Tiểu Thê Bảo

Lý thị, ngươi sợ a ư?


trước sau

Quan viên tới phủ Xương Bình Bá kiểm kê gia tài Vệ gia cầm sổ sách cùng vàng bạc tài tốt xấu gì cũng có chút lương tâm, mấy người kêu thị vệ tách Xương Bình Bá cùng Hà thị ra, chờ thái y trong cung vừa đến, mới phe phẩy tuân lệnh.

Mấy quan viên vừa đi, bên trong bá phủ cũng an tĩnh lại, lúc nãy Xương Bình Bá gặp rủi ro, cơ thiếp đã sớm rời đi tứ phía, cũng chỉ có Lý thị đối với Xương Bình Bá thực sự có chút cảm tình, lẳng lặng mà canh giữ ở bên người Xương Bình Bá không rời đi nửa bước.

Triệu Cơ cười khẽ nhìn nàng vài lần, nâng bước tiến vào bên trong.

Bạch Quả do dự vài phần, rốt cuộc cũng không vào theo, mà lựa chọn đứng ở cửa chờ.

Cuối cùng, người kiểm kê tài sản Vệ gia cũng đi, cậu là nhi tử của Vệ thị, nghĩ đến Xương Bình Bá lúc này chắc người không muốn nhìn thấy nhất là bản thân mình đi.

Lôi Xương Bình Bá vào trong phòng rồi kéo màng xuống, thái y cầm băng bông đi vào, mắt trừng lớn nhìn một đôi phu thê, rồi rửa sạch thương thế trên mặt của người đàn ông.

Hà thị đúng là thật sự hận Xương Bình Bá, từng nhát móng tay cào xuống, từng vết đều mang theo máu thịt, thời điểm tới thì mặt Xương Bình Bá đã thịt máu lẫn lộn, những vệt máu ấy được lau sạch sẽ xong, đến thái y đã nhìn qua rất nhiều miệng vết thương cũng tái xanh mặt mày, liền càng miễn bàn đến Lý thị còn đang canh giữ ở bên người Xương Bình Bá bị dọa đến thét chói tan.

Triệu Cơ nhìn thấy, nhẹ mắng Lý thị: "Lý tỷ tỷ không học qua quy củ sao, bây giờ bá gia bị trọng thương, cơ thể đã suy yếu, nếu nghe tỷ tỷ hét vài tiếng rồi thương thế trở nặng hơn, tỷ tỷ chịu trách nhiệm được không?"

"Cô có ý tứ gì đấy!" Lý thị nóng nảy, tàn nhẫn trừng mắt nhìn Triệu Cơ một cái, lại cuống quít bên người Xương Bình Bá, mặt đầy sợ hãi nói, "Bá gia, thiếp thân mới vừa rồi là do quá khiếp sợ, không ngờ tới phu nhân lại nhẫn tâm với ngài như vậy......"

Xương Bình Bá thấy đáy mắt Lý thị tràn ngập sợ hãi, cùng biểu tình do dự không dám nhìn thẳng vào mắt mình, tự nhiên cảm thấy đau đớn ở trên mặt không đúng lắm.

"Mặt của gia bị gì vậy?!"

Không màng mọi người ấp úng ngăn trở, hắn quát lạnh một tiếng, dùng sức đè nỗi kinh sợ trong lòng xuống, giọng trầm thấp nói với Triệu Cơ: "Triệu Cơ, nàng giúp ta lấy cái gương đồng lại đây."

Triệu Cơ đỏ hốc mắt, nhưng động tác lại thập phần lưu loát mà lấy gương đồng ở trong phòng.

Gương đồng là do bản thân Xương Bình Bá muốn, hắn nhận lấy gương từ trong tay Triệu Cơ, cầm gương soi mặt mình ——

Không xem sẽ không để tâm, nhìn chính mặt mình, Xương Bình Bá suýt nữa nôn toàn bộ bữa sáng hắn vừa ăn sáng nay. Mặt hắn lúc không bị thương cũng không đẹp đến nỗi để được so sánh như Phan An, nhưng lúc còn trẻ, Xương Bình Bá cũng là một mỹ nam tử nổi tiếng khắp thành, tuy hiện giờ tuổi đã cao, cơ bắp lỏng lẹt, nhưng tốt xấu gì cũng có thể gọi là người có tướng mạo dễ nhìn.

Nhưng quái vật trong gương đồng trước mắt là ai?

Miệng vết thương thon dài lại chằng chịt đỏ tươi, da thịt bong tróc, vết dài nhất kéo từ vùng thái dương đến tận cằm, cả khuôn mặt như bị một người dùng sợi chỉ đỏ quấn quanh mặt, rồi bị ngâm ở trong nước, sưng to lên, trồi lên mặt nước như lệ quỷ đến lấy mạng.

Chỉ liếc mắt một cái, Xương Bình Bá liền nhận hết kinh hách mà ném gương đồng trong tay xuống.

Da đầu hắn căng ra, nhìn giống như người bị điên khùng, đột nhiên duỗi tay bắt lấy Lý thị ở bên người, hai mắt đỏ bừng.

"Bá gia!" Lý thị sợ tới mức cả người run lên.

Xương Bình Bá: "Ngươi sợ ta?"

Lý thị khóc lóc lắc đầu: "Thiếp...... Thiếp không sợ......"

Xương Bình Bá bắt lấy tay nàng, không bỏ ra, xoay mặt nhìn về phía Triệu Cơ: "Triệu Cơ, nàng lại đây."

Triệu Cơ đi lên trước, sắc mặt lo lắng hỏi: "Lão gia bị làm sao vậy, bây giờ muốn nói gì với thiếp thân cũng nên chờ thái y thay ngài bôi thuốc lên miệng vết thương đã, bằng không nếu cứ trì hoãn, miệng vết thương khôi phục không tốt thì phải làm sao?"

Thái y cũng gật đầu nói phải.

Ánh mắt Xương Bình Bá biến đổi, buông tay đang nắm Lý thị ra, vội nói: "Còn thất thần làm gì, còn không mau tới bôi thuốc cho bổn bá gia!"

Nhìn thái y bắt đầu bôi thuốc lên mặt Xương Bình Bá, Triệu Cơ đột nhiên nhìn Lý thị nói: "Lý tỷ tỷ vẫn là rời đi trước đi, nơi này có muội muội bồi lão gia là được rồi."

Vốn Lý thị còn nghĩ Hà thị đột nhiên nổi điên, nên nhân cơ hội tốt này bồi bên người lão gia gây ấn tượng tốt, nhưng đến lúc này, nàng thật sự bị Xương Bình Bá dọa một trận, cả người toàn mồ hôi lạnh, Triệu Cơ vừa nói xong, đáy lòng nàng liền gấp không chờ nổi muốn đồng ý ngay, nhưng ngại mặt mũi nên cũng nói vài câu làm màu: "Tỷ tỷ so với cô cũng lớn hơn mấy tuổi, chuyện chiếu cố bá gia vẫn để tỷ tỷ làm sẽ tốt hơn."

Lý thị vừa dứt lời, đang chờ Triệu Cơ vì mình đột nhiên tình nghĩa với Xương Bình Bá mà phản bác vài câu, không ngờ Xương Bình Bá lại lên tiếng trước.

"Lý thị lưu lại, Triệu Cơ đi về trước đi."

Triệu Cơ ra vẻ kinh ngạc mà lên tiếng: "Lão gia?"

"Nàng trở về." Xương Bình Bá vững vàng lặp lại một lần nữa.

Dù sao cũng là quý thiếp mình thích nhất, Triệu Cơ không thể so với Lý thị, trong lòng Xương Bình Bá biết dung mạo hiện giờ của mình rất dọa người, bởi vậy không muốn để Triệu Cơ nhìn khuôn mặt bị Hà thị cào hư này của hắn thêm giây nào nữa.

Triệu Cơ đỏ mắt, ủy ủy khuất khuất nói: "Vậy thiếp thân...... Nghe lão gia."

Lúc này ở ngoài phòng, dược đồng lúc nãy đi theo thái y tiến vào đang sửa sang lại đồ để lát nữa cho Xương Bình Bá uống, Bạch Quả ngửi được mùi máu bay ra từ trong phòng, mím môi, thấp giọng hỏi dược đồng kia một câu: "Vết thương, vết thương trên mặt bá gia...... Mất bao lâu mới lành?"

Dược đồng kinh ngạc mà ngẩng đầu, thấy thanh niên trước mặt, khuôn mặt thanh tú, hai má ửng đỏ, đáy mắt đối với thương thế Xương Bình Bá có vẻ lo lắng nhiều hơn là tò mò, liền thấp thấp ho một tiếng, trộm nói: "Khuôn mặt của quý nhân trong phòng á hả, cho dù là dùng thuốc tốt nhất đi nữa, cũng chỉ sợ không thể khôi phục như trước kia."

"Như vậy.......thật là nghiêm trọng." Bạch Quả chớp chớp mắt nói.

Dược đồng là một đứa trẻ tuổi còn nhỏ, hay nghịch ngợm lại không biết giữ mồm giữ miệng, ngày thường lại bị thái y nuông chiều, nói chuyện gì cũng không cố kỵ. Sửa sang lại thảo dược cả nửa ngày, tốt xấu gì cũng có một ca ca song nhi thoạt nhìn dễ nói chuyện cùng nhóc nói chuyện, nhóc lập tức kể hết mọi thương thế của Xương Bình Bá ra ngoài: "Mặt của quý nhân là bị phu nhân hắn cào cho nở hoa, da mặt cùng thịt đều bị kéo xuống, cho dù Hoa Đà có ở trên đời cũng không có khả năng làm mặt quý nhân khôi phục như trước kia, chỉ có thể nói không bị thương đến mắt đã là may mắn lắm rồi......" Dừng một chút, tiểu dược đồng kia lại dùng ngữ khí như người từng trải nói, "Cho nên, chọc ai cũng được nhưng không được chọc nữ nhân, lão sư nói với ta, nữ nhân đều là cọp mẹ, sẽ ăn thịt người!"

Bạch Quả nhấp nhấp môi, nghĩ đến cảnh Hà thị nổi điên lên chộp lấy mặt Xương Bình Bá cào một đường, nhịn không được cùng tiểu dược đồng kia gật gật đầu.

Mà cùng lúc đó ở trong cung, Tấn Nguyên Đế hạ triều mới vừa trở lại Cần Chính Điện, ngoài điện liền có tiểu thái giám do dự chạy vào, quỳ trên mặt đất nói: "Bệ hạ, cung nữ bên người Huệ phi nương nương nói thân thể Huệ phi nương nương có bệnh nhẹ, nghỉ ngơi cũng không thể tốt hơn chút nào, muốn thỉnh bệ hạ đi thăm một lát."

Tấn Nguyên Đế xoa xoa cái trán: "Thỉnh thái y chưa?"

Tiểu thái giám nói: "Huệ phi nương nương nói đó là bệnh cũ của mình, không đáng giá để thỉnh thái y."

Tấn Nguyên Đế mở mắt ra, cau mày nhẹ mắng một tiếng "Hồ nháo", lúc sau lại nghĩ nghĩ nói: "Thôi thôi, để trẫm đi xem nàng lại đang nháo cái gì."

Tiểu thái giám vội nở nụ cười, lão thái giám bên người Triệu Lâm lại trừng mắt nhìn gã một cái, nhưng không nói gì.

Cần Chính Điện tới tẩm điện Huệ phi không tính là xa, Tấn Nguyên Đế hạ ngự liễn, lại thấy bên ngoài tẩm cung Huệ phi cũng có một kiệu nhỏ dừng ở một góc.

"Đây là phu nhân nhà ai vào cung thỉnh an Huệ phi?" Tấn Nguyên Đế nhàn nhạt hỏi một câu.

"Theo như gia huy, cỗ kiệu này hình như là......" Lão thái giám Triệu Lâm định thần nhìn, ngữ khí đột nhiên đột nhiên dừng lại một chút, rũ mắt xuống không dám nhìn biểu tình của Tấn Nguyên Đế, thấp giọng nói, "Hình như là cỗ kiệu của Bùi thị."

Tiểu kịch trường:

Dược đồng: Ở dưới núi, nữ nhân chính là hổ!

Bạch Quả: Ngốc manh gật đầu

Tĩnh Vương [ xoa đầu Quả Quả ]: Có là gì đâu?

——

Chương ngắn ngủn: Các cô không thể bởi vì tui ngắn ngủn liền kỳ thị tui, bằng không ——

Tui sẽ kêu tác giả đại nhân biểu diễn hiện trường tự bế!!!

【 Chương dài: Vừa đúng lúc đến lượt ta lên sân khấu

Chương ngắn ngủn: QAQ!!!

..........


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện