Tiểu Yêu Tinh, Em Bẫy Được Tôi Rồi!

"Đốt nhà"


trước sau

Advertisement

Thư Di cảm động, vòng tay ôm lấy anh

_Ông xã, thật may là anh bình an.

Bác Văn ôm lấy cô vỗ về, xoa nhẹ nhẹ lên lưng. Anh biết cô bình thường rất thích được ôm như vầy, giống như con nít vậy

_Thư Di, anh thà chịu đựng tất cả, cũng không muốn nhìn thấy em phải đau đớn như vầy.

_Vì em vốn là quý nhân phù trợ của anh mà.

Lúc hôn mê, Thư Di đã nhớ lại một số chuyện lúc còn nhỏ. Em bé xinh đẹp ngày đó giờ đã trở thành chồng của cô. Tính ra cô và anh đúng là duyên nợ.

Lúc đầu, cô trở về tiếp cận anh chỉ vì sự nhờ cậy của ba Kiến Quốc, muốn anh cắt đứt với Gia Hân. Không ngờ khi gặp anh ngoài đời, cô lại rung động. Nhưng nghĩ chỉ vì nhất thời ham mê vẻ đẹp của anh, nên cô lại rời đi. Cho đến khi gặp lại, cô mới thật sự cảm nhận được tấm chân tình của anh mà đồng ý ở lại.

Vợ chồng Lục Kiến Quốc và Trần Lộ Khiết đến nơi thì trông thấy một màn tình cảm của bọn trẻ nên lại không muốn quấy rầy. Bà đưa canh gà và soup cho Việt Bân, dặn dò kĩ lưỡng rồi ra về. Kiến Quốc tận mắt thấy Thư Di đã ngồi dậy được thì vô cùng an lòng. Con bé đúng là phước lớn, mạng lớn, may mắn dị thường.

****

Buổi chiều, đúng như hẹn, Tiền Kỳ Tham cùng y tá đưa cô đi kiểm tra tổng quát, sau đó Thư Di được đưa trở về phòng. Bác Văn đi lo thủ tục xuất viện cho cô, ở trong phòng chỉ còn lại Việt Bân.

Thư Di ngồi trên xe lăn, nhìn ra cửa sổ, nhớ lại lời của viện trưởng Tiền Kỳ Tham

_Thư Di, cô đúng là phi thường. Tôi thực sự chưa gặp trường hợp nào kì lạ như vậy. Cơ thể của cô rõ ràng đang tự chữa lành với tốc độ chóng mặt.

Lúc được đưa vào cấp cứu, Thư Di được chẩn đoán sốc mất máu nặng, tụ máu màng cứng, vỡ gan phức tạp, gãy xương đùi, đa chấn thương. Bệnh viện đã huy động cả hai ekip bác sĩ chuyên khoa, do đích thân viện trưởng Tiền trực tiếp chỉ đạo, vừa hồi sức vừa phẫu thuật. Vốn dĩ cứu được cô, nhưng người bình thường cần cả mấy tháng để hồi phục hoàn toàn, đằng này, chỉ sau năm ngày hôn mê, các tổn thương trên cơ thể cô đã tự lành lại gần như 80%.

Lại còn chưa nói đến chồng cô, anh ta ngồi ở ghế lái nhưng lại chỉ bị thương phần mềm vặt vãnh. Đúng là hết sức kì lạ.

Tiền Kỳ Tham thật sự quá phấn khích và tò mò. Nhưng Thư Di không nói gì thêm, chỉ nhờ anh giữ bí mật chuyện này. Tất nhiên anh ta thừa biết phải làm gì. Tốt nhất là không nên gây chuyện với người nhà họ Lục. Ngay cả thông tin về vụ tai nạn cũng bị Hàn Phong chặn đứng từ đầu, không một tờ báo nào dám liều đưa tin.

_Thiếu phu nhân !

Thư Di quay lại nhìn Việt Bân

_Có chủ tịch Lý muốn vào thăm cô.

Là Lý Hạo Thiên ?! Thư Di hơi bất ngờ, quay xe lại

_Để anh ta vào đi.

Việt Bân ra mở cửa, Hạo Thiên đi vào, tay ôm một bó hoa cúc mẫu đơn nhiều màu, to vật vã, che kín cả người

_Mừng em xuất viện.

_Cảm ơn anh !

Thư Di đón lấy bó hoa. Việt Bân giúp cô để nó lên bàn, sau đó rót nước mời Hạo Thiên rồi ra ngoài, đóng cửa lại. Trong phòng bây giờ chỉ còn lại hai người, Hạo Thiên nhìn kĩ Thư Di một lượt, trông cô xanh và gầy hơn, lọt thỏm trong bộ đồ dành cho bệnh nhân, đầu thì băng bó, nhưng đôi mắt đó vẫn thoải mái nhìn thẳng vào anh, không chút e dè.

_Sao anh biết hôm nay tôi xuất viện ?

_Chuyện mà tôi muốn biết chắc chắn sẽ có cách.

_Chủ tịch Lý hạ cố đến đây chắc không phải chỉ để nhìn tôi thôi chứ ?

_Nếu tôi nói thật là như vậy thì sao ?

_Hạo Thiên, anh...

_Thư Di ! Chúng ta từng gặp nhau phải không ?

_...

Thư Di đứng hình, cô không biết đối đáp thế nào, không lẽ anh ta vẫn còn lưu giữ đoạn kí ức đó. Hạo Thiên nheo mắt, anh bất ngờ chồm tới, hai tay chống lên thành xe lăn, thì thầm gần tai cô

_Chính mùi thơm này đã tố giác em.

Thư Di đỏ mặt, khoảng cách gần như vậy, cô có thể nhận ra mùi nước hoa Blue de Chanel lởn vởn trên người anh. Hạo Thiên thấy cô lúng túng thì vô cùng hài lòng, tiểu yêu này đang mắc cỡ sao ?!

_Cạch !

Cửa phòng mở ra, cảnh tượng mờ ám trên lọt hết vào mắt của Bác Văn. Mặt anh đen lại nhìn Hạo Thiên như muốn giết người

_Ông xã !

Thư Di thấy anh liền lên tiếng để xóa đi không khí ngượng ngùng, Hạo Thiên cũng đã đứng thẳng dậy.

_Chủ tịch Lý rảnh rỗi đến thăm vợ tôi sao ?

Bác Văn đi đến chỗ Thư Di, cố ý bồng cô để lên giường, cô cũng phối hợp vòng tay ôm cổ anh khiến Bác Văn thấy dễ chịu hơn phần nào. Chẳng hiểu sao Hạo Thiên nhìn cảnh này lại thấy khó chịu

_Tôi chỉ là đến chúc mừng người quen cũ xuất viện thôi.

_Người quen cũ ?

_Cậu cứ hỏi Thư Di thì biết.

Cái tên Lý Hạo Thiên chết tiệt. Khi không rảnh rỗi tới "đốt nhà" người ta. Thư Di trừng mắt nhìn, không ngờ Hạo Thiên vẫn tỉnh bơ, còn nháy mắt với cô

_Những gì cần nói cũng đã nói rồi, tôi xin phép về trước.

_Vậy tôi không tiễn.

Bác Văn bây giờ tưởng như sắp bốc khói rồi. Cái tên Lý Hạo Thiên đó, nhìn rõ ràng là có ý đồ với vợ anh. Cũng tại tiểu yêu tinh này giỏi trò dụ hoặc người khác. Bác Văn đợi cho Hạo Thiên đi khuất rồi liền nhìn Thư Di như muốn nuốt cô vào bụng ngay lập tức

_Vợ à..

_Ông xã !

Thư Di hơi lo lắng, cô nhìn anh, nặn ra nụ cười toe toét lấy lòng. Hai tay vòng qua ôm eo anh. Bác Văn tuy trong lòng nổi sóng ngầm, nhưng nghĩ lại bây giờ Thư Di đang dưỡng thương. Đành phải chờ cô khỏi hẳn, khi đó nhất định sẽ tính sổ luôn.

Bác Văn ngồi xuống ôm lấy vợ mình, cúi tìm môi cô. Anh vừa dịu dàng, vừa hơi dùng sức, cắn mút đôi môi của cô đến đỏ ửng.

_Ông xã !

_Thư Di, anh không thể chịu nổi khi nhìn thấy em với người khác.

_Ưm...

Thư Di biết anh đang ghen nên không dám phản ứng mạnh, đành chiều theo, vòng tay càng siết chặt hơn, để anh mặc sức ức hiếp.




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện