Tiên Võ Truyền Kỳ

Sự Lo Lắng Của Sở Huyên


trước sau


Lúc này, phía đông có ráng hồng chiếu rọi, và Sở Huyên cũng tới vào lúc này.

“Lại là một đêm không ngủ?”, Sở Huyên liếc nhìn những tàn tích lộn xộn trên mặt đất, trong ánh mắt thoáng qua ánh nhìn khác thường sau đó mới nhìn Diệp Thành bằng ánh mắt thú vị.

“Con không ngủ được”, Diệp Thành cười xoà.

“Ngươi đã dồi dào tinh lực như vậy thì vi sư dẫn ngươi xuống núi đi dạo”, Sở Huyên mỉm cười, không đợi Diệp Thành nói lời nào cô đã giơ tay lôi cổ hắn bay vào hư không.

Bị Sở Huyên nhấc lên như con gà con, Diệp Thành đã quá quen rồi.

Hắn đang tò mò xem Sở Huyên sẽ đưa hắn đi đâu.

Tốc độ của Sở Huyên rất nhanh, ngự không phi hành giống như một đạo thần hồng, Diệp Thành có thể cảm nhận được rõ ràng tiếng gió xào xào bên tai.

Mặc dù là chị em song sinh nhưng Diệp Thành thấy rằng Sở Huyên mạnh hơn Sở Linh không chỉ gấp đôi.

Trên đường đi, Sở Huyên không nói lời nào.

Diệp Thành chốc chốc lại quay sang nhìn cô.


Mặc dù chỉ có thể trông thấy một bên mặt nhưng hắn vẫn có thể thấy được nỗi ưu tư bên trong ánh mắt Sở Huyên.

“Sư phụ có phải người gặp chuyện gì đó không vui không?”, cuối cùng Diệp Thành vẫn không nhịn được mà lên tiếng hỏi.

“Ngươi đã từng nghe nói tới Huyền Linh Chi Thể chưa?”, Sở Huyên không quay đầu lại, chỉ khẽ giọng lên tiếng.

Diệp Thành sững người, không ngờ Sở Huyên lại nhắc tới Huyền Linh Chi Thể.

Huyền Linh Chi Thể là một thể chất nghịch thiên, sao hắn có thể không biết được, vả lại Huyền Linh Chi Thể hiếm có ngàn năm mới xuất hiện một lần, lại xuất hiện ở Chính Dương Tông, vả lại còn xuất hiện ở người thương thuở nào của hắn.

Nếu như để Sở Huyên biết được việc này thì không biết sẽ tỏ thái độ thế nào.

Thấy Sở Huyên không nói gì, Diệp Thành lại hỏi thăm dò: “Sư phụ, việc mà người lo lắng là Huyền Linh Chi Thể sao?”  
“Sắp diễn ra đại hội tam tông, Chính Dương Tông có Huyền Linh Chi Thể, Hằng Nhạc Tông chúng ta sẽ bại rất thảm hại”.

“So với Sở Huyên thì Diệp Thành lại không mấy bận tâm: “Thắng bại là chuyện thường tình, bại thì bại, sư phụ có lo cũng không có tác dụng gì mà”.

“Ngươi hiểu cái gì?”, Sở Huyên khẽ giọng: “Cái mà ta lo lắng chính là tương lai của Hằng Nhạc Tông”.

“Ý…ý gì ạ?”  
Sở Huyên lại hít vào một hơi thật sâu, cau mày: “Ngươi vẫn còn biết quá ít, cũng không hiểu rõ về sự đáng sợ của Huyền Linh Chi Thể, lại càng không hiểu biết về mối quan hệ khủng khiếp bên trong đó.

Huyền Linh Chi Thể hiện giờ đối với Hằng Nhạc Tông mà nói quả thực không có sự uy hiếp gì nhưng hàng trăm năm sau thì sao? Huyền Linh Chi Thể của hàng trăm năm sau đủ để có thể san bằng Hằng Nhạc Tông”.

Nghe Sở Huyên nói vậy, Diệp Thành cũng vô thức cau mày.

Hắn chưa từng nghĩ tới những thứ này.

Huyền Linh Chi Thể vốn là thế chất nghịch thiên, nếu như để thể chất đó lớn mạnh từng ngày thì chắc chắn sẽ là sự tồn tại mang tính đe doạ, Nhất Điện Tam Tông có thể tìm được người địch lại sao?  
Diệp Thành bắt đầu ý thức được sự nghiêm trọng của vấn đề.

Hắn từng là đệ tử của Chính Dương Tông, từng là thành viên của đội tình báo, sớm biết Chính Dương Tông có dã tâm thôn tính Hằng Nhạc Tông và Thanh Vân Tông, hiện giờ Chính Dương Tông lại có Huyền Linh Chi Thể, rồi sẽ có ngày Chính Dương Tông nhất định sẽ gây nên cơn mưa máu càn quét Đại Sở.

“Sư phụ, có phải Hằng Nhạc Tông quyết định ám sát thể chất Huyền Linh kia không?”, Diệp Thành trầm ngâm một lúc rồi lại nhìn sang Sở Huyên.

Nghe vậy, Sở Huyên không khỏi quay đầu sang nhìn Diệp Thành, trong đôi mắt xinh đẹp thoáng qua ánh nhìn khác thường, có điều ngay sau đó cô đã ổn định lại trạng thái bình thường, điềm tĩnh nói: “Vậy ngươi cho rằng chúng ta có cần đi ám sát không?”  

“Không cần”, Diệp Thành không cần nghĩ nhiều mà đáp lời luôn.

Ồ?  
Sở Huyên nở nụ cười, câu trả lời dứt khoát đó của Diệp Thành khiến cô không khỏi tò mò, quay sang nhìn hắn: “Ngươi nói ta nghe”.

“Huyết mạch nghịch thiên không thể hiện được tất cả”, Diệp Thành nói: “Đương nhiên Huyền Linh Chi Thể rất mạnh nhưng so với người thường thì cô ấy cũng chỉ thắng ở điểm khởi đầu, con đường tu luyện còn dài, ai dám nói trước thần thoại về Huyền Linh sẽ không bị phá vỡ, đồ nhi vẫn luôn tin rằng cần cù có thể bù khả năng”.

Diệp Thành nói với giọng hết sức bình thường nhưng vẻ mặt lại mang theo nét kiên định rõ rệt.

Hắn không tán thành việc Hằng Nhạc Tông ám sát Huyền Linh Chi Thể, không phải vì Huyền Linh Chi Thể chính là người hắn từng thương mà vì hắn có lòng can đảm.

Nếu như sợ Huyền Linh Chi Thể thì có nghĩa là sẽ mất đi đạo tâm mưu cầu Đỉnh Phong, như vậy thì lấy gì để đối mặt với những chông gai ở con đường phía trước.

Nhìn vẻ mặt kiên định đó của Diệp Thành, Sở Huyên chợt mỉm cười: “Tiểu tử, ngươi có thể lĩnh hội được như vậy khiến vi sư rất mừng”.

“Vậy Hằng Nhạc Tông chúng ta rốt cục có đi ám sát Huyền Linh Chi Thể đó không ạ?”, Diệp Thành không rời mắt khỏi Sở Huyên.

“Có lẽ là có”, Sở Huyên đáp lời, “bảo vệ và duy trì những thứ vốn có của tông môn không phải chỉ dựa vào lời nói, ngươi vẫn chỉ là một đệ tử, có một số chuyện ngươi không thể nghĩ xa được như tông môn, người đứng đầu tông môn đương nhiên sẽ không lấy tương lai tông môn ra để thử nghiệm, có lúc những tu sĩ hay khoe về danh tiếng chính phái như chúng ta sẽ làm mọi việc trái lại với đạo đức, cũng là việc bất đắc dĩ mà thôi.

Có những chuyện chúng ta có thể nói được nhưng không thể để thất bại được”.

Diệp Thành im lặng.

Mặc dù hắn phản đối cách làm của tông môn nhưng cũng hiểu ý của Sở Huyên, nếu trách thì trách Huyền Linh Chi Thể quá mạnh, người đứng đầu tông môn thân mang trọng trách bảo vệ tông môn, sự bất lực khi phải đối mặt với tình huống này, hắn đương nhiên hiểu.


“Việc này không phải là việc ngươi cần bận tâm, cứ yên tâm tu luyện là được”, nhìn thấy ánh mắt sâu xa kia của Diệp Thành, Sở Huyên lại tăng nhanh tốc độ.

Không lâu sau đó, Sở Huyên đã dừng chân ở một cánh rừng rộng bao la.

“Rừng yêu thú?”, Diệp Thành nhận ra nơi này.

“Sư phụ, cái này không dễ chơi tí nào”, Diệp Thành giật giật khoé miệng: “Phong Hồ tốc độ nhanh nổi tiếng, thực lực của nó cũng không hề yếu hơn tu sĩ ở cảnh giới Chân Dương, lại thêm cơ thể săn chắc, người bảo con tu hành ở đây, liệu con có thể sống mà quay về không vậy?”  
“Đã là huấn luyện ma quỷ thì ngươi nên có giác ngộ từ sớm đi”, Sở Huyên nhướng vai: “Ở Ngọc Nữ Phong ta cho ngươi đánh với Phong Ảnh là để tôi luyện tâm niệm kiên định trong lòng ngươi, ở đây ta cho ngươi đánh với Phong Hồ là tôi luyện tốc độ cho ngươi.

Đương nhiên, cho dù là Phong Ảnh hay Phong Hồ thì ngươi cũng cần hiểu rằng dưới áp lực về tốc độ thì ngươi mới có thể khơi gợi được năng lực của bản thân”.

“Nói thì vậy nhưng…ôi, ôi, ôi, con vẫn chưa chuẩn bị xong mà”.

Diệp Thành định nói thêm gì đó nhưng còn chưa hết câu đã bị Sở Huyên đẩy cho một cái khiến hắn bị ném vào lãnh địa của yêu thú Phong Hồ.

Gừ!  
Diệp Thành vừa đáp đất, từ tứ phương tám hướng đã có tiếng gầm rú vang lên, chỉ nghe thấy tiếng gió sột soạt, mùi máu tanh xực lên.

Ngay sau đó có một con Phong Hồ lao tới giống như một đạo huyết mang, tốc độ nhanh đến mức Diệp Thành còn không thể nào bắt nổi tung tích của nó..


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện