Thủy Hỏa Giao Dung - Bằng Y Úy Ngã

Chương 50


trước sau

Advertisement

Editor: nhatientri
Beta: Phanh_97


Trong phòng ngủ, ngọn đèn mờ nhạt, quần áo trên người Cố Úc Diễm đã có chút biến hình.
Chăn trên giường đã rơi xuống mặt đất hết phân nửa, điều hòa vẫn đang bật, trên gra giường có nhiều nếp uốn, mà ở trên đó, Cố Úc Diễm nghiêng thân mình gắt gao ôm Tần Thanh Miểu, một cái rồi lại một cái hôn dừng lại trên mặt nữ nhân đang mệt đến cực hạn, thanh âm ôn nhu, "Miểu Miểu...Miểu Miểu..."
"Chăn...". Thanh âm có chút suy yếu, Tần Thanh Miểu giật giật thân mình, vẫn là cảm thấy không có nửa điểm khí lực, "Tôi muốn ngủ".
"Hảo..". Lập tức dùng chân móc cái chăn đã gần rơi hoàn toàn xuống đất, sau đó đắp lên người của mình và Tần Thanh Miểu, Cố Úc Diễm ôm nàng, tiếp tục nhẹ nhàng dỗ dành, "Mau ngủ đi, em ở trong này..."
"Ân...". Nhắm mắt lại đưa lưng về phái Cố Úc Diễm, tay gắt gao nắm lấy tay nàng để nàng có thể ôm lấy mình từ phía sau, ngữ điệu Tần Thanh Miểu vẫn vô lực, "Không được...lộn xộn nữa..."
"Hảo, em không làm loạn nữa". Ngoan ngoãn nói xong, một tay để ở sau đưa lên trước cũng tay nàng mười ngón giao khấu, một tay kia để ở bả vai để nàng gối lên, làm chỗ dựa tốt nhất để nàng nằm vào trong lòng. Cố Úc Diễm nhẹ nhàng hôn trộm Tần Thanh Miểu (cái này tớ đọc QT dịch tạm là thế), đến khi nghe tiếng hít thở đều đều truyền đến, mới hôn một cái lên sườn mặt, "Miểu Miểu...em yêu chị..."
Ba chữ này, không biết từ khi nào, cư nhiên không cần suy tính vẫn có thể thốt ra...nhưng mỗi khi ban ngày đối mặt với vẻ mặt bình tĩnh của Tần Thanh Miểu, cái loại cảm giác tim đập nhanh lại xuất hiện, thể nên ba chữ này tất nhiên không nói ra miệng được....Cố Úc Diễm thường xuyên bởi vì cảm giác này mà cảm thấy ảo não, nhưng cái hành động mỗi lần nhìn thấy Tần Thanh Miểu thì nhịn không được mà ngây ngô cười thì không thể khắc chế được.
Mấy ngày nghỉ cứ trôi qua như vậy, nàng cũng không có trở về nhà nữa, chỉ ở một tuần, cùng Tần Thanh Miểu trở về hai ngày, rồi lại tìm cớ đi theo Tần Thanh Miểu đến X thị.
Đối với chuyện ông bà ngoại yêu thích Tần Thanh Miểu, Cố Úc Diễm đều biết được, cáo hứng ở trong mắt không chút nào che dấu, mội khi Tần Thanh Miểu cùng trò chuyện với ông bà ngoại rồi trở ra ngoài, đều nhịn không được mà đi qua dính lên loạn cọ.
Mà Tần Thanh Miểu mội lần như vậy đều trắng mắt hung hăng liếc nàng một cái, nhưng cuối cùng, vẫn là nhìn bộ dáng ngốc của nàng không nhịn được mà cười khẽ, không còn dáng vẻ lạnh lùng trong trẻo như trước kia nữa.
Sau một đêm thân mật, Cố Úc Diễm đã sớm ôm Tần Thanh Miểu ngủ say, lúc tỉnh dậy đã là ngày hôm sau, Tần Thanh Miểu dĩ nhiên không còn ở nhà.
Vò đầu ngồi ở trên giường ngẩn người, nhìn xem thời gian đã gần đến giữa trưa, Cố Úc Diễm sờ sờ đã thấy bụng lép kẹp, mặt suy sụp.
Cũng chưa có vận động gì cả....Ngô, nếu không tính đến việc yêu Miểu Miểu.
Đứng dậy vào phòng tắm tắm rửa, từ khi nghỉ hè đã trực tiếp chuyển từ phòng mình sang ngủ phòng Tần Thanh Miểu, tắm xong cũng bắt chước Tần Thanh Miểu quấn một cái khăn tắm đi ra ngoài, sau khi thay quần áo, nhìn thời gian, lộ ra một nụ cười xấu xa, ra ngoài đến thẳng tập đoàn Tần thị.

Tuy rằng Cố Úc Diễm chưa bao giờ đến công ty Tần Thanh Miểu, nhưng đối với nới này, vẫn có lén lút nghiên cứu một chút...Ít nhất, Cố Úc Diễm cũng thực sự xem qua vài chuyện tình của công ty.
"Miểu Miểu, chị đang ở công ty sao?". Ở trên đường lo lắng có phải Tần Thanh Miểu sẽ về nhà hay không, Cố Úc Diễm gọi một cuộc, có chút cẩn thận hỏi, nghe thấy nàng vẫn còn ở công ty, mới nhẹ nhàng thởi ra, "Nga...không có việc gì a, chỉ là muốn hỏi một chút thôi..."
Ngồi trên xe bus đi đến trạm giao thông công cộng gần Tần thị, sau khi xuống xe đi đến, mới đi được vài bước, liền bị một chiếc xe màu đen đứng chạy đến chắn trước mặt, dọa nàng nhảy dựng.
Cửa kính xe hạ xuống, nam nhân ngồi ở ghế điều khiển lộ ra vẻ tươi cười đạm đạm, "Cô là Cố tiểu thư?"
"Ngạch". Người luôn dễ dàng quên người khác có chút nhan mi lại, đầu nghiêng qua một bên, suy nghĩ vài giây, mới nhớ được cái gì đó, "A....anh là ca ca của Miểu Miểu..."
"Miểu Miểu?". Thanh âm không tính là lớn nhưng cũng không được xem là nhỏ ( Tiểu nhân: cái này tg nói, không phải mình) lặp lại hai chữ này, Tần Thanh Dật giơ lên đôi mày sắc, "Cố đến tìm Thanh Miểu?"
"Ân...". Nhẹ nhàng gật đầu, đối mặt với nam nhân luôn nở nụ cười đạm mạc này không hiểu sao luôn có loại cảm giác muốn bảo trì khoảng cách, Cố Úc Diễm nhức đầu, không nói thêm cái gì nữa.
"Như vậy...". Nâng tay biểu thị vẫy chào, Tần Thanh Dật hơi vuốt cằm, "Sẽ không làm chậm trễ thời gian của Cố tiểu thư nữa, có thời gian sẽ cùng nhau ăn một bữa cơm".
"Hảo...hẹn gặp lại". Nâng tay vậy vậy với anh ta, Cố Úc Diễm có chút không hiểu nhìn chiếc xe ngày càng đi xa, thế này mới nhẹ nhàng thở ra, vừa muốn xoay người, lỗ tai liền bị nhéo.
Chớp chớp mắt thấy Tần Thanh Miểu ở trước mặt, một tay nắm tai mình, một tay chống thắt lưng, vẻ mặt Cố Úc Diễm kinh ngạc, "Miểu Miểu, sao chị lại ở đây?"
"Đến xem em nói không có chuyện gì thì rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra". Mặt không chút biểu tình nói, Tần Thanh Miểu buông tay, xoay người hướng thẳng đến công ty, Cố Úc Diễm vội vàng đuổi theo, ngữ khí lấy lòng, "Woa, chị chỉ cần một cuộc điện thoại liền đoán ra a,thật lợi hại oa".
"Không cần đi theo tôi". Xem thường liếc mắt một cái, Tần Thanh Miểu rất là tức giận, "Vì sao bỗng nhiên lại chạy tới đây?"
"Ngô...". Đi theo nàng đến thang máy, thấy chung quanh không có người, Cố Úc Diễm mới nhẹ nhàng cầm tay Tần Thanh Miểu, "Em muốn cho chị một cái kinh hỉ thôi".
Nhìn nàng một cái, thấy khuôn mặt mặt nhỏ nhắn ngốc ngốc tươi cười mà bất đắc dĩ, Tần Thanh Miểu lắc đầu, không thèm nói nữa.
Lúc cửa thang máy mở ra lần nữa, Cố Úc Diễm tiếp tục đi theo Tần Thanh Miểu vào trong công ty, nhưng còn chưa tới văn phòng Tần Thanh Miểu, lại gặp một người mà nàng chán ghét từ đầu đến bây giờ...Là cái tên Vệ Minh Khiêm, nam nhân phiền toái ba lần bốn lượt tới tìm nàng.
"Cố như thế nào lại ở chỗ này?", Trong tay Vệ Minh Khiêm còn đang cầm một đóa hoa hồng đỏ sẫm, nhịn thấy Cố Úc Diễm thì sắc mặt lập tức tối xuống, rất là khó coi, "Nhân viên tạp vụ không được tiến vào nơi này".
Lại là lời nói khinh miệt đó, Cố Úc Diễm hơi hơi tức giận nắm chặt tay lại, nhưng còn chưa kịp nói chuyện, Tần Thanh Miểu đã mở miệng, "Tránh ra".
Vệ Minh Khiêm đương nhiên là không nghe lời tránh đi, ngược lại càng tiến về phái trước chắn đướng, đem hoa đưa tới trước mặt Tần Thanh Miểu, "Thanh Miểu, giữa trưa cùng nhau ăn cơm".
"Không rảnh". Trong mắt lóe qua một chút chán ghét, rất nhanh lại trở lại vẻ mặt không cảm xúc, Tần Thanh Miểu cũng không thèm liếc hắn một cái, trực tiếp nâng tay kéo tay Cố Úc Diễm đi qua người Vệ Minh Khiêm, tiện đà dừng lại một chút, "Nơi này là công ty, không được lấy việc tư làm ảnh hưởng đến trật tự công ty".
"Em...". Lặp đi lặp lại nhiều lần việc Tần Thanh Miểu không thèm nhìn mình, Vệ Minh Khiêm có chút tức giận, nhưng lại không thể không nể, chỉ có thể nhìn Tần Thanh Miểu kéo Cố Úc Diễm vào văn phòng tổng giám đốc, rất sinh khí đem hoa hồng vứt xuống đất.
"Miểu Miểu...". Sau khi vào văn phòng, Cố Úc Diễm tuy rằng rất khó hiểu rốt chuyện vì chuyện gì mà Vệ Minh Khiêm lại liên tục nhằm vào nàng, nhưng nhìn thấy Tần Thanh Miểu nhíu mi, lập tức đem toàn bộ nghi hoặc bỏ qua một bên, lôi kéo Tần Thanh Miểu ngồi trên ghế mềm mại, nâng tay xoa mi của nàng, "Không nên nhíu mày nga, mau già".
Tay trực tiếp nắm lấy cái mũi nàng, Tần Thanh Miểu hơi hơi nheo mắt, "Em chê tôi già?"
"....". Cố Úc Diễm nhất thời ngẩn ngơ, vẻ mặt lập tức chuyển sang đau khổ, "Miểu Miểu...em không có ý đó".
"Ân, hừ". Không ngẩng đầu nhìn nàng nữa, thân mình di chuyển về sau tựa vào lòng nàng, Tần Thanh Miểu khẽ hừ một tiếng, nhắm mắt lại, "Mấy giờ rồi?"
"Ngô, mười hai giờ rồi". Cố Úc Diễm nói xong, tay liền để trên vai Tần Thanh Miểu, "Miểu Miểu mệt mỏi quá phải không? Buổi sáng không cần dậy sớm như vậy đi làm a....dù sao chị cũng là tổng giám đốc nga..."
Và còn là người thừa kế của Tần thị....nếu muộn một chút, khẳng định cũng không có ai dám nói gì nha.
"Em đây đang suy nghĩ tào lao cái gì...". Lại một lần lần nữa nhăn mi, nhưng cũng không mở mắt ra, ngữ khí Tần Thanh Miểu không lạnh, nhưng cũng không ôn nhu, "Vứt bỏ cho tôi".
"Ngạch". Cố Úc Diễm ngây người ngẩn ngơ, tiếp theo âm thầm thở dài ở trong lòng, "Hảo".
Lại nói tiếp...trên mạng quả nhiên là có thể tìm được rất nhiều tin tức...đều nói ca ca Tần Thanh Miểu chính là do cha nàng nhận nuôi từ nhỏ, nên tập đoàn Tần thị đương nhiên cuối cùng là muốn giao cho nữ nhi ruột là Tần Thanh Miểu, cho nên, Tần Thanh Miểu là tổng giám đốc, còn Tần Thanh Dật chính là quản lí.
Tay Cố Úc Diễm vẫn còn đặt tại bả vai Tần Thanh Miểu, bất tri bất giác, liền nghĩ tới chuyện đó, nghĩ đến việc mới lúc nãy Tần Thanh Dật dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn mình, lưng không khỏi có chút phát lạnh.
Nói.... Chắc sẽ không giống như trong tiểu thuyết, Miểu Miểu và ca ca nàng, ngô, kỳ thật là đang tranh đấu gay gắt gì đó ở bên trong a?
Còn với Vệ Minh Khiêm kia thì rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì a? Tiệc tối lần trước kia, nàng còn nghe thấy Vệ Minh Khiêm là hôn phu của Miểu Miểu....Nhưng Miểu Miểu đối với hắn tuyệt không phải là thái độ đối với hôn phu a.
Cứ như vậy trong chốc lát, ánh sáng tràn vào văn phòng rộng lớn ở tần cao của Tần Thanh Miểu, Cố Úc Diễm mới ý thức được một chuyện.
Cho dù chưa từng tiếp xúc với chuyện tình của kẻ có tiền, nhưng nếu như giống như trong tiểu thuyết nói, cái gì là lợi ích gia tốc nên buôn bán hôn nhân....cái gì mà thân bất do kỷ, cái gì cái gì....
Ngô....Miểu Miểu....chắc sẽ không làm như vậy a?


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện