Tín Đồ Ngày Xuân

Chương 22


trước sau

Advertisement
Khuôn mặt Kinh Trập hiện lên sự bối rối, quay đầu không được, không quay đầu cũng không được. Đi thì không ổn, ở lại càng không ổn.

Cô cứng đờ tại chỗ: “Hửm?”

Lâm Kiêu đi qua lấy áo ngủ mặc vào, chuyện đã vỡ lở ra rồi thì đành chịu, thật thà nói: “Anh sợ, em ở đây với anh một lúc nha.”

Âm thanh sột soạt vang lên, mang theo một chút buồn ngủ và một chút đáng thương.

Kinh Trập kêu “hả——” một tiếng thật dài, không kiềm được mà quay đầu đánh giá anh từ trên xuống dưới một lượt. Ánh mắt kia quá mức thẳng thắn, Lâm Kiêu đành phải giải thích: “Yên tĩnh quá, anh chịu không được.”

Nhà của Lâm Kiêu nằm ở một khu tách biệt nên rất yên tĩnh. Nhưng sự yên tĩnh giữa một khu biệt thự và sự yên tĩnh ở vùng núi là hoàn toàn khác nhau.

Cộng thêm đây là một nơi xa lạ, tóm lại mọi thứ khiến anh không thể ngủ được.

Kinh Trập dường như có thể hiểu được một chút, bèn thở nhẹ ra một hơi, đi đến ngồi lên chiếc đi văng trong góc nhà, nói: “Vậy anh ngủ đi, em ngồi đây đọc sách một lát, đợi chừng nào anh ngủ rồi em sẽ đi.”

Lương tâm vốn dĩ đã rời xa anh từ lâu cuối cùng cũng trỗi dậy, anh nhìn cô một cái: “Thôi, khuya rồi, em đi ngủ đi!”

Anh đã quá ỷ lại vào cô, một cô gái nhỏ nhắn như vậy mà còn phải đi bảo vệ cho anh.

Nhưng biểu cảm trên khuôn mặt cô rõ ràng viết: Anh ngủ đi, không cần quan tâm em còn sống hay đã chết.

Kinh Trập lắc lắc đầu: “Em không buồn ngủ nữa, vả lại giờ này em cũng không ngủ được.”

Lâm Kiêu lại nhìn cô, cuối cùng cũng “ừm” một tiếng, xốc chăn lên giường nằm, trong đầu đột nhiên nhớ đến bài thực hành Xã Hội của học kỳ một đầu năm lớp Mười. Buổi sáng hôm đó cô có vẻ rất buồn rầu, bởi vì vừa nhớ nhà lại vừa nhớ bà nội. Thế nên anh nói anh sẽ đi cùng cô về nhà thăm bà, trong phút chốc tâm tình của cô từ u ám chuyển sang vui vẻ. Ngồi trên xe buýt quay tới quay lui, mỗi tế bào trong cơ thể đều tràn ngập niềm vui, nhìn anh rồi cười nói: “Anh, anh thật tốt!”

Thế là lúc này, Lâm Kiêu chống đầu nói với cô rằng: “Em gái, em thật tốt!”

Tính tình của Kinh Trập từ trước đến nay rất tốt, dường như cô cũng nhận ra anh đang bắt chước mình. Cô hít một hơi thật sâu rồi từ từ thở ra, tự nhủ với chính mình: Thôi vậy, không nên so đo với một tên ngốc.

Cô vẫy vẫy tay: “Nhanh ngủ đi!”

Sau đó tiện tay lấy ra một quyển sách từ trong tủ ra, bắt đầu đọc giết thời gian.

Trong phòng yên tĩnh đến nỗi có thể nghe thấy tiếng hít thở của cô, đột nhiên anh sờ sờ cổ áo, xác nhận mình đã mặc quần áo đầy đủ mới nhắm mắt ngủ.

Không biết là do anh quá mệt, hay vì có Kinh Trập đang ở bên nên cảm thấy yên tâm, vừa nằm xuống chưa đến mười phút đã ngủ ngon lành. Kinh Trập nghe thấy tiếng anh hít thở đều đều cũng không vội vàng rời đi. Cách nửa tiếng sau cô mới quay đầu lại nhìn anh một chút, xem ra lúc anh ngủ cũng không được ngay ngắn cho lắm, nhưng nhìn dáng nằm có vẻ ngủ rất ngon.

Kinh Trập nhẹ nhàng mở cửa ra.

Ngày hôm sau, Kinh Trập mang theo hai quầng thâm mắt lớn, liên tục ngáp ngủ giúp bà nội tưới nước cho vườn rau. Lâm Kiêu thì ngồi xổm bên giếng nước đánh răng rửa mặt, nước giếng lạnh đến thấu xương, cho dù bây giờ là mùa hè nhưng nước ở đây vẫn lạnh đến mức đông cứng xương cốt. Kinh Trập quay đầu lại nhìn, nhìn thấy khuôn mặt tràn ngập đau khổ của anh mới nhớ ra anh không quen rửa nước lạnh, bèn quay người đi đun nước ấm cho anh.

A Long đã quay về rồi, nói đợi khi nào đi học lại sẽ tới đón hai người.

Chú Lâm và dì Hình Mạn mới sáng sớm đã thay phiên nhau gọi điện thoại, dặn cô nếu như Lâm Kiêu gây rắc rối thì cứ đuổi đi.

Kinh Trập bật cười: “Anh ấy rất tốt, bà nội thích anh ấy lắm ạ.”

Trước lúc A Long rời đi, Kinh Trập lại hỏi Lâm Kiêu thêm lần nữa, có muốn quay về cùng A Long không? Anh nói một cách không vui: “Em không chào đón anh đến đây vậy sao?”

Kinh Trập nhanh chóng lắc đầu: “Em chỉ sợ anh không quen thôi.”

Lâm Kiêu nói: “Em ở nhà anh có thể quen được, vậy tại sao anh ở nhà em lại không quen? Hay là thật ra em chưa quen sống ở nhà anh?”

Kinh Trập lại lắc lắc đầu, thật ra cô vẫn chưa quen ở nhà anh lắm, chỉ là cô cảm thấy năng lực thích ứng của mình rất tốt. Hơn nữa, điều kiện vật chất của nhà chú Lâm so với ở trên núi tốt hơn rất nhiều, cho nên nếu cô nói mình ở không quen thì giống như đang làm ra vẻ vậy.

Có điều, Lâm Kiêu thì khác, anh ấy chưa bao giờ phải chịu khổ.

Chẳng qua nếu anh đã nói như vậy, Kinh Trập cũng không có cách nào từ chối anh nữa. Thật sự cô luôn chào đón anh đến nhà mình làm khách, bây giờ điều kiện ở trên núi không còn khó khăn như trước nữa. Giống như nơi mà Kinh Trập đang ở, trước đây rất hiếm khi có người lạ đến đây. Nhưng bây giờ, thậm chí tất cả các ngày nghỉ lễ còn có thể thấy người từ thành phố về đây tham quan, thỉnh thoảng còn mua một ít đặc sản từ người dân ở đây mang về.

Kinh Trập cũng muốn đưa anh đi xem những thứ mà trên thành phố không có.

Giống như kiểu nhận được nhiều điều tốt đẹp từ người ấy rồi, nên cũng háo hức muốn đem những thứ mà chỉ một mình mình có chia sẻ với người ấy.

Có một dạo, Trần Mộc Dương cảm thấy nếu Lâm Kiêu ở nhà bà nội Kinh Trập sẽ khiến người gặp người ghét, chó gặp chó ghét. Cậu ta bèn hỏi Kinh Trập một câu: “Cậu ấy không bị đánh chứ?”

Mỗi lần như vậy, Kinh Trập đều lắc đầu nói không có, thật sự không có, bà nội rất thích anh. Mỗi khi bà nói chuyện với anh đều cười híp mắt, giống như anh mới là cháu ruột của bà vậy. Bà Vạn cũng vậy, khen anh đẹp trai tuấn tú, nói chuyện dễ mến lại còn siêng năng, cái gì cũng tốt.

Kinh Trập qua một lớp mới nên đã tạo một nhóm chat mới, nhưng nhóm này chỉ dùng để giao bài tập và thông báo tin tức chứ rất ít ai nói chuyện, hoạt động sôi nổi nhất mỗi ngày vẫn là nhóm lớp 26. Lần này không biết ai tung tin lớp trưởng theo Kinh Trập lên núi chơi, thế nên vào mỗi buổi sáng câu hỏi được thảo luận nhiều nhất là: “Hôm nay lớp trưởng có bị đánh không?”

Trần Mộc Dương là một đứa miệng rộng, điều yêu thích nhất của cậu ta mỗi ngày là tọc mạch chuyện xấu hổ của Lâm Kiêu, nói với các nam thanh nữ tú trong trường là đừng để vẻ bề ngoài của Lâm Kiêu che mắt, đây quả thật chỉ là một bình hoa di động, có thể nhìn chứ không thể dùng!

Thậm chí ngay cả Lâm Kiêu cũng thích tự bôi xấu chính mình, vậy nên anh đến núi Lạc Âm chưa đầy một tháng, việc ăn uống hàng ngày, gặp phải những việc xui xẻo gì, việc sinh hoạt thường nhật như thế nào, anh đều lên các trang mạng xã hội kể lể một cách vô cùng sinh động. Kể cả diễn đàn trường vốn đã mốc meo lâu ngày nay cũng tràn ngập những mẩu chuyện hài hước của anh.

Anh đi gói sủi cảo với bà nội, học gói một cách vô cùng nghiêm túc, kết quả nấu xong một nồi sủi cảo thì vỏ đi đường vỏ, nhân đi đường nhân, nấu ra một nồi canh thập cẩm.

Cho chó chó còn chẳng thèm ăn. Cuối cùng, Lâm Kiêu đành phải bịt mũi mà ăn, ăn xong còn ôm lấy cánh tay Kinh Trập khóc lóc than vãn rằng khó ăn quá. Kinh Trập đành phải làm chút đồ ngọt cho anh ăn mới chịu thôi.

Anh vác theo cái cuốc đi nhổ cỏ, kết quả là tay nổi đầy mụn nước do ma sát quá nhiều, Kinh Trập lấy kim đâm thủng các vết mụn nước rồi bôi thuốc lên, phải bọc băng gạt hết hai ngày.

Một lần nọ, anh nằm trên xích đu trong sân lúc trời chập tối, như thế nào lại ngủ quên mất. Không biết do muỗi hay là do côn trùng đốt mà cả người toàn vết sưng đỏ. Anh cởi áo ra để Kinh Trập bôi thuốc lên các vết đốt, Kinh Trập lấy thuốc cho vào lòng bàn tay, trực tiếp xoa lên lưng anh. Anh đứng dậy ngay tức khắc, biểu cảm đau khổ ngọ ngoạy một lúc lâu, cuối cùng lại ngồi xuống.

Kinh Trập cẩn thận từng từng li từng tí đưa tay xoa lên lưng anh: “Anh sao vậy?”

Anh lắc đầu, mãi một lúc sau mới nói rằng: “Do tay em nóng quá thôi.”

Đi qua nhà hàng xóm xem em ngỗng ngây thơ của nhà người ta, chạy tới xoa xoa đầu ẻm, bị ngỗng ta rượt cho chạy hết hai con đường, từ đó về sau, hễ nhìn thấy ngỗng là lo đi đường vòng.

Chắc do con ngỗng đó đã ghi thù. Về sau, thậm chí lúc nhìn thấy anh từ đằng xa nó cũng sẽ đuổi theo anh.

Kinh Trập đưa anh đi ven sông bắt cá, lúc cô không để ý, anh tháo giày ra rồi để trên tảng đá lộ thiên giữa lòng sông. Lúc trời chập choạng thì nước dâng lên, đợi đến khi hai người muốn quay về thì mới phát hiện giày đã bị nước cuốn trôi rồi.

Kinh Trập nói để cô về nhà mang giày tới cho anh, nhưng anh không muốn bị bỏ lại ở một nơi hoang vu vắng vẻ như thế này. Vậy nên anh đành đi chân trần cả nửa tiếng để về đến nhà. Sau đó nằm trên giường hai ngày liền, không có cách nào bước xuống giường được.

Kinh Trập chê cười anh là công tử bột.

Còn có một lần Kinh Trập mang anh đi hái nấm, anh quay đầu thì nhìn thấy một con rắn đang bò đến, anh sợ đến mức bế Kinh Trập lên rồi chạy.

Chạy đến một bãi cỏ thì chạy không nổi nữa, hai người nằm xuống đất, Kinh Trập nằm lên người anh, thậm chí có thể nghe thấy tiếng trái tim anh đang đập thình thịch. Xui xẻo là trên cỏ có côn trùng, từ sau lưng anh bò qua. Đột nhiên anh sợ hãi hét lên, ôm Kinh Trập lăn lộn trên đất. Kinh Trập mặt đỏ tai hồng, cuối cùng hung dữ đánh cho anh một cái mới khiến anh dừng lại.

Bọn họ còn đi chùa làm lễ, ngôi chùa đó nằm trên đỉnh núi, đi lên núi phải mất tròn ba giờ đồng hồ. Lâm Kiêu phải dựa vào ý chí mới có thể leo tiếp, rất nhiều lần anh níu lấy cánh tay của Kinh Trập, không để cô đi tiếp, xin cô nghỉ ngơi một lúc rồi hẳn đi.

Lúc đó, anh ngồi trên bậc thang, định kéo cô ngồi xuống bên cạnh anh, nhưng vì dùng lực quá mức nên kéo Kinh Trập ngồi luôn vào lòng anh. Hai người mặt đối mặt trong chốc lát, anh lại nâng cô lên ôm sang một bên, hai người cứ ngồi cạnh nhau, Kinh Trập nóng đến mức phải dùng tay quạt quạt gió.

Anh không muốn đi tiếp, bắt đầu ồn ào làm loạn, Kinh Trập nhìn anh cởi tất ra, chân đã sưng tấy lên, cô vừa giận lại vừa đau lòng, đành bó tay. Nhưng vì leo núi quá lâu, bây giờ mà xuống núi thì cũng không được, cô vẫn muốn lên chùa xin một ít thuốc thoa cho anh.

Lên đến đỉnh núi, Kinh Trập chỉ vào cái cây lộc vừng lớn trước cổng chùa, nói rằng: “Đây là mẹ nuôi của em.”

Thấy ánh mắt kinh ngạc của anh, cô giải thích với anh rằng năm đó sức khoẻ của cô không được tốt, nên bà nội đến đây xin cho cô.

Lâm Kiêu cúi đầu với cây lộc vừng: “Chào mẹ nuôi.”

Kinh Trập ngớ người ra một lúc, nhắc nhở anh rằng: “Cái này anh không cần gọi đâu.”

Lúc tới đây chú Lâm dặn anh rằng nếu gặp người lớn là phải chào, anh không biết phải chào như thế nào nên cứ chào theo em gái mình, nhưng mẹ nuôi sao có thể tùy tiện gọi được chứ!

Lâm Kiêu như bừng tỉnh: “Oh.”

Mỗi buổi tối sẽ có đủ loại tình huống xảy ra, có một lần anh đi vệ sinh vào nửa đêm, nhìn thấy trong sân có thứ gì đó giống như hai hạt thủy tinh xanh lè sáng bóng, cái thứ hình tròn phát ra ánh sáng xanh kia còn đang trôi nổi, anh điên cuồng chạy đến phòng Kinh Trập đập cửa, giọng run run nói rằng: “Muội Muội, mịa nó, có ma!”

Lúc đi ra Kinh Trập còn cầm theo chiếc đèn pin quơ quơ, thì ra đó là một con chồn, nhưng do ánh sáng của đèn pin rọi vào nó nên nó đã chạy mất tiêu rồi.

Kinh Trập nói với anh, chắc do nó đói thôi: “Anh đừng sợ, nó không cắn người đâu.”

Lâm Kiêu sợ muốn chết đi được, từ nhỏ anh đã sợ côn trùng sợ bóng tối. Cô càng nói đừng sợ anh lại càng sợ, anh chưa bao giờ thấy nhiều loài động vật kỳ lạ đến vậy, cũng chưa từng nhìn thấy loài chồn. Thậm chí anh còn cảm thấy tất cả các loài động vật ở nông thôn đều đáng sợ như nhau. Con chó con mèo cũng đáng sợ, con ngỗng con gà cũng đáng sợ.

Tóm lại con nào cũng hung dữ.

Anh ngủ không được nên gây rối hai tên Trần Mộc Dương và Giang Dương, hai người bọn họ bây giờ đã hoàn toàn nắm thóp được người nào đó sợ bọn họ mách lẻo, thế nên một bên cười nhạo anh, một bên âm thầm báo cáo tin tức cho Kinh Trập.

Sau đó, tối nào Kinh Trập cũng đến phòng anh làm bài tập, thuận tiện vừa giám sát anh vừa đọc sách, đợi anh ngủ say rồi mới đi.

Có một ngày Vạn Khôn quay về, nhà bọn họ đã lâu chưa về, đã về là về luôn một thể.

Kết quả chiều hôm ấy trời đổ mưa to, bọn họ không có cách nào quay lại được.

Nếu ở nhà cũ sẽ không đủ chỗ ở, thế nên bà nội kêu Vạn Khôn sang bên đây ngủ lại.

Vạn Khôn và mẹ của Vạn Khôn cùng đi sang bên này. Nhìn thấy Lâm Kiêu thì tò mò hỏi: “Đây là con trai của Tiểu Lâm sao? Lớn nhanh quá.”

Bà ấy khoa tay múa chân một hồi nói lần trước nhìn thấy anh, lúc đó anh còn nhỏ xíu.

Đó là lần đầu tiên Lâm Kiêu đến núi Lạc Âm, lúc đó anh mới ba tuổi, khi ấy mẹ Vạn và gia đình bà vẫn còn ở trên trấn, mẹ Vạn và ba Vạn rất hay gặp mặt Lâm Chính Trạch.

Lần này Lâm Kiêu đến đây, bọn họ cũng biết.

Bà nội cười nói: “Đúng vậy, đứa trẻ này từ nhỏ đã đẹp trai, lại đơn thuần, Tiểu Thất nói đùa với thằng bé rằng muốn gả Kinh Trập về làm dâu bên ấy, sau này sẽ tiêu hết tiền tiết kiệm của nó, doạ nó sợ chết khiếp.”

Mẹ Vạn cười khoái chí, vỗ vai Vạn Khôn: “Thằng nhóc này càng không được cái gì, mỗi lần nhìn thấy Kinh Trập đều trốn đông trốn tây, nhưng thật ra lại rất thích con bé. Kinh Trập rời đi một năm này nó ít nói hẳn. Nghe tin Kinh Trập được nghỉ phép về nhà, ngày nào nó cũng hối tôi về, tôi cũng bận rộn suốt ngày, không dễ dàng gì mới rảnh được một ngày, kết quả trời đột nhiên mưa to nên đành phải ở lại đây.”

Bà nội cũng vỗ vai Vạn Khôn, cười tươi nói: “Cháu cũng cao lớn quá.”

Vạn Khôn cười với bà nội, vừa xoay đầu lại, cậu ta nhìn Lâm Kiêu bằng ánh mắt lạnh nhạt, anh cũng nhíu mày nhìn lại cậu ta. Không phải là không thân thiện, nhưng cũng chưa tới mức thân thiện, anh quay mặt đi, không được thoải mái cho lắm.

Trong nhà đã không còn phòng trống nữa.

Bà nội bèn kêu Kinh Trập đến phòng của bà mà ngủ, Vạn Khôn ngủ ở phòng của Kinh Trập.

Giường của bà nội là giường đơn dành cho một người, chỉ dài một mét hai, hai người chen chúc cũng có thể ngủ, nhưng bà nội rất dễ thức giấc. Kinh Trập không nỡ chen chúc với bà, nói rằng: “Cháu ngủ ở phòng khách cũng được bà ạ, cháu trải một tấm nệm rồi ngủ.”

Trời mùa hè, ngủ ở đâu cũng vậy, cô không kén chọn.

Vạn khôn nhíu mày, sau đó đưa ra lời đề nghị: “Bà nội, hay để cháu ngủ với Kinh Trập đi!”

Mẹ Vạn dí đầu con trai mình một cái: “Bao nhiêu tuổi rồi mà còn ngủ chung? Con không ngại, nhưng em nó là con gái nhà người ta đấy!”

Vạn Khôn bĩu môi: “Vậy thì có sao.”

Bà nội hơi do dự nói: “Cũng không phải không…”

Lâm Kiêu đột nhiên mở miệng: “Để em ấy ngủ với con.” Anh nhìn Vạn Khôn một chút, cười nói: “Phòng của con… có giường rộng.”

Đây đâu phải là là chuyện chen chúc hay không chen chúc?

Muốn chen cũng phải chen với anh!

Kinh Trập choáng váng nhìn anh, gật gật đầu: “Vậy con ngủ bên này cũng được, dù sao anh ấy ở một mình cũng không quen.”

Anh là một người rất độc lập, bình thường Trần Mộc Dương đòi ngủ chung với anh anh sẽ không cho, cảm thấy hai người ngủ chung rất khó chịu. Bây giờ, mỗi buổi tối đều muốn Kinh Trập đến ở với anh, có thể thấy anh đã sợ hãi đến nhường nào.

Cô thật sự đã lớn rồi, nếu bắt cô ngủ với Vạn Khôn thì khó quá, nếu cho cô chọn, cô thà ngủ với Lâm Kiêu còn hơn.

Trong phòng đó còn có một cái đi văng.

Thương lượng một hồi bèn quyết định như vậy.

Lúc Kinh Trập đi ôm chăn của mình, tự nhiên nhớ ra: “Anh, không thì anh với Vạn Khôn…”

Thật ra hồi nãy anh có nghĩ đến rồi nhưng anh không nói ra, lúc này anh lập tức bịt miệng Kinh Trập lại rồi kéo cô vào phòng, nói rằng: “Anh không muốn ngủ với cậu ta.”

Kinh Trập cũng đã quen với thói kén cá chọn canh của anh rồi, chỉ “ồ” một tiếng rồi thôi.

“Em ngủ trên đi văng, anh ngủ trên giường.” Cô nói.

Lâm Kiêu: “Để anh ngủ trên đi văng cho, em ngủ trên giường đi.”

Kinh Trập nhíu chặt mày, Lâm Kiêu đột nhiên cười rộ lên: “Hay là hai chúng ta ngủ chung?””

Kinh Trập liếc nhìn cái giường.

Lâm Kiêu thẳng thừng ôm chăn của cô thả lên giường, đặt chăn ở bên bên hông giường, còn mình thì ngồi ở mép giường, sau đó vỗ vỗ lên giường, nói với cô: “Đừng sợ, lúc anh ngủ không ngáy, không nghiến răng cũng không mộng du đâu.”

Kinh Trập trầm mặc chốc lát, cứ cảm thấy quái quái.

Đợi đến lúc đi ngủ, mỗi người thay xong đồ ngủ rồi mới leo lên giường, mỗi người chiếm một góc giường, khoảng trống ở giữa còn có thể nhét thêm hai Kinh Trập vào nữa. Tắt đèn, tiếng mưa ngoài trời vang lên tí tách. Lúc này kinh trập mới nhớ ra, nhỏ giọng nói: “Anh đúng là bà ngoại sói*.”

Bà ngoại sói: Trong truyện cổ tích cô bé quàng khăn đỏ, ám chỉ người gian ác giỏi ngụy tạo.

Lâm Kiêu xoay người, xuyên qua màn đêm mỏng manh nhìn cô.

Kinh Trập mặc dù buồn ngủ nhưng cũng không quên lên án anh: “Vì anh sợ ngủ một mình thôi!”

Lâm Kiêu trả lời lại một cách qua loa: “Đúng thế!”

Em nói đúng thì là đúng.

Chung quy thì ai cũng lớn cả rồi, cửa phòng mở suốt cả đêm, chiếc giường lớn này kiểu dáng đã cũ, vốn dĩ là hai chiếc giường đơn, sau này ghép lại thành một chiếc giường lớn. Giường cao quá, để bà nội ngủ thì không an toàn lắm, thế nên Kinh Trập vẫn luôn nằm ngủ trên chiếc giường này. Chiều rộng ước chừng khoảng hai mét, mỗi người nằm một bên, sẽ không vi phạm đến khoảng cách an toàn. Nhưng Kinh Trập gần như nép sát vào tường mà ngủ. Nửa đêm, bà nội sang nhìn tình hình xem như thế nào, thấy vậy cũng chỉ biết lắc đầu.

Từ nhỏ Kinh Trập đã rất lanh lợi, giống như một con mèo tùy ý, ở đâu cũng có thể ngủ.

Hiểu chuyện đến mức khiến người khác nhìn vào cũng cảm thấy đau lòng thay.

Trời mưa như trút nước, thậm chí sẽ kéo dài thêm hai ba ngày nữa, Vạn Khôn sẽ phải ở lại đây trong vài ngày tới. Tối qua Lâm Kiêu chỉ đơn giản là muốn tranh luận với cậu bạn kia, cứ như thể giành được Kinh Trập là sẽ giành được chiến thắng vậy. Thế nhưng anh cũng tự cảm thấy như vậy không ổn, qua một đêm, mặc dù không muốn lắm nhưng anh vẫn chủ động đề xuất để mình và Vạn Khôn ngủ chung với nhau.

Giống như đêm qua do anh chưa nghĩ ra, qua một đêm mới nghĩ ra là còn có thể sắp xếp như vậy.

Ban đầu bà nội cũng không nhắc đến cách này, không phải do bà không nghĩ ra, mà do bà nghĩ rằng những người thành phố rất chú ý việc ăn ở. Mức độ kén chọn của Vạn Khôn cũng không kém Lâm Kiêu là bao, bà chưa suy nghĩ đến việc để cho hai anh chàng này ở chung.

Bà nhìn hai đứa kia, cảm thấy tính tình của hai đứa nhóc này không hợp nhau lắm.

Nhưng từ dáng ngủ của Kinh Trập có thể thấy con bé ngủ không được thoải mái, nghe Lâm Kiêu nói như vậy nên bà cũng đồng ý, an ủi anh rằng chỉ qua hai ngày nữa thôi.

Vạn Khôn thì không mấy vui vẻ nhưng cũng không nói năng gì.

Nhà của bà nội Vạn không thể nào chen chúc thêm được nữa.

Một ngày mưa ẩm thấp như vậy mà trải một tấm mền xuống đất để ngủ thì quả thật là chịu không nổi.

Lúc trước cậu ta hay sang ở chung với bà nội Thẩm, bởi vì hai bà cụ rất thân nhau, cậu ta xem đây như nhà mình vậy, còn Kinh Trập thì giống như em gái ruột của mình. Nhưng trong nhà đột nhiên lại nhiều thêm một người, cậu ta cực kỳ không vui, hơn nữa thoạt nhìn Kinh Trập còn rất thân thiết với tên người ngoài này.

Ngược lại, mình mới trông giống người ngoài hơn.

Cứ ngủ với nhau liên tiếp mấy ngày, Lâm Kiêu và Vạn Khôn sắp đánh nhau tới nơi, nhìn nhau không thuận mắt. Nhiều khi Kinh Trập rất muốn sắp xếp lại với bà nội, để cho hai người đó tách ra.

Cuối cùng, trời quang mây tạnh, Vạn Khôn rời đi, Kinh Trập cũng đi theo để tiễn cậu ta. Lâm Kiêu đứng bên cạnh cô, tâm tình khoan khoái đến mức muốn cầm roi đuổi cậu ta đi thật nhanh.

Khỏi nói cũng biết ghét nhau cỡ nào.

Trước khi đi, Vạn Khôn không quên lườm Lâm Kiêu một cái, hai thằng đực rựa lại trừng mắt nhìn nhau một lúc. Cuối cùng chẳng ai thèm nhìn mặt ai nữa, ngoa nguýt rời đi.

Lúc Vạn Khôn sắp lên xe, đột nhiên quay đầu lại tìm Kinh Trập, lôi một thanh trúc từ trong túi quần ra, nói rằng: “Vốn dĩ ông ngoại muốn làm một cây sáo, nhưng mà thanh trúc này nhỏ quá, âm không chuẩn, chỉ có thể làm thành một món đồ chơi cho em, lần sau anh quay về em nhớ nói
Advertisement
với anh sớm hơn nha.”

Kinh Trập gật gật đầu, trông rất ngoan ngoãn.

Vạn Khôn kề sát tai cô nói mấy câu, Kinh Trập ngơ ngác nhìn theo cậu ta mãi đến khi cậu ta bước lên xe.

Lâm Kiêu tò mò hỏi cô: “Cái tên ngu ngốc đó nói gì với em vậy?”

Kinh Trập thở dài: “Anh đừng nói anh ấy như vậy.”

Lâm Kiêu bĩu môi: “Cậu ta còn chế nhạo anh là công chúa hạt đậu*cơ đấy!”

*豌豆公主: từ truyện “Nàng công chúa và hạt đậu” của Andersen, ám chỉ người hay làm quá lên, khó tính.

Kinh Trập lại thở dài một hơi: “Em cũng nói với anh ấy không được gọi anh như vậy rồi.”

Lâm Kiêu nghe vậy mới chịu thôi: “Vậy được, anh không nói nữa.”

Qua một lúc, anh lại hỏi: “Chứ cậu ta nói gì với em mà em lại ngơ ra thế?”

Bộ dạng kinh ngạc mãi vẫn chưa khôi phục lại tinh thần.

Kinh Trập do dự một lúc, ngước mắt lên nhìn anh: “Không có gì.”

Cô xoay người quay về nhà.

Lâm Kiêu hỏi lại vài lần đều không hỏi được gì nên không khỏi khó chịu.

Anh không thích xía vào chuyện sở thích cá nhân của người khác, chỉ là trước khi rời đi, tên Vạn Khôn này còn ném cho anh một ánh nhìn khó hiểu. Anh cảm thấy cái tên to xác ngu ngốc đó đang nói xấu mình.

Đính ước từ bé… em gái… lần sau anh quay về em nhớ nói với anh sớm hơn nha…

Hừ!

Có một hôm, anh lấy được số của tên ngu ngốc to xác đó từ chỗ bà nội Vạn, sau đó lên Wechat kết bạn với cậu ta, khi đặt biệt danh của mình thì chỉ viết vỏn vẹn hai chữ: Lâm Kiêu.

Rồi cũng không nói gì nữa.

Vạn Khôn là người gửi tin nhắn đầu tiên: ?

Lâm Kiêu nhìn thấy rồi nhưng không trả lời, đến tối mới nhắn lại: [cười mỉm]

Trong Wechat có một cái mặt cười chết tiệt mang tính khiêu khích.

Cùng lúc đó Vạn Khôn gửi lại một tràng tin nhắn: Tôi không để em ấy đến phòng cậu là sai sao? Cậu bao nhiêu tuổi rồi? Không biết tế nhị là gì à?

Hoá ra là nói cái này, Lâm Kiêu bĩu môi: Oh.

Bà nội còn chưa nói gì, đến lượt cậu lo sao.

Anh không thèm để ý đến Vạn Khôn đang tức hộc máu mắng anh, chỉ đi xem thử vòng bạn bè của Vạn Khôn. Vòng bạn bè của cậu ta cũng to xác và ngu ngốc như cậu ta, nhưng có vài dòng liên quan đến Kinh Trập.

Kinh Trập cho cậu ta kẹo, cho cậu ta đồ ăn vặt, may cho cậu ta túi đựng bút. Cậu ta có một con búp bê đồ chơi, cái đầu của con búp bê rất to, được đan bằng len thô, cậu ta viết trên tiêu đề rằng: Em gái tặng [trái tim][trái tim][trái tim]

Đột nhiên Lâm Kiêu cảm thấy không vui, cảm giác chiến thắng khi giành được Kinh Trập một buổi tối trong phút chốc biến thành thất bại.

Bởi vì anh cảm giác được, cô hoàn toàn xem anh là anh trai.

Hai người quay về Nam Lâm trước một tuần vì sắp khai giảng.

Trước khi đi, Kinh Trập còn cười với bà nội, không ngừng dặn dò bà nội giữ gìn sức khoẻ. Ngồi lên xe rồi vẫn liên tục quay đầu lại nhìn, đợi đến khi hình bóng của bà dần dần biến mất, đột nhiên cô ôm mặt khóc nấc lên, càng khóc càng lớn, càng khóc càng tủi thân. Lâm Kiêu tay chân luống cuống vội vàng xoa xoa lưng cô, sống mũi cũng cay cay, một bên đưa khăn giấy, một bên nhỏ nhẹ an ủi cô: “Khi nào được nghỉ anh sẽ về quê thăm bà với em, đừng khóc nữa mà.”

Bản thành tích nhanh chóng được công bố một cách, theo phân ban mà mọi người tự chọn và đã đăng ký từ trước. Nhưng mọi người chỉ biết tên lớp và thứ hạng của mình, hoàn toàn không biết thứ hạng sau khi phân ban.

Ban Khoa Học Tự Nhiên có mười sáu lớp, ban Khoa Học Xã Hội có mười lớp.

Kinh Trập đăng ký một lớp trong ban Khoa Học Tự Nhiên.

Lúc phải chọn giữa hai ban, Kinh Trập gần như không hề do dự, cô nói chuyên ngành mình muốn đăng ký là Khoa Học Tự Nhiên. Thực ra cô không nghiêng về ban nào cả, Khoa Học Tự Nhiên và Khoa Học Xã Hội đều ở mức trung bình. Nhưng trường trung học phụ thuộc lại coi trọng Khoa Học Tự Nhiên hơn là Khoa Học Xã Hội, sự lựa chọn này ngược lại rất được yêu thích, cũng thuận theo tự nhiên.

Song, Lâm Kiêu lại có một số tranh cãi về vấn đề này.

Năm lớp Mười anh đã có tiến bộ vượt bậc, về môn Toán tương đối tốt, thành tích Khoa Học Xã Hội cũng cải thiện rất nhiều. Bố mẹ cho anh quyền tự quyết định, thầy cô nói với anh rằng nếu anh chọn ban Khoa Học Xã Hội sẽ có lợi cho anh hơn. Nếu anh chọn ban Khoa Học Xã Hội, thậm chí còn có thể nâng cao lên hai lớp. Anh lại cảm thấy loại nền tảng này không được vững chắc, trong lúc thi cử hoàn toàn phải dựa vào sự may mắn của bản thân, ban Khoa Học Xã Hội an toàn quá.

Nhưng sau cùng, anh vẫn nộp đơn nguyện vọng vào ban Khoa Học Tự Nhiên.

Thầy cô nhiều lần hỏi anh đã suy nghĩ kỹ chưa, anh vẫn gật đầu.

Thành tích thi cuối kỳ của anh rất tốt, bố mẹ đang gọi điện thoại khen ngợi anh. Sau khi Kinh Trập biết tin thì rất vui mừng cho anh, anh chỉ cười cười, không hào hứng mấy.

Anh cảm thấy vẫn chưa đủ.

Anh học lớp số Bốn ban Khoa Học Tự Nhiên, lúc anh bước vào lớp, một vài người bạn quen biết anh đang hô hào với anh, bởi vì anh là người đứng hạng nhất được phân vào đây.

Anh không thấy vui vẻ gì, biểu cảm tẻ nhạt chọn hàng ghế cuối cùng rồi ngồi xuống.

Có người kêu anh: “Lớp trưởng, cậu không ngồi hàng đầu sao?” Người được hạng nhất lại ngồi dãy cuối cùng, kỳ cục quá.

Chắc do năm cấp hai và năm cấp ba anh vẫn luôn làm lớp trưởng, cho nên anh có làm lớp trưởng hay không thì người bên cạnh vẫn gọi một tiếng lớp trưởng.

Anh lắc đầu, cười chế giễu một tiếng: “Tớ cao như vậy sao mà ngồi hàng đầu được?”

Không biết là ai đang cười nói oang oang: “Không phải đầu năm lớp Mười cậu ngồi hàng đầu tận ba tháng sao?”

Lâm Kiêu sửng sốt một hồi, không nói lời nào, nhớ lại lúc đó có người ngồi đằng sau cằn nhằn với anh rằng: “Lớp trưởng, cúi đầu thấp một chút, tớ không thấy bảng đen.”

Anh cũng cúi xuống cho có lệ.

Trần Mộc Dương chọc lưng anh một cái: “Thiếu gia, cậu cao như vậy, ngồi ở hàng đầu có được không? Không ảnh hưởng mọi người học chứ?”

Anh quay đầu lại nhìn một lượt, nhíu mày: “Cậu cảm thấy ai trong số họ giống như từng nhìn thấy bản đen?”

Trần Mộc Dương nhìn xong thì trở nên trầm mặc, sau đó gật đầu: “Xin lỗi, làm phiền rồi.”

Nhưng vẫn nhịn không được càm ràm anh: “Cậu đúng là dính người!”

Lúc đó anh cũng thuận tiện quay đầu nhìn Kinh Trập một chút, sau đó nhún vai: “Thế thì có làm sao.”

Anh không có hứng thú với chuyện học hành, không có kế hoạch gì cho tương lai. Cả đời anh sống thuận buồm xuôi gió, mặc dù thời thơ ấu có chút thiếu sót đáng tiếc, nhưng cơ bản anh là một người vừa giàu có lại may mắn.

Trên thực tế, bây giờ anh cũng không hứng thú với chuyện học hành là mấy, cũng không hiểu học để làm gì, không có ý nghĩ muốn leo lên “đỉnh núi”, không có chí hướng cao thượng.

Lâm Chính Trạch và dì Hình Mạn đã nhiều lần giảng giải cho anh vô vàng đạo lý, nói cho anh biết nếu không chăm chỉ học hành thì cuộc sống sau này sẽ gian nan như thế nào.

Nhưng có lẽ do bọn họ trải qua một tuổi thơ không quá may mắn, nên rất ít khi bức bách anh bằng những ngôn từ quyết liệt.

Thầy cô nào cũng nói rằng: “Nếu không cố gắng, tương lai của các em là quét rác trên đường!”

Anh nghe nhiều đến mức lỗ tai cũng đã chai sạn, thậm chí còn có ý muốn phản loạn.

Đến cuối cùng, anh chỉ nhớ đến câu nói của Kinh Trập.

—— Dù sao nếu không đi học thì cũng chẳng biết làm gì.

—— Thành tích không quan trọng, quan trong là anh muốn trở thành một người như thế nào.

—— Nhưng nếu anh không nghĩ ra mình sẽ trở thành một người như thế nào, vậy thì anh phải cần thành tích.

—— Càng cấp bách, càng nhiều đòi hỏi.

Hiện tại, anh đang rất cấp bách.

Trường học tổ chức đại hội thể thao mùa thu, năm trước hội thao bị hoãn lại đến mùa xuân do thời tiết bất thường, thế nên Kinh Trập không tham gia được, Lâm Kiêu cũng không đi.

Vừa mới khai giảng chưa được bao lâu liền tổ chức đại hội thể thao, Kinh Trập đăng ký ba hạng mục, bao gồm: Chạy tiếp sức, chạy tám trăm mét và môn đẩy tạ.

Số người đăng ký chỉ lác đác được mấy mống, nhưng đều đã được sắp xếp sẵn rồi.

Hôm nay Lâm Kiêu lại được bầu làm lớp trưởng, lớp phó văn thể mỹ yêu cầu anh làm gương, giúp anh đăng ký một hạng mục một nghìn năm trăm mét và một hạng mục chạy tiếp sức làm tượng trưng.

Đại hội thể thao sẽ tổ chức trong ba ngày, vào buổi lễ khai mạc ngày đầu tiên, Lâm Kiêu gọi cô ra khỏi hàng ngũ.

Kinh Trập đi theo anh đi đến bên cửa hàng tiện lợi rồi mới lên tiếng hỏi anh: “Sao vậy?”

Lâm Kiêu nghiêng đầu nói: “Không có gì, đưa em đi ăn chút gì đó thôi.”

Lúc sáng Kinh Trập dậy trễ nên chưa kịp ăn sáng.

Còn về nguyên nhân tại sao lại dậy trễ, là do tối qua cô thức đêm để giúp anh chỉnh sửa các ghi chép. Nhiệm vụ học tập của lớp đầu rất nặng, cô muốn đem thời gian thi đấu của đại hội thể thao chép thành một tập giấy.

Dì Tôn đuổi theo kêu cô ăn nhiều một chút, cô chỉ cầm lấy hai cái bánh bao để tiện ăn trên đường.

Lúc Lâm Kiêu bước vào cửa hàng tiện lợi, Trần Mộc Dương và Giang Dương đã ở đó rồi, rõ ràng là hai người đánh lẻ đến đây trước.

Trần Mộc Dương vẫy vẫy tay với hai người: “Gọi xong rồi.”

Kinh Trập đi qua đó, Lâm Kiêu tiện tay lấy một chai sữa chua đi thanh toán, lúc đi qua bên đây, anh cầm chai sữa chua đặt vào tay Kinh Trập.

Kinh Trập nói: “Cảm ơn anh.”

Lâm Kiêu hừ một tiếng vô nghĩa, đại ý là không hài lòng với sự khách sáo của cô.

Giang Dương lâu rồi chưa gặp cô, cười hỏi: “Quầng thâm mắt của cậu sao lại đậm đến thế này rồi?”

Kinh Trập lắc lắc đầu: “Tớ không sao, tối hôm qua tớ ngủ không được ngon giấc thôi.”

Cửa hàng tiện lợi chỉ bán đồ ăn nhanh, đồ ăn sáng không được ngon lắm, Trần Mộc Dương chỉ uống một ly sữa đậu nành và ăn một cái sandwich.

Kinh Trập bóc vỏ giấy của chiếc bánh sandwich. Giang Dương ở lớp số Tám, hai người này cũng tiến bộ không kém, được ba mẹ khen thưởng nên kỳ nghỉ hè này ngày qua ngày buông thả bản thân. Hai người vừa lên mạng cười nhạo Lâm Kiêu, vừa đi tận hưởng kỳ nghỉ, nhuộm làn da thành màu bánh mật.

Kết quả bởi vì bay nhảy quá mức, bài tập hè làm không kịp, trước khi khai giảng phải điên cuồng lao vào giải bài tập, thiếu chút nữa bỏ cuộc luôn.

Nhưng cho dù hai người kia có nước da màu bánh mật thì vẫn đẹp trai chán.

Chỉ qua một kỳ nghỉ hè không gặp, đột nhiên giọng nói của Trần Mộc Dương trở nên khàn khàn trầm ấm, trước đây khi cười rộ lên thì giống như tiếng ngỗng kêu, bây giờ cười lên thì mang theo nét trưởng thành.

Giang Dương thì cắt tóc ngắn lên rồi nhuộm lại, vốn dĩ đường nét ngũ quan của cậu ta rất góc cạnh, để kiểu tóc này càng khiến khuôn mặt trở nên sắc bén hơn. Cánh tay của cậu ta tùy ý vắt lên người Trần Mộc Dương, hỏi Trần Mộc Dương có nhận ra ánh mắt của thiếu gia bây giờ khôn ngoan hơn nhiều rồi không.

Trần Mộc Dương quay đầu đánh giá thiếu gia nhà mình một cách tỉ mỉ, nói hùa theo: “Trí thông minh của thiếu gia đã xuyên qua đại não, hiện ra ngoài da rồi. Chắc do quay về thành phố, chỉ số thông minh bị thất lạc nay cũng quay về sinh sôi nảy nở theo.”

Lâm Kiêu cách một cái bàn đá cho mỗi người một cái: “Rảnh hả?”

Hai tên kia ôm nhau đứng dậy, cười cái điệu cười ù ù cạc cạc.

Sau khi xử hai tên đó xong, Lâm Kiêu hỏi Kinh Trập là lúc ở trên núi có khiến cô xấu hổ hay khó xử nhiều không? Bởi vì một người đặt nặng hình tượng như Lâm Kiêu chắc chắn sẽ để lại phiền phức cho cô.

Kinh Trập chỉ cười nhẹ rồi nhìn vào mắt Lâm Kiêu, sau đó lắc lắc đầu.

Trần Mộc Dương bĩu bĩu môi: “Cậu không ngoan tí nào, bây giờ cậu lại cấu kết với cậu ấy làm việc xấu rồi.”

Kinh Trập cúi đầu chuyên tâm ăn sáng, chỉ cười nhẹ chứ không đáp lời.

Bạn cùng bàn của Kinh Trập đến tìm cô, sau đó hai người cùng nhau rời đi, cô quay đầu lại, nghiêm túc vẫy vẫy tay với ba người.

Lâm Kiêu thấy Kinh Trập đi rồi mới duỗi chân duỗi tay, lười biếng dựa vào đó, nhíu mày hỏi: “Tớ cảm thấy em ấy đang trốn tránh tớ.”

Hai người ngẩng đầu không gặp cúi đầu gặp, trốn kiểu gì chứ? Mới vừa nãy còn đi ăn sáng với anh, lúc đi còn không quên vẫy vẫy tay, Trần Mộc Dương nhịn không được ném cho anh ánh mắt khinh bỉ: “Hay do cậu dính lấy người ta quá?”

Giang Dương cũng vui vẻ phụ hoạ theo: “Đúng đó, người ta là con gái nhà lành, đâu như cậu, chỉ biết mặt dày đeo bám con nhà người ta.”

Lâm Kiêu cảm thấy nói với hai người này cũng vô ích, anh đỡ trán nhíu mày, rất không hài lòng.

Kinh Trập cũng không đối xử lạnh nhạt với anh, nhưng anh lại có loại cảm giác đó.

Bắt đầu từ khi nào vậy?

Chắc là từ lúc Vạn Khôn kêu cô không nên đến phòng của anh.

Lâm Kiêu do dự rồi lại do dự, cuối cùng cũng kể ra việc ngày hôm đó hai người được sắp xếp ngủ chung trên một chiếc giường do không còn cách nào khác.

Chuyện này anh vẫn luôn giữ kín không nói ra, vì ngay từ ban đầu anh cũng ôm lòng ích kỷ.

Trần Mộc Dương và Giang Dương từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ ngủ chung với người khác, cũng không hiểu tại sao Lâm Kiêu và Kinh Trập phải chen chúc nhau trên một cái giường.

Trực giác mách bảo trong chuyện này còn ẩn chứa âm mưu và sự cố tình, hai người bèn véo mặt thiếu gia: “Thiếu gia, sao mặt cậu lại dày như vậy hả? Cậu không thể từ chối sao? Thân là đàn ông, cậu không thể nào tự giác hơn chút sao? Cậu quả thật là… tùy tiện!”

Lâm Kiêu giận dữ nói: “Cái giường lớn như vậy, thậm chí hai người bọn tớ còn giống như đang ngủ trên hai chiếc giường, cửa để mở, áo quần chỉnh tề.” Anh giơ tay lên, “Tớ không làm gì cả!”

Anh không thể nào giải thích cho hai người họ hiểu một cách tường tận về tình cảnh và thời tiết ngày hôm đó. Trong hoàn cảnh như vậy, cho dù mục đích của anh không đơn thuần, nhưng anh thật sự không có ý nghĩ xấu xa nào khác.

Trần Mộc Dương vẫn cảm thấy anh không biết xấu hổ, nhún vai: “Cậu quá đắc ý vênh váo rồi, từ khi cậu lên núi tớ đã nhìn ra, cậu ỷ vào sự quan tâm của Kinh Trập nên cậu mặc sức tung bay.”

Giang Dương cũng gật gù đồng ý: “Cái gì cậu cũng không làm? Chứ cậu còn muốn làm gì nữa? Cậu đâu phải là con nít ba tuổi, cậu quay về nói chuyện này với bố mẹ cậu, xem cậu có bị đánh cho tơi bời không?”

Lâm Kiêu nhướng mày liếc nhìn hai người bọn họ: “Tớ đâu đến đây để nghe hai người mắng mỏ tớ?”

Cho dù sớm đã đoán ra, nhưng Trần Mộc Dương vẫn nhịn không được mà xác nhận với anh thêm lần nữa: “Tớ muốn hỏi cậu từ lâu rồi, cậu thích Kinh Trập đúng không?”

Lâm Kiêu đứng dậy, hất cằm ý bảo đi ra bên ngoài đi.

Ba người vén rèm đi ra bên ngoài, cùng hướng về phía sân thể dục.

Hôm nay trời nắng đẹp, mang theo chút nóng nực vẫn chưa tan, cả ba người đều không mặc đồng phục trường một cách nghiêm túc, Lâm Kiêu khoác cái áo khoác trên vai, vừa đi ra khỏi cửa đã bị rơi xuống đất. Lúc Trần Mộc Dương nhặt lên còn phát hiện trên khoá áo còn có một ngôi sao nho nhỏ, loại đồ vật đáng yêu như vậy, không cần đoán cũng biết đó là của Kinh Trập.

Còn việc nó được cho hay là do ai đó đòi thì không biết.

Nhưng cậu ta vẫn không bỏ qua cho Lâm Kiêu, trêu chọc anh: “Thiếu gia à, đã nghiện lại còn ngại.”

Lâm Kiêu tiện tay đem áo khoác buộc ngang eo, sau đó đút tay vào túi quần, có chút lười biếng nhìn về phía sân vận động, trề môi nói: “Tớ biểu hiện ra rõ lắm hả?”

Trần Mộc Dương ngẩng đầu: “Hở?”

Lâm Kiêu tiếp tục nói: “Thích Kinh Trập rõ quá hả?”

Giang Dương đánh lên tấm lưng rộng lớn của thiếu gia một cái, nhìn dáng người cao lớn của thiếu gia, sau đó lắc đầu than vãn: “Đẹp trai ngầu lòi thì có ích gì chứ? Cuối cùng cũng đau khổ vì tình yêu thôi!”

Lâm Kiêu không có tâm trạng nào mà nhiều lời, dường như không bắt cùng tần số với hai tên kia, anh nhíu mày khẽ hừ một tiếng, gần như đang tự lảm nhảm: “Nhưng em ấy không thích tớ.”

Giang Dương nhớ đến cô em gái nhà mình, nhịn không được thay Kinh Trập phản bác: “Em ấy đối xử với cậu chưa đủ tốt hả? Cậu còn muốn em ấy thích cậu kiểu gì nữa?”

Lâm Kiêu lại hừ nói: “Em ấy đối xử với ai cũng tốt cả, đồ chơi mà em ấy tặng cho người khác còn nhiều hơn tặng cho tớ.”

Trần Mộc Dương: “…”

Giang Dương: “…”

Hai tên kia nhìn nhau, biểu cảm khó nói thành lời, Trần Mộc Dương xoa xoa cằm : “Bình giấm nhà ai đổ rồi kìa, chua muốn ê hết cả răng!”

Giang Dương giơ hai tay lên cao, không thể nói nên lời, ngẩng mặt lên gào với ông trời: “Ông trời ơi, nổi sấm đi, đánh chết cậu ta luôn đi!”

Truyện convert hay : Mị Y Khuynh Thành: Nghịch Thiên Bảo Bảo Phúc Hắc Cha
Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện