Thông tin truyện Ti Mệnh

Ti Mệnh

Lượt xem:

211

Trạng thái:

Hoàn thành

Nguồn Truyện:

Truyện 247
Website không giữ bản quyền truyện,để báo cáo bản quyền vui lòng email về [email protected]
Đánh giá: 9/10 từ 13523 lượt

REVIEW TI MỆNH


Tác giả: Cửu Lộ Phi Hương
Thể loại: Cổ đại, huyền huyễn, tu tiên, nam chính là rồng có hơi trung khuyển x nữ chính quyết đoán miệng lưỡi không ngán ai, có ngược có ngọt, thâm tình, cảm động, hài hước, HE.
Độ dài: 60 chương + 3 PN
Tình trạng: Hoàn - đã xuất bản và đang được chuyển thể thành phim. 
Rồng vốn là một loài thần thú thượng cổ, nhưng chỉ vì một lời tiên đoán rằng sự tồn tại của loài rồng sẽ là một mối nguy hại cho muôn dân mà Thiên giới đã truy sát, cả tộc bị diệt. 
Trường Uyên là con ấu long duy nhất còn sót lại của Long tộc, nhưng từ nhỏ chàng đã bị nhốt ở Vạn Hồi Chi Khư. Vạn Hồi Chi Khư là một nơi tách biệt với thế gian, không có ngày và đêm, không còn bất kỳ sự sống nào khác, chỉ bao trùm bóng tối tĩnh mịch. Trường Uyên bị giam giữ tại nơi đây rất lâu, cô độc trong đêm đen hàng vạn năm. Nhưng đến một ngày, tại Vạn Hồi Chi Khư lại xuất hiện một nữ tử.
Nàng là Ti Mệnh, là Ti Mệnh Tinh Quân tại Cửu Trùng Thiên có nhiệm vụ cai quản mệnh cách của con người. Nàng đã đem lòng yêu Thiên Đế cao cao tại thượng, nhưng tình cảm của nàng lại chẳng được đáp trả. Ti Mệnh đau buồn đã uống rượu quá chén mà trót chìm vào cơn say ngàn năm. Trong lúc nàng ngủ say ấy, thần thức của nàng đã đi lạc để rồi mắc kẹt tại Vạn Hồi Chi Khư. Tại nơi chẳng có lấy một tia sáng này, Ti Mệnh và Trường Uyên đã hội ngộ, bầu bạn với nhau, cùng nhau chờ thời gian trôi, chờ ngày rời khỏi nơi này.
Ti Mệnh là người viết nên số phận của mỗi con người nơi nhân thế, vì vậy vốn hiểu biết của nàng vô cùng rộng, khác hẳn với Trường Uyên chưa từng nhìn thấy ánh sáng, nàng ở bên cạnh chàng, kể cho chàng nghe về những gì mình biết, về những thứ mà nàng từng biết, về thế giới bao la đẹp đẽ ngoài kia mà chàng chưa từng được trông thấy. 
Cả hai đã bầu bạn bên nhau, thấu hiểu đối phương, trở thành bằng hữu của nhau. Để rồi sau khi Ti Mệnh có thể rời khỏi Vạn Hồi Chi Khư, nàng đã viết tiếp một mệnh cách về cuộc đời của chính mình khi hạ phàm.
Ti Mệnh hạ phàm, đầu thai làm Nhĩ Sanh, uống một chén canh Mạnh Bà, đương nhiên ký ức cũ cũng quên hết sạch.
Nhĩ Sanh vừa sinh ra đã mang số mệnh rằng sẽ cô độc cả đời. Phụ mẫu nàng mất sớm, từ nhỏ đã bơ vơ không nơi nương tựa. Nhĩ Sanh sống tại một thôn làng nhỏ, trong mắt thôn dân nơi đây, Nhĩ Sanh là một đứa nhóc cô nhi nghịch ngợm phá phách. Nhưng thật ra nàng lại chính là người sợ cô đơn hơn bất cứ ai.
Nhĩ Sanh tình cờ nhìn thấy một nam tử bị thương ở nơi rừng sâu, nàng liền ra tay cứu giúp. Nam tử này chính là Trường Uyên vừa thoát ra khỏi Vạn Hồi Chi Khư và hóa thành hình người. Trường Uyên dung mạo xuất chúng, tiểu cô nương Nhĩ Sanh mới mười bốn tuổi vừa nhìn liền yêu thích, quấn quýt bên Trường Uyên mãi không rời, luôn miệng nói bản thân muốn trở thành thê tử của chàng.
Nhĩ Sanh tuy là hạ phàm, mất hết ký ức cũ, nhưng trên thân thể có lưu lại ấn ký Ti Mệnh, cũng vì vậy mà Trường Uyên nhận ra Nhĩ Sanh chính là bằng hữu duy nhất. Trường Uyên và Nhĩ Sanh lại lần nữa bầu bạn ở nơi nhân thế, chàng dạy nàng tu luyện, dạy nàng pháp thuật, dạy nàng viết chữ. Phương thức ở chung của Trường Uyên và Nhĩ Sanh cũng tương tự như ở Vạn Hồi Chi Khư năm nào, vẫn là Nhĩ Sanh luôn miệng nói, Trường Uyên ở bên cạnh im lặng lắng nghe.
Nhân kiếp này của Nhĩ Sanh cũng chẳng yên bình là mấy, từ nhỏ đã bơ vơ chẳng có thân nhân bên cạnh, sau khi gặp được Trường Uyên cứ ngỡ đã tìm được người đồng hành một đời nhưng biến cố cứ liên tục diễn ra, hết nạn dịch tang thi hoành hành, lại có thiên binh thần tướng đến truy đuổi kẻ trốn khỏi Vạn Hồi Chi Khư là Trường Uyên. Nhĩ Sanh và Trường Uyên quãng thời gian bên nhau đã chẳng lâu, nay lại phải lạc nhau giữa nhân sinh rộng lớn. 
Nhĩ Sanh lạc mất Trường Uyên, nàng luôn dốc sức tìm kiếm chàng, Nhĩ Sanh tu tiên, gia nhập môn phái Vô Phương để bản thân có thể mạnh mẽ hơn, chỉ có khi nàng có năng lực thì nàng mới có thể tìm được Trường Uyên. 
Thời gian thấm thoắt trôi, đến khi Trường Uyên tái ngộ cùng Nhĩ Sanh, thì tiểu cô nương ngày nào đã trở thành thiếu nữ mười bảy. 
Năm ấy Trường Uyên bị thiên binh thần tướng truy đuổi, vốn tưởng chàng sẽ dễ dàng đối phó, nhưng không ngờ Thiên Đế lại đích thân xuống bắt chàng. Cả hai cá chết lưới rách, Thiên Đế trọng thương, mà Trường Uyên cũng bị đánh đến nỗi không thể hóa thành hình người được nữa. 
Trường Uyên bất đắc dĩ ở trong hình hài trông như một con rắn nhỏ đến tìm Nhĩ Sanh, nào ngờ Nhĩ Sanh lại không nhận ra chàng, còn thỉnh thoảng bắt nạt, lại còn đuổi “rắn nhỏ” Trường Uyên đi. Trường Uyên cứ thế không lộ diện, âm thầm ở bên Nhĩ Sanh một tấc không rời.
Đến khi chàng có thể hóa thành hình người, đường đường chính chính đến bên cạnh nàng, những tưởng cả hai sẽ có thể có khoảng thời gian yên bình, có thể cùng nhau đi du sơn ngoạn thủy, có thể nhìn ngắm nhân gian rộng lớn. Thế nhưng Nhĩ Sanh lại bị kẻ ác mưu hại, ép nàng nuốt tà vật, để rồi trong thân thể nàng lại xuất hiện tà khí, điều này cũng đồng nghĩa Nhĩ Sanh có thể đọa ma bất cứ lúc nào.
Nhĩ Sanh dần dần mất kiểm soát, nàng rất nhiều lần vì bảo vệ Trường Uyên mà nảy sát tâm, để rồi mất khống chế mà tàn sát rất nhiều mạng người. Nhĩ Sanh sợ hãi, những người trong môn phái Vô Phương trước kia nàng từng thân thiết giờ lại muốn truy sát nàng, nhưng nàng không muốn chết. Nàng muốn sống để được chuộc tội, nàng còn muốn ở bên cạnh Trường Uyên. Trường Uyên thì vẫn luôn ở bên cạnh và bảo vệ nàng, luôn tôn trọng sự lựa chọn của Nhĩ Sanh, chỉ cần nàng muốn, chàng đều sẽ ủng hộ và giúp đỡ nàng.
Đối với Trường Uyên, tình cảm của chàng đối với Ti Mệnh và đối với thân phận Nhĩ Sanh có chút phức tạp. Ti Mệnh là bằng hữu duy nhất của chàng, nàng am hiểu sự đời, thấu tình đạt lý, nàng thích Thiên Đế, nàng đối xử với Trường Uyên vô cùng đúng mực, là bằng hữu thân thiết không hơn không kém. 
Nhưng Nhĩ Sanh thì lại khác, nàng luôn miệng nói muốn gả cho chàng, nàng gọi Trường Uyên là phu quân, luôn nói với chàng về cuộc sống tương lai. Nhĩ Sanh rất thích Trường Uyên, nàng coi chàng là người thân duy nhất. Trường Uyên đương nhiên cũng chẳng thể kìm được lòng mà động tâm với Nhĩ Sanh. 
Thế nhưng chàng vẫn luôn biết, rồi kiếp nhân sinh ngắn ngủi này qua đi, nàng sẽ lại trở về làm Ti Mệnh Tinh Quân tại Cửu Trùng Thiên, nàng sẽ đi tìm Thiên Đế mà nàng luôn yêu. Vì vậy Trường Uyên rất trân trọng khoảng thời gian mà mình có thể ở bên cạnh nàng như thế này.
Vậy mà, trời có bao giờ thuận lòng người. Nhĩ Sanh hoàn toàn rơi vào ma đạo, trở thành cỗ máy giết người không gớm tay. Trường Uyên đã phải tự tay giết người mình yêu, kết thúc mọi chuyện.
Kiếp nhân sinh mà chàng luôn trân quý ấy, lại phải tự tay mình đặt dấu chấm hết.
Nhĩ Sanh chết đi, Trường Uyên cũng tình nguyện quay về Vạn Hồi Chi Khư, bởi trên nhân gian này, đã chẳng còn gì khiến chàng lưu luyến nữa rồi…

Ti Mệnh tỉnh lại sau cơn say ngàn năm, nàng cảm thấy bản thân đã ngủ lâu tựa cả kiếp người. Nhưng nàng lại chẳng hề nhớ gì cả. Ngay sau đó, người mà nàng vẫn luôn tâm niệm - Thiên Đế lại bất ngờ đem sính lễ hỏi cưới nàng, nhưng kỳ lạ là giờ đây, nàng lại chẳng hề cảm thấy vui mừng.
Liệu Ti Mệnh sẽ trở thành Thiên Hậu mà nàng vẫn hằng mong ước, hay sẽ lại nhớ lại chuyện xưa mà đi tìm Trường Uyên? Mời mọi người hãy đọc truyện để tìm câu trả lời nhé.

Ti Mệnh có thể xem là phần tiếp theo của “Tình kiếp Tam Sinh”, nếu bạn đã đọc “Tình Kiếp Tam Sinh” rồi thì mình nghĩ bạn nên thử đọc “Ti Mệnh”, cả hai truyện có liên quan với nhau khá chặt, cặp đôi Mạch Khê x Tam Sinh xuất hiện ở bộ này khá nhiều, dù chủ yếu là để phát cơm chó :v
Nhân vật mình khá ấn tượng là nhân vật Thiên Đế. Thiên Đế và Ti Mệnh lớn lên cùng nhau, Ti Mệnh đem lòng thầm yêu Thiên Đế, đến khi nàng thổ lộ lòng mình thì hắn lại cự tuyệt, khiến nàng đau khổ uống say rồi ngủ ngàn năm, từ đó gặp được Trường Uyên. Đến khi Thiên Đế biết được việc thần thức của Ti Mệnh tự ý hạ phàm, đã vô cùng tức giận, hùng hổ đi đánh ghen với Trường Uyên, sau đó lại bị Trường Uyên đánh cho trọng thương trở về. Thiên Đế thần thông quảng đại, những chuyện của Nhĩ Sanh dưới nhân thế hắn đều biết cả, để rồi khi Nhĩ Sanh chết, Ti Mệnh tỉnh giấc, hắn đã rút hết ký ức của nàng về Trường Uyên. Sau đó, là cầu hôn nàng. 
Mình cảm thấy Thiên Đế thật sự có tình cảm với Ti Mệnh, chứ không hẳn chỉ là vì không chịu được người thích mình lại đi thích người khác, nhưng vì nhận ra tình yêu muộn màng, nữ tử mà hắn yêu cũng chẳng nguyện chờ đợi nữa rồi.
Chỉ một bài review hơn nghìn chữ thế này thật sự không thể lột tả được hết cái hay của truyện, mình thật sự khá ấn tượng với “Ti Mệnh”, nên rất nhiệt liệt đề cử cho mọi người ạ, hãy cùng đọc và cảm nhận với mình nhé.
 


Advertisement

Danh sách chương

Bình luận truyện