Tiên Võ Truyền Kỳ

Ngàn Cân Treo Sợi Tóc


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


“Bọn ta đến một phút cũng không đấu lại được”, Tạ Vân mắng chửi: “Tề Dương, Dương Bân là hai tên đệ tử Chân Dương, còn có hơn một trăm tên đệ tử nội môn, một loạt đại chiêu tung tới thì bọn ta chỉ có nước nằm bò ra thôi”.

“Chết tiệt, không được cũng phải được”, Hoắc Đằng hùng hổ, lập tức giơ hai cái búa lên, bộ dạng liều đến cùng.

Vù!  
Hoắc Đằng vừa dứt lời, một luồng ánh sáng bạc xoẹt qua, nếu nhìn kỹ thì đây chính là bảo tháp màu bạc, binh khí bản mệnh của Tề Dương, ánh sáng của nó chiếu rọi phải đến hơn ba trượng.

“Đáng chết”, Tạ Vân mắng chửi, triệu gọi binh khí bản mệnh.

Bang!  
Vẫn như lần đầu tiên, linh kiếm của Tạ Vân và bảo tháp kia va chạm với nhau, sau đó linh kiếm bay đi và Tạ Vân cũng bị ảnh hưởng ói cả ra máu.

“Không biết tự lượng sức mình”, Tề Dương hắng giọng đuổi tới.

Sau hắn, tứ phương tám hướng đều toàn người là người, tên nào tên nấy khí thế hùng hồn, không thiếu tên ở cảnh giới Chân Dương, còn Khổng Tào và Giang Dương bị nhóm Diệp Thành chôn sống trước đó cũng đã bò được ra ngoài.


“Có gan thì đánh một chọi một đi”, Hoắc Đằng tiến lên trước, hét lớn.

“Ngươi mà cũng xứng sao?”, Khổng Tào rít lên, nhấc chân tiến lên trước.

Trước đó hắn bị nhóm Hoắc Đằng chôn sống cho nên hết sức tức giận, lần này vừa ra tay đã tung ngay ra đại chiêu một đạo đại ấn ép về phía Hoắc Đằng.

Hoắc Đằng không tỏ vẻ sợ hãi, hắn vung cái búa thật mạnh.

Hắn và Khổng Tào vốn đã có thù từ trước, năm xưa cũng vì Khổng Tào nên hắn mới bại ở cuộc so tài ngoại môn, hiện giờ lại gặp mặt Khổng Tào, máu trong người hắn như sục sôi.

Rầm!  
Ầm, ầm!  
Cả hai tên xông vào chiến đấu, Hoắc Đằng còn chưa bước vào cảnh giới Chân Dương nên bị chèn ép thấy rõ.

“Tạ Vân, hôm nay ta phải giết ngươi”, cũng là cặp đối đầu không đội trời chung, Giang Dương lao về phía Tạ Vân.

“Tên béo chết dẫm, hôm nay ta xem ngươi chạy đi đâu”, Dương Vệ sát phạt tới chiến đấu với Hùng Nhị.

Ba bên đại chiến chẳng thể khiến Tề Dương phải bận tâm, hắn dõi mắt vào hang động như thể nhìn thấu qua từng ngọn cỏ, nhìn thấy được hình ảnh Diệp Thành đang mướt mồ hôi bên trong.

“Diệp Thành, ngươi còn định trốn đến bao giờ, lẽ nào đợi huynh đệ tốt của ngươi chết cả rồi mới ra mặt?”, Tề Dương cười lạnh lùng: “Ta nói rồi, đụng phải nhà họ Tề thì ngươi sẽ chết rất thảm”.

Nói rồi, Tề Dương chỉ điểm, đánh ra một đạo chỉ mang bay vào trong hang.

Thấy chỉ mang kia bay vào, Diệp Thành lật tay rút ra thanh Thiên Khuyết.


Bang!                Nhất chỉ của Tề Dương rất mạnh, chạm vào thanh Thiên Khuyết vừa dày vừa nặng tạo ra từng đốm lửa.

Diệp Thành lùi về sau nhưng phía sau hắn còn có hình nộm Tử Huyên, tay còn lại của hắn còn đang đặt lên người Tử Huyên vì Huyền Linh Phù vẫn còn chưa được đẩy hoàn toàn vào người hình nộm.

“Sắp rồi, sắp rồi, chỉ cần một phút nữa”, Diệp Thành nghiến răng kiên trì, lúc này nếu như thả tay ra thì nhất định sẽ thất bại.

Rầm!  
Đùng!  
Bên ngoài hang động, tiếng động liên tiếp vang lên, Diệp Thành không cần nhìn cũng biết bộ dạng thảm hại của bọn Tạ Vân thế nào.

“Cố cầm cự, sắp xong rồi”, trong đôi mắt Diệp Thành là từng đường vân máu hiện lên, cái hắn thiếu lúc này chỉ là thời gian.

Rầm!  
Rầm!  
Bên ngoài liên tiếp vang lên tiếng động khủng khiếp, Tạ Vân, Hoắc Đằng và Hùng Nhị đều bại trận, cơ thể bay đi va vào tảng đá phía sau, máu me chảy be bét.

“Tiểu tử, bọn ta đã dốc hết sức rồi”, ba người phía Tạ Vân ho ra máu, vốn lấy sức mỏng mà đấu lại kẻ địch quá mạnh nên bọn họ đã làm hết sức có thể rồi.

Ha ha ha!  

Liếc nhìn bộ dạng thê thảm của mấy người phía Tạ Vân, Tề Dương giễu cợt: “Diệp Thành, ngươi thấy chưa? Đây chính là những huynh đệ tốt của ngươi đấy, đây chính là kết cục của những kẻ lên cùng thuyền với ngươi, đau lòng không?”  
Có điều, bên trong hang động không hề vang lên giọng nói nào.

Thấy vậy, ánh mắt Tề Dương càng sắc lạnh hơn: “Tiến vào trong cho ta, sống chết không quản, tông môn có trách tội xuống thì nhà họ Tề ta chịu trách nhiệm”.

Hắn dứt lời, hơn một trăm tên di chuyển, đi đầu chính là Tả Khâu Minh, hắn là tên đầu tiên sát phạt vào trong hang động.

Tiếng kim loại chát chúa va vào nhau vang lên, từng đạo kiếm khí từ hang động bay ra va vào lớp chắn bảo vệ của Tề Dương, từng đốm lửa phát sáng công phá lớp bảo vệ kia.

“Sao có thể?”, tất cả mọi người đều thay đổi sắc mặt.

Diệp Thành bên trong hang động sao có thể mạnh như vậy? Một cái bạt mà đánh bay cả Tả Khâu Minh với tu vi Chân Dương, đến cả Tề Dương, đệ tử chân truyền thứ tám của Hằng Nhạc Tông với kiếm trận phòng ngự cũng bị công phá, tất cả mọi người còn cho rằng mình nhìn nhầm rồi.

.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện