Thương Tiến Tửu

Dạ Đàm


trước sau

“Tuy là nói thế, ” Tiêu Trì Dã rũ con ngươi, “thế nhưng người trực tiếp khiến tiền tuyến bại là Thẩm Vệ.”

Hắn rũ mắt như vậy, khiến ánh mắt thoạt nhìn bỗng đặc biệt thâm tình. Tia sáng vừa mới đây còn chưa tán hết, xao động trong đôi mắt hắn, như là dung chứa đom đóm ban đêm.

Thẩm Trạch Xuyên nhìn chốc lát, nói: “Mấy năm này Binh bộ không điều động nhân viên.”

“Ngươi muốn tra thì tra, ” Tiêu Trì Dã nói, “chuyện này ta sẽ không ngăn cản.”

“Ngươi đương nhiên sẽ không, ” Thẩm Trạch Xuyên chuyển chủ đề, xem sách, “bởi vì ngươi cũng muốn điều tra. Có hiềm nghi nhất đáng lẽ là Hoa gia, nhưng Thẩm Vệ đã là con đao không sạch sẽ, xử lý hắn có trăm nghìn cách càng đơn giản hơn, đánh động nhiều người như vậy trái lại càng dễ để lại nhược điểm.”

“Ngươi giết Kỷ Lôi rồi mà, ” Tiêu Trì Dã cười cười, “chắc hắn phải khai báo cho ngươi không ít thứ chứ, giấu diếm nhiều thì chẳng hay đâu? Tiết lộ ra rồi cùng suy đoán đi.”

“Thứ ngươi nói ta đều biết, thứ ta nói thì chỉ có ta biết.” Thẩm Trạch Xuyên rút tay từng chút, “Phân lượng đâu có giống nhau.”

Tiêu Trì Dã suy nghĩ một chốc, nói: “Vậy thì thế này, chúng ta một đổi một.”

“Được thôi, ” Thẩm Trạch Xuyên nói, “trước tiên tránh ra chút đã.”

Tiêu Trì Dã ỷ vào chiều cao, chặn người bên giá sách, giơ tay tùy ý lật trang sách, nói: “Ngươi không hiểu quy củ rồi, bí mật thì phải nói khẽ thôi.”

Thẩm Trạch Xuyên nghiêng về phía trước, nói: “Nói khẽ không phải dính vào nhau nói.”

“Tai vách mạch rừng thì sao bây giờ?” Tiêu Trì Dã đặt sách trở lại, chống cánh tay, nở nụ cười với y, “Dù sao viện này cũng là ta mới mua, còn chưa quen, cẩn thận chút cho yên tâm.”

“Tiêu Nhị, ” Thẩm Trạch Xuyên nhìn sách, “ngươi thật sự là đồ khốn.”

“Ừ, ” Tiêu Trì Dã nói, “vậy thì làm sao? Ta muốn bắt đầu nói rồi.”

Thẩm Trạch Xuyên đợi hồi lâu, không nghe thấy động tĩnh gì, hơi quay đầu qua, phát hiện hắn vẫn đang nhìn mình.

Hai người giao hơi thở, Tiêu Trì Dã mới mở miệng: “Thẩm Vệ không phải tự thiêu, lửa ở vương phủ Kiến Hưng là Cẩm y vệ thả, người mang lệnh đi vào chính là Kỷ Lôi, ngươi cũng biết, đúng không?”

“Ta biết, ” Thẩm Trạch Xuyên bình tĩnh nói, “đây không phải bí mật.”

“Như vậy nguyên nhân thực sự Đoan Châu thất thủ ngươi biết không?” Tiêu Trì Dã hỏi.

Thẩm Trạch Xuyên không thể dời ánh mắt đi chỗ khác, y thậm chí không thể chậm rãi suy nghĩ, bởi vì một khi y không theo kịp dòng suy nghĩ của Tiêu Trì Dã, sẽ rất dễ dàng rơi vào cái bẫy của đối phương.

Thẩm Trạch Xuyên nói: “Lúc sông Trà Thạch bị tập kích, Thẩm Vệ điều khiển thủ bị quân Đoan Châu lùi về sau, để lại thế tử Thẩm Chu Tể đi vào sông Trà Thạch trợ giúp trước. Thẩm Chu Tể và cha hắn là cùng một giuộc, bỏ lại quân sĩ sông Trà Thạch, mang theo thân binh lâm trận bỏ chạy, ngày đó đã bị kỵ binh Biên Sa kéo chết ở đường lớn. Thẩm Chu Tể vừa chết, sĩ khí ở sông Trà Thạch liền tiêu biến, sau khi quân sĩ bị chôn giết trong hố, phía trước Đoan Châu đã không còn binh mã.”

“Nói không sai, ” Tiêu Trì Dã nói, “nhưng ngươi không biết một điểm, trước lúc Thẩm Chu Tể chết, hắn đã cùng Thẩm Vệ hợp lực ghìm chết Chỉ huy sứ của thủ bị quân Đoan Châu Đàm Đài Long.”

Đàm Đài Long, Đàm Đài Hổ!

Chẳng trách Đàm Đài Hổ nói huynh đệ ruột hắn cũng trong hố trời Trà Thạch.

Thẩm Trạch Xuyên nhíu giữa chân mày, hỏi: “Ghìm chết?”

“Bởi vì Đàm Đài Long khăng khăng muốn xuất binh nghênh địch, nhiều lần phản bác Thẩm Vệ trước mặt mọi người. Sau khi Thẩm Vệ truyền lệnh lui binh, hắn kháng lệnh không tuân, Thẩm Vệ liền giả ý mượn rượu bồi tội, rượu say rồi thì cùng Thẩm Chu Tể ghìm chết hắn trong phòng.” Tiêu Trì Dã nói tới chỗ này dừng một chút, “Lão Hổ không biết, hắn cho là Đàm Đài Long chết trận. Đây là chuyện thứ nhất ta nói, tới phiên ngươi.”

Thẩm Trạch Xuyên cấp tốc chỉnh lại tâm tư, nói: “Thẩm Vệ tham dự vào chuyện tranh giành hoàng vị, giết người cho thái hậu, sau đó bị thái hậu nghiêm mật trông giữ. Hắn phát giác được nguy hiểm, hối lộ Phan Như Quý, đi tới Trung Bác.”

“Chó giữ cửa dĩ nhiên không thể động, ” Tiêu Trì Dã nói, “dưới tình huống thông thường, Hoa gia muốn bắt Thẩm Vệ cũng sẽ không lựa chọn cách mạo hiểm như vậy, đây đối với thái hậu chủ chánh Đại Chu mà nói không có lợi. Bạc cần sau trận chiến đã vượt ra khỏi quốc khố Đại Chu, thái hậu còn muốn làm thái thượng hoàng buông rèm chấp chính, đây là tổn hại bản thân bà ta, Thẩm Vệ không đáng cái giá này.”

Thẩm Trạch Xuyên khẽ gật đầu, nói: “Cho nên lời Kỷ Lôi nói không hẳn đều đúng, bởi vì hắn cũng chỉ là một quân cờ. Chuyện này muốn điều tra, phải trước tiên tra từ Binh bộ, từ trên xuống dưới đều có khả năng.”

Tiêu Trì Dã nói: “Ta tra trên, ngươi tra dưới.”

“Trên dưới nối liền, không thể tách rời.” Thẩm Trạch Xuyên nói tới chỗ này, mới phát giác Tiêu Trì Dã đang đùa giỡn mình. Y lật sách, giả bộ không biết.

Tiêu Trì Dã dường như cười cười, dịch thân ra, nói: “Ngồi đi.”

Trong phòng nóng, Tiêu Trì Dã thân mang triều bào thêu sư tử đỏ thẫm, hắn hôm nay là Tổng đốc hai quân chính nhị phẩm của Khuất Đô. Từ trong cung ra ngoài hắn liền trực tiếp tới đây, còn chưa kịp thay thường phục, bây giờ ngồi trên ghế tựa, tôn lên mặt mày tuấn lãng, bớt đi khí độ tùy tiện rồi.

Hai người cách bàn đối diện nhau, Tiêu Trì Dã nhìn Thẩm Trạch Xuyên đọc sách. Hắn giờ đây chẳng hề che giấu, hứng thú trần trụi kia vòng qua cổ Thẩm Trạch Xuyên, lại ngưng trên tay Thẩm Trạch Xuyên. Hắn đã không còn chỉ câu nệ ở một chỗ, toàn thân Thẩm Trạch Xuyên hắn đều muốn nhìn.

Ngón tay Thẩm Trạch Xuyên duỗi ra, lúc lật trang thì sẽ co lại. Điều này khiến Tiêu Trì Dã nghĩ tới thời khắc khác, ngón tay Thẩm Trạch Xuyên cũng sẽ cuộn lại như vậy và bám vào đệm chăn, mang theo mồ hôi nóng ướt át cùng đưa đẩy chập trùng.

Thẩm Trạch Xuyên phảng phất cảm thấy ngón tay còn đang bị người nắm trong lòng bàn tay thưởng thức, y bỗng dưng sinh ra cỗ nôn nóng, thu sách về, nhìn thẳng Tiêu Trì Dã.

Tiêu Trì Dã nói: “Sao?”

Thẩm Trạch Xuyên hơi khép mười ngón lại, hơi động viền môi, nói: “Cấm quân gần đây nhiệm vụ dính thân, sợ là không rảnh điều tra thứ khác đâu.”

Tiêu Trì Dã xoay nhẫn, nói: “Bận là nhất thời, nếu Cẩm y vệ rảnh rỗi, cũng có thể giúp Cấm quân chúng ta phân ưu giải nạn.”

“Ta một người tầm thường, vừa không có tí chức quyền, vừa không có sủng tín của thánh thượng, nào có thể chi phối Cẩm y vệ được?” Thẩm Trạch Xuyên thoáng ngửa ra sau, dựa vào lưng ghế, “Cấm quân vừa muốn xen vào tuần phòng Khuất Đô, vừa muốn xen vào án kín ở ngự tiền, vạn sự cẩn thận, Tổng đốc đúng là hao công tốn
sức, thật không dễ dàng.”

Tiêu Trì Dã đè ép Cẩm y vệ, bây giờ quả thực rất bận. Hắn nghe ra ý tứ trong lời nói của Thẩm Trạch Xuyên, liền cũng đan xen mười ngón, đặt đối diện Thẩm Trạch Xuyên, khẳng định nói: “Ngươi muốn gây phiền toái cho ta.”

“Nhận một trả một, ” Thẩm Trạch Xuyên ôn hòa nói, “việc trực ban của ta ngươi cũng chặn, cho ta rảnh rỗi, ta đương nhiên phải cám ơn ngươi rồi.”

“Phương thức báo đáp có nhiều như vậy, sao không chọn cách mà ai cũng vui vẻ?” Tiêu Trì Dã nói, “xem ra trong lục bộ quả thật có bằng hữu của ngươi.”

“Trong nhà có tiền không bằng trong triều có bằng hữu, bằng hữu ta kể ta nghe nhiều chuyện lắm, ta đoán ngươi cũng có hứng thú đấy.” Thẩm Trạch Xuyên nói.

Tiêu Trì Dã quan sát y, nói: “Rửa tai lắng nghe đây.”

Thẩm Trạch Xuyên lại nhìn quanh thư phòng, nói: “Kể ra cũng đáng tiếc, đến nay ta còn chưa từng gặp vị ‘ngọc thô Nguyên Trác’ Diêu Ôn Ngọc này, quan hệ giữa các ngươi không tồi phải không?”

Tiêu Trì Dã nói: “Quen biết sơ, không sánh bằng ngươi.”

“Diêu gia dần suy yếu nhưng vẫn đứng trong tám đại gia, khó tránh khỏi có người không phục.” Thẩm Trạch Xuyên nói, “Diêu Ôn Ngọc kế tục Hải các lão, lại không vào làm quan, như vậy khác nào vứt bỏ vũ khí mặc người xâm lược.”

Tiêu Trì Dã nói: “Diêu gia dù mặt ngoài suy yếu, dư uy tích lũy tam triều vẫn còn. Tuy Diêu Ôn Ngọc thanh phong minh nguyệt* nhưng không phải người ngu ngốc đâu. Ai muốn tìm phiền phức chỗ Diêu gia?”

*ý chỉ người thanh nhàn tiêu dao ít dính chuyện phức tạp

Thẩm Trạch Xuyên lộ ra vẻ suy tư, nói: “Sao ta biết được.”

Tiêu Trì Dã cũng trầm mặc, nhưng hắn phản ứng rất nhanh, nói: “Ngươi không phải người khảng khái hào phóng thế này, đặc biệt cấp tin tức cho ta, ngược lại khiến người bất an đấy Lan Chu.”

“Chúng ta phải cùng nhau tra án, có thể chiếu cố gì ta nhất định sẽ không chối từ.” Thẩm Trạch Xuyên nói, “Hôm nay thấy ngươi cùng Diêu gia quan hệ rất tốt mới nhớ tới chuyện này. Tám đại gia sừng sững đã lâu, bây giờ nhìn ngươi quyền thế hùng hổ như vậy, bọn họ muốn làm gì chẳng phải đều trong dự liệu sao? Nếu Diêu gia không chịu thông đồng cấu kết, khó tránh khỏi trở thành cái bia chung.”

Tiêu Trì Dã tiếp nhận tám đại doanh, làm rối loạn quân quyền tám đại gia. Cho tới nay, tám đại doanh chính là tiền vốn giữ mệnh cho tám đại gia vờn quanh Khuất Đô, mất một chức quan không có gì, bọn họ còn có con cháu trong nhà có thể thay, thế nhưng mất đi tám đại doanh, chính là thật sự phải bị người quản lý. Bọn họ kiềm chế lẫn nhau là một chuyện, bọn họ bị Tiêu Trì Dã kiềm chế lại là một chuyện khác. Thường nói thế lực trong thiên hạ phân lâu tất hợp, hợp lâu tất phân, bây giờ Tiêu Trì Dã chính là kẻ địch chung mà tám đại gia hợp lực giành lại chiến tuyến.

Thẩm Trạch Xuyên nói không sai, thế nhưng Tiêu Trì Dã lại vẫn cứ ngửi ra điểm không bình thường trong giọng nói dường như thẳng thắn của y.

Tiêu Trì Dã tỉnh bơ ung dung nói: “Ta vẫn chưa uy hiếp bọn họ đến mức đó.”

“Đề phòng cẩn thận mới là con đường lâu dài. Lúc săn thu ngươi đã lộ lưỡi đao rồi, lại muốn làm bộ vô sự phát sinh chỉ là lừa dối bản thân thôi.” Thẩm Trạch Xuyên nói.

Tiêu Trì Dã bỗng nhiên hỏi: “Bằng hữu của ngươi là ai?”

Thẩm Trạch Xuyên cười với hắn, nói: “Nếu ta thực sự nói cho ngươi, ngươi dám tin sao?”

Tiêu Trì Dã vội nhìn chằm chằm Thẩm Trạch Xuyên.

Hắn không tin.

Thẩm Trạch Xuyên am hiểu đầu độc, mỗi một câu nói lúc y tỉnh táo đều mang ý vị nửa thật nửa giả. Người này quá khó đối phó, thậm chí Tiêu Trì Dã cảm thấy y ở trên giường càng dễ nói chuyện hơn.

“Ta sẽ tra ra, ” Tiêu Trì Dã cúi gần sát xuống, “ngươi chỉ cần lộ ra dấu vết liền không thoát được con mắt của ta.”

“Ngươi còn tự lo không xong, ” Thẩm Trạch Xuyên vui vẻ, “hay là trước tiên cứ nghĩ biện pháp bình an vượt qua đi đã.”

“Ngươi vậy mà chẳng đau lòng một chút nào, ” Tiêu Trì Dã đột nhiên thay đổi trở nên nghiêm túc, “một đêm phu thê trăm ngày ân nghĩa, quá lạnh lùng rồi Lan Chu.”

Thẩm Trạch Xuyên học câu nói trước của hắn, nói: “Ừ, vậy thì làm sao?”

Tiêu Trì Dã ngồi trở lại, một lần nữa gác chân, tựa lưng ghế suy tư chốc lát, nói: “Việc này dễ giải quyết, chưa thể xem là đại sự gì, vì lời nhắc nhở đêm nay của ngươi, ta phải thành tâm cảm tạ rồi.”

“Sao không biết ngượng thế, ” Thẩm Trạch Xuyên nói, “một trăm lượng mới xứng.”

“Không có tiền, ” Tiêu Trì Dã kéo dài giọng, “bổng lộc một năm của ta một đại quan chính nhị phẩm cũng chỉ có một trăm năm mươi lượng, nhưng mà không có tiền thì có thể lấy cái khác đổi, nhị công tử làm ấm giường cho ngươi.”

“Vậy thì không cần đâu.” Thẩm Trạch Xuyên khách khí cười cười, “ta gối đơn quen rồi, không cần làm ấm giường.”

“Thói quen có thể thay đổi, ” Tiêu Trì Dã nhấc ngón đưa trước mũi ngửi ngửi, chếch con ngươi trêu ghẹo, “ngửi khăn của ta đến quen rồi phải không?”

Thẩm Trạch Xuyên nhất thời không chú ý, bấm đầu ngón tay ra vết hồng.

Tiêu Trì Dã ung dung ngắm mỹ nhân dưới ngọn đèn, nhìn y miễn cưỡng chống đỡ trấn định, lại thấy đầu ngón tay y ửng hồng. Cuối cùng chỉ chỉ viền tai của mình, xấu xa nói: “Lan Chu, đỏ bừng lên rồi kìa.”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện