Tiểu Tiên Nữ Trong lòng Đại Ca

Chương 38


trước sau

Advertisement

hoa học tiến bộ thần tốc thế này, khiến người ta muốn quỵt nợ cũng không được.

Sắc mặt gã undercut đã thay đổi vài lần, cuối cùng cũng đau đớn phun ra một câu: “Wechat...”

Quý Nhượng ngoắc ngoắc đằng sau, Khuất Đại Tráng không hổ danh là theo anh lăn lộn, vô cùng nhanh nhẹn lấy điện thoại của mình ra, đưa mã quét, một tay cầm dao gọt hoa quả, một tay cầm di động chìa ra trước mặt gã undercut.

“Quét đi.”

Gã undercut hận đến hai cánh tay nổi đầy gân xanh, sau khi quét xong liền phải chuyển khoản, Quý Nhượng nói: “Chờ đã.”

Đại ca hồi tâm chuyển ý rồi sao?!

Gã undercut vui mừng, sau đó chỉ nghe Quý Nhượng nói: “Ghi chú vào dòng kia: Ủy thác cho bạn học Khuất Bằng quyên tặng học bổng cho quỹ từ thiện của trường tiểu học Hi Vọng.”

Gã undercut: “???”

Mọi người: Ôi đệch, cừ quá!

Như vậy, dù lúc gã undercut phản đòn, nói họ trấn lột cũng không có chứng cứ. Ở đây rõ ràng giấy trắng mực đen viết là quỹ từ thiện!

Đám thiếu niên hư hỏng của trường nghề đưa mắt nhìn nhau, trong mắt cùng lóe lên một thông điệp:

Đầu gấu Nhất Trung quả nhiên rất âm hiểm!

Ba mươi tám nghìn quỹ từ thiện lập tức nhận được tiền.

Gã undercut buồn bực dẫn đám đàn em của mình rời đi, để lại một đám gà con tự vui mừng.

Du Trạc chán chường nhìn bóng lưng của Quý Nhượng, có chút mất mát nghĩ, bản thân quả là vẫn chưa đủ tư cách. Đại ca chân chính không tốn một binh một chốt đã giải quyết được rắc rối lớn mà cậu cần phải báo cảnh sát mới giải quyết được, còn lấy về được một khoản tiền.

Khi nào cậu mới có được uy tín này đây?

Xem ra để kế thừa thân phận đầu gấu của Nhất Trung, vẫn còn một đoạn đường rất dài để đi.

Khuất Đại Tráng nhận xong tiền, vui vẻ chạy về: “Thằng chó kia thật giàu.”

Dương Tâm Viễn nói: “Nó thường hay thu phí bảo kê ở các trường khác, chắc chắn có tiền! Nên sớm có người như anh Nhượng xử lý nó!”

“Đúng! Gã này xấu xa như vậy, thả đi sau này chắc chắn sẽ làm chuyện xấu! Anh Nhượng, anh thật sự có thể tống gã vào tù mười năm sao? Vì dân trừ hại như thế thì tốt quá!”

Quý Nhượng một chân đá nam sinh đang nói chuyện: “Tống cái rắm, ông đây lừa nó thôi.” Anh quét mắt nhìn đám học sinh hư hỏng thường ngày thích đánh nhau, trốn học này, lạnh giọng nói: “Đây chính là kết cục không chịu học hành đàng hoàng, nên đến luật pháp cơ bản cũng không biết. Tùy tiện nói hai câu liền bị dọa. Mẹ nó, chúng mày cũng ngu hệt vậy.”

Cả đám người bị anh mắng vẫn vui mừng, liên tục mắng gã undercut là thằng ngốc. Khuất Đại Tráng nhìn số dư trong tài khoản, hưng phấn hỏi: “Anh Nhượng, số tiền này chúng ta chia nhau à?”

Quý Nhượng không thèm để ý đến cậu, anh quay đầu nhìn hai nam sinh lớp mười đang hớn hở kia, ngoắc tay: “Tụi mày lại đây.”

Hai người chạy bước nhỏ đến, cả mặt sùng bái.

Quý Nhượng cầm lấy điện thoại Khuất Đại Tráng, nhạt giọng dặn dò: “Chuyển tiền cho tụi nó, đem số tiền ban đầu bị trấn lột trả cho các học sinh còn lại, còn dư thì mua sách vở, quyên góp đến trường học nhỏ nghèo khó ở vùng núi kia.”

Hai người cảm động sắp khóc: “Hu hu hu, anh Nhượng anh thật tốt.”

Quý Nhượng không kiên nhẫn: “Lăn hết đi.”

Vốn cho rằng hôm nay cần phải đánh nhau một trận lớn, nào ngờ cuối cùng lại giải quyết êm ả như thế. Cả đám người vừa hưng phấn vừa sùng bái, không biết ai hô đầu: “Anh Nhượng siêu đẹp trai!”

“Anh Nhượng quá trâu!”

“Anh Nhượng mãi mãi là đại ca của em!”

“Nhất Trung có anh Nhượng, Thanos cũng không dám đến!”

Chờ chút, bạn học này, hình như chém gió hơi lố rồi chăng?

Cả đám người hi hi ha ha rời đi, Quý Nhượng ném gậy gỗ vào góc tường, phủi phủi tay, nhìn thấy dao gọt trái cây trong tay Khuất Đại Tráng, liền giơ chân đá cậu: “Mẹ nó, mày lại đi bắt chước tụi kia? Còn cầm dao? Không phải ông đây đã nói là lúc đánh nhau không được dùng dao?”

Khuất Đại Tráng uất ức bỏ dao vào trong cặp: “Cái này là em mượn trong tiệm trái cây, lát còn phải trả lại đấy. Em chỉ là muốn hù tụi nó thôi.”

Quý Nhượng dạy dỗ cậu xong, liếc mắt nhìn thấy Du Trạc đang lén lút lẩn vào trong đám người muốn rời đi, anh liền nghiêm giọng gọi: “Du Trạc!”

Du Trạc rụt cổ, không tình nguyện đứng lại.

Quý Nhượng xách cặp bước đến, vỗ một cái lên sau ót cậu: “Cậu có thể ngày ngày học hành chăm chỉ, đừng để chị cậu lo lắng không hả?”

Du Trạc ôm đầu, không tin được rống lên: “Anh dám đánh đầu tôi?!”

Quý Nhượng lại đánh cậu một cái: “Đánh đầu cậu thì sao nào?”

Du Trạc cả mặt uất ức muốn phản kháng, nhưng đánh không lại, dừng một chút, bỗng hô to với người đằng sau Quý Nhượng: “Chị! Anh ta bắt nạt em!”

Quý Nhượng lạnh giọng, đưa tay vẫn muốn đánh: “Mẹ nó, còn giả vờ.”

Du Trạc không thèm mặt mũi nữa: “Chị, cứu em! Anh ta muốn đánh chết em kìa!”

Góc áo sau lưng Quý Nhượng bị kéo lại. Anh ngây người, tay khựng lại trên không trung.

Đệch???

Vừa quay đầu, Thích Ánh quả nhiên đứng sau lưng anh.

Quý Nhượng: “...”

Cô ấy đến từ khi nào thế? Cô ấy đều nhìn thấy cả rồi sao?

Đại ca bất giác bắt đầu hồi tưởng, thật ra khi nãy mình cũng không làm gì cả? Vẫn luôn rất hiền hòa nói chuyện với gã undercut.

Vụ trấn lột lại gã… Tuy không đúng, nhưng anh chẳng phải đều trả lại tiền sao?

Ánh mắt của đại ca hơi lơ đãng, cố gắng kiềm chế không để lộ ra, hung dữ hỏi cô: “Không phải bảo cậu về nhà trước sao!”

Đôi mắt cô long lanh, ngoan ngoãn cười một cái.

Anh liền không hung dữ được nữa.

Lòng bàn tay xoa loạn tóc cô: “Lần sau phải nghe lời, biết không?”

Thích Ánh cong mắt cười, gật đầu.

Du Trạc ở bên cạnh hung hăng trừng mắt nhìn móng lợn kia, trong lòng buồn bực nghĩ, mẹ nó, đây là đạo lý gì chứ, đối với chị cậu dịu dàng như thế, sao không thấy anh ta yêu ai yêu cả đường đi lối về!

Cậu giận dỗi gọi: “Chị! Đi thôi, chúng ta về nhà!”

Quý Nhượng lườm cậu một cái, hỏi Thích Ánh: “Tôi đã hẹn học sinh nhất khối làm bài tập, hay là chúng ta đi cùng nhé.”

Lần trước, học sinh nhất khối giảng bài cho Thích Ánh đã để lại ấn tượng sâu sắc trong cô, cô vui vẻ đồng ý muốn giao lưu với học bá nhiều một chút để có thể hiểu bài hơn, thế là vui vẻ đi theo Quý Nhượng.

Du Trạc bị gạt sang một bên: “...”

Quân tử báo thù mười năm chưa muộn, Quý Nhượng anh hãy chờ đấy!

……

Lúc Quý Nhượng và Thích Ánh đến tiệm đồ ngọt, Ngô
Advertisement
Duệ đã làm xong một tờ đề thi vật lý. Cậu không biết đại ca vừa đi đánh nhau về, lịch sự chào Thích Ánh xong, cậu mới hỏi Quý Nhượng: “Đề anh văn hôm qua tôi dặn cậu làm, cậu đã làm xong chưa? Đưa tôi kiểm tra một chút.”

Quý Nhượng mở cặp ra lấy đề đưa cho cậu, sau khi anh làm xong đã dò đáp án sửa lỗi rồi, Ngô Duệ đọc xong, nghiêm túc nói: “Khả năng điền khuyết của cậu quá yếu, sai phần đó nặng nhất, lát nữa tôi dẫn cậu đi mua sách tham khảo luyện tập điền khuyết để nâng cao một chút.”

Quý Nhượng bị học sinh nhất khối ‘phê bình’ ngay trước mặt Thích Ánh nên có hơi ngại ngùng, nghiêng đầu dùng mu bàn tay che mặt, dùng khẩu hình nói với Ngô Duệ: “Nói ít thôi.”

Ngô Duệ cương trực công chính: “Bạn học Quý! Cậu phải dũng cảm đối mặt với lỗi lầm của mình mới có thể tiến bộ! Tôi nói ít một chút, cậu sẽ càng sai càng nhiều! Cần dũng cảm đối mặt với thất bại! Không phải lẫn tránh nó!”

Quý Nhượng: “...”

Xem ra ông đây dạo này quá thiên vị cậu rồi, mới khiến cho cậu dám leo lên đầu hổ nhảy disco.

Bạn nhỏ Ngô Duệ vừa nói đến học tập liền lập tức trở nên nghiêm túc bỗng cảm nhận được ánh sáng lạnh lẽo trong đáy mắt của đại ca.

Cậu giật mình, hoàn hồn.

Ôi đệch, vừa rồi cậu mới làm gì vậy.

Cậu lại dám trách đại ca???

Xong rồi, xong rồi, xong rồi, chết mất, chết mất, chết mất.

Cậu hơi hoảng loạn đẩy gọng kính đen, nghiêng đầu nhìn Thích Ánh đang nhoẻn môi cười bên cạnh, bỗng nảy ra ý: “Bạn học Thích Ánh, cậu nói tôi nói đúng không?”

Quý Nhượng: “???”

Mẹ nó, cậu còn dám tìm người giúp đỡ?

Thấy Thích Ánh gật đầu cười, cầm lấy đề ôn tiếng Anh ra, viết bên cạnh điểm của anh ba chữ: Chinh phục nó.

Lửa giận trong mắt đại ca lập tức bị dập tắt.

Ngô Duệ: Kim bài miễn tử √!

Làm xong bài tập, Ngô Duệ nói muốn dẫn anh đến nhà sách mua sách tham khảo luyện tập điền khuyết, Quý Nhượng không che giấu sự ghét bỏ: “Cậu về nhà đi, cô ấy đi mua với tôi.”

Ngô Duệ nghĩ ngợi: “À à, thế cũng được, thành tích của bạn học Thích Ánh cũng rất tốt, hạng 14 toàn khối đấy.” Cậu nhìn Quý Nhượng vài cái, thấm thía vỗ vai anh: “Phải cố gắng nha.”

Quý Nhượng: “???”

Sau khi vỗ xong, không chờ bị đánh, Ngô Duệ nhanh chóng chạy trốn.

Quý Nhượng quay đầu nhìn, thấy Thích Ánh cũng đang cười, trong tay cầm bánh kem dâu nhỏ chưa ăn xong, khóe môi dính chút kem sữa màu hồng.

Quý Nhượng suýt nữa giận quá hóa cười, bàn tay anh không tính là dịu dàng xoa đầu cô: “Thiếu ăn đòn phải không? Thật sự cho rằng ông đây tốt tính liền bắt nạt ư?”

Thích Ánh chu môi, chớp chớp đôi mắt long lanh, dường như đang nói: Ai dám bắt nạt cậu.

Dáng vẻ vô tình làm nũng của cô cũng rất ngoan.

Bàn tay đặt trên đỉnh đầu cô của Quý Nhượng có chút căng thẳng.

Có gió lướt qua, anh ngửi thấy hương kem sữa ngọt ngào.

Không nhịn được nữa, bàn tay anh trượt về sau, giữ lấy gáy cô, kéo cô nghiêng ra phía trước. Thích Ánh chưa chuẩn bị, thân người chao đảo, trực tiếp va vào lòng anh.

Trong tay cô vẫn còn cầm miếng bánh kem nho nhỏ.

Quý Nhượng cúi đầu.

Hai người cách nhau rất gần, vị ngọt trực tiếp quấn lấy chóp mũi anh, chỉ cần anh khom người thêm chút nữa liền có thể hôn cô.

Thích Ánh hơi mờ mịt, đôi mắt long lanh dường như phủ một lớp sương mù, cô vừa hoảng hốt vừa khẩn trương.

Một lúc sau, anh đưa tay, ngón cái quét qua khóe môi cô, sau đó buông cô ra, nhếch môi cười: “Dính kem sữa rồi, đồ ngốc.”

Cô chớp mắt, phản ứng lại, mím môi, đưa lưỡi liếm liếm khóe môi.

Quý Nhượng:...

Đệch.

Anh xách cặp đi trước, bước chân có chút hỗn loạn: “Đi thôi, đi mua sách tham khảo.”

Thích Ánh nhìn bánh kem trong tay mình đã bị bóp đến không còn hình dạng, ngoan ngoãn đi theo anh.

Hôm sau đến trường, giữa các học sinh lại truyền tai nhau việc Quý Nhượng hôm qua đánh nhau với đám thiếu niên hư hỏng của trường nghề. Trong quá trình đồn đãi rất dễ thêm mắm dặm muối. Đến lúc Nhạc Lê nghe, nguyên bản đã trở thành thế này.

“Nghe nói Quý Nhượng cầm dao gọt hoa quả cắt vào động mạch chủ của đại ca trường nghề, gằn giọng nói: ‘Ông đây chỉ dùng một nhát dao giết chết mày, nhiều nhất cũng chỉ là ngồi tù mười năm’, cuối cùng đại ca trường nghề đã tốn 38 000 để mua lại mạng chó của mình!”

Hôm qua Thích Ánh ở quá xa, cách một đám người, cô thật ra không biết lúc đó đã xảy ra chuyện gì, lúc nghe Nhạc Lê kể lại, cô liền hơi sửng sốt. 

Nhạc Lê than ngắn thở dài: “Lần này đại ca quá khích quá rồi, đây là anh ấy đang trấn lột đó! Đại ca vừa chính vừa tà, nhưng chuyện trấn lột người khác thì không được làm nha, tớ quá thất vọng về anh ấy rồi.”

Thích Ánh nghiêm túc lắc đầu với cô, ghi trên vở: Anh ấy là đang cướp giàu giúp nghèo, anh ấy cừ lắm!

Nhạc Lê: “???”

Kính lọc của fan hâm mộ như cậu cũng quá dày rồi phải không?

Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện