Tiên Võ Truyền Kỳ

Ôm Chân


trước sau


“Đan phương?”  
“Sư phụ có đan phương của linh đan sao?”, Diệp Thành sáng mắt lên, xoa xoa tay cười xoà nhìn Sở Huyên: “Đan phương gì vậy, là đan phương của linh đan mấy vân, cho con ngó tí đi mà”.

“Đan phương của linh đan ba vân”, Sở Linh chớp mắt nhưng không có ý định lấy ra, chỉ nhìn Diệp Thành bằng con mắt hào hứng.

“Ba vân?”, hơi thở của Diệp Thành cũng gấp gáp hơn.

Đan phương vốn trân quý, huống hồ còn là linh đan ba vân.

Đây là bảo bối không phải có tiền là có thể mua được.

Mặc dù Diệp Thành là luyện đan sư nhưng đừng nói là linh đan ba vân, đến cả nhìn hắn cũng chưa từng thấy linh đan ba vân bao giờ.

“Đan phương này của ta ngươi đừng mong nữa”, đương lúc Diệp Thành đang cao hứng thì Sở Linh nói một câu hết sức lạnh lùng khiến Diệp Thành cụt hứng.

“Vì…vì sao chứ?”, Diệp Thành nghe câu nói kia của Sở Linh thì sút chút nữa nội thương.

Bà già này, không cho ta xem mà còn bày đặt thần bí, hắn chưa bao giờ cảm thấy tò mò và hào hứng như vậy, làm thế có khác gì giết sống hắn đâu chứ.

“Giờ ta có đưa cho ngươi thì ngươi cũng không thể dùng được”, Sở Linh khoát tay, “đó là đan phương của linh đan ba vân, cho dù cho ngươi xem thì ngươi cũng không thể luyện ra được, muốn luyện ra linh đan ba vân thì cấp bậc linh hồn cần đạt tới Huyền cấp, thôi bỏ đi, việc ngươi cần làm chính là nỗ lực tăng nhanh cấp bậc linh hồn, đợi linh hồn của người đạt tới Huyền cấp thì ta sẽ cho ngươi xem, người làm sư phụ như ta sẽ không keo kiệt đâu”.

Nghe xong câu này, phần trán Diệp Thành nổi thêm vài đường gân xám xịt.

“Ngoan, ngoan ngoãn tu luyện đi đồ đệ”, phía này Sở Linh đẩy Diệp Thành một cái khiến Diệp Thành ngã vào vòng tròn ở trung tâm.

Ngay sau đó, bia linh hồn ở tứ phía bắt đầu rung chuyển, sau đó là từng âm thanh vù vù vang lên, sóng âm rì rào vang dội trong không gian.


Hự…!  
Diệp Thành nghiến răng.

Mặc dù đầu hắn đau đớn nhưng hắn không thét lên.

Vù!  
Vù!  
Bia linh hồn vẫn rung lên liên hồi, không hề có dấu hiệu dừng lại, càng lúc càng rung mạnh hơn khiến Diệp Thành đứng trong vòng tròn trung tâm mà thân hình chao đảo lắc lư, thất khiếu chảy máu, tầm nhìn và ý thức của hắn trở nên mơ hồ.

Có điều gian khổ cũng được đánh đổi.

Sau từng lần bị công kích bởi bia linh hồn, linh hồn của Diệp Thành cũng được tôi luyện khắt khe.

Phần linh hồn mà hắn vốn tưởng rằng như thanh kiếm thô sần, thế mà sau nhiều lần bị công kích bởi bia linh hồn như cái búa sắt kia, linh hồn hắn dần dần thay đổi, như thanh kiếm sắc.

Vả lại sau vài lần bị tấn công bởi bia linh hồn, Diệp Thành có cảm giác rất kỳ lạ giống như thể giơ tay ra là có thể chạm được tới một lớp chắn.

Hắn biết muốn khiến cấp bậc linh hồn của mình được nâng lên Huyền cấp thì cần phải phá bỏ được lớp chắn này.

Có lẽ vì Sở Linh kích động nên lần này hắn kiên trì lâu hơn, Diệp Thành trụ được hơn một canh giờ.

“Trụ được hơn một canh giờ mà không ngã”, ở bên, Sở Linh đang nhàn nhã dũa móng tay liếc nhìn bóng hình chao đảo không ngã của Diệp Thành mà đôi mắt không giấu nổi vẻ kinh ngạc.

“Chẳng trách tỷ tỷ nói sức sống và ý chí chiến đấu của hắn rất ngoan cường”, Sở Linh lẩm bẩm.

“Tuổi còn trẻ và tu vi như vậy, thật khiến ta bất ngờ”.

“Có lẽ hắn thật sự có thể vượt qua mình”.

Phụt!  
Sở Linh đang lẩm bẩm thì Diệp Thành phun máu đầy mặt đất, sau đó hắn ngồi phịch xuống đất.

Phía này, Sở Linh vội đứng dậy, sải bước tới bên cạnh Diệp Thành sau đó chỉ điểm vào giữa trán Diệp Thành, ánh sáng màu trắng thâm nhập vào giữa trán Diệp Thành giúp hắn xoa dịu vết thương.

Sau nửa canh giờ, Diệp Thành mới day day trán đứng dậy.

“Tiểu tử, năm xưa khi ta ở cảnh giới Nhân Nguyên cũng không kiên trì được lâu như vậy, ngươi đúng là lập nên kỳ tích mới đấy”, Sở Linh trầm trồ.

“Năm xưa sư phụ có lẽ cũng phải chịu nhiều khổ ải”, Diệp Thành day day trán, cố gắng hơn một canh giờ, mặc dù đầu óc muốn nổ tung nhưng hiện giờ hắn lại thấy dễ chịu hơn hẳn.

“Nói thế nào nhỉ? Ở một ý nghĩa nhất định thì chúng ta giống nhau”.

“Giống nhau?”, Diệp Thành thắc mắc nhìn Sở Linh: “Sư phụ có ý gì ạ?”  
Phía này, Sở Linh nhìn Diệp Thành bằng ánh mắt do dự, nhún vai nói: “Chúng ta giống nhau vì cấp bậc linh hồn của chúng ta đều cao hơn cảnh giới tu vi”.

Nghe Sở Linh nói vậy, Diệp Thành thắc mắc: “Tu vi linh hồn của người cũng cao hơn cảnh giới tu vi sao?”                “Đương nhiên”, Sở Linh mỉm cười.


“Người ở cảnh giới Không Minh phải không ạ?”, Diệp Thành nhìn Sở Linh thăm dò.

“Đúng”.

“Vậy có nghĩa là cấp bậc linh hồn của người ở cấp Thiên?”  
“Đúng”.

“Nói vậy thì người chỉ còn thiếu một bước nữa là có thể ngưng tụ ra Nguyên Thần rồi?”  
“Đúng”.

“Sư phụ, người mà không nói thì con không biết người giỏi vậy đâu”, đôi mắt Diệp Thành long lanh nhìn Sở Linh với ánh nhìn ngưỡng mộ.

“Ngươi có cảm giác ôm được chân to, kiếm được chỗ dựa vững chắc không?”, Sở Linh chớp mắt nhìn Diệp Thành.

“Ôm, con phải ôm chứ”, nói rồi Diệp Thành chẳng ngại ngần gì cứ thế chạy đến ôm chân Sở Linh, khuôn mặt còn đang nhem nhuốc máu cứ thế cọ cọ vào chân Sở Linh.

“Ngươi…ngươi làm gì thế?”, Sở Linh bị Diệp Thành ôm như vậy thì giật mình, vả lại mỗi lần Diệp Thành chạm vào cơ thể mình, Sở Linh không khỏi nhớ tới chuyện đêm hôm đó.

Khuôn mặt cô đỏ lựng lên.

“Thả ta ra”.

“Ôi, thơm quá”, Diệp Thành cười gian giảo, cứ thế ôm chân Sở Linh không buông bỏ.

“Ngươi…”, khuôn mặt Sở Linh càng lúc càng đỏ hơn, cô vội đẩy hắn ra.

“Vị đại thần tương lai, cho con ôm một chút, con dựa một chút thôi mà”, Diệp Thành vừa nói vừa ôm chặt hơn.

A….!  
Sở Linh bất giác thét lên.

“Sao vậy?”, bên ngoài thạch thất, tiếng bước chân và giọng nói khác thường vang lên.

Ngay sau đó, làn gió mang theo mùi hương bay tới, Sở Huyên bước từ ngoài vào, khi trông thấy cảnh tượng không biết phải dùng từ nào diễn tả, Sở Huyên thẫn thờ đứng đó: “Hai người đang…”  

“Tỷ, tên tiểu tử này điên rồi”, vì cuống quá, Sở Linh vội đưa ánh mắt sang nhìn Sở Huyên.

Tỷ?  
Đúng là người nói vô tình mà người nghe hữu ý, Diệp Thành còn đang mải mê ôm chân Sở Linh cọ cọ khuôn mặt mình vào chân cô, lúc này nghe vậy, hắn như bị điện giật, vội thả chân Sở Linh ra.

“Người là muội muội sao?”, Diệp Thành tròn mắt nhìn Sở Linh, khuôn mặt trông hết sức thú vị.

“Thế ngươi nghĩ ta là ai?”, Sở Linh thở dốc, trừng mắt nhìn Diệp Thành, khuôn mặt đỏ lựng lên, không biết vì xấu hổ hay vì tức giận.

Nghe vậy, Diệp Thành bất giác nhìn sang Sở Huyên.

Sở Huyên lại như thể không có chuyện gì xảy ra chỉ nhướng vai bất lực.

Lúc này khuôn mặt Diệp Thành trông hết sức thú vị.

Chuyện gì thế này, có cần mưu mô thế không? Cả hai người được lắm!  
Thấy bộ dạng đó của Diệp Thành, Sở Linh đưa mắt nhìn Sở Huyên: “Tỷ, muội muốn giết chết hắn”.

“Tuỳ muội”, Sở Huyên nhún vai.

Ôi trời.

Nghe câu nói này của Sở Huyên, Diệp Thành ho hắng, lập tức bò dậy định chuồn đi thì bị Sở Linh lôi lại nhấc lên một cách hung hãn, sau đó cô ấn hắn xuống đất.

A….!  
Ngay sau đó, bên trong thạch thất vang lên tiếng kêu gào thảm thiết của Diệp Thành..


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện