Thực Ra Tôi Cũng Dùng Hack

+ 26 + 27


trước sau

CHƯƠNG 25: CƯỜNG CƯỜNG LIÊN HỢP

Kế hoạch thất bại thảm hại. Frank lấy hai tên đồng bạn làm khiên nhưng có vẻ không có tác dụng như gã tưởng.

Một người chết rất dứt khoát, chưa kịp sinh ra sợ hãi đã chết. Một người thì chết thập phần thống khổ, nửa người trên nằm trong bụi cỏ, phía sau là một vệt máu dài, đôi tay nhuốm máu duỗi về phía Frank kêu cứu.

Frank kinh hoàng mà nhìn về phía Rex như đang thấy một ác ma đoạt mệnh, một cỗ hàn khí bỗng nhiên bốc lên từ lòng bàn chân, trực giác nói cho gã biết nam nhân này rất nguy hiểm. Giờ này trong đầu gã chỉ còn lại một ý niệm duy nhất, đó chính là chạy trốn. Vì thế gã liều mạng mà chạy, không ngờ gã cũng là một người may mắn.

Lúc Rex cầm kiếm chuẩn bị đuổi theo thì lại có một trận âm thanh truyền tới, từ thanh âm có thể nhận thấy có nhiều hơn hai – ba người. Ngũ quan sắc bén của Rex hiện lên một tia âm trầm, đôi mắt đen kịt nhìn theo hướng Frank đào tẩu, một bóng đen chợt lóe rồi biến mất ở hướng đó.


Thân Rex ngay lập tức xuất hiện bên cạnh Cách Ngôn, nhanh chóng khiêng cậu lên rồi chạy theo hướng ngược lại.

Đến khi những người kia xuất hiện thì ở đây đã không còn một bóng người chỉ có hai thi thể kinh khủng nằm trên mặt đất.

Người bị chém vào thắt lưng đã chết vì mất máu quá nhiều, vẻ mặt vẫn còn nguyên sự sợ hãi và méo mó trước khi chết.

"Thủ đoạn thật là tàn nhẫn." Một lính đánh thuê khiếp sợ mà nói.

Đúng lúc này lại có một đám người chạy tới.

"Đoàn trưởng Locke xem ra ta đã xem nhẹ thủ đoạn của ngươi." Người tới là Hắc Ô Nha, mà người đến trước một bước là đoàn trưởng Locke. Hắc Ô Nha nhầm tưởng rằng người là do đoàn trưởng Locke gϊếŧ nên khi nói mang theo một tia châm chọc.

Đoàn trưởng Locke cau mày.

"Các người hiểu lầm rồi, người không phải do đoàn trưởng của bọn ta gϊếŧ. Lúc bọn ta đến đã thấy như vậy rồi, hẳn là tất cả chúng ta đều đến muộn một bước, Ám Ảnh Dực Hổ có lẽ đã rơi vào tay người khác rồi." Tâm phúc Marvin đứng ra giải thích.


Mùi máu tươi nồng đậm cơ hồ bao trùm hơi thở của Ám Ảnh Dực Hổ. May mà bọn họ đến đúng lúc, mùi còn chưa tiêu tan hoàn toàn. Hơn nữa Ám Ảnh Dực Hổ còn chưa hoàn toàn học được cách khống chế sức mạnh của bản thân nên vẫn để lại dấu vết làm bọn họ phát hiện.

"Nếu là như vậy, ta ngược lại muốn biết người đó là ai. Phương pháp đẫm máu thế này hợp với khẩu vị của ta. Ta rất muốn làm quen với hắn." Hắc Ô Nha tà ác mà liếm lưỡi, tươi cười mang theo một tia mùi máu tươi. Vẫn là quên nói, người này là một tên biếи ŧɦái có sở thích đặc biệt.

"Hắc Ô Nha, nếu ngươi còn thời gian nghĩ đến chuyện nhàm chán đó không bằng nghĩ lại xem ai có thể bắt Ám Ảnh Dực Hổ. Nếu ta đoán không nhầm, nhiệm vụ này hẳn là một nhiệm vụ ẩn cấp S. Đoàn dong binh Quạ Đen muốn dùng nhiệm vụ này để đánh vào cấp S đúng không?" Đoàn trưởng Locke đột nhiên nói.


Sắc mặt Hắc Ô Nha hơi biến, ánh mắt trở nên sắc bén: "Làm sao ngươi biết?" Hắn cũng không phủ nhận, bởi vì nếu đoàn trưởng Locke dám nói ra thì khẳng định gã nhận tin từ con đường mà hắn không biết.

"Làm sao ta biết được không quan trọng. Quan trọng là mục tiêu của chúng ta đều là con Thánh Thú kia, mà hiện tại có người đã cướp được nó trước, Nếu còn không nhanh tìm ra người đó, rất có thể đối phương sẽ rời khỏi rừng rậm Tasha." Đoàn trưởng Locke tung cành ô-liu hợp tác, gã không thể cố thêm được nữa. Đừng nhìn gã biểu hiện không vội không nản, trong lòng gã bây giờ đang rất sốt ruột.

Đối với Ô Nha, nếu nhiệm vụ cấp S thất bại, mấy năm sau vẫn còn cơ hội. Nhưng gã lại không còn bất cứ thứ gì để xoay chuyển đường sống nữa, việc này liên quan đến cả tương lai cùng tiền đồ của gã sao gã có thể không nóng nảy, mà chuyện này cũng chỉ có Marvin biết.
"Ngươi muốn chặn ở lối vào rừng Tasha?" Sắc mặt Hắc Ô Nha khá hơn, lập tức đoán được ý của gã.

"Không sai." Đoàn trưởng Locke hào phóng thừa nhận. Chỉ có mỗi Đoàn dong binh Hắc Lang thì không thể, nhưng thêm Đoàn dong binh Quạ Đen thì gã có thể nắm chắn bảy – tám phần.

Hắc Ô Nha đột nhiên cười rộ lên. "Ngươi tính toán rất tốt nhưng chuyện phía sau thì sao? Ta và ngươi đều muốn Thánh Thú, chẳng lẽ ngươi nguyện ý nhường cho ta?"

"Đương nhiên không thể. Ta nhất định phải có được Thánh Thú." Đoàn trưởng Locke rất kiên định.

"Một khi đã như vậy thì còn gì để nói nữa. Các ngươi tự dùng bản lĩnh của mình đi." Hắc Ô Nha đã dự kiến trước, không để bụng mà phất tay rời đi.

"Nếu ta dùng thứ có giá trị ngang bằng để trao đổi thì sao?" Đoàn trưởng Locke ngăn hắn lại.
Sự vội vã đó đã làm bại lộ tâm tư của gã. Hắc Ô Nha vốn dĩ có chút nghi hoặc, hiện tại đã xác định con Thánh Thú này đối với gã là thập phần quan trọng. Quan trọng như nào thì hắn không cần biết, nhưng hắn sẽ không bỏ qua cơ hội này. Mục tiêu của Đoàn dong binh Quạ Đen là hoàn thành nhiệm vụ cấp S, nhưng nhiệm vụ cấp S cũng không chỉ có một, bọn họ cũng không cần nóng vội, sau này cơ hội còn nhiều, trong nhất thời hắn cũng không cần vội.

Hắc Ô Nha cười tủm tỉm mà xoay người lại, lại lộ ra biểu tình chiêu bài của mình, người của hắn liền biết rõ đây không phải là chuyện tốt gì.

Trong lúc đó Rex cùng Cách Ngôn rời đi hiện trường còn chưa biết đoàn trưởng Locke đã bước đầu đạt thành hiệp nghị với Hắc Ô Nha. Một khi lối vào rừng rậm Tasha bị nắm giữ, nó xác thật sẽ gây ra cho họ một ít phiền toái.
CHƯƠNG 26: KHẾ ƯỚC BÌNH ĐẲNG

Gió thổi qua tai, Cách Ngôn bị rót một mồm toàn gió, không thể nói được gì đành ngậm miệng lại. Nhưng không biết tại sao cậu cảm thấy da đầu càng ngày càng đau, cuối cùng nhịn không được mà quay đầu lại nhìn một cái, cậu ngay lập tức bắt gặp một đôi mắt to tròn như kim cương đen.

Đối phương vô tội nhìn cậu, gió hung hăng tràn vào miệng nó làm mặt mèo như một quả bóng khí phồng lớn gấp đôi. Hai cái răng nanh nhòn nhọn từ khí phách biến thành ngốc bức. Khiến cậu cạn lời chính là hai chân trước của nó không biết lấy đâu ra sức mạnh mà nắm lấy tóc của cậu, thân thể thì bay tới bay lui, hai chân sau trên không trung lúc lên lúc xuống như kiểu làm như vậy sẽ có hiệu quả hơn. (gốc: 好像这样更能着力一样)

Cách Ngôn thừa nhận mình không cẩn thận mà quên mất nó. Không phải vì cậu chỉ có một đôi tay, chỉ có thể ôm lấy quả trứng trong ngực sao? Không nghĩ tới khả năng tự cứu của nó lại mạnh như vậy. Kinh hỉ thì không có, cậu chỉ có một vẻ mặt ngốc bức thôi, còn muốn hỏi nó tới từ đoàn xiếc tung hứng nào nữa.
Một lát sau Rex rốt cuộc cũng dừng lại, cơn gió nhức óc cũng dừng lại, Ám Ảnh Dực Hổ liền 'bẹp' một cái mà dán lên gáy cậu. Thằng nhãi này cũng am hiểu đạo lý làm sao để bò lên trên một cách suôn sẻ, nó vậy mà trực tiếp tách ra hai chân sau rồi ngồi ở cổ cậu mà hưởng thụ hóng gió, biểu tình cực kỳ thiếu đánh.

Cách Ngôn nháy mắt có ảo giác đầu lưỡi bị mèo ngậm đi. Cậu đen mặt mà xách nó xuống dưới.

Ám Ảnh Dực Hổ treo ở trên tay cậu, chân trước chân sau co lại thành một đoàn, chớp đôi mắt ngây thơ trong sáng. Bóng dáng cậu phản chiếu trong đôi mắt to tròn đó, đang muốn mở miệng, ánh mắt đột nhiên chú ý tới tiểu kỉ kỉ phía dưới của nó, lực chú ý nhanh chóng rời đi. Ma xui quỷ khiến, Cách Ngôn vươn tay bắt lấy, chỉ thấy vật nhỏ như lạp xưởng kia lắc lư hai cái.
"Kỳ quái." Cách Ngôn lẩm bẩm một câu.

Rex tình cờ nhìn thấy hành động của cậu: "......."

Cách Ngôn chú ý tới ánh mắt của y, ngượng ngùng mà cười nói: "Thì ra con Thánh Thú này là đực, tôi còn tưởng nó là cái chứ."

Rex trầm mặc vài giây, hiếm khi chủ động hỏi: "Vì sao lại là cái?"

"Lúc trước tôi tưởng quả trứng này là nó sinh, không nghĩ tới nó lại là đực. Hiện tại ma thú sinh con sớm vậy sao? Nhìn nó cũng không lớn, cảm giác còn khá non, lại có thể sinh ra quả trứng lớn như vậy, tôi cảm thấy không thể tưởng tượng được." Cách Ngôn lấy quả trứng trong ngực ra, lúc này không có chút xấu hổ nào, trong đầu còn hiện ra một hình ảnh không quá hài hòa.

"......." Rex không còn lời nào để nói.

"Làm sao vậy?" Cách Ngôn chú ý tới phản ứng của y.

Rex thật sâu nhìn cậu một giây rồi thu hồi ánh mắt: "Không có gì."
Cách Ngôn cảm thấy vẻ mặt y không đúng, nhưng không đúng chỗ nào thì không nói được.

Đúng lúc này Ám Ảnh Dực Hổ mới chú ý đến quả trứng trong lòng cậu, tức khắc hai mắt sáng ngời, gầm nhẹ một tiếng liền hưng phấn chạy qua khiến Cách Ngôn suýt nữa ngã cả người cả trứng. Con Ám Ảnh Dực Hổ này không lớn nhưng vẫn có chút nặng, cậu liền dứt khoát để quả trứng lên mặt đất. Ảm Ảnh Dực Hổ lập tức ôm lấy quả trứng, cái đuôi hưng phấn vung không ngừng tựa như tìm được thứ mình yêu quý.

"Xem này Rex, quả trứng này quả nhiên là con của nó." Cách Ngôn cũng rất cao hứng. Cậu ngồi xổm trên mặt đất mà vuốt ve cái đầu mềm mại của Ám Ảnh Dực Hổ, còn nó thì nheo mắt biểu tình hưởng thụ.

Nghe thấy cậu gọi tên mình trong vô thức, Rex khẽ nhướng mày kiếm lại không nói gì.
"Không xong rồi." Cách Ngôn đột nhiên nhảy dựng lên. "Người tên Frank kia biết Ám Ảnh Dực Hổ trong tay chúng ta, có khi nào gã sẽ nói cái này cho người khác không?"

"Sẽ." Rex ngay lập tức trả lời, y đã biết chuyện này ngay lúc Frank đào tẩu.

Cách Ngôn còn muốn nói vài câu, nhưng nhìn thấy y không lo lắng chút nào, tuy rằng bộ dáng y vốn luôn lạnh lùng như thế, nhưng vẫn giúp cậu bình tĩnh lại.

"Đã bắt được Thánh Thú rồi, hiện tại chúng ta liền rời khỏi rừng rậm, hay là chờ một chút?"

"Không chờ được. Đoàn trưởng Locke hẳn đã biết Thánh Thú rơi vào tay người khác, rất có thể gã sẽ phong tỏa lối vào rừng rậm Tasha."

"Chỉ bằng Đoàn dong binh Hắc Lang? Gã không sợ đắc tội với người khác sao?"

"Thêm một Quạ Đen, tự nhiên không sợ."

"Nhưng bọn họ không phải là địch thủ à?"
Rex biết ý nghĩ của cậu có đôi khi rất ngây thơ, bởi vậy cũng không ngạc nhiên mà giải thích: "Chỉ cần có ích lợi, dù có đối địch thế nào thì cũng sẽ thành châu chấu được buộc trên một sợi dây." (Gốc: 能窜成一根绳上的蚂蚱)

"Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?" Lưu lại nơi này là chờ chết, đi ra ngoài cũng là chết, rõ ràng đã không còn đường lui. Cách Ngôn nghĩ đến điều này liền có một chút sốt ruột. Dù cho cậu không đủ thông minh, cậu cũng biết lấy tình huống hiện tại của họ tuyệt đối không nên đụng vào đoàn trưởng Locke.

Ánh mắt Rex dừng trên mặt cậu, lại không có nói chuyện. Vào lúc cậu càng ngày càng không được tự nhiên, y lại dời ánh mắt đi, rồi lại dừng trên người Ám Ảnh Dực Hổ đang vô ưu vô lự ôm quả trứng, bỗng nhiên chỉ vào nó nói: "Ngươi thử thuần hóa nó xem."
Cách Ngôn vẻ mặt ngốc nghếch: "Làm như thế nào?"

"Điều động sức mạnh ma pháp của ngươi, thử cùng nó câu thông. Nếu nó tiếp thu sức mạnh ma pháp của ngươi, ngươi liền biết phải làm như thế nào."

Cách Ngôn đột nhiên do dự.

"Làm sao?"

"Ách, làm thế nào để điều động sức mạnh ma pháp?" Cách Ngôn nói xong chính mình cũng cảm thấy xấu hổ, bởi vì nghe nó có vẻ là một điều rất cơ bản.

Rex: "......."

Thấy y không nói lời nào, Cách Ngôn cũng biết vấn đề này rất ngốc, biện hộ: "Anh cũng biết tôi tới từ thế giới khác. Ở thế giới đời trước của tôi không có loại đồ vật này, chính là thế giới của người bình thường, tôi làm sao biết sức mạnh ma pháp là gì."

"Nhắm mắt lại, cảm thụ một chút trong thân thể có phải hay không có một dòng nước ấm. Chú ý tập trung trên dòng nước ấm, làm nó tụ lại ở lòng bàn tay ngươi, sau đó truyền nó vào Ám Ảnh Dực Hổ."
Cách Ngôn sửng sốt một chút rồi lập tức làm theo. Cậu cho rằng cậu không thể cảm giác được nhanh như vậy. Nhưng ngoài dự kiến của cậu, quá trình này cũng không nhiều khó khăn, hẳn là ký ức bản năng của thân thể này. Tuy linh hồn của Jimmy đã biến mất, nhưng thân thể hắn dù sao cũng đã trải qua nhiều năm luyện tập. Khi cậu đưa cỗ sức mạnh ma pháp đó vào cơ thể Ám Ảnh Dực Hổ, nó cũng không phản kháng, ngược lại thực dịu ngoan nheo mắt, một lát sau còn thoải mái đến giãn cả tứ chi, tựa như một con mèo nhà lớn, còn phát ra thanh âm 'meo meo'.

Khi Cách Ngôn thu hồi sức mạnh ma pháp, cậu ẩn ẩn cảm giác được một mối liên hệ không thể nói giữa mình cùng Ám Ảnh Dực Hổ. Cậu giống như có thể cảm nhận được cảm xúc của Ám Ảnh Dực Hổ, vui buồn mừng giận, mỗi một loại tựa hồ đều vô cùng rõ ràng. Mà trước mắt cảm xúc nhiều nhất chính là vui mừng, còn có cảm xúc nhịn không được mà ỷ lại cậu, cảm giác phi thường thoải mái.
"Có chuyện gì vậy? Giống như tôi đã cùng nó lập khế ước." Cậu rõ ràng chỉ theo cảm giác mà làm thôi.

"Là Khế Ước Bình Đẳng, tiền đề là hai bên đều tự nguyện. Hơn nữa nếu khế ước giả không có chút tâm tư nào muốn nô dịch ma thú khế ước, quy tắc sẽ tự động giúp các ngươi thành lập Khế Ước Bình Đẳng." Rex nhìn cậu, trong mắt hiện lên một tia thâm ý.

"Vậy nếu không tự nguyện thì sao?" Cách Ngôn hỏi.

"Trừ phi khế ước giả có tinh thần cao hơn ma thú, nếu không sẽ bị phản phệ. Khế ước còn có Khế Ước Chủ Tớ, Khế Ước Linh Hồn. Cái thứ hai sau khi ký kết hai người sẽ cùng chung sinh mệnh, nếu một bên tử vong, bên kia sẽ chịu phản phệ. Chỉ có thể khế ước với một con ma thú." Còn có vài khế ước bất bình đẳng, đối với ma thú khế ước đều không có chỗ tốt, nhưng cũng không cần thiết phải nói đến.
Cách Ngôn gật gật đầu, đột nhiên sửng sốt: "Không đúng, Ám Ảnh Dực Hổ không phải Thánh Thú của anh sao? Sao lại biến thành ma thú khế ước của tôi? Hẳn là anh kết khế mới đúng. Cái này có thể giải trừ không?"

"Trừ Khế Ước Chủ Tớ là khế ước bất bình đẳng, Khế Ước Bình Đẳng cùng Khế Ước Linh Hồn đều không thể." Rex biểu tình bất biến.

Cách Ngôn há hốc mồm, cho nên cái này xem như là cậu đoạt kỳ ngộ của vận mệnh chi tử sao? Cậu nỗ lực nhìn chằm chằm mặt Rex, ý đồ từ trên mặt y nhìn ra gì đó. Y biết rõ Khế Ước Bình Đẳng không thể giải trừ, vì sao còn muốn để cậu kết. Chẳng lẽ vì y không thèm để ý một con Thánh Thú? Hay là là y tưởng sẽ kết Khế Ước Chủ Tớ? Nhưng y biết rõ mình cái gì cũng không hiểu, sao có thể để cậu làm chuyện mạo hiểm thế này.
"Ngươi hiện tại có thể thu ngươi ma thú khế ước vào trong không gian ý thức của ngươi." Rex làm như không thấy rối rắm trên mặt cậu mà tiếp tục chỉ dẫn cậu.

"Không gian ý thức là cái gì?"

"Cũng có thể gọi là không gian tinh thần. Chỉ có hai loại ma thú khế ước là Bình Đẳng cùng Linh Hồn mới có thể đi vào. Tập trung tinh thần là được."

Cách Ngôn thử một chút, Ám Ảnh Dực Hổ nguyên bản còn đang tò mò nhìn bọn họ đột nhiên biến mất. Tinh thần lực lại một trận rung chuyển, Ám Ảnh Dực Hổ lại xuất hiện. Nó đại khái cho rằng Cách Ngôn muốn chơi cùng nó nên cao hứng mà túm ống quần của cậu muốn chơi thêm một lần. Cách Ngôn lại thu nó vào không gian ý thức, sau vài lần thử cậu cũng phấn khích. Cuối cùng cậu cũng biết vì sao Rex để Ám Ảnh Dực Hổ làm ma thú khế ước của cậu. Khó trách y một chút cũng không nóng nảy, thì ra là còn có loại không gian thần kỳ này.
"Đáng tiếc quả trứng này hiện tại không thể khế ước, bằng không cũng có thể thu vào không gian ý thức."

Mà cậu không biết, Rex kỳ thật còn có chuyện chưa nói. Bởi vì không phải ai cũng có không gian ý thức, cho dù là chính Rex, y cũng không có không gian ý thức. Trên thế giới này chỉ có một loại người có được loại năng lực này, mà trên toàn bộ đại lục Azeroth loại người này không vượt qua một ngàn người.

Giải quyết rắc rối vì Ám Ảnh Dực Hổ, Rex không định ở lại rừng rậm Tasha nữa, hai người lập tức rời đi.

Nửa ngày sau, bọn họ đi đến lối vào rừng rậm Tasha. Lối vào quả nhiên có người của hai Đoàn dong binh Hắc Lang cùng Quạ canh gác, tổng cộng có hơn hai mươi người. Bất luận ai muốn từ nơi này rời đi người đều phải để bọn họ kiểm tra. Có vài người không muốn đắc tội bọn họ, dứt khoát thỏa hiệp. Nhưng cũng có một ít người đối với việc này rất bất mãn, cho rằng họ không cần phải kiểm tra, hoàn toàn không sợ hai đoàn dong binh, ngược lại cũng không ít nhà thám hiểm phụ họa theo. Vì thế hai bên nổi lên xung đột, xa xa có thể nghe thấy thanh âm cãi cọ ầm ĩ, mùi thuốc súng rất đậm.
Lúc Rex cùng Cách Ngôn tới nơi, hai bên mới vừa kết thúc một trận cãi vã, giờ phút này không khí có chút đình trệ, chỉ cần thêm chút nữa sẽ làm bom nổ, tình hình rất nghiêm trọng.

..........

CHƯƠNG 27: ĐẢO LOẠN VŨNG NƯỚC ĐỤC

"Nhiều người canh gác quá, chúng ta cứ đi qua như vậy sẽ bị chú ý. Để người của Đoàn dong binh Hắc Lang để mắt tới liền không xong, nói không chừng còn có người nhận ra tôi." Cách Ngôn nhìn những người này vây kín cổng vào đến gió cũng không lọt, tức khắc mặt ủ mày chau. Cậu không muốn gánh trên lưng hắc danh hại chết ba người Carlos, càng không muốn đi đến nơi nào cả bởi vì màu tóc và màu mắt đều bị người ta nhớ thương.

"Ở chỗ này chờ ta." Rex nói xong liền rời đi.

Nếu không phải Cách Ngôn tin tưởng y thì sẽ nghĩ rằng y muốn ném mình đi để chạy trước. Qua hai ngày chung sống vừa rồi, cậu vẫn luôn ôm một loại tin tưởng gần như mù quáng đối với Rex vậy nên cậu liền yên tâm thoải mái trốn đi chờ xem diễn.
Hai đám người canh gác ở cổng vào đều là những người được đoàn trưởng tương đối tín nhiệm, hơn nữa thực lực cũng khá mạnh cũng là vì đề phòng trường hợp kẻ bắt Ám Ảnh Dực Hổ thật sự xuất hiện. Đến lúc đó tranh đoạt nổi lên chỉ vì người thủ ở không đủ mạnh mà để đối thủ cướp mất thì khả năng cướp lại được cơ hồ bằng không. Cho nên đoàn trưởng Locke phái tâm phúc của chính mình là Marvin đi, còn Hắc Ô Nha phái Phó đoàn trưởng Đông Lâm, thực lực ở đoàn dong binh chỉ sau cậu.

Giờ đây đối thủ của họ là cộng đồng nhà thám hiểm tự do. Số lượng nhà thám hiểm chạy đến đây càng ngày càng nhiều khiến Marvin và Đông Lâm phải chịu áp lực không nhỏ.

Vốn dĩ danh dự đoàn dong binh vì ma thú triều mà hao tổn, hiện tại lại vì chuyện phong tỏa rừng rậm khiến người bất mãn. Marvin cùng Đông Lâm mặt ngoài tỏ ra cứng rắn nhưng thật ra đều rất lo lắng. Đừng nhìn hiện tại chưa thấy ảnh hưởng của việc danh dự giảm sút. Sau này ra khỏi rừng rậm sẽ lập tức dựng sào thấy bóng (hiệu quả nhanh chóng, ở đây là sẽ thấy ảnh hưởng nhanh chóng).
"Mọi người nghe ta nói. Hai dong binh đoàn Hắc Lang cùng Quạ Đen sở dĩ có thể khi dễ những nhà thám hiểm cô đơn chiếc bóng như chúng ta vì ỷ vào thực lực cường đại của họ. Ở trong mắt họ, chúng là chỉ là một đám tiếu nhân vật không có phân lượng gì cả, bọn họ quả thực khinh người quá đáng! Ta kiến nghị chúng ta cùng nhau xông lên, ở đây nhiều người như vậy chẳng lẽ còn thất bại, mọi người nói có phải không?" Một nhà thám hiểm trong đám người tức giận bất bình mà đứng ra, lời nói khiến không ít người tán thành.

Ở đây đúng là có người từng ăn thiệt từ đoàn dong binh, còn có người bị bọn chúng khinh thường, cũng có người nhìn không quen việc bọn chúng không coi ai ra gì. Trong nhất thời tiếng phụ họa nhiều đến mức cơ hồ bao phủ toàn bộ những âm thanh khác.
Nhìn bộ dáng ngo ngoe rục rịch của bọn họ, Đoàn dong binh Hắc Lang cùng Đoàn dong binh Quạ Đen đều có chút lo lắng. Nếu những người này mà động tay, đoàn trưởng lại không có ở đây, bọn chúng không chắc có thể giải quyết được.

"Hắn nói đúng, chúng ta không thể cứ im lặng được. Vừa rồi ta tận mắt nhìn thấy bọn chúng thả cho mấy người có bối cảnh đi qua, Hắc Lang và Quạ Đen chỉ khinh những người không quyền không thế như chúng ta. Chúng ta vì sao phải nén giận, bọn chúng là người còn chúng ta thì không sao?"

"Nói rất đúng. Chúng ta cùng nhau động thủ, mặc kệ là Hắc Lang hay Quạ Đen. Ta cũng không tin. Đến Đoàn dong binh Alice còn chưa từng làm chuyện phong tỏa rừng rậm như này, chỉ là hai đoàn đứng cuối mới chỉ thành lập hơn mười năm tính dựa vào cái gì mà dám làm như vậy? Tính cái chim!"
Nghe vậy đám người Hắc Lang và Quạ Đen lập tức nổi giận.

"Ngươi nói cái gì? Nói lại cho lão tử nghe?" Một tên lính đánh thuê Hắc Lang không áp được tức giận, vẻ mặt sát khí trừng mắt hỏi nam nhân kia. Nếu không phải đồng bạn ngăn hắn lại thì hắn đã tiến lên động thủ rồi.

"Dù có nói mấy lần cũng không thể thay đổi sự thật này. Ta nói thì làm sao, chuyện này ai chẳng biết. Hắc Lang và Quạ Đen mặt ngoài là đoàn dong binh cấp A nhưng ai cũng biết tư lịch của các ngươi là nhỏ nhất. Các ngươi muốn so với thế lực lâu đời như Alice, cũng sợ khiến người khác cười đến rụng răng à."

"Ngươi muốn chết!"

Nam nhân cười lạnh một tiếng, đang định phản kích thì phía sau truyền đến một giọng nói to.

"Người tìm chết không biết là ai. Nghe nói cháu trai của Phó đoàn trưởng Tanggele của Alice đã chết trong trận ma thú triều kia ở Âm Phong Sơn Lĩnh. Chuyện này có người tận mắt nhìn thấy."
Nghe thế mọi người nháy mắt quên chuyện tìm người nói, sau vài giây yên tĩnh liền bùng nổ.

Cháu trai của kẻ điên Tanggele kia vậy mà lại chết trong ma thú triều? Bọn họ chắc chắn là nghe lầm rồi, đứa cháu kia là bảo bối của Tanggele, sao có thể để hắn đơn độc đi tới rừng rậm Tasha, lại còn một kích đã chết. Đây quả thực là chuyện cười hài hước nhất của đại lục Azeroth.

Không ai thấy khiếp sợ hơn người của Quạ Đen và Hắc Lang. Nơi này ai mà chưa nghe qua sự tích của Alice, mọi người cơ hồ đều biết Alice như một cái trại tập trung người điên. Đặc điểm lớn nhất của bọn họ là bảo hộ người của mình, nhất là khỏi cái chết. Ví dụ như Tanggele, gã bảo hộ cháu trai của mình đến độ biếи ŧɦái. Nếu chuyện cháu trai của gã chết trong trận ma thú triều người kia nói là sự thật thì Đoàn dong binh Hắc Lang và Đoàn dong binh Quạ Đen chỉ sợ sẽ không còn ngày yên tĩnh.
Marvin và Đông Lâm nghĩ đến Tanggele, thậm chí là cả Alice, sắc mặt họ lập tức trắng bệch.

"Không phải. Người kia nhất định là muốn nhân cơ hội mà đả kích châm ngòi chúng ta. Cháu trai của Tanggele sao có thể chết dễ dàng như thế được, hơn nữa chúng ta còn không nhận được chút tin tức nào. Người nọ chắc chắn là bịa đặt, muốn đảo loạn vũng nước đục này." Marvin thông minh ngay lập tức phủ định tin tức này, bởi vì hắn biết dù cho việc này có là sự thật bọn chúng cũng không thể thừa nhận. Nhưng hắn không biết câu thoái thác cuối cùng của hắn là gần chân tướng nhất.

"Đúng vậy. Ta có thể làm chứng, cháu trai của Tanggele không hề xuất hiện ở đây." Đông Lâm cũng đoán được mục đích của Marvin. Chuyện lúc này gã có thể làm được chính là phụ họa, tuyệt đối không để việc này lan rộng. Chỉ cần nắm được tiên cơ không phải là không có đường sống.
"Làm chứng cái chó gì, các ngươi chỉ là không muốn tin này lan đi thôi. Các ngươi đắc tội với Alice, bọn họ chắc chắn sẽ không bỏ qua cho các ngươi. Mọi người đều nghe thấy, lần này Hắc Lang cùng Quạ Đen xong rồi. Chúng ta hiện tại không cần sợ bọn họ, mọi người cùng nhau gϊếŧ ra ngoài!"

Nhìn thấu mục đích của bọn chúng, các nhà thám hiểm sôi nổi rút vũ khí chỉ vào hướng người Hắc Lang và Quạ Đen, lời nói mang theo tính cổ động cực lớn, trong lúc nhất thời kích khởi tâm huyết rất nhiều người.

Marvin và Đông Lâm muốn ngăn cản cũng đã không kịp. Vài nhà thám hiểm vọt tới trước mặt chúng khiến chúng không thể không rút kiếm ứng chiến. Cảnh tượng trở nên hỗn loạn, không biết là ai đổ máu trước, theo đó liên tiếp có người bị thương, vài kẻ thì gϊếŧ người đỏ cả mắt. Cục diện lập tức trở thành không thể thu thập. Marvin biết rõ đây là âm mưu của kẻ khác nhưng lại không thể ngăn cản, hiện tại hắn chỉ hi vọng đoàn trưởng Locke nhanh chóng tới đây.
Người làm ra tất cả - Rex – đã trở lại bên cạnh Cách Ngôn.

Cách Ngôn há miệng thật lâu cũng chưa khép lại được. Làm thế nào cũng không nghĩ được, Rex chỉ cần một lời nói đã khiến bọn họ đánh nhau. Chỉ bằng tin tức ngẫu nhiên nghe được lúc trước đã có thể phát huy tác dụng lớn như vậy, nếu là cậu chắc là sẽ không nghĩ đến hai thứ này có thể liên hệ với nhau đâu.

Hai người nhân lúc hỗn loạn mà đi khỏi rừng rậm Tasha, cơ hồ cũng không có ai chú ý tới vì cũng không phải chỉ có hai người bọn họ đục nước béo cò.

Chờ đến khi đoàn trưởng Locke và Hắc Ô Nha đem người đuổi tới, nhóm nhà thám hiểm đã trốn trốn, chạy chạy. Cái gọi là cùng hợp tác để bắt ba ba trong hũ cuối cùng cũng chỉ giúp bọn chúng đắc tội càng nhiều người hơn mà thôi.

Sắc mặt Hắc Ô Nha giống như tên hắn khó coi tới cực điểm. Nếu biết cùng Hắc Lang hợp tác sẽ có kết cục này thì dù nói gì hắn cũng sẽ không đáp ứng. Cuối cùng hắn mang thủ hạ còn sót lại không quay đầu mà rời đi.
"Đoàn trưởng, có một việc ta không thể không nói." Marvin đầy mặt buồn rầu đi đến trước mặt đoàn trưởng Locke. Hắn biết đoàn trưởng đang nổi nóng nhưng cái này cần phải nói ra, bằng không lại kéo dài thêm một canh giờ nữa thì có thể sẽ xuất hiện kết quả còn tệ hơn.

"Chuyện gì?" Đoàn trưởng Locke mặt âm trầm. Gã biết chuyện này không thể trách Marvin, ai cũng không nghĩ rằng mọi việc sẽ trở nên như thế.

"Là chuyện liên quan đến Ali..."

"Đoàn trưởng!" Một người chạy từ rừng rậm ra đánh gãy lời Marvin. Người này chính là người được đoàn trưởng Locke phái đi tìm Sasy và Jimmy sau khi đến rừng rậm Tasha. Nhìn hắn thập phần chật vật, trên người còn có vết máu, vừa thấy là biết đã trải qua chuyện nguy hiểm.

Ánh mắt đoàn trưởng Locke lập tức chuyển đến người hắn, thần sắc trầm xuống: "Sao chỉ còn mỗi mình ngươi, những người còn lại đâu?"
Tên lính đánh thuê kia khóc ô ô, "Bọn họ, bọn họ đều đã chết."

"Sao lại thế? Ta để các ngươi đi tìm thiếu gia Sasy, không tìm được sao?" Khuôn mặt tục tằng của đoàn trưởng Locke tức khắc run rẩy, chính gã cũng không phát hiện lúc mình nói còn mang theo khẩn trương. Bắt không được Thánh Thú, hiện tại chỉ còn hy vọng vào cái này.

"Còn có cái này..." Lính đánh thuê lấy ra hai thanh kiếm.

Đoàn trưởng Locke mở to hai mắt, đoạt lấy một thanh trong đó, nén hơi thở: "Đây là bảo kiếm của thiếu gia Sasy, ngươi tìm được hắn?"

"Hai thanh kiếm này chúng ta tìm được ở Đồi Ánh Trăng, chúng rơi ở gần sào huyệt của Tật Phong Ma Lang. Ở đó chúng ta còn tìm thấy ngọc bài của thiếu gia Sasy." Lính đánh thuê lại từ trong ngực lấy ra một khối ngọc bài mang theo vết máu. Khối ngọc bài này đại biểu cho thân phận Sasy, luôn không rời khỏi người giống như bảo kiếm. Có hai thứ này làm chứng, không cần nói cũng biết Sasy khẳng định đã gặp nạn. Còn Jimmy, căn bản không ai để ý hắn chết hay sống.
Trước mắt đoàn trưởng Locke biến thành màu đen. Gã như thế nào cũng không nghĩ mình bị bức đến tuyệt cảnh này.

Marvin vội vàng đỡ lấy đoàn trưởng, hỏi: "Ngoại trừ đồ của thiếu gia Sasy cùng Jimmy, không phát hiện được đồ của hai vị thiếu gia Carlos và Aleur sao?"

Lính đánh thuê do dự một chút mới gật đầu. Hắn nhớ rõ lúc trước bọn họ đã tìm được kiếm của hai vị thiếu gia, ma thú ăn thi thể hai người chắc hẳn cũng là Tật Phong Ma Lang. Thực lực hai vị thiếu gia cũng không cao, tuyệt đối không thể chạy thoát khỏi miệng Tật Phong Ma Lang, nhưng hắn không đem nghi hoặc này nói ra.

"Đoàn trưởng, như vậy có khả năng Carlos và Aleur còn sống." Marvin nói với giọng điệu may mắn.

"Ngươi về trấn nhỏ trước." Đoàn trưởng Locke đem kiếm cùng ngọc bài đưa cho Marvin. Gã mở to đôi mắt đầy quyết tâm bất khuất, chưa biết kết quả chính xác thì dù còn một khắc gã cũng không từ bỏ. Gã ở đây ôm ấp hi vọng lại không biết ở trấn nhỏ Tris còn một tin tức càng tuyệt vọng hơn đang đợi gã.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện