Thực Cốt Sủng Hôn: Lục Thiếu, đừng Ham Ngủ

Chương 2


trước sau


Edit: Thiên Hi
Tay của Tô Giản hơi run, khuôn mặt nam nhân lúc nhắm mắt lại rất bình tĩnh, ngũ quan tuấn lãng dễ khiến người ta động lòng.
Nhưng hiện tại, cô cùng hắn bốn mắt nhìn nhau, trên người đàn ông có uy áp làm cô không nói nên lời, khí thế đó khiến cô không thể phản kháng, huống chi đôi tay kia cũng dễ dàng áp chế cô.
Tô Giản theo bản năng nuốt nước miếng: “Tôi đã cứu anh.”
Người đàn ông thờ ơ làm Tô Giản càng hoảng loạn, thậm chí hối hận khi cứu hắn, đột nhiên nhoẻn miệng cười.
Truyện được dịch và edit bởi Hương Mãn Lâu. Đăng tải duy nhất tại truyen247.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đôi mắt trầm tịch như bừng lên ánh sao, cực kỳ sáng ngời, làm dịu đi vẻ mặt lãnh đạm của hắn không ít. Người đàn ông đột nhiên tiến lại gần, Tô Giản căng thẳng đến nín thở, cô thậm chí có thể thấy lông mi mảnh dài của hắn!

“Tô Giản.” Hắn nhẹ nhàng nói ra tên cô, âm thanh khàn khàn trầm thấp mê say lòng người làm hai tai của Tô Giản đỏ bừng.
Từ từ, làm sao anh ta biết được tên cô?
Tô Giản cảnh giác mà nhíu mày, “Anh là ai?”
Người đàn ông nhướng mày, bụng sôi ùng ục, hắn tự nhiên phân phó, “Đi ăn chút gì đã rồi tôi nói cho cô biết.”
Tuy rằng trong lòng Tô Giản nghi hoặc nhưng cũng không vội. Trận tuyết này quá lớn, không có xe của cô, người đàn ông không thể xuống núi một mình.
Sau một cuộc điện thoại, bà chủ nhanh chóng mang cháo nóng lên, Tô Giản chắn ở cửa, chỉ để lộ một ngách nhỏ. Bà chủ tò mò nhìn rồi quay xuống.
Hình như người đàn ông đã lâu không ăn gì, nhưng dù vậy, bộ dáng ăn cháo của anh cũng thập phần ưu nhã.
Tô Giản nhìn vào mắt anh, âm thầm suy tư, thấy anh đã ăn xong liền mở miệng hỏi, “Anh là ai, là paparazzi theo dõi tôi sao?”
Trừ bỏ thân phận này ra, Tô Giản thật sự không nghĩ ra lý do gì khác. Một người đàn ông ở nơi hoang sơn dã lĩnh đột nhiên xuất hiện trước mặt cô, mà vết thương trên tay anh nói không chừng là bị paparazzi khác gây ra. Nhìn dáng vẻ của anh cũng không giống fan của cô.
Người đàn ông nghe xong thì sửng sốt, sau đó mặt mày đều giãn ra, cười nghiền ngẫm, “Tôi là Lục Tư Niên.”
Cái tên này có chút quen tai, Tô Giản lục kĩ lại ký ức nhưng không nhớ ra mình đã gặp qua người đàn ông này.
Cô đang định hỏi tiếp thì chuông điện thoại reo lên.
Số điện thoại làm ánh mắt cô trầm ngưng.
Do dự một lát, Tô Giản vẫn nghe điện thoại.

Truyện được dịch và edit bởi Hương Mãn Lâu. Đăng tải duy nhất tại truyen247.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Giọng nói đầu dây bên kia nhẹ nhàng, ngọt ngào, đó chính là cô em gái Tô Tiêu hiền lành, tốt bụng và dễ mến trong mắt mọi người của cô.
“Chị ơi, chị vẫn đang quay phim à?”
Tô Giản

trầm mặc, đối phương nhút nhát hỏi một câu, “Chị ơi, sao chị lại không để ý tới tiểu Tiêu? .”
Tức khắc đầu dây bên kia liền xuất hiện một giọng nam ôn hòa nhẹ nhàng an ủi, Tô Giản liền biết đó là ai, đó là vị hôn phu cũ của cô, hiện tại là người đàn ông của Tô Tiêu, là bố của cái thai trong bụng Tô Tiêu, Cố Thanh Châu.
Tô Giản không kiên nhẫn mà “Ừm” một tiếng, điện thoại bên kia mới bắt đầu dừng nghẹn ngào:
“Em biết chị sẽ không giận em, ba cũng rất nhớ chị, hơn nữa……” Cách điện thoại cũng có thể nghe ra giọng nói thẹn thùng cực điểm của người đó: “Em cùng Thanh Châu chuẩn bị kết hôn, chị, chị sẽ đến chúc phúc cho chúng em, đúng không?”
Giọng điệu nhẹ nhàng và đáng yêu như vậy khiến Tô Giản nghĩ đến lúc cô phát hiện chuyện ngoại tình của bọn họ, Tô Tiếu che lại bộ ngực đầy vết tích, vẻ mặt đau thương ngã vào trong vòng tay Cố Thanh Châu, lời nói phun ra từ miệng nó khiến cô cảm thấy lạnh lẽo hơn cả cảnh tượng bẩn thỉu kia:
“Chị, em và Thanh Châu thật sự yêu nhau, chị thành toàn cho chúng em đi.”
Giọng nói ả rất tự nhiên, giống như lúc còn nhỏ lấy đi đồ chơi cô thích nhất, nhưng bây giờ là cướp vị hôn phu của cô.
Tô Giản trào phúng cười, nói vào điện thoại, “Tôi sẽ đến.” Sau đó không đợi đối phương đáp lại liền cúp máy.
 Rõ ràng là Tô Tiêu đã làm chuyện đáng xấu hổ, nhưng cuối cùng, cha cô và Cố Thanh Châu vẫn bảo vệ ả. Bạn bè thân thích của hai nhà Tô, Cố liền ở sau lưng cười nhạo, nói Tô Giản cô thân thiệp giới giải trí, tác phong không tốt, mới mất mối nhân duyên này với Cố gia!
Lục Tư Niên đem biểu tình của cô thu hết vào đáy mắt, đột nhiên đôi mắt của cô gái nhỏ sáng ngời, cô chuyển tầm mắt lên người anh, nhìn trên nhìn dưới.
Người đàn ông tên Lục Tư Niên này trông rất phong độ.

Nếu để anh ta đóng giả bạn trai cô thì cũng không tồi.
Cô không chỉ đến dự hôn lễ của Tô Tiêu và Cố Thanh Châu, cô còn muốn lấn át sự nổi bật của bọn họ!
Tô Giản chậm rãi nở nụ cười, đi vài bước, đứng ở trước mặt Lục Tư Niên:
“Lục tiên sinh đúng không?”
Lục Tư Niên nhướng mày, gật đầu đáp lại.
“Tôi cần anh làm một việc giúp tôi. Sau khi xong việc, tôi không chỉ giúp anh tìm một công việc tốt, mà còn cho anh mười vạn thù lao.” Nói xong, Tô Giản nhìn anh đầy mong đợi: “Thế nào?”
Thật thú vị.
Nụ cười của Lục Tư Niên càng thêm rõ ràng, “Việc gì? Cô nói đi.”
“Yêu cầu cũng không cao, tôi muốn anh đóng giả làm bạn trai của tôi.”
Khuôn mặt tươi cười của người đàn ông đột nhiên trở nên lạnh lùng. Tô Giản cảm nhận được anh có chút không vui.
Không muốn cũng không cần đột nhiên trở mặt đi……



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện