Tiểu Thê Bảo

Triệu Thanh Linh tỏ vẻ, hắn bị hại mà


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Biên quan cực khổ, Tôn Ấu Mính cùng Triệu Thanh Linh tuy là lớn lên ở trong thành trì của đại quân đóng quân, nhưng cũng dưỡng thành thói quen tiết kiệm, tất nhiên sẽ không nhổ miếng quýt chua lè ở trong miệng.


Bạch Quả thấy hai người cố nén nước mắt vì chua, khó nhịn được cười, mi mắt cong cong, đứng dậy rót trà nóng cho hai người, nói: "Mau uống chút nước trà, làm trôi đi vị chua trong miệng."


Tôn Ấu Mính che miệng đáng thương hề hề cùng Triệu Thanh Linh cũng thảm y chang liếc nhau.


Vệ Lương Âm không kiên nhẫn với tính tình dong dong dài dài của hai người, lại lột một quả nhãn ném vào trong miệng nhai nhai nói: "Quả Quả đã bưng tới tận tay cho các ngươi rồi, có cần phải làm giá như vậy không? Ta nói các ngươi mới về kinh thành cũng chỉ hơn một tháng, cái gì không học, lại đi học mấy cái xấu của bọn ô hợp kia?"


Y há mồm cũng không buông tha cho người khác, Tôn Ấu Mính bị y nói mà đỏ cả mặt, Triệu Thanh Linh còn đỡ hơn một chút, nhanh tay tiếp nhận chén trà Quả Quả đưa tới, thấp giọng nói cảm ơn.


"Bây giờ mới phải chứ." Vệ Lương Âm ăn cũng không chịu ngồi yên, lại nói, "Hôm nay các ngươi tới đây, cũng biết được là sinh nhật của Quả Quả nhà ta, đã không đem quà rồi mà còn ở trước mặt cậu ấy tỏ vẻ?"


Quà sinh nhật đã được các quản gia chuẩn bị từ sớm, tiến vào trong phủ liền giao cho quản sự, Tôn Ấu Mính cùng Triệu Thanh Linh theo phụ huynh tiến đến, nên quà cũng do quản sự lo luôn, chưa từng có người nghĩ tới phải tặng trực tiếp cho Quả Quả. Mà lời này của Vệ Lương Âm cũng không tính là việc gì, nếu nói nghiêm khắc thậm chí có thể nói là thất lễ, nhưng lời này cũng khiến cho hai song nhi tới làm khách có chút mất mặt.


Triệu Thanh Linh hơi có chút ngượng ngùng nói: "Quà cáp đều đã đưa cho quản sự trong phủ, cũng là do hai người chúng ta có chút không tinh tế, nên chưa từng nghĩ tự mình tặng quà tận tay cho Bạch công tử."


Tôn Ấu Mính cẩn thận một chút, suy nghĩ một lát rồi lấy một tấm bùa hộ mệnh trong người mình ra, còn có vài phần không muốn mà đưa tới trước mặt Bạch Quả: "Đây là bùa do nương phụ* của ta trước đó vài ngày tới miếu trong kinh cầu bình an, tuy không phải là đồ vật quý trọng gì, nhưng bùa hộ mệnh chính là tâm ý, mong là Bạch công tử đừng ghét bỏ nha?"


*: mẹ là song nhi


Bạch Quả nghe thấy bùa hộ mệnh là do nương phụ của đối phương cầu, vội vàng lắc đầu đẩy tay nói: "Biểu ca mới nãy chỉ là nói giỡn thôi, đây là nương phụ của Tôn công tử cầu bình an, ta mà nhận thì còn ý nghĩa gì nữa...... Công tử vẫn là mau mau cất lại đi."Lúc này cậu nói cực kỳ nhanh, thế mà không phát hiện tật xấu nói lắp của mình đã biến mất tăm.


Nhưng Vệ Lương Âm ở bên cạnh liền nhận ra, ánh mắt sáng lên, mang theo tâm tình cao hứng, cực kỳ muốn mở miệng hỏi, nhưng lại nuốt trở vào, sợ ở trước mặt người ngoài chọc vào vết sẹo của biểu đệ nhà mình.


Tôn Ấu Mính thấy Bạch Quả không nhận, trên mặt lộ ra chút cao hứng cùng nụ cười thẹn thùng, hắn cũng thực sự luyến tiếc bùa bình an nương phụ vì mình mà cầu, nhưng lại thấy hai tay trống trơn của Bạch Quả, bản thân là khách đi dự sinh nhật mà ngay cả chút quà cũng không có, đột nhiên cũng cảm thấy không tốt, chỉ nhỏ giọng nói: "Đợi lần sau ta tới gặp ngươi, sẽ mang cho ngươi đồ ta tự thêu, ngươi cũng đừng ghét bỏ đó nha."


Bạch Quả nhếch môi: "Không chê."


Vệ Lương Âm nghe xong cười lạnh một tiếng, nhưng cũng không xen mồm nữa.


Triệu Thanh Linh thấy Tôn Ấu Mính lên tiếng, nghẹn nghẹn nói: "...... Ta thêu không tốt nên không có đồ thêu."


Vệ Lương Âm liếc xéo hắn một cái: "Ồ, tiểu công tử Thanh Linh của chúng ta không phải tới kinh thành cùng người khác làm danh môn khuê tú, cùng nhân gia nghe giảng phụ đức phụ lễ* sao, sao ngay cả việc thêu thùa mà các khuê nữ phải học cũng không học được?"


*phụ đức phụ lễ: những đạo đức lễ nghi của phụ nữ


Sắc mặt Triệu Thanh Linh một chút cũng không tốt, Bạch Quả thấy thế, ngón tay nhỏ nhéo Vệ Lương Âm một chút, nhẹ giọng nói: "Triệu công tử đừng nghe biểu ca nói bậy...... Nói không xấu hổ chứ, thêu thùa gì đó, ta cũng không biết làm."


Triệu Thanh Linh hiển nhiên không tin: "Bạch công tử ngươi đừng lừa ta, lúc trước ngươi là con vợ cả hầu phủ, là quý tử thế gia trong kinh, tại sao thêu thùa lại không biết?"


Lời này vừa nói ra, Bạch Quả rũ mắt, thật ra Tôn Ấu Mính cũng có nghe qua nguyên nhân sâu xa đó, đang muốn bạn tốt im miệng lại, lại không nghĩ sắc mặt Bạch Quả vẫn mảy may không đổi, ngược lại không giống với người bị người khác nhắc tới chuyên thương tâm, cũng chỉ là nhẹ giọng giải thích: "Bá phu nhân trong phủ là vợ kế mà bá gia cưới về, đối xử với ta không coi là tốt, cũng chưa từng an bài người tới dạy ta những cái đó...... Nhưng mà, theo ta được biết, phương diện thêu thùa của khuê nữ, ngay cả song nhi do bá phu nhân sinh cũng không có học."


Lúc trước Triệu Thanh Linh nghe nói địa vị xấu hổ của Bạch QUả trong phủ, mới phát hiện mình đã hỏi thăm thân thế của đối phương, tự giác buột miệng, nhưng câu chuyện Bạch Quả vừa chuyển, nói là song nhi của vợ kế cũng không học nữ tắc, liền buồn bực: "Tại sao lại không? Không phải nhóm quý tử quý nữ  thế gia trong kinh đều học tốt thêu thùa đó sao?"


Vệ Lương Âm trừng hắn một cái: "Ngươi nghe ai nói?"


Triệu Thanh Linh chỉ nói là hàng xóm bên cạnh phủ nói cho nương phụ của mình, phu nhân kia khoe là, bởi vì nữ nhi của họ thêu thùa rất đẹp, nên mới được quý nhân coi trọng, tìm được lang quân như ý.


Bạch Quả tò mò hỏi: "Xin hỏi đó là phu nhân nhà nào?"


Triệu Thanh Linh nghĩ nghĩ, biểu tình biến đổi, hơi cổ quái nói: "...... Hình như nhà kia cùng với Bạch công tử quan hệ có chút sâu xa, chủ nhân nhà là họ Hà, cái vị nương nương ở trong cung lúc trước được sủng hạnh là con gái của chủ nhà, tính ra vị nương nương kia là tỷ muội ruột với bá phu nhân Bạch gia, theo bối phận thì Bạch công tử phải kêu một tiếng dì."


"Cái gì mà dì? Cô của ta không có tỷ muội ruột thịt nào là nương nương trong cung hết á, ngươi đừng tìm thân thích bừa bãi cho Quả Quả." Vệ Lương Âm nhíu mi, mặt trầm xuống nói.


Lúc này Triệu Thanh Linh không muốn cùng y nổi giận, chỉ nhìn Bạch Quả nói: "Đó là phu nhân cùng nương phụ của ta nói chút chuyện trong kinh, hiện tại xem ra, không được đúng cho lắm?"


Lúc trước Bạch Quả bị Hà thị nuôi trong hậu viện Bạch gia, cũng không biết rõ quy trình nuôi dương quý nữ thế gia trong kinh như thế nào, tuy cậu không biết gì, nhưng cũng thấy Bạch Ý được Hà thị nuôi dưỡng như thế nào.


Bạch Ý tuy là song nhi bị Hà thị nuông chiều mà sinh kiêu, nhưng ở trên con đường giáo dục, Hà thị cũng có một số nguyên tắc không để Bạch Ý vượt quá lễ nghi, cậu mơ hồ còn nhớ rõ có một năm trong phủ vì Bạch Ý mà mời đến một tiên sinh, thơ từ ca phú chính là bài học mỗi ngày, cho tới thêu thùa, cũng chỉ là giải trí lúc nghỉ giải lao thôi, thậm chí Bạch Ý không thích kim chỉ, Hà thị cũng chỉ chiều hắn "Không học thì không nữa, đằng nào con ta cũng gã cho thế gia huân quý là chính phòng, không cần phải học thêu mấy cái đó để rồi cùng với mấy thiếp thất đê tiện lấy lòng nam nhân"


Khi đó Bạch Quả bị Hà thị kiếm cớ phạt quỳ trên đệm hương bồ* thiệt lâu, mơ hồ nghe thấy âm thanh đứt quãng của Hà thị cùng Bạch Ý, cậu tuy vụng về một chút, nhưng trí nhớ không kém, đại khái còn nhớ rõ giọng điệu khinh thường của Hà thị.


*Đệm hương bồ



Tâm tư quay trở lại, Bạch Quả lúc này có chút không cẩn thận nghĩ đến, Hà thị hình như cũng không thích vị tỷ tỷ ruột kia trong cung, bằng không sẽ không nói ra loại lời này.


Cùng Bạch Quả suy nghĩ không sai biệt lắm, Tôn Ấu Mính so với Triệu Thanh Linh tâm tư tinh tế hơn một chút, liền hơi oán trách nói: "Ngươi cũng không nói sớm cách vách nhà ngươi là Hà gia, trước đó vài ngày ta cũng có nghe qua, nương nương được sủng ái trước kia của nhà đó vì khi dễ phi tần cấp thấp, mà bị bệ hạ biếm thân phận nhiều lần, khó có thể khôi phục sủng ái, hơn nữa nghe nói nương nương nhà kia đó là dựa vào thượng vị mà sống, còn đoạt sủng ái của nguyên hoàng hậu...... Ngươi nghe người nhà người đó nói, còn tới đây nói với ta, ta lại còn tin...... Đó là thật......"


Tôn Ấu Mính càng nghĩ càng không dễ chịu, nhìn mặt Triệu Thanh Linh không biết nói sao cho tốt.


"Ta làm sao biết được." Triệu Thanh Linh oan uổng cực kỳ, "Lời nói kia...... Cũng là nương phụ ta nghe được, lại ân cần kể cho ta, chúng ta mới vừa vào kinh, cái gì cũng không hiểu, nhưng cũng không phải ai nói gì cũng tin, ta lúc trước nói với ngươi, cũng là vì quan hệ tốt với ngươi nên mới nói, ngươi xem xét, nếu đổi lại là Vệ Lương Âm, ta còn lười đi đến nói cho y!"


"Là nương phụ của ngươi hỏi thăm sai người" Vệ Lương Âm mặc kệ, "Huống hồ ta cũng không cần ngươi tới nói cho ta mấy quy củ của thế gia, đừng có xả trên người ta."


Triệu Thanh Linh bĩu môi, không nói.


Tôn Ấu Mính cũng cảm thấy xấu hổ, mấy cái thứ như nữ nhi phải ngượng ngùng cũng vứt ra xó, nhất thời thả lỏng lộ ra nguyên hình, thế mà cũng không sợ lạnh lười nhác nằm trên bàn đá, cầm quả hạch* đập đập, hỏi Bạch Quả: "Bạch công tử, ngươi nói xem, rốt cuộc mấy quý tử quý nữ trong kinh cần phải học cái gì?"


*Quả hạch:



Có lẽ là thái độ của song nhi trước mặt thay đổi quá nhanh, Bạch Quả nhất thời kinh ngạc, Vệ Lương Âm cười nhạo một tiếng, giống như đã quá quen với việc này.


Chậm rãi chớp chớp mắt, Bạch Quả mím môi rất là đứng đắn lại nghiêm túc mà mở miệng nói: "Đại khái...... Gặp nhau là phải chào hỏi chính là việc phải tuân thủ."


Còn cái khác?


Bạch Quả nhíu mày lại nói: "Không có."


..........


Editor: Có cái này vui lắm mụi người =)), truyện full nó ăn cắp truyện tui á mà nó để nguồn là sưu tập, cái tui hơi nóng máu rồi, đọc văn án thì thấy sai sai, nó không giống văn án tui đăng, nó rút ngắn lại rồi thay đổi từa lừa còn có ảnh bìa nó cũng không lấy cái tui edit, nó dùng ảnh gốc, cái tui nghĩ không lẽ truyện fò đổi nghề tự edit lun rồi, tui mừng húm lên định dô đọc thử tay nghề dư lào, cái ai ngờ đâu quý dị tui lại thấy con tui quý dị ạ =)), bùn vui lẫn lộn chả biết làm sao :)


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện