Thục Nữ Thời Đại

Chương 27: - Diễm ngộ xa chấn chỉ là phù vân (1)


trước sau

Advertisement

Editor: Ddil

Nhan Hâm không phải không có cảm giác, mà còn là cảm thấy một cách chính xác, cho đến lúc không thể nhịn được nữa liền lên tiếng: "Đủ rồi."
"Chưa đủ." Nhan Hâm đừng tưởng cúi đầu xuống thì người khác không nhìn thấy mặt nàng đỏ ửng, rất rõ ràng không thể chối cãi.
Dương Dương thầm đắc ý ở trong lòng, xoay ghế dựa về phía Nhan Hâm, nói: "Ngày hôm qua không đến nhà em, tôi bận rộn cả đêm cũng không có ngủ được."
"Lại đi quán bar?" Nhan Hâm nhớ tới Dương Dương dường như rất thích đi quán bar, hơn nữa uống đều là rượu nặng, uống rượu còn có thể mất đi lí trí. Lần trước say rượu còn đi theo nàng về nhà, lần này không chừng lên giường với ai rồi. Hơn nữa, tối hôm qua cũng không có gửi cái tin nhắn nào, không lẽ nguyên nhân chính là vì vậy?
Nhan Hâm đợi tin nhắn của cô cả đêm, cô lại đi ra ngoài chơi!
Nhan Hâm nổi giận, tuy rằng ghen tuông là hành vi đáng yêu, nhưng chuyện này có liên quan tới trinh tiết, Dương Dương phải giải thích rõ ràng. Cô vội nói: "Tôi cam đoan không có đi quán bar, tôi nói là tôi bận ở nhà giặt quần áo."
"Bận đến một cái tin nhắn cũng không gửi?" Nhan Hâm gặn hỏi cô.
Dương Dương lại nói: "Em cũng đâu có nhắn tin cho tôi....?"
Nhan Hâm nheo mắt lại: "Trước lúc tan tầm Dương nói cái gì, nói đi?"
Dương Dương cố gắng nhớ lại, trước lúc tan tầm... Hình như cô có nói với Nhan Hâm ngoan ngoãn đợi điện thoại của cô...
Hoá ra người phạm sai lầm chính là cô.
Dương Dương cười toe toét, ngược lại làm cho Nhan Hâm sửng sốt không biết vì sao cô lại cười.
"Dương Dương?"
"Tôi... Tôi đã nói sao có thể kỳ lạ như vậy, thì ra là cả hai chúng ta đều hiểu lầm. Cho nên lần sau không đợi nữa, nghĩ đến là phải hành động ngay." Dương Dương nhớ tới nỗi thất vọng tối hôm qua của mình lại cảm thấy buồn cười, hai người hoàn toàn giống như học sinh trung học giận dỗi nhau.
Dương Dương đứng dậy nói phải quay về làm việc, tại thời điểm Nhan Hâm lơi lỏng đề phòng, thừa dịp nàng không có chuẩn bị liền cúi xuống, chống hai tay trên bàn làm việc, đoạt lấy nụ hôn của Nhan Hâm.
Nhan Hâm buộc phải ngẩng đầu lên, đôi mắt mở to trợn trừng nhìn Dương Dương, Dương Dương trêu chọc lưỡi của nàng, nhìn thấy ánh mắt ngạc nhiên của nàng, mỉm cười một cách vô thức, lãng mạn gì cũng đều trôi đi hết, "Hâm Hâm, nhắm mắt lại, tôi muốn hôn em thật tốt."
Nhan Hâm cố kiên trì, nhưng cuối cùng cũng tan chảy trong một nụ hôn dài.
Dương Dương là môt người vô cùng nhiệt tình, giống như lửa của hoa hồng, yêu cô không phải chuyện dễ dàng, bị cô yêu cũng không phải chuyện đau khổ gì, chỉ là Nhan Hâm cảm thấy được cô nên khiêm tốn kín đáo một chút, ít nhất, nàng cũng cần thời gian để từ từ thích nghi.
Hai người yêu nhau không phải là do trời sinh ra tự nhiên hòa hợp lại thành một vòng tròn, mà là do sau đó cùng trải qua nhiều gian nan trở ngại mới từ từ gắn kết thành một cái vòng tròn.
Suy nghĩ trong đầu Nhan Hâm dần trở nên mơ hồ, chậm rãi nhắm mắt lại, tập trung vào chuyện trước mắt.
——————-em là phân cách tuyến của Yan tự đề ra cho bớt rối——————-
Buổi chiều thứ bảy là thời gian nghỉ ngơi của công ty, dựa theo lệ thường công ty sẽ tìm một nơi thoải mái nhàn nhã cùng nhau đi chơi, tất cả ban giám đốc điều hành của công ty cùng nhau thảo luận các chủ đề, trong bầu không khí hài hoà, thuận tiện đề xuất kế hoạch công tác cho chu kì tới.
Địa điểm do Nhan Hâm phụ trách, ăn uống do Dương Dương đảm nhiệm. Vụ nội dung là chuyện của Đào Tử Tỷ, theo thời gian này việc này đã trở thành phúc lợi và qui định của công ty.
Nhan Hâm chọn một quán bar làm địa điểm tụ họp lần này, gọi là quán bar nhưng thật ra nó giống như một quán cà phê hay hostel hơn, nhưng thực tế lại có đầy đủ mọi tính năng, kiến trúc của ngôi nhà nhỏ vẫn được giữ theo phong cách của mấy chục năm về trước, sàn nhà bằng gỗ mang theo hương sắc cổ xưa, tất cả mọi người đều ngồi xếp bằng trên ban công nhỏ tầng hai, mọi người có thể chọn trà hoặc rượu dựa theo sở thích của mình, sau đó cùng nhau tán gẫu nói chuyện phiếm.
Một số giám đốc nữ ngồi túm lại với nhau, tạo thành một cái vòng nhỏ, các vị giám đốc này ở công ty đều xụ mặt rất ra dáng mẹ kế, đến nơi này mặc quần áo thông thường thì cũng là những người phụ nữ thành thị bình thường, mỗi khi họp các cô đều phải kiềm chế lẫn nhau, có đôi khi khó tránh khỏi va chạm, nhưng bên ngoài thì họ là bạn bè thân thiết của nhau.
Nhan Hâm luôn được đám đông hoan nghênh, đối với năng lực công tác của nàng là không ai có thể sánh kịp, có thể có được một người thân thiện ôn hòa giống như ánh bình minh làm bạn đúng là một chuyện may mắn ở đời, huống chi Nhan Hâm đối với người khác chân thành, người khác tự nhiên cũng sẽ chân thành mà đáp lại nàng.
Cái vòng nhỏ hẹp cười nói ồn ào cũng đã bắt đầu lan sang bên cạnh, Dương Dương nói thật có lỗi với vài vị giám đốc nam của công ty, sau đó gọi rượu và một mâm đựng trái cây gia nhập vào vòng tròn "lady".
"Đang nói đến chuyện gì, nói cho tôi nghe một chút coi." Dương Dương chọn vị trí cạnh Nhan Hâm ngồi xuống, vốn vị trí đó không lớn, Dương Dương lại dám tiến vào nên Nhan Hâm đành phải xê dịch một tí, để cho cô ngồi xuống, Dương Dương ngồi xuống gần sát một chỗ với Nhan Hâm, cả người Nhan Hâm không được tự nhiên, cảm thấy như tất cả mọi người đang nhìn hai người bọn họ vậy.
Dương Dương cố tình làm ra vẻ không thèm quan tâm, rót rượu và gắp trái cây cho nàng.
"Chúng tôi đánh cược giám đốc Nhan nhất định đang tìm đối tượng." Tần hoài nữ sĩ* lớn tiếng nói, thu hút toàn bộ sự chú ý của đồng nghiệp nam ở bên cạnh lại đây.
*Nữ sĩ: Người phụ nữ có đức hạnh của kẻ sĩ.
"Giám đốc Nhan, thật hay giả vậy? Cô đừng giấu chúng tôi, chúng tôi có quyền được biết sự thật."
"Đầu tiên là giám đốc Nhan càng ngày càng đẹp ra, đây là bằng chứng có lợi nhất." Boss của bộ tài chính chỉ vào Nhan Hâm nói.
"Chị hai à, cô đừng mang tôi ra nói đùa có được không?" Nhan Hâm bất đắc dĩ nói. Cái này càng làm sự chú ý của mọi người dồn tới đây.
"Chúng tôi có quyền nói sự thật. Tiếp theo, tôi nêu ví dụ, số lần Nhan quản lí cười nhiều hơn." Lần này là người ở hậu cần, số lần gặp Nhan Ham nhiều đến đếm không xuể, nhìn là thấy người rất sáng suốt.
Dương Dương cảm thấy trò chơi này thật thú vị, tất cả mọi người đều đoán, nhưng ở đây chỉ có đương sự mới biết được đáp án, một là Nhan Hâm, người còn lại chính là đối tượng của nàng.
Cái loại cảm giác này rất thú vị, hãnh diện căng tràn trong ngực, thế nhưng đồng thời cũng là một loại tra tấn, Dương Dương rất muốn nói cho mọi người biết cô và giám đốc Nhan thật sự đang yêu nhau, đối tượng của cô ấy chính là tôi, chính là tôi!
Cô cật lực đè nén, khoé miệng mang theo nụ cười bí ẩn. Bàn tay trượt xuống dưới bàn nắm lấy tay Nhan Hâm.
Tay Nhan Hâm đột nhiên bị Dương Dương cầm lấy, tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, trên mặt nóng ran.
Nàng vô cảm nhìn chằm chằm Dương Dương, có ý rõ ràng muốn cô buông tay ra.
Dương Dương nắm được không buông trái lại còn đan mười ngón tay vào nhau.
Sẽ không ai nhìn thấy đâu, ánh mắt Dương Dương như đang nói.
Nhan Hâm vẫn giữ thái độ không đồng ý: Cho dù người khác không nhìn thấy thì Dương cũng không thể làm như vậy.
Trong lúc hai người đang giằng co thì đồng nghiệp đã trích dẫn năm bằng chứng, chứng tỏ Nhan Hâm thật sự đang yêu.
Sắc mặt hồng hào, cười càng lúc càng quyến rũ, ánh mắt dịu dàng, hơn nữa lại hay thất thần, lúc nhận được điện thoại lại còn túng lúng tránh đi đám đông.
Tình yêu, đây không phải tình yêu thì là cái gì, nhất định là vậy rồi, tiếp theo có thể sẽ kết hôn!
Hướng suy nghĩ của mọi người phát triển quá nhanh, Nhan Hâm theo không kịp, nhưng Dương Dương lại đuổi kịp, hừ, kết hôn là còn quá chậm, rõ ràng đã trực tiếp động phòng rồi!
Dương Dương liên tục uống rượu, dùng tư thế uống rượu để che dấu miệng cô đang cười, nhưng mà Nhan Hâm thấy được, còn đoán được tám chín phần cô đang suy nghĩ gì.
Lòng bàn tay truyền đến đau nhói, Dương Dương cúi đầu nhìn lại, hai người cầm tay dưới bàn, nhưng Nhan Hâm lại đang nhéo tay cô.
"Giám đốc Dương, ngươi có phát hiện một việc, có liên quan đến giám đốc Nhan hay không?"
Nói về điều này, Dương Dương có tật giật mình, thẳng lưng, nói: "Phát hiện cái gì?"
"Quan hệ của cô và giám đốc Nhan đột nhiên biến chuyển tốt lắm, giống như trong một đêm đã xảy ra chuyện gì đó. Rốt cuộc cô đã dùng phương pháp gì để làm cho giám đốc Nhan thay đổi ấn tượng với cô vậy?
Khuôn mặt Tần Hoài hiện rõ mấy chữ như tôi tò mò, tôi muốn tám chuyện.
Dương Dương đến gần hơn, nói: "Cô muốn biết sao?"
"Tất cả mọi người đều muốn."
"Thật sự thì chuyện này rất đơn giản, đó là.... Tôi không nói cho cô biết, đây là bí mật, cô tự tìm hiểu đi, nó là vậy đó." Dương Dương nhếch miệng cười gian, đây là cô dùng thân thể đổi lấy sự hoà hảo, là bí mật của riêng cô, để sau này về già còn lấy ra mà làm đồ ăn nhắm rượu, để hồi tưởng lại mối duyên kỳ ngộ này. Tuyệt đối không có khả năng cho người ngoài biết. Nhan Hâm là của cô, bí mật cũng là của cô....
Tần Hoài xì một tiếng, vứt cho cô một cái nhìn khinh bỉ.
Tất cả mọi người chơi đến tận khuya, ăn uống thả ga cho đến khi màn đêm buông xuống, ông chủ bắt đầu mang đèn lồng ra treo, là một cái đèn lồng đỏ thật lớn, bên trong là nến, sau đó lại đem đèn lồng treo lên, ánh sáng đỏ tỏa sáng giữa không trung, tạo ra cảm giác hoài cổ. Nhìn trời đã không còn sớm, một trong số họ nói về nhà, sau đó tất cả mọi người đều lục đục đứng lên đi về.
Dương Dương thanh toán lấy hoá đơn xong đi ra, xe của đồng nghiệp cũng đã rời đi rồi, mà nơi này những người sống về đêm cứ đều đặn đổ về. Ban đêm ở thật sự là vô cùng náo nhiệt.
Cô đi về phía bãi đổ xe, một chiếc xe Lexus màu trắng đỗ ở trong góc, bên trong đèn xe đang bật, tập trung đợi cô đến.
Dương Dương đi đến gõ cửa kính xe, cửa xe từ từ hạ xuống, Nhan Hâm nói: "Còn không lên xe?"
Dương Dương cúi thấp người nói với nàng, "Giám đốc Nhan, thuận tiện đưa đồng nghiệp về nhà sao?"
"Không tiện, cô vẫn không lên xe thì tôi mặc kệ cô vậy." Nhan Hâm cũng không thoải mái cùng Dương Dương tiếp tục trò chơi, bây giờ nàng vừa mệt lại vừa nóng, chỉ muốn về nhà tắm rửa rồi ngủ.
Diễn phải có đối thủ thì chơi mới vui, một người chơi lại giống như tự sướng thì thật không có ý nghĩa. Dương Dương nói: "Tôi nghĩ đêm nay diễm ngộ cùng em."
Nhan Hâm trầm mặc không liên tiếng, đột nhiên phóng xe đi, bỏ lại Dương Dương ở bãi đổ xe trống trơn, Dương Dương trơ mắt nhìn chiếc Lexus màu trắng rời đi, tức giận muốn nổi điên.
Đột nhiên, tiếng xe từ xa lại gần hơn, xe phanh cái két ngay bên cạnh cô, cửa kính xe hạ xuống lần nữa, khuôn mặt Nhan Hâm không lộ ra bất cứ cảm xúc nào, lạnh lùng quyến rũ vô cùng: "Theo em đi."
Ba chữ này nha, chính là lời có ý trực tiếp gạ gẫm nhất mà Dương Dương được nghe.
Khóe miệng của Dương Dương cong lên, cho đến khi nụ cười khuếch đại chiếm hết cả khuôn mặt cô, cô ôm bụng cười lớn, tiếng cười văng vẳng trong bãi đỗ xe.
Nhan Hâm nói: "Lên xe."
"Tuân mệnh." Dương Dương giống một con thỏ trắng nhỏ cướp được củ cà rốt sôi nổi bước lên xe.
Về nhà, về nhà, về nhà, lòng của cô như đang tung tăng, điên cuồng trực tiếp đè Nhan Hâm xuống, thân thể cô trườn đến áp lên trên, sau đó tay liên tục mò mẫm trong xe, chạm đến một cái nút, beep, hai người ngã về phía sau.
Mặt khác ở một bên bãi đỗ xe, Tần Hoài trơ mắt cứng lưỡi xem một màn này, sau đó hồi lâu vẫn chưa thể phục hồi tinh thần lại được.
——————-em là phân cách tuyến của Yan tự đề ra cho bớt rối——————-
Dương Dương đến bộ phận chăm sóc khách hàng để giải quyết công việc, xong việc rồi sau đó thuận tiện đi một chuyến đến văn phòng của Đào Tử Tỷ.
Trên đường đi, bên tai đều nghe thấy âm thanh của giọng nói nhỏ nhẹ, bộ phận chăm sóc khách hàng vô cùng dịu dàng, đại bộ phận đông đảo đều là phụ nữ. Cho tới nay đây cũng là phòng ban được các phòng ban khác ưu ái nhất, thành ra có bất kì hoạt động gì cũng đều được mời tham gia. Đây cũng là nơi các vị giám đốc hi vọng được quản lý nhất.
Đào Tử Tỷ ở nơi nhẹ nhàng này cũng giống như là đại lão gia, cho nên ở đâu cũng rất yên bình tĩnh lặng.
Trong phòng làm việc của Đào Tử Tỷ có mùi hương cà phê, phòng ốc bố trí không giống như văn phòng, ngược lại giống như phòng sách ở nhà, một hồ thực vật thủy sinh nằm ở trên bàn gỗ lớn sát tường, còn có một máy pha cà pha cà phê, ở kế bên máy pha cà phê là một hàng tách uống cà phê, nhiều loại cà phê đóng gói để trong các lọ thủy tinh được sắp xếp ngay thẳng gọn gàng.
Dương Dương liền nhìn ra được người đàn ông này, cô cho rằng độc thân mà mua máy pha cà phê về pha thì tám chín phần chính là gay, mà máy pha cà phê được trang bị ở nhà cũng chính là đặc trưng cho một loại gay tiêu biểu.
Dương Dương đến đây, cầm một tách cà phê nghi ngút khói, còn có Đào Tử Tỉ đầy hiểu biết tư vấn tâm lý cho cô.
Đào Tử Tỷ trước kia có nghiên cứu qua tâm lý học, hơn nữa giọng anh ta trầm thấp như đàn violin hay cello, chắc chắn có thể thôi miên được người khác, ở trong này Dương Dương đưa ra thắc mắc với anh ta, mong muốn nhận được câu trả lời từ nơi Đào Tử Tỷ, chỉ là cô đem hết tất cả nghi ngờ đổ lên đầu một người bạn.
Cô nói bạn của cô đang trong giai đoạn yêu đương, đối phương ly hôn lại còn có con nhỏ, theo như tính cách của người bạn này thì hoàn toàn không thích hợp ở chung với trẻ con, lý trí thì nói không nên ở chung, thế nhưng người này ngày càng lún càng sâu, thậm chí trong đầu còn có suy nghĩ muốn ở chung cả đời, như vậy thì phải làm sao bây giờ?
Bạn tốt, bao nhiêu tội lỗi đành mượn tên cậu mà sinh ra! Dương Dương âm thầm cầu khấn người bạn vốn không tồn tại này tha thứ cho cô.
"Oh, bây giờ vai trò của cô ấy cũng không khác gì mẹ kế, vậy cô ấy là không quen sao?" Đào Tử Tỉ hỏi.
Hai tay Dương Dương đang cầm tách cà phê, uống vài ngụm, tinh thần nhất thời phấn chấn lên, nói: "Không có bài xích, dẫu sao cô bé đó cũng rất đáng yêu lại biết nghe lời, hơn nữa rất có giáo dục, nói gì nghe đó, quan trọng nhất giống y như mẹ nó."
"Mẹ?" Đào Tử Tỷ đẩy kính mắt lên, nói "Cô vừa nói bạn thân của cô là gặp một người đàn ông đã li dị, từ khi nào thì đứa bé lại giống như mẹ của nó?"
"Hả, nãy tôi nói là đàn ông sao?" Dương Dương thét lên không ổn, cư nhiên lại bị lòi kẽ hở.
Đào Tử Tỷ ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Tôi có dùng bút ghi âm, cô có cần tôi phát lại lần nữa cho cô nghe không?"
"Bà tám chết tiệt, anh dám lén ghi ân, xem tôi có giết chết anh không!" Dương Dương giận dữ đứng lên nhào về phía Đào Tử Tỷ, muốn đoạt lấy bằng chứng trong tay anh ta.
Hai tay Đào Tử Tỷ ôm lấy ngực hét ầm lên "Yamete*, cô thật là hung hăng tàn bạo nha, cầu xin cô buông tha tôi đi, tôi là danh hoa đã có chủ."
*Yamete là tiếng Nhật, có nghĩa là đừng mà, từ này coi anime hay manga mà gặp mấy màn cưỡng gian là sẽ hét ầm lên "hông chịu đâu", "đừng mà.". Thím Đào bị lậm yaoi chắc luôn =))
"Tiện nhân, hôm nay anh không trả đồ lại cho tôi, tôi sẽ không khách khí với anh."
"Thật đáng sợ...... a a a..."
Dương Dương nắm cố áo Đào Tử Tỷ lục túi của anh ta, trên mặt lộ nét hung tàn, mà Đào Diệu Tổ cao lớn nhã nhặn lại giống như cô gái nhỏ ôm hai tay trước ngực giãy dụa chống lại.
Cảnh này cũng thật giật gân, làm cho người xem vây quanh cũng bị sốc.
Dương Dương quay đầu lại, phát hiện mình bị một vòng người bao vây, trong khi người cứ liên tục kéo đến ngoài cửa.
"Có chuyện gì vậy?" Dương Dương hỏi người ở phía trước.
Lý Khê Du chen vào đám đông, yếu ớt chỉ vào đèn đỏ nhấp nháy của điện thoại trên bàn Đào Diệu Tổ, nói: "Nội bộ công ty cũng nghe được."
Vì thế một truyện mười mười truyền trăm, trong công ty đều coi được cảnh này.
Dương Dương nghiêng đầu bước đi, sự thật vô cùng thê thảm.
Mà Đào Diệu Tổ thì không hề sợ hãi đứng dậy, sửa sang lại bộ vest Dior trên người, nói "Diễn trò xong rồi mọi người giải tán, về làm việc đi."
"Danh tiếng của tôi hoàn toàn bị hủy hoại."
"Cũng đâu có sao, từ từ thành thói quen là được." Đào Diệu tổ ân cần vỗ nhẹ bả vai cô.
Trên đường đi gặp gỡ đồng nghiệp đều gật đầu nở nụ cười là chuyện hiển nhiên, Dương Dương tự biết mình không phải tuyệt thế đại mỹ nữ lại càng không phải công nương Diana, làm giám đốc của công ty, cô luôn phấn đấu để tạo hình tượng tốt, cho nên nụ cười luôn treo trên người, thậm chí có thể nhớ rõ tên dì lao công, gần như từ trên xuống dưới, người nào cô cũng có thể nói tên ra được.
Cô nghĩ đến nụ cười của cô ít nhất không làm cho người ta chán ghét, kết quả hôm nay cười với Tần Hoài, giám đốc Tần liền xoay người bỏ đi, coi cô như độc xà mãnh thú.
Dương Dương không hiểu thái độ này từ đâu lại có, cần phải tìm một lời giải thích cho bản thân, nhưng cô lại quá bận rộn.
——————-em là phân cách tuyến của Yan tự đề ra cho bớt rối——————-
Trong phòng làm việc đang diễn ra cuộc họp, Nhan Hâm đang trình bày PPT, giải thích một vòng tổng thể cho mọi người nghe, trong lúc mọi người đang rất chăm chú lắng nghe, thì tiếng chuông điện thoại ở đâu truyền tới, tiếng chuông đổ hồi lâu mà không có ai bắt máy, Nhan Hâm nói: "Điện thoại của ai?"
Mọi người ngó qua ngó lại, nhìn mặt bọn họ thì xác định điện thoại này không phải là của bọn họ.
Nhan Hâm cảm thấy tiếng chuông nghe vừa quen thuộc vừa xa lạ, lập tức nhớ tới, đây là tiếng chuông điện thoại di động của Dương Dương.
Nàng nén xuống bối rối ở trong lòng, bình tĩnh cầm lấy túi xácg, nói: "Xin lỗi, tôi không để ý là điện thoại tôi mới mua."
Sau đó nàng lấy điện thoại ra giấu vào trong túi của mình, thông báo giải lao một lát, sau đó cầm điện thoại ra ngoài phòng trà nước.
Bấm điện thoại gọi đi Nhan Hâm liền vội vàng nói: "Tại sao Dương lại để điện thoại trong túi của em?" Suýt nữa bị mọi người phát hiện, nếu lúc đó có người nghi ngờ thì cô cũng không biết làm thế nào để giải thích.
Dương Dương nghe giọng Nhan Hâm, cảm thấy được giờ phút này giống như chỉ mành treo chuông, vô tội nói: "Là em lấy điện thoại di động của tôi..." Cô là vô tội mà.
"Xin lỗi, lần sau em sẽ chú ý." Nhan Hâm vì Dương Dương bị nàng hiểu lầm mà giải thích.
Dương Dương nói: "Nhan Hâm, thứ bảy tuần sau đừng đi đâu, dành cho tôi có được không."
"Dương có nhất thiết phải hỏi chuyện đó bây giờ không?" Nhan Hâm miễng cưỡng nói, Dương Dương càng ngày ngày càng không chịu tu tâm dưỡng tính, giống như con quái vật tự nuốt lấy thành tựu của mình.
Dương Dương nói: "Bây giờ là thời gian ăn cơm, giờ Bắc kinh là năm giờ rưỡi chiều, là giờ tan ca theo qui định công ty, em có thể không ăn cơm nhưng cấp dưới của em cũng cần phải ăn cơm. Vì thế nên tôi nhắc nhở em một tiếng, dạ dày của em không tốt, phải ăn cơm đúng giờ."
Cơn giận của Nhan Hâm từ từ giảm bớt, sự cẩn thận của Dương Dương làm cho nàng cảm thấy ấm áp, nói: "Tình huống khẩn cấp, ngày mai phải giao báo cáo, chúng em không có thời gian để nghỉ ngơi."
"Được, vậy em cũng nhớ ăn cơm nhé, mặt khác nhớ kỹ, thứ bảy tuần sau là dành cho tôi, không được cho người khác."
"Biết rồi." Nhan Hâm thầm nghĩ, có ngày nào mà em không dành cho Dương.
Nhan Hâm khẳng định làm cho Dương Dương nở nụ cười: "Tốt lắm. Nói rồi không được đổi ý đâu nhé."
Sau đó Nhan Hâm mới nhớ hôm ấy là sinh nhật của mình, nàng mơ hồ không nhớ được mà Dương Dương thì nhớ rõ, lại còn dùng cách nói bóng nói gió như muốn cho nàng một sự ngạc nhiên.
Nhan Hâm nghĩ, bây giờ bắt đầu chờ mong có phải là quá sớm hay không?
Thế nhưng nàng kiểm soát không được trái tim của mình, ngày này dường như trở nên quá dài.
Dương Dương gọi điện thoại cho Nhan Hâm xong, ngay lập tức gọi số điện thoại khác, gọi đặt hoa, gọi đặt bánh, và giao đồ ăn qua.
Hoa cùng bánh ngọt là sau này mới dùng, còn đồ ăn là dặn bọn họ lập tức giao đến công ty, cô biết công việc của Nhan Hâm có nhiều áp lực, cho nên sẽ không có thời gian nghĩ đến ăn uống.
Cuộc họp mới tiến hành được một nửa, dạ dày của mọi người bắt đầu kêu réo, có người lục đục đi lấy đồ ăn dự trữ, những người khác còn lại tiếc hận là không dự trữ đồ ăn theo.
Nhan Hâm cũng đói, nhưng nàng tin tưởng mình có thể kiên trì đến lúc kết thúc cuộc họp.
Lúc này trợ lý dẫn người giao thức ăn đi vào phòng họp, mọi người ngửi được mùi đồ ăn, hai mắt bắt đầu lóe sáng, giống như chó sói ngửi được

1 2 »


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện