Tiệm Mỳ Nhỏ

Chương 7


trước sau

Edit: Mr.Downer

Vào thời trung học, Lại Thuấn Niên, Ôn Bạch Dụ và Tằng Chi Dịch là bạn học cùng lớp tại một trường cấp ba công lập hàng đầu của thành phố. Khi đó, mọi người chưa có ý thức giai cấp rõ ràng như bây giờ, mà nhân dĩ quần phân (*), ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, tự nhiên thành một nhóm.

(*) Nhân dĩ quần phân có nghĩa đại loại như cá mè một lứa.

Lấy ví dụ như Ôn Bạch Dụ chính là trung tâm của nhóm, đại đa số thành viên là mười người đứng đầu trong trường, hoặc có thân phận thuộc dòng dõi xuất chúng. Những người kia cũng không phải do Ôn Bạch Dụ đặc biệt triệu tập lại, mà là tự nhiên tụ tập xung quanh hắn.

Nhưng mà, Lại Thuấn Niên là một nhân vật đặc biệt trong nhóm nhỏ của Ôn Bạch Dụ. Cậu không thuộc top mười trong trường, thành tích của cậu toàn bét bảng. Cậu cũng không sinh ra trong một gia đình giàu có, cha cậu chuyên bán mì xe đẩy.

Chỉ vì học phí thấp của trường công lập nên cậu mới liều mạng học tập, thật vất vả mới chen chân vào được cổng trường. Nhưng trình độ hai bên thật sự kém nhau quá nhiều, sau khi vào trường cậu càng cố gắng học hành, vì giáo viên thường giảng dạy kiểu “nuôi thả”, giảng bài nhiều chỗ không hiểu nổi, giáo viên nào cũng không giống giáo viên nào, nên học sinh đành phải tự học.

Lúc đầu, Lại Thuấn Niên cùng Ôn Bạch Dụ tụ lại cùng nhau là bởi do vị trí chỗ ngồi. Ôn Bạch Dụ ngồi gần chỗ cửa sổ, Lại Thuấn Niên ngồi kế hắn.

Từ trước đến giờ Ôn Bạch Dụ đều đứng ở vị trí thứ nhất, còn Lại Thuấn Niên thì toàn đứng chót. Có một ngày, thành tích thi môn toán của Lại Thuấn Niên rất tệ, tuy rằng đã sớm đoán trước được kết quả sẽ rất thê thảm, nhưng không ngờ lại thảm đến vậy, cậu cầm bài thi mà muốn phát khóc. Ôn Bạch Dụ ngồi bên cạnh cậu lại đạt điểm tối đa, nên Lại Thuấn Niên đặc biệt hâm mộ đối phương. Sau khi tan học, cậu cầm bài thi của mình đến hỏi Ôn Bạch Dụ phương pháp và kỹ thuật giải đề.

Đó là lần thứ nhất bọn họ trò chuyện.

Ôn Bạch Dụ xưa nay rất ít nói, với giáo viên cũng đều trả lời đơn giản, không dài dòng. Có lần Lại Thuấn Niên gục mặt xuống bàn ngủ, nghe thấy tiếng trò chuyện gần chỗ Ôn Bạch Dụ. Tằng Chi Dịch nói rất nhiều, còn những người khác tình cờ xuyên vào hai, ba câu, chỉ có riêng Ôn Bạch Dụ trước sau im lặng, không nghe thấy hắn phát ra bất kỳ âm thanh gì. Lại Thuấn Niên cũng bởi vậy nhận định Ôn Bạch Dụ là một người rất khó để giao tiếp cùng.

Cho nên lúc cậu dò hỏi Ôn Bạch Dụ, đều ôm tâm lý sẽ bị ăn “bơ”.

Nhưng không ngờ, Ôn Bạch Dụ không những trả lời Lại Thuấn Niên, mà còn chỉnh sửa bài thi của cậu và chỉ cậu cách giải đề.

Có người giúp đỡ, nên sau đó Lại Thuấn Niên thường hay hỏi bài Ôn Bạch Dụ. Cậu thật sự không giỏi môn số học nên rất cần người chỉ chỗ sai cho. Có lẽ bởi vì ít nói, chỉ bảo của Ôn Bạch Dụ đơn giản hơn nhiều so với giáo viên, trọng điểm cậu đều nghe hiểu được. Cho nên dù thế nào, cậu cũng không muốn mất đi người bạn này.

Ôn Bạch Dụ dạy cậu làm bài, Lại Thuấn Niên rất muốn báo đáp hắn, nhưng cậu lại không có tiền, chỉ có thể tự làm mấy món điểm tâm nhỏ mang đến trường cho Ôn Bạch Dụ. Phần lớn đều là các món liên quan đến bột mì, vì cậu không có nhiều dụng cụ, chỉ có bột mì là nhiều nhất. Lại Thuấn Niên tặng điểm tâm, Ôn Bạch Dụ nhận lấy, cũng nhanh chóng ăn hết.

Việc này đối với Lại Thuấn Niên mà nói là cổ vũ rất lớn. Sau đó, cậu càng thêm nghiêm túc nghiên cứu các loại điểm tâm, làm cho cha cậu mắng cậu lãng phí bột mì nhưng cậu cũng không dừng lại.

Đối với người ngoài, việc Lại Thuấn Niên tặng điểm tâm chính là hành động lấy lòng Ôn Bạch Dụ. Mà có lẽ chính là từ khi đó, sùng bái dần dần biến chất, tình cảm của Lại Thuấn Niên đối với Ôn Bạch Dụ trở nên không đơn thuần.

Nhưng Lại Thuấn Niên là một người không biết che dấu, tỉnh tỉnh mê mê ái mộ, dễ dàng bị người khác nhìn thấu.

Mà ngay cả như vậy, cậu cùng Ôn Bạch Dụ vẫn duy trì mối quan hệ không mặn không nhạt như trước. Không quan tâm những người khác nói những lời vô tình với cậu, Lại Thuấn Niên tự cho mình là bạn bè của Ôn Bạch Dụ. Ôn Bạch Dụ cũng chưa từng bài xích cậu, thậm chí còn lịch sự mời cậu tham gia hoạt động của nhóm bọn họ, như là chơi bóng, leo núi, câu cá.

Tiếc nuối là, Lại Thuấn Niên cũng không thể tham gia, sạp mì nhà cậu rất thiếu người. Cha cậu buôn bán rất bận bịu, từ thứ hai đến chủ nhật, có thể kiếm tiền một ngày liền kiếm tiền thêm một ngày.

Có lần, Tằng Chi Dịch bọn họ muốn đi câu cá, Ôn Bạch Dụ ở trước mặt tất cả mọi người hỏi Lại Thuấn Niên.

Khi đó, Lại Thuấn Niên là chân chạy vặt, hay giúp bọn họ xuống căn tin mua đồ uống. Lại Thuấn Niên cũng mua cho mình một bình, coi như là phí chạy vặt. Lại Thuấn Niên là một người không chịu thiệt, nếu như người khác muốn sai khiến cậu, vậy thì phải trả giá hợp lý cậu mới chịu đánh đổi. Giống như Ôn Bạch Dụ dạy cậu làm bài, cậu sẽ đối tốt lại với Ôn Bạch Dụ. Chỉ là sau đó tình cảm biến chất, cậu cũng không khống chế được. Lại Thuấn Niên có thể vô điều kiện đối tốt với Ôn Bạch Dụ, thế nhưng với những người khác vẫn bảo trì quan hệ bình đẳng.

Ít nhất cậu cảm thấy được bọn họ bình đẳng.

Mãi cho đến lần kia, Ôn Bạch Dụ mời cậu trước mặt mọi người, lại nghe thấy những lời chế nhạo của người khác.

“Uầy, gọi nó làm cái gì, nó cũng sẽ không đi đâu!”

“Đúng vậy, cậu ta còn phải về nhà trông sạp mì.”

“Hơn nữa tụi mình với nó cũng không phải cùng chung một đẳng cấp.”

Lại Thuấn Niên ôm đồ uống đặt lên bàn. Này vẫn là lần đâu tiên những người đó trước mặt Ôn Bạch Dụ chế nhạo, châm chọc cậu. Lại Thuấn Niên cắn răng nhẫn nhịn, bình tĩnh lại tâm tình mình.

“Ừ, tớ còn phải đi giúp cha tớ, nên tớ không đi được.” Lại Thuấn Niên không dám nhìn về phía Ôn Bạch Dụ, tâm trạng cậu đang rất tệ, rất sợ bị người phát hiện ra cậu đang khổ sở.

“Xem đi, mình nói mà. Nó có lần nào cùng chúng ta đi chơi đâu, lần sau đừng có mời nó nữa.”

“Với lại cậu ta có đi theo thì cũng chỉ ngồi không thôi, cậu ta làm quái gì có đồ đi câu.”

“Đúng vậy”, “Đúng vậy!”

Lời nói của những người tự coi mình là cao nhân, như đao như cắt chém vào tâm cậu, cho thấy cậu với bọn họ có bao nhiêu khác biệt. Đầu Lại Thuấn Niên ngày càng cúi thấp. Trước mặt cậu có một bình đồ uống thuộc về mình, nhưng tâm trạng muốn uống nó đột nhiên không còn nữa.

Ôn Bạch Dụ nhìn Lại Thuấn Niên một lúc, nói với những người khác nói: “Tôi cũng không đi.”

Lại Thuấn Niên khiếp sợ, ngẩng đầu nhìn Ôn Bạch Dụ. Lần này đối phương không nhìn cậu, hắn nhìn vào sách của mình, ai cũng không để ý tới.

Ôn Bạch Dụ từ chối, thật giống như đang giúp cậu nói chuyện. Lại Thuấn Niên bỗng dưng cảm thấy lệ nóng doanh tròng trong nháy mắt.

Sau lần đó, Lại Thuấn Niên liền tránh né đám người kia, tận lực không tham gia các hoạt động có nhóm đấy. Thế nhưng, nếu có thể ở cùng một chỗ với Ôn Bạch Dụ, cậu vẫn miễn miễn cưỡng cưỡng có mặt, ví dụ như làm nhân viên hội thao hoặc ủy viên lễ kỉ niệm thành lập trường.

“Tiểu Niên, có phải cậu không thích bọn họ không?”

“Sao cậu đột nhiên hỏi thế?” Lại Thuấn Niên hỏi ngược lại. Lúc đó bọn họ đang xách bản đồ thế giới mà giáo viên địa lý muốn sử dụng. Ôn Bạch Dụ là học sinh trực nhật, còn Lại Thuấn Niên xung phong giúp hắn.

Đối với câu hỏi ngược lại của Lại Thuấn Niên, Ôn Bạch Dụ im lặng, không giải thích thêm.

Lại Thuấn Niên không muốn nói láo trước mặt Ôn Bạch Dụ, không muốn nói dối đối phương, cho nên thành thật thừa nhận: “Tớ quả thật không thích bọn họ, bọn họ cũng không thích tớ. Tớ…Tớ…Tớ chỉ thích cậu, sau này các cậu có hoạt động gì, tớ liền không tham gia.”

“Thế nhưng, nếu chỉ có một mình cậu, tớ rất nguyện ý tham gia.” Lại Thuấn Niên dừng lại một chút, rồi tiếp tục nói.

Nói xong, cả khuôn mặt Lại Thuấn Niên đều đỏ bừng. Cậu thật sự cái gì cũng đều có thể thẳng thắn với Ôn Bạch Dụ, nên tâm ý của chính mình cũng rất dễ dàng nói ra khỏi miệng, đầu óc cũng hoàn toàn không suy nghĩ, tự nhiên liền thốt lên.

Ma chướng của Lại Thuấn Niên đối với Ôn Bạch Dụ đã sớm có từ lâu, nhưng cậu không ý thức được, ngày càng lúc sâu, lúc quay đầu lại, mới phát hiện mình đã bị cuốn lấy.

“Cậu thích tôi?” Ôn Bạch Dụ nắm lấy trọng điểm, hỏi ngược một câu, trong giọng nói không thấy được đùa giỡn.

Lại Thuấn Niên sợ đến tay chân mềm nhũn, bản đồ thế giới thẳng tắp rơi xuống đất, mở ra giống như tấm thảm.

Ôn Bạch Dụ khom lưng, cuốn bản đồ lại từ khu vực châu Mỹ, Lại Thuấn Niên cũng sau đó phụ hắn cuộn bản đồ, bản đồ là tài liệu giảng dạy, nên chỉ nhỏ hơn một chút so với bảng đen.

“Cậu thích tôi.” Ôn Bạch Dụ lặp lại, lần này không dùng câu hỏi, thay bằng dùng câu khẳng định.

Lại Thuấn Niên dừng lại, một chút sau phản ứng, gật đầu thừa nhận: “Tớ thích cậu.”

“Ừm.” Ôn Bạch Dụ cuộn bản đồ gọn gàng, kêu cậu buộc nó lại.

Ôn Bạch Dụ có ý gì? Lại Thuấn Niên nhìn chằm chằm Ôn Bạch Dụ, không làm gì cả.

“Sau khi cậu biết tính hướng của tôi, mới thích tôi sao?” Khi Ôn Bạch Dụ hỏi cậu, trên mặt không biểu tình.

Lại Thuấn Niên lắc đầu.

“Tôi cũng nghĩ vậy.” Ôn Bạch Dụ gật đầu.

Là sao? Lại Thuấn Niên không hiểu hắn, tâm loạn như ma.

“Cậu có phải là thấy không thoải mái khi bị tớ thích không?” Lại Thuấn Niên khổ sở dò hỏi hắn.

Nếu nhận được đáp án khẳng định, cậu nên làm gì đây? Cậu có chút hối hận chính mình thẳn thắng, cần phải tùy tiện hàm hồ cho qua chứ.

“Chúng ta quen nhau đi.”

Ôn Bạch Dụ trả lời ngoài dự liệu.

Lại Thuấn Niên choáng váng, không kịp phản ứng một lúc.

“Cậu không thích ở chung với bọn họ, tôi sẽ tận lực giúp cậu né đi.” Ôn Bạch Dụ trả lời vấn đề dò hỏi ban nãy.

“Tại sao…. là tớ?” Lại Thuấn Niên mờ mịt.

“Cậu rất tốt.” Ôn Bạch Dụ đơn giản trả lời.

Bởi vì quá mức đơn giản, cho nên Lại Thuấn Niên vẫn luôn có cảm giác không thực.

Nhưng bọn họ xác thực bắt đầu kết giao. Ôn Bạch Dụ bắt đầu đi đến sạp mì nhà Lại Thuấn Niên chơi, Ôn thiếu gia cũng từng ngồi ở bàn ghế vỉa hè ăn mì xe đẩy.

Sau đó, tốt nghiệp trung học, Ôn Bạch Dụ ra nước ngoài du học, bọn họ cũng không vì vậy mà chia tay.

Sau khi Ôn gia sa sút, quan hệ của bọn họ từ đầu đến cuối cũng không đứt đoạn. Vào thời điểm Ôn gia khó khăn nhất, Lại Thuấn Niên vẫn ở bên cạnh Ôn Bạch Dụ cùng hắn đi qua giai đoạn đen tối kia, không rời, không bỏ.

Chỉ là như thế qua nhiều năm, Lại Thuấn Niên không tham gia vào các hoạt động xã giao của Ôn Bạch Dụ, trước sau điệu thấp mối quan hệ với hắn, bảo trì mức độ thân mật, cũng như duy trì một khoảng cách nhất định.

Lại Thuấn Niên không có tự tin với chính mình, mà một năm trôi qua lại đến một năm, bọn họ cứ như vậy đi tiếp một đường.

Nhưng mà kể từ khi anh có cửa tiệm của riêng mình, quan hệ của bọn họ tựa hồ càng thêm xa lánh rất nhiều. Ôn Bạch Dụ bận rộn công việc, quán mì nhà anh cũng là mở cửa mỗi ngày. Hai người đều bận bịu, mỗi tháng cũng chưa chắc có thể gặp nhau một lần.

Thu nhập của tiệm Lại Thuấn Niên rất ổn định, nhưng cũng chỉ đủ chi tiêu cuộc sống hàng ngày (*), vì vậy anh cũng đối xử với chính mình cùng với tình cảm của Ôn Bạch Dụ như thế. Bọn họ đều không còn thuộc cái tuổi đối với tình yêu sẽ dâng trào cảm xúc mãnh liệt, giống như vậy mối quan hệ không mặn không nhạt này còn có thể duy trì bao lâu, anh quả thực không có lòng tin.

(*) Cảm ơn bạn đã giải thích giúp mình khúc này: “Ý nói là anh ấy làm ra được tiền, nhưng cũng chỉ là vừa đủ. Kiểu sống được ngày nào hay ngày ấy, không có thừa thãi để sống ăn ngon mặc đẹp phung phí được. Đối với tình cảm thì ảnh vẫn luôn tự ti, không dám chắc về tương lai của cả hai. Nên cũng là yêu thương, bên nhau được thêm ngày nào hay ngày ấy. Không dám hy vọng nhiều”

Truyện convert hay : Nữ Thần Tới Cửa Quý Tế Triệu Húc

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện