Thương Tiến Tửu

Đồ Sách


trước sau

Trong phòng rượu quá ba tuần, cảm giác xa cách tán đi không ít, tuy rằng vẫn chưa thân thiết được nhưng đã có thể nâng cốc trò chuyện với nhau.

Kỷ Cương cởi khăn quàng trên cổ xuống, nhấp một ngụm rượu. Tả Thiên Thu thấy vết bỏng lộ ra trên cổ lão liền không khỏi hỏi: “Năm đó kỵ binh Biên Sa xâm lấn Đoan Châu, đệ… sao đệ lại biến thành diện mạo này?”

Kỷ Cương xoay chén rượu, cười một tiếng: “Thẩm Vệ rút lui quá nhanh, Đoan Châu chẳng giữ nổi một ngày. Ngựa kỵ binh Biên Sa cũng quá nhanh, ta đi đứng đã không còn như trước, nào có thể chạy thoát? Lúc đó đã chỉ còn ý chết thôi.”

Lão nói đến chỗ này liền nhớ lại Hoa Sính Đình, không khỏi nghẹn ngào nơi cổ họng, nghiêng đầu xoa xoa mặt, không tiếp tục nói nữa.

Tả Thiên Thu uống cạn một chén, nói: “Thẩm Vệ, đáng giết!”

“Đáng giết không chỉ là Thẩm Vệ.” Kỷ Cương u oán nói, “Trung Bác binh bại kỳ lạ như vậy, đều đẩy hết lên đầu một kẻ là Thẩm Vệ, là chủ định hắn sống không nổi rồi.”

Tả Thiên Thu nói: “Đệ rời Khuất Đô đã lâu, làm sao xác định Thẩm Vệ là kẻ chết thế?”

“Năm năm trước Xuyên Nhi vào đô, trong chiếu ngục bị người ám hại.” Kỷ Cương nói, “Lúc đó Thẩm Vệ đã chết lại vẫn còn có người muốn nhổ cỏ tận gốc, tại sao, chẳng lẽ không phải chính là vì diệt khẩu à.”

Tả Thiên Thu trầm mặc uống rượu, một lát sau nói: “Bây giờ người đã chết hết rồi, muốn tra rõ án Trung Bác binh bại chỉ sợ không dễ dàng. Đồ đệ của đệ muốn báo thù cho Thẩm Vệ sao?”

Kỷ Cương uống rượu vào thì choáng váng, năm năm nay lão kiêng rượu triệt để, tối nay là vì Tả Thiên Thu mà phá giới. Lúc này lão vịn mép bàn, cười lạnh nói: “Báo thù, vì sao Xuyên Nhi phải báo thù vì Thẩm Vệ? Tả Thiên Thu, sao huynh cũng bảo thủ giống bọn họ thế! Thiên hạ họ Thẩm đều có tội sao? Xuyên Nhi lớn rồi, nó hiểu chuyện, cũng phân biệt được trắng đen. Nó và Thẩm Vệ cùng lắm chỉ là vừa nhỡ trở thành phụ tử, ngoại trừ huyết nhục thì không có bất kỳ quan hệ nào khác. Các người còn trói nó làm gì, Thẩm Vệ đã chết rồi! Cái gọi là nợ máu Trung Bác, giờ khắc này không phải nên tìm kỵ binh Biên Sa báo ư!”

Kỷ Cương đột nhiên đập vỡ cái chén, ngực phập phồng.

“Tra rõ án Trung Bác binh bại không phải là vì ai, mà là muốn biết rõ rốt cuộc vì sao hắn phải nhận tội như vậy! Huynh cũng làm tướng lĩnh, Huynh không nghĩ tới sao? Năm năm trước có người có thể khiến Trung Bác binh bại, năm năm sau đối phương cũng có thể khiến những nơi khác binh bại. Lúc đó kỵ binh Biên Sa đuổi sát như vậy, không có nội ứng, không có địa đồ, bọn hắn có thể làm được sao?!”

Tả Thiên Thu than thở: “Cương đệ đừng phẫn nộ, Kí Minh năm đó đuổi đến Trung Bác, chuyện thứ nhất nó làm chính là ngăn chặn yếu đạo Trung Bác thông suốt Đan Thành để tra rõ tin tức mười hai bộ Biên Sa từ nơi nào tới. Nhưng khi đó tình thế nguy cấp, đệ biết có bao nhiêu khó khăn không, trăm loại chứng cứ đều chỉ về Thẩm Vệ, cố tình khiến Thẩm Vệ một cây đuốc thiêu chính mình, chỉ để lại một đứa con không được yêu chuộng, chuyện này làm sao có thể khiến người ta không sinh nghi?”

Kỷ Cương trầm mặc giây lát, nói: “Một cước của đồ đệ huynh đạp nó, suýt nữa đoạt mạng nó rồi.”

Tả Thiên Thu lại uống cạn rượu, nói: “Ta không biện bạch, nhưng đệ hãy nghe ta một câu. Cương đệ, chúng ta từng trải khác nhau, sở cầu khác nhau.”

Kỷ Cương cười lạnh, nói: “Được đấy, nhích miệng lưỡi coi như qua chuyện?”

Tả Thiên Thu không nhiều lời, cầm cái ly rỗng qua, nhìn ngoài cửa gọi: “A Dã!”

Cửa lúc này mở ra, Tả Thiên Thu một tay rót rượu, một tay dịch chén, nói: “Bồi tội với sư thúc và sư đệ con đi.”

Kỷ Cương xoay ngang đũa, cốc rượu tròng trành ngay đầu đũa, nói: “Lúc đó là chúng ta tài nghệ không bằng người, Xuyên Nhi, chén rượu này con tới kính đi!”

Tiếng nói vừa dứt, chỉ thấy chén rượu kia chuyển hướng Thẩm Trạch Xuyên. Giữa lúc này Tiêu Trì Dã cản lại, nói: “Lan Chu, không cần tranh cùng sư huynh cái này đâu mà?”

Thẩm Trạch Xuyên nhấc chân điểm nghiêng cánh tay Tiêu Trì Dã, chén rượu kia loáng một cái liền rơi xuống. Y nói: “Lời thầy khó trái, sư huynh, nhường ta chút đi.”

Bàn tay hai người giao nhau, Tiêu Trì Dã trở tay đẩy cánh tay Thẩm Trạch Xuyên về. Chén rượu kia sắp sửa rơi xuống đất, Thẩm Trạch Xuyên đưa chân nâng nó lên.

Trong lúc hai người so chiêu tựa như có gió, chén rượu kia lên lên xuống xuống, vậy mà giọt rượu chưa hề tóe ra.

Kỷ Cương không buông đũa, ăn vài miếng rau trộn, nói: “Thân pháp này không phải do Kỷ gia truyền.”

Tả Thiên Thu nhìn hai người, nói: “Đó là công phu của Tiêu gia, như chim dữ tóm vật, bị bắt được thì khó tránh thoát. Lan Chu, chú trọng tấn công bên dưới nó, làm cho nó rối loạn.”

Thẩm Trạch Xuyên nhất thời thu tay, hơi lui một bước, bất ngờ ra chân. Tiêu Trì Dã tránh đột xuất, muốn nói với Thẩm Trạch Xuyên gì đó, nhưng đang trước mặt các sư phụ nên cuối cùng lại không nói ra. Lúc hắn đón đỡ nắm lấy mắt cá chân Thẩm Trạch Xuyên, dựa vào thân thể che chắn, dọc theo đường cong cẳng chân sờ một cái, nhẹ nhàng kéo Thẩm Trạch Xuyên về phía mình.

“Ác lắm thôi, ” Vẻ mặt Tiêu Trì Dã sa sầm, “đạp ta chẳng còn lực chống đỡ.”

Thẩm Trạch Xuyên bị hắn sờ đến thân hình không vững, vẫn muốn ra tay tiếp chén rượu. Tiêu Trì Dã cũng không gấp, đợi y tiếp nhận chén rượu rồi liền đột ngột ra quyền, kích thẳng về phía Thẩm Trạch Xuyên.

“Kỷ gia quyền!” Kỷ Cương dừng đũa, nhẫn chốc lát mới nói, “… Chẳng trách Xuyên Nhi khen hắn.”

Thân thể này phù hợp quá, đánh một quyền này làm Kỷ Cương cũng không tìm ra được điểm chê.

Một tay Thẩm Trạch Xuyên bắt lấy chén rượu, không thể tiếp vững, bất ngờ ngửa ra sau. Gió theo quyền kia đảo qua tóc mai, y còn chưa thẳng thân dậy, Tiêu Trì Dã đã cất bước đến gần, quyền đánh ra thuận thế hạ xuống dưới, lướt vào trong cổ áo Thẩm Trạch Xuyên một chút, ngắt được đóa mai thừa mới khi nãy bị Thẩm Trạch Xuyên cắn qua.

“Trúng chiêu rồi.” Trong mắt Tiêu Trì Dã lộ ý xấu xa, đưa nửa đóa mai này vào miệng. Thẩm Trạch Xuyên muốn thẳng thân, hắn liền chặn lại, ghé đầu nói nhanh: “Rượu rớt kìa!”

Thẩm Trạch Xuyên sững sờ, nghển đầu vừa nhìn, Tiêu Trì Dã đã chế trụ tay y, ngón tay cái dọc bên trong cổ tay y vuốt lên trên, mang theo tay y nâng cốc uống cạn.

“Đa tạ sư đệ thưởng rượu, ” Tiêu Trì Dã lập tức lùi về sau, nói như thể chính nhân quân tử, “uống vào miệng rất thơm.”

Cổ tay Thẩm Trạch Xuyên vẫn còn độ ấm khi bị hắn vuốt nhẹ, y đứng dậy phất tay áo, bái một bái, thả cốc rượu lại trên bàn.

Kỷ Cương không biết sóng ngầm dâng lên giữa bọn họ, thấy thế liền nói: “Pha lẫn bách gia khó mà thông suốt, huynh dạy tốt lắm.”

Tả Thiên Thu nói: “Nó còn kém xa. Lan Chu chuyên tấn công tâm pháp Kỷ gia, định lực ấy mới đúng là tuyệt vời.”

Hai người họ lại rót rượu, Tiêu Trì Dã cùng Thẩm Trạch Xuyên liền lui ra.

Cửa vừa mới khép, Tiêu Trì Dã liền kéo lấy Thẩm Trạch Xuyên, nói: “Rượu này đêm nay uống chưa xong đâu, bên ngoài lạnh, chúng ta vào phòng ngồi đi.”

Hành lang hướng bắc là thư phòng trước đây của Diêu gia, để bảo trì cho trong phòng khô ráo, sách không bị hỏng, phía dưới có địa long* thông suốt. Hiện tại sách vẫn chưa được chuyển đi hết, trên bốn ngăn rộng rãi thưa sách nhỏ đặt đồ cổ tranh chữ.

*địa long: hệ thống sưởi dưới lòng đất

Tiêu Trì Dã cởi áo khoác ngoài, ngồi bên bàn vắt chéo chân lật sách xem, nói: “Viện này ban đầu là do lão thái gia của Diêu gia xây, giấu không ít đồ tốt. Diêu Ôn Ngọc không thích chơi, đặt ở đây mãi, chưa từng động tới.”

Thẩm Trạch Xuyên lau sạch tay mới đụng vào sách trên giá.

Người nhà họ Diêu yêu sách, lão thái gia Diêu gia phân loại bày trí chúng gọn gàng. Chỉ là đã qua lâu như vậy mà trên trang sách vẫn còn sạch tinh, có lẽ l sau khi Tiêu Trì Dã tiếp nhận đã sai người coi chừng cẩn thận, không hề dính chút bụi nào.

Hai người mỗi người một bên, ai cũng không mở miệng.

Thẩm Trạch Xuyên để ý, thấy được trong phong vật chí (vẽ phong cảnh) có bản đồ Hồng Nhạn. Y mở ra, quả nhiên thấy được bức đồ địa thế núi Hồng Nhạn.

Núi Hồng Nhạn chia hai dãy đông tây, dãy Tây Sơn thông Lạc Hà quan, nối tiếp Tuyền Thành, ngăn cách Hòe Châu, là tuyến biên phòng trước đây của Đại Chu. Sau đó Tiêu Phương Húc khuếch đại bản đồ, đẩy tuyến biên phòng lên dãy Đông Sơn, phác ra hình dáng quận lớn Ly Bắc ngày nay.

Thẩm Trạch Xuyên lật mặt sau, nhìn thấy tường thuật về đường lương thực đông bắc.

Khuất Đô quản kho lương thiên hạ, quân lương phần lớn do Cầm Châu của Quyết Tây điều phối, hướng hai đại địa vực phía bắc, đông không thể chở đường biển, nên chỉ có thể đào một đường lương thực chuyên biệt. Khải Đông có hơi phức tạp, đường lương thực đông bắc của Ly Bắc lại vô cùng rõ ràng. Lương thực từ Cầm Châu vận tải đến cảng Quan Nghi, lại từ cảng Quan Nghi đến Khuất Đô, Khuất Đô vận chuyển đến Tuyền Thành, Tuyền Thành có thể ruổi ngựa đi đường lương thực đông bắc, thẳng tắp đến quận lớn Ly Bắc.

Đường lương thực đông bắc là đường vận tải quân nhu trọng yếu của Ly Bắc, do thiết kỵ Ly Bắc canh gác tầng tầng, cho dù là hoàng đế đích thân đi, nếu không có binh phù thông hành của Tiêu Kí Minh thì cũng không qua được. Cho tới nay bất luận đường biên bị đánh hung ác bao nhiêu, phòng ngự của đường lương thực đông bắc vẫn vững như thành đồng vách sắt, chưa từng để cho kỵ binh Biên Sa tới gần.

Trên thực tế năm năm trước Trung Bác binh bại, Tiêu Kí Minh có thể nhanh chóng điều binh xuôi nam cũng là bởi đường lương thực đông bắc vừa vặn nằm ngang ở tây bắc Tì Châu, cho hắn có thể lập tức xuất binh.

“Đường lương thực đông bắc, ” Chẳng biết từ khi nào Tiêu Trì Dã đã nhích lại gần, ánh mắt thuận theo tay Thẩm Trạch Xuyên nhìn mấy lần, nói, “ngươi cũng có hứng thú với hành binh đánh trận sao?”

“Không có.” Thẩm Trạch Xuyên nói không chút nghĩ ngợi.

“Không sao, nhị công tử dạy ngươi.” Tiêu Trì Dã nắm cổ tay y, mang theo ngón tay y trượt tới cực đông của sông Trà Thạch, “Nơi này ngươi nhận ra phải không, sông Trà Thạch của Trung Bác là phòng tuyến cực đông đứng giữa Đại Chu, vượt qua là đến đại mạc Biên Sa rồi. Nói ra cũng có chút đáng chú ý, cho tới nay, Biên Sa chỉ dám đánh Biên quận.”

Thẩm Trạch Xuyên theo ngón tay nhìn về phía góc dưới đông nam của Thiên Phi Khuyết, nơi đó gần sát đại mạc, giống như Biên quận khe nứt duy nhất của Đại Chu.

“Bởi vì Biên quận thật trùng hợp, nơi hướng lên trên bị Thiên Phi Khuyết ngăn cản, đi xuống lại có Tỏa Thiên quan chặn ngang, chỉ có một vùng Biên quận này, là chỗ yếu không có cách nào mượn địa thế để phòng thủ ở phía đông nam Đại Chu.” Tiêu Trì Dã ghé sát hơn chút, chăm chú vào bản đồ, “Lục gia cố thủ tại chỗ này, ngươi biết danh của Lục Quảng Bạch không? Huynh ấy sở dĩ tên là ‘Phong hỏa xuy sa’, cũng bởi vì thứ Lục gia trông giữ chính là Phong Hoả đài vạn dặm cát vàng. Kỵ binh Biên Sa gian xảo, thích đột kích ban đêm, mỗi một lần giao phong, Lục Quảng Bạch đều phải đốt bùng khói lửa. Thủ bị quân Biên quận là bộ binh đánh đêm tốt nhất Đại Chu, bọn họ am hiểu mai phục lâu dài.”

Tiêu Trì Dã nói tới chỗ này có chút cao hứng, hắn dứt khoát cầm lấy ngón tay Thẩm Trạch Xuyên, chỉ chỉ Biên quận.

“Bốn tướng trong thiên hạ, sư phụ là tướng quân chuyên về phòng thủ nhất, bởi vì địa thế Thiên Phi Khuyết bắt buộc, không cần cường tập xuất binh. Đừng nhìn Biên quận không đáng chú ý như vậy, kỳ thực biết đánh tiêu hao chiến nhất chính là Lục Quảng Bạch, điểm này đến đại ca cùng Thích đại soái cũng không lợi hại bằng huynh ấy đâu.”

“Biên quận không có kỵ binh.” Thẩm Trạch Xuyên hơi nghiêng đầu, liếc hắn một cái.

Tiêu Trì Dã nở nụ cười, lúc này hắn tựa hồ đặc biệt thả lỏng, nói: “Lục Quảng Bạch không cần, lính của huynh ấy đều là khắc tinh của kỵ binh. Lục gia đời đời đều canh giữ nơi cát vàng, khí hậu không đẹp, đất hoang căn bản không thể trồng ruộng, thật sự nghèo cho nên không nuôi nổi ngựa. Thế nhưng không có ngựa vẫn phải đánh trận như thường, Lục gia cứ thế tìm ra được trận pháp đặc biệt chống lại kỵ binh thôi.”

“Ngươi nói cũng có ý tứ, ” Thẩm Trạch Xuyên nhìn lại bản đồ, “ám chỉ năm năm trước kỵ binh Biên Sa thay đổi lẽ thường, đột ngột tấn công phòng tuyến sông Trà Thạch là chuyện rất không bình thường?”

“Không sai.” Lúc Tiêu Trì Dã suy tư theo thói quen phải xoay nhẫn, nhưng giờ khắc này hắn đang nắm tay Thẩm Trạch Xuyên, vì vậy nắn nắn như vô thức, “Ngươi phải biết một chuyện trước, Biên Sa mười hai bộ là danh hiệu thống nhất, bọn chúng tại đại mạc ban đầu không chỉ có mười hai bộ. Hồi Nhan bộ mà chợ liên khu Ly Bắc thông suốt tới, là tiểu bộ cỏ nước màu mỡ bị bộ tộc khác của Biên Sa trục xuất khỏi, nương nhờ vào Đại Chu tồn tại. Mười hai bộ Biên Sa hiện tại cũng chia mạnh yếu, bọn chúng từ đầu đến cuối không có đại quân đặc biệt cho nên vẫn không thể nói chuyện cùng chúng ta, chỉ có thể đánh. Kỳ thực mỗi một trận đánh, đối với Biên Sa mà nói đều là trọng thương. Phía bắc của bọn chúng là Hãn Xà bộ mạnh nhất, chuyên môn đối phó thiết kỵ Ly Bắc, phía nam là Câu Mã bộ nhanh nhất, chuyên môn đối phó thủ bị quân Biên quận, đây đều là bố cục cố định trong trường kỳ đối kháng hình thành nên —— nhưng năm năm trước, Hãn Xà bộ cùng Câu Mã bộ đều tập hợp lại, chẳng một câu đánh động, trực tiếp thống kích phòng tuyến sông Trà Thạch luôn.”

Tiêu Trì Dã dừng một chút.

“Tình huống như thế chỉ có một khả năng.”

“Bọn chúng định liệu trước rồi, ” Thẩm Trạch Xuyên nói, “vững tin Trung Bác không ngăn được, Ly Bắc và Biên quận cũng không cứu kịp.”

“Cho nên có tin đồn Thẩm Vệ tư thông với địch, ” Tiêu Trì Dã nói, “tiến quân thần tốc là chuyện rất mạo hiểm, bọn chúng muốn ở nơi xa lạ lấy chiến nuôi chiến cũng không dễ dàng. Bọn chúng đã quen rong ruổi trên sa mạc, chiến đấu trên đường phố đối với chúng mà nói giống như là buộc tay chân mà đánh nhau, hơn nữa càng tới gần Khuất Đô, ý đồ hành quân của chúng càng rõ ràng rồi.”

“Công phá Khuất Đô cũng không phải lựa chọn hay, Khuất Đô là trung tâm Đại Chu, bọn chúng ở đây lâu sẽ rơi vào tay thiết kỵ Ly Bắc, thủ bị quân năm quận Khải Đông cộng thêm tám đại doanh là ba tầng vây khốn.” Thẩm Trạch Xuyên cụp mắt, “Ta vẫn luôn không cho là kỵ binh Biên Sa muốn đánh nơi này.”

“Ngươi thông minh lắm.” Tiêu Trì Dã khen ngợi, nắm ngón tay Thẩm Trạch Xuyên lướt qua toàn bộ bản đồ, điểm tại cực tây của Quyết Tây, “Ta cho rằng bọn chúng muốn tới đây. Quyết Tây gần biển, có hai đại bến cảng, còn có ba châu lớn trù bị lương thực. Quân lương Ly Bắc, Khuất Đô, Khải Đông ba bên toàn bộ từ nơi này ra, chỉ cần đi vào phạm vi Quyết Tây, bọn chúng thậm chí không cần đánh hạ thành trấn, cũng đã bóp được yết hầu ba bên.”

“Nếu như không có nội ứng, đây chính là ý nghĩ viển vông.” Thẩm Trạch Xuyên trầm ngâm nói.

“Trung Bác và Quyết Tây là một đường thẳng đông tây, đi qua Trung Bác chính là đường ngắn nhất. Thẩm Vệ mở cửa, cho chúng dũng khí và lương thực để tiếp tục thâm nhập. Nếu như không có đường lương thực đông bắc, đại ca ít nhất còn phải chậm bảy ngày nữa mới có thể xuất binh. Bảy ngày, nếu tám đại doanh không cố thủ được, kỵ binh Biên Sa sẽ đến được Quan Nghi cảng.” Tiêu Trì Dã nói, “Đây mới là một trong những nguyên do Ly Bắc phẫn nộ, dưới móng sắt không cho phép sơ suất. Chúng ta có thể tha thứ Thẩm Vệ binh bại, nhưng tuyệt đối không tha thứ một đao này của Thẩm Vệ.”

Thẩm Trạch Xuyên bỗng quay đầu, đối diện Tiêu Trì Dã gần trong gang tấc.

“Sao vậy?” Tiêu Trì Dã không có ý định buông y ra.

“Thẩm Vệ tư thông với địch, ” Thẩm Trạch Xuyên lộ ra nụ cười cổ quái, “Thẩm Vệ tư thông với địch… mười hai bộ Biên Sa muốn đánh Quyết Tây, Thẩm Vệ có được bản đồ quân sự Quyết Tây từ đâu?”

“Binh bộ có.” Tiêu Trì Dã nói, “Có tiền có thể sai khiến được cả ma quỷ, dùng số tiền lớn hối lộ là mua được.”

“Nếu như vậy, ” Thẩm Trạch Xuyên nói, “ngoại trừ Thẩm Vệ, người khác cũng có thể.”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện