Thương Nhân Đá Quý Cùng Tiểu Thư Kim Cương

Chương 10: Lại đến nhà tiểu tam


trước sau

Advertisement

Vốn dĩ Lục Kiều Vi đối với những chuyện xảy ra ngày hôm đó luôn canh cánh trong lòng, không có ý định lên xe của Văn Cẩn Ngôn. Suy cho cùng, Văn Cẩn Ngôn là một phần tử khủng bố nguy hiểm, có thể cưỡng hôn cô.
Hiện tại là thời điểm tan tầm, người ra kẻ vào, có rất nhiều đồng nghiệp trong công ty tò mò nhìn chằm chằm vào nàng, gương mặt của giám đốc điều hành DMD rất dễ nhận ra.
Văn Cẩn Ngôn nói: "Nhà thiết kế Lục, cho em một cơ hội để chuộc lỗi đi."
Lục Kiều Vi cúi người lên xe, Khúc Thanh Trúc ở bên cạnh cũng chưa kịp kéo lại, mà Văn Cẩn Ngôn cũng không có ý muốn mời Khúc Thanh Trúc lên. Văn Cẩn Ngôn đi vòng qua bên kia để lên xe, sau đó thắt dây an toàn.
Khúc Thanh Trúc đứng hình tại chỗ, "Vi Vi, cậu......"
"Làm sao vậy?" Lục Kiều Vi nhìn về phía Khúc Thanh Trúc, cùng lúc đó ánh mắt của Văn Cẩn Ngôn cũng hướng đến, Khúc Thanh Trúc ấp úng: "Chỉ là......" Chỉ là hy vọng không có chuyện gì.
Chiếc Maybach vòng qua cổng lớn công ty rồi hoà vào dòng xe cộ, hôm nay là tan tầm thứ sáu có rất nhiều người ra ngoài, đi đi dừng dừng, gặp phải mấy lần đèn đỏ.
Lục Kiều Vi đang rất căng thẳng, cứ lâu lâu khoé mắt lại hướng lên người Văn Cẩn Ngôn, sau khi lên xe cô có chút hối hận, người ở bên cạnh chính là hồ ly tinh. Hồ ly tinh cái gì cũng có thể làm, nếu đưa cô đến khách sạn hoặc là rừng núi hoang vu thì làm sao bây giờ?
"Đến rồi, đợi một chút." Văn Cẩn Ngôn xuống xe trước, sau đó đi vòng qua mở cửa cho cô, rất khách khí.
Trước mắt không phải là khách sạn hay rừng núi hoang vu, mà là một nhà hàng nổi tiếng ở Hoa thị, nghe nói nguyên liệu được vận chuyển bằng đường hàng không và một miếng bít tết nhỏ cũng mấy nghìn tệ, đó là điều mà một người làm công ăn lương như Lục Kiều Vi cũng không dám nghĩ tới.
Văn Cẩn Ngôn tiến lên phía trước hai bước, sau đó quay lại nhìn cô mỉm cười, nói: "Nhà thiết kế Lục cho em một cơ hội để xin lỗi đi, địa điểm đều đã được sắp xếp."
Vừa rồi Lục Kiều Vi rất cứng rắn thầm nói "Đừng ăn", nhưng cô lại kịp thời nói thêm một câu "Ăn đi chắc không sao, cũng đâu phải mình trả tiền."
Lục Kiều Vi bị lung lay, dù sao cũng là tiền của hồ ly, cô muốn tiêu hết tiền của tiểu tam, như vậy sẽ bức chết nàng.
Khi vào bàn, Lục Kiều Vi cầm menu bắt đầu lật xem những món đắt tiền nhất, cô chưa kịp gọi món thì đã nghe Văn Cẩn Ngôn nói với nhân viên phục vụ bên cạnh: 
"Món này, còn có món này, những món mặt bên này đều mang lên hết, ngoài ra thêm một chai rượu đắt nhất. "
Lục Kiều Vi sợ rằng nhân viên phục vụ sẽ mang lên một chai Lafite năm 1982(~5 tỷ VNĐ), cho nên vội vàng nói: "Không cần mang rượu lên, lát nữa tôi phải về sớm."
Văn Cẩn Ngôn hơi suy nghĩ một chút, gật đầu đồng ý: " Lấy nước trái cây."
Lục Kiều Vi bổ sung thêm: "Đắt tiền nhất."
Bữa ăn một lúc sau nữa mới được dọn lên, hai người hai mặt nhìn nhau với vẻ rất kỳ quái và ngượng nghịu, có thể nói là chính cung đi cùng với tiểu tam, thiếu mùi thuốc súng, hoặc cũng thể nói là bạn bè bình thường gặp nhau, có vài phần đối chọi gay gắt.
Trời cũng chưa tối, mới gần chạng vạng, nhìn ra bên ngoài có thể thấy rừng trúc hoa lệ nằm trên con đường nhỏ đang được tu sửa, phiến lá màu xanh lục nhuộm ánh chiều tà rực rỡ, một khung cảnh rất yên tĩnh khiến cho người nhìn rất thoái mải và vui vẻ, quả nhiên là cuộc sống mà chỉ có những người giàu mới có thể tận hưởng.
Đang chìm trong suy nghĩ thì điện thoại trên bàn vang lên, Lục Kiều Vi liếc nhìn hiển thị người gọi trên màn hình, liền nhíu mày không muốn trả lời, vài giây sau lại gọi đến.
Văn Cẩn Ngôn quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, tỏ vẻ không quan tâm.
Cuộc gọi đến từ mẹ của Lục Kiều Vi, mẹ cô có một thói quen không tốt, nếu không nghe máy thì bà ấy vẫn tiếp tục gọi. Lục Kiều Vi tiếp nhận cuộc gọi, giọng nói của mẹ Lục liền vang lên:
 "Vi Vi, con và Lạc Nhất Ngôn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Thằng bé nói con không muốn kết hôn. Tiệc rượu cũng đã chuẩn bị xong hết rồi, tại sao lại còn nháo lên như vậy? Có phải con tìm người ở bên ngoài......... "
Lục Kiều Vi tìm thấy tai nghe từ trong túi xách, cắm vào điện thoại rồi đeo lên tai, cô trực tiếp ngắt lời: "Anh ta ngoại tình."
Nhà hàng rất yên tĩnh, Lục Kiều Vi cũng không nâng thanh âm lên quá cao, thanh âm rất thấp, giọng điệu gần như nghiến răng nghiến lợi:
"Là anh ta nhắn tin trên WeChat, bị con phát hiện."
  
Mẹ Lục sửng sốt một chút, nói: "Thằng bé nói với mẹ, trong thời gian nó đi công tác, con cùng với người khác....."
"Mẹ tin anh ta hay là tin con?"
Bà ấy đương nhiên là tin con gái của mình. Sau khi mẹ Lục bị cô hỏi hai câu, gót chân liền đứng vững vàng, thậm chí còn mắng Lạc Nhất Ngôn nhân phẩm có vấn đề, nói:
"Việc này, mẹ và ba của con nhất định sẽ không thể tha cho cậu ta. Dù sao khoản tiền đã đặt cọc trước nhất đinh phải lấy lại, một xu cũng không thể thiếu, tiền tổ chức tiệc rượu cũng phải đòi về. "
"Nếu con không kết hôn với Lạc Nhất Ngôn, mẹ thấy ở đơn vị của ba con, có con trai của dì Vương cũng không tồi, nhân viên công chức, nếu không....... "
"Mẹ, chờ vấn đề này được giải quyết rồi lại nói sau. "
Lục Kiều Vi tạm thời tỏ ra quan tâm đối với loại giới thiệu như thế này. Cô vừa mới chia tay với Lạc Nhất Ngôn, cô không muốn đi xem mắt để bắt đầu một đoạn tình cảm khác. Cô che tai nghe lại, nói: 
"Con cúp máy đây, người phụ trách của đối tác vẫn còn ở bên cạnh." 
Cũng không biết người phía đối diện đã nghe được bao nhiêu, Lục Kiều Vi tắt điện thoại di động, nhân viên phục vụ bắt đầu mang từng món lên, chỉ trong chốc lát toàn bộ bàn ăn đã được lắp kín.
Ở một góc độ nào đó, cô nên cảm tạ Văn Cẩn Ngôn, nếu không thì cô sẽ không thể phát hiện Lạc Nhất Ngôn là một tên nguỵ quân tử, cô sẽ gả cho hắn ta và cả đời nằm ở trong tay của tra nam, nhưng cô vẫn không có cách nào để tha thứ cho sự can thiệp của tiểu tam.
"Vị hôn phu của chị ngoại tình?" Văn Cẩn Ngôn hỏi.
"Đúng vậy, vị hôn phu của tôi ngoại tình."
"Chị còn yêu anh ta?" Nghe thấy Lục Kiều Vi cười nhạo một tiếng, Văn Cẩn Ngôn ngẩng đầu lên liếc nhìn Lục Kiều Vi một cái, rồi cúi đầu xuống tiếp tục cắt rau. 
 Trước đây, Lục Kiều Vi và Lạc Nhất Ngôn xem như rất hòa hợp. Nguyên nhân là bởi vì yêu xa, cho nên họ không sống ở cạnh nhau, cũng không hiểu rõ về nhau. Mỗi lần gặp nhau, tơ vương đều chiếm thế thượng phong, liền bao dung rất nhiều vấn đề.
Trước đây cô muốn mua một chiếc nhẫn bạch kim, giá khoảng 10 vạn, Lạc Nhất Ngôn nói quá đắt, Lục Kiều Vi trong lòng rất không vui. Nếu cô không kết hôn, ngày thường cô nhìn trúng là trực tiếp mua luôn, căn bản không cần suy xét giá cả.
Tuy nhiên, Lạc Nhất Ngôn đã phân tích với cô, nói rằng cô chỉ quan tâm đến chiếc nhẫn, nếu không mua thì có thể tiết kiệm được 10 vạn, họ có thể tích góp mua được một ngôi nhà bằng cách trả góp. Vị trí của ngôi nhà còn có thể tăng giá trị, về sau khi nào kinh tế rộng mở, muốn mua mười chiếc nhẫn cũng đều được. Ba mẹ cũng nói bọn họ còn trẻ, hãy nên tiết kiệm tiền, không cần quá xa xỉ.
Cuối cùng, Lục Kiều Vi chọn một chiếc mà cô không thích, mẫu mã giống như một chiếc nhẫn kim cương nhỏ, cô từng hoài nghi đó có phải là thiết kế dùng chân để vẽ hay không.
Mặc dù trong lòng không hài lòng nhưng vẫn đồng ý, Khúc Thanh Trúc cũng bởi vì chuyện này mà mắng chửi cô một hồi lâu, mắng mắng chửi chửi, trong lòng Lục Kiều Vi bình tĩnh trở lại, cảm nhận cuộc sống trước mắt, cô không dao động cũng không cảm thấy bất an, cứ tiếp tục sống như vậy.
Bây giờ ngẫm lại, cả đời của người phụ nữ đối với chuyện hôn nhân, nhất định phải thận trọng
"Cô không muốn hỏi

Advertisement
đối tượng ngoại tình là người như thế nào sao?" Lục Kiều Vi khoé miệng mỉm cười, trong lòng nghẹn đến nghẹt thở.
Văn Cẩn Ngôn nói tiếp:"Cô ấy như thế nào?"
"Là một hồ ly tinh, toàn thân tản ra yêu khí, phạm vi hơn trăm dặm đều có thể ngửi thấy." Lục Kiều Vi nhìn Văn Cẩn Ngôn mà đánh giá:
"Cũng không phải là người đứng đắn, thích câu ba đáp bốn. Cô ta có thể qua lại với bất cứ ai, ha ha, khiến tôi chưa kịp kết hôn ...... thì đã cho tra nam đội rất nhiều nón xanh."
Văn Cẩn Ngôn gật đầu: "Rất đê tiện, còn rất lẳng lơ."
Tổng kết này quá xuất sắc, Lục Kiều Vi bật cười: " Cô mắng thêm vài câu nữa đi. "
Văn Cẩn Ngôn trong mắt mỉm cười: "Ở chỗ này không thích hợp để mắng chửi, để lần sau đổi chỗ khác đi."
Đúng vậy, lần sau gặp mặt, Lục Kiều Vi nhất định sẽ chỉ thẳng vào mũi của nàng mà mắng, cô cười ha ha trong lòng, cầm chặt con dao lên, dùng sức cắt miếng bò bít tết, xem đây là Văn Cẩn Ngôn mà cắt ra, nhét từng miếng vào miệng nhai.
Thật sự rất ngon
Văn Cẩn Ngôn đột nhiên giơ ly lên: "Mọi chuyện rồi sẽ qua thôi."
Lục Kiều Vi cùng nàng chạm vào một chút: "...... Cảm ơn cô."
Bầu không khí thật quỷ dị.
......
Khi ra khỏi nhà hàng cũng đã 8 giờ tối, Văn Cẩn Ngôn mở cửa ra: "Đã muộn như vậy, bắt xe trở về không an toàn, để em đưa chị về?"
Hơn nửa đêm, ngồi xe của hồ ly tinh cũng không an toàn a, cô nữ quả nữ, hồ ly tinh này cũng không biết kiềm chế, nếu lại hôn cô nữa thì phải làm sao đây?
Lục Kiều Vi do dự kiểm tra xem gần đó có giao thông công cộng hay không, Văn Cẩn Ngôn lại nói: "Cũng đã ngồi một lần rồi, chị còn sợ sao?"
Trước lạ sau quen, Lục Kiều Vi không đợi Văn Cẩn Ngôn mở cửa xe, liền trực tiếp ngồi vào ghế phụ. Bên trong xe không bật đèn, Lục Kiều Vi không tìm thấy dây thắt an toàn, sau một lúc sờ soạng, người ở bên cạnh nghiêng người tiến lại gần.
"Nâng mông lên." Giọng của Văn Cẩn Ngôn rất nhẹ nhàng giống như đang thì thầm, nhưng cũng giống như đang dỗ dành.
Lục Kiều Vi nhanh chóng chạm vào tay nắm cửa, thân thể thật sự đang căng chặt, chuẩn bị chạy trốn. Văn Cẩn Ngôn lại ôm lấy eo của cô, ngón tay thăm dò xuống dưới, sờ đến mông của cô. Lục Kiều Vi đột nhiên đứng dậy: "Cô....cô biến thái."
"Hửm?" Văn Cẩn Ngôn vừa mới móc dây thắt an toàn ra, nghi hoặc nhìn cô hỏi: "Sao vậy?"
Thật xấu hổ, nhất là lúc Văn Cẩn Ngôn giúp cô lấy dây thắt an toàn, cô còn tưởng Văn Cẩn Ngôn chiếm tiện nghi của cô.
"Ngày mai cuối tuần." Văn Cẩn Ngôn vừa đánh tay lái vừa nói.
Lục Kiều Vi không được tự nhiên "ừm" hai tiếng, bỗng nhiên cảm thấy không đúng: "Cô sẽ không cho tôi thả bồ câu đấy chứ? Chúng ta nhanh chóng ký hợp đồng càng sớm càng tốt."
*thả bồ câu: ý nghĩa giống như cho leo cây, thất hẹn.
"Thứ hai được không? Cuối tuần em không tăng ca."
"Vậy tôi sẽ đến nhà của cô, dù sao tôi cũng biết nhà của cô ở đâu." Lục Kiều Vi đắc ý nhìn Văn Cẩn Ngôn, cô cũng không ngốc, lúc này mà còn chơi chiến thuật đi đường vòng sẽ có tác dụng sao? Cô sẽ không để bồ câu trong tay bay đi mất.
Trước khi Văn Cẩn Ngôn mở miệng từ chối, Lục Kiều Vi đã đi trước tướng quân một bước: "Văn tổng nói không giữ lời, như vậy có vẻ rất không có thành ý."
Cô nhìn thật sâu vào Văn Cẩn Ngôn, các ngón tay của Văn Cẩn Ngôn đặt trên tay láy nhẹ nhàng gõ mấy cái, dường như đã thỏa hiệp, nói: "Được thôi."
Khoé miệng của Lục Kiều Vi đều đã kéo lên khi nghĩ đến mấy vạn tiền thưởng sắp có được, khi bước xuống xe vẻ mặt của cô đối với Văn Cẩn Ngôn ôn hoà hơn một chút.
Đèn pha của ô tô đang bật, Lục Kiều Vi nương theo ánh sáng để sửa sang lại túi đeo bên hông của mình, một đường đi qua chốt bảo vệ.
Sau đó cô quay đầu nhìn lại, thấy chiếc Maybach màu đen đang lùi lại, đèn đường kéo dài cái bóng của nó, ngay sau đó hoà vào dòng xe cộ.
Tính tình thật trẻ con, đi đêm cũng không biết lái chậm một chút.
......
Ngày hôm sau, Lục Kiều Vi thức dậy gọi điện thoại cho Khúc Thanh Trúc để hoãn cuộc hẹn hôm nay.
Khúc Thanh Trúc cảm thấy rất thần kỳ, khó hiểu hỏi: "Ngày hôm qua không phải cậu đã nói muốn đi ăn lẩu sớm một chút, nếu không ăn thì cậu sẽ chết, nhất định sẽ ăn cho thật sảng khoái sao?"
Lục Kiều Vi đánh răng rửa mặt, nóng lòng muốn đi ra ngoài, nói: "Nhưng mình lấy tiền thưởng càng sảng khoái hơn. Bây giờ mình sẽ đến nhà của Văn Cẩn Ngôn để ký hợp đồng, mình sẽ mời cậu trễ một chút, cậu muốn ăn cái gì thì cứ tuỳ ý chọn địa điểm."
Khúc Thanh Trúc cảm thấy lỗ tai mình có vấn đề: " Không phải là đến trụ sở của DMD sao? "
"Không đến DMD, đến nhà của Văn Cẩn Ngôn, mình phải nói rằng vị giám đốc điều hành này cũng thật thoải mái. Mỗi ngày đến công ty đều đọc sách mà không làm gì cả, cuối tuần có thể nghỉ ngơi ở nhà. Còn chúng ta không những phải thức khuya hàng đêm làm việc, mà còn phải có linh cảm." "Lục Kiều Vi chua chát nói.
Đoạn sau Khúc Thanh Trúc không thể nào nghe được, chỉ nghe được lời nói lúc đầu, đến nhà của Văn Cẩn Ngôn?
Nàng nhanh chóng đứng dậy khỏi giường, nói: "Vi Vi, đợi mình đi cùng với cậu."
"Mình sẽ ngồi giao thông công cộng đi đến đó, đợi lát nữa cậu đến đón mình là được." Lục Kiều Vi nói:
 "Văn Cẩn Ngôn quá giảo hoạt, mình phải sớm bắt được cô ta. Giá cả đi taxi đến chỗ cô ta sống rất chặt chém, lần trước chém mình đến 30 đồng." 
Cô đã tính toán thời gian sau khi ký tên rồi rời đi, sau đó lập tức đi ăn lẩu. Nhanh chóng làm xong một lần, về sau sẽ không bao giờ hợp tác với DMD nữa. Chỉ là ... từ ngày hôm qua ăn miếng bò bít tết giá mấy ngàn, ham muốn ăn lẩu của cô cũng không quá lớn, đây cũng không phải là một dấu hiệu tốt.
Đã gần hai tháng kể từ lần cô đến tìm Văn Cẩn Ngôn. Lục Kiều Vi xuống xe rồi đi vòng quanh đây một lúc. Trong nhất thời, cô không thể nhớ mình đang ở cổng nào, vừa mới chuẩn bị gọi điện thoại thì bả vai bị người nào đó chụp lên. Quay đầu lại liền nhìn thấy Văn Cẩn Ngôn, nàng mặc áo vận động, lộ ra khuôn ngực no đủ cùng vòng eo thon gọn, bên tai đeo tai nghe, hô hấp có chút thở gấp mà nhìn cô, sau đó nàng tháo một bên tai nghe xuống.
"Chị đến sớm vậy?" Văn Cẩn Ngôn chạy tại chỗ lấy đà, lau lớp mồ hôi mỏng trên trán:
"Em chạy chưa xong, hôm nay nghỉ phép nên thư ký không có qua đây, nếu không thì chị một chút nữa rồi trở lại đây, khoảng giữa trưa..."
"Không sao cả, tôi có thể đợi." Lục Kiều Vi mỉm cười: "Cô không cần để ý đến tôi, cô cứ chạy đi, tôi sẽ ở chỗ này chờ cô."
Cô bày ra tư thế ta đây không chịu đi, Văn Cẩn Ngôn bất đắt dĩ cong môi, nói: "Phía trước chính là nhà em, chị có thể vào bên trong ngồi một lát. Em chạy nửa vòng nữa."
"Cô cứ tự nhiên." Lục Kiều Vi lấy điện thoại di động ra, gửi tin nhắn cho Khúc Thanh Trúc:
"Buổi trưa không cần đến, buổi chiều rồi đến đón mình."

Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện