Thương Nhân Đá Quý Cùng Tiểu Thư Kim Cương

Chương 30: Ngày mưa


trước sau

Advertisement

Lục Kiều Vi liên tục nhìn thêm mấy lần, chắc chắn rằng bản thân không bị mù.
Trang Như Nhuế chỉ vào hot search: " Sợ ngây người chưa, tôi đều choáng váng luôn rồi. Cả đời này, tôi sẽ đem những tin đồn hào môn xem như một tin tức xã hội."
Trang Như Nhuế nghĩ đến điều gì đó, hỏi: "Vi Vi, chiếc nhẫn của Trì tổng là do cô thiết kế phải không?"
"Không chỉ vậy, tôi còn thiết kế nhẫn cho con gái của ông ấy."
Trang Như Nhuế: "......"
Sau đó, nàng nặng nề vỗ vỗ bả vai Lục Kiều Vi: "Cô nên cảm tạ thượng đế, may mắn là công việc của cô bận rộn, nếu không......."
Lục Kiều Vi lần lượt xóa các ký tự vừa đánh ra.
Đúng vậy, hiện tại cô thật may mắn, may mắn là cô bận công việc nên không đi tham dự hôn lễ của đại tiểu thư, nếu không thì nàng vừa đi vào.....mẹ nó... chính là đoạt hôn.
Trường hợp kia, đoán chừng sẽ bị đánh chết.
Lúc đi ngay ngắn thẳng tắp, lúc về nhìn không ra .
Lục Kiều Vi thật sự không đoán ra được rốt cuộc đại tiểu thư đang suy nghĩ cái gì, thế nào lại dám cướp hôn như vậy, còn là cướp hôn của ba mình.
Không chỉ có Trang Như Nhuế nghị luận, mà toàn bộ công ty, chỉ cần bất kỳ ai biết truy cập Internet đều đang nghị luận về vấn đề này, hào môn + cướp hôn + cha con là tình địch + mẹ nhỏ ..........Trời ạ, ngay cả phim truyền hình cũng không dám quay về chủ đề kinh hoàng như vậy.
Lục Kiều Vi lướt kiểm tra Weibo, có khá nhiều video trên Weibo.
Đại tiểu thư mở cửa siêu xe ra, trên người mặc một thân váy cưới, đi giày cao gót vọt đến hôn lễ của ba mình, nàng bước đến thảm đỏ trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, chỉ tay vào ba của nàng, yêu cầu ba nàng tránh qua một bên, sau đó quỳ xuống đất.
Lấy chiếc nhẫn kim cương ra và bắt đầu cầu hôn.
Không nghe rõ là đang nói gì, nhưng hình như là đang khóc.
Đoạn video được quay lén, phần tiếp theo cũng không được đăng tải lên.
Lục Kiều Vi xem xong cất di động.
 Ăn cơm giữa trưa, cô hàn huyên vài câu với Khúc Thanh Trúc, Khúc Thanh Trúc cũng vỗ vỗ bả vai cô, may là cô không đi. Theo như cô biết thì hôn lễ của đại tiểu thư chỉ có một người, cũng chính là vị linh mục, cô dâu không đến, cho nên nàng liền đi cướp hôn.
Chờ đến buổi tối, Lục Kiều Vi lại đi xem hot search, chuyện cướp hôn được tẩy trắng thành đại tiểu thư không đồng ý hôn sự của Trì tổng, cố ý đến cướp mẹ nhỏ của mình.
Rất nhiều tài khoản tiếp thị đã đăng video, đại tiểu thư cùng mẹ nhỏ của nàng đi dạo phố, sắc mặt của nàng không tốt và tỏ ra rất không kiên nhẫn với mẹ nhỏ.
Nếu không phải Lục Kiều Vi đã nghe qua lời thổ lộ tình cảm chân thành của đại tiểu thư thì cô cũng muốn tin theo, xem lại những đoạn video đó, cô chỉ cảm thấy đại tiểu thư đang giận dỗi, nói không chừng nàng đang làm nũng với mẹ nhỏ của mình.
Có một số người tò mò thích phiên bản mới lạ, tin vào câu chuyện lúc đầu, cảm thán câu chuyện gian tình của hào môn. Cũng có người cho rằng câu chuyện lúc sau hợp logic hơn, tự nhiên sẽ mắng đại tiểu thư, nói nàng khi nhỏ không lo học, lớn lên làm chuyện bại hoại hào môn.
Khi thời điểm tan tầm, có một đồng nghiệp đột nhiên cầm điện thoại di động đi lại, vội vàng nói: "Vi Vi, cô lên hot search!"
Lục Kiều Vi vội vàng kiểm tra, có người phát hiện hai chiếc nhẫn được thiết kế có hiệu ứng giống nhau, cứ như là do cùng một người thiết kế. Sau đó cư dân mạng điều tra tìm kiếm, liền đem Lục Kiều Vi bắt ra tới.
Mọi người đều cười nói rằng Lục Kiều Vi là người duy nhất biết được chân tướng, nhiều người trên Weibo đã tag công ty của các nàng, bảo Lục Kiều Vi nói một chút gì đó về chuyện này.
Lục Kiều Vi cũng mông lung trong bóng tối, nếu không phải đại tiểu thư cướp hôn, nàng cũng như những người khác đều không biết gì a.
Trong vài ngày sau đó, điện thoại của Lục Kiều Vi sắp bị nổ tung. Một số phương tiện truyền thông đến hỏi cô về tình huống cụ thể, một số muốn lấy thông tin từ miệng cô. Còn có một số khác cảm thấy chuyện này cũng rất vui, yêu cầu cô thiết kế một chiếc nhẫn y hệt .
Bên Hoa Thuỵ cũng gọi đến cho cô, nói trắng ra là cảnh cáo cô không được tuỳ tiện nói bậy. Lục Kiều Vi cũng không ngốc, mặc kệ là ai gọi đến, nàng luôn nói một cách thống nhất, nói bản thân cái gì cũng không biết.
Công ty trung gian và các đồng nghiệp kiến nghị cô mở một tài khoản Weibo, mượn chuyện này để kiếm tiền và tăng độ nổi tiếng, nhưng Lục Kiều Vi đều cự tuyệt. Cô không cảm thấy việc đứng trên nỗi đau của người khác để kiếm cơm là một việc làm tử tế.
Lục Kiều Vi không có ra mặt lên tiếng, nhưng dưới sức mạnh thần thông quảng đại của cư dân mạng, họ đã đào bới ra nơi cô làm việc. Trong vài ngày đó, số lượng đơn đặt hàng của Lục Kiều Vi nhiều hơn gấp mười lần, cô chọn ra một vài hợp đồng ưu tú.
Cuối tháng việc này đều nhanh qua đi, Lục Kiều Vi đang trên đường đi ăn tối với bạn thì bất ngờ nhận được điện thoại của đại tiểu thư, trời đang mưa, đại tiểu thư khóc sướt mướt giống như đang uống say.
Đại tiểu thư hỏi cô: "Lần trước chị nói vấn đề kế tiếp có thể tìm chị, còn giữ lời sao?"
Vấn đề kế tiếp kia là về phương diện thiết kế, không phải là về tình cảm. Lục Kiều Vi biết rằng bản thân có EQ không cao, cũng không giỏi trong việc giải quyết các vấn đề, nói: "Có vấn đề gì, cô nói trước thử xem."
"Chị nói tại sao dì ấy không cùng tôi kết hôn a !!! Tại sao vậy!" Đại tiểu thư hét lên một tiếng, hét xong lại nói: "Xin lỗi, không có ai nói chuyện cùng với tôi, chị là người duy nhất chịu nói chuyện với tôi."
Lục Kiều Vi rất muốn nói rằng mình cũng không muốn nói chuyện với nàng lắm, nhưng sợ nàng sẽ suy sụp nên đã tìm một chỗ không có ai ngồi, nói chuyện cùng với nàng: "Nguyên nhân có thể là hiện thực đi."
"Nguyên nhân gì? Nguyên nhân hiện thực là gì?" Đại tiểu thư là một người rất ngạo mạn, dùng giọng điệu uỷ khuất này để nói chuyện, nghe rất đáng thương: "Chị có thể nói cho tôi biết không, dì ấy không nói cho tôi biết!"
"Cô có tiền không?"
Lục Kiều Vi hỏi rất thực tế, nói rất thẳng: "Không có đi, bây giờ cô vẫn dựa vào tiền của ba mình để nuôi sống bản thân. Cho dù mẹ nhỏ của cô nguyện ý đi theo cô, cô lấy cái gì nuôi sống cô ấy?"
"Tiền?" Đại tiểu thư nghe rất khinh thường: "Ai nói tôi không có tiền, tôi đã sớm không tiêu tiền của ba mình, được chưa?"
"Chị đã đọc tin tức chưa? Nếu chưa thì chị cũng có thể lên mạng tìm kiếm, xem giá trị con người của tôi có xứng đáng hay không! Làm sao mà tôi là một cái quỷ nghèo trong khi tôi muốn yêu đương, trên người sao lại có thể không có tiền ! Chị thực tế một chút! "
Lục Kiều Vi nghe được chết lặng, cô tìm kiếm bằng điện thoại di động của mình.
Thoạt nhìn cô đã choáng váng, Trì đại tiểu thư đã thi trúng tuyển vào một trường đại học danh tiếng thế giới cách đây không lâu, nhìn qua thì nàng vẫn còn nắm trong tay 9% cổ phần của Hoa Thuỵ ...
Lục Kiều Vi: "......" Khó trách ngang tàng như vậy.
Đại tiểu thư lại nói: "Tôi đã nỗ lực chăm chỉ kể từ ngày quyết định kết hôn với dì ấy. Tôi có cổ phiếu, có tiền tiết kiệm, có nhà, có xe. Tôi có tất cả mọi thứ, tôi còn trẻ đẹp, không thể so với lão cường nhân kia sao?"
Đúng vậy, không sai, cô rất lợi hại.
Lục Kiều Vi rút lại lời nói đại tiểu thư vẫn còn là một đứa trẻ con.
Lục Kiều Vi là một người bình thường chưa từng gặp phải loại vấn đề này, hỏi: "Cô làm nhiều như vậy, hẳn là đã mơ ước có được cô ấy đã từ rất lâu rồi đi?"
"Hai năm, tôi nguyện lấy dì ấy vào năm tôi mười sáu tuổi." Trì đại tiểu thư nhỏ giọng nói, có lẽ là bởi vì thẹn thùng, nửa phút sau mới cao giọng nói: "Đám người kia còn nói tôi vô cớ gây rối, điêu ngoa tuỳ hứng, chưa đủ trưởng thành, chưa đủ trầm ổn! Chưa trải qua đòn hiểm khốc liệt của xã hội! "
"Đó là bởi vì họ không nhìn thấy tôi nỗ lực như thế nào! Trong mấy năm nay họ không nhìn thấy tôi có bao nhiêu khắc khổ! Tôi vẫn luôn học hành chăm chỉ và nghiêm túc kiếm tiền!"
Chuyện bát quái đang ở phía trước, ai mà chú ý đến chuyện này a. Đại tiểu thư đã đem chuyện này làm trở nên quá lớn, mọi người đều cho rằng nàng điêu ngoa tuỳ hứng, tuy rằng ... trong mọi tình huống nhìn sơ qua quả thực chính là như vậy.
Đại tiểu thư nghẹn ngào nói một tiếng: "Tôi vẫn luôn âm thầm, nếu không phải dì ấy không đến hôn lễ của tôi, tôi cũng sẽ không đến nơi đó gặp ba mình để đoạt người. Tôi không muốn dì ấy lấy ba tôi, dì ấy kết hôn với ai, tôi đều sẽ không đồng ý! "
Lục Kiều Vi không biết phải nói thế nào, nói đại tiểu thư không hiểu chuyện sao? Nàng có tiền, bày mưu lập kế cũng đã được hai năm. Đi an ủi nàng sao? Cũng không thể nói nàng đi đoạt vợ của ba mình, rồi cưới mẹ nhỏ của mình .
Phá huỷ tam quan, rất khó để nói ra.
"Phụ nữ không có một ai tốt cả!"
Lục Kiều Vi: "......"
"Cô cũng là phụ nữ a."
"Tôi vẫn chưa phải, tôi vẫn còn là con gái." Trì đại tiểu thư càng nói càng thương tâm: "Ngày hôm đó chúng tôi hôn nhau, tôi còn muốn hôn nữa thì ba tôi liền đến, ô ô ô ô ô, tôi liền hôn một cái thì đã bị ông ấy đánh."
"Chúng tôi còn chưa có ngủ."
Lục Kiều Vi cầm điện thoại, tâm tình thật là không khéo.
Sau khi nghĩ lại, cô vẫn nói một câu: "Cô vẫn còn quá nhỏ, mới 18 tuổi đầu làm việc còn quá bốc đồng, gây ra chuyện này quá lớn, hơn nữa cô ấy vẫn là mẹ nhỏ của cô, quan hệ còn nằm ở luân lý, cũng là bình thường đi. "
Đại tiểu thư rất bất mãn: "Chị nói tôi còn nhỏ, dì ấy cũng nói tôi còn nhỏ. Nói trắng ra chính là cảm thấy con gái với con gái không thể ở bên nhau!"
Ác ý của xã hội quá lớn đối với đồng tính không thân thiện, đó cũng là hiện trạng trước mắt không thể thay đổi. Lục Kiều Vi đang suy nghĩ mông lung, trên điện thoại có thêm một tin nhắn, là của Văn Cẩn Ngôn gửi đến.
Văn Cẩn Ngôn: 【 Chị có thể đến đón em được không? Em đang nói chuyện hợp tác ở bên ngoài. Trời đột ngột đổ mưa, không trở về được. 】
Còn gửi cho cô bức ảnh trời mưa to liên tục ở bên ngoài.
Lục Kiều Vi: 【 Xe cô đâu? 】
Văn Cẩn Ngôn: 【 Có vấn đề, tài xế đã mang đi sửa. 】
Sau đó, gửi đến cho cô một cái định vị, cách ở đây khá gần.
Lục Kiều Vi do dự, vươn mũi giày ra để tránh khỏi bị ướt, cô chậm rãi rút lại: 【 Tôi rất bận, không thể đi được. 】
【 Được. 】
Có lẽ đại tiểu thư khóc quá thảm thiết, cô liên tưởng đến Văn Cẩn Ngôn ngồi một mình ở quán cà phê, liền nghĩ nàng thật đáng thương.
Thật là kỳ quái.
"Tôi vừa kiềm chế vừa xúc động một lúc cho nên bị phát hiện, dẫn đến việc dì ấy không thể chấp nhận được. Tôi hẳn là nên cho dì ấy làm quen dần sớm hơn một chút." Đại tiểu thư nói rất nhiều về mình và cô vợ nhỏ.
Ban đầu chán ghét như thế nào, hận không thể đem người phụ nữ đó biến mất tại chỗ, cảm thấy nàng đang giả mù sa mưa tử tế với mình. Nàng đã cố gắng hết sức để làm cho người phụ nữ đó không được yên, nhưng người phụ nữ đó vẫn luôn bao dung và luôn đối tốt với nàng, chưa từng có người nào đối với nàng tốt như vậy.
Năm nàng mười sáu tuổi, nàng nói với cô vợ nhỏ rằng nàng đã có người thích, cô vợ nhỏ liền nói đợi khi nàng lớn lên rồi lại theo đuổi

Advertisement
người đó, nàng cũng nói rằng nàng thích con gái. Cô vợ nhỏ nói tôn trọng xu hướng tính dục của nàng, luôn ủng hộ nàng.
Nước mưa tí tách dừng ở trên ô, nước mưa làm ướt ống quần.
"Chỉ nói dối gạt tôi, căn bản không ủng hộ gì cả ...... Nhưng mà dì ấy rất tốt với tôi, thời điểm tôi còn đi học, những ngày mưa mọi người đều cầm ô che chắn kín mít, dì ấy chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể tìm thấy tôi. "
Trì đại tiểu thư ở bên kia nghẹn ngào, khóc không thành tiếng nghe rất khổ sở, làm Lục Kiều Vi cũng rất buồn, Lục Kiều Vi cũng không biết làm sao để an ủi nàng mà chỉ im lặng lắng nghe cho đến khi có một bàn tay đưa ra trên cán ô.
Cô ngửa đầu lên xem, thấy Văn Cẩn Ngôn đứng ở trước mặt cô.
Đại tiểu thư nói: "Đó không phải là tình yêu thì là cái gì? Nếu như không quan tâm tôi, dì ấy làm sao có thể tìm ra tôi chính xác như vậy? Tại sao a?"
Chết tiệt.
Tim Lục Kiều Vi đột nhiên nhảy dựng lên, như thể cô bị doạ trước sự xuất hiện đột ngột của Văn Cẩn Ngôn, và giống như cô bị lời nói của đại tiểu thư làm cho cảm động rồi.
Văn Cẩn Ngôn hỏi cô: "Không phải nói đến không được sao?"
Lục Kiều Vi xoay chiếc ô: "Thật trùng hợp, tôi vừa đi ngang qua."
Đại tiểu thư hô to ở trên điện thoại di động: "Một hai lần là trùng hợp, mười bảy tám lần đó cũng là trùng hợp sao? Tôi thích dì ấy, trong mắt đều là dì ấy, cho nên lần nào cũng có thể nhìn thấy dì ấy!"
Lục Kiều Vi xấu hổ, vội vàng che điện thoại di động.
Văn Cẩn Ngôn cúi người chui vào ô của cô, trên vai ướt đẫm, nàng cao hơn Lục Kiều Vi một chút, nàng cầm ô tiếp tục nói: "Đưa đây?"
Khi chiếc ô đã ở trong tay Văn Cẩn Ngôn, Lục Kiều Vi cúi đầu tiếp tục nhìn vào điện thoại, Văn Cẩn Ngôn cũng nghiêng người qua, vươn tay muốn lấy điện thoại của cô.
Lục Kiều Vi nhíu mày đứng dậy: "Cô làm gì?"
"Thấy chị nghe điện thoại đến nửa ngày, kêu chị nhưng chị cũng không phản ứng." Văn Cẩn Ngôn nhìn ghi chú trên điện thoại di động của Lục Kiều Vi: "Là khách hàng lần trước yêu cầu chị thiết kế nhẫn kim cương sao? "
Lục Kiều Vi ừ một tiếng, cầm lấy điện thoại đoạt lại, ấn một ngón tay lên môi, nói: "Cô đừng nói chuyện, hiện tại con bé rất thương tâm."
Văn Cẩn Ngôn ừ một tiếng, sau đó rất khẽ thì thầm với nàng: "Con bé nháo lên động tĩnh rất lớn."
Vừa nói hết lời, từ điện thoại di động của Lục Kiều Vi truyền đến một tiếng rít gào, đại tiểu thư hét lên một cách cuồng loạn: "Tôi muốn mọi người biết rằng tôi sẽ không nhận thua!"
"Tôi còn muốn đến nhà dì ấy, nhưng dì ấy không mở cửa."
Lục Kiều Vi: "... không chỉ có động tĩnh lớn, mà âm thanh cũng rất lớn."
Nàng vẫn là muốn giúp đại tiểu thư nói vài câu: "Con bé cũng không muốn như vậy, đây không phải là không có biện pháp sao."
"Mười tám tuổi vẫn còn quá nhỏ không đủ thành thục để cho người khác cảm giác an toàn." Văn Cẩn Ngôn nghiêm túc nói.
Lục Kiều Vi rất tò mò tự hỏi một câu, khi Văn Cẩn Ngôn mười tám tuổi sẽ như như thế nào, Văn Cẩn Ngôn có phải là đi kiếm tiền và lang bạt trên thị trường chứng khoán hay không. Nhưng Văn Cẩn Ngôn lại nói: "Em a, lúc mười tám tuổi em thích một người."
"Hả?" Lục Kiều Vi bị sốc: "Cô sớm như vậy sao? Mười tám tuổi liền có người thích?"
Nói như vậy, cô cũng cảm thấy mười tám tuổi đã lớn rồi, đại tiểu thư mới mười sáu tuổi liền có người thích. Cũng do cô chăm chỉ học hành, không có thời gian suy nghĩ một lòng một dạ yêu đương.
"Vậy cô theo đuổi được không? Đã thổ lộ sao?" Lục Kiều Vi cảm thấy câu hỏi này có chút ngốc, người ưu tú như Văn Cẩn Ngôn, lại còn xinh đẹp, sẽ không ai từ chối nàng.
Văn Cẩn Ngôn lắc đầu, "Không có, em xuất ngoại."
"Chậc chậc chậc, bỏ lỡ." Lục Kiều Vi thuận miệng an ủi nàng: "Tình cảm của tuổi trẻ là bình thường, đến nhanh rồi đi cũng nhanh. Giống như tôi lúc đó ngày đầu tiên cảm giác bản thân muốn yêu đương, tôi thích anh ta chết đi được. Sau này tôi lại gặp anh ta liền cảm thấy rất may mắn. May mắn ngày đó tôi khắc chế, nếu không tôi sẽ trở thành một nhà phê bình ngốc nghếch mất rồi. "
Văn Cẩn Ngôn yên lặng lắng nghe, nụ cười trên mặt có chút lạnh, không giống như nụ cười hiểu ý, cảm giác kỳ quái, Lục Kiều Vi cũng không dám nhìn nàng. Văn Cẩn Ngôn nhìn lại cô nói: "Nhưng em rất thích người đó a."
"Hửm?"
"Người đó là một thiên sứ."
Tâm trạng của Lục Kiều Vi rất phức tạp. Cảm tình cũng đã trôi qua lâu như vậy, cô còn không quên được cái tên tra nam Lạc Nhất Ngôn kia sao, chết tiệt.
Tại sao đến bây giờ lại còn nghĩ về cái tên chết tiệt đó a?
Cô nhìn Văn Cẩn Ngôn, nói: "Mắt thẩm mỹ của cô thật vi diệu, thế nào lại thích một tên khốn kiếp. Cô có biết cái tên khốn kiếp đó lúc sau lại còn tìm đối tượng không? Cô có biết đối tượng của hắn là một đoá hoa tươi không? Đoá hoa tươi kia phát hiện hắn là một tên rác rưởi liền toàn thân mà rút lui."
Văn Cẩn Ngôn nhìn cô cười cười, tuy nàng kiềm chế mím môi nhưng vẫn không kìm được, nói: "Chị đừng nói như vậy."
"Vốn dĩ là một thiên sứ. Thật là ghê tởm." Lục Kiều Vi làm ra vẻ mặt nôn mửa, cô vẫn luôn tò mò, Lạc Nhất Ngôn cũng rất muốn Văn Cẩn Ngôn, tại sao hai người lại không ở bên nhau.
Trước kia cô có nghĩ nguyên nhân là vì bởi cô, Lạc Nhất Ngôn vẫn còn yêu cô, cho nên mới không chấp nhận Văn Cẩn Ngôn, nhưng Lạc Nhất Ngôn không giống loại người như vậy.
"Em không nói với người đó." Văn Cẩn Ngôn giải thích nói: "Người đó không biết."
Khó trách, Lục Kiều Vi nghĩ thầm may mà cô không nói, nếu không bây giờ hai người chúng ta không phải là bạn, chính là kẻ thù, cô cũng đừng quá mù quáng.
Văn Cẩn Ngôn lại nói: "Thời gian còn chưa chín mùi, đi chậm hơn một chút."
Lục Kiều Vi: "... Cô thật kinh tởm a, cô còn muốn từ từ thưởng thức phẩm vị." Cô thật sự không chịu nổi, cùng Văn Cẩn Ngôn kéo ra khoảng cách.
Cô rất phản cảm với Lạc Nhất Ngôn, chủ yếu là vì người này đã làm rất nhiều điều làm cô cách ứng, lại nói tiếp khoản thanh toán đầu tháng sau sắp được gửi vào tài khoản của cô.
Sau khi 50 vạn trở về, cô cùng người này hoàn toàn không có liên quan.
Trời mưa quá lớn đến nỗi một chiếc ô cũng không thể cầm được. Lục Kiều Vi tính tình nôn nóng, thật sự không thể chịu đựng được, trực tiếp từ dưới phía ô lao lên trên lầu.
Văn Cẩn Ngôn đi tới không chút vội vàng, đóng ô lại, Lục Kiều Vi nhìn quần áo trên người nàng cũng không nói gì, để nàng tiếp tục đi theo.
Vào cửa, cô đem một bộ quần áo sạch sẽ đưa cho Văn Cẩn Ngôn, nói: "Cô đi tắm trước đi."
"Chị không đi sao?" Văn Cẩn Ngôn hỏi: "Nếu bị cảm thì làm sao bây giờ?"
"Cô đi tắm trước đi." Lục Kiều Vi nói.
"Em nhớ lần trước chị đã nói gái thẳng đều là cùng nhau tắm chung. Chị thường xuyên tắm chung với bạn của mình. Chúng ta là bạn, cũng có thể tiết kiệm thời gian."
Lục Kiều Vi đều quên mất mình đã nói những lời này khi nào, cẩn thận nghĩ kỹ lại cảm thấy có chút ấn tượng, lại nói: "Hôm nay lại không phải không có thời gian. Nếu cô đang vội trở về, tôi sẽ cùng cô đi vào tắm, bất quá cục khí tượng nói nửa giờ nữa sẽ tạnh mưa. "
"Vẫn là không nên tắm cùng nhau."
Lục Kiều Vi đi đun nước pha trà để tránh bị cảm, nhìn trời mưa bên ngoài, nghĩ đến hành vi quỷ dị của mình vào ngày hôm nay, đừng nói là......
Sau khi pha hai tách trà, Văn Cẩn Ngôn từ trong phòng đi ra tới, nàng mặc váy ngủ, cầm máy sấy tóc nói: "Chị vào tắm đi, em có thể giúp chị sấy tóc."
Lục Kiều Vi phớt lờ nàng, tắm rửa xong đi ra tới cầm máy sấy tốc thổi đặc biệt vui vẻ, dù sao thì cô cũng không cần sấy tạo dáng tóc, muốn sấy thế nào thì sấy thế nấy.
Sấy khô gần một nửa, Lục Kiều Vi nói: "Mưa vẫn chưa tạnh, miễn cưỡng thu nhận cô một đêm."
Nói xong, Lục Kiều Vi lại bỏ thêm một câu: "Ai bảo chúng ta là bạn."
"Cảm ơn chị, người bạn của em."
Văn Cẩn Ngôn nằm xuống, ánh mắt đảo quanh Lục Kiều Vi.
Lục Kiều Vi mở máy tính ra vẽ vẽ trên đó, Văn Cẩn Ngôn nhìn thoáng qua thấy Lục Kiều Vi vẽ một chiếc ô che mưa, bên dưới là những giọt nước.
"Chị vẽ không phải là bản thảo của nhẫn?"
Lục Kiều Vi ừ một tiếng: "Đây là dây chuyền, khoảng thời gian trước tôi hợp tác với cô đã tạo được danh tiếng, có rất nhiều đơn đặt hàng là nhẫn. Thực ra nghiệp vụ công ty chúng tôi có rất nhiều lĩnh vực, bao gồm cả dây chuyền, hoa tai và đồ trang sức cơ bản. "
Chiếc ô che mưa chỉ còn lại khung xương, những giọt nước đã được sửa tạo thành dòng, tay cầm ô là một chiếc chìa khóa ... Sự kết hợp của tổ hợp này quá cường điệu, Lục Kiều Vi sửa rồi lại sửa rất lâu, cuối cùng cũng hài lòng với bản thảo này.
Lục Kiều Vi tắt máy tính chuẩn bị đi ngủ, nhìn thấy Văn Cẩn Ngôn đã nằm ngay ngắn, do dự không biết có nên xuống hay không.
Văn Cẩn Ngôn nói: "Chị còn chưa ngủ sao? Em đều đã buồn ngủ."
Lục Kiều Vi từ bên giường bò qua bên kia, nói: "Đừng có mà lộn xộn, khi ngủ tôi có một thói quen, nếu mà lộn xộn tôi sẽ một chân đá xuống."
"Em biết." Văn Cẩn Ngôn nghiêm túc nói. 
Lục Kiều Vi hừ một tiếng, lại cảm thấy không đúng.
Biết? Nàng biết cái gì?
Văn Cẩn Ngôn nói: "Ngày đó ở nhà em, chị rất lộn xộn, em cũng chỉ có thể kẹp chân của chị."
Người phụ nữ này không thể nào nói chuyện một cách nghiêm túc, quả thật không biết xấu hổ, Lục Kiều Vi nhớ lại ngày hôm đó, ngày mà các nàng lần đầu tiên làm chuyện đó, không phải là cô lộn xộn, mà là không thoải mái ...
Lục Kiều Vi không thèm để ý những lời của Văn Cẩn ngôn, lộn xộn thì làm sao, giường của cô thì do cô làm chủ. Cho nên, Lục Kiều Vi quay qua quay lại một hồi lâu.
Người bên cạnh vẫn luôn giữ nguyên tư thế nằm thẳng, giống như đang ngủ say. Tiếng mưa ngoài cửa sổ càng lúc càng lớn, cửa sổ tuy đóng chặt nhưng vẫn có gió thổi vào. Vào cuối tháng 10 khí lạnh chậm rãi dâng lên. Ban đêm sẽ có cảm giác mát mẻ, khi ngủ rất dễ chịu.
Nửa giờ sau, điện thoại di động đột nhiên vang lên.
Cả hai người nằm trên giường cũng chưa

1 2 »

Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện