Thương Định Đầu Tiên: Khuất Phục Chồng Ác Ma

Sẽ Không Cản Trở Cô


trước sau

Người phụ nữ trẻ trung đó là mẹ của Lam Thiên Vũ và Thẩm Ninh. Cô hiện là chủ tịch điều hành của Tập đoàn Thẩm gia. Cô khá nổi tiếng ở Hồng Kông. Mọi người đều phải tôn trọng cô trong các cuộc gặp gỡ kinh doanh và chính trị. Tuổi đời dường như mới chỉ hơn 30 tuổi. Nhìn cô giống như là chị gái của Thẩm Ninh hơn là mẹ và con gái.

"Dì Lãnh!" Cả Tiêu Kỳ, Thẩm Hân và Kiều Tinh đều chào đón cô niềm nở, ngay cả Dạ Diễm cũng lịch sự chào cô: "Chào dì ạ!"

"Hôm nay mọi người đều có mặt đông đủ cả nhỉ!" Lãnh Nhược Băng tháo kính râm xuống, mỉm cười và chào hỏi mọi người.

Ngược lại, Lam Thien Vũ trông giống cô hơn, đặc biệt là đôi mắt toát lên vẻ bướng bỉnh.

Lãnh Nhược Băng quét ánh mắt sang Dạ Diễm rồi đến Tiêu Kỳ và cuối cùng cô dừng lại ở Lam Thiên Vũ: " Làm thế nào mà vết thương của con hồi phục nhanh vậy?"

"Cảm ơn vì sự quan tâm của dì, cháu không thể chết được đâu!" Lam Thiên Vũ lạnh lùng nhìn cô và nói với sang Tiêu Kỳ, "Họ đang muốn chiêu đãi khách quý, chúng ta không nên cản trở mọi người, chúng ta hãy đi thôi."

Nói rồi, cô đi ra ngoài..

Lãnh Nhược Băng nhìn xuống, thần sắc vô cùng bình tĩnh. Trong mười năm quá, cảnh này đã xảy ra quá thường xuyên rồi, vì vậy cô đã quá quen thuộc với nó.

Thẩm Ngưng khịt mũi, bĩu môi, cô ta cười chế giễu, như thể hành vi của Lam Thiên Vũ lố bịch lắm đấy.

"Lam Thiên Vũ!" Tiêu Kỳ vội đuổi theo và kéo Lam Thiên Vũ lại. Hai ngày nữa là đến đám cưới của chúng ta rồi, nếu chúng ta không chụp liền hôm nay thì sẽ không kịp đâu. Chẳng lẽ em muốn đám cưới của chúng ngay cả áo cưới và ảnh cưới đều không có ư?

"Đúng rồi, Thiên Vũ, tớ và Thẩm Hân rất hiếm khi được nghỉ chung một ngày để cùng cậu chụp ảnh cưới, chọn váy phù dâu. Ngày mai chúng tớ không thể đến được rồi." Kiều Tinh cũng khuyên Thiên Vũ như vậy.

Thẩm Hân không nói gì, cô chỉ lặng lẽ nhìn Thiên Vũ, cô luôn đứng về phía bạn mình, dù bất kể quyết định của Thiên Vũ là gì, cô đều ủng hộ.

Lãnh Nhược Băng đi đến trước mặt Lam Thiên Vũ cô
mỉm cười nhìn cô ấy: "Xe của dì chưa tắt đâu.

Hãy đến đó nếu con muốn rời đi. Con không cần phải tránh dì đâu. Nếu con muốn thay quần áo, con phải ra ngoài. Nếu có ai gây trở ngại cho con, con có thể dựa sát vào đây. "

"Dì là khách hàng VIP, chúng cháu chỉ là khách hàng bình thường, đáng lẽ ra chúng cháu gây trở ngại cho dì mới đúng." Lam Thiên Vũ nở một nụ cười lạnh lùng.

"Lam Thiên Vũ, con chuẩn bị kết hôn rồi, sao con vẫn còn non nớt như vậy chứ?" cô Lãnh nở một nụ cười trong khi lông mày hơi nhíu lại.

"Cháu có mẹ cũng như không, vậy thì trưởng thành như thế nào được chứ?" Lam Thiên Vũ bực bội nhìn cô.

"Lam Thiên Vũ, như vậy là quá đủ rồi! Tại sao mỗi lần gặp nhau hai người đều thành ra như vậy chứ, cô không có ý tứ sao?" Thẩm Ngưng rốt cục nhịn không được nữa.

"Thật là khó chịu. Từ ngày bố tôi bị bà hại chết, cuộc sống của tôi thật buồn tẻ đến nhường nào."

Giọng nói của Lam Thiên Vũ ngày càng trở nên lạnh lùng. "Dì Lãnh, tôi nói rồi, dì đừng nên xuất hiện trước mặt tôi nữa, nếu không tôi sẽ không kiểm soát được bản thân mình đâu. Dì với tôi đã lánh mặt nhau nhiều năm rồi, tại sao dì không tiếp tục biến mất đi chứ?"

"Cô bị thần kinh hay sao vậy, nơi này đâu phải của cô đâu? Tại sao mẹ tôi lại không thể..." Thẩm Ngưng chưa nói xong câu thì cô đã bị một ánh mắt lạnh lùng chặn lại.

"Chà, được rồi, dì sẽ rời khỏi nơi đây." Lãnh Nhược Băng luôn bình tĩnh, cô nhắn nhủ với Tiêu Kỳ,

"Hãy chăm sóc cho con bé thật tốt!"

Sau đó quay lại và rời đi...

**

Mặc dù Lãnh Nhược Băng đã nói như vậy, nhưng bầu không khí không hề chậm lại, mọi người đều rất xấu hổ, Thẩm Ngưng nhìn Thiên Vũ với ánh mắt giết người, cô nghiến răng và nói: "Nếu không phải vì mẹ tôi liên tục cảnh cáo, cô hãy xem chừng tôi đó!!! "


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện