Lời này của Bách Thiên Hành vừa nghe qua thì chỉ là đùa, nghe kỹ lại thì cũng là đùa.
Cùng là một câu nói đùa nhưng người nói khác nhau thì sẽ mang lại cảm giác khác nhau.
Đồng Nhận Ngôn nói muốn thêm WeChat của Giang Trạm thì mọi người đều cảm thấy đây chỉ là pha trò.
Đổi lại người nói câu này là Bách Thiên Hành thì mọi người lại có phản ứng khác..
Cả trường quay nổ tung.
"Tôi cũng muốn thêm!"
"Tôi cũng muốn a! Năm sau em trai tôi sẽ thi đại học vừa vặn có thể được học bá chúc phúc."
"Tôi nữa, tôi cũng muốn."
"Chương trình trả lại di động đi nha, tôi muốn thêm WeChat."
Nhung Bối Bối cố ý quay đầu lại: "Tôi phải là người đầu tiên."
Giang Trạm: "..."
Hoàn toàn không nghỉ tới trong chương trình còn có cái đoạn này: "?"
Từ từ chương trình của chúng ta không phải là tuyển tú sao, làm sao bây giờ lại thành thêm WeChat rồi.
Lúc này Bách Thiên Hành trên sân khấu cùng Giang Trạm ngồi ở khu của thí sinh cách một nửa trường quay mà liếc mắt nhìn nhau.
Giang Trạm không biết cảm giác hiện tại là cảm giác gì.
Một mặt thì y nghĩ câu nói vừa rồi của Bách Thiên Hành có chút hoang đường.
Mặt khác lại vì câu nói muốn thêm WeChat của hắn khiến cho cảm giác hoảng hốt cùng xa lạ do quá lâu mới gặp lại nhau, ngoài dự đoán mà phai nhạt đi không ít.
Giang Trạm buồn cười mà nhấp môi: Bách Thiên Hành là đang làm trò, đây là muốn chào hỏi mình trước mặt một trăm người khác hả?
Trên sân khấu Bách Thiên Hành đem tiết tấu kéo về quỹ đạo.
Hắn đưa phiếu điểm nghịch chuyển cho Sở Mẫn.
Toàn hội trường yên lặng.
Sở Mẫn tiếp nhận, cúi đầu mở phiếu điểm ra.
Hắn nhìn chữ cái ghi trên phiếu điểm mà trợn trừng mắt, biểu thị một vẻ mặt không thể tin.
Bách Thiên Hành tuyên bố: "Sở Mẫn, B"
Khác thí sinh khác: "!"
Nghịch chuyển điểm.
Sở Mẫn không kiềm chế được kích động, hắn lại một lần nữa được công nhận.
Hắn đi về chổ của các thí sinh, các thí sinh khác cùng công ty với hắn đều vây lại chúc mừng.
Bách Thiên Hành bình tĩnh mà chốt lại: "Sở Mẫn hát cùng nhảy đều tốt, phần trình diễn cá nhân biểu hiện cũng xuất sắc cho nên phiếu điểm nghịch chuyển đầu tiên tôi trao cho cậu ấy."
Tiếng vỗ tay vang lên, bốn vị cố vấn còn lại đối với quyết định này không có dị nghị gì.
Bách Thiên Hành tiếp tục lần lượt trao thêm mười phiếu điểm nghịch chuyển nữa.
Có người từ trên cao rớt xuống, cũng có người từ điểm thấp vươn lên cao.
Cuối cũng chỉ còn lại một phiếu điểm nghịch chuyển, cũng là phiếu điểm thứ mười hai.
Toàn trường quay yên lặng.
Ai cũng biết đây là cơ hội cuối cùng.
Vô luận phiếu điểm lần này mang người từ điểm thấp lên cao, hay từ cao bị đánh xuống thì vẫn mang ý nghĩa là danh ngạch cuối cùng.
Chỉ còn lại một người.
Nhung Bối Bối: "Khẩn trương quá đi! So với lúc tôi thi đấu còn khẩn trương hơn."
Đan Hách: "Thực chờ mong đi." Người cuối cùng luôn là người bùng nổ nhất.
Bách Thiên Hành cầm phiếu điểm nhìn về hướng cầu thang tháp.
Toàn trường an tĩnh.
Bỗng Nhiên ánh mắt Bách Thiên Hành nhìn về một vị trí nào đó: "Giang, Trạm."
"Giang Trạm, mời lên sân khấu."
Giang Trạm: "..."
Chỉ cần có thể sống đủ lâu thì chuyện gì cũng có thể phát sinh.
Lúc còn học cấp ba, Giang Trạm là ủy viên kỹ luật của lớp chịu trách nhiệm coi sóc kỹ luật của lớp trong giờ nghỉ trưa.
Mỗi khi Bách Thiên Hành bị phá rối thì y đều nói với hắn: "Cậu lên bàn giáo viên nằm ngủ một mình đi."
Bây giờ phong thủy luân chuyển, tới lượt Bách Thiên Hành gọi hắn lên sân khấu.
Giang Trạm đi xuống cầu thang.
Xung quanh có người cổ vũ: "Học bá cố lên!"
Cũng có người chỉ trích.
"Rớt cấp hả?"
"Đúng rồi, không thể chỉ dựa vào khuôn mặt đẹp mà lấy được B đi!"
"Sẽ thăng lên A sao? Ban A toàn là cao thủ thôi."
Giang Trạm không quan tâm mấy lời chỉ trích đó, liền trực tiếp đi lên sân khấu.
Khoảng cách được kéo gần ánh sáng cũng sáng hơn, càng đến gần sân khấu thì khuôn mặt của người bạn học cũ này càng thêm rõ ràng.
Bách Thiên Hành không thay đổi, vẫn giống như lúc còn là thiếu niên.
Ngũ quan cân đối, mày kiếm mắt sáng, khí tràng cường đại[1] làm mất đi nét non nớt của thiếu niên lúc còn học cao trung, thoạt hình rất đỉnh bạc, đã biết nội liễm chút ít nên nhìn người cũng trầm ổn hơn hẳn ra.
Hắn không giống các cố vấn khác mặc trang phục cùng tạo hình cầu kỳ, hắn rất đơn giản chỉ mặc quần tây đen cùng áo sơ mi trắng.
Nhưng trọng điểm là bộ đồ này lại khoe được ưu thế vai rộng eo thon, chân dài của hắn.
Đứng trên sân khấu, hắn chính là tiêu điểm của mọi người.
Giang Trạm: Kỳ quái, sao trước đây không thấy Bách Thiên Hành soái đến vậy.
Càng kỳ quái chính là nhiều năm như vậy y lúc nào cũng có cơ duyên mà chú ý đến Bách Thiên Hành, trước đó không lâu lại mới vừa PS ảnh sân bay của Bách Thiên Hành.
Giờ phúc này trong mắt Giang Trạm Bách Thiên Hành không còn xa lạ nữa, cảm giác hoảng hốt lúc mới gặp lại cũng thực mau mà biến mất.
Càng đến gần càng nhìn rõ được người trước mắt lại làm cho Giang Trạm có một loại ảo giác "Vừa gặp cách đây không lâu, bây giờ lại gặp lại".
Trái ngược với Giang Trạm, biểu tình của Bách Thiên Hành rất tự nhiên ánh mắt rất bình tĩnh.
Ánh mắt hắn nhìn Giang Trạm cũng không khác với ánh mắt nhìn những thí sinh trước đó lên nhận phiếu điểm nghịch chuyển.
Giang Trạm đi đến trước mặt Bách Thiên Hành, hắn thậm chí không thèm nói chuyện mà trực tiếp đưa phiếu điểm ra.
Giang Trạm dừng một chút, nhìn nhìn phiếu điểm, duỗi tay ra cầm lấy.
Một tờ phiếu điểm có tận hai bàn tay đang nắm, một tay của Giang Trạm, một tay của Bách Thiên Hành.
Giang Trạm chỉ giữ chặt tờ phiếu điểm nhưng không kéo.
Giang Trạm: "..."
Nếu là cố vấn khác thì Giang Trạm sẽ hoài nghi sao người đó lại không buông tay.
Nhưng nếu là Bách Thiên Hành thì Giang Trạm cảm thấy hành động này của đối phương quá mức quen thuộc.
Lúc Bách thiên hành học năm cuối cao trung thì vừa phải đóng phim vừa phải học để thi vào Học viện Điện Ảnh và Truyền Hình cho nên phải học rất nhiều, bài tập về nhà cũng nhiều.
Mỗi lần thi xong lúc sửa bài thi thì chín lần đã hết bảy lần hắn lấy bài thi của Giang Trạm để chép đáp án.
Mỗi lần chép xong lúc trả lại bài thi thì phải đến mấy lần đều không chịu buông tay.
Lúc đầu Giang Trạm còn túm chặt bài thi rồi nói hắn buông tay, qua nhiều lần Giang Trạm cũng lười mở miệng cứ thế trực tiếp kéo, bài thi rách rồi thì vứt lại cho Bách Thiên Hành để hắn dán lại.
Mỗi lần như vậy Bách Thiên Hành cứ đen mặt mà dán, vẻ mặt vô cùng ghét bỏ.
Dán xong rồi thì hắn ném bài thi lại cho y còn bồi thêm một câu: "Không có tôi thì cậu phải làm sao bây giờ?"
Giang Trạm năm đó: "..."
Giang Trạm hiện tại: Đại cố vấn Bách, cậu không còn là học sinh tiểu học năm đó nữa, buông tay đi.
Phiếu điểm nghịch chuyển bị rách đôi tôi còn có thể ném vào mặt cậu để cậu dán lại sao.
Giang Trạm có thể làm gì bây giờ? Y chỉ có thể bình tĩnh, thong dong, cười đạm bạc mà kéo kéo thêm lần nữa.
Cũng may lúc này Bách Thiên Hành buông tay.
Giang Trạm thuận lợi nhận phiếu điểm nghịch chuyển.
Lúc y cầm được phiếu điểm nghịch chuyển thì Đồng Nhận Ngôn liền nói: "Là cái nghịch chuyển cuối cùng rồi, khẳng định sẽ rất bùng nổ."
Bách Thiên Hành là đại cố vấn cho nên khi đứng trên sân khấu hắn có quyền khống chế tuyệt đối.
"Thăng cấp chính là A, rớt xuống chính là C, D, F tất cả đều có khả năng.
Đồng lão sư nói có khẳng định sẽ bùng nổ thì chắc cảm thấy điểm số là A hay F đúng không?
Đan Hách cầm lấy micro cũng đi theo đùa một chút:" Đã là cái cuối cùng rồi, nếu không bùng nổ thì là ý gì đây.
Không phải cái cuối cùng luôn vì mục đích bùng nổ sao.
"
Bách Thiên Hành bắt đầu đào hố[2]:" Vậy Đan Hách lão sư đoán là A hay F đây? "
Đan Hách phản ứng cực nhanh:" Tôi không đoán ".
Hố của Bách Thiên Hành hắn còn lâu mới nhảy, ai biết được phía dưới có lão hổ đang chờ hắn đâu.
Bách Thiên Hành:" Đồng lão sư thì sao? "
Đồng Nhận Ngôn:" Cậu hỏi tôi làm gì? Hỏi Giang Trạm kìa.
"
Đồng Nhận Ngôn cùng Đan Hách lúc trước ở các bữa tiệc tối đã từng bị Bách Thiên Hành hố qua, sợ nhất là hắn đào hố, nếu nhảy đảm bảo mặt mày đầy máu.
Đây là kinh nghiệm thảm thương của hai người từng nhảy hố, nhảy riết thành trực giác.
Bách Thiên Hành ném A và F cho bọn họ lựa chọn, hai người đều không nhận vì thế Đồng Nhận Ngôn trực tiếp đá qua cho Giang Trạm.
A hay F đều là điểm của cậu, cậu tự đoán đi.
Vì thế toàn hội trường bao gồm cả Bách Thiên Hành đều nhìn về phía Giang Trạm.
Giang Trạm:"...!"
Vẫn đề này trả lời thế nào đều không ổn nha.
A thì dựa vào cái gì? Y có thực lực sao?
F thì bị rớt thảm như vậy, thành tích này rất mất mặt nha.
Kiểu gì cũng không tốt, tiến thoái lưỡng nan.
Nhiều người nhìn như vậy nếu y đáp không tốt cũng rất mất mặt.
Nếu nhất định y phải trả lời thì..
Giang Trạm:" Em cảm thấy vẫn là B.
"
Bách Thiên Hành nhíu mày, lại nói lại câu đã từng nói với Sở Mẫn lúc nãy." Nếu điểm không đổi, vậy tôi gọi bạn lên sân khấu cho vui à? "
Giang Trạm phản ứng thật mau, nói tiếp:" Rất có khả năng đi? Có lẽ danh nghạch nghịch chuyển chỉ có mười một cái, nhiều thêm một cái..
Chắc là chỉ điền chơi chơi đi? "
Câu trả lời cơ trí này đã chọc cười mọi người.
Đồng Nhận Ngôn dùng vẻ mặt đầy thâm ý mà nhìn Đan Hách ở đối diện:" Giang Trạm có thể A nha.
Hố của Bách Thiên Hành cũng tránh được kìa.
"
Bách Thiên Hành nhìn Giang Trạm, nhìn nhìn vài lần rồi nâng thủ đoạn lên một chút.
Hắn nhìn nhìn đồng hồ:" Hiện tại đã là rạng sáng, xong sớm một chút mọi người liền có thể về nhà ngủ.
"
Giang Trạm:" Không phải B? "
Bách Thiên Hành cong lên khóe môi:" Đương nhiên không phải.
"
Không phải B, cũng không có khả năng là A thì chỉ có thể rớt cấp, chẳng lẽ thật sự là F.
Xem ra là phải mất mặt rồi.
Giang Trạm nhìn thì tính tình tùy ý nhưng kêu ngạo từ trong xương cốt, nếu không phải là tốt nhất thì cũng không được kém nhất.
Đánh giá là F thì sau này khi chương trình phát sóng sẽ có mấy triệu người nhìn thấy, rất mất mặt a.
Đương nhiên nếu cho y điểm F y cũng sẽ chấp nhận, càng không cảm thấy là bạn học cũ cố tình cho y điểm F để làm y mất mặt.
Không đến mức đó, Bách Thiên Hành chưa bao giờ là loại người này.
Giang Trạm cúi đầu mở ra phiếu điểm nghịch chuyển, một chữ cái đỏ tươi rơi vào mắt y.
Cỗ tay bỗng chốc cứng đờ.
Bách Thiên Hành:" Cường giả nhiều cực nhọc, bạn vất vả một chút hướng lên phía trước leo thêm vài bước đi.
"
Âm thanh ầm ầm nổi lên từ bốn phía.
" A! Là A! "
" Trời ạ! Hắc mã a! [3]
"Quá trâu bò rồi, đại cố vấn công nhận y."
Giang Trạm nhìn chữ cái trên phiếu điểm, hoàn toàn không nghỉ tới mình sao có thể từ B nghịch chuyển thành A.
B là do Đồng Nhận Ngôn quá mức xem trọng y nên cho y một điểm siêu cao, Bách Thiên Hành thế nào lại trực tiếp cho y A?
Đây là sắp xếp của chương trình?
Có thể là, Bách Thiên Hành ở phía sau sân khấu xem y trình diễn thực sự cảm thấy y có thể được A?
Hoặc là, đây thuần túy chỉ là tình nghĩa hữu nghị của bạn học cũ nên cho y điểm cao một chút?
Giang Trạm đứng trên sân khấu bị chữ đỏ tươi trong tay làm lóe mắt, trong lòng bất an nhưng bản thân lại không biết là mình đang bất an cái gì.
Lúc này Bách Thiên Hành trong hàng loạt tiếng kinh ngạc cảm thán cùng nghi ngờ mà