Thực Ra Tôi Cũng Dùng Hack

+ 5 + 6


trước sau

CHƯƠNG 4: CHỦ NHÂN TÀN BẠO

Mặt trời lóa mắt dâng lên từ phía đông, tia nắng ban mai tươi sáng chiếu lên người thật ấm áp, âm u cùng ẩm ướt bị đuổi tản xa. Ở xa xa có thể nhìn thấy đám người tới tới lui lui như một điểm đen nhỏ, không khí phi thường náo nhiệt.

Cách Ngôn rốt cuộc cũng có cảm giác được sống lại. Cậu thậm chí cho rằng hết thảy mọi chuyện phát sinh hôm qua chỉ là ảo giác, thực ra cậu vẫn đang cầm chai nước tương đứng ở ven đường chờ xe.

Cách Ngôn cảm khái ở trong lòng, nhưng vừa nhìn thấy thân ảnh của nam nhân cậu đã ngac trở lại hiện thực. Tựa như người đang tỉnh tỉnh mê mê thì bị một gậy đánh vào đầu, làm cậu nhớ tới một sự thật không dám đối mặt: Từ hôm nay trở đi cậu đã vĩnh viễn mất đi tự do, nhân sinh của cậu nhiều thêm một chủ nhân tàn bạo. Nếu cho cậu một cơ hội nữa, cậu nhất định sẽ xem hoàng lịch trước khi ra cửa.


Chủ nhân tàn bạo quay đầu lại nhìn thấy người hầu hai mắt thất thần, hàng mày nhăn vừa biến mất lại xuất hiện. Y trước nay chưa bao giờ thấy người hầu nào như vậy, đi vài bước đã mệt muốn chết. Người hầu nhà người khác đều theo sát bước chủ nhân, người hầu của y thì ngược lại, thường muốn chủ nhân dừng lại chờ cậu. Nhất khẩn nhất tùng (?) giống như dắt theo một con cún vậy. Nam nhân hoài nghi không biết quyết định nhận cậu làm người hầu của mình có chính xác hay không.

Nếu Cách Ngôn biết ý tưởng của y nhất định sẽ phát điên. Anh mới là cún, mẹ nó cả nhà anh mới là cún! Cậu cũng muốn chạy mau một chút nhưng thân thể này vốn bị thương, máu để phun còn không có, có thể kiên trì đi đến nơi này đã phải tạ ơn trời đất rồi.

Cách Ngôn đi mất nửa ngày, kỳ thật cũng chỉ là khoảng cách hơn một nghìn mét, rốt cuộc bị chủ nhân tàn bạo kéo đến trước cửa trấn. Cậu mệt đến mức vội vã tìm một tảng đá rồi ngồi xuống, một bộ muốn chết không muốn sống mà xua tay với nam nhân: "Tôi không đi được nữa, tôi muốn nghỉ ngơi một lát."


Vừa dứt lời, chung quanh đột nhiên an tĩnh lại, tựa như chợ bán thức ăn bị ai ấn nút tạm dừng, bốn phía an tĩnh đến mức chỉ còn lại tiếng cậu thở dốc.

Cách Ngôn ngẩng đầu lên liền khiếp sợ. Chỉ thấy những người đang xếp hàng chờ để vào trấn cùng những người rải rác đi sau cậu đều nhìn lại đây, cảm xúc trên mặt họ rất hỗn loạn, có khiếp sợ, có nghi hoặc, có kinh hỉ, có tò mò, còn có nụ cười giả tạo không thể nói rõ?

Đây là cái quỷ gì? Không chờ cậu hiểu rõ hiện tượng cổ quái này thì mọi người đã thu hồi những ánh mắt kỳ quái đó lại, chỉ là vẫn có một vài người thường nhìn về phía cậu, còn những người quen biết nhau thì nhỏ giọng nói chuyện. Tuy rằng không bị bọn họ chỉ chỉ trỏ trỏ nhưng bị ánh mắt bọn họ nhìn rất không thoải mái, giống như trong mắt họ mình chỉ là một kiện vật phẩm, ánh mắt này như đang xem xét cùng bình luận.


Loại cảm giác này cũng không vì thời gian trôi qua mà giảm bớt, đặc biệt là sau khi nam nhân nói muốn vào trấn nhỏ cùng cậu.

Hai người xếp hàng đi đến trước mặt binh lính trấn thủ. Hai gã binh lính nhìn chằm chằm cậu, ánh mắt so với những người kia lại càng rõ ràng. Cũng may phần kinh ngạc tương đối nhiều, cũng không làm khó bọn họ, sau khi họ giao phí vào trấn liền để bọn họ vào.

Sau khi tiến vào Cách Ngôn mới thấy mình đã quá ngây thơ rồi. Người trong trấn nhỏ lại càng nhiều, những người này giống những người bên ngoài, sau khi nhìn thấy cậu ánh mắt đều trở nên rất kỳ quái. Có vài ánh mắt nóng rực khiến cậu cảm thấy mình như một khối thịt mỡ, mà bọn họ chính là dân chạy nạn đói khát. Cậu sờ sờ mặt mình mà hoảng sợ, chẳng lẽ cậu lớn lên quá tuấn mỹ, nam nữ đều muốn ăn? Ý tưởng này như sét đánh vào đầu cậu.
Cách Ngôn vội vàng chạy đến phía sau nam nhân. Hiện tại chỉ có đi theo nam nhân cậu mới cảm giác được một chút an toàn, còn lại chờ tìm hiểu mọi việc xong lại nói sau.

Trấn nhỏ phồn vinh lại náo nhiệt, đường phố có lớn có nhỏ, ngang dọc đan xen. Thời điểm thân thể Cách Ngôn lại suy kiệt, nam nhân rốt cuộc đã đến nơi muốn đến, đó là một tòa nhà thập phần to lớn, kiến trúc đồ sộ lại lộ ra vài phần uy nghiêm.

Cách Ngôn ngẩng đầu nhìn chữ bên trên. Phía trên cửa chính viết năm chữ Hiệp Hội Lính Đánh Thuê đại khí hùng hồn không khỏi làm cậu chấn động, kết hợp với ánh mắt mọi người nhìn suốt đường đi, cậu nghĩ cậu rốt cuộc biết mình đã xuyên qua một thế giới như thế nào rồi. Thật là một thế giới kỳ quái, người không có sức chiến đấu giống cậu chắc hẳn là ở dưới đáy chuỗi thức ăn, nghĩ như vậy trên mặt cậu liền hiện ra biểu tình sống không còn gì luyến tiếc.
Ở một mặt nào đó mà nói, ý tưởng của cậu là đúng.

Bên trong Hiệp Hội Lính Đánh Thuê nhìn còn muốn to hơn bên ngoài. Đại sảnh rộng lớn tất cả đều là người, chỉ chớp mắt một cái, thân ảnh nam nhân ngay lập tức sẽ bị bao phủ trong đám người chen chúc.

Cách Ngôn lập tức thu hồi suy nghĩ, nhắm mắt theo đuôi đi phía sau y. Có nam nhân ở phía trước mở đường, với khổ người của cậu cũng không sợ bị đám người kia đẩy tới đẩy lui.

"Ta muốn báo cáo nhiệm vụ." Nam nhân đi đến trước đài tiếp đón, nói với thanh niên phụ trách ký lục (người chuyên làm công việc giấy tờ, sổ sách), giọng nói hơi trầm thấp.

Thanh niên mặt đầy chuyên nghiệp mỉm cười, bắt đầu hỏi tên của y.

"Rex."

Cách Ngôn phía sau liền nghĩ "Thì ra người này tên là Rex." Yên lặng phun tào hai giây, vẻ mặt của cậu đột nhiệt trở nên cổ quái, đôi mắt nhìn chằm chằm nam nhân trừ bỏ khiếp sợ chính là cảm giác nhận ra "chân tướng".
CHƯƠNG 5: REX

Cái tên Rex này nếu nói ra thì không có mấy ai nghe hiểu được. Nhưng chỉ cần nói đến khủng long bạo chúa chỉ sợ không ai không biết, không người không hiểu. Thời kỳ cuối kỷ Phấn Trắng nổi tiếng nhất chính là khủng long ăn thịt. Khủng long bạo chúa hay còn gọi T. Rex (Tyrannosaurus Rex) không chỉ là khủng long ăn thịt mạnh nhất mà còn là kẻ săn mồi nằm ở đỉnh chuỗi thức ăn. Mà 'tyrannos' trong tiếng Hy Lạp cũng có nghĩa là 'bạo chúa'.

Phát hiện này đối với Cách Ngôn rất có ý nghĩa. Chả trách nam nhân lại hung tàn như vậy, thì ra bản chất của y chính là một con khủng long bạo chúa. Với sự tàn bạo của nó sao có thể buông tha cho kẻ thù của mình, khẳng định nó sẽ dùng thủ đoạn máu me tàn nhẫn nhất để gϊếŧ họ. Không thấy máu thì không phải là 'bạo chúa'. Nghĩ đến chính mình về sau sẽ đi theo người mang tính tình của một bạo chúa thủ đoạn tàn nhẫn cay độc, cậu lập tức cảm thấy tương lai thật mịt mù.
Rex không biết người nào đó chỉ vì tên của y mà tự não bổ một đống dọa chính mình.

Thanh niên tìm tên Rex trên danh sách đăng ký, sau khi thấy tư liệu của y khuôn mặt vốn đang mỉm cười liền thay đổi một chút. Xác định là y tới giao nhiệm vụ chứ không phải từ bỏ nhiệm vụ thì hít vào một hơi, ánh mắt nhìn y ngoài khiếp sợ, càng nhiều chính là tôn kính. Bởi vì trước mặt gã bây giờ chính là người có thể một mình hoàn thành nhiệm vụ cấp A của lính đánh thuê cường đại, trong khi cấp bậc lính đánh thuê của tên này chỉ là cấp B, phải có dũng khí lớn đến mức nào chứ.

Nhiệm vụ cấp A là nhiệm vụ cao cấp, có rất ít người có thể hoàn thành. Cho dù là lính đánh thuê cấp A cũng có đến tám phần xác suất thất bại, càng đừng nói đến người này chỉ là lính đánh thuê cấp B.
Nhưng thứ chân chính khiến thanh niên kinh ngạc là cấp bậc lính đánh thuê của Rex tuy chỉ là cấp B nhưng đã hoàn thành tận ba nhiệm vụ cấp A, thêm cái này nữa tổng cộng là bốn, số lượng đã rất kinh người. Bởi vì lính đánh thuê cấp B nếu muốn lên cấp A thì yêu cầu phải hoàn thành năm nhiệm vụ cấp A. Nhiệm vụ cấp A rất khác so với cấp B, trừ bỏ tỷ lệ thất bại cao còn do tỷ lệ tử vong cũng rất cao, đây cũng chính là nguyên nhân khiến rất nhiều lính đánh thuê dừng lại ở cấp B mà nửa bước cũng không đi.

Rex làm xong thủ tục cũng không nhận thêm nhiệm vụ mới. Y bước ra khỏi Hiệp Hội Lính Đánh Thuê trong ánh mắt kính sợ của thanh niên.

Cách Ngôn gắt gao đi theo y, đến khi ra khỏi Hiệp Hội Lính Đánh Thuê mới dám thở một hơi. Cậu cho rằng người bên ngoài đã đủ "nhiệt tình", không nghĩ tới lính đánh thuê bên trong càng "nhiệt tình như lửa". Đôi mắt nhìn chằm chằm vào cậu, không cần quay đầu lại cũng có thể cảm giác được sau lưng nóng rát như bị bỏng, cảm thấy bất cứ lúc nào cũng có thể có người nhào ra xẻ cậu thành tám phần khiến da gà đều nổi cả lên.
Quay đầu lại nhìn cổng chính Hiệp Hội Lính Đánh Thuê, Cách Ngôn vừa vặn đối mắt với một nam nhân đang đi ra. Đối phương sửng sốt một chút rồi lại như không có gì mà rời đi. Cậu cảm thấy có chút không hiểu nhưng cũng không để trong lòng.

Chợ của trấn nhỏ Tris rất phồn vinh. Mỗi ngày đều có thương đội đi qua trấn, còn có rất nhiều nhà thám hiểm cùng lính đánh thuê, cho nên lữ quán trong trấn đặc biệt nhiều kèm theo đó người dừng chân cũng rất nhiều.

Rex mang cậu đi vào một lữ quán không quá lớn. Vị trí lữ quán tương đối khuất nên người cũng không nhiều lắm, phòng trống còn không ít, Rex đặt một gian phòng.

Cách Ngôn nghe thế liền đi ra từ phía sau Rex, muốn nói rằng bọn họ có hai người, vì sao lại chỉ đặt một gian. Chỉ là lời nói còn chưa ra khỏi miệng, lão bản lữ điếm nhìn thấy cậu đột nhiên nở một nụ cười ái muội. Cái gì cũng không hỏi mà giúp họ đăng ký một gian phòng, đưa bọn họ tới tận cửa rồi mới rời đi.
Cách Ngôn thấy trên bàn có ấm nước liền đi qua tự rót cho mình một chén. Mới vừa đưa đến bên miệng thì một bàn tay to đột nhiên vươn đến cướp đi chén nước. Cậu quay đầu chỉ kịp thấy Rex một ngụm uống sạch nước trong chén, động tác phi thường lãnh khốc.

"Ngươi có gì bất mãn?" Rex chú ý tới thần sắc căm giận ở đáy mắt cậu, lông mày lạnh lùng nhướng lên, vương bát chi khí (khí thế lãnh tụ trời sinh) bị dồn ép chợt lan tràn khắp phòng.

"Phục vụ chủ nhân là vinh hạnh của tôi." Cách Ngôn nháy mắt trở nên đứng đắn, trong lòng lại ảo não. Cậu đã quên hiện tại mình là người hầu của nam nhân, giờ nhớ đến liền không rối rắm nữa, cậu lại rót một chén nữa cho mình. Nước ấm theo yết hầu trượt xuống giúp nội tạng bị thương của cậu trở nên ấm áp, đau đớn ở yết hầu tùy thời đều có thể nhổ ra máu bầm tức khắc giảm bớt rất nhiều ... mới là lạ.
Chỉ nghe ộc một cái, trên bàn bị cậu phun đến toàn là máu.

Một búng máu này như đã rút hết sinh khí của cậu. Sắc mặt Cách Ngôn tái nhợt đến dọa người, tứ chi cũng lạnh như băng.

Mày Rex nhăn lại, nhớ ra nguyên chủ của thân thể này đã chịu một kích bạo nộ của y. Mặt ngoài nhìn như không có việc gì, nhưng nội tạng hẳn đã bị trọng thương, có thể chống đỡ đến hiện tại đúng là không dễ dàng gì, cũng có thể giải thích cho những hành động dây dưa trước đó của cậu. Một quang cầu hiện lên trong tay y, sau khi y đem quang cầu đó đưa vào thân thể Cách Ngôn, mặt ngoài thân thể của cậu hiện lên một tầng ánh sáng vàng nhạt.

Cách Ngôn đột nhiên có cảm giác như được ôm ấp, toàn thân trên dưới từ trong ra ngoài phảng phất như được ngâm trong một loại chất lỏng ấm áp nào đó, đau đớn ở ngực càng ngày càng nhẹ, thoải mái đến mức cậu chỉ muốn ngủ một giấc mà không cần tỉnh lại, trong mộng cậu đã nghĩ như thế. Nhưng khi mơ thấy khuôn mặt lạnh lùng được phóng đại của Rex thì cậu liền giật mình tỉnh lại.
.......

CHƯƠNG 6: CHỦ Ở TRÊN TÔI Ở DƯỚI

Cách Ngôn ngây người một lúc lâu đột nhiên suy nghĩ lại, tức khắc phát giác ra điều không thích hợp. Bằng cái thân thể vỡ nát này của cậu sao có thể làm ra động tác kịch liệt như thế mà một chút vấn đề cũng không có. Sau đó cậu liền phát hiện nội thương nháy mắt đã lành đến bảy tám phần, tuy rằng không hoàn hảo nhưng ít ra không như lúc nãy chỉ có thể chết không thể sống. Cậu tức khắc bị chấn kinh, thì ra thế giới ma pháp lại thật sự thần kỳ như vậy, rõ ràng đã sắp chết nhưng giây tiếp theo lại ngay lập tức sinh long hoạt hổ.

Sau khi cao hứng cậu lại nhìn về phía người bình tĩnh hoàn toàn không có biểu tình gì – Rex. Nơi này chỉ có hai người bọn họ, là ai giúp cậu trị thương không cần nói cũng biết. Có một chủ nhân lợi hại như vậy che chở, về sau cậu có thể sống lâu hơn một chút ở trong thế giới này đi. Chút khó chịu trong lòng vì phải làm người hầu cho nam nhân này cũng biến mất.
Cách Ngôn không phát hiện Rex đang dùng ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm cậu, ánh mắt như radar, còn mang theo chút tính xâm lược, một tấc một tấc rà quét vẻ mặt cậu, không buông tha một góc cạnh nào.

Đến khi Cách Ngôn nhìn về phía y thì y mới thu ánh mắt lại.

"Chủ, chủ nhân, cảm ơn anh đã giúp tôi chữa thương." Cách Ngôn khô cằn nói lời cảm tạ với nam nhân, đầu lưỡi uốn hai cái mới xấu hổ nói được hai chữ bình thường không nói bao giờ. Lúc trước cậu sống ở một thế giới mà ai cũng có quyền bình đẳng, hai chữ "chủ nhân" tuyệt đối không thể xuất hiện trong cuộc sống của cậu, trừ phi là có đam mê đặc thù, nếu không người bình thường chắc chắn sẽ không vứt bỏ lòng tự trọng để gọi người khác là chủ nhân.

"Ta không hi vọng chủ nhân lại phải hầu hạ người hầu của mình." Đôi mắt nguy hiểm của Rex nheo lại một chút, trên mặt lại không có biểu tình gì, lời nói ra cũng không chút vui vẻ.
Tâm tình Cách Ngôn rất tốt, quyết định không cùng y so đo. Cậu dạo qua một vòng phòng ở. Lữ quán nhỏ chính là đơn sơ, đồ vật trong quán cũng không nhiều lắm, giường cũng không lớn, nếu là hai nữ nhân còn có thể miễn cưỡng ngủ một đêm, hai nam nhân thì không được, nên cậu liền hỏi: "Phòng chỉ có một cái giường, buổi tối tôi ngủ ở chỗ nào?"

"Người hầu thì ngủ ở chỗ nào?" Rex liếc mắt nhìn cậu.

Cách Ngôn ngây ngẩn cả người. Dưới tình huống chỉ có một cái giường, người hầu đương nhiên chỉ có thể ngủ trên mặt đất, cái này đến trẻ con ba tuổi cũng biết, bởi vì "chủ ở trên, tôi ở dưới". Chỉ là cậu cũng không phải người hầu chân chính. Nhìn nam nhân như lẽ đương nhiên đến bên giường nằm xuống, cậu đành đem lời muốn nói nuốt lại vào bụng. Ngủ trên mặt đất thì ngủ đi, nhìn ở việc nam nhân đã giúp cậu chữa trị, cậu nhịn.
Hiện tại vẫn là ban ngày, trong phòng rất sáng. Cách Ngôn thấy nam nhân tựa hồ đã ngủ, xoa xoa bụng mình, bụng cậu cũng rất phối hợp mà phát ra một tiếng kêu to, cậu muốn xuống dưới bảo lão bản làm đồ ăn cho mình.

Ngay khi cậu vừa ra khỏi phòng, nam nhân trên giường bỗng nhiên mở to mắt. Đôi mắt màu lam thâm thúy như biển, giờ phút này lại tràn ngập uy thế tàn khốc. Nhìn bóng dáng Cách Ngôn rời đi trong mắt y hiện lên một tia nghi hoặc nhàn nhạt.

Sau chốc lát, Cách Ngôn liền bưng đồ ăn lão bản đưa lên phòng. Mấy khối bánh mì cùng một đĩa điểm tâm, đồ ăn nơi này tựa hồ đều tương đối đơn giản. Vốn có sẵn một mâm thịt nướng nhưng suy xét mình "Bệnh nặng mới khỏi", thịt nướng của lữ quán nhìn cũng có vẻ không ngon nên cậu liền từ bỏ.

Rex còn đang ngủ. Cậu cũng không đánh thức y mà chính mình tự ăn trước, một bên ăn một bên ghét bỏ. Bởi vì bánh mì ở đây quá khô, ăn hai miếng phải uống một ngụm nước bằng không nuốt không trôi. Chỉ uống nước thôi cũng đủ khiến cậu no rồi, chén nước cuối cùng đặt trên bàn vang 'cách' một tiếng. Cậu đã hiểu lữ quán này sao lại không có khách rồi, chất lượng thức ăn như thế này, dù có cho cậu cũng không ăn được. Cậu ăn no liền muốn đi ngủ.
Cách Ngôn quét mắt quanh căn phòng cái gì cũng không có, ánh mắt chợt dừng lại ở cái chăn lẻ loi bị Rex bỏ ở một bên. Nếu chủ nhân đã không cần thì cậu lấy để dùng chắc không có vấn đề gì đâu nhỉ.

Cậu rón ra rón rén đi tới mép giường. Nhìn gương mặt bình tĩnh của nam nhân mà không thể không thừa nhận ngũ quan người nam nhân này chắc chắn là được thượng đế sủng ái, đặc biệt là khi ngủ, gương mặt anh tuấn không còn tia hung ác, cũng ít đi vài phần sắc bén, hình dáng như được thượng đế tự mình dùng mấy ngày thời gian mới nặn ra, tràn ngập hương vị nam nhân. Thân là nam nhân cậu chắc chắn muốn có diện mạo như thế này nhất.

Cách Ngôn không khỏi sờ sờ mặt của chính mình, lại nhớ đến hình như đến bây giờ hắn cũng chưa nhìn qua diện mạo bản thân như thế nào, hy vọng không quá kém. Nữ nhân có lòng yêu cái đẹp, nam nhân cũng thích đẹp trai mà.
Thưởng thức xong kiệt tác của thượng đế, Cách Ngôn vòng đến đuôi giường, một đầu gối quỳ bên mép giường, cổ cùng tay duỗi ra cố túm lấy cái chăn, phí cả buổi mới lấy được chăn ra mà không làm nam nhân tỉnh giấc. Cậu xoay người nên không phát hiện năm ngón tay đang nắm chặt của nam nhân vừa thả lỏng ra, mạng nhỏ của cậu lại vừa dạo qua quỷ môn quan một chuyến. Cách ngôn không chút nào cảm kích cứ như vậy mà ngủ ở trên chăn. Một giấc ngủ đến khi trời tối.

Trấn nhỏ Tris ban ngày ầm ĩ đến cực điểm nhưng đến đêm cũng yên tĩnh đi vào giấc ngủ say.

Lữ quán đơn sơ vang lên tiếng 'kẽo kẹt' rất nhỏ, đó là thanh âm có người đạp lên sàn nhà gỗ. Ánh trăng xuyên qua cửa sổ chiếu lên mấy bóng người lén lút, chúng từ cuối hành lang đi đến trước cửa một căn phòng thì dừng lại.
"Xác định là phòng này sao?"

"Không sai, toàn bộ lữ quán cũng chỉ có hai khách nhân là bọn họ."

"Vậy còn chờ cái gì, mau lấy đồ ra đây."

Bị thúc giục, một người khác lấy từ ống tay áo một cái ống thon dài, bên trong ống có một cơ quan nhỏ chứa dược vật có thể khiến người lâm vào hôn mê bất tỉnh, chỉ cần một chút thì cho dù có là lính đánh thuê cường đại cũng sẽ trúng chiêu. Cái này là chuẩn bị cho việc gϊếŧ người phóng hỏa, bọn họ ra giá rất cao mới mua được, bởi vậy thành hay bại chính là tại đây.

Rex nằm ở trên giường bỗng nhiên mở to mắt.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện