Thục Nữ Thời Đại

Chương 36: - Rất nhiều, rất nhiều


trước sau

Advertisement

Editor: Ddil

Một lần nướng đồ ăn làm cho Kiều Hãn Thời nhớ rõ cô bé Lý Khê Du, sau này phát hiện cô bé này là một cô gái tốt hiếm thấy ở thời đại bây giờ, biết nướng biết làm đồ ăn lại còn hiểu biết mỹ thực. Sau đó có một lần tìm thực phẩm và địa điểm dựa theo lịch trình sự kiện của công ty rất tốt, hỏi Dương Dương mới biết là Dương Dương kêu Lý Khê Du đi tìm.
Kiều Hãn Thời nhớ tới danh tính của Lý Khê Du, cách đây không lâu có người bạn cũ hỏi cô xem có thể sắp xếp một người vào làm ở công ty hay không, sau đó thì Lý Khê Du tới. Cô bé này là một cô gái tốt, nếu ánh mắt của cô ấy có thể bớt nồng nhiệt lại một chút, Kiều Hãn Thời tin tưởng cô sẽ vô cùng thích cô bé này.
Trải qua mấy năm nay, Kiều Hãn Thời vẫn luôn tin vào mắt mình, có thể đọc được suy nghĩ ở trong lòng của người khác thông qua ánh mắt, ánh mắt của người tốt sẽ trong sáng, còn người có ý nghĩ xấu xa trong bụng thì sẽ có ánh mắt không chính trực, hoặc là nói nếu có người thích cô, cho dù không nói ra, ánh mắt cũng không thể lừa được người.
Dương Dương cũng nói Lý Khê Du là có ý với cô, còn có một lần Lý Khê Du nêu ví dụ điển hình cô ấy thích là một người chính chắn trưởng thành.
Tuyên bố này là chỉ đích danh Kiều Hãn Thời không phải sao. Kiều Hãn Thời có đủ chính chắn trưởng thành, là cực phẩm trong hàng ngũ phụ nữ, còn là loại tốt nhất trong cực phẩm.
Nhưng mà, Dương Dương nhận định Lý Khê Du là không có hi vọng, Kiều luôn luôn thẳng. Thẳng tắp giống y như cột cờ ở sân thể dục.
Kiểu tổng tới thời điểm này cũng không có đối tượng, là bởi vì cô thà thiếu chứ không ẩu, là một người phụ nữ có yêu cầu nghiêm khắc đối với bản thân sẽ không tùy tiện trao gửi cho ai. Nếu người mà Kiều Hãn Thời chờ đợi không đến thì cô sẽ vẫn duy trì cuộc sống độc thân, nhưng dường như sự độc thân của cô đã làm cho Lý Khê Du sinh ra mơ mộng.
Lúc tan ca Kiều Hãn Thời lại gặp lý Khê Du.
Lại nói một lần nữa, số lần hai người gặp nhau về mặt ý nghĩa nào đó có thể nói là đã vượt quá mức bình thường.
Kiều Hãn Thời cũng không tin đây là duyên phận. Lý Khê Du ấn nút, sau đó đứng ở bên cạnh cô.
Cho tới nay hai người đều là như vậy, chào hỏi đơn giản lúc đầu sau đó sẽ không không nói lời nào nữa mà chỉ đứng sóng vai nhau, xem như đây chỉ là một sự trùng hợp.
Trùng hợp quá sẽ không phải là trùng hợp ngẫu nhiên nữa.
Hai người từ thang máy đi ra, đều tự đi về hướng của mình.
Kiều Hãn Thời đi được một lúc, nghe thấy tiếng bước chân dồn dập phía sau, tiếng bước chân là đuổi theo cô.
Kiều Hãn Thời quay đầu lại, thấy Lý Khê Du thở hổn hển chạy đến trước mặt cô. Cô ấy chạy thật vội đến, nên bây giờ mặt mày đỏ bừng.
"Vội vàng tới tìm tôi là có chuyện gì quan trọng sao?" Kiều Hãn Thời cho Lý Khê Du thời gian nghỉ ngơi, đợi lúc cô không còn hồi hộp nữa thì hỏi.
Tuy không còn thở dốc nữa, nhưng sự hồng hào trên mặt Lý Khê Du vẫn không hề mất đi. Cô ấy thậm chí còn có thể nghe thấy hai má mình phát ra tiếng tách tách, nóng như một khối sắt bị nung.
Ánh mắt dịu dàng của Kiều Hãn Thời làm cho Lý Khê Du không thể nhìn thẳng, Lý Khê Du đã suy nghĩ kỹ rồi, nếu như lần này không nói ra, thì sẽ không còn lần sau.
"Kiểu tổng, bây giờ chị có thời gian cho em không?" Lý Khê Du lấy hết can đảm để nói ra những lời này.
"Được." Kiều Hãn Thời đồng ý yêu cầu của Lý Khê Du, cho dù cô bộn bề nhiều việc thì cô cũng sẽ không từ chối, bởi vì cô nhìn thấy ánh sáng trong đôi mắt Lý Khê Du, tin rằng câu trả lời của mình đối với cô ấy rất quan trọng.
Hai người tới quán trà trong căn tin lầu một ngồi xuống, hai tay Lý Khê Du ở trên bàn đan vào nhau, cô ấy nói: "Kiều tổng, em muốn nói tiếng cám ơn với chị, mấy ngày qua đều nhờ chị chiếu cố em, đồng nghiệp trong công ty cũng rất tốt với em. Mặc dù em làm việc ở đây không lâu, nhưng cũng đọc được rất nhiều điều."
Sự khẩn trương của Lý Khê Du đều bị Kiều Hãn Thời nhìn thấu trong ánh mắt, đồng thời cô cũng nhìn thấy mặt khác của chuyện này.
Lời Lý Khê Du nói làm cho Kiều Hãn Thời nghĩ tới một khả năng: "Em đột nhiên nói những lời này làm cho tôi cảm thấy thật kỳ lạ. Có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?"
"Cha em đã giúp em sắp xếp vào tổ chức." Lý Khê Cười cười khổ nói.
"Em làm ở đây không phải rất tốt sao? Kiều Hãn Thời hỏi.
Lý Khê Du cúi đầu: "Cha em cảm thấy công việc này của em rất mất mặt, lúc trước ông ấy hi vọng em thực tập xong thì rời đi, là tự em chủ trương ký hợp đồng với công ty. Vốn nghĩ đến cho em chút thời gian để từ từ thuyết phục ông ấy, kết quả ông ấy đi trước một bước đã sắp xếp một vị trí rất tốt cho em, hơn nữa muốn em tháng sau thì qua. Không thể trì hoãn dù chỉ một ngày."
Lý Khê Du cúi đầu: "Cha của em cảm thấy được em làm ở đây thật mất mặt, lúc trước ông ấy hi vọng sau khi em hoàn thành thực tập liền sẽ rời đi, là em tự động cùng công ty ký hợp đồng. Vốn nghĩ đến cho em thời gian để từ từ thuyết phục ông, nhưng kết quả cha em đã thay em an bài một vị trí rất tốt, hơn nữa muốn em tháng sau là phải đi khỏi đây, một ngày cũng không thể trì hoãn. "
Kiểu Hãn Thời tràn đầy cảm xúc, tình thân không có nghĩa là tất cả mọi việc đều đúng, có đôi khi tình thân sẽ trở thành một loại trói buộc khiến người ta cảm thấy ngột ngạt.
"Em nghĩ em sẽ sớm từ chức,, đến công ty mới vài ngày đã ra đi, trong lòng cảm thấy rất có lỗi."
Kiều Hãn Thời mỉm cười nói: "Tôi muốn biết lựa chọn ở trong lòng em, em thật sự muốn rời khỏi sao?"
"Em không muốn, thế nhưng đến bước này, em có thể nói không sao?"
"Được rồi, tôi cũng không biết nên nói gì, Khê Du, cảm giác của em mới là quan trọng nhất. Tôi là người từng trải, tôi biết con người chịu khuất phục thì mới có thể đạt được yên bình, nhưng yên bình cũng không có nghĩa là vui vẻ, ép buộc bản thân để làm cho người khác vui vẻ thì chỉ có đồ ngốc mới có thể được chuyện này thôi."
Một câu nói của Kiều Hãn Thời làm trong lòng Lý Khê Du chua xót, cô ấy muốn phản kháng nhưng cũng không có can đảm nói không, nói không là một chuyện rất đơn giản, nhưng mà hậu quả sau đó Lý Khê Du sẽ gánh vác không nỗi. Nương theo là một loại trốn tránh, cũng là biểu hiện của vô trách nhiệm.
Cô cũng biết, thế nhưng cô làm không được.
Kiều Hãn Thời thấy cô bé không nói, cũng không có tiếp tục nói xoáy vào vấn đề đó, cô nói: "Không nói ra sẽ làm bản thân gò bó, em đợi tôi tan ca không phải chỉ để mời tôi uống trà đơn giản vậy chứ?"
Ý đồ bị vạch trần nên mặt Lý Khê Du sau đó lại càng đỏ hơn, cô ấy lắp bắp nói: "Em... em..."
Kiều Hãn Thời cười nói: "Có gì thì bây giờ em cứ nói ra. Tôi đang ngồi ở đây nghe em nói."
"Em thích Kiều tổng." Lý Khê Du nói xong cảm thấy như người mình bị rút hết sức lực, giống như đã dùng hết can đảm cả đời để nói ra lời này.
"Cám ơn em." Kiều Hãn Thời mỉm cười. Lý Khê Du nhìn nụ cười của cô có thể thấy được sự dịu dàng, nhưng không có tình yêu.
Cám ơn, chứ không phải là tiếp nhận hay từ chối. Kiều Hãn Thời giống như một cái gối bông bao bọc lấy toàn bộ sức lực của cô ấy, không có tổn thương cô ấy, cũng không có tiếp nhận. Kiều Hãn Thời cho cô ấy chính là sự dịu dàng.
"Có vẻ như chị không tiếp nhận." Lý Khê Du lộ ra nụ cười cay đắng.
"Xin lỗi."
"Không sao đâu." Lý Khê Du sau khi nói ra được tâm tình dồn nén ở trong lòng thì cảm thấy nhẹ nhõm, nhìn thấy thế giới vẫn như trước đây, Lý Khê Du nhận can đảm đối mặt với bản thân cũng không phải là chuyện quá khó khăn.
Sau đó lúc ăn cơm, Lý Khê Du nói chuyện rõ ràng vui vẻ hơn nhiều, cũng không có căng thẳng giống như trước đây gặp mặt.
Cơm nước xong, Lý Khê Du thậm chí còn chủ động hẹn Kiều Hãn Thời lần sau đi ăn cơm, cho dù lần sau có lẽ Lý Khê Du sẽ rời khỏi công ty, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc tiếp tục phát triển mối quan hệ.
Kiều Hãn Thời từ chối không biết đã bao nhiêu lần. Cô nhớ lại nguyên nhân độc thân của mình mấy năm gần đây, đại khái mà nói nó là nguyên nhân bắt đầu cũng là nguyên nhân chủ yếu, cô rất khó tìm thấy cảm giác của tình yêu, cho dù là tìm được, cũng muốn xem tình cảm cho đi và sự hồi đáp có tỉ lệ thuận với nhau không. Nếu không thì cô sẽ không dễ dàng cho đi đoạn tình cảm này.
Cô đặt tâm tư ở trong đời sống tình cảm, cho nên cô nhận ra người xứng đáng với tình yêu của cô nếu không phải người nhà của cô thì cũng chính là bản thân cô.
Dương Dương cũng tìm được người yêu rồi, cô nghĩ mình cũng nên từ bỏ nguyên tắc, xem như chấp nhận.
Suy nghĩ, vô ý lại thất thần, đèn đỏ cũng vẫn không lái xe đi, hàng dài xe ở phía sau đã bắt đầu bấm kèn inh ỏi.
Kiều Hãn Thời vội tỉnh táo lại, lúc này nữ cảnh sát giao thông đứng ở ngã tư cũng đi về phía cô.
Nữ cảnh sat giao thông vẫy cô tắp xe vào lề, Kiều Hãn Thời đành phải lái xe sang bên đó, hạ cửa kính xe xuống nói: "Đồng chí cảnh sát, như vậy cũng tính là vi phạm sao?"
Nữ cảnh sát giao thông cúi người xuống, dưới mũ là một khuôn mặt có tố chất, lông mi không cần cắt tỉa mà thẳng tự nhiên, đôi mắt to tròn, là một người con gái đẹp, có điều làm cho người ta khắc sâu ấn tượng cũng là đôi mắt của cô ấy, ánh mắt sắc bén tràn ngập tự tin, khiến cho khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy càng thêm rạng rỡ.
"Đừng căng thẳng, tôi thấy vẻ mặt cô mê mang, cho nên muốn xem tình trạng của cô, có phải bị cảm nắng hay không?" Nữ cảnh sát giao thông chỉ vào một trạm nghỉ cho người dân bên cạnh và nói với Kiều Hãn Thời: "Qua trạm đó nghỉ ngơi, chúng tôi sẽ mang thuốc đến."
"Cám ơn, nhưng tôi không cần." Kiều Hãn Thời vừa nghe thấy lý do thì cũng bớt đi căng thẳng, nói chuyện cũng thoải mái hơn.
Một tay của nữ cảnh sát giao thông tựa trên cửa sổ xe của cô, Kiều Hãn Thời lái là chiếc Touareg, gầm cao. Động tác xoay người của nữ cảnh sát giao thông có biên độ lớn, nhìn ra được cô ấy hẳn phải cao khoảng 1m7. Nữ cảnh sát giao thông vẫn nở nụ cười rạng rỡ: "Thật ra mỗi ngày tôi đều nhìn thấy xe của cô chạy qua đây."
"Công ty của tôi ở ngay gần đây." Kiều Hãn Thời không nghĩ cô ấy sẽ chú ý tới mình.
Nữ cảnh sát giao thông nói: "Thành thật mà nói, không chỉ có tôi mà còn có đồng nghiệp của tôi cũng tò mò phụ nữ mà lái loại xe SUV to lớn này sẽ là người như thế nào?"
Thế tiếp cận là để đùa giỡn? Kiều Hãn Thời sống bao nhiêu năm qua, lần đầu bị một một nữ cảnh sát giao thông mặc đồng phục tiếp cận, cô cũng nảy sinh sự tò mò. Trong bộ đàm có tiếng phát ra, Kiều Hãn Thời nói: "Cô có thể tạm rời cương vị công tác?"
"Bây giờ là thời gian nghỉ ngơi." Nữ cảnh sát giao thông cười lộ ra hàm răng trắng bóng.
"Cô có được câu trả lời như thế nào?" Kiều Hãn Thời hỏi cô ấy.
"Thì là tôi thắng thách đố lần này." Nữ cảnh sát giao thông cho cô một nụ cười bí ần, "Cám ơn cô. Mặt khác nhắc cô một tiếng chú ý sức khỏe, đừng mỗi buổi tối tan ca về trễ như vậy. Còn nữa ở đây buổi tối thường xuyên có người đua xe, tuy rằng xe của cô có thể chịu được va chạm, nhưng dẫu sao cũng nên cẩn thận."
Nói xong cô ấy liền chạy từ từ về phía bốt nghỉ ngơi, Kiều Hãn Thời nhìn theo cô ấy đã đi xa, đồng phục cảnh sát ôm lấy đôi chân thon dài tràn ngập sức hấp dẫn, khiến cho cô có biểu hiện mơ màng, giống như thật sự đã bị cảm nắng. Lại nhìn thấy cô ấy nói chuyện với mấy vị đồng nghiệp khác, không biết là nói cái gì, những người đó bàn luận sôi nổi lộ ra biểu hiện rối rắm.
*********
"Cô ấy với họ thách đố cái gì?" Kiều Hãn Thời không ngừng suy nghĩ về chuyện này, còn ngăn chặn nữ cảnh sát giao thông xinh đẹp kia luôn xuất hiện ở trong tâm trí cô.
Thú vị, thật sự thú vị, Kiều Hãn Thời nhớ tới thì mỉm cười.
Dương Dương cùng Nhan Hâm cùng lúc xuất hiện trong phòng làm việc của Kiều Hãn Thời, hai ngồi vào vị trí trước bàn làm việc, mỗi người một bên, cùng Kiều Hãn Thời nhìn nhau trong một lúc.
Kiều Hãn Thời buông bút, nhìn hai người phân biệt nói: "Tôi là người nguyên tắc rõ ràng, tôi không hề kì thị đối với bất kỳ loại tình yêu nào, tôi cho rằng có thể yêu nhau thì nhất định đều có lý do. Nhưng đứng ở góc độ của tôi, về công, tôi phản đối chuyện tình văn phòng, cho nên xin hai người trong lúc họp đừng dùng ánh mắt để trao đổi, còn có bây giờ, nhìn cái gì mà nhìn, chỗ này của tôi là đâu hả?"
Răn dạy xong sau đó cô còn nói: "Về tư, lý do tôi phản đối hai người quen nhau là vì Nhan Hâm từng là người của Lý gia, em họ của tôi còn yêu em, tôi không có cách nào yên tâm chúc phúc cho hai người, hi vọng em bỏ qua."
Thẳng thắn cũng đâu làm hại tới ai, Nhan Hâm mỉm cười, nói: "Không sao mà."
"Dương Dương buồn bã nói: "Xa nhau cũng đã bao nhiêu năm, người đàn ông kia là tự mình luẩn quẩn ở trong lòng, cũng đâu phài lỗi của Nhan Hâm. Đàn ông mà cứ chìm đắm vào tình trường với phụ nữ thì còn là đàn ông sao, nếu có thể em đã sớm chưởng cho một chưởng, có chút tiền đồ sẽ chết à!"
Hừ. Kiều Hãn Thời hừ khinh bỉ: "Tiêu chuẩn đàn ông Trung Quốc của em đại khái đều đã tuyệt chủng."
"Sẽ không, em cảm thấy đàn ông có tham vọng có trách nhiệm vẫn còn đó. Kiều tổng không chừng có thể gặp được một người." Dương Dương cười nói.
"Đủ rồi, tìm hai người đến không phải để tán gẫu với hai người, tôi muốn hỏi hai người vì sao không hẹn mà cùng xin nghỉ mấy ngày trong một tuần, lý do vì sao lại xin nghỉ? Có phải đi sinh em bé hay không?"
"Kiều tổng chị thật hài hước, chúng em muốn sinh cũng sinh không ra em bé, nếu chị có biện pháp làm cho em sinh một đứa, ngày mai em đi liền." Dương Dương không hề cố kỵ mà theo sát trò đùa của Kiều Hãn Thời.
Nhan Hâm khẽ nói: "Dương Dương, đừng làm quá."
Sắc mặt Dương Dương nghiêm chỉnh lại, nói: "Để em giải thích, xin phép mấy ngày này là bởi vì trong nhà có một chút chuyện, có điều cũng không có bởi vì chuyện này mà trễ nãi công việc, nếu Kiều tổng không tin có thể đi kiểm tra."
"Tôi tin tưởng hai người, nhưng mà có chuyện gì có thể khiến cho cả hai đều bận rộn như vậy?" Kiều Hãn Thời tò mò hỏi.
Dương Dương giải thích thật đơn giản tình cảnh khó khăn của cô và Nhan Hâm. Kiều Hãn Thời nghe xong thì chìm trong suy nghĩ., "Vậy hai người định sẽ làm gì tiếp theo?"
"Em và Nhan Hâm muốn tháo gỡ khúc mắc của bà ấy, Nhan Hâm sẽ làm công việc của cô ấy ở nhà."
"Ngoài chuyện này, tôi nghĩ có một chuyện tôi phải nói cho hai người biết. Bởi vì tôi cảm thấy nếu tôi không nói có khả năng sẽ không kịp." Kiều Hãn Thời nghiêng người về phía trước, gây chú ý với hai người.
"Cách đây không lâu Lý Tường có nói với tôi, cậu ta nói muốn đưa Tòng An đi. Lý Tường đã nói chuyện này với Nhan gia, dì không có đồng ý. Nhưng tình huống hiện tại trở thành như vậy, tôi tin là Lý Tường muốn đem con đi cũng sẽ bớt đi trở ngại."
Nhan Hâm và Dương Dương đều bị tin tức này làm cho bị sốc, giống như bị một gậy đánh vào đầu.
Nhan Hâm nói: "Sẽ không đâu, lúc trước chúng em đã thỏa thuận với nhau rồi, cả hai đều có đồng quyền giám hộ Tòng An..."
"Lý Tường không phải muốn kết hôn sao? Anh ta yêu trẻ con vậy thì bảo vợ anh ta sinh một đứa đi."
Kiều Hãn Thời nhìn Nhan Hâm đầy ẩn ý: "Cậu ta vì sao nhất định phải có Tòng An, tôi nghĩ trong lòng em là rõ ràng nhất." Con không phải là mục đích, Nhan Hâm mới là mục đích cuối cùng của Lý Tường.
Hai người đi đến bước này, đã không thể quay đầu lại.
*********
Tin này của Kiều Hãn Thời làm cho Nhan Hâm đứng ngồi không yên, lúc tan ca cô cũng không trì hoãn một giây, lái xe đến Nhan gia đón Tòng An.
Cố Thư Nhã ngoài ý muốn lại chưa có đi, dường như đang ở đây đợi nàng. Thấy nàng đến, có chuyện muốn nói với nàng.
"Mẹ, Tòng An đâu." Nhan Hâm không có nhìn thấy Tòng An, ngay cả khi vào trong phòng để tìm con bé.
"Nó đang ở nhà ba nó. Cô không cần phải lo lắng, tôi sẽ không đem bán nó." Trong lòng Cố Thư Nhã chua xót. Nhan Hâm thật căng thẳng, có phải là con gái không tin tưởng mình hay không?
Vừa nghe thấy Tòng An đang ở nhà Lý Tường, lòng Nhan Hâm càng thêm dồn dập bất an: "Mẹ, mẹ có biết Lý Tường muốn đưa Tòng An đi hay không?"
"Tôi biết?" Cố Thư Nhã bình tĩnh nói.
"Mẹ biết? Mẹ biết thì tại sao lại không ngăn cản anh ấy?" Mẹ đã biết chuyện này! Đã biết lại còn không có ngăn cản... Đây là có ý gì? Nhan Hâm cảm giác nửa người mình trở nên lạnh lẽo.
Cố Thư Nhã nói: "Lý Tường có thể cho Tòng An một gia đình trọn vẹn."
"Con cũng có thể! Con cũng có đủ năng lực để chăm sóc tốt cho Tòng An!" Giọng nói của Nhan Hâm cất cao lên.
"Cô có thể cho nó cái gì, một mối quan hệ dị dạng, cô nói nó sau này làm sao có thể đối mặt với bạn học và xã hội đây?"
Thế giới được tạo thành bởi hai phái khác nhau, đàn ông và phụ nữ kết hôn sinh con cùng nuôi nấng con cái, cho dù là cái gì trái với lẽ thường thì đều là dị hợm. Giống như có người có bàn tay sáu ngón, anh ta chỉ muốn chặt đứt ngón tay của mình, hoặc là che dấu nó vĩnh viễn cũng không thể nhìn thấy ánh sáng.
Nhan Hâm lắc đầu, ấm ức muốn khóc.
"Mẹ, mẹ thậm chí không liếc mắt nhìn tới chúng con thì đã không chấp nhận chúng con, ít nhất mẹ cũng cho chúng con cơ hội để chúng con chứng minh điều đó!"
"Không cần chứng minh, tôi không muốn lấy cả đời Tòng An ra để mạo hiểm." Cố Thư Nhã vẫn kiên quyết không nhượng bộ, cho dù là Nhan Hâm nhìn bà bằng ánh mắt cầu xin. Bà vẫn giữ ý chí sắt đá.
Nhan Hâm lau đi nước mắt đọng ở khóe mắt, nói với Cố Thư Nhã: "Cô về nước, mẹ có biết không? Cô về đây một thời gian rồi, cũng không hề nghĩ đến bước vào nhà."
Con tim của Cố Thư Nhã như bị siết lấy, nỗi sợ hãi nhất của bà đơn giản chính là như vậy, mẹ con bất hòa, cả đời không nhìn mặt nhau. Bà nội năm đó đã đối xử với Nhan Tang như thế nào, lúc đó bà có mặt ở đó, làm một người đứng xem. Bà thông cảm với Nhan Tang, thậm chí suy nghĩ nếu như là bà, bà sẽ không đối xử với con gái mình như vậy, để cho con gái hạnh phúc là tốt rồi.
Thế nhưng một khoảng thời gian dài trước đây, khi bà ý thức được con gái mình có thể đi theo con đường ngày xưa của Nhan Tang, bà sợ, bà phát hiện mình không thể bình tĩnh. Bởi vì đó là con gái của bà, bà hi vọng cả đời con gái trải qua suôn sẻ, không phải nghiêng ngã chao đảo, không chịu đựng chỉ trích. Bà chấp nhận khổ, mỗi ngày đều cầu xin con gái của mình không phải cái dạng mà bà đã nói.
Thế nhưng khi mọi việc xảy ra trước mắt bà, nỗi sợ hãi của bà đã thành sự thật.
Bà không biết nên đối xử với con gái mình như thế nào, con gái là đồng tính luyến ái, viên ngọc quý trên tay lại biến thành quả bom. Bà không thể chấp nhận, lại không thể phản đối, nhưng sợ hãi nhất chính là hoàn toàn mất đi Nhan Hâm.
Ông trời không có cho bà cơ hội để bà học làm sao trở thành mẹ của một người đồng tính luyến ái, bà biết mỗi một bước đi của bà có thể bức con gái mình đến tận cùng trái đất.
"Con..." Ngàn vạn lần cũng đừng trở thành một Nhan Tang thứ hai. Cô Thư Nhã nhớ rõ ngày bà nội qua đời, đến chết cũng chịu tha thứ. Tất cả mọi người đều nói phải gọi cho Nhan Tang trở về, bà nội đang hôn mê cũng dùng hết hơi sức ngăn cản bọn họ, bà không muốn Nhan Tang khóc lóc trước mộ phần của bà, xem như đời này không có đứa con gái như thế.
Nhan Tang thật sự không có quay về, đi rồi cũng không quay đầu lại, Cố Thư Nhã biết sau này bà nội hối hận, nhưng là một người kiêu ngạo sẽ không muốn khom lưng nói một tiếng xin lỗi. Sự ngang bướng của Nhan Tang và bà nội y như nhau, sự ngang bướng của hai người va chạm vào nhau, thì sẽ có kết cục như vậy.
"Nói cô về Nhan gia. Bà nội sau này hối hận rồi, bà nói chỉ cần Nhan Tang nói một câu xin lỗi, bà sẵn sàng tha thứ cho cô ấy." Cố Thư Nhã nói với Nhan Hâm.
"Mẹ , nếu con nói một câu xin lỗi. Mẹ có thể tha thứ cho con hay không?"
Cố Thư Nhã bi thương nhìn nàng: "Không cần đi đến bước này có được hay không? Con thật sự không thể bỏ cô ấy sao?"
"Mẹ, ở trong lòng con đã sớm tiếp nhận cô ấy."
"Được rồi, con để cho mẹ từ từ suy nghĩ lại." Cố Thư Nhã đẩy Nhan Hâm ra.
Nhan Hâm lưu luyến nhìn bà, lúc này mới đi ra khỏi Nhan gia.
Nàng nhận đươc tin từ nơi người khác, nói Lý Tường muốn xuất ngoại, nàng chạy đến Lý Gia, đến đây lại biết được Lý Tưởng đã ra sân bay.
Ở sân bay, nàng điên cuồng tìm người, vội vã giống như kiến bò trên chảo nóng, trong ánh mắt ngạc nhiên của đám đông chạy về phía Lý Tường.
Lý Tường và Sở Tư Nghiên là bởi vì nàng đến mà dừng bước.
"Em...."
Nhan Hâm đã đến trước mặt Lý Tường, nàng hỏi: "Tòng An đâu? Anh đưa con đi đâu rồi?"
Nhan Hâm mất đi bình tĩnh, nàng giống như hổ mẹ mất con lộ ra sát khí, giống như giây tiếp theo sẽ dùng răng nanh cắn chết kẻ đã cướp đoạt con nàng, cho

1 2 »


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện