Thực Ra Tôi Cũng Dùng Hack

+ 134 + 135


trước sau

CHƯƠNG 133: CÁCH NGÔN SAY RƯỢU

Thức ăn ở thế giới này không phong phú như thế giới đời trước của Cách Ngôn, hình thức cũng không phức tạp, hơi khác với phương Tây mà cậu biết. Tỷ như ở thế giới này ma võ giả đều ăn thịt là chính, điểm tâm rau dưa đều là thực phẩm phụ, người thường cần phải chú ý dinh dưỡng nhưng ma võ giả thì không. Mấy lữ quán và quán rượu lớn đều lấy ma võ giả làm đối tượng chủ đạo, đồ ăn phần lớn là có lợi với thực lực, ví dụ như thịt ma thú, cho nên thức ăn của người bình thường ngược lại ít khi thấy ở những chỗ như này.

Cách Ngôn cũng không biết chuyện đó, cậu và Rex đều đến quán rượu này lần đầu tiên nên việc gọi món giao cho Isaac, không ngờ hắn lại gọi một bàn hơn phân nửa là thịt.

"Đây là thịt ma thú cấp bảy Thiết Bì Man Ngưu, đừng nghe tên mà nghĩ thịt nó cứng, chất thịt của loại ma thú này rất tươi ngon, đặc biệt là thịt ở phần sườn và mặt trước của hai chân sau, thịt bụng tiếp giáp với vòm lưng thì nướng hoặc hầm là ngon nhất, không những có thể thỏa mãn ham muốn ăn uống của ma võ giả, mà còn có thể làm tăng thực lực, một công đôi việc, các ngươi nếm thử xem." Isaac thấy Cách Ngôn không hiểu lắm nên chủ động giải thích một phen.


Cách Ngôn nghe vậy không khỏi chậc lưỡi, ma thú cấp bảy đã là ma thú cao cấp rồi, cũng giống như sữa dê một sừng Rex mua cho cậu và Ám Dạ uống, Thiết Bì Man Ngưu cũng là ma thú quần cư, độ khó khi bắt nó cũng không kém dê một sừng là bao. Tuy không hỏi nhưng cậu vẫn đoán được một mâm thịt bò lớn như vậy chắc chắn rất là đắt.

Cách Ngôn gắp một miếng thịt bò hầm cho vào miệng, miếng thịt cực kỳ mềm, không cần dùng sức quá mạnh để cắn, hương vị cũng vô cùng ngon, ăn một miếng chỉ hận không thể nuốt luôn cả lưỡi vào, cậu vội vàng bảo Rex, "Thịt bò này ngon lắm, anh cũng ăn thử đi Rex."

Rex không phải không có kiến thức như cậu, y đã đi qua rất nhiều nơi trong mấy năm rèn luyện ở bên ngoài, thường xuyên phải ăn ngủ ngoài trời, có một lần khá may mắn bắt được một con Thiết Bì Man Ngưu lạc đàn. Thịt của nó là loại chất lượng cao, nhưng y không quá chú trọng việc ăn uống nên sau lần đó vẫn chưa ăn thêm lần nào nữa.


Isaac thấy Cách Ngôn thích ăn thì lại giới thiệu thêm vài loại thịt khác, để cậu có một hồi ức khó quên nên đồ hắn gọi đều là món ngon nhất của quán rượu. Bữa ăn này đúng là đã khắc sâu vào ký ức của Cách Ngôn, sau này cậu vẫn luôn muốn được ăn thêm một bữa như thế.

Ăn xong bữa cơm Isaac lại bàn với họ về thời gian xuất phát vào ngày mai sau đó mới rời khỏi quán rượu về thương hội Monroe. Lúc tách ra Isaac bỗng gọi Cách Ngôn lại.

"Năm ngoái ta mới lấy được một loại rượu chất lượng rất cao, tối nay ngươi có muốn cùng uống không?"

"Ngươi muốn mời ta và Rex? Sao chúng ta lại không biết xấu hổ như vậy được." Cách Ngôn vẫn chưa chạm được đến ý tứ chân chính của hắn. Hôm nay Isaac đã mời họ ăn một bữa cơm xa xỉ, tối lại muốn mời họ uống rượu ngon.


Biểu tình của Isaac hơi cứng lại, hắn cười nói: "Không phải ngại, ta chỉ đang làm tận chức trách của chủ nhà mà thôi, huống hồ rượu ngon chính là để chia sẻ với bằng hữu, lúc uống mới càng cảm nhận được tư vị."

Lời này nếu để Andrew nghe được chắc chắn gã sẽ chửi ầm lên. Mấy bình rượu ngon kia gã đã nhớ thương từ năm ngoái đến giờ, nhưng Isaac vẫn không chịu lấy ra chia sẻ với gã dù chỉ một lần.

Nghe vậy Cách Ngôn cũng không từ chối nữa, "Vậy đa tạ, tối nay ta và Rex sẽ đến đúng hẹn."

Nhìn theo bóng dáng xa dần của họ, Isaac than nhẹ một tiếng trong lòng rồi mới rời đi.

banhmidaudo.wordpress.com

Trở lại phòng cho khách, Cách Ngôn không chú ý tới vẻ mặt quỷ dị của Rex, cậu lấy đồ ăn đóng gói mang về từ quán rượu ra, lại thả tiểu hắc xà và Ám Dạ ra. Hai con ma thú nhỏ lập tức nhào qua, lúc ở quán rượu bọn nó đã sớm bị mùi thơm của thịt kíƈɦ ŧɦíƈɦ cơn thèm ăn rồi, nhưng Rex nói tiểu hắc xà thuộc chủng loài đặc biệt, không nên để lộ trước mặt người ngoài quá nhiều, bởi vậy sáng nay trước khi đấu giá hội bắt đầu cậu lo hai đứa nó sẽ nhân lúc họ không ở đây mà chuồn ra ngoài nên đã thu cả hai vào không gian ý thức, tới tận bây giờ mới thả ra. Nể mặt đồ ăn, Ám Dạ và tiểu hắc xà quyết định không so đo với cậu, nếu không Cách Ngôn chắc chắn sẽ bị tiểu hắc xà cắn một cái.
Tới thời gian ước định với Isaac, Cách Ngôn nhớ nhung rượu ngon nên chưa đến giờ cậu đã thúc giục Rex đang nhắm mắt dưỡng thần ở giường đối diện.

"Ngươi rất gấp?" Rex mở mắt, đôi mày y nhíu dần theo từng chữ.

"Cũng không phải rất gấp." Cách Ngôn bị lời y nói làm sửng sốt, "Chỉ là chúng ta đã hẹn hắn uống rượu lúc 9 giờ tối, đến muộn tóm lại cũng không tốt, hơn nữa tôi cảm thấy rượu hắn nói có vẻ rất ngon, rượu ngon ở thế giới này tôi còn chưa được uống thử, tất nhiên là cảm thấy hứng thú rồi."

Cậu không phải sâu rượu, nhưng là một nam nhân hàng thật giá thật, chỉ cần là rượu ngon thì cậu đều thích, hơn nữa còn là rượu ngon miễn phí, nếu từ chối thì đúng là phải xin lỗi chính mình.

Đáy mắt Rex chợt lóe, "Ta biết một loại rượu ngon không thể dùng đồng vàng để mua."
"Thật sao?" Mắt Cách Ngôn sáng lên, "Ở chỗ nào?"

"Sau này có cơ hội sẽ dẫn ngươi đi."

"Một lời đã định." Cách Ngôn đi đến cạnh y, cậu đã quên mất Rex không thích người khác chạm vào mình, kéo lấy cánh tay y đi thẳng ra ngoài, "Đi đi đi, sắp đến giờ rồi."

Rex không tránh tay cậu, nhưng bước chân y khá chậm nên Cách Ngôn vẫn cứ kéo y đến tận tiểu hoa viên của Isaac. Isaac đã sớm chuẩn bị xong rượu, đang chờ họ ở tiểu hoa viên, thấy hình ảnh hai người đi tới thì không khỏi sửng sốt, hắn chưa bao giờ nhìn thấy hai người thân thiết như vậy. Nhưng hắn cũng chỉ kinh ngạc trong nháy mắt, giây tiếp theo hắn đã thu cảm xúc này của mình lại.

"Các ngươi đến rồi, vận khí của chúng ta không tồi, ánh trăng đêm nay rất đẹp, rất thích hợp để uống rượu ngắm trăng." Isaac cười cười với hai người.
Cách Ngôn ngẩng đầu nhìn, quả nhiên nhìn thấy mặt trăng vừa tròn vừa to trên đỉnh đầu, "Thì ra là trăng của rằm tháng tám."

"Rằm tháng tám nghĩa là sao?" Isaac hiếu kỳ hỏi.

Đại lục Azeroth không có rằm tháng tám, càng không có Tết Trung Thu nên Isaac không biết cũng bình thường.

"Là một ngày hội, hôm nay là ngày mặt trăng lớn nhất tròn nhất trong năm." Cách Ngôn cũng không nói đó là ngày hội của quê hương mình, bởi vì quê Jimmy chính là đế quốc Arthurlanca.

Isaac không biết cậu đang nói đến ngày hội ở thế giới của mình, chỉ có Rex đoán được, không ai chú ý tới khuôn mặt lạnh lùng kia bỗng trở nên ôn hòa hơn.

"Nghe ngươi nói ta lại cảm thấy đúng là vậy, năm nào ta cũng thấy mặt trăng lớn nhất tròn nhất vào ngày này." Isaac cười tủm tỉm nói, "Đến đây, mời hai vị nếm thử rượu ngon ta cất kỹ."
Isaac mở nắp bình rượu ra, một mùi hương nồng nàn thoáng chốc lan ra trong không khí, vừa ngửi đã thấy say lòng, Cách Ngôn còn chưa uống đã xác định đây là rượu ngon.

Rượu màu đỏ trong suốt, rót vào chén có thể thấy được đáy, không có một tia tạp chất, cũng không biết dùng thứ gì để ủ. Cách Ngôn uống một ngụm nhận ra nó giống rượu nho, nhưng không phải rất giống, hương vị lại thập phần đậm đà.

"Đây là rượu gì vậy? Đúng là rất ngon. Không gắt nhưng lại đủ để làm say lòng người." Cách Ngôn nheo mắt lại.

Isaac đang muốn trả lời, thanh âm trầm thấp từ tính của Rex lại vang lên trước hắn một bước, "Là rượu Dionysus."

Cách Ngôn lập tức nhìn về phía Rex.

Rex nói tiếp: "Dionysus là một người đàn ông được mọi người gọi là Thần Rượu, tục truyền rằng loại rượu ngon nhất hắn ủ trong đời mình được lấy theo tên của hắn - rượu Dionysus. Rượu được đời sau truyền lại tới nay chỉ có vài loại, Dionysus là loại tốt nhất, vị ngon, còn giúp tăng thực lực, có thể nói tuyệt phẩm. Rượu Dionysus từng xuất hiện trong một đấu giá hội, một bình được bán với giá hơn một trăm triệu đồng vàng."
Cách Ngôn nhìn chằm chằm chén rượu bị cậu một hơi uống sạch, lại nhìn nhìn rượu trong bình. Một chén hẳn là chiếm một phần mấy chục một bình, chỉ một ngụm của cậu đã uống sạch mấy trăm vạn đồng vàng, không nhịn được hít nhẹ một cái, quá xa xỉ.

"Rượu này là ta tình cờ lấy được, bởi vì hiếm nên thương hội Monroe cũng không mang ra đấu giá, có vài tuyệt phẩm cho dù có nhiều đồng vàng hơn cũng không thể mua được." Tuy bị đoạt lời nhưng Isaac không buồn bực chút nào.

"Đúng vậy, đồng vàng hết thì có thể kiếm, nhưng rượu ngon thế này mà bỏ lỡ thì có lẽ sẽ không gặp được nữa." Cách Ngôn vô cùng tán thành lời hắn nói, nghĩ đến một ngụm của mình đã uống sạch mấy trăm vạn đồng vàng, cậu liền kích động, chưa từng làm gì xa hoa như thế, cảm giác thật kíƈɦ ŧɦíƈɦ.
Rex đưa chén rượu đến bên môi, ánh mắt quét qua Isaac - người đang cười tủm tỉm nhìn khuôn mặt đỏ ửng của Cách Ngôn khi uống rượu, lúc người sau cảm giác được gì đó thì hắn mới thu mắt lại.

Rượu Dionysus uống ngon nhưng tác dụng chậm rất lớn, Cách Ngôn không nhận ra nên liên tục uống năm sáu chén, men say dâng lên, bóng đêm hắc ám cũng không che giấu được hai gò má đỏ ứng của cậu. Một bình rượu bị ba người họ uống hết.

"Thời gian không còn sớm, chúng ta nên trở về." Rex buông chén rượu đứng lên.

Cách Ngôn nghe thấy lời này thì ngẩng đầu nhìn nhìn ánh trăng, phát hiện đúng là không còn sớm nữa nên lảo đảo đứng lên, "Uống rượu xong rồi, nên trở về ngủ."

Nói xong thân thể cậu ngã về một bên, Isaac vừa vươn tay Rex đã đỡ lấy người trước hắn một bước. Nửa thân thể Cách Ngôn dựa vào người y, không quên phất tay với Isaac, tuy đã uống say nhưng thoạt nhìn vẫn còn thần trí, "Isaac, cảm ơn ngươi đêm nay đã chiêu đãi, sau này nếu có cơ hội ta lại mời ngươi uống rượu."
"Được." Isaac cười gật đầu, đột nhiên nghĩ đến một việc, nhíu mày nói: "Ta nhớ là các ngươi đang ở phòng hai người, tuy trong phòng có hai cái giường nhưng chung quy vẫn không tốt lắm, cần ta sắp xếp thêm một phòng khác không?"

"Không cần." Người cự tuyệt là Rex, đôi mắt y trong đêm tối càng thêm thâm thúy.

Isaac nhìn y một cái, nụ cười trên mặt vẫn không đổi: "Vậy được rồi."

wattpad.com/user/daudo0902

Rex đỡ Cách Ngôn người đầy mùi rượu trở lại phòng, đang định ném cậu lên cái giường bên kia thì Cách Ngôn đột nhiên bắt lấy tay áo y, một bàn tay ôm cổ y, đầu gần như treo trên vai y, hơi thở toàn mùi rượu vừa vặn phả vào một bên mặt như đao tước của y, không vui nói: "Anh làm gì đấy? Anh ghét bỏ tôi có đúng không?"

"Ngươi uống nhiều, tửu quỷ." Rex mặt vô biểu tình trần thuật.
"Tôi không uống nhiều, anh mới là tửu quỷ, không thấy tôi còn rất tỉnh táo à? Anh đừng nói sang chuyện khác, có phải anh ghét bỏ tôi không?" Cách Ngôn vung tay lên, bởi vì động tác không chuẩn xác nên mặt cậu không cẩn thận vùi vào cổ y.

Rex lập tức đẩy mặt cậu ra, "Không phải."

"Vậy sao anh bắt tôi buông tay ra." Giảng đạo lý người uống say là chuyện vô dụng. Rex càng không cho cậu làm thì Cách Ngôn càng muốn làm, vì thế một cánh tay khác của cậu cũng quấn lên cổ Rex, cả người treo trên người y.

Rex bị cuốn lấy phải lui ra sau vài bước, càng kéo cậu ra thì Cách Ngôn càng cuốn chặt hơn, không cẩn thận va vào mép giường, hai người đồng loạt ngã lên giường. Trên giường trải chăn đệm mềm mại, Rex không có việc gì, Cách Ngôn lại đụng phải xương cốt cứng rắn trên người y, cái mũi yếu ớt đỏ lên, nhưng cậu vẫn không muốn buông Rex ra.
"Tôi biết anh ghét bỏ tôi, muốn thoát khỏi tôi á, không có cửa đâu." Cách Ngôn không màng đến cái mũi đau đớn, dùng cả tay lẫn chân quấn lấy y.

Rex không ngờ Cách Ngôn sau khi uống say lại không giống ngày thường như vậy, khó chơi hơn rất nhiều. Y chống một bàn tay ngồi dậy, Cách Ngôn đè trên người y biến thành treo trên người y, mông vừa vặn ngồi trên bộ vị mấu chốt nào đó, mắt Rex lập tức tối lại, giọng hơi hơi khàn khàn, "Ngươi muốn thế nào?"

"Tôi muốn ngủ chung giường với anh." Nghe thanh âm yếu thế của y, Cách Ngôn đắc ý như thắng trận, kiêu ngạo nâng cằm tuyên bố, đã hoàn toàn quên mất chuyện ngày thường mình hận không thể phân giường ngủ với Rex.

Rex nhíu mày, "Biết rồi, ngươi xuống trước đã."

"Không, anh muốn lừa tôi, tôi không xuống." Cách Ngôn dùng vẻ mặt "Tôi đã sớm nhìn thấu dụng tâm hiểm ác của anh" nhìn y.
"Không lừa ngươi, không xuống thì sao cởϊ qυầи áo ngủ được, chẳng lẽ ngươi muốn cứ như vậy mà ngủ? Ngày mai sẽ thấy không thoải mái." Rex biết Cách Ngôn có thói quen cởϊ qυầи áo khi đi ngủ, nếu không cởi thì hôm sau cả người cậu sẽ không thoải mái.

Cách Ngôn tự hỏi một chút, "Vậy được rồi."

Hiện tại cậu cũng có cảm giác khó chịu nên cậu cởϊ áσ khoác và áo trong ra, nửa người trên trần trụi, chỉ để lại một cái quần. Chờ Rex nằm xuống cậu lại quấn lên, không ôm y là không chịu ngủ. Bình thường hai người ngủ chung trên một cái giường, buổi sáng Cách Ngôn đều tỉnh lại trên người y.

_Hết chương 133_ 

CHƯƠNG 134: TRINH TIẾT LIỆT NAM

Ngủ một giấc dậy phát hiện bản thân trần trụi nằm trong ngực một người đàn ông là cảm giác gì? Cách Ngôn trước kia không biết, bây giờ thì biết rồi. Đó là cảm giác tuyệt vọng khi có khả năng trinh tiết đã không còn.
Rex nghe được tiếng động, mở mắt ra thì thấy biểu tình sống không còn gì luyến tiếc của người nào đó, nửa người trên còn chưa mặc áo. Vẻ mặt y không có chút biến hóa nào như thể đã tập mãi thành quen. Động tác ngồi dậy của y làm đại não Cách Ngôn bừng tỉnh, cậu trở nên hung ác trong nháy mắt, nhào về phía y.

Nếu Rex muốn tránh thì hoàn toàn có thể tránh, nhưng y không làm thế. Sau khi bị Cách Ngôn đụng một cái thật mạnh, thân thể y lại ngã lên giường, khuôn mặt anh tuấn không có cảm xúc gì, đôi mắt thâm thúy có vẻ cao thâm khó đoán.

"Anh anh, sao anh lại có thể nhân lúc tôi uống say sấn hư mà nhập*? Anh có phải là đàn ông hay không!" Không nhớ nổi chuyện gì đã xảy ra sau khi uống say, Cách Ngôn theo bản năng cho rằng Rex nhất định đã chiếm tiện nghi nhân lúc cậu say, nếu không sao nửa người trên của cậu lại trần trụi? Tuy quần vẫn còn nhưng nghĩ đến chuyện Rex là gay cậu liền cảm thấy có quần cũng không an toàn.
*Sấn hư mà nhập (趁虛而入): nhắm vào chỗ thế yếu mà xâm nhập.

Ánh mắt lạnh nhạt trước sau như một của Rex bị câu nói "Anh có phải là đàn ông hay không" châm lửa, đôi mắt sâu thẳm mà nguy hiểm, cho dù y đang nằm thì vẫn khiến người khác cảm nhận được một loại khí tràng cường đại, thanh âm trầm thấp truyền tới tai Cách Ngôn, "Có phải đàn ông hay không ngươi có thể tự mình thử một lần."

Mang theo một tia tê dại nhàn nhạt, Cách Ngôn cảm thấy lỗ tai cũng sắp mang thai đến nơi, nhưng hiện tại cậu không có tâm tư đi chửi thề cái này. Lúc hơi thở nguy hiểm đi kèm áp lực bắt đầu tràn ra trong phòng, cậu rốt cuộc cũng nhận ra có chỗ không thích hợp, hình như cậu lại không cẩn thận chọc giận người nào đó rồi, có phải cậu lại đang đi tìm đường chết hay không?
banhmidaudo.wordpress.com

Cách Ngôn không tiếng động xấu hổ cười rộ lên, sử dụng cả tay lẫn chân muốn xuống khỏi người Rex. Nhưng cậu bỗng phát hiện mình không thể động đậy được, cúi đầu thì thấy tay Rex đang đặt trên trên eo mình, nhìn như thể không dùng lực, nhưng lại khiến cậu không thể động đậy. Vô số câu xin tha chợt lóe qua trong đầu cậu, cuối cùng hóa thành ba chữ vô cùng ủy khuất, "Tôi sai rồi."

"Sai chỗ nào?" Rex nhìn chằm chằm nửa thân trên trần trụi của Cách Ngôn. Bởi vì rất ít khi phơi nắng nên da cậu thiên về trắng, ngoài ra trong khoảng thời gian này cậu cũng chăm chỉ rèn luyện, bụng tuy không có tám khối nhưng đã có một ít đường cong, thon chắc hữu lực, là một thân thể rất xinh đẹp. Nhớ đến hình ảnh thân thể này không ngừng cọ vào người mình suốt cả đêm qua, mắt y lại sẫm thêm một chút.
"Tôi không nên hoài nghi anh có phải đàn ông hay không......" Biết rõ y là gay mà còn nói như vậy, Cách Ngôn thật muốn cho mình một cái tát, ai bảo mày vứt não.

"Còn gì nữa?" Rex đột nhiên bóp hông cậu vài cái.

Thân thể Cách Ngôn cứng đờ, không có quần áo cách trở, cậu có thể cảm nhận rõ ràng độ ấm bàn tay Rex truyền đến. Không biết có phải do lòng bàn tay y quá nóng hay không nhưng cậu cứ thấy chỗ da bên hông kia như thể bị phỏng, còn có một loại cảm giác rùng mình đến nổi da gà làm chân tay cậu suýt thì mất hết sức lực. Rex chỉ động tay động chân một chút thế mà lại tạo thành ảnh hưởng lớn như vậy với cậu, trong lòng Cách Ngôn kinh hãi không thôi, nhưng trên mặt thì không hiện gì cả, vẫn là bộ dáng đáng thương như cũ.

"Còn, còn cái gì?" Sợ Rex lại động tay, Cách Ngôn không dám làm động tác gì khác nữa, thân thể cứng đờ.
"Ngươi không nhớ được chút gì về chuyện xảy ra tối hôm qua?" Thanh âm của Rex vốn đã có từ tính, lúc y cố tình đè thấp thì loại cảm giác gợi cảm này dường như lại được phóng đại thêm vài lần.

"Tối hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, có phải tôi đã làm chuyện gì đó sau khi uống say không?" Cách Ngôn vừa lắc đầu vừa thử hỏi. Nếu cậu biết thì sẽ không phạm phải sai lầm cấp thấp như vừa rồi, cũng vì không biết nên mới lo lắng như vậy. Nếu cậu biết trước sẽ rơi vào tình huống thế này thì cậu đã giả bộ chuyện gì cũng chưa xảy ra, dù cho mình có phải chịu uất ức.

Rex nhìn bộ dáng cẩn thận của cậu, híp híp mắt, "Tối hôm qua ngươi uống say, liều mạng quấn lấy ta không cho rời đi, một hai phải cùng ta ngủ chung giường, còn muốn cởϊ qυầи áo ta, ta không cho, ngươi liền cởi của mình, nếu không phải ta lôi kéo......" Vừa nói vừa liếc mắt nhìn cái quần vẫn đang mặc trên người cậu, "Cái quần này cũng sẽ giống mấy cái áo kia. Lúc đi ngủ ngươi còn khăng khăng phải ôm ta mới chịu ngủ, không cho ôm thì cứ quấn lấy. Bình thường thì biểu hiện như một liệt nam trinh tiết, ai cũng bảo những lời nói khi say mới là lời phát ra từ nội tâm, thực ra trong lòng ngươi vẫn luôn thèm muốn ta, đúng không?"
Cách Ngôn cảm thấy như bị sét đánh. Cậu không tin, cậu không tin, sao cậu có thể làm ra loại chuyện không biết xấu hổ như vậy được, cậu chính là một liệt nam trinh tiết, cậu mới không phải là gay, ha ha, sao cậu có thể thèm muốn Rex chứ, tuy y lớn lên đúng là rất đẹp trai, nhưng y là một nam nhân, cậu yên lặng so sánh thân thể của hai người ở trong lòng, nam nhân và nam nhân ở bên nhau sẽ không có tính phúc*.

*tính phúc (性福): Hạnh phúc tìиɦ ɖu͙ƈ, nói chung là loại hạnh phúc mà cả nam và nữ đều được thỏa mãn về thể chất và tâm lý trong quá trình quan hệ tìиɦ ɖu͙ƈ.

"Tôi không tin." Cách Ngôn kiên định phủ nhận, "Tôi không nhớ rõ gì cả, đâu thể anh nói cái gì thì chính là cái đó, sao tôi biết cái anh nói có đúng là thật không?"

Rex nhếch khóe miệng, cười lạnh nói: "Nếu ngươi không tin thì có thể đi hỏi Isaac."
"Hắn, hắn cũng thấy?" Cách Ngôn thoáng chốc bị đả kích, mau nói cho cậu biết chuyện này không phải là thật.

"Ngươi đi hỏi chẳng phải sẽ biết sao." Rex ném xuống vài câu vừa thật vừa giả, sau đó kéo cậu xuống giường mặc quần áo, thấy cậu vẫn còn ngốc lăng bất động thì thức giục, "Nhanh tay lên, hôm qua chúng ta đã hẹn với Isaac sáng nay sẽ đến hồ Monali."

Cách Ngôn đờ đẫn xuống giường, đờ đẫn mặc quần áo, đờ đẫn ăn cơm, đờ đẫn đi theo Rex đến địa điểm hội hợp. Vừa đến nơi đã thấy Isaac đang đi về phía hai người.

"Ta còn tưởng mình đến sớm, không ngờ các ngươi còn nhanh hơn một bước." Isaac đi đến trước mặt bọn họ, nhìn Cách Ngôn, "Hôm trước quên nói cho ngươi biết, rượu Dionysus tác dụng lớn mà chậm, không ngờ ngươi uống mấy chén đã say."

Cách Ngôn cuối cùng cũng có phản ứng, cậu vẫn không quá tin tưởng lời Rex nói, thử hỏi: "Ờm, tối hôm qua sau khi uống say ta có làm ra chuyện gì không hợp lễ hay không?"
"Hình như không có." Isaac nói.

"Thật sao?" Mắt Cách Ngôn sáng lên.

Isaac gật gật đầu, "Thật, nhưng mà sau khi trở về phòng có làm ra chuyện gì hay không thì ta cũng không biết, cái này phải hỏi Rex, dù sao các ngươi cũng ngủ cùng phòng. Tối hôm qua ta còn nói muốn giúp ngươi sắp xếp thêm một phòng nữa, nhưng ngươi nói không cần."

Nếu câu đầu làm cậu cảm thấy có hy vọng, thì câu kế tiếp lại khiến trước mắt cậu biến thành một mảnh hắc ám. Lần nào ngủ cùng Rex trên một cái giường, đến nằm mơ cậu cũng muốn phân phòng ngủ với y, tuyệt đối không thể cự tuyệt đề nghị của Isaac, nhưng mà cậu thật sự đã cự tuyệt, cái này chắc chắn không phải cậu ngày thường, cho nên sau khi uống say cậu thật sự có khả năng giống lời Rex nói, trở nên cực kỳ quấn người.

Isaac phát hiện sau khi mình nói xong câu đó thì hơi thở trên người Cách Ngôn liền thay đổi, giống như bao phủ một tầng tuyệt vọng, nhìn như thể vừa phải chịu đả kích gì đó?
"Có phải ta nói sai cái gì rồi không?" Bởi vì Isaac có hảo cảm với Cách Ngôn nên tương đối để ý phản ứng của cậu.

Cách Ngôn không muốn có người thứ ba biết chuyện xảy ra tối hôm qua, vô lực vẫy vẫy tay, "Không, ngươi không nói sai gì cả."

"Vậy sao ngươi lại lộ ra biểu tình bị đả kích?"

"Cũng không phải đả kích, cái này là di chứng của say rượu." Cách Ngôn xoa xoa huyệt thái dương, trên mặt nhiều thêm vài phần thống khổ.

Isaac lập tức tự trách, "Đều do tối hôm qua ta không nói cho ngươi trước, cần ta xoa xoa giúp ngươi không?"

Lời này tức khắc khiến Cách Ngôn sửng sốt.

"Hắn không yếu như vậy." Rex nói, lúc Cách Ngôn nhìn qua thì lại hỏi, "Đúng không?"

"... Đúng vậy." Sau khi biết được chân tướng, Cách Ngôn hơi không dám nhìn thẳng Rex, thậm chí còn cảm thấy hơi có lỗi với y. Bởi vì Rex là gay, nhưng cậu không những không cách xa mà còn cố tình chạy tới trêu chọc y lúc say rượu, cái này có khác gì một người phụ nữ đi trêu chọc thẳng nam đâu, nếu là nam nhân thì đều không nhịn được. Đổi vị trí tự hỏi như vậy, cậu đi đến một kết luận quỷ dị, thế mà cậu còn muốn cảm tạ Rex vì tối hôm qua đã không xuống tay với mình, tự nhiên lại có cảm giác sống không còn gì luyến tiếc.
"Ngươi có phát hiện thực lực của ngươi cao hơn tối hôm qua không?" Lời Isaac nói đánh gãy suy nghĩ của cậu.

Cách Ngôn sửng sốt, cậu không phát hiện, giờ nhìn lại quả nhiên thực lực của mình đã biến thành Kiếm Sĩ Cao Cấp thất giai, tối hôm qua vẫn là lục giai, rượu này đúng là lợi hại. Nhưng nếu cậu biết sẽ phải trả một cái giá lớn như thế kia thì dù nói cái gì cậu cũng sẽ không mê rượu, chỉ tiếc dù có ngàn vàng cũng không mua được hai chữ 'nếu biết'.

"Rượu này quả là thần kỳ, uống vài chén đã đột phá, anh có đột phá không Rex?" Cách Ngôn theo bản năng hỏi y.

"Không có, nhưng cũng nhanh thôi." Rex đáp.

Isaac cười nói: "Rex thực lực cao, rượu Dionysus tuy tốt nhưng cũng không phải bảo bối nghịch thiên gì, lần đầu tiên uống hiệu quả sẽ tương đối rõ ràng, lần sau uống sẽ không có hiệu quả như vậy nữa."
Còn có lần sau? Tuyệt đối không có. Sau khi biết tửu lượng của mình không cao, Cách Ngôn liền quyết định sau này vẫn nên uống ít rượu thôi.

wattpad.com/user/daudo0902

Rex liếc mắt nhìn biểu tình mất hứng trên mặt cậu, không dấu vết hơi cong khóe môi.

Isaac không biết nguyên nhân, thấy cậu không có phản ứng quá lớn, tuy cảm thấy kỳ quái nhưng cũng săn sóc không tiếp tục đề tài này nữa.

Hồ Monali ở phía đông thành Besso, nó có diện tích rất lớn, nhìn một vòng không thể thấy biên giới. Càng tới gần hồ Monali chất lượng minh tưởng càng cao, cho nên thương cơ ở nơi này rất lớn. Lúc thương hội Monroe còn chưa phát triển đến thành Besso thì hồ Monali nằm trong tay gia tộc Nelly, cố tình gia tộc Nelly lại đều là người có lòng tham không đáy, bọn chúng lợi dụng tâm thái muốn nhanh chóng mạnh lên của ma võ giả để thu phí dụng kếch xù ở hồ Monali, đồng thời hạn chế thời gian ma võ giả được ở bên trong, đến tận khi thương hội Monroe xuất hiện.
Khối bánh hồ Monali này không thể để một mình gia tộc Nelly độc hưởng, thương hội Monroe thu phí dụng tương đối có tình người, sau đó thương hội Trân Châu Đen xuất hiện, trải qua tranh đoạt cùng đàm phán, gia tộc Nelly làm pháo hôi cuối cùng chỉ chiếm lợi nhuận một phần, chín phần còn lại bị hai đại thương hội chia cắt, trong đó thương hội Monroe chiếm năm phần, mà thương hội Trân Châu Đen chỉ chiếm bốn phần.

Nhưng tình huống này chỉ kéo dài đến ba tháng trước, cũng chính là trước khi Theodore trở thành Thuần Thú Sư Thần Cấp, sau đó thương hội Trân Châu Đen đã sử dụng thủ đoạn cứng rắn chiếm hồ Monali làm của riêng. Cuối cùng phong thuỷ luân chuyển, hiện giờ thế lực bị đuổi khỏi hồ Monali biến thành thương hội Trân Châu Đen, bởi thương hội Trân Châu Đen là bên đầu tiên xé bỏ hiệp nghị nên thương hội Monroe đã quyết định không chia sẻ cái bánh kem lớn Monali này với thương hội Trân Châu Đen nữa. Vì chuyện này, gần đây thương hội Trân Châu Đen luôn tìm thương hội Monroe gây phiền toái.
Có Isaac dẫn đường, Cách Ngôn và Rex không cần trả phí vào cửa, cũng không cần làm thủ tục mà có thể trực tiếp đi vào. Vì địa hình đặc thù của hồ Monali không thích hợp để xây dựng đình đài lầu các nên nơi này chỉ phân chia thành nhiều khu vực dựa trên chất lượng minh tưởng.

_Hết chương 134_ 

CHƯƠNG 135: ĐÁNH LÉN ÁM SÁT

"Hiện tại chúng ta đang đi đến khu vực cấp S, đây là nơi gần hồ Monali nhất, tương đối an toàn, hiệu quả cũng tốt nhất, kế tiếp là cấp A, cấp B và cấp C, tổng cộng bốn khu vực." Isaac một bên dẫn đường, một bên giải thích cho hai người.

"Không có cấp E sao? Vừa rồi lúc đi vào ta thấy hình như bên ngoài cũng có chút hiệu quả." Tinh thần lực của Cách Ngôn khá mẫn cảm, cho dù không cố tình dò xét cũng có thể cảm giác được.
Isaac cũng không bất ngờ, hắn giải thích: "Đúng là có hiệu quả, nhưng không rõ ràng, không cần thiết làm đến mức đấy, dù sao không phải ai cũng có đủ tiền để chi trả."

"Giá của mấy khu vực này như thế nào?"

"Tính theo ngày, cấp S cần một vạn đồng vàng, cấp A cần năm nghìn, cấp B cần hai nghìn, cấp C thì chỉ cần năm trăm đồng vàng. Bởi vì đường ranh giới giữa cấp B và cấp C khá lớn nên định giá như thế thực ra không tính là cao, rất nhiều người có thể chi trả được, thậm chí có vài người đã tích cóp đủ để vào khu vực cấp A nhưng lại nguyện ý tích cóp thêm một khoảng thời gian nữa để vào khu vực cấp S."

Cách Ngôn có thể lý giải suy nghĩ của những người này, đổi lại là cậu thì cậu cũng sẽ làm như vậy.

Đi qua vài trạm kiểm soát, ba người vào khu vực cấp S. Khu vực này bị chia thành ba phần không tập trung cạnh nhau, bởi vì hồ Monali rất lớn, nếu không phải một bên bờ hồ là núi cao thì khu vực phân chia có thể còn lớn hơn nữa.
Thành Besso là một tòa thành lớn, lượng người ra vào rất đông, đặc biệt là ma võ giả, đó cũng là một nguyên nhân khiến hai đại thương hội phát triển ở đây, cho nên lượng ma võ giả đến hồ Monali mỗi ngày chỉ nhiều chứ không ít.

Tuy người có thể tiêu phí một vạn đồng vàng một ngày ít hơn những người khác, nhưng khi Cách Ngôn đi vào khu vực cấp S vẫn nhìn thấy gần đó cứ cách một khoảng lại có một người đang minh tưởng. Dưới thân những người này đều có một cái ma pháp trận phát sáng, ma pháp trận là do thương hội Monroe tìm ma pháp sư vẽ, mục đích là để bảo vệ những người minh tưởng ở đây.

Minh tưởng sẽ khiến người ta tiến vào một cảnh giới huyền diệu, tuy năm giác quan không hoàn toàn tách rời, nhưng dù sao nơi này cũng là chỗ đông người, lỡ như có người đánh lén thì không tốt, cũng may thương hội Monroe không có lòng dạ hiểm độc giống gia tộc Nelly và thương hội Trân Châu Đen, không thu thêm phụ phí cho ma pháp trận.
banhmidaudo.wordpress.com

Isaac dẫn bọn họ đến khu vực tương đối vắng vẻ, bên trong còn rất nhiều ma pháp trận không ai sử dụng, "Đây là khu vực cấp S thứ ba, các ngươi có thể tự chọn ma pháp trận."

Cách Ngôn phóng tầm mắt qua, khu vực này khá lớn, bởi vì không có vật che đậy nên nhìn rất rõ mọi thứ xung quanh. Nghe thấy lời Isaac nói, cậu lập tức chọn một ma pháp trận.

Rex chọn ma pháp trận bên cạnh cậu.

Isaac không rời đi, hắn ngồi xuống ma pháp trận bên tay trái Cách Ngôn.

Cách Ngôn còn tưởng Isaac chỉ dẫn bọn họ đến đây, bởi vì làm thiếu chủ thương hội Monroe hắn chắc chắn đã tới nơi này không chỉ một lần, nhưng ngẫm lại cậu vẫn không hỏi.

Nhắm mắt lại, lỗ chân lông trên người đồng thời nở ra. Lúc này ưu thế của Cách Ngôn được thể hiện, có Nguyên Tố Chi Thân thủy và mộc nên cậu vốn đã dễ dàng tiến vào cảnh giới huyền ảo của minh tưởng hơn những người khác, hiện tại đến hồ Monali, hiệu quả lại càng thêm rõ ràng. Nguyên tố thủy và nguyên tố mộc nối tiếp nhau tiến vào thân thể cậu, tinh thần cậu phảng phất như đã rời khỏi thân thể, cậu phát hiện sau khi "mở" mắt mình có thể nhìn thấy nguyên tố trong không khí, đủ mọi màu sắc, nguyên tố khác nhau có màu sắc khác nhau, rất rực rỡ. Vì cậu chỉ hai loại thiên phú hệ thủy và hệ mộc nên chỉ có thể cảm ứng được nguyên tố thủy và nguyên tố mộc, còn ma pháp hệ vô, tuy cậu đã tiếp thu viên đá truyền thừa ma pháp kia nhưng bản thân ma pháp thuật hệ vô đã rất khó tu luyện, cho nên trước mắt còn chưa có tiến triển quá lớn, hơn nữa nguyên tố hệ vô tự do trong không khí có thể nói là gần như không có, bởi vậy hiện tại cậu vẫn lấy hai loại ma pháp thủy mộc là chủ.
Nơi này cực kỳ gần hồ Monali nên nguyên tố thủy chiếm phần lớn trong không khí, sau đó là nguyên tố mộc, còn những nguyên tố khác thì rất ít, đặc biệt là nguyên tố hỏa, nước lửa tương khắc, vì thế ở đây cơ hồ không nhìn thấy bóng dáng nguyên tố hỏa. Cũng may người tới đây đều vì tăng tinh thần lực, thuộc tính đúng hay không cũng không quan trọng.

Lúc Cách Ngôn minh tưởng cũng là lúc nguyên tố thủy và nguyên tố mộc tự do quanh thân cậu đều đều tiến vào thân thể cậu, nguyên tố dao động khiến Rex và Isaac chú ý, hai người đồng thời nhìn về phía cậu.

"Đây quả nhiên là nơi tu luyện thích hợp nhất với cho hắn." Isaac nhìn một màn này, không khỏi cười ra tiếng.

Rex khó lường nhìn hắn một cái rồi nhắm mắt lại.

Isaac vốn có chuyện muốn hỏi y, thấy thế thì lại nhìn Cách Ngôn. Quên đi, không cần vội vã nhất thời, bị nghe thấy cũng không tốt, miễn lại dọa người ta chạy mất.
Trong khi họ minh tưởng, lục tục có thêm người đi vào khu vực cấp S. Tuy một ngày cần một vạn đồng vàng, nhưng vì thực lực, rất nhiều ma võ giả sẽ không keo kiệt số đồng vàng này, cho nên đừng nhìn khu vực cấp S xa xỉ, người tới đây mỗi ngày chỉ nhiều chứ không ít. Chỗ ba người tu luyện khá vắng vẻ, nhưng theo thời gian trôi qua lại có thêm bảy tám người đi vào, chờ sau khi những người này ngồi lên mấy ma pháp trận loại nhỏ để tu luyện xung quanh mới an tĩnh lại, đến khi một trận ồn ào nho nhỏ từ bên ngoài truyền vào.

Isaac bỗng mở to mắt.

Không bao lâu sau Rex cũng mở mắt ra nhìn về phía hắn, chỉ có Cách Ngôn đã tiến sâu vào cảnh giới huyền ảo của minh tưởng là không phản ứng, hai người đều ăn ý không quấy rầy cậu.

"Chắc là bên ngoài đã xảy ra chuyện gì đó, ta ra nhìn thử." Isaac đứng lên, làm tròn bổn phận đi ra ngoài.
Nhưng chuyện này lại không thể giải quyết nhanh như vậy, âm thanh ồn ào ngược lại càng lúc càng lớn, một lát sau, Isaac phái người đến thuyết minh tình hình với Rex.

Thì ra là người thương hội Trân Châu Đen tìm tới cửa gây sự. Từ khi hồ Monali bị thương hội Monroe đoạt lại, thương hội Trân Châu Đen vẫn luôn không chịu để yên, thường xuyên phái người tới gây sự, chẳng qua cho tới giờ chúng đều chỉ có thể gây sự ở bên ngoài, không hiểu sao hôm nay người thương hội Trân Châu Đen lại giống như được tiêm máu gà muốn xông vào trong, vì thế hai bên cãi nhau kịch liệt, chỉ kém chưa động thủ mà thôi.

Rex nhăn mày, nhìn thoáng qua Cách Ngôn bên cạnh, thấy cậu không bị làm tỉnh y mới gật đầu với người nọ, "Ta đã biết."

Người nọ lập tức lui ra ngoài.

Rex không tiếp tục minh tưởng nữa, y đột nhiên đứng lên nhìn bốn phía một vòng. Lúc bọn họ tới đây thì đến một người cũng không có, nhưng chỉ trong thời gian ngắn ma pháp trận xung quanh đã ngồi đầy người, ý niệm này vừa hiện lên trong đầu thì những người này bỗng mở mắt, ánh mắt đỏ tươi tràn ngập sát ý, chúng bất ngờ tấn công, mục tiêu đúng là ma pháp trận của Cách Ngôn.
Rex ở gần Cách Ngôn, cơ hồ trong nháy mắt đã che trước mặt cậu, nhưng bọn chúng đông người, lập tức có năm người xông tới cuốn lấy y, hai tên còn lại thì lao về phía ma pháp trận của Cách Ngôn.

Thấy thế sắc mặt Rex trầm xuống, trên người bộc phát ra một cỗ uy áp cường đại cùng sát ý lạnh lẽo. Chỉ thấy bên hông y hiện lên một đạo tàn ảnh, huyết quang cùng kiếm quang đan chéo vào nhau, một tên bất ngờ bị lưỡi kiếm của y chém trúng, tàn ảnh kia đúng là do tốc độ tay cực nhanh của y tạo thành, nhưng dù nhanh cũng không ngăn được năm tên đồng thời giáp công. Tên này vừa chết, lập tức có một tên khác lấp vào chỗ hổng, rõ ràng là bọn chúng đã lên kế hoạch từ trước, dù mất mạng cũng phải ngăn cản y, không cho y đi cứu Cách Ngôn, hai tên còn lại sẽ nhân lúc này đi giải quyết cậu.
Vô cùng may mắn chính là Cách Ngôn đang ở trong ma pháp trận, có một tên xông tới bị ma pháp trận đánh văng, bởi vì bị công kích nên ma pháp trận thoáng chốc phát ra ánh sáng mãnh liệt bảo hộ Cách Ngôn ở bên trong.

Hai gã sát thủ nhanh chóng liếc nhau, bọn chúng không có nhiều thời gian, chúng lập tức dùng chiêu thức mạnh nhất của mình công kích ma pháp trận, ma pháp trận tuy lợi hại nhưng cũng không có khả năng chịu được lâu, huống chi thực lực của hai tên này đều không thấp.

wattpad.com/user/daudo0902

Động tĩnh lớn như vậy khiến Cách Ngôn gián đoạn minh tưởng, trợn mắt lên thì thấy ma pháp trận đang bị hai người nào đó công kích. Phản ứng đầu tiên của cậu là tìm kiếm thân ảnh của Rex, phát hiện y bị bốn người cuốn lấy nhưng cũng không có vẻ nguy hiểm đến tính mạng thì mới yên tâm, nhưng cậu rất nhanh đã nhận ra mình yên tâm quá sớm, bởi vì người cần cậu lo lắng chính là bản thân mình.
Dưới công kích của hai gã sát thủ, ánh sáng của ma pháp trận càng ngày càng ảm đạm, đến khi một tên trong đó thi triển ma pháp thuật cao cấp, sức mạnh của nó rốt cuộc cũng khiến ma pháp trận phát ra tiếng vang 'loảng xoảng' như tiếng gương vỡ thành từng mảnh vụn, vũ khí của tên sát thủ còn lại đồng thời xuyên qua ma pháp trận xẹt qua đỉnh đầu Cách Ngôn, mang theo một cỗ sát khí lạnh lẽo.

Cách Ngôn nháy mắt triệu hồi tiểu hắc xà và Ám Dạ, hai đứa chia nhau lao về phía hai tên sát thủ, bộ dáng giương nanh múa vuốt khác hẳn lúc đùa giỡn bình thường với Cách Ngôn.

Cách Ngôn lấy trọng kiếm ra, hiện tại cậu đã có thể nhẹ nhàng cần trọng kiếm lên, lập tức gia nhập chiến đấu. Cậu và Ám Dạ cùng nhau đối phó một tên, tên còn lại bị tiểu hắc xà công kích liên tiếp bại lui, càng đánh càng kinh hãi. Trên tình báo cũng không nói mục tiêu của chúng có ma thú khế ước mạnh như vậy, hơi thở của tiểu hắc xà cũng không phải Thần Thú nhưng lại làm tên sát thủ cảm thấy bất an. Mắt thấy nhiệm vụ xuất hiện vấn đề ngoài ý muốn, mấy tên sát thủ không thể không triệu hồi ra ma thú khế ước của mình.
Tình hình có vẻ lại nghiêng về phía mấy tên sát thủ, nhưng giây tiếp theo bọn chúng liền phát hiện đây là một quyết định cực sai lầm, một cỗ uy áp của huyết mạch đỉnh cấp bộc phát từ thân tiểu hắc xà, lấy tư thái quân lâm thiên hạ tràn ra, ma thú khế ước của mấy tên sát thủ đều là Thánh Thú bình thường, cho dù có là Thánh Thú biến dị thì dưới cỗ uy áp này chúng cũng phải run người quỳ rạp trên mặt đất, lấy móng vuốt ôm đầu, không dám có chút ý nghĩ phản kháng nào. Thần Thú còn không có cách nào chống lại được, huống chi là Thánh Thú.

Trên mặt nhóm sát thủ xuất hiện biểu tình kinh ngạc cực độ. Có thể lấy khí thế áp chế ma thú cùng cảnh giới, chứng tỏ con ma thú này có huyết mạch cực cao, có khi còn hơn cả tương tượng của bọn chúng.

Trên chiến trường chỉ thoáng mất tập trung một cái là có thể mất mạng, đặc biệt là ở trước mặt Rex. Cho dù thực lực mấy tên sát thủ này đều không thấp, thậm chí có hai tên còn mạnh hơn y vài giai, nhưng cũng chỉ có hai tên đó, lại có thêm một tên bị trảm dưới kiếm của y, máu tươi bắn tung toé, vẩy đầy mặt cỏ.
Bên kia, Cách Ngôn cũng thừa thắng mà lên, tuy không thể một kiếm gϊếŧ chết một người như Rex, nhưng vẫn có thể làm đối phương bị thương, ngoài ra ma thú khế ước của bọn chúng cũng bị cậu và Ám Dạ tiện tay gây thương tích.

Nhóm sát thủ không thể không gọi ma thú khế ước trở về.

Lúc này, Isaac ở bên ngoài cuối cùng cũng nhận ra điều không thích hợp.

_Hết chương 135_ 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện