Thuần Hóa Kêu Thú Tiểu Thê Quá Manh Hủ

Trai Đơn Gái Chiếc


trước sau

Advertisement
Giản Ninh mặc vào áo ngủ, mở cửa; cánh cửa cách vách cũng theo sát mở ra, cái đầu dưa nhỏ kia của An Hinh dò ra.

Không mang mắt kính to, không thắt bím tóc. Giản Ninh bỗng nhiên cảm thấy mặt cô rất nhỏ, lớn bằng bàn tay, đôi mắt lại rất lớn rất có thần, bộ dáng giống như còn rất xinh đẹp.

Hinh gia thấy đại cứu tinh, ngoan ngoãn mà chạy ra tới, trong tay còn cầm một cái bát trà lớn, thành kính mà giơ lên trước mặt Giản Ninh, vẻ mặt lấy lòng: “Giáo sư đại nhân xin thương xót, thưởng choe m ngụm nước ấm uống đi.”

Giản Ninh nhịn không được mỉm cười, thời điểm báo danh, thời điểm ăn cơm, thời điểm ở trong xe thấy cô chuyện trò vui vẻ với nam sinh, còn có bây giờ lúc này, cô nhóc này mỗi một lần đều giống như bất đồng, ách, độ hoạt bát tiến bộ một chút.

Giản Ninh nhìn xem đồ ở nhà của mình, lại nhìn xem đồ ra ngoài của An Hinh: “Chỉ uống nước à, rửa mặt làm sao bây giờ?”

“Không có việc gì, em chịu đến sáng mai về ký túc xá tắm rửa đi, hẳn là sẽ không lên men có mùi thúi.” An Hinh cúi đầu nghe ngửi chính mình, cũng thực bất đắc dĩ, hôm nay làm ầm ĩ một hồi, kỳ thật chính mình cũng rất ghét bỏ hảo sao. Nhưng mà hơn phân nửa đêm cũng ngượng ngùng quá phiền toái người ta. “Nếu không thầy có ấm nấu nước không? Cho em mượn một cái, ngày mai trả lại cho thầy.” Đem cá cho người không bằng dạy người bắt cá mà.

“Có, em chờ tôi một chút.” Giản Ninh quay đầu, bỗng nhiên cảm thấy có chỗ nào không đúng. dư quang thoáng nhìn, hai mắt trợn lên: “Cửa.”

“Cái gì?” An Hinh như cũ bộ dáng nhân sĩ ăn xin lưu lạc, không rõ nguyên do, theo ánh mắt của Giản Ninh quay đầu lại, còn không có thấy rõ ràng, liền nghe thấy sau lưng “rầm” một tiếng.

Cánh cửa 1203, ở thang lầu đầu đường tự nhiên gió thổi qua, nhẹ nhàng nhu nhu mà đóng lại.

An Hinh máy móc mà quay đầu lại, kéo ra một nụ cười so với khóc còn khó coi hơn. Tối nay chẳng những thiếu nước thiếu đồ ăn, hơn nữa còn phải ăn ngủ đầu đường.

Giản Ninh xem biểu tình của cô, cũng có chút đếm: “Không mang chìa khóa.”

An Hinh vô tội, ngón tay lướt qua bả vai của mình chỉ vào cánh cửa ở phía sau: “Ở trong cặp.”

Hai người ở trước cửa trầm mặc.

Giản Ninh thầm thở dài một hơi, lui ra sau một bước: “Trước vào nhà đi.”

An Hinh bị sự cố ngoài ý muốn kích phát, cảm giác say có chút thanh tỉnh, khẽ hiện “câu nệ” mà đi vào trong nhà Giản Ninh, ánh mắt cũng không dám di động ở phạm vi lớn, gần đây hướng bên ghế dựa vừa đứng. Nửa đêm vào nhà người xa lạ là hành vi rất không lễ phép, đừng nói thầy Giản không cao hứng, đổi thành chính mình cũng không vui được chứ.

Giản Ninh rót cho An Hinh một ly nước, mày hơi hơi nhíu lại, nhìn thoáng qua cô nhóc nên xử lý như thế nào?

“Thầy Giản, cái kia, không có việc gì, ở chỗ Hạ Thần có chìa khóa nhà em, em đi lấy một lát thì tốt rồi, cũng không xa.” An Hinh rất tự giác. Cái đề nghị này có tính khả thi, nhà Hạ Thần ở cách đây không xa, đi đường hai mươi phút. Chỉ là, sớm biết như thế hà tất lúc trước, nếu thành thành thật thật vừa rồi liền xuống lầu tự mình mua nước, qua lại hai mươi phút là có thể thu phục, còn sẽ không thêm phiền toái cho người khác.

Đều hơn 11 giờ, đêm khuya Linh Lan nói Hạ Thần là một đứa trẻ loại quy luật này làm việc và nghỉ ngơi đặc biệt tốt, sáng năm tối chín, bây giờ đi nói, không quá thuận tiện. Giản Ninh lại nghĩ Lăng Linh nhờ vả chính mình nói, có chút khó xử, đau đầu.

“Thầy Giản, nếu không thầy cho em mượn hai trăm. Em đến nhà Hạ Thần lấy chìa khóa, sau đó trực tiếp đi siêu thị mua cái ấm nấu nước là được, thầy đi ngủ sớm một chút đi.” An Hinh cảm thấy rất ngượng ngùng, bởi vì nguyên nhân của mình làm người ở hoàn cảnh vào khó xử, chậc, không phải việc làm của quân tử a.

Cô thật sự chỉ là nghĩ đến xin miếng nước uống, không cần đến cuối cùng bị người hiểu lầm có ý đồ. Tuy rằng nói cô xác thật có ý đồ với người ta, nhưng ý đồ này không phải ý đồ kia a, tham cái nhỏ mất cái lớn nhưng không có lời. “A, đúng rồi, em trực tiếp đến chỗ Hạ Thần ngủ đi, sáng mai trở về lấy cặp sách là được.”

An Hinh như vậy, nhưng thật ra tiêu trừ một tia phòng bị cuối cùng của Giản Ninh, hơn nữa đồng tình và đồ bớt việc cảm xúc bắt đầu mạo phía trên. Anh vừa định nói nếu không thầy đưa em đi, mày bỗng nhiên nhăn lại: “Em uống rượu.” Mùi rượu nhàn nhạt, như có như không truyền đến, vừa rồi ở cửa không khí lưu thông không ngửi được, bây giờ rõ ràng một chút, trách không được hôm nay giống như có chút không giống nhau.

An Hinh đứa trẻ ngoan ngồi nghiêm chỉnh, dựng thẳng lên một đầu ngón tay, thành thật nói: “Em chỉ uống một chai nhỏ thôi, hôm nay ký túc xá tụi em và ký túc xá ở đối diện ăn liên hoan.” Đoàn thể thần tượng ngang trời xuất thế, các phàm nhân mau tới cúng bái.

Giản Ninh không bình luận nhiều, sinh viên sao, rất bình thường, nóng lòng chứng minh chính mình giống với người lớn, đã sớm quản không được, An Hinh chỉ là có chút mùi rượu, xem như đứa trẻ ngoan. Chỉ là cái này thuộc về loạn càng thêm loạn a. Anh nghĩ nghĩ, nhớ lại động tác trèo ban công nguy hiểm vừa rồi của An Hinh, cuối cùng thở dài một hơi: “Thôi kệ, hơn phân nửa đêm không cần lăn lộn, thư phòng sô pha giường, không ngại nói tạm chấp nhận một đêm, sáng mai lại đi lấy chìa khóa.” Dù sao đều là cách một bức tường và một cánh cửa, không có gì quá khác nhau đi.

An Hinh hai tay ôm ngực, khuếch đại bộ dáng vẻ mặt hoảng sợ, đem không khí phóng nhẹ nhàng: “Thầy ơi, nếu cô nam quả nữ ở chung một phòng là không đúng. Em nói cho thầy nè, em là tử tốt ngây thơ đệ, em không phải phóng khoáng như vậy.”

Giản Ninh nghẹn, câm nín vừa buồn cười, trừng người nào đó liếc mắt một cái: “Tôi là hạng người như vậy sao?”

“A, không đúng, em nói ngược rồi hẳn là giáo sư đại nhân xin yên tâm, tửu lượng của em cũng không tệ lắm, tuyệt đối sẽ không say rượu làm bậy gì đó, nếu thầy không yên tâm, buổi tối đi ngủ có thể khóa cửa lại.” An Hinh vui tươi hớn hở sửa lại miệng, vỗ ngực nhỏ của mình bảo đảm. Ơ, bỗng nhiên cảm thấy hôm nay quá trình đàm phán với giáo sư Giản đặc biệt sung sướng, quan hệ tiến bộ vượt bậc. Như vậy cô có tính là đã thành công nhốt đánh vào địch nhân thân bổn không? Về sau có phải liền có thể gần gũi quan sát CP người thật hay không?

Úc gia, An Hinh làm chữ V, cười đến lộ ra tám cái răng.

Rất sáng mắt.

Giản Ninh bỗng nhiên phát hiện, chỉ là tháo mắt kính và mái tóc bánh quai chèo mà thôi, cả người An Hinh lại giống như trở nên không chút nào tương đồng, đặc biệt là những lúc cười, không hề có cái loại cảm giác áp lực và không khoẻ ra vẻ chín chắn này, mà rất nhiều thuộc về ngây thơ và giảo hoạt của thiếu nữ.

Có người giống như uống rượu lộ ra bản tính.

Giản Ninh nhướng mày, thật sâu nhìn thoáng qua người nào đó, chưa nói phá. Con nít luôn có mấy cái giai đoạn như vậy, hoặc là muốn có vẻ hành xử khác người, hoặc là muốn triển lãm một mặt thành thục của mình.

Giả bộ.

Anh phải làm, chính là thiện giải nhân ý lý giải vạn tuế. Hơn nữa, cái này không rất thú vị.

Giản Ninh về phòng, cầm một bộ đồ dùng rửa mặt và áo ngủ của mình, đặt ở trước mặt An Hinh như cũ như đang đi vào cõi thần tiên: “Đều là mới cả, đi tắm rửa đi.”

------ Lời nói ngoài lề ------

Có phải có hơi quá nhanh hay không ha ha ha.

Truyện convert hay : Trần Ninh Tống Thướt Tha

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện