Thuyết Tán Tỉnh Cậu.

Love Actually - Part 2


trước sau

Cái giọng mỉa mai chính hiệu ‘’thằng Too’’, thành viên VIP của băng dữ dội, chủ nhân của kiểu tóc phong trần, dài đến nổi phải cột thành cái đuôi ngựa phía sau. Hôm nay nó mặc đồng phục sinh viên ngắn tay, và như mọi hôm, lại không thắt cà vạt. Thật ra thì từ hồi nam hai, chẳng đứa nào trong nhóm thắt cà vạt.

Thằng Too có tài, đặc biệt là chụp ảnh, trong khóa khó ai ăn được nó khoản này. Nhưng cái dảnh dữ dội của nó không đến từ tài năng mà là ở khẩu vị chụp ảnh. Bởi vì ngài Too đây chỉ chụp ảnh sexy, đặc biệt là những em gái ngực bự. Ảnh thiện nhiên, cảnh vật, cây cối gì đó đừng bao giờ đến hỏi nó, thằng này chỉ biết duy nhất lấy góc mặt với góc ngực thôi.

Sở trường là ăn lắm, ở dơ nhưng con gái vẫn bu theo hàng đàn vì cái dảnh chàng trai phong trần lãng tử hiếm có khó tìm. Bộ sưu tập ảnh chụp của nó toàn các em gái xinh xắn mà đa phần từng là bồ cũ của nó.

‘’Ờ, xin lôi, hôm qua thợ sửa ống nước xong hơi muộn.’’ Tôi nói trong lúc ngồi xuống ghế, ngay trước khi người nãy giờ cắm cúi ăn đối diện chợt ngước mặt lên hỏi.

‘’Sửa ống nước hay sửa điều hòa trong truyền thuyết đấy hả?’’

‘’Thằng khốn Bone.’’

‘’Ha ha, của tao cũng khốn lắm nhé ngài Third.’’

Cái thằng miệng chó này tên ‘’Bone’’, một trong những ‘nhà sáng lập’ băng dữ dội. Thật ra nó thân với thằng Kai còn hơn tôi nữa, dính nhau như hình với bóng, giả như thằng Kai có bảo nó xuống địa ngục chắc nó cũng ừ.

Thằng Bone da ngăm, là đứa duy nhất trong nhóm cắt đầu đinh, mặt mũi sặc mùi trai đểu cộng thêm cái tính gợi đòn làm biết bao người lọt hố.

Nó thích tán gái, nhưng cũng lạ là nó chưa từng chủ động theo đuổi ai. Không phải nó đang đợi tình yêu đích thực đâu, bởi các em gái chả bao giờ cho nó cơ hội thôi. Chưa kịp tán các em đã tự nhao đến rồi.

‘’Rồi ngài công tử Khunpol vẫn chưa đến à?’’

‘’Ai biết, chắc là bạn em nào nên dậy trễ rồi.’’

‘’Bận em nào hay đến kì?’’ Thằng Too bổ sung.

‘’Chúng mày cũng một chín một mười thôi. Kệ nó.’’ Cho qua, không muốn nhắc tới tí nào….

‘’Đang nhắc tao à?’’

Thắp hương muỗi cũng lên. Cái thằng mang tông giọng trầm thấp đó đang đi thẳng tới bàn làm tôi với hai đứa kia phải ngoảnh lại nhìn. Hôm nay thằng Kai mặc đồng phục sinh viên tay dài, tay áo xắn lên một nửa phối với cái quần jean con cưng của nó, mỗi cái sơ sơ mấy chục nghìn bath. Nó từng khỏe với tôi là mặc vào đảm bảo phần dưới sẽ cực kì quyến rũ. Cũng phải, phần dưới của nó ngày nào cũng vô cùng quyến rũ, quyến rũ tất cả mọi giới.

Tôi biết hết mọi thứ liên quan đến thằng Kai. Lần mộng xuân đầu tiên trong đời, bạn gái đầu tiên, lần thất tình đầu tiên và vô vàn thứ riêng tư tôi đều biết hết. Nó sở hữu thân hình thon dài, da trắng nhờ dống máu lai Trung, nhưng nhìn vào kiểu tóc và phong cách ăn mặc của nó thì chẳng thấy tí liên quan gì đến mấy từ ‘con lai Trung Quốc’ này cả.

Nó vang dảnh dữ dội trong lĩnh vực lãng tử, đào hoa, may còn kéo lại được vẻ ưa nhìn và nhiều tiền. Trông có vẻ hoàn hảo đấy nhưng thật chất nó chính xác là một thằng ngu, đặc biệt là với những chuyện không nên ngu.

‘’Tới vừa đúng lúc, Kai. Nào lại đây bạn phỏng vấn tí nào, nhanh lên.’’ Vừa đủ mặt là đề tài gái gú lại được khai quật lên nhanh chóng.

‘’Phỏng vấn cái gì chứ?’’

‘’Tối qua chấm mút được tí nào chưa?’’ Thằng Bone hỏi, vô tình đâm thẳng vào tim tôi một nhát, chính diện.

‘’Không có.’’

‘’Hả, ăn hại.’’

‘’Tao phát hiện ra em nó đang qua lại với người khác, mày biết thừa tao không muốn ngồi ghế dự bị còn gì.’’

Phải! Ai chẳng biết thnagừ Kai khá tự tin với độ quyến rũ của mình, nó tìm đến ai hầu như chưa bao giờ bị từ chối. nên nếu để nó biết người đến thả thính chỉ để cho nó vào hàng dụe bị thì…

Đừng mơ lần sau gặp mà nó tiếp chuyện.

‘’Rồi giờ sao?’’

‘’Đá thôi, hỏi gì nữa. Còn bảo là đàn anh đó cũng rất tốt. Ờ… còn không tốt được à, nam khôi trường cơ mà.’’ Nó trầm giọng chửi thề, lâu lắm rồi mới thấy bộ dạng này của nó.

‘’Nam khôi trường thì sao, nam khôi cũng nhiểu loại cặn bã mà.’’ Tôi động viên dù lòng muungừ thầm khi thấy nó không tiến lên được với em gái kia.

‘’Không giống mày nhỉ, chẳng là cái gì cũng cặn bã như thường.’’

‘’Khốn nạn.’’ Tôi cực kì ghét thằng Too, chuyện quài gì cũng móc mỉa nhau cho được.

Tôi là thành viên thứ tư của băng dữ dội. Ban đầu chính tôi cũng thắc mắc mình dữ dội chỗ nào? Nhưng sau khi tham khảo ý kiến đàn em khóa dưới và bạn bè, ai cũng đều trả lời rằng tôi dữ ở chỗ rất biết cách làm tổn thương trái tim người khác.

Thật ra từ năm nhất đã có rất nhiều người muốn làm quen với tôi, thậm chí cố tiếng thêm vài bước nhưng cuối cùng đều bị tôi từ chối. Nhờ vậy mà ai ai cũng chỉ thẳng mặt mắng rằng chính tôi đã làm tổn thương họ.

Nếu không phải tại tôi thích thằng Kai thì giờ tôi đã hơn trăm cô bồ rồi, thằng khốn!

Khi yêu hoặc thích ai đó tôi thường không thể hiện cảm xúc của mình ra bên ngoài, cũng không bao giờ kể lể với ai, miệng tuyệt đối kín như bụng. Nếu quan sát thấy tình hình không khả quan, người đó không thích tôi, tôi cũng sẽ không mạo hiểm đi tỏ tình, giống như tình trạng của tôi và thằng Kai bây giờ.

Vì nếu cậu ấy chưa sẵn sàng để dùng lại hay tiếp nhận tôi thì biết đâu tôi sẽ đánh mất cậu ấy.

‘’Nay cúp học không?’’ Thằng Kai hỏi ngắn gọn, làm ba người chúng tôi quay sang nhìn nhau.

‘’Ờ, cũng tốt, tao không muốn học tiết của Sompong.’’

‘’Tao nữa.’’

‘’Ờ, cúp thì cúp.’’

Bốn đứa chúng tôi đã thân đến đọ tâm linh tượng thông, suy nghĩ tượng đồng. Mỗi lần đứa nào đề nghị trốn tiết là y như rằng bùm học cả nhóm chứ tuyệt không đứa nào phản đối mà lên lớp đơn côi. Ờ, đúng là cạn lời.

Học xong buổi sáng, chúng tôi cùng bụng học rồi đi dạo loanh quanh trong trung tâm thương mại cho thư thái tinh thần. Ăn cơm, tia gái, share facebook, vui vẻ add thêm Line các em gái. Gần tối muộn thì chia tay, đường ai nấy đi, mỗi người đều có hẹn riêng, còn mỗi tôi với thằng Kai ngồi thẫn mặt nhìn nhau.

‘’Third.’’

‘’Gì?’’

‘’Đi cắt tóc đi, tao muốn thay đổi chút.’’ Dù nó không nói nhưng tôi đoán chắc nó còn bực chuyện em gái kia. Tôi thì trước giờ chẳng từ chối nó chuyện gì, cũng gật đầu rồi theo nó tới tiệm làm tóc.

Tóc thằng Kai dài vì nó đang nuôi tóc đọ với thằng Too để thực hiện nhiệm vụ chinh phục cái quần què gì đó. Nhưng hôm nay nhìn nó vẫn cứ khang khác.

Gà gật trong tiệm làm tóc cả tiếng đồng hồ, cuối cùng khi nó đứng dậy thì thằng Kai trước đây đã biến mất không còn dấu vết.

‘’Thế nào?’’ Nó nhướng mày hỏi tôi.

‘’Chỉ số cặn bã tăng vọt gấp trăm lần.’’ Tôi nhìn nó chăm chú tưởng như nuốt luôn được vào bụng, tại nhìn không quen hay tại nó thay đổi nhanh quá mà tôi cảm thấy thế giới quanh mình đang chao đảo dữ dội.

Đã không còn chàng Khunpol với quyết tâm để tóc dài phong trần lãng tử, chỉ còn lại một thằng Kai nguyên cái mặt lưu manh, đểu cáng mà thôi.

Chẳng biết nó trình bày ý tưởng với tiệm thế nào, nhưng giờ xuất hiện trước mắt tôi đây là một cậu chàng bad boy với phần undercut cao cộng thêm vài đường cạo thẳng thớm. Khuyên tai màu đen trên ba lỗ xỏ lộ ra căng tăng thêm phần cuốn hút, làm nhân viên trong quán khen nó lên tận mây.

Nào là em đẹp trai thế này, cắt đẹp thế kia. Ờ! Thừa nhận, cũng được đấy.

‘’Đi xem phim đi.’’

‘’Hả?’’ Nó rủ không hề báo trước làm tôi bất ngờ.

‘’Đi xem phim đi, cắt tóc xong tâm trạng không tệ.’’

Ngày mai mày lại sẽ đi tán em khác thôi, tao biết thừa. Nhưng tôi là Third, là một Third đơn phương thích Kai và chưa hề từ chối nó bao giờ.

‘’Thì đi.’’

‘’Hôm nay có phim gì chiếu rạp nhỉ?’’

‘’Không biết, đi xem suất chiếu trước đi.’’

Rốt cuộc chúng tôi cũng mua vé vào rạp. Đã là suất chiếu cuối nên rạp cũng không quá đông, cả hai lại chọn ghế E9 và E10 quen thuộc như mọi khi. Chúng tôi chọn một bộ phim tình cảm hài hước của Anh vì đang chán mấy thể loại còn lại.

Vào rạp thì chúng tôi làm gì, xem chứ làm gì nữa, xem trong im lặng, chiếu đến phần dảnh đề, chúng tôi xem cả dảnh sách tổ sản xuất và hôm sau sẽ tranh luận xem phim đó hay hay không. Xem xong thằng Kai sẽ ghi chú tất cả mọi thứ vào sổ tay còn tôi sẽ lưu lại bằng video và đăng lên Youtube, dù kênh ‘’Movie Cee Ver (Họi những người yêu thích phim – Movie Favorite)’’ cũng chả được mấy ai theo dõi.

‘’Bỏng ngô này.’’ Bàn tay lớn chìa hộp giấy cho tôi, trong lúc màn hình đang chiếu quảng cáo.

‘’Cầm đi, tao lười.’’ Tôi đáp gọn còn nó thì hỏi tiếp.

“Vị phô mai hay ngọt?’’

‘’Phô mai.’’ Vừa dứt lời, nó tọng luôn một nắm bỏng ngô vị phô mai vào miệng tôi. Chúng tôi toàn vậy, nó tọng bỏng ngô cho tôi, tôi đút nước cho nó như những cặp tình nhân, nhưng lý do thì chẳng được lãng mạn thế đâu.

Mua xong ăn không hết, phí!

Thế làm sao cho hết? Nó bảo cố thì tôi cũng đánh, sau đó chúng tôi cứ ra sức nhét vào mồm nhau, lắm khi phát nghẹn nhưng được cái lần nào cũng hoàn thành chỉ tiêu.

‘’Bắt đầu rồi, giống phim Vương Gia Vệ thật.’’

‘’Ờ.’’

Chúng tôi bắt đầu im lạng xem phim. Dù trong rạp cũng chẳng mấy ai, thỉnh thoảng hai đứa cũng chỉ quay sang trao đổi với nhau vài câu rồi lại tiếp tục chú tâm xem phim.

Phim kể về câu chuyện của một nữ sinh thầm thích bạn thân của mình nhưng không dám nói ra. Chết tiệt! Giống y chang tình cảnh của tôi bây giờ, căng xem căng nhập tâm, đối lập với thằng Kai căng xem căng bực vì nhân vật phi logic quá.

‘’Chán nữ chính ghê.’’

‘’Lại gì nữa?’’ Tôi hỏi.

‘’Nữ chính ngậm hột thị à?’’

‘’…’’

‘’Thích thì nói đi, bí mật làm cái quài gì.’’

Tôi lập tức quay sang nhìn nó.

‘’Mày nghĩ vậy thật à?’’

‘’Chứ sao. Không nói rồi thằng nam chính có biết không? Không nói rồi thì ai biết nó muốn gì mà chiều? Đúng là thần kính.’’

‘’Nhưng cũng có thể cô ấy không muốn mất người kia, hai người này vốn là bạn mà.’’ Cứ như nói chính mình vậy, chết tiệt thật. Thằng đạo diễn chắc đi guốc trong bụng tôi, căng nghĩ lại căng rầu muốn khóc.

‘’Cũng phải thử chứ, còn hơn cứ im ỉm như vậy.’’

‘’Vậy à.’’ Thằng Kai từng tuyên bố sẽ không boa giờ thả thính bạn bè hoặc người cùng khoa, vui thay tôi lại dính cả hai, nhưng lần này tôi lại muốn mạo hiểm, dù ai biết có thành công hay không?

Được rồi. Nếu mày đã nói thế, nếu mày đã nói rằng tao nên cố gắng, vậy thì…

Tao sẽ tỏ tình với mày.

Tôi nghĩ nát óc làm cách nào để bày tỏ với thằng Kai vừa chân thành vừa không chọc nó giận. Tư liệu tham khảo cũng chỉ từ mấy bộ phim tôi thường mua về để trong phòng. Ngồi xem hoa hết cả mắt ba ngày liên tục đến khi tôi thấy một bộ phim tên ‘Love Actually’, phủi phù bụi, xem lại lần nữa.

Phim kể về câu chuyện của một chàng trai yêu nhầm người yêu của bạn thân mình, cái kết là một tình yêu không trọn vẹn. Vốn dĩ là một bộ phim có kết thúc buồn nhưng cũng là một câu chuyện buồn đẹp đẽ.

Tôi lục lai toàn bộ kỉ niệm liên quan tới thằng Kai, album ghi lại toàn bộ khoảng khắc giữa tôi với nó, sổ lưu niệm dán đầy cuống vé xem phim, cẩn thận ghi lại cả cảm nhận, trong máy tính thì đầy những tập phim ngắn từng làm cùng nhau hồi năm nhất.

Mọi thứ về nó tôi đều giữ cẩn thận.

Cốc, cốc, cốc.

Tiếng gõ cửa vang lên làm tôi giật mình, vội vàng hỏi:

‘’Ai đó?’’

‘’Tao.’’ Người bên ngoài trả lời.

‘’Too hả?’’

‘’Ờ, mở cửa đi.’’ Vừa biết thằng quý hóa ghé thắm, tôi vội vàng đá tất cả mọi kỉ niệm liên quan tới thằng Kai xuống gầm ghế sofa rồi tiện tay nhét luôn cuốn album dưới tấm chăn mỏng. Sắp xếp ổn thỏa đâu vào đấy tôi mới đi ra mở cửa.

‘’Lề mề thế thằng kia.’’ Nó nhân mặt khó chịu rồi bước vào phòng, ngồi xuống sàn, lưng dựa vào ghế sofa, mắt nhìn tôi không chớp.

‘’Trễ vậy còn qua tìm tao làm gì?’’

‘’Phòng mày giấu vàng à, sao tao không được tìm tới mày?’’

‘’Nghiệp quá mày.’’ Vàng thì không nhưng lắm thứ còn quý hơn vàng, thế nên lựa lúc khác mà làm phiền được không.

Ba người trong băng dữ dội ở cùng chung cư nhưng khác tầng, riêng thằng Kai được mẹ nó mua cho một căn ở riêng nhưng xa lắc xa lơ. Lúc rảnh, hai thằng kia thích qua gõ cửa phòng tôi, mục đích thì vô vàn, nào là tán chuyện gái gú, chép bài tập, làm báo cáo, rủ xem phim, ăn chùa ăn chực chưa kể cài ké luôn cả nhà vệ sinh.

Hôm nay thì không biết thằng Too tính qua làm gì.

‘’Có việc bẩm báo, không việc bãi triều, nhanh tao không tiễn.’’

‘’Tao mượn máy tính, máy tao vừa hỏng rồi.’’

‘’Chết tiệt.’’ Nó than máy có vấn đề cả tháng nay mà không chịu đem sửa, lì lợm dùngc ho cố vào rồi nó quá cố luôn đó thấy không?

Sinh viên ngành điện ảnh một ngày không thể sống thiếu máy tính, hầu như tất cả các loại bài tập đều dùng đến nó. Thằng Too có một máy tính bàn cộng thêm đứa laptop con cưng. Tuần trước, em Macbook của nó lại vừa đến nhờ nhà ông thợ sửa máy trong studio. Giờ tay không laptop, không máy tính, nó mới mặt tới tìm tôi.

‘’Nhanh nào, mấy em đang đòi hình, tao còn phải chỉnh ảnh nữa.’’

‘’Học mà nhiệt tình thế này có phải hay hơn không.’’

‘’Học thì chỉ được lên lớp, yêu còn được len giường cơ, mày nghĩ xem cái nào cần được đầu tư nhiều hơn?’’ Buồn nôn, tôi cũng chưa sthấy nó thật lòng yêu ai bao hiờ, toàn là qua đường còn gì.

‘’Thế lấy laptop của tao mà dùng.’’

‘’Ờ.’’ Thằng Too lấy máy. Nhưng đưa máy tính lên tôi mới nhớ ra còn đang mở các tập tin lưu trữ kỉ niệm của thằng Kai.

Thôi xong!

Truyện convert hay : Chiến Thần Trở Về

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện