Thuốc Ngọt

Xin Cậu Buông Tha Cho Tôi????


trước sau

Advertisement
Edit: Cua????

Sở Trú ôm Lương Dược vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng cô trấn an, động tác vô cùng ôn nhu.

Lương Dược dần dần bình tĩnh lại, cô khịt mũi, nói cho anh biết toàn bộ sự việc.

Bởi vì có người ngoài ở đây, cô trực tiếp nói Lương Văn là mình.

Sở Trú biết chuyện Lương Văn bị bạo lực học đường, anh nhíu mày, kêu vài người coi chừng hai nữ sinh kia cẩn thận, sau đó nhặt di động ở chỗ Lương Dược lên kiểm tra thử.

Tưởng Hương Sương thấy anh đang cầm di động của mình, hoảng hốt giãy giụa, bất chấp trên người toàn vết thương mà bò dậy:" Trả điện thoại cho tôi!”

Nhưng khi cô ta vừa đứng lên liền bị vài người bên cạnh túm lấy kéo trở về.

Sở Trú vừa xuất hiện giống như là có giáo viên ở đây, anh ở trong mắt học sinh có sức nặng vô cùng lớn, mọi người đều nghe lời anh, nhất quyết không cho nữ sinh này chạy loạn.

Việc này không phải chuyện nhỏ, nháy mắt tất cả mọi người đều đã biết, bất quá đa số cũng không rõ sự tình rốt cuộc là thế nào, chỉ biết Tưởng Hương Sương đã suýt chút nữa bị Lương Văn đánh chết!

Tưởng Hương Sương là một nữ sinh lưu manh nổi danh nhất toàn khối, tội ác chồng chất, ỷ mạnh hiếp yếu, khi dễ bạn học, mọi người đều nhắm một mắt mở nửa mắt, cũng không dám trêu đến cô ta.

Cho nên khi được nghe tin cô ta bị đánh, mọi người tuy ngoài miệng không nói nhưng trong lòng ai nấy cũng đều vô cùng thống khoái.

Đáng đánh!

Chuyện lần trước nháo với Hạ Nhược Tình còn tính là nhẹ, nhưng lần này lại khác, kinh động đến mức đến tận tai hiệu trưởng, cho nên ông đã đích thân tìm đến văn phòng dò hỏi tình huống.

Phụ huynh Lương Dược cùng Tưởng Hương Sương cũng đã bị gọi tới.

Đến trường lần này dĩ nhiên là Lương Viễn Quốc, nghe được tin con gái xảy ra chuyện, ông lập tức xin nghỉ chạy tới trường học, phụ huynh đối phương cũng chỉ có một người tới, một đám người ở trong văn phòng nhỏ ầm ĩ cả lên.

Lương Dược biết được tên nữ sinh mình đánh là Tưởng Hương Sương, cùng với nữ sinh gương mặt trẻ con kia học cùng lớp, trùng hợp cũng ở ban 5 giống Lương Văn. (*)

(*) Mọi người còn nhớ vụ ba Lương nói thành tích Văn Văn dạo này sa sút không, cho nên Văn Văn đã bị chuyển từ ban 1 xuống ban 5 á.

Lương Dược đương nhiên là không nhận ra cô ta, bởi vì hôm nay là ngày đầu tiên cô nhận lớp mới, ngay cả lớp này có bao người cô cũng không biết.

Tưởng Hương Sương bị Lương Dược đánh vô cùng thảm, mặt mũi đều bị sưng lên, trên gương mặt đọng lại một khối u tim tím, khóe miệng bị rách kết vảy lại, muốn bao nhiêu chật vật liền có bấy nhiêu, chẳng qua cô ta so với Hạ Nhược Tinh lần trước có chí khí hơn một chút, không khóc đến mức chết đi sống lại, sau khi vào văn phòng liền lau sạch nước mắt, hung tợn trừng mắt nhìn Lương Dược, sâu trong đáy mắt là một cỗ oán hận cùng sợ hãi.

Mà nữ sinh còn lại, sớm đã bị dọa sợ mất mật, chỉ dám ngồi bên cạnh khóc thút thít.

Mẹ của Tưởng Hương Sương cũng rất nhanh đến nơi, thấy con gái ra nông nỗi này, giận tím cả mặt. Bà ta trợn mắt nhìn Lương Dược, không tin nổi một nữ sinh mà có thể đánh một người biến thành cái dạng này..

Tưởng Hương Sương sống chết không chịu thừa nhận, một mực khẳng định Lương Dược đánh người trước.

Lương Dược thấy bộ dạng không biết hối cải của cô ta, tức giận tới mức chỉ muốn lao lên đạp gãy chân cô ta, cô từ lâu đã hiểu được một đạo lý, đối với loại mặt dày không có liêm sỉ này thì trực tiếp dùng nắm đấm nói chuyện, khiến cho cô ta nếm đủ mọi đau đớn là xong, bằng không người chịu ủy khuất chính là mình!

May mắn bên Lương Dược có Lương Viễn Quốc, ông khác mẹ Lương, hiểu rõ con gái của mình hơn ai hết, cho nên ông mở miệng liền bênh vực con gái:“ Con gái tôi Dược... Văn Văn sẽ không tự nhiên đánh người khác, chắc chắn là con gái cô sai trước!”

Hai bên tranh cãi vô cùng ầm ĩ, hiệu trưởng cùng giáo viên chủ nhiệm khuyên thế nào cũng không được, bởi vì bọn họ cũng không biết nên tin bên nào.

Đúng lúc này, chứng cứ mấu chốt, di động của Tưởng Hương Sương đang nằm trong tay Sở Trú, còn có cả Tào Bác và Triệu Ức Hào, bọn họ vẫn luôn ở trong văn phòng sửa di động.

Lương Dược ném một cú thực sự tàn nhẫn, suýt chút nữa ném hỏng luôn cả di động, lúc Sở Trú cầm lên, làm cách nào cũng không khởi động được, vì vậy cho nên Tưởng Hương Sương mới thở phào nhẹ nhõm được một chút.

Nhà Triệu Ức Hào kinh doanh điện tử, lúc rảnh rỗi cậu ta cũng sẽ ngồi sửa chữa di dộng một chút, cho nên chưa mất tới mười phút cậu ta đã khởi động được điện thoại. Triệu Ức Hào lập tức mở album ảnh xem chứng cứ còn ở đây không, vừa mở ra liền thấy được ảnh nude của Lương Văn, cậu ta hơi ngốc, còn chưa thấy rõ ràng thì đã bị Sở Trú giật lấy đưa cho hiệu trưởng.

Hiệu trưởng, lão sư, còn có Lương Viễn Quốc cùng nhìn vào di động, khó có thể tin vào mắt mình.

Trong ảnh chính là nữ sinh vừa bị Lương Dược đánh, cô ta cùng một đám nữ sinh đang hung hăng lột quần áo của Lương Văn, tuy rằng trong hình Lương Văn đã cố gắng che chắn những bộ phận nhạy cảm nhưng chỉ nhìn vào ảnh, thật khó có thể tưởng tượng sau đó đã xảy ra cái gì.

Lương Viễn Quốc khiếp sợ đờ cả người, máu nóng xông lên đỉnh đầu, ở trước mặt mọi người bất ngờ nện cho Tưởng Hương Sương một cái tát, ngón tay ông run rẩy chỉ vào cô ta:" Trên thế giới còn có loại học sinh như này sao? Dám, dám……”

Ông quá mức tức giận, tức giận đến mức không thể nói nổi một từ, cứ lặp đi lặp lại như vậy, vô cùng kích động.

Tưởng Hương Sương thấy mọi chuyện đã bị bại lộ, biểu tình vô cùng quẫn bách, cô ta cúi đầu không dám lên tiếng, mẹ Tưởng phỏng chừng cũng không thể ngờ con gái mình lại dám làm ra loại chuyện này, sắc mặt trắng bệch, thân thể lảo đảo suýt ngã, bà ta giận dữ chọc tay lên trán cô ta mắng:" Con làm mẹ quá thất vọng rồi, loại chuyện này cũng dám làm ra được!”

Sau đó lại hướng Lương Viễn Quốc cúi đầu, "Thật xin lỗi, ngày thường tôi luôn bận bịu công việc nên không có thời gian quản giáo nó, hai người cần bao nhiêu tiền tôi cũng nguyện ý bồi thường, khẩn xin tha cho nó một con đường...”

“Không được!” Lương Viễn Quốc tức giận ngắt lời, đôi mắt đỏ đậm, “Cần phải nghiêm trị, loại này khi lớn lên sẽ còn trở nên thế nào nữa? Nhất định phải trừng phạt thỏa đáng!”

Ông vừa nói vừa ôm chặt Lương Dược, đau lòng nói: “Con gái ngoan, con chịu khổ lâu như vậy sao không sớm nói cho ba ba biết....”

Lương Dược phối hợp ở trong lòng ông khóc lớn, thút thít cáo trạng:" Ba, ba không biết, Tưởng.... tưởng gì đó vô cùng xấu, mỗi ngày đều tra tấn con vô cùng thảm, cô ta đánh con, mắng con, còn ép con đem đáp án khảo thí đưa cho cô ta, bắt con đưa tiền còn chưa tính, cuối cùng còn đe dọa nếu không nghe lời sẽ tung bức ảnh kia lên mạng... Huhu, còn không muốn sống nữa ba ơi……”

Lương Viễn Quốc đau lòng an ủi: “Văn Văn đừng khóc, ba nhất định sẽ lấy lại công đạo cho con! Hiệu trưởng, ông có nghe được không? Tôi nói cho ông biết, chuyện này mà không cho tôi một kết quả hài lòng thì nhất định tôi sẽ đem cả trường các người lên tòa cáo trạng! Đàn ông nói là làm!”

Biết rõ thân của Lương Dược, ba người Sở Trú nghe xong: “……”

Sở Trú rốt cuộc đã biết kỹ năng diễn xuất của Lương Dược di truyền từ ai, hai cha con kẻ tung người hứng đúng là không ai bằng.

“Trâu bò!” Tào Bác thán phục nói, cậu ta vốn dĩ đang rất đồng cảm, nhưng sau khi nhìn một màn này, thật sự.... thương cảm không nổi.

“Trâu bò cái gì mà trâu bò! Tức chết ông rồi!” Triệu Ức Hào lòng đầy căm phẫn, hắn thực sự đau lòng, không nghĩ tới nữ thần vậy mà đã bị bạo lực học đường, "Tôi đúng là đầu heo mà, chuyện tới mức này mà cũng không phát hiện ra!”

Sở Trú không nói chuyện, trầm mặc nhìn Lương Viễn Quốc đang dỗ Lương Dược đang giả khóc trong lòng.

Bả vai thiếu nữ hơi run lên, giống như là khóc đến mức không thở nổi, còn cố ý kêu lớn tiếng.

Đám Triệu Ức Hào cho rằng cô chỉ đang diễn kịch, nhưng Sở Trú lại nhạy bén thấy được nước mắt nhợt nhạt trên mặt cô.

Cô đang khóc.

Ánh mắt Sở Trú âm trầm, khóe môi mím lại, sắc mặt lạnh lùng.

Hiệu trưởng cùng lão sư cũng ý thức được chuyện này vô cùng nghiêm trọng, lạnh giọng ép Tưởng Hương Sương nói ra chân tướng. Tưởng Hương Sương thấy không thể thoát được, đành phải thừa nhận chuyện mình bắt nạt Lương Văn, hiệu trưởng hỏi nguyên nhân vì sao làm vậy, cô ta bày ra vẻ mặt không sao cả nói:" Ai bảo Lương Văn thoạt nhìn yếu đuối như vậy, rất dễ để bắt nạt, chỉ vậy mà thôi."

Nói xong, cô ta liếc mắt sang Lương Dược, kéo khóe miệng, nói: “Ai mà ngờ con thỏ nóng nảy thật sự sẽ cắn người, việc này cơ hồ toàn ban đều biết rõ, chỉ là bọn họ không nói cho lão sư biết mà thôi.”

Lương Dược nháy mắt lạnh cả người, cho nên đây là lý do Lương Văn ở ban 5 không được ưa thích sao, bọn họ, một người cũng không dám giúp Lương Văn.

Tưởng Hương Sương là chị đại của ban 5, Lương Văn lại bị bắt nạt như vậy, không có một ai dám lên tiếng giúp đỡ, chính vì sự thờ ơ của bọn họ cho nên mới dẫn đến kết cục này.

Lương Viễn Quốc bị lời của cô ta chọc giận, muốn tát cho cô ta một cái nhưng lại bị hiệu trưởng ngăn lại:" Ba của Lương Văn xin hãy bình tĩnh lại, việc này ít nhiều ảnh hưởng đến tương lại của một người...."

Hiệu trưởng cũng rất tức giận, nhưng suy cho cùng ông vẫn phải lo nghĩ cho danh dự cho trường học, sự việc này một khi truyền ra ngoài thì thật sự ảnh hưởng rất lớn đến bộ mặt của Nhất Trung.

“Hiệu trưởng.”

Sở Trú bỗng nhiên lên tiếng, ngữ khí bình thường nhưng lại dọa hiệu trưởng cả kinh, “Trường học sẽ công khai xử lý, đúng không?”

Ông giật mình, thấy Sở Trú đang đứng cách đó không xa, tay cắm ở túi quần, bình tĩnh dựa vào tường, đôi mắt đen nhánh hẹp dài nhàn nhạt nhìn ông, sâu không thấy đáy.

Tào Bác cùng Triệu Ức Hào một trái một phải đứng cạnh anh, khó có dịp thu hồi dáng vẻ cà lơ phất phơ thường ngày lại, biểu tình nghiêm túc nói:" Việc này bọn em đều tận mắt chứng kiến, ngài định xử lý thế nào đây?”

Trong lòng hiệu trưởng lộp bộp một tiếng, nhìn một đám con nhà giàu đang dùng giọng điệu uy hiếp mình, Sở Trú không cần phải nói, bối cảnh sâu không lường được, hai đứa còn lại cũng vậy, trong nhà không có quyền cũng có thế.

“Đương, đương nhiên rồi, chuyện này vô cùng nghiêm trọng, không thể cứ thế bỏ qua được!”

Vẻ mặt hiệu trưởng cũng nghiêm túc, nói với chủ nhiệm ban 5: “Việc này giao hết cho thầy, nhất định phải tìm ra toàn bộ học sinh tham gia vào chuyện này, một người cũng không bỏ qua!”

*

Chuyện bạo lực học đường tương đối phức tạp, tuy rằng tất cả đã sáng tỏ nhưng phương thức trừng phạt vẫn cần phải bàn bạc thêm, Lương Viễn Quốc ở lại tranh luận, nhất quyết không buông tha.

Sở Trú mang Lương Dược rời khỏi văn phòng.

Lương Dược rũ đầu, không có tinh thần, đi được vài bước liền ngồi xổm xuống đất, mặt chôn ở đầu gối, thanh âm rầu rĩ nói: “Thực xin lỗi, tôi có chút mệt mỏi, không thể đi nổi nữa, cậu trở về trước đi, mặc kệ tôi....”

Sở Trú không nói gì, đưa lưng về phía cô, lời ít ý nhiều nói: “Lên đây.”

Lương Dược ngơ ngác ngẩng đầu, “A?”

Sở Trú nói: “Anh cõng em.”

Lương Dược nhìn tấm lưng của thiếu niên, dày rộng rắn chắc, giống như có thể cõng được cả bầu trời, cô cũng không có từ chối, duỗi tay ôm lấy cổ anh, nhẹ nhàng nhoài trên lưng anh.

Sở Trú hỏi: “Đỡ hơn chưa?”

Lương Dược rũ mi, nhỏ giọng đáp: “Ừm.”

Sở Trú đỡ lấy chân cô, nhẹ nhàng đứng lên, chậm rãi bước về phía trước.

Lương Dược ghé trên lưng anh, khó có dịp an tĩnh, thấy anh đến chỗ rẽ hành lang mà không phải trở về lớp học, cô nghiêng đầu hỏi:" Cậu đi đâu vậy?"

Sở Trú: “Phòng y tế.”

“Đi phòng y tế làm gì?”

Ngữ khí Sở Trú nhàn nhạt, “Tay em không đau sao?”

Lương Dược sửng sốt, cúi đầu nhìn bàn tay của mình, phát hiện trên tay toàn là vết thương chồng chất, chắc là lúc đánh người vô tình bị thương, móng tay chỗ ngón trỏ bị gãy, miệng vết thương còn bị thâm, có thể nhìn thấy cả thịt lòi ra bên ngoài, có điểm dọa người.

Cô cũng không để ý lắm, lúc này bị anh nhắc nhở mới cảm thấy đau, à không, rất đau.

Sở Trú rũ mắt, nhẹ giọng nói: “Kỳ thật anh rất tức giận.”

Lương Dược phát ngốc, theo bản năng hỏi: “Giận cái gì?”

“Giận em luôn tùy tiện hành động,” Giọng nói Sở Trú vô cùng trầm, giống như đang đè nén gì đó, lại giống như ấm ức, “Em chưa từng nghĩ sẽ ỷ vào anh một lần.”

Lương Dược trầm mặc, từ nhỏ đến lớn, cô đúng là chưa có cảm giác ỷ lại vào ai, cha mẹ vẫn luôn dặn dò cô phải chăm sóc em gái thật tốt, thân thể Văn Văn kém, tính tình lại yếu đuối, cho nên cô luôn là người đứng ra bảo vệ em ấy.

Cho nên dù xảy ra chuyện gì, cô đều đã hình thành thói quen tự mình gồng gánh, cũng không bao giờ hy vọng sẽ có ai tới giúp.

Lương Dược hơi nghiêng đầu, nhìn sườn mặt Sở Trú.

Anh giống như thực sự tức giận, biểu tình lại lãnh đạm, cằm thon gầy hơi banh lại, khóe môi không vui ngầm rũ xuống, nhìn có chút đáng sợ.

Nhưng Lương Dược không hề sợ, cánh tay càng ôm lấy cổ anh chặt hơn, đầu lẳng lặng dựa vào bờ vai thiếu niên.

Đây chắc là có lẽ là lần đầu tiên có người vì cô mà tức giận, cô không chỉ không sợ mà lại có điểm cao hứng.

“Đây là lần cuối cùng,” Sở Trú nhìn phía trước, trầm giọng nói, “Về sau có chuyện gì phải nói cho anh biết trước, được không?”

Lương Dược thấp giọng đáp 'Được', cũng không biết vì sao mình lại nghe lời anh đến vậy.

*

Sở Trú cõng cô đến phòng y tế, cánh cửa phòng khép hờ, giáo viên không có ở đây, anh để Lương Dược ngồi lên giường, sau đó đi tìm băng dán cùng Povidone-iodine, rồi dùng tăm bông tẩm thuốc bôi cho cô.

Thiếu nữ ủ rũ cúi đầu, không chỉ bị thương ở tay mà trên mặt cũng có vết thương, đều là do Tưởng Hương Sương dùng móng tay cào, mái tóc mềm mượt ban đầu cũng đã rối tung rối mù, nhưng tất cả đều không ảnh hưởng đến nhan sắc của cô mà lại càng làm cho cô thêm chói mắt. (*)

(*) Đúng là hào quang nữ chính( ꈍᴗꈍ)

Còn lại đều là những vết trầy da nhẹ.

Động tác của Sở Trú vô cùng ôn nhu và cẩn thận, dán một miếng băng keo lên mặt Lương Dược, che đi miệng vết thương chướng mắt, sau đó cầm lấy tay cô, nhẹ nhàng bôi Povidone-iodine để tiêu độc.

Lương Dược thực ngoan, năng lực nhịn đau cũng rất tốt, một chút cũng không kêu rên.

Sở Trú nghiêm túc bôi thuốc cho cô, thấy cô cứ giống như khúc gỗ thì không khỏi nhíu mày:" Nếu thấy đau thì cứ nói, không cần phải chịu đựng trong lòng, người bình thường không có việc gì cũng hay kêu đau, sao em không giống bọn họ một chút nào vậy?"

Anh vừa nói xong, Lương Dược thế nhưng lại rơi nước mắt, đôi mắt xinh đẹp ngập nước, nước mắt giống như trân châu không ngừng rơi xuống.

Sở Trú giật mình, có chút hoảng: “Làm sao vậy, đau sao?”

Lương Dược lắc đầu, nghiêng người ngã lên giường, sau đó lấy chăn che kín mặt, thanh âm khàn khàn nức nở:" Trú Trú, tôi sai rồi, tôi không phải Lương Văn, lúc trước tôi vì tiền nên mới theo đuổi cậu, là tôi lừa gạt tình cảm của cậu, tôi mẹ nó tội đáng chết vạn lần, hôm nay tôi trịnh trọng hướng tới cậu xin lỗi, muốn đánh muốn giết tùy cậu, nếu muốn tiền bồi thường tinh thần tôi cũng có thể trả, cậu muốn thế nào cũng được, nhưng cầu xin cậu đừng đối xử với tôi như như vậy nữa được không? Tôi thực sự... thực sự chịu không nổi!"

“Tôi thực sự biết sai rồi!”

“Thực sự xin lỗi!”

Truyện convert hay : Trọng Sinh Thập Niên 70: Quân Trường, Cường Thế Sủng

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện