Tiểu Thủy Nhi

Chương : 11


trước sau

Advertisement
Trần Nhất Hàng nghĩ mãi vẫn không thấy có chỗ nào không bình thường, cậu trần chờ trả lời:

- Hôm nay anh,... thực sự không hề đến nơi nào kì quái cả. Mọi thứ đều rất là bình thường....

Trần Từ Phong thấy em trai như vậy thì cau mày suy nghĩ cuối cùng mở miệng hỏi em gái:

- Cái thứ này... Có thể bị lây nhiễm khi tiếp xúc với người khác không?

Trần Mộng Tiếu hơi bất ngờ trước câu hỏi của nhị ca, thế nhưng vẫn kiên nhẫn trả lời:

- Được thì có được. Thế nhưng nếu bị lây nhiễm từ người, thông thường sẽ không thể có tử khí nặng như vậy được. Tử khí cũng có rất nhiều loại, loại tử khí bám trên người anh Nhất Hàng là do lâu ngày chôn trong đất nơi âm u tạo nên. Thông thường, loại tử khí này chỉ xuất hiện trong những ngôi mộ cổ mấy trăm năm. Nếu như là lây dính từ người khác, vậy có tám chín phần đó là mấy kẻ chuyên đào trộm mộ hay mấy nhà khảo cổ nghiệp dư rồi.

Nói nói một lúc, Trần Mộng Tiếu đột nhiên lại nghĩ tới:

- Hoặc cũng có thể là người kia chỉ là vật trung gian thôi. Nếu người đó có mang trên người thứ đồ được chôn lâu năm với người chết, vậy anh Nhất Hàng chỉ hơi chạm qua thôi cũng có thể bị dính vào thứ không sạch sẽ.

- Có điều, mọi người không cần phải lo. Mấy thứ giống như thế này ấy à, phải thường xuyên tiếp xúc trực tiếp với nó trong một khoảng thời gian nhất định mới xảy ra chuyện được. Chứ chẳng may bị lây dính thứ này thì nhiều nhất chỉ bị ốm một đợt thôi. Nếu cơ thể khoẻ mạnh thì ngay cả bị ốm cũng có thể bỏ qua.

Trần Từ Phong cùng Trần Nhất Hàng nghe vậy thì không hẹn mà cùng nghĩ đến một người:

- Ngạn Tổ!!

Tiếp đó, Trần Từ Phong liền giải thích:

- Ngạn Tổ là một người trong đám bạn thân thiết của bọn anh. Mấy hôm trước cậu ta đột nhiên cảm thấy không khỏe, mặc dù sau đó có đến bệnh viện khám mấy lần, thế nhưng cũng không tra ra được gì.

-Bà nội Ngạn Tổ thấy vậy còn lên chùa xin cho cậu ta mấy lá bùa bình an, thế nhưng cũng chỉ khá lên mấy ngày rồi thôi. Hôm nay Ngạn Tổ có chút không khỏe, lúc gặp cậu ta ở trên sân trường, Nhất Hàng có chạy qua đỡ một chút một chút. Có lẽ khi đó liền bị dính vào...

Trần Từ Phong có chút không xác định mà nói. Thế nhưng Trần Mộng Tiếu lại không suy nghĩ nhiều như vậy. Bạn của anh trai, nhất định phải cứu rồi. Vả lại, dù sao cô cũng phải kiếm tiền để tu luyện. Mới về nước thế này thì không thể trông chờ kiếm vụ lớn rồi, chỉ có thể đi từng bước nhỏ kiếm chút tiền trinh thôi.

Mà bước đầu tiên, chắc chắn là phải tìm khách hàng, sau đó mới có thể mở rộng nghiệp vụ ra được. Có thể chơi trong nhóm chung với hai anh trai, có lẽ gia đình cũng không kém, hồi lại tiền vốn chắc
Advertisement
không khó. May mắn, có khi còn kiếm thêm được ít tiền tiêu vặt.

Trần Mộng Tiếu chúc cả nhà ngủ ngon rồi hí ha hí hửng quay trở về phòng mình, để lại những người còn lại hai mắt nhìn nhau. Cuối cùng vẫn là ba Trần châm trước nói:

- Làm cái nghề này không giống với những nghề khác, chủ yếu là phải tự tìm khách hàng cho mình, kiếm được khách quen là rất quan trọng, từ đó mới có thể phát triển mạnh lưới riêng của mình được.

- Dù sao, những người gặp vấn đề này thường đều sẽ đến những nơi tâm linh nổi tiếng như đạo quan hay chùa miếu. Những người có con đường riêng thì sẽ tìm đến các thế gia hay các môn phái huyền học nổi tiếng. Những người cô đơn như Tiếu Tiếu rất khó để kiếm khách hàng. Vậy nên con bé mới kích động như vậy.

- Hơn nữa hai đứa cũng không cần phải lo, mặc dù Tiếu Tiếu còn nhỏ, thế nhưng tu vi thì không đùa được đâu. Chắc chắn dư sức giải quyết chuyện này.

Trần Từ Phong và Trần Nhất Hàng nghe ba mình nói vậy thì yên tâm đôi phần, cũng quay trở lại phòng nghỉ ngơi, đêm nay đã định là một đêm khó ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Trần Mộng Tiếu theo thói quen dậy từ năm giờ sáng, bắt đầu trèo lên nóc nhà thổ nạp, tu luyện đến khi bình minh mọc được khoảng 20 phút thì kết thúc.

Trần Mộng Tiếu lại cẩn thận leo trở lại phòng ngủ, đánh răng rửa mặt, tắm sơ qua một chút, mặc đồng phục vào, cầm lên cặp sách, kiểm tra lại túi đồ nghề của mình một chút. Sau khi làm xong hết rồi, cô mới yên tâm bước ra khỏi căn nhà phụ, đi đến nhà chính ăn sáng.

Mặc dù lúc này mới khoảng 7 giờ kém, thế nhưng trên bàn ăn đã đủ cả gia đình rồi,ngay cả hai anh trai vốn dĩ được cho mấy ngày nghỉ cũng không ngủ nướng, cũng đang ngồi trên ghế ăn bánh mì nướng. Chẳng qua, nhìn vẻ mặt mệt mỏi và cuồng thâm gấu trúc trên mặt họ, người bình thường đều biết hôm qua họ nghỉ ngơi không tốt chút nào.

Trần Mộng Tiếu đi đến chào buổi sáng với mọi người, sau đó ngồi xuống ghế của mình, nhận lấy bữa sáng mà dì Lệ đã chuẩn bị cho cô. Trần Mộng Tiếu nghĩ ngợi một lát, luôn cảm thấy bản thân mình đã quên điều gì đó. Cô đã có cảm giác này từ ngày hôm qua rồi, thế nhưng mãi vẫn không thể nhớ ra nổi.

Truyện convert hay : Tư Thiếu Độc Sủng Tân Thê
Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện