Thực Tập Sinh Vô Hạn

Chương 40


trước sau


Thanh niên tóc trắng thoáng khựng lại.

Hắn ta cố ý à?
Tông Cửu khẳng định suy nghĩ này trong lòng.

Người thông minh sẽ không bao giờ nói nhảm, huống chi Gia Cát Ám còn là người thích dùng tay hơn dùng miệng.

Vậy tin tức này, đúng hay sai?
Nếu đúng, Tông Cửu không đáp, rõ ràng là quá đột ngột.

Nếu Gia Cát Ám cố ý thả tin tức để lừa cậu mắc câu, Tông Cửu trả lời, những người khác sẽ biết ai là nội gián, dù sao nhiệm vụ của thẻ nội gián cũng khác thẻ bình thường, trả lời là tự chui đầu vào sọt.

[Ủa? Tự nhiên boss Gia Cát nhắc đến nội gián chi vậy? Cảm giác như cố ý khi đề cập vào lúc này…]
[Ừ đúng, tôi cứ thấy nghi nghi, cũng không rõ là thăm dò ảo thuật gia hay gì?]
[À nhắc mới nhớ, phó bản trước tôi cứ khăng khăng boss Gia Cát là nội gián, hmu lần này tôi sẽ không bị vả mặt nữa chứ!]
[Nè lầu trên, thật ra khi gặp phải loại tình huống không thể nhìn ra ai là nội gián, mấy thím nghi ngờ boss Gia Cát cũng hợp lý, tại hồi trước trong phó bản cấp S Mặt nạ nguyền rủa á, boss người ta đã chơi khăm ba tổ chức trong Vô gian đạo, để lại bóng ma tâm lý cho vô số người!]
[Chuẩn đét, tui còn nhớ từ đó về sau, boss Gia Cát đã trở thành ứng cử viên số một cho topic “Hễ không tìm ra ai là nội gián thì chắc chắn là hắn”, thắp nến cho mí cưng.]
Nếu thực tập sinh có thể nhìn thấy nội dung bình luận, chắc chắn bọn họ sẽ phải ồ lên ‘tui cũng nghĩ như bạn’.

Thật sự không thể trách bọn họ đa nghi, mà là Gia Cát Ám đã làm quá nhiều chuyện độc ác, nhiều đến mức mọi người ám ảnh tâm lý, tới nỗi dứt khoát đổ hết tiếng xấu cho hắn ta rồi mới nói tiếp.

Tông Cửu ngước nhìn đôi mắt đen sâu thẳm trước mặt, cười xấu hổ, “À, vừa rồi đang thơ thẩn nên không nghe rõ, nhưng tạm thời tôi không thấy ai đặc biệt đáng nghi.”
“Cứ nghi ngờ linh tinh không tốt đâu, tôi sẽ không cho ý kiến về chủ đề này khi chưa có đủ bằng chứng người đó là nội gián.”
Sổ tay những câu thảo mai của Messiah xài hay ghê, ai xài người nấy biết.

Gia Cát Ám có ý riêng, “Xác nhận sai sẽ bị trừ điểm, đúng là phải cẩn thận mới được.”
Cũng không biết nói cho cậu nghe, hay nói cho nhóm thực tập sinh phía trước nghe.

Hóa ra là thật.

Mặc dù Tông Cửu không tin lắm, nhưng thông tin trong lời Gia Cát Ám vừa nói hệt như cố tình báo cho cậu vậy.

Trước khi hắn ta bảo nội gián có thể bị xác nhận và giết chết, suy nghĩ theo quán tính của Tông Cửu vẫn dừng ở việc, chỉ cần viết tên nội gián lên giấy là có thể nhận phần thưởng.

Cậu không ngờ hệ thống chủ lại tuyệt tình như thế, bỏ luôn quy định cấm thực tập sinh giết hại lẫn nhau, trực tiếp tăng độ khó của phó bản này.

Hay lắm, thì ra hệ thống chủ đào cái hố bự như kia để chờ nội gián nhảy vào, cậu đang bảo sao nhiệm vụ của nội gián trong phó bản này lại đơn giản vậy.

Công bằng mà nói, việc đề cập đến chủ đề nội gián trong tình huống này đúng là cố ý, chưa kể Gia Cát Ám còn trực tiếp tiết lộ nhiệm vụ của thẻ bình thường, cố ý đến mức mấy người Anthony bên kia đều nhìn sang đây với ánh mắt nghi ngờ, liếc quanh người No.3.

Hiện tại Tông Cửu đã chắc chắn, ông anh này đang báo tin cho mình.

Báo tin rồi còn kéo thù dùm cậu luôn.

Dù sao nghĩ lại thì, nếu Gia Cát Ám là nội gián, mấy người trước mặt có biết cũng không dám xác nhận! Bởi vì bọn họ thực sự méo có cửa đánh bại boss cấp S khét tiếng này.

Nghĩ tới đây, tâm trạng Tông Cửu hơi phức tạp.

Đây không phải lần đầu tiên Gia Cát Ám giúp cậu.

Nếu nói phó bản đầu tiên hai người hợp tác theo nhu cầu, khu Las Vegas coi như giúp đỡ.

Mặc dù theo quan điểm của Tông Cửu, lúc đó Gia Cát Ám châm ngòi thổi gió với cậu trong toilet càng tăng mức độ nghi ngờ về mâu thuẫn giữa hắn ta và No.1.

Nhưng phải công nhận một điều, nếu thiếu manh mối liên quan tới năng lực của Ác ma do Gia Cát Ám cung cấp, Tông Cửu tuyệt đối không thể suy ra ba tin tức mấu chốt kia nhanh như vậy, càng khỏi nói tới việc chơi một vố lớn ở sới bạc trung tâm, dùng tin tình báo để uy hiếp Ác ma, cuỗm cả triệu chip.

Hai lần trước cứ cho là đối phương có ý đồ, nhưng lần này thật sự là không.

Dòm Gia Cát Ám, phỏng đoán tệ nhất là hắn ta đang nghi ngờ mình.

Dù xác nhận sai sẽ bị phạt, nhưng chút trừng phạt ấy chẳng đáng gì với một tên cấp S giàu ú ụ.

Đồng nghĩa chỉ cần Gia Cát Ám muốn, bất cứ lúc nào hắn ta cũng có thể công bố nghi ngờ của bản thân, biến Tông Cửu thành mục tiêu công kích.

Nhưng hắn ta không làm vậy, ngược lại còn chủ động rước oan vào người.

Tông Cửu thật sự không rõ động cơ của Gia Cát Ám.


Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có câu “Cậu có thể tin rằng tôi sẽ không bao giờ đứng ở phía đối lập với cậu” mà hắn ta đã nói trong toilet mới giải thích được.

Trong thời gian suy nghĩ, cả đoàn đã tới cổng miếu thờ.

Ngôi miếu này hoàn toàn khác với những ngôi nhà đất đầy bụi quanh nó.

Quệt màu đỏ son, bên ngoài là điện thờ thắp hương, khói hương nghi ngút, chứng tỏ có rất nhiều người dâng hương.

Bên trong treo rèm tơ bốn phía nên khó nhìn, ngước lên cao có thểpl thấy những hình chạm khắc trên xà gỗ, chính giữa trưng một bức tượng Bồ Tát bùn tay cầm bình Ngọc Tịnh, sống động như thật.

Ngoài thứ này, dưới Bồ Tát bùn còn đặt một tấm bài vị, phía trước bày chút hoa quả cúng lễ đã khô héo.

Chắc hẳn đây chính là vị Bồ Tát công đức viên mãn, lập địa thành Phật mà gã thôn dân vừa kể.

Nhưng lạ ở chỗ thôn dân ăn còn không đủ no, sao có người cúng đồ thắp thương cho bài vị và Bồ Tát?
Thanh niên tóc trắng vờ như quan sát kỹ càng, nhưng âm thầm trùm ống áo lấy đồ trong túi ra.

May mà những người khác đang đánh giá xung quanh, không ai chú ý tới động tác nhỏ của Tông Cửu.

Ngay lúc cậu vừa đặt chân vào miếu, chuông gọi hồn nằm trong túi bỗng nóng rực.

Dù cách một lớp vải dày thô ráp, Tông Cửu vẫn cảm nhận rõ ràng.

Chẳng lẽ, “xác chết hoàn hảo” mà thợ đuổi xác phải tìm trong nhiệm vụ chính đang ở trong ngôi miếu này?
Tông Cửu vừa nghĩ vừa đảo mắt liên tục.

Lúc đảo sang chỗ nào đó, cậu tình cờ bắt gặp ánh mắt của bé trai núp sau lưng Vương Thủ.

Ảo thuật gia cười với cậu bé, nó ngập ngừng lúc lâu, cuối cùng cũng nở nụ cười e dè với cậu.

Đúng lúc này, trưởng thôn bước lên gõ gậy xuống đất.

“Âm Bà, Âm Bà, những gì bà nói hôm đó đã ứng nghiệm thật rồi!!”
Lòng ông ta nóng như lửa đốt, gõ gậy lên phiến đá nghe tiếng “cộc cộc cộc” lại càng khó chịu hơn.

Khoảng mấy phút sau khi trưởng thôn gõ gậy, một người chậm rãi bước ra từ bóng tối đằng sau Bồ Tát bùn.

Người này khoác áo choàng cực lớn màu đen kín từ đầu đến chân, trên đầu đội mũ rộng nên không thấy rõ mặt, quanh thân thoang thoảng một loại hơi thở lạnh lẽo khó chịu.

Những người khác không có phản ứng gì, nhưng A Tán áo đen lại nhíu chặt mày.

Giọng Âm Bà rất chói tai, “Sáng ngày ra quấy nhiễu cái gì, không sợ Bồ Tát bắt ông hỏi tội à?!”
“Ôi ôi tổ tông của tôi ơi!”
Trưởng thôn vội vàng ôm ngực, “Tối qua có người chết trong thôn! Nếu chẳng phải xẩm tối ngài đóng cửa miếu thì chúng tôi đã đến rồi.”
“Chết mấy người?”
“Hai người, một người treo trên cây hòe già, một người trong chum nước ở nhà.”
Hai người?!
Nhóm thực tập sinh hoảng sợ.

Vì lý do an toàn, đêm qua cả hai nhóm đều không đi tuần tra.

Dưới sức ép của phó bản có độ khó cao, mọi người thống nhất quyết định, chờ hai ngày cuối cùng rồi mới tập trung bảo vệ.

Nhưng không ngờ tin tức của họ lại chậm như vậy, thậm chí còn chẳng biết người thứ hai chết lúc nào.

[Má ơi, tui thấy cả cái thôn này có hơn ba mươi mống, mà tối qua hai người hẹo rồi, vãiii]
[Khụ khụ, lầu trên không nói em cũng chả phát hiện luôn, số thôn dân ở đây bằng số thực tập sinh đấy các bác.]
[Vậy thì sắp xếp như kia là hợp lý mà, mỗi thực tập sinh có thể bảo vệ một thôn dân an toàn hoho]
[Ủa khoan, tối qua chỉ chết một người thôi mà? Sao lại thêm một người?]
Thật ra họ không biết tin này cũng là bình thường, thôn dân thứ hai vô tình chết đuối lúc đi tiểu đêm, chìm một đêm mới bị người ta phát hiện, mặt cào nát không nhìn ra diện mạo ban đầu.

Trưởng thôn tối qua còn bình chân như vại, sáng sớm nhận được tin tức sợ muốn mất hồn, vội vàng chạy tới đây.

Giọng ông ta run run, khuôn mặt già khọm nhăn nheo đầy vẻ sợ hãi.

“Bà nói xem, có phải bà ta đã trở về thật không?”

Âm Bà lầm bầm niệm pháp danh, “Đã chuyển hai cái xác kia tới linh đường sau miếu chưa?”
“Chuyển, chuyển rồi.” Trưởng thôn trả lời.

Người mặc áo choàng đen gật đầu ra hiệu cho ông ta đi theo, chui vào chỗ tối sau miếu, bỏ mặc những người khác đưa mắt nhìn nhau.

Đúng lúc này, một thôn dân khiêng cuốc vội vàng chạy tới bên ngoài, “Anh Thủ, chúng tôi bắt được người phụ nữ đó rồi.”
“Cái gì? Bắt được rồi á!”
Vương Thủ đang tựa bên miếu vừa rên hừ hừ vừa băng bó cánh tay, lập tức nhảy dựng lên, “Đưa tao đi gặp nó, nhanh lên!”
Gã cười vui sướng, liên tục dặn dò rồi dẫn một đám thôn dân rời đi.

Nhoáng cái, trong ngôi miếu nghi ngút khói hương chỉ còn lại thực tập sinh.

Đúng lúc này, A Tán áo đen nãy giờ luôn im lặng bỗng lên tiếng, “Âm Bà đó là người đi âm.”
[Người đi âm là gì? @@]
[Tôi cũng thắc mắc và đã mở công cụ tìm kiếm của mình, ồ hô!]
Người đi âm, hay còn gọi là Tẩu Âm Bà, ý nghĩa như tên gọi, chính là người đi lại giữa hai cõi Âm Dương.

Bình thường người đi âm sẽ nhận sự ủy thác của người sống, xuống cõi âm tìm linh hồn của người chết và truyền đạt tin tức giữa hai bên.

Hoặc là dẫn người sống cùng xuống dưới đó, cho bọn họ cơ hội gặp nhau ở Địa phủ trong thời gian ngắn, tương tự Quan lạc âm nổi tiếng.

Người đi âm là một nghề huyền học rất đặc biệt, đồng thời cũng rất hiếm truyền thừa.

Chỉ có thể gặp trong những nơi như phó bản kinh dị.

Giống như A Tán áo đen.

A Tán áo đen là biệt danh của No.4.

Đây không phải tên thật của gã.

Chẳng qua gã được truyền thừa trong phó bản cấp S nào đó, nên mới kế thừa danh hiệu này, dần dà mọi người đều gọi gã như vậy.

Ai cũng biết một khi nhắc đến các loại bàng môn tà thuật, không thể không nhắc đến khu vực Đông Nam Á.

A Tán là cách gọi tôn kính các pháp sư Thái Lan.

Trong đó còn chia ra A Tán áo trắng và A Tán áo đen.

Áo trắng tu chính đạo, áo đen theo tà thuật.

Đã gọi “A Tán” áo đen thì đương nhiên là rất xấu xa.

Ví dụ như sư môn mà A Tán áo đen đã truyền thừa trong phó bản kinh dị trước kia, nó bao gồm vô số loại tà thuật kỳ lạ.

Thuật nuôi quỷ, thuật gọi hồn, âm phật bài, cổ mạn đồng…v.v.

Thuật nuôi quỷ và cổ mạn đồng đều dùng những cách cực kỳ âm hiểm để tăng vận thế của mình, cổ mạn đồng chế tạo bằng xác bào thai tươi, cực kỳ tàn nhẫn.

Thuật gọi hồn thì chuyên dùng hại người.

Những tà thuật này cái nào cũng âm hiểm, giết địch một ngàn tự tổn hại tám trăm.

Nhưng con người luôn không thể chống lại cám dỗ này, vô số kẻ tai to mặt lớn hãm sâu vào nó chỉ vì vinh hoa phú quý.

Mặc dù A Tán áo đen sống trong vòng lặp vô hạn, nhưng rất khinh những thủ đoạn tổn hại âm đức như thế.

Bởi vậy dù gã được kế nghiệp áo đen, cơ mà thực sự chỉ học mỗi thuật nuôi quỷ.

Thuật nuôi quỷ là một con dao hai lưỡi hiếm có trong số những thủ đoạn âm hiểm này.

Người tâm thuật bất chính nuôi quỷ dữ có thể được giúp đỡ nhiều hơn; cũng có người nuôi linh thể bán thành hình bị vứt bỏ trên thiên đàng, đôi bên cùng có lợi.


A Tán áo đen thuộc kiểu thứ hai, mặc dù uy lực kém kiểu thứ nhất, nhưng cũng truyền thừa cao cấp từ phó bản cấp S, không thua gì Linh môi đỉnh cấp, đủ dùng là được.

Tên tuổi của A Tán áo đen quá đáng

sợ, A Tán áo đen lại là thủ lĩnh của tiểu đội Lời nguyền, bình thường luôn cạo đầu trọc, hơi thở lạnh lẽo của linh thể quẩn quanh bên người rất khó tiếp cận, không nhiều người có quan hệ tốt với gã, anh chàng Thầy trừ tà giỏi xã giao là một trong những người đó.

Chính vì vậy, A Tán áo đen mới cảm nhận được luồng khí chung gốc gác với mình trên người Âm Bà.

Gã không cố ý hạ giọng, tất cả thực tập sinh trong miếu đều nghe thấy câu này, mọi người rơi vào trầm tư.

Nhưng hiển nhiên A Tán áo đen không có ý định hợp tác với những người khác.

Gã nói xong, thản nhiên lấy cờ gọi hồn từ ba lô hệ thống, bước ra ngoài miếu.

Nhóm thực tập sinh Anthony thấy vậy cũng đi theo.

Chỉ mới một ngày đã chết hai người, cứ cái đà này rất có thể họ sẽ phải đứng trước nguy cơ thất bại của nhiệm vụ chính.

Chưa kể những người cũ còn muốn tìm mọi cách để khiêu chiến nguy hiểm, nâng cấp đánh giá của mình.

Bây giờ chỉ đành cố hết sức bám theo, bảo vệ thôn dân.

Hứa Sâm lo lắng, “Giờ chúng ta phải làm gì đây?”
Đám người mới đồng loạt nhìn về phía thanh niên tóc trắng trước mặt.

Tông Cửu trầm ngâm, “Thế này đi, chúng ta chia ra hành động, Hứa Sâm dẫn người đến chỗ Vương Thủ xem sao.

Theo nội dung kịch bản, chắc hẳn bọn họ sẽ trói người phụ nữ kia bán cho lũ buôn người, nếu là góa phụ đã lập gia đình, chứng tỏ trước kia không phải người thôn này, có lẽ đây chính là đầu mối cho chúng ta.

Nhưng trước hết cố gắng đừng xung đột với thôn dân.”
“Từ Túc, cậu ra khu đất Bồ Tát sau thôn tìm cách lấy một ít đất, hoặc đến chợ phiên mà họ nhắc tới để tìm hiểu tin tức.”
“Còn tôi và boss Gia Cát sẽ đến linh đường sau miếu xem cái xác kia ra sao, cố gắng tìm dấu vết còn sót.

Đến trưa chúng ta sẽ tập trung trong miếu.”
Sắp xếp như vậy cũng không tính là nguy hiểm, vừa hợp tình vừa hợp lý, mọi người đều đồng ý.

Theo sự sắp xếp của Tông Cửu, những người khác dần ra khỏi miếu, trong miếu chỉ còn mỗi Gia Cát Ám và cậu.

Tông Cửu cũng không định giao lưu với Gia Cát Ám, thậm chí cậu còn chẳng liếc hắn một lần, dứt khoát ra sau miếu, hiển nhiên là muốn hành động tự do.

Khu bình luận khá ngạc nhiên.

[Ơ kìa, đánh lẻ hả? Ảo thuật gia gan quá ta.]
[Thật ra cũng bình thường, hành động một mình mà khiêu chiến hiểm cảnh thì càng tăng hệ số điểm, mấy cậu không thấy lúc nãy A Tán áo đen cũng đi một mình à.]
[Huhuhu cầu trời đừng có chuyện nha, tui chỉ trông chờ ảo thuật gia lấy được vé điều ước đưa tụi tui ra ngoài ó ~]
Tông Cửu hoàn toàn không ngờ lời mình đã nói tối hôm đó lại được khán giả chụp màn hình, chia sẻ lên diễn đàn của vòng lặp vô hạn, ngày hôm sau đã tạo nên sóng to gió lớn bên ngoài, thu hút được một lượng lớn fan hâm mộ, độ phổ biến vọt thẳng lên top 10 cấp S.

Dù sao màn debut Center của người khác cũng không có lợi với quần chúng hóng hớt.

Nhưng nếu Tông Cửu debut, mọi người có thể thoát khỏi chốn quỷ quái này, thế không vui à?
Bây giờ cậu phải đến linh đường, xem rốt cuộc cái xác chết đuối kia có phải đạo cụ cho nhiệm vụ chính của cậu hay không.

Mặc dù khả năng không cao, nhưng suốt đoạn đường này chuông gọi hồn cứ tỏa nhiệt, Tông Cửu nghĩ chắc hẳn mục tiêu nhiệm vụ chính của cậu đang ở gần miếu, bèn bước nhanh hơn.

Phía sau là hành lang tối tăm và u ám.

Hành lang sâu không thấy điểm cuối, giơ tay cũng chẳng nhìn rõ năm ngón, thậm chí còn chẳng có ngọn đèn nào, loại cảm giác lạnh lẽo khi bước vào miếu càng đậm hơn.

Những người khác không sang phía này, mình ên Tông Cửu tới linh đường.

Cậu dừng bước, một tay cẩn thận lấy chuông gọi hồn trong túi ra, tay khác nắm lấy năm, sáu lá bài, từ từ bám tường tiến về phía bóng tối.

Có quá nhiều bí ẩn trong thôn này.

Đầu tiên là truyền thuyết cỏ tiên, hầu như mọi người chỉ nghe chứ không tin.

Nhưng người thôn dân không chỉ nghe mà còn ăn thật, rõ ràng ăn chẳng đủ no nhưng lại nhàn hạ đến đây dâng hương, tu bổ ngôi miếu đẹp đẽ như vậy, nhìn là biết có vấn đề.

Con người thời nạn đói chỉ muốn phá luôn Bồ Tát bùn, hơi đâu làm mấy chuyện này.

Chưa hết, một ngôi miếu to vậy không bảo vệ Thần Bà mà lại bảo vệ Âm Bà, rõ là kỳ quái.

Huống chi vị Âm Bà này còn rất nổi tiếng, mọi người trong thôn ỷ lại bà ta, thực sự rất vô lý.

Tiếp theo chính là sự bình tĩnh của trưởng thôn khi nhìn thấy xác chết đêm qua, và câu nói vô cùng sợ hãi “bà ta trở về”, như thể ông ta đã biết trước là sẽ có án mạng vậy.

Chắc chắn thôn dân biết gì đó, nghĩ đến hành vi lén buôn bán phụ nữ của bọn họ, Tông Cửu cảm thấy mình đã bắt đầu tiếp cận đáp án rồi.

Cậu vừa nghĩ vừa bước trong hành lang tối om, bước chân nhẹ bẫng.


Sau khi cường hóa đôi mắt lên đỉnh cao, thị lực của Tông Cửu đã đạt đến trình độ người thường khó bì nổi, bao gồm cả tăng khả năng nhìn đêm.

Ví dụ như hiện tại, cậu thấy ngã ba đường trước mặt.

Gặp chuyện không quyết bốc một lá, vừa hay Tông Cửu mới tích đủ hai lần bốc bài tarot.

Bên trái là Judgement, xuôi.

Bên phải là The Moon, xuôi.

Judgement nằm xuôi không có nghĩa tính toán rõ ràng công và tội, bắt đầu lại từ đầu hoặc khởi tử hoàn sinh; The Moon là một lá bài khiến người ta sợ hãi và lo lắng, nó chứa đầy sự kỳ quặc và lừa dối.

Tông Cửu nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng chọn bên phải.

Không vào hang cọp, sao bắt được cọp con.

Khoảng hai phút sau khi cậu đi về phía bên phải, bỗng có tiếng trò chuyện đứt quãng vang lên trong bóng tối cách đó không xa.

Giọng nói sắc bén khàn khàn đặc trưng rất dễ nhận ra, chính là Âm Bà.

“Tử trạng thê thảm cỡ này chắc chắn không bình thường, ông nói thật tôi nghe.”
Giọng nói già nua thở dài, “Ba năm trước có một bà già đói không chịu được, treo cổ tự tử trong căn nhà đất sau gốc hòe già.

Bà ta là góa phụ già không con cái, đâu thể theo bọn buôn người vào thành hưởng vinh hoa phú quý, lại chẳng có cơm ăn, có lẽ bà ta hận thôn dân chúng tôi không cho ăn, chết rồi biến thành quỷ đến hại chúng tôi đấy.”
“May mà thôn dân chúng tôi đối xử với bà ta rất tốt, để bà ta trông coi đất Bồ Tát, chi tiền làm bài vị cho bà ta.”
Tông Cửu suy nghĩ, nghe tiếng nói chuyện phía trước dần dừng lại, lập tức xoay chân lùi ra sau tránh đụng phải.

Quả nhiên căn nhà đất sau gốc hòe già có vấn đề.

Nhưng nếu như trưởng thôn nói, chẳng qua trước kia chỉ có một bà già đói không chịu nổi nên treo cổ trong chính căn nhà đất của mình, vậy những vết cào sâu hoắm trên tường là từ đâu? Chẳng lẽ chỉ vì chết đói, thôn dân không giúp nên biến thành ác quỷ đáng sợ đến đây đòi mạng?
Mà nếu không làm chuyện gì trái với lương tâm, cần gì tốn công tốn sức lập bài vị trước Bồ Tát?
Ha, chỉ những kẻ trái lương tâm mới làm thế!
Lá The Moon sáng ngời đã nói rõ, trưởng thôn đang nói dối.

Tông Cửu vừa lùi, trong lòng dần có tính toán trước.

Cậu lùi vào ngã ba đường, đi về phía bên trái.

Ngay khi cậu vào chỗ sâu, vừa thấy ngọn đèn dầu xa xa trong linh đường thì đột nhiên có chuyện!
Không một dấu hiệu báo trước nào, thanh niên tóc trắng thình lình vụt ra sau, dễ dàng tránh đòn tấn công trong bóng tối.

Đối phương đánh không trúng, nghiến răng nhanh chóng bắt đầu đợt công kích thứ hai.

Tông Cửu lập tức ngoảnh lại, đôi mắt hồng nhạt vô cùng sắc bén trong bóng tối, đầu ngón tay liên tục cử động, mấy lá bài poker lao thẳng vào bóng tối như mũi tên rời cung.

Hiển nhiên đối phương không ngờ, vậy mà Tông Cửu lại có thể duy trì tầm nhìn tốt trong bóng tối.

Gã chật vật tránh ra sau, bàn tay vô tình bị góc nhọn của lá poker xuyên thủng, đính luôn vào tường, cũng làm lá bùa màu vàng đất trong tay rơi xuống.

“Á…”
Bài tây không xuyên thấu tay gã mà lồi mũi nhọn từ trong xương thịt, cắm sâu vào khe nứt trên tường, dắt cứng không thể xê dịch dù chỉ một chút.

Đây không phải lực độ mà Tông Cửu dùng để cắt động mạch chủ lúc trước, sau khi cường hóa, lực cổ tay và lực ngón tay của cậu đã lên một level không thể so sánh nổi.

Dịch Duệ Tư gắng gượng đứng thẳng dậy, nhìn cậu đầy oán độc.

Sau khi bị vả mặt bởi một newbie trước hàng trăm ánh mắt ở Las Vegas, gã luôn ghim mối thù này trong lòng.

Lần này được xếp vào cùng một phó bản, sau khi thấy cậu rời đi trong miếu, Dịch Duệ Tư bèn lén lút bám đuôi, định cho thằng cu newbie này biết mùi.

Lá bùa gã vừa cầm là một loại bùa cực kỳ âm độc, tên là bùa tụ âm.

Mục đích ban đầu là tụ hội âm khí, dùng trong phó bản kinh dị có thể thu hút những sinh vật ô uế đến gần khỏi cần thực tập sinh tự ra tay, phải nói đây đúng là vũ khí mượn dao giết người hàng đầu.

Ban đầu Dịch Duệ Tư định đập lá bùa vào lưng Tông Cửu rồi vọt lẹ.

Không ngờ ám hại thất bại còn bị đánh trả.

Gã không thừa nhận mình thua kém người ta, bất lực nổi giận.

“Chắc chắn mày chính là nội gián!”
Dù sao giữa các thực tập sinh cũng có quy tắc cấm giết nhau, Dịch Duệ Tư rơi vào thế yếu không lúng túng mà còn khiêu khích.

Chẳng ai chú ý, lá bùa rơi bên chân họ bỗng giật giật, đột nhiên bốc lửa xanh đậm rồi từ từ chuyển sang cháy đen, cuộn thành một cục.

*Giải thích phụ: Cổ mạn đồng được nhắc đến chính là Kumanthong khét tiếng của Thái Lan..


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện