Tín Đồ Ngày Xuân

Chương 2


trước sau

Advertisement
Kinh Trập đến Nam Lâm, dọc đường đi cũng không quá thuận lợi.

Lâm Chính Trạch chờ đến tận ngày khai giảng mới đến đây đón người, bởi vì công ty chú ấy bận đến độ sứt đầu mẻ trán, chú ấy lại không muốn nhờ người khác đi đón Kinh Trập, chờ tới khi không thể ngâm dài hơn được nữa, cuối cùng chú ấy mới chạy đến.

Chú Lâm quá hiểu tính tình của bà cụ, có thể thuyết phục bà gửi gắm cháu gái là chuyện cực kỳ khó khăn. Nếu chú ấy không tự mình đi, bất kể lấy lý do chân thành đến đâu, đối phương đều có khả năng đổi ý ngay tức thì.

Vợ chú ấy là Hình Mạn, bất mãn nói: “Em thật sự hối hận vì năm đó không đi theo anh gặp gỡ cô giáo Thẩm nhiều hơn.”

Lâm Chính Trạch nghiêng đầu: “Hở?”

Hình Mạn bĩu môi: “Cô ấy có thể làm anh để bụng như vậy. Rõ ràng cô ấy làm chuyện tốt, thế mà cứ như thể anh thiếu nợ người ta.”

Lâm Chính Trạch hết cách: “Anh giải thích với em rồi mà, huống hồ anh thật sự thiếu nợ cô ấy.”

Hình Mạn xua tay: “Em cũng có nói gì đâu, ngay từ đầu em không đồng ý mà, em thật sự muốn qua lại với cô ấy nhiều hơn.”

Lâm Chính Trạch cũng bộc lộ đôi phần nhớ nhung: “Có lẽ cô ấy sẽ thích em lắm.” Dứt lời, chú ấy tạm dừng rất lâu rồi mới nói: “Đáng tiếc.”

Không có cơ hội.

Hình Mạn thật sự cảm thấy tiếc nuối. Từ khi quen biết Lâm Chính Trạch, dì ấy chỉ biết có người như thế tồn tại. Thời buổi này, nhắc tới hai chữ ân nhân cứ thấy buồn cười thế nào ấy, giữa người với người, làm gì có ơn nghĩa lớn đến như vậy.

Thậm chí đôi khi Hình Mạn nghi ngờ lung tung, hoài nghi hai người kia có quan hệ không thể nói. Lâm Chính Trạch là người thật thà chất phác, bộc lộ đôi chút ngốc nghếch, vừa bị chất vấn đã sốt ruột đến mức không sao kìm được, thành thật nói hết từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, từng lời nói từng hành động, mỗi một chi tiết hay nỗi niềm đều được trình bày cụ thể. Năm đó tình yêu của đôi bên cũng không quá bền chặt, so với nhà Lâm Chính Trạch, có thể nói gia đình Hình Mạn có gốc gác thâm sâu hơn. Bố của dì ấy luôn có một số thành kiến, cảm thấy Lâm Chính Trạch đầy âm mưu chỉ muốn giảm bớt vài chục năm phấn đấu, nghiêm khắc cấm dì ấy phát triển tình cảm sâu hơn. Có lẽ dì ấy thật sự do dự, Lâm Chính Trạch cũng không phải không phát hiện ra, vì thế giữa hai người luôn có thứ gì đấy ngăn cách.

Không ngờ lại nhờ sự kiện kia, Hình Mạn mới thật sự hiểu biết thêm về Lâm Chính Trạch, thậm chí năm đó dì ấy cảm thấy cả đời mình sẽ không gặp được người tốt như thế nữa.

Nói tiếp, Thẩm Hàn Tê là bà mối của Hình Mạn, lúc mới kết hôn đã hẹn nhau rằng khi nào rảnh sẽ đến thăm hỏi, nhưng núi Lạc Âm thật sự quá xa Nam Lâm. Hồi đó Hình Mạn còn trẻ mà ham chơi, lần nào cũng cảm thấy có đủ thứ chuyện quan trọng hơn nên cứ lần lữa mãi không đi.

Không tới vài năm, Thẩm Hàn Tê qua đời, Hình Mạn chỉ kịp đến tham gia lễ tang. Đó là lần đầu dì ấy đến núi Lạc Âm, điều kiện kém hơn mình tưởng tượng. Lễ tang được tổ chức đơn giản, bia mộ quay theo hướng triền núi, Hình Mạn ghi nhớ sâu sắc từng chữ được viết trên bia mộ. Trên đó viết rằng: Xin đừng quấy rầy tôi ngắm sao.

Ảnh chụp trên bia mộ là ảnh trắng đen, không quê mùa như Hình Mạn tưởng tượng, mái tóc xoăn dài xõa ra, ánh mắt kèm theo sự kiêu ngạo, bờ môi nở nụ cười thật vi diệu, thêm chút gì đó vui mừng mà lại bớt đi đôi phần xa cách, hoàn toàn là kiểu lạnh nhạt hững hờ không màng đến mọi thứ xung quanh.

Hình Mạn nhiều lời hỏi một câu: “Chồng cô ấy…?”

Lâm Chính Trạch lắc đầu, làm dấu khẽ thôi: “Đừng nhắc đến trước mặt cô ấy.”

Ký ức của Hình Mạn về Thẩm Hàn Tê chỉ có bấy nhiêu, dĩ nhiên không thể nói là ân cần với con gái của đối phương. Dì ấy đề nghị thay chồng đi đón nhưng Lâm Chính Trạch từ chối, tự mình lên đường, mà bên công ty thật sự sứt đầu mẻ trán.

Hai bên đều khó xử như nhau. Sau khi đón được Kinh Trập thì Lâm Chính Trạch đưa cô vòng đến thành phố A để tiện làm việc, kết quả Kinh Trập sang đến bên đó, vì không hợp với thời tiết nên vừa tới thành phố A cô đã sốt cao không giảm, vào viện nằm suốt một tuần.

Lúc về phải vội vàng đi cho kịp chuyến bay, thầm nghĩ mau chóng trở về, kết quả lại gặp chuyện khẩn cấp, phải đáp máy bay xuống Khương Châu để phối hợp điều tra, kéo dài thêm ba bốn ngày. Vì thế khi cô đến Nam Lâm thì trường đã khai giảng được một tuần.

Vì vấn đề thủ tục với không hợp thời tiết, cô ngóc đầu trở lại vẫn không thể nhập học kịp thời. Cuối cùng hôm nay mới có thể đến trường, Lâm Kiêu đã huấn luyện quân sự xong xuôi, đi học cả tuần rồi.

Kinh Trập vẫn chưa thể thích ứng với cuộc sống ở thành phố lớn. Nhà lầu cao tầng, xe cộ qua lại quá đông đúc, nơi nào cũng vô cùng xa lạ.

Năm nay mùa thu ở Nam Lâm đến đặc biệt sớm, không đợi đến Quốc Khánh trường học đã cho phép học sinh đổi sang đồng phục mùa thu.

Hình Mạn vốn đồng ý với Lâm Chính Trạch rằng sẽ đưa Kinh Trập đến trường, nhưng sáng sớm lại nhận được cuộc gọi nói có việc gấp. Dì ấy đi tới đi lui mấy bước, đau đầu xoa bóp giữa mày, sau đó quay đầu nói với con trai đang ngồi ở bàn ăn: “Lát nữa con giúp mẹ đưa Muội Muội đến trường rồi chào hỏi thầy Hồ của con nhé, sau đó thuận tiện dẫn con bé đi làm quen với hoàn cảnh xung quanh luôn.”

Thủ tục đã làm xong, học tịch (**) cũng có tên tuổi, cứ đi tìm giáo viên chủ nhiệm xem có thu xếp gì nữa không là được. Vì thế Kinh Trập vốn hơi dè dặt ngồi ở bàn ăn, chỉ biết vùi đầu ăn uống, bấy giờ cô giơ tay lên: “Dì ơi, cháu… tự đi là được ạ.”

(**) Học tịch: Sổ ghi tên cũng như tư cách của học sinh một trường nào đó.

Tiếng nói lanh lảnh kèm theo đôi phần mềm mại, tiếng Phổ Thông của cô không lưu loát, lúc nói chuyện cô thường cố tình kéo dài, có hơi cắn chữ, trông khá ngốc nghếch mà cũng rất ngoan.

Hai ngày trước Lâm Kiêu đã lãnh đồng phục về cho cô, bây giờ cô mặc đồng phục, trái lại thuận mắt hơn mấy ngày trước nhiều nhỉ?

Lần nào nhìn cô Lâm Kiêu cũng như đang nhìn động vật quý hiếm, bởi vì anh cảm thấy hệ thần kinh của Thẩm Kinh Trập khác với người thường.

Nói tóm lại là… không thông minh cho lắm.

Ngày nọ anh trêu chọc Kinh Trập là cô bé hái nấm, môi cô cứ mím lại, cuối cùng nói: “Nếu anh đến núi Lạc Âm, em có thể hái nấm cho anh, nấm tươi có thể hầm canh cực kỳ thơm ngon.”

Anh cứng họng ngay tức thì: “À thế à?”

Kinh Trập gật đầu.

Lâm Kiêu quay đầu, mẹ anh dứt khoát tát cho một cái: “Sao mà cái mồm thèm đòn thế nhỉ.”

Hôm đó anh trình bày quan điểm một cách khéo léo rằng Muội Muội không quá thông minh, ai ngờ bố Lâm cho anh thêm cái tát nữa: “Con thi Toán chỉ được bốn mươi điểm, thế mà còn không biết xấu hổ à?”

Từ đó trở đi, anh cảm thấy địa vị của mình ở gia đình bị tấn công sâu sắc, cứ nhìn thấy cô là anh khó chịu cả người.

Tài xế A Long trong nhà vốn được mời đến để đưa rước Lâm Kiêu đi học, bây giờ đưa cả Kinh Trập đi theo, Kinh Trập không cần lo mình đi lạc nữa.

Đến trường học, Kinh Trập cảm thấy mình cũng có miệng để nói, không cần Lâm Kiêu đặc biệt đưa đi.

Bởi vì trông anh có vẻ quá miễn cưỡng, mà cô không hề thích làm khó người khác.

Lâm Kiêu ngồi đối diện ở bàn ăn, bộ mặt thật sự tê liệt, chẳng ư chẳng hử rằng có được hay không.

Hình Mạn nhìn cô bé ngoan ngoãn, lập tức tỏ vẻ dịu dàng đến mức vắt ra nước, dì ấy kiên quyết nói: “Để nó đưa cháu đi, khó khăn lắm mới lợi dụng được đồ bỏ này, đừng nên lãng phí. Ngày nào nó cũng rảnh rang không có chuyện gì làm.”

Kinh Trập há hốc mồm. Tuy dì ấy mắng Lâm Kiêu nhưng trái lại khiến cô cảm thấy ngượng ngùng, có lẽ do bà cụ luôn dặn cô phải giúp đỡ Lâm Kiêu, cô luôn cảm thấy mình cần phải gánh vác trách nhiệm tương ứng.

Hình Mạn vội vã cầm túi lên, trước khi đi còn xoa đầu Kinh Trập, nở nụ cười hiền lành: “Đừng sợ nhé, tính nết nó vậy đấy. Nếu nó bắt nạt cháu, khi nào về dì sẽ xử sau. Cháu cứ việc làm phiền nó, coi nó như anh trai, đừng khách sáo.”

Kinh Trập biết đối phương chỉ khách sáo, đồng thời cảm thấy Lâm Kiêu không thích mình là chuyện thường tình, nhưng cô vẫn gật đầu nghe theo.

Chàng trai ngồi đối diện bàn ăn ngước mắt lên nhìn mẹ mình mà cảm thấy không biết nói gì hơn, anh cười nhạt: “Mẹ vừa đi, con sẽ bán em ấy.”

Nói xong anh lại cảm thấy nhạt nhẽo, mím môi.

May mà Thẩm Kinh Trập không cảm thấy mình bị xúc phạm, nét mặt cô vẫn bình thường.

Hình Mạn không hề nể tình mà vạch trần anh: “Với điểm Toán không đạt chuẩn của con thì tính giá tiền không nổi đâu, Muội Muội không bán con thì thôi chứ.”

Lâm Kiêu: “…”

Hình Mạn không có thời gian nhiều lời với anh, dì ấy lại dặn dò anh đưa Kinh Trập đến trường, sau đó xỏ giày cao gót rồi cất bước lộc cộc bỏ đi. Bên bàn ăn chỉ còn Kinh Trập với Lâm Kiêu, Lâm Kiêu một mực cúi đầu ăn cơm, Kinh Trập cũng không nói câu gì, người nào người nấy đều im hơi lặng tiếng.

Hồi lâu sau, Kinh Trập đột nhiên lên tiếng: “Bài tập Toán của anh… chưa làm xong.”

Thật ra cô đã nói khéo lắm rồi, cặp sách của anh bị ném trên ban công tầng hai, cả đêm không động tới.

Tối hôm qua trong nhóm chat của lớp, đại diện môn Toán khuyên bảo hết nước hết cái, thông báo với mọi người rằng nếu hôm nay không nộp bài tập sẽ chết chắc, tiết học đầu tiên chính là tiết Toán.

Lúc Lâm Chính Trạch dẫn người về, có thể do muốn hoà hoãn không khí xấu hổ giữa hai người nên chú ấy nói năng rất chân thành: “Sau này hai đứa là bạn học, phải giúp đỡ và săn sóc lẫn nhau.”

Vì thế cho dù cô cảm thấy mình chưa quen thuộc, nhiều lời không tiện, nhưng cô vẫn cực kỳ có cảm giác mình phải gánh vác trách nhiệm.

Bộ mặt Lâm Kiêu như bị táo bón, lập tức muốn đáp lại theo bản năng: Bớt lo chuyện người khác.

Nhưng nhìn gương mặt của cô, anh lại nói không nên lời.

Lớn đến từng tuổi này anh chưa từng gặp người nào có bộ mặt ngây thơ vô tội như cô, giống như động vật mới sinh ra vậy, yếu ớt, ngây thơ, yếu mềm tội nghiệp, cực kỳ mang tính lừa gạt. Từ lần đầu gặp mặt, lông mày cau có của anh cũng nhịn không được mà giãn ra, sợ mình nhíu mày dọa cô khóc.

Nhưng đúng là cô hơi ngây thơ, không ăn nhập với vẻ yếu ớt hay điềm đạm đáng yêu.

Dù sao lần đầu gặp mặt đã khiến anh có ấn tượng sâu sắc, cô gọi một tiếng “anh ơi” ngay trước mặt anh, ngoan ngoãn nghe lời, khiến anh phải đè ép một bụng đầy ý xấu, thầm nghĩ dù không muốn cũng không thể bắt nạt người ta! Người ta phải chạy từ quê hương xa xôi đến đây mà.

Lúc xuống xe, Lâm Chính Trạch vừa vặn nhận được cuộc gọi phải đi xa. Tài xế giúp cô xách vali lớn nhất, cô đứng ở sau xe, muốn xách túi hành lý bằng mây tre, không có bánh xe, vừa xách lên đã thấy nó cao ngang eo mình, xem ra không hề nhỏ, trái ngược với thân hình bé bỏng yếu ớt của cô. Tuy Lâm Kiêu không muốn lắm nhưng anh vẫn bước qua: “Để anh xách giúp em.”

Cô nhìn anh rồi lắc đầu: “Để em xách thôi, nặng lắm.”

Nét mặt cô như đang nói: Anh xách không nổi.

Lần đầu trong đời bị một cô bé thấp hơn mình khinh thường, Lâm Kiêu hơi phản nghịch mà cười nhạt, vẫy tay ra hiệu cho cô tránh ra, như thể sắp sửa tỏ ra ngầu lòi ngay trước mặt cô. Sau đó anh xách hành lý lên, suýt nữa thì vụt đến ngang hông, trong đầu anh toàn là: Em bỏ bom hay bỏ đá trong này thế?

Cánh tay anh nổi đầy gân xanh, suýt nữa đã biểu diễn một màn vả mặt ngay tại chỗ. Anh vẫn cứng đầu căng mặt, tự nhận mình rất đẹp trai mà xách lên tầng, quay đầu lại thì thấy cô xách hành lý lớn hơn nữa và đi theo sau. Mặt anh vẫn không đổi sắc, hơi thở cũng không rối loạn, kìm nén từng cơn thở dốc, ma xui quỷ khiến vươn tay thử cân nặng của hành lý mà cô đang xách, sau đó nhếch mép nói: “Sức lực không vừa đâu.”

Cô chớp mắt gật đầu: “Ở nhà phải làm việc ạ.”

Sao nào, nói móc ai không làm việc đó?

Anh không nói gì nữa, hôm sau đi chạy bộ.

Quả thực cô đang xoay quanh nhắc nhở rằng anh là đồ bỏ, thế nên gần đây bố mẹ càng nhìn anh càng thấy gai mắt.

Ví như bây giờ, chẳng lẽ anh không biết mình chưa làm bài tập Toán sao? Anh không làm bài tập, chẳng lẽ vì quên à? Lâm Kiêu hơi châm chước, sau đó đáp lại một câu không tính là quá công kích: “Câm miệng, ăn cơm đi.”

Kinh Trập tỏ vẻ khó xử, tốc độ nhai nuốt cũng chậm hơn, giống như đang đấu tranh.

Lâm Kiêu: “Không được mách lẻo.”

Lần này Kinh Trập ăn nhanh hơn.

“Điểm Toán của anh thật sự không tốt lắm.” Ánh mắt cô kèm theo mấy phần thương hại: “Chú Lâm nói nếu kỳ thi tháng này anh lại xếp từ dưới lên thì sẽ trừ tiền tiêu vặt của anh.”

Cô muốn nhắc nhở anh, không làm bài tập thì thành tích sẽ ngày càng kém, môn Toán của anh thật sự quá yếu phần căn bản.

Vừa khai giảng đã phải thi thử, bao năm qua đều không có nên chẳng ai chuẩn bị. Thi tuyển sinh cấp ba xong, người nào người nấy đều buông thả, đương nhiên thi thử sẽ luống cuống. Trừ bỏ mấy tên biến thái các kiểu, còn lại đều thi nát bét. Bất hạnh làm sao, Lâm Kiêu chính là kẻ thi nát bét đó.

Sau khi Lâm Chính Trạch đón Thẩm Kinh Trập về, vất vả lắm chú ấy mới được ở nhà vài ngày, nhưng chỉ toàn quở trách Lâm Kiêu.

Ngày thường anh không kém như vậy, nhưng cũng chẳng tốt hơn nỗi nào.

Lâm Kiêu im lặng giây lát, cuối cùng không nhịn được nữa mà ngẩng đầu nhìn cô: “Em đến trường mà như vậy sẽ rất dễ ăn đòn đấy có biết không?”

Bởi vì cô chuyển từ tỉnh đến, cuối cùng được phân chung lớp với anh, lớp đứng cuối cùng, tuy tố chất học sinh ở trường trung học phụ thuộc không quá kém, nhưng lớp này là nơi những kẻ có kết quả đếm ngược tụ tập. Trừ ba lớp đầu đặc biệt xuất sắc thì ba lớp còn lại toàn kiểu đếm ngược.

Kinh Trập mở to mắt: “Dạ?”

Lâm Kiêu lười giải thích, chỉ thốt ra một câu: “Không có tiền tiêu vặt, anh bắt em đi hái nấm.”

Miệng anh toàn nói phét mà thái độ cứ như thường, Kinh Trập là người có tính tình tốt nên anh ăn nói với cô chẳng lựa lời, nhưng không ngờ lát sau, người ngồi đối diện ăn cơm với anh đáp lại rằng: “Hái nấm độc cho anh.”

Lâm Kiêu im lặng nhìn cô.

Kinh Trập ngẩng đầu trề môi: “Anh cũng đâu nhận ra.”

… Định mệnh!

Truyện convert hay : Tuyệt Thế Võ Hồn

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện