Thực Ra Tôi Cũng Dùng Hack

+ 107 + 108


trước sau

CHƯƠNG 106: NHIỆM VỤ CẤP S

Gia tộc Mecca phát hiện quả thật là hai người họ nên tất nhiên là không có sắc mặt tốt, không biết là vì kiêng kị thân phận thuần thú sư của Cách Ngôn, hay bởi vì thành Tudan không cho phép đánh nhau. Bọn chúng cũng không đến gây phiền toái, lúc hai người đang định rời đi thì người của Đoàn dong binh Tinh Hà xuất hiện.

"Người trẻ tuổi, đừng tưởng chỉ cần có chút thiên phú là đại lục sẽ xoay quanh mình, phải biết người có thiên phú cao trên đại lục Azeroth không chỉ có mình ngươi, thiên tài mới nửa đường đã ngã lại càng nhiều." Lúc Samar đi qua người Rex và Cách Ngôn thì bất ngờ nói mấy câu thâm ý.

Leslie nghe Samar nói lập tức sáng mắt: "Phó đoàn trưởng Samar nói rất đúng, có vài người không biết trời cao đất dày là gì, vọng tưởng có thể đấu với Đoàn dong binh Tinh Hà, đúng là đi tìm chết."


Samar liếc ông ta một cái nhưng không nói gì, tựa hồ tán đồng những lời đó.

Cái liếc mắt này khiến Leslie tự tin hơn rất nhiều, Đoàn dong binh Tinh Hà quả nhiên không sợ thân phận của đối phương, vậy gia tộc Mecca bọn chúng còn sợ cái gì, nghĩ vậy ông ta lập tức thẳng eo, cực kỳ tự tin.

Samar không quan tâm Rex và Cách Ngôn sẽ có phản ứng gì, nói xong dẫn người đi thẳng.

"Lão già kia vừa nói chuyện với tôi hả? Tôi đâu quen ông ta, thần kinh." Âm thanh vang dội của Cách Ngôn truyền tới tai Samar còn chưa đi xa.

"Ha ha, tiểu tử Cách Ngôn này, ngươi cũng tinh mắt đấy, ông ta đúng là bị thần kinh, rất thích lấy bộ dáng trưởng bối nói chuyện với người lạ. Sau này nếu ông ta lại muốn nói chuyện với ngươi thì cứ làm như bây giờ là được, không cần để ý đến ông ta." Tiếng cười sang sảng này là của Tanggele, người còn chưa tới đã nghe thấy tiếng.


Samar tức khắc trầm mặt, "Tanggele!"

Tanggele đưa lưng về phía ông ta, quả nhiên không để ý, đến tận khi cảm giác được một cỗ sát khí mãnh liệt phía sau ông mới quay đầu lại: "Sao ngươi còn chưa đi? Muốn động thủ à, tới đây, mấy ngày trước gia tộc Mecca mới bị phạt ba mươi triệu đồng vàng, động thủ ở đây chắc là không chỉ có ba mươi triệu đâu."

Trán Samar nổi lên từng đợt từng đợt gân xanh, nếu trước khi đấu giá hội kết thúc thì ông ta xác thật không để ba mươi triệu đồng vàng vào mắt, nhưng vừa tiêu mất bảy tỷ năm trăm triệu cho một con Thánh Thú, Đoàn dong binh Tinh Hà thực sự không còn nhiều đồng vàng để hoang phí nữa.

"Chúng ta đi." Samar vung tay áo, nuốt một bụng lửa giận rời đi.

Gia tộc Mecca không dám đấu với Tanggele, cũng xám xịt rời đi.

banhmidaudo.wordpress.com


Cách Ngôn và Rex đi theo người Đoàn dong binh Alice đến tòa trang viên kia, đột nhiên có một bóng dáng nho nhỏ lao ra từ bên trong, chạy thẳng vào ngực Tanggele đang đi đầu.

"Ai ui, tiểu bảo bối của tổ phụ, đâm vào có đau không, để tổ phụ xem cái mũi nhỏ của con có bị đỏ lên không nào." Tanggele nháy mắt trở thành một lão nhân xa lạ, giọng nói dày nặng trở nên cực kỳ ôn nhu, một tay bế đứa nhỏ vừa đâm vào lòng ông lên.

Cách Ngôn tập trung nhìn, đó là một đứa nhỏ bốn năm tuổi phi thường đáng yêu, đôi mắt to màu xanh biếc, cười khanh khách nắm lấy râu Tanggele.

"Phụ thân, đưa Lamy cho ta đi." Heidy nâng tay muốn tiếp đứa nhỏ.

Tanggele tránh tay nàng, "Không cần, ta ôm được. Đã lâu chưa gặp Lamy, đêm nay ta muốn ngủ với nó."

"Con cũng muốn ngủ với tổ phụ." Lamy vỗ đôi tay nhỏ, khuôn mặt nhỏ cực kỳ hưng phấn.
"Phụ thân, chính sự quan trọng, ngài đưa Lamy cho Heidy đi." Daniel biết phụ thân rất chiều chuộng Lamy, nhưng Lamy không thể nghe chuyện họ sắp nói được.

Nhắc tới chính sự Tanggele mới lưu luyến đưa Lamy cho Heidy, thở dài một hơi, "Nếu Alva vẫn còn thì tốt rồi."

Thân thể Daniel và Heidy cứng đờ. Sau khi Alva chết cũng không có ai nhắc đến hắn nữa, nhưng phụ thân quả nhiên vẫn không quên được Alva.

Lúc này thân là người ngoài, Cách Ngôn và Rex rất có ý thức trở thành bối cảnh.

"Để các ngươi chê cười rồi." Daniel lại phản ứng rất nhanh.

Cách Ngôn nhịn không được hỏi, "Đây là tiểu nhi tử của ngươi?"

Daniel gật đầu, "Tên nó là Lamy, năm nay vừa tròn bốn tuổi."

Khó trách bọn họ có thể thoát khỏi nỗi đau nhi tử thân sinh qua đời nhanh như vậy, thì ra là vì còn có một tiểu thiên sứ rất đáng yêu.
Sau khi Heidy bế đứa nhỏ đi Cách Ngôn và Rex mới đi theo họ vào phòng khách. Bởi vì chuyện bọn họ chuẩn bị nói cần được giữ kín, nên xung quanh có rất nhiều lính đánh thuê thủ hộ, đừng nói hạ nhân trang viên, ngay cả con ruồi cũng không vào được.

"Mục tiêu lần này của chúng ta là núi Ô Mông Kỳ, đó là nơi nguy hiểm nhất ở dãy núi Hades, bởi vì ở đó có một con Thần Thú huyết mạch cường đại, nó có thể sai bảo những con Thần Thú khác, vô cùng khó khăn." Người mở miệng là Daniel, Tanggele không am hiểu phương diện này.

"Vậy mục tiêu nhiệm vụ của các ngươi lần này không phải là con Thần Thú đó chứ?" Cách Ngôn cảm thấy nếu là thật thì nhiệm vụ cấp S này cũng quá biếи ŧɦái, Thần Thú có thể sai bảo Thần Thú là cái khái niệm gì.

"Đương nhiên không phải, con Thần Thú kia ít nhất cũng phải cấp 3S, cho dù Kiếm Thánh đích thân tới chỉ sợ cũng bất phân thắng bại."
"Vậy nhiệm vụ của các ngươi là gì?"

Daniel trở nên nghiêm túc, "Nhiệm vụ của chúng ta là Quang Minh Chi Hoa mọc gần hang ổ con Thần Thú kia. Quang Minh Chi Hoa là loại hoa có thể cải thiện thể chất của con người, cũng là bảo bối khiến người dùng có cơ hội có được thiên phú hệ quang. Chúng ta phải hỏi thăm rất lâu mới biết ở núi Ô Mông Kỳ có mọc một đóa."

Nếu đã muốn hợp tác, Daniel tất nhiên sẽ cho họ biết ngọn nguồn, dù sao không nói thì họ cũng vẫn có thể biết.

Rex chỉ biết đại khái, y cũng không biết mục tiêu là Quang Minh Chi Hoa, trong nhiệm vụ cũng không nhắc tới điểm này, cho nên đúng là y có hơi bất ngờ, "Nếu việc này bị truyền ra chỉ sợ các ngươi rất khó có thể lấy được đóa Quang Minh Chi Hoa này."

Daniel nghe ra ý trong lời y, gật đầu: "Đúng vậy, cho nên chúng ta vẫn luôn không nói cho bất kỳ ai, hy vọng các ngươi cũng sẽ giữ bí mật."
"Sợ là giữ không được. Nếu các ngươi có thể tra ra, những người đó chưa chắc không thể." Lời của Rex không phải là không có đạo lý.

Daniel đương nhiên biết, nhưng nhiệm vụ của họ chỉ được phép thành công, không được phép thất bại.

Cách Ngôn nghe mà không hiểu gì, "Chẳng lẽ các ngươi muốn chúng ta đi hái Quang Minh Chi Hoa?"

Daniel nhìn cậu, "Tất nhiên không phải. Chúng ta định trước khi Quang Minh Chi Hoa nở thì đến rừng rậm Ma Thú bắt mấy con Thần Thú để tăng khả năng hoàn thành nhiệm vụ, thế nên mới cần ngươi hỗ trợ."

"Nhưng bây giờ ta mới chỉ là Thuần Thú Sư Thánh Cấp, ta không thể cam đoan nhất định sẽ thành công." Cách Ngôn không dám nói quá vẹn toàn, lỡ như thất bại thì sẽ rất ngại đó.

"Thuần Thú Sư Thánh Cấp đã rất lợi hại rồi. Theo ta biết thì Thuần Thú Sư Thánh Cấp cũng có tỉ lệ nhất định có thể thuần hóa Thần Thú, đương nhiên có thất bại cũng không sao, coi như tích lũy kinh nghiệm." Chính tai nghe được lời thừa nhận của cậu, Daniel vốn còn đang lo lắng cuối cùng cũng yên tâm, đối với chuyện thất bại mà cậu nói thì không để trong lòng. Ngay cả Thuần Thú Sư Thánh Cấp nổi danh ở đại lục Azeroth cũng chẳng được mấy lần thuần hóa Thần Thú thành công mà.
"Tiểu tử quả nhiên không tồi, theo lão phu biết thì đại lục Azeroth còn chưa bao giờ xuất hiện Thuần Thú Sư Thánh Cấp trẻ tuổi như này đâu." Tanggele cảm khái.

Cách Ngôn hơi mất tự nhiên, "Thực ra chỉ tàm tạm thôi, dù sao cũng mới học có mấy tháng."

Cái này mà gọi là tàm tạm?

Tanggele trừng mắt với cậu, "Da mặt ngươi còn dày hơn ta."

"Đầu năm nay nói thật không thịnh hành lắm." Cách Ngôn cảm thán.

Tanggele sửng sốt rồi phá lên cười, ông còn tưởng mình đã đủ không biết xấu hổ rồi, không ngờ có người còn không biết xấu hổ hơn. Nghĩ vậy ông lại càng phấn khích, muốn tìm một tiểu bối hợp tính thật sự quá khó khăn.

Cự tuyệt lời mời ở lại trang viên hai ngày của Daniel, Cách Ngôn và Rex rất nhanh đã rời đi. Mới đi được một đoạn Rex đột nhiên dừng lại.

"Sao vậy?" Cách Ngôn hỏi.
Đôi môi mỏng của Rex nhẹ nhàng mấp máy, rõ ràng không có âm thanh truyền ra nhưng cậu vẫn có thể nghe thấy tiếng vọng bên tai, "Có người theo dõi chúng ta, ở phía sau, đừng quay đầu lại."

Cách Ngôn nghe lời không quay đầu, "Có mấy người? Thực lực thế nào?"

"Hai người, thực lực chẳng ra gì, hẳn chỉ là thám tử."

Cách Ngôn lại nghe ra tầng hàm ý sâu bên trong, nếu không phải bọn họ có ước định với Đoàn dong binh Alice thì chỉ sợ người chờ họ không phải thám tử, mà là cướp.

Có Đoàn dong binh Alice, họ hoàn toàn có thể khẳng định mục đích của đối phương, nói chung là muốn cướp đồ họ lấy được ở đấu giá hội, chỉ là không biết chúng muốn Bí Ngân, hay là đá truyền thừa ma pháp. Nhìn thế nào cũng thấy là vì cái phía sau.

"Ngươi ở đây chờ ta một chút." Rex nói xong thì lắc mình rời đi.
Khoảng ba phút sau Rex đã trở lại, "Đi thôi."

Cách Ngôn không hỏi y vừa làm gì, gật đầu đi cùng y.

Trong ngõ nhỏ không người, có hai thi thể nằm trong vũng máu.

wattpad.com/user/daudo0902

Vào lúc mặt trời lặn, mây đỏ giăng đầy trời, vài người xuất hiện ở ngõ nhỏ mang hai cỗ thi thể đi.

"Nực cười." Samar ném cái chén trong tay xẹt qua tai thủ hạ đập vào cửa, vệt nước và mảnh vỡ văng khắp nơi, không khí trong phòng trở nên áp lực, không ai dám nói chuyện.

Người trung thành nhất - Pete - lập tức đứng ra: "Phó đoàn trưởng, bọn chúng dám gϊếŧ người của chúng ta, tuyệt đối không thể để chúng bình an rời khỏi thành Tudan."

"Nhưng thành Tudan không cho phép ẩu đả." Một tên thủ hạ nói.

Bị ngắt lời, Pete trừng tên thủ hạ kia, "Ý ta là nhân lúc chúng ra khỏi thành Tudan thì ra tay."

Thủ hạ lại nói: "Nếu thành Tudan không cho phép ẩu đả, có phải chúng ta có thể tố giác chúng hay không? Chúng gϊếŧ người của chúng ta, phủ thành chủ hẳn sẽ không mặc kệ ngồi xem."
Samar nghe vậy thì hơi lung lay: "Pete, ngươi nghĩ thế nào?"

Pete lắc đầu: "Việc này chỉ sợ không được. Không chỉ không có người chứng kiến, mà nghe nói quan hệ giữa chúng và thiếu chủ Andrew của phủ thành chủ cũng không tồi. Cho dù có báo cho phủ thành chủ cũng chưa chắc có thể làm gì chúng."

Samar hừ lạnh một tiếng, "Bất luận làm thế nào cũng phải lấy được hòn đá truyền thừa ma pháp kia."

"Phó đoàn trưởng, Đoàn dong binh Tinh Hà chúng ta hình như không có mấy ai hệ mộc hay hệ thủy, vì sao ngài nhất định phải lấy được hòn đá truyền thừa ma pháp đó?" Pete vẫn luôn không hiểu vì sao phó đoàn trưởng lại chấp nhất như vậy.

"Cái này ngươi không cần xen vào. Tóm lại ta nhất định phải lấy được đá truyền thừa ma pháp." Trong mắt ông ta nhanh chóng hiện lên sự sắc bén và tính toán.
Pete không thể không mặt ủ mày chau tự hỏi biện pháp khác.

_Hết chương 106_ 

CHƯƠNG 107: MA PHÁP SƯ TOÀN HỆ

Cách Ngôn và Rex không đến lữ quán khác, mà đổi thành một căn nhà không có gì nổi bật, bởi vì lâu không có người nên tro bụi khắp nơi.

Rex dùng một ma pháp thuật hệ phong, ngay cả góc phòng cũng không còn bụi, lại thêm mấy quả cầu nước, căn phòng liền trở nên sạch sẽ như vừa được tổng vệ sinh, mỗi dụng cụ đều trở nên sạch như mới.

Cách Ngôn rất hâm mộ. Vì sao cậu lại không có thiên phú hệ phong chứ, nếu có thì sau này không cần tự mình dọn dẹp gì cả, chỉ cần hai cái ma pháp thuật là xong. Cậu thở dài một hơi.

Từ lúc quen Rex đến giờ, hình như y đã thi triển bốn loại ma pháp hệ phong, quang, thủy và băng trước mặt cậu. Nghe nói người có thiên phú ma pháp tứ hệ ở đại lục Azeroth chính là lông phượng sừng lân, đột nhiên cậu cảm thấy không đúng. Nếu Rex là vận mệnh chi tử, nói không chừng y không chỉ có thiên phú ma pháp tứ hệ đâu.
"Sao vậy?" Thấy đôi mắt nhìn chằm chằm mình của cậu bắt đầu sáng lên, Rex hơi giật mình.

Cách Ngôn nhìn bốn hướng xung quanh, xác định không có ai nghe lén mới nhỏ giọng hỏi: "Anh thành thật khai báo, rốt cuộc anh là ma pháp sư bao nhiêu hệ?"

Rex còn nghĩ cậu sẽ vẫn luôn không nhận ra, nhưng giờ cũng chưa muộn, "Ngươi cảm thấy sao?"

"Tôi cảm thấy như thế nào cũng nên là toàn hệ, nếu không thì không còn gì để nói."

"Không còn gì để nói?" Rex nhướng mày.

"Đúng vậy. Anh tốt xấu gì cũng là vận mệnh chi tử, nếu không phải ma pháp sư toàn hệ thì sao xứng với danh hiệu vận mệnh chi tử này được."

Cậu nói rất đương nhiên, Rex còn tưởng cậu sẽ lý luận trên căn cứ nào đó, thực tế chỉ là sự tin tưởng mù quáng của cậu mà thôi, "Nếu xét các hệ đã được nhân loại phân định vạn năm nay, ta quả thật có thể xem như ma pháp sư toàn hệ."
"Tôi biết mà, sao lúc trước tôi không nghĩ ra chứ, còn tưởng anh thật sự là ma pháp sư tứ hệ." Cách Ngôn nói xong mới phản ứng được, cậu móc hòn đá truyền thừa ma pháp kia ra, kinh ngạc nói: "Không đúng, không đúng. Nếu anh là ma pháp sư toàn hệ thì sao lại không giải được phong ấn trên cục đá này? Chẳng lẽ anh cố ý nhường nó cho tôi hả?"

"Ngươi cho rằng ta hào phóng như vậy?" Rex hỏi lại.

"Không." Cách Ngôn không chút do dự đáp.

Không biết vì sao Rex lại thấy hơi khó chịu, nheo mắt nói, "Lặp lại lần nữa."

Cách Ngôn ho nhẹ một tiếng, "Thực ra vẫn có một chút."

Rex cười khẩy, không biết là vì sự yếu thế của cậu, hay là vì cậu không có cốt khí, "Ta nói, nếu xét các hệ được nhân loại phân định vạn năm nay, ta quả thật là ma pháp sư toàn hệ."

Cách Ngôn chớp chớp mắt, "Cho nên ý anh là, còn có thuộc tính ma pháp khác không được phân định?"
"Không sai."

"Thuộc tính kia là gì? Vì sao lại không được phân định?"

Rex lại hỏi một đằng trả lời một nẻo, "Ai cũng nói hệ lôi là thuộc tính có lực công kích mạnh nhất trong các hệ ma pháp, nhưng rất nhiều người không biết, thực ra còn một thuộc tính có lực công kích cao hơn hệ lôi."

"Chính là thuộc tính mà tôi có?" Cách Ngôn lập tức nín thở.

Rex gật đầu, "Đúng vậy. Thuộc tính bị lãng quên theo thời gian kia chính là ma pháp hệ vô. Lúc trước ta cũng không xác định ngươi có thuộc tính này hay không, đến tận hôm nay mới dám xác định. Người có được ma pháp hệ vô cần điều kiện cực kỳ đặc biệt và hà khắc, xác suất xuất hiện còn thấp hơn cả thuần thú sư. Theo vài bí ẩn mà biên niên sử của đại lục ghi lại, vạn năm trước tựa hồ có một ma pháp sư có được ma pháp hệ vô, hắn không phải ma võ giả nhưng lại có thể quét ngang đại lục chỉ bằng ma pháp hệ vô của mình, vô số ma võ giả thua dưới tay hắn, có thể nói là truyền kỳ khi còn sống. Sau này không có ma pháp sư nào có được thuộc tính đó nữa, dần dần mọi người quên mất sự tồn tại của ma pháp hệ vô, lại chia ma pháp thành chín hệ là thổ, hỏa, thủy, mộc, băng, phong, lôi, hắc ám và quang minh, trên thực hẳn phải là mười loại."
"Cho nên anh bảo tôi lấy cục đá truyền thừa ma pháp này là vì anh nghĩ bên trong sẽ có truyền thừa ma pháp hệ vô đúng không?" Điểm chú ý của Cách Ngôn có hơi lệch.

Rex lé mắt nhìn cậu, "Cái gì cho ngươi ảo giác là ta biết vậy?"

Cách Ngôn dùng giọng điệu thần bí khó lường nói: "Bởi vì anh là vận mệnh chi tử." Hơn nữa lúc trước Rex nói rất nghiêm túc, làm cậu cho rằng y thật sự biết, nhưng mà cũng chính vì y là vận mệnh chi tử nên cục đá truyền thừa ma pháp này mới rơi vào tay họ.

banhmidaudo.wordpress.com

"Nhân lúc đang có thời gian, ngươi tiếp thu truyền thừa ma pháp bên trong trước đi. Sau này phải chuyên tâm học tập ma pháp hệ vô, tốt nhất là có thể lấy nó làm chủ."

"Vậy hệ mộc và hệ thủy thì sao?"

"Tạm thời cứ để đó đã, hiện tại thứ ngươi cần nhất chính là học vài kỹ năng gia tăng sức chiến đấu để bảo vệ bản thân, hai hệ ma pháp kia sau này có thời gian thì lại học. Mấy thứ này quý tinh bất quý đa*, đừng vì được cái này mà mất cái khác." Rex lấy thân phận người từng trải nói với cậu.
*Quý tinh bất quý đa: giống câu 'chất lượng hơn số lượng'.

"Anh là ma pháp sư toàn hệ, còn là vận mệnh chi tử nữa, chẳng lẽ không phải lúc anh học một thứ gì đó sẽ nắm bắt rất nhanh sao?" Cách Ngôn đột nhiên tiến đến trước mặt trêu chọc y.

Rex nhìn chằm chằm khuôn mặt gần trong gang tấc của cậu, bất ngờ đè ót cậu lại, đủ để hai bên cảm nhận được hơi thở của đối phương, "Sau này nếu còn nói bốn chữ 'vận mệnh chi tử' nữa, ta có thể cho ngươi tự mình thể nghiệm vận mệnh chi tử thần kì như thế nào."

Cách Ngôn không tự chủ nghĩ đến hình ảnh bị y đè dưới thân đêm đó, theo bản năng muốn lùi về phía sau, nhưng lực tay của y quá khỏe, thân thể cậu xoay đến xoay đi nhưng đầu vẫn không nhúc nhích tí nào.

"Tôi cam đoan sau này không bao giờ nói nữa." Cách Ngôn lập tức làm động tác kéo khóa miệng.
Lúc này Rex mới buông gáy cậu ra.

Cách Ngôn cảm thấy cái gáy và chỗ da đầu vừa bị bàn tay to của y dán lên càng ngày càng nóng, không dám trêu chọc y nữa. Cậu cầm hòn đá truyền thừa ma pháp chạy tới giường nằm xuống, chuẩn bị lấy tư thế thoải mái nhất để tiếp thu truyền thừa.

Có Rex phổ cập tri thức, trong quá trình tiếp thu truyền thừa, Cách Ngôn biết được người để lại hòn đá ma pháp này đúng là ma pháp sư hệ vô cuối cùng vạn năm trước. Đối phương cảm thấy ma pháp hệ vô quá hiếm, sợ người kế thừa không nghĩ ra được ma pháp thuật nên đã để lại truyền thừa lên hòn đá này, nhưng hắn sợ không đợi đến lúc người thừa kế xuất hiện được hoặc bị người có tâm thuật bất chính lấy mất, nên hắn đặt phong ấn lên hòn đá. Cái phong ấn này có thể nhận biết những nguyên tố ma pháp khác, nhưng một khi cưỡng chế xóa bỏ phong ấn thì nó sẽ phản phệ lại người cưỡng chế, uy lực rất lớn, dù sao cũng là cường giả vạn năm trước, đặt ở hiện tại là có thể quét ngang đại lục Azeroth.
Lúc tiếp thu truyền thừa không thể bị quấy rầy, có vài loại đá truyền thừa chỉ có tác dụng một lần, nếu làm gián đoạn truyền thừa thì sẽ tương đương chặt đứt nó.

Đá truyền thừa ma pháp trong tay Cách Ngôn đúng là loại chỉ có thể dùng một lần, cậu tiếp thu truyền thừa thì nó sẽ hoàn toàn trở thành ký ức trong đầu cậu, ánh sáng bên ngoài đá ma pháp cũng trở nên ảm đạm, giây tiếp theo hòn đá vỡ thành mấy mảnh đá bình thường, ném xuống đất chắc chả mấy ai chú ý.

Mở mắt lần nữa, mới chỉ qua có một giờ mà thôi.

"Thế nào?" Tiếng Rex vang lên trong căn phòng yên tĩnh.

Cách Ngôn nghiêng đầu thấy y đang ngồi trên cái ghế bên cạnh, lập tức ngồi dậy, khát khao hướng về phía trước: "Cảm giác khá tốt. Uy lực của ma pháp hệ vô quả nhiên rất lớn. Một ma pháp thuật sơ cấp cũng có thể so với ma pháp thuật cao cấp của mấy hệ khác."
"Dù sao cũng là nguyên tố ma pháp vạn người cũng không được một, có uy lực như thế cũng không có gì lạ." Rex gật đầu, không có chút ghen tị nào.

"Chủ nhân đá ma pháp truyền thừa còn tặng kèm phương pháp học tập, bảo tôi trước khi trở thành Đại Ma Đạo Sư không được dễ dàng dùng ma pháp thuật đó, nếu không sẽ có thể bị phản phệ."

Rex cũng tán đồng, "Cái này đúng là cần lo lắng. Để duy trì ma pháp thuật hệ vô cần phải có một lượng ma pháp lực khổng lồ, thực lực của ngươi hiện giờ quá kém, hơn nữa gây chú ý cũng rất dễ bị nhớ thương. Làm theo lời hắn đi."

Cách Ngôn nhún vai, "Nhưng bây giờ tôi mới chỉ là Ma Pháp Sư Cao Cấp, muốn thành Đại Ma Đạo Sư thì còn lâu lắm, tôi sợ tôi không nhịn được đến lúc đó."

Rex hơi suy tư, "Tình huống của ngươi có lẽ không cần chờ đến khi thành Đại Ma Đạo Sư, Ma Đạo Sư cũng có thể rồi. Người truyền lại hẳn là không dự đoán được ngươi là thuần thú sư, có Nguyên Tố Chi Thân, ngươi trời sinh đã có ma pháp lực cao hơn hắn."
"Sao tự nhiên tôi lại cảm thấy tôi giống vận mệnh chi tử hơn nhỉ." Cách Ngôn cảm khái xong, đột nhiên nhận được một ánh mắt không thể nào bỏ qua, ngẩng đầu liền thấy đôi mắt màu lam sâu thẳm của Rex đang nhìn chằm chằm mình. Cậu bỗng ý thức được mình vừa nói sai, chậm rãi che miệng mình lại, cười cười lấy lòng y.

Rex thu ánh mắt lại.

Cách Ngôn thở phào một hơi, cuộc sống này đúng là quá khó khăn.

wattpad.com/user/daudo0902

Ngày ước định với Đoàn dong binh Alice sắp đến, Cách Ngôn và Rex đều không rời khỏi thành Tudan, càng hiếm khi bước ra cửa, cái này làm Đoàn dong binh Tinh Hà vẫn luôn tìm họ buồn bực không thôi. Bởi vì chúng tìm khắp các lữ quán còn không thấy tung tích họ, chứ đừng nói đến việc dẫn họ ra cổng thành.

Mà lúc này, có một người trèo đèo lội suối, ngàn dặm xa xôi rốt cuộc cũng đến được thành Tudan. Người này chính là người mà Rex đã hẹn sau khi hoàn thành nhiệm vụ sẽ đến thành Tudan hội hợp - Il.
Đường Il đi chính là quan đạo, bởi vì ở đó có nhiều trạm kiểm soát nên hắn không thể đi nhanh được, vì thế chậm hơn họ rất nhiều ngày.

Đứng trước cổng thành Tudan, Il hít sâu một hơi, trên mặt lộ ra nụ cười hưng phấn, cuối cùng cũng tới rồi. Lúc hắn đang định vào thành thì phía sau đột nhiên nổ ra một trận ồn ào, tiếng ồn ào càng ngày càng gần.

Il quay đầu, đồng tử bỗng co lại, theo bản năng trốn vào đám người.

Những người này chính là đoàn trưởng Locke và Đoàn dong binh Hắc Lang. Hắc Lang hiện tại đã không giống mấy tháng trước, người đoàn trưởng Locke mang đến đều có thực lực không dưới Kiếm Sĩ Trung Cấp, thấp nhất cũng là Kiếm Sĩ Cao Cấp. Mục đích chính của chúng khi tới đây là tìm Cách Ngôn và Rex.

Il không nhận ra đoàn trưởng Locke, nhưng hắn biết Đoàn dong binh Hắc Lang, bọn chúng có thù oán với thiếu gia Rex. Tuy hắn rời khỏi đế đô trước chúng, nhưng tốc độ của hắn lại chậm hơn nên mới tới thành Tudan cùng một lúc.
Trừ Đoàn dong binh Hắc Lang còn có người của hai gia tộc khác, những người này đều tạm thời trở thành khách khanh của Đoàn dong binh Hắc Lang, đặc biệt là gia tộc Sharp, ân oán giữa chúng với Cách Ngôn và Rex không chỉ là một mạng người. Bởi vậy lần này người được phái tới là một Đại Kiếm Sư và một Kiếm Sư, đội hình này dù có ở đâu thì cũng không thể khinh thường được.

_Hết chương 107_

CHƯƠNG 108: CÁCH NGÔN ĐỘC ÁC

Tuy Il không nghĩ Đoàn dong binh Hắc Lang biết đến sự tồn tại của mình, nhưng hắn vẫn không dám mạo hiểm, sau khi giao phí vào thành hắn lập tức chạy tới chỗ hội hợp.

Chỉ là hắn không biết đường nên phải vừa đi vừa hỏi, tìm hơn ba giờ mới đến được một căn nhà nhỏ không có gì nổi bật. Hắn phải xác định hết lần này đến lần khác đây chính là nơi mình cần tìm mới giơ tay gõ cửa.
Cách Ngôn và Rex đang ăn cơm trong phòng đồng thời buông bát, cảnh giác đứng lên.

"Sao vậy?"

"Có người tới, ngươi trốn trước đi." Rex dặn dò xong thì đi ra ngoài.

Cách Ngôn thấy y nghiêm túc như vậy còn tưởng người tới không phải người bình thường nên trốn ra sau cửa, Ám Dạ và tiểu hắc xà cũng ngẩng đầu lên từ bát canh trên bàn, nhìn động tác của cậu không hẹn mà cùng lộ ra biểu tình như nhìn đứa ngốc.

Cái này có thể trách tao sao? Căn bản là không thể trách tao!

Không bao lâu sau Rex dẫn Il vào.

Cách Ngôn thấy người tới lại là Il, lập tức đi ra, "Il, tốt quá, cuối cùng ngươi cũng tới rồi, nếu ngươi còn không tới chúng ta lại phải đổi bản đồ."

"Jimmy." Il thấy họ cũng rất cao hứng. Hắn không dám tỏ ra nhiệt tình với thiếu gia Rex, nhưng với Cách Ngôn thì lại không có chút áp lực nào.
"Từ từ, sau này đừng gọi ta là Jimmy, ta đổi tên thành Cách Ngôn rồi, thiếu gia nhà ngươi dùng tên giả là Alan, sau này nếu gặp người ngoài thì dùng tên đó với y." Cách Ngôn sửa lời cho hắn.

"Cách Ngôn." Il không hề áp lực gọi tên khác của cậu, phát âm còn rất chuẩn.

Cách Ngôn cảm động tột cùng, "Ngươi là người đầu tiên không nói tên ta kỳ lạ, cũng là người đầu tiên phát âm tên ta chuẩn vậy đấy."

Il ngại ngùng cười ha ha, "Thật sao, ta cảm thấy tên này khá dễ nghe mà."

"Ngươi có con mắt tinh tường đấy." Cách Ngôn dựng thẳng ngón cái, "Đúng rồi ngươi chưa ăn cơm đúng không, mau ngồi xuống ăn chung luôn đi."

Cậu lấy ra một bộ bát đũa mới từ nhẫn không gian, chỗ này đều là để dự phòng, bởi vì họ phải ăn ngủ ngoài trời khá nhiều nên cậu để rất nhiều đồ dùng sinh hoạt trong không gian.
banhmidaudo.wordpress.com

Il ngồi xuống mới thấy trên bàn cơm còn có Ám Dạ và một con rắn đen nhỏ như cái chén, hắn yên lặng dịch đến chỗ không ai ngồi ở bên kia, bưng bát lên đang định ăn cơm thì bỗng nhớ tới một chuyện quan trọng, "Đúng rồi, có chuyện này, lúc ta vào thành thì thấy Đoàn dong binh Hắc Lang cũng tới, có phải chúng đến bắt ngươi và thiếu gia không?"

Cả đường đi hắn nghe được không ít tin đồn, có cả sự tức giận của tam đại gia tộc, trên đường cứ lo có thể đã xảy ra chuyện gì hay không, đến khi nhìn thấy họ mới thả lỏng được.

Cách Ngôn và Rex lại không bất ngờ chút nào.

"Sao các ngươi không có phản ứng gì?" Il nghi hoặc nhìn họ.

"Không có gì lạ cả. Chúng ta đã sớm biết Đoàn dong binh Hắc Lang sẽ đến trong mấy ngày này. Ngươi không lo lắng, thành Tudan có quy định không được ẩu đả trong thành, một khi bị phát hiện sẽ bị phạt. Nơi này không phải đế đô, Đoàn dong binh Hắc Lang không dám làm xằng làm bậy đâu, huống chi chúng chưa chắc đã có thể tìm được chúng ta." Cách Ngôn giải thích.
Il nghe thế thì an tâm rồi, "Vậy tiếp theo chúng ta cứ chờ ở thành Tudan sao?"

"Không phải chúng ta, là ngươi." Rex đáp, "Mấy ngày nữa chúng ta có việc phải rời khỏi thành Tudan một khoảng thời gian, Đoàn dong binh Hắc Lang không biết về sự tồn tại của ngươi, vừa lúc ngươi có thể lưu lại tiện thể hỏi thăm vài tin tức. Nếu có khó khăn thì có thể đến phủ thành chủ tìm Andrew, nói ngươi là bằng hữu của chúng ta."

Il vốn định đi theo bọn họ, sau khi nghe được thì không dị nghị gì nữa, "Vâng, thiếu gia."

Rex nhướng mày, "Không cần gọi ta là thiếu gia, có thể gọi là Rex."

Il lắc đầu, kiên trì nói: "Bất luận thế nào thì ngài cũng là thiếu gia của một nhà chúng ta." Hắn biết rõ mẫu thân có cảm tình với phu nhân Dora nhiều như thế nào.

Rex nhìn hắn một cái, "Vậy thì tùy ngươi, chuyện ở đế đô đều giải quyết xong rồi chứ?"
"Đã giải quyết." Il biết thiếu gia muốn hỏi cái gì, "Stanley đúng là không phải người của gia tộc Sharp, nữ nhân Aviva kia cố ý lừa Kentin để thoát khỏi gia chủ Carol. Theo phân phó của thiếu gia, gia tộc Sharp đã biết chuyện này, sau đó Stanley bị phế thực lực đuổi khỏi gia tộc Sharp, gia chủ Carol cũng được thả ra, nữ nhân Aviva kia bị đuổi về gia tộc Carol, ả không được bước ra khỏi cửa phòng nửa bước, nghe nói ả ngày ngày đêm đêm phải chịu hết tra tấn của gia chủ Carol."

Cho dù Sidney biết Stanley đúng là con của gã thì gã vẫn hận Aviva như cũ, bởi vì sau khi bị người gia tộc Sharp bắt, gã phải chịu khổ hình, cuối cùng mất khả năng sinh dục. Gã đương nhiên hận Rex, nhưng gã càng chán ghét Aviva hơn, nếu không phải do nữ nhân này thì gia tộc Carol sẽ không xuống dốc trong tay gã, đều là lỗi của nữ nhân này.
Sidney không tự mình kiểm điểm mà đẩy hết mọi sai lầm lên Aviva. Với sự "giúp đỡ" của gia tộc Sharp, sau khi trở về gã bắt đầu tra tấn gấp bội lên Aviva. Không có Laura hỗ trợ, Aviva sống không bằng chết, vài lần muốn tự sát cho xong hết mọi chuyện nhưng bị Sidney phát hiện, gã dùng xích sắt trói Aviva lại.

Đây đúng là điều Rex muốn.

"Tôi vẫn luôn không hiểu, vì sao anh lại hận Aviva như vậy?" Cách Ngôn xem như là người duy nhất không biết chân tướng trong ba người. Cậu mơ hồ đoán được năm đó Aviva đã làm vài chuyện không tốt, nhưng không biết cụ thể.

Il hơi bất ngờ cậu vậy mà lại không biết gì cả, nhưng hắn cũng không giải thích, việc này hắn không thể thay mặt thiếu gia được, nếu thiếu gia muốn thì tất nhiên sẽ nói.

"Mẫu thân ta không phải bệnh chết, mà là bị bọn chúng hạ độc mãn tính, cuối cùng suy kiệt chết." Rex bình tĩnh nói ra chân tướng đã từng làm y phẫn nộ đến tột cùng.
Mối thù gϊếŧ mẹ không đội trời chung, khó trách Rex không trực tiếp gϊếŧ Aviva và Stanley mà làm chúng phải sống không bằng chết, cái này so với chết còn khó chịu hơn.

"Các ngươi nên nói cho ta biết sớm chứ, ta có thể giúp các ngươi nghĩ ra ý tưởng độc ác hơn mà." Cách Ngôn than thở, tiếc là đã muộn.

"Ý tưởng độc ác gì?" Il tò mò hỏi.

Cách Ngôn nheo mắt cười cười, "Một nữ nhân cả đời trừ để ý dung mạo nhất thì danh dự và tự tôn cũng rất là quan trọng, đặc biệt là một người đã từng cao cao tại thượng hưởng thụ quyền lực và vinh hoa do tiền bạc mang lại. Dung mạo bị hủy hoại vẫn có thể sửa lại lần nữa, nhưng nếu không có danh dự thì đó chính là bẻ gãy sống lưng kiêu ngạo của nàng. Nữ nhân phóng túng như Aviva, có thể dùng phương pháp lấy độc trị độc."
"Phương pháp gì?" Il không bắt được trọng điểm.

"Chính là bán ả vào hội quán chuyên hầu hạ nam nhân, nghe nói nam nhân có vài sở thích hơi kỳ quái lúc làm chuyện đó, tỷ như trói buộc, roi da và dùng nến, còn có thể để hội quán dạy ả thành tính nô*, một khi thành ả sẽ không còn cơ hội xoay người nữa."

*tính nô: nô lê tìиɦ ɖu͙ƈ

Il lập tức chuyển ghế sang chỗ khác. Nhìn không ra cậu lại là người có thể nghĩ ra ý tưởng ác độc như vậy, hắn nhớ tính nô sẽ bị đánh một cái dấu hiệu vĩnh viễn lên người, còn là nơi cực kỳ dễ thấy, không thể dùng quần áo che được. Dấu vết đó không thể nào xóa được, trừ phi chặt bỏ bộ phận bị đánh dấu, nếu không cho dù lột da cũng sẽ để lại dấu vết, sau này dù ả có đào tẩu, mọi người chỉ cần nhìn thấy dấu hiệu sẽ biết nữ nhân này đã từng là tính nô hoặc nô ɭệ. Đúng là rất ác độc. Chẳng qua không hiểu vì sao hắn lại cảm thấy thất vọng. Nếu sớm biết còn có biện pháp như vậy thì tốt rồi, quả nhiên vẫn là quá nhẹ nhàng với nữ nhân kia?
Il và Cách Ngôn thực ra là cùng một loại người, đều là thoạt nhìn có vẻ thuần lương, nhưng lúc nên tàn nhẫn vẫn sẽ tàn nhẫn. Tựa như chuyện của Aviva, hắn trước nay vẫn không cảm thấy đối phó với một nữ nhân như vậy có gì không đúng, bởi nếu không phải vì nữ nhân này thì mẫu thân hắn cũng sẽ không u buồn sầu khổ mà chết.

Đoàn dong binh Hắc Lang sau khi tới thành Tudan thì bắt đầu hỏi thăm về Rex và Cách Ngôn, hai người cũng không thay đổi tướng mạo của mình, bị tìm thấy chỉ là chuyện sớm hay muộn.

wattpad.com/user/daudo0902

Đoàn dong binh Hắc Lang ở quán rượu lớn nhất thành Tudan, đoàn người mênh mông vô cùng gây chú ý, đặc biệt mọi người còn phát hiện trong nhóm người này có tới hai vị Đại Kiếm Sư thì càng thêm tò mò, chỉ không có kính sợ và lo lắng. Thành Tudan có Kiếm Thánh tọa trấn, mặc kệ họ có uy phong thế nào ở địa bàn của mình, tới đây rồi cũng phải cụp đuôi hết.
Đại khái là vì biểu hiện của người ở đây quá bình thường qua quít, người của Đoàn dong binh Hắc Lang đã quen được vạn chúng chú mục lại có chút không thích ứng. Những người này không phải nên dùng ánh mắt kính sợ nhìn chúng sao?

Loại chênh lệch tâm lý này lúc chúng tới quán rượu thì lại càng thêm không tốt, đến khi có một người đi từ quán rượu ra không kịp tránh mà đụng phải bả vai Kiếm Sư gia tộc Sharp, loại cảm xúc bất mãn này lập tức bạo phát.

"Đi đường không có mắt à, cút cho lão tử." Kiếm Sư gia tộc Sharp tên Daza, hắn không nói hai lời đánh một chưởng về phía tên kiếm sĩ kia, kiếm sĩ không tránh được, chỉ kịp giơ tay lên, bả vai bị đánh trúng, lưng đụng trúng góc quầy ở cạnh cửa, đau đến mức vặn vẹo cả mặt.

Những người đang uống rượu bên trong thoáng chốc trở nên an tĩnh, đối lập với khung cảnh náo nhiệt tươi sáng với đường phố bên ngoài.
Mọi người không chớp mắt nhìn chằm chằm người Đoàn dong binh Hắc Lang, trên mặt không có biểu tình gì. Sự yên tĩnh quỷ dị này làm người của Đoàn dong binh Hắc Lang cảm thấy hơi không thích hợp.

Hai hàng lông mày của đoàn trưởng Locke nhíu lại, chú ý tới có người nói với người bên cạnh gì đó, sau đó người kia chạy đi, nghĩ đến nhiệm vụ lần này, gã không hy vọng sẽ phát sinh chuyện gì khác nên nói với Kiếm Sư gia tộc Sharp: "Vậy là đủ rồi."

Vẫn phải cho gã mặt mũi, Daza cao cao tại thượng nhìn xuống tên kiếm sĩ kia, cười lạnh: "Nếu còn lần sau thì không chỉ như vậy đâu."

Kiếm sĩ che bả vai đứng lên, biểu tình hung ác, có vẻ không phải người dễ chọc, "Lão tử chẳng qua chỉ đụng nhẹ vào ngươi, vậy mà ngươi cũng dám đánh ta. Kiếm Sư thì có gì đặc biệt hơn người, uy phong lắm à?"
Lời này tựa hồ không để đoàn người bọn chúng vào mắt, ngay cả đoàn trưởng Locke cũng hơi không vui.

"Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, còn dám xưng lão tử trước mặt ta, ngươi muốn chết!" Daza vốn định buông tha cho gã lập tức nổi giận, rút thanh kiếm bên hông ra chém về phía đối phương.

Trong mắt hắn, gϊếŧ một Kiếm Sĩ Cao Cấp chỉ là chuyện trong phút chốc, hơn nữa nãy giờ không có ai ra mặt cho gã chứng minh người này không có bối cảnh gì, đường đường là Kiếm Sư lại sợ một Kiếm Sĩ Cao Cấp, chuyện này mà truyền ra thì Daza hắn đừng hòng lăn lộn ở đế quốc Arthurlanca nữa.

Kiếm sĩ khó khăn tránh thoát kiếm của hắn, kiếm khí bổ vào quầy chia nó thành hai nửa.

_Hết chương 108_ 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện