đầu nhìn Lâm Kiêu một cái: “Oh.”

Thầy giáo thể dục xuýt xoa mấy tiếng, khen Kinh Trập có thể chất tốt, sau đó chỉ về phía học sinh của cả hai lớp, nói: “Mấy cô cậu lo học hỏi bạn mình đi.” Rồi đưa tay ra hiệu cho mọi người giải tán, “Lâm Kiêu ở lại, đến đây đến đây, nam tử hán đại trượng phu, nhảy cho hết 150 cái đi.”

Khóe miệng Lâm Kiêu khẽ giật giật: “Đừng mà thầy, em còn phải về làm bài tập nữa!”

Giáo viên thể dục trợn mắt nói: “Thôi đi! Cậu đừng có giả ngu, lại đây!”

Lâm Kiêu kéo ống quần lên, không tình nguyện ngồi xổm xuống.

Kinh Trập cầm chiếc ly uống một ngụm nước, lúc muốn rời đi, thầy giáo gọi cô ở lại, đưa máy đếm cho cô: “Đến đây, bạn học, em ở lại giám sát cậu bạn này nhảy cho xong, thầy phải đi họp rồi.”

Giáo viên chỉ chỉ vào CCTV, nói: “Đừng có lười biếng đấy, chốc nữa tôi sẽ quay lại kiểm tra.”

Kinh Trập đứng trước mặt Lâm Kiêu, hô hấp vẫn chưa ổn định, còn đang thở dốc: “Vậy… Bắt đầu chưa?”

Lâm Kiêu vô cảm nhìn cô: “Từ nay về sau em là em gái ruột của tôi, đừng có phá tôi nữa, được không?”

Kinh Trập cũng ngồi xổm xuống, ngẩng đầu nhìn anh, trong ánh mắt mang theo vài phần uể oải sau khi vận động : “… Là anh tự yêu cầu mà.”

Truyện convert hay : Tà Đế Cuồng Phi: Phế Tài Nghịch Thiên Tam Tiểu Thư

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện