Tiệm Rượu Nương Tử Nhát Gan

 Không Phải Đói Bụng Sao? 2


trước sau

Advertisement
Ánh mắt Đoạn Tam Lang vô thức bị nàng thu hút, nhìn thấy thế liền có phần buồn cười.

Đến mức này sao?

Nàng hạ độc hắn, hắn cũng chưa làm gì nàng, vừa rồi còn giải vây cho nàng, hiện tại lại vội vã muốn trốn?

“Ngồi xa thế ngươi nghe thấy ta nói sao?” Đoạn Tam Lang lấy mũi chân chỉ vào một chỗ trên mặt đất, “Tới đây ngồi!”

Trời ạ, đây là ý gì? Chẳng lẽ muốn ta ngồi lên đùi hắn!? Chẳng lẽ hắn muốn đổi cách thức sỉ nhục ta?

Đỗ Tam Tư hít một hơi thật sâu, sau đó cất bước chạy!

Đoạn Tam Lang: “???”

Chuyện quỷ quái gì đây?

Nàng chạy làm Đoạn Tam Lang ngây ra, nhưng phản ứng thân thể vẫn rất nhanh. Đỗ Tam Tư còn chưa kịp phản ứng, đã thấy Đoạn Tam Lang vốn đang ở phía sau nàng, nhưng vừa lắc mình một cái đã đứng ở trước mặt, hơn nữa dứt khoát lưu loát mà đóng cửa lại!

“Ngươi, ngươi, ngươi, ngươi muốn làm gì?!” Đỗ Tam Tư kinh hoảng sợ hãi, nhặt ghế lên phòng bị.

“Ta mới muốn biết, ngươi muốn làm gì?” Đoạn Tam Lang thấy nàng vừa sợ vừa gào lên mà bật cười “Ta bảo ngươi ngồi gần chút, ngươi chạy cái gì? Bổn thiếu gia ăn thịt ngươi chắc?”

Đúng là không phân biệt tốt xấu, không biết người có lòng tốt, Đoạn Nha Nội hắn thật vất vả quang minh chính đại làm chuyện tốt, còn bị người ghét bỏ thành như vậy?!

A? Ngồi gần chút sao?

Đỗ Tam Tư ngẩn ngơ, chưa hết ngạc nhiên nhìn chỗ ngồi ban đầu của hắn, chó con đang nghiêng đầu ngồi xổm dưới ghế, ra vẻ dễ thương, Đỗ Tam Tư chớp chớp mắt, bất chợt sắc mặt ửng hồng.

“A, ta, ta hiểu lầm rồi!” Đỗ Tam Tư chột dạ buông ghế, giống tiểu học sinh ngoan ngoãn ngồi nghiêm chỉnh, ngượng ngùng cười nói: “Cái này, ta thấy cửa mở khó mà nói chuyện, nên định đi ra đóng cửa lại.”

“A.” Ngươi đoán ta có tin không?

Đoạn Tam Lang nhìn thấu chuyện, lá gan của nha đầu chết tiệt này phỏng chừng chỉ bằng móng tay cái, nhưng phương diện cảnh giác đề phòng quả thực có chút thái quá.

Hơn nữa……

Đoạn Tam Lang híp mắt, ánh mắt đảo qua tay nải nàng đang nắm chặt không rời, hơi hơi cười lạnh, “Muốn chạy? Sợ ta hại ngươi?”

“Không phải, ta không có!” Đỗ Tam Tư vội vàng phủ nhận, hai tay liền đặt ở đầu gối, bộ não xoay chuyển cực nhanh, “Ta chính là…… không có tiền, lấy quần áo đi đổi ít bạc, thật sự.”

Đoạn Tam Lang thờ ơ, “Thế à?”

Đỗ Tam Tư điên cuồng gật đầu, “Đương nhiên,” nàng nuốt nước miếng, ngón tay chỉ xung quanh, “Mời nha nội xem, đêm qua nhà ta bị trộm, trong nhà đều bị cướp sạch, ta…… Ta còn chưa có gì lót dạ.”

Nàng nói thật, bụng đã đói lắm rồi, bằng không trước đó cũng không đến mức trực tiếp ngã sụp xuống.

Đoạn Tam Lang bình tĩnh, ánh mắt sắc bén dịu đi vài phần, nhìn một lượt vóc dáng gầy gò của nàng, đặc biệt dừng ở khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay chỉ có
Advertisement
mấy lượng thịt kia rồi bĩu môi.

“Chờ đấy!”

A? Lại chờ?

Đỗ Tam Tư chớp chớp mắt, thấy Đoạn Tam Lang xoay người mở cửa, vừa bước được nửa bước liền quay đầu nhìn chằm chằm nàng, cười đến đặc biệt ôn hòa, “Sau khi ta đi khỏi, ngươi có thể đi.”

Trong lòng Đỗ Tam Tư vui vẻ, “Thật vậy chăng?”

“Chỉ cần ngươi đi khỏi Lâm An...” Đoạn Tam Lang chậm rãi nói.

“……” Uy hiếp! Đây là uy hiếp!!

Đỗ Tam Tư khóc không ra nước mắt, vừa vui sướng một cái đã bị đánh trở về nguyên hình, ngơ ngác mà nhìn Đoạn Tam Lang một đi không ngoảnh lại, ngồi yên ở trên ghế, nhìn đại môn rộng mở mà do dự.

Bây giờ đi thôi, dù sao tiểu phản diện cũng không nhất định bắt mình lại được.

Nhưng…… Nếu bị bắt thì hậu quả chẳng phải rất nghiêm trọng?

Hơn nữa tiểu phản diện đi một mình, không mang theo nha dịch, vừa rồi còn giúp nàng cưỡng chế di dời người đàn bà đanh đá kia đi, cứ thế chạy hình như có hơi bất nhân nghĩa?

Không, không, không, tiểu phản diện giết người không chớp mắt, ăn chơi trác táng, nếu hắn hiểu nhân nghĩa thì những người trong phủ Lâm An bị hắn chà đạp sợ là muốn nhảy khỏi âm phủ mà mắng nàng không có mắt.

“Ẳng!”

Đúng lúc này, chó con co giò ngắn ngủn chạy tới bên chân nàng. Lần này nó không trèo lung tung mà ngoan ngoãn ngồi ở trên giày nàng.

“……” Đỗ Tam Tư im lặng, mắt đối mắt nhìn chó con một lát, vô thức duỗi tay sờ cái đầu nhỏ của nó.

Nói thực ra, từ nhỏ đến lớn, nguyện vọng của nàng ngoài kiếm tiền mua nhà ra thì còn muốn mua một con sủng vật nhỏ ngoan ngoãn đáng yêu, nghe lời hiểu chuyện.

Tuy hiện tại tình huống hơi phức tạp, nhưng dường như đột nhiên đã thực hiện được hai nguyện vọng?

“Tuy mi là một con chó nhỏ, nhưng cũng rất sạch sẽ,” Đỗ Tam Tư ngứa tay ôm chó con lên đầu gối, chó con tức khắc cao hứng mà lăn lộn, tiếng sủa ẳng ẳng, gâu gâu vừa nhỏ vừa yếu, nghe thật đáng thương, “……Kể ra cũng giống ta.”

Cũng yếu như nhau, ai cũng có thể bắt nạt.

Nàng chớp mắt, vô thức chuyển tầm mắt nhìn cái chân ghế cạnh cửa.

Truyện convert hay : Nông Gia Tiểu Phúc Nữ
Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện