Thượng Thần Đến Rồi [Quyển 2]

Đi tìm căn nguyên


trước sau

Advertisement

"Làm sao vây?" Ánh mắt Lục Áp chiếu đến, dễ dàng bắt được biểu cảm này.

Thế Ân nhìn A Phục, sắc mặt hơi trắng bệch.

A Phục ngồi dưới đất, cũng không biết hắn đang nghĩ đến chuyện gì, mở to đôi mắt màu xanh vô tội nhìn hắn.

" 500 năm trước, ta và Lương Cơ đã từng... đã từng..."

" Đã từng thế nào?" Mộ Cửu bị làm cho hồ đồ rồi.

Thế Ân khẽ mấp máy môi: " Chúng ta đã từng có quan hệ xác thịt."

Hắn nhìn A Phục, cả người cũng bắt đầu run rẩy!

Trong phòng nhất thời trở nên lạnh lẽo, vang lên âm thanh tức giận hít thở!

Hắn vừa rồi đã nói rằng hoàng tộc Bạch Hổ gần một ngàn năm nay không có Bạch Hổ con nào được sinh ra, mà Lương Cơ trước khi mất tích lại có quan hệ xác thịt với hắn, vậy A Phục...

Thế Ân lẽ nào chính là phụ thân của A Phục?!

Mộ Cửu nhanh chóng xoay mặt nhìn Lục Áp tìm kiếm đáp án. Lục Áp liền nói: " Tinh lực của hai người họ đúng là rất mật thiết. Nhưng tinh lực của huynh đệ đồng tộc cũng sẽ mật thiết như vậy. Trên lý thuyết, chúng ta cơ bản có thể cho rằng A Phục là hài tử của họ, thế nhưng dưới tình huống ký ức không trọn vẹn của A Phục, hiện nay vẫn chưa thể xác định tuyệt đối."

Mộ Cửu sửng sốt hỏi: " Vậy tại sao có người lại nhận ra phụ mẫu kiếp trước của mình? Lâm Kiến Nho có thể nghĩ cách tìm được mẫu thân của hắn!"

" Tuy nguyên thần của mẫu thân Lâm Kiến Nho không trọn vẹn nhưng ký ức lại không bị hư tổn, Lâm Tiếp năm đó lo nàng đi cáo trạng dưới địa phủ nên đã khiến nàng hồn phi phách tán, đương nhiên không nói ra được nguyên nhân. Hơn nữa, tìm tung tích Lâm mẫu không cần quá trình gì phức tạp, chỉ cần xuống địa phủ tìm kiếm luân hồi của bà là được.

Nhưng A Phục thì ngược lại, nguyên thần của nó nguyên vẹn, ký ức lại bị mất đi. Thứ chúng ta muốn tìm hiện tại là ký ức của nó, không phải là luân hồi tái thế. Huống hồ, luân hồi của Thần tộc là do Thiên giới quản, trí nhớ của nó trống không như vậy, trên luân hồi bộ tất nhiên cũng không ghi lại. Vì vậy, dù có tra được luân hồi của nó cũng không tìm được lai lịch của nó.

Nhưng đây cũng là điều ta cảm thấy nghi hoặc. Vốn ta cho rằng nó chỉ bị mất ký ức bình thường, bây giờ nhìn lại, có thể cũng không phải chỉ là như vậy."

" Vậy vì sao ký ức của nó lại biến mất?" Thượng Quan Duẩn thắc mắc.

Đây cũng là vấn đề mà Mộ Cửu vô cùng muốn biết.

Lục Áp bấm chỉ, đi hai bước thông thả, nói: " Có một loại thủ pháp có thể làm được như vậy, có điều, loại thủ pháp này còn khó khăn hơn so với việc tự làm tổn hại nguyên thần của bản thân, ngoại trừ việc tu vi phải ở một cấp độ nhất định, quan trọng nhất là còn phải dùng đến tâm đầu huyết (máu tim). Xoá đi ký ức của A Phục đến trình độ này có vẻ phải dùng đến hơn vạn năm tâm đầu huyết để từ từ dệt thành một mảnh ký ức trống, sau đó phong ấn toàn bộ ký ức của nó lại."

Máu tanh như vậy?

Mộ Cửu yên lặng trong chốc lát: " Ai lại có mối thù lớn như vậy với A Phục?"

" Cũng chưa chắc đã là thù." Lục Áp lại nói, " Bởi để làm được như vậy, người làm phép cũng phải chịu tổn thất to lớn. Tâm đầu huyết là tinh hoa của linh lực kết tinh lại, bỏ đi vạn năm tâm đầu huyết cũng gần như bằng phá huỷ mấy vạn năm tu vi. Vì thế, nếu người này có cừu oán với A Phục, trực tiếp giết nó hiển nhiên là bớt việc hơn nhiều."

Mọi người sửng sốt.

Không phải kẻ thù, vậy là ai đây?

Ai đã bỏ ra nhiều tâm đầu huyết để biến A Phục thành như vậy?

Làm như vậy có ý nghĩa gì?

" Không thể phá bỏ phong ấn sao?" Mộ Cửu hỏi.

" Tất cả phong ấn đều có thể phá giải, nhưng phải có điều kiện tiên quyết." Lục Áp khoát tay, " Phép thuật dùng đến tâm đầu thuyết đều là những loại phép thuật vô cùng quyết tuyệt, hơn nữa được người làm phép dùng ý niệm để khống chế. Tuy ta có cách, nhưng không tìm được người làm phép, cũng có khả năng gây nguy hiểm cho nó."

Mộ Cửu trầm ngâm một lúc, sau đó nói: " Vậy ta sẽ đi điều tra chuyện của A Phục khi đang ở trên xe Hằng Nga, còn lại sẽ nói sau. Chỉ có thể tìm hiểu xem trước đó nàng ta đã đi qua nơi nào, rồi để xem có tra được manh mối gì hay không."

Hiện tại hai việc cũng đã trở thành một việc. Thế Ân muốn tìm Lương Cơ, mà A Phục rất có thể là hài tử của Thế Ân và Lương Cơ, Lương Cơ mất tích lâu như vậy A Phục mới xuất hiện, hơn nữa lại mất đi ký ức hơn một năm trước, đi tìm hiểu về quá khứ của A Phục còn khó hơn Lương Cơ nhiều."

Nàng nói với Thế Ân: " Nếu ta cứ như vậy mà đi tìm Hằng Nga thì e rằng nàng sẽ không để ý đến ta, không bằng ngươi ở lại đây đi."

Thế Ân gật đầu, nói làm phiền rồi.

Trên thực tế, từ lúc nghĩ đến chuyện A Phục có thể là nhi tử của hắn và Lương Cơ, hắn đã đem suy nghĩ muốn từ biệt quăng ra sau đầu. Nếu A Phục thực sự là nhi tử của hắn do Lương Cơ sinh ra, vậy nó chính là con đường duy nhất để tìm kiếm Lương Cơ, mà để mở ra bí mật trên người nó nhất định chỉ có thể dựa vào Lục Áp, bây giờ hắn đang ở đây, còn đi làm gì nữa chứ?

Mộ Cửu cảm thấy việc này không nên chậm trễ, liền lập tức mang theo A Phục đi đến nha môn.

Nàng muốn đi bái phỏng Hằng Nga, tốt nhất là vẫn nên đi dưới danh nghĩa vụ, dù sao người ta cũng là Thần Chủ một phương, há có thể dễ dàng gặp loại tiểu trong suốt như nàng? Lại nói, thân thế của A Phục vẫn chưa rõ ràng, khiến Thiên Binh Doanh đau đầu, giúp nó tìm được gia đình sớm một chút cũng trở thành nhiệm vụ của họ, vì vậy lấy danh nghĩa Thiên Binh Doanh đi cầu gặp mặt là biện pháp bảo đảm nhất.

Nàng đến nơi làm việc của Lưu Tuấn, hắn vừa nhìn thấy nàng đã cảm thấy trong đầu xuất hiện một đống phiền não.

Mỗi lần nàng đến đều không có chuyện gì tốt đẹp, hắn thật không muốn nhìn thấy nàng trong nha môn.

Có điều, biết Mộ Cửu đến là có ý đồ xin xỏ, hắn lại nhướn mày: "Thái tử Hữu Khương quốc cũng bị ngươi nhặt về rồi hả?"

" Không sai. Hắn đang ở nhà ta." Mộ Cửu đáp, " Hiện tại chúng ta nghi ngờ A Phục là hài tử của hắn và vị hôn thê, để tìm hiểu rõ hơn thì cần đến Quảng Hàn Cung tìm chứng cứ từ Hằng Nga Tiên Chủ."

Lưu Tuấn suy nghĩ một chút, hỏi: " Vậy ngươi định đi thế nào?"

Mộ Cửu buồn bực: " Đương nhiên là nhờ ngài phê chuẩn để đi!" Còn có thể đi thế nào nữa?

Lưu Tuấn trừng nàng một chút, rút ra một quyển sổ ghi chép từ trên bàn ném cho nàng: " Đăng kí vào đây đi, đặc biệt lập án."

Mộ Cửu nhìn cuốn sổ, hoá ra là sổ đăng ký lập án. Nàng lập tức liền rõ ràng ý tứ của Lưu Tuấn, đây là hắn đang lấy lòng nàng sao, nếu nàng phá án, chẳng phải là sẽ tích thêm được công đức sao?

Chỉ là vì sao đột nhiên hắn lại chăm sóc nàng như thế?

Đương nhiên khi trước hắn cũng chăm sóc nàng, nhưng chuyện này coi như không lập án thì nàng cũng sẽ đi làm mà.

Lại nói, khi trước hắn đá A Phục cho nàng chăm, chẳng lẽ là có ý tứ muốn nàng gánh lấy trách nhiệm của hắn?

Nàng đảo mắt hai vòng, rón rén đi tới hỏi: " Chẳng lẽ đại nhân có việc muốn nhờ ta?"

Lưu Tuấn xệ mặt xuống: " Ngươi coi ta là người nào?!"

Mộ Cửu cười không đáp. Lưu Tuấn hắn mặc dù là một hán tử, không phải loại người nham hiểm, nhưng trong bụng cũng không ít mưu kế, đừng tưởng nàng không biết.

Quả nhiên Lưu Tuấn trừng nàng, sau đó liếc mắt nhìn ra ngoài cửa, đè thấp thanh âm: " Sau khi ngươi xong chuyện liền giúp ta đi một chuyến đến miếu Lạc thần."

Lại là miếu Lạc thần?

Tính bát quái của Mộ Cửu bắt đầu bành trướng: " Đại nhân chẳng lẽ rất quen thân với Lạc thần nương nương?"

" Hỏi nhiều như vậy làm gì?! Mau đi làm việc đi!" Lưu Tuấn đột nhiên lại hoá thành bạo ngưu, gào thét trên đầu nàng.

Mộ Cửu như một làn khói mang theo A Phục ra khỏi cửa, đi đến phòng công sự lấy thẻ bài, sau đó đi đến Quảng Hàn Cung.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện