Thuận Gió Đến Gặp Em

Chương 13: Lục Dương rất nghiêm túc, thanh cao và lạnh lùng


trước sau

Cuối tuần này, nhà họ Lộc hiếm khi được khôi phục lại bầu không khí sung sướng như ngày xưa. Trước khi ngủ, Lộc Lâm Linh kéo tay của Lộc Thành Quốc nói: "Ba, nhà chúng ta cũng có xe, có phải sau này ba sẽ về nhà nhanh hơn phải không? Vậy sau này ba sẽ về nhà nhiều hơn phải không?" Giọng nói nũng nịu, còn ánh mắt thì tràn đầy mong đợi.

Không phải là không có áy náy, cô gái nhỏ ngày nào ông vẫn thường ôm ở trong ngực, nhưng vì tại ông bận rộn bôn ba mà không để ý đến, bây giờ đã lớn lên trở thành một thiếu nữ xinh đẹp. Ông đã không nhớ lần gần nhất ông ở trước cổng trường học đón cô là lúc nào, không nhớ đã bao lâu ông chưa ôm cô vào trong ngực.

Ngày trước ông có thể nhớ toàn bộ tên bạn học của cô khi cô kể với ông, mà bây giờ, đến cả cô chủ nhiệm của cô ông cũng không biết là ai. Cuộc sống bôn ba đã mang đi thời gian thân mật của hai ba con, cũng mang đi hạnh phúc của một người cha.

"Được, sau này làm xong công việc là ba sẽ về nhà sớm, Linh Linh phải học tập thật giỏi, nghe lời mẹ nói. Ba biết Linh Linh của nhà chúng ta là giỏi nhất."

Ba nhẹ nhàng vỗ về bờ vai của cô giống như khi còn bé khi ban đêm mà không ngủ được, ba luôn vỗ nhè nhẹ lên vai của cô, kể cho cô nghe những câu chuyện ngày xưa, khi nghe giọng nói trầm thấp nhưng ấm áp của ba, cô lại dần dần thiếp đi.

[Truyện được EDIT & đăng tại Yeungontinh.vn]

Mới đi học được một tuần, đã phải chuẩn bị cho bài kiểm tra hàng tháng đầu tiên.

Tuần trước, sự việc xảy ra ở cửa cầu thang tại lầu năm, hai người đã tiến vào một mối quan hệ vô cùng kỳ lạ. Nói là yêu thương, hai người sống chung cũng bình thường không có gì khác biệt, cùng đi học, buổi tối cùng làm bài tập, nhưng khi ở trường thì cơ bản là hai người không có gặp mặt nhau.

Phải nói là so với với ngày trước thì giống như đúc, nhưng ngược lại cũng không phải là giống toàn bộ. Dù sao đã biểu lộ cõi lòng, Lục Dương vẫn giống như trước chỉ có thể nhìn, trong lòng suy nghĩ, không thể động, nên anh cũng không làm được gì.

Vì vậy lúc ra khỏi cửa vào mỗi buổi sáng, anh luôn luôn véo má của cô một cái, buổi tối sau khi làm xong bài tập, anh luôn nắm lấy tay của cô, xoa bóp bàn tay cho cô.

Biết cô ấy đối với khái niệm tình bạn trai gái biết rất ít, lại còn rất khờ, cộng thêm bây giờ nhiệm vụ chủ yếu là tập trung cho việc học tập, anh cũng không muốn để cho tâm tư của cô bị phân tán. Cố gắng khắc chế những tâm tư kia của chính mình, chỉ là thông qua những cử chỉ rất nhỏ, rất nhẹ nhàng để thể hiện sự yêu thương của anh dành cho cô ấy.

Mà ở phương diện này Lộc Lâm Linh xác thực rất ngốc, trừ một hai lần nói với Lục Dương là khi đụng chạm có chút không được tự nhiên với xấu hổ, sau đó cô ấy đều đem những hành vi này liên kết tới vấn đề rửa tay trước và sau khi ăn.

[Truyện được EDIT & đăng tại Yeungontinh.vn]

Có lúc nhìn anh có thể chơi đùa với tay mình thật lâu, cô đều cảm thấy hiếu kỳ. Đều là một cái lòng bàn tay, năm cái đầu ngón tay, về phần tới tới lui lui sờ lâu như vậy à.

So với những biến hóa trong quan hệ của hai người, cô càng lo cho bài kiểm tra hàng tháng.

Từ khi biết tầm quan trọng của thành tích học tập với một học sinh, đối với một cái gia đình hiếu học, Lộc Lâm Linh học tập với một thái độ rất chăm chỉ, chịu khó.

Bởi vì lý thuyết cơ bản quá kém, tốn rất nhiều công sức mới có thể nắm vững những kiến thức này. Mặc dù không thể so sánh với nhiều học sinh khác, thế nhưng cô đã rất thỏa mãn với thành tích học tập của chính mình, chỉ cần duy trì tốt hiện trạng, thi lên cấp ba cũng không khó.

Lại có một thần đồng như Lục Dương ở bên cạnh, anh giải thích so với giáo viên còn đơn giản dễ hiểu hơn. Văn, vật lý, hóa học, tất cả đều giỏi, Lộc Lâm Linh cảm thấy thật sự thì lão sư nào cũng không bằng anh, anh có thể một người đấu sáu người.

"Trời ạ, rốt cuộc cũng thi xong, một tuần lễ rồi tớ không ngủ được một giấc thoải mái." Lý Đán khoác tay của Lộc Lâm Linh đi ra trường thi: "Không được, tớ phải tổ chức ăn mừng mới mới được. Đại Linh, cậu gọi Lục Dương, còn có Tiểu Linh nữa, ngày mai chúng ta đi ra ngoài chơi."

[Truyện được EDIT & đăng tại Yeungontinh.vn]

Đúng là một tuần mệt mỏi, Lộc Lâm Linh cảm giác mình thi cũng không tệ lắm, trong lòng cũng cũng có chút thoải mái. Cười gật đầu thay cho đáp lời, không cảm thấy lời nói của Lý Đán có gì sai cả.

Sau khi ba học sinh nữ đã thảo luận với nhau, đưa ra quyết định mười giờ sáng sớm ngày mai sẽ gặp nhau tại đài phun nước ở quảng trường.

Bà Lâm cũng biết, con gái của mình một tuần vừa qua học tập rất khổ cực, hơn nữa bây giờ việc học của Lộc Lâm Linh cũng không cần bà phải nhắc nhở nữa, học tập và nghỉ ngơi cần phải kết hợp, nên bà cho con gái đủ tiền để đi ra ngoài chơi.

Trước khi ra khỏi nhà, nhìn con gái của mình so sánh hai bộ quần áo, lại dùng máy sấy một bên thổi một bên chải, cảm thấy đứa nhỏ này cũng đã lớn, biết thích chưng diện, vui vẻ thay quần áo chuẩn bị cùng đám bạn đi dạo phố.

Lục Dương đã chờ ở cửa từ sớm, ánh mặt trời phản xạ qua cửa sổ chiếu vào anh. Vẫn phong cách ăn mặc như mọi khi, thân hình cao ráo, gương mặt tuấn tú, quả thực là rất đẹp trai.

Lộc Lâm Linh lại nghĩ tới mấy người thích anh ở trong trường học, trong nội tâm so với ngày trước thì cảm thấy có một chút không vui, cảm giác như thứ gì đó của mình bị cướp đoạt đi vậy.

[Truyện được EDIT & đăng tại Yeungontinh.vn]

Vì vậy, khi đi tới bên cạnh người của anh gương mặt không hề vui vẻ một chút nào, giọng nói đầy lạnh nhạt: "Đi thôi, không thì sẽ tới trễ."

Lục Dương không biết mới sáng sớm mình đã làm gì đắc tội với cô ấy, chỉ nhẹ nhàng gật đầu rồi đi theo phía sau, cắm ống hút vào ly trà sữa đưa cho cô, "Vị ô mai, đã hết lạnh."

Lộc Lâm Linh không biết, lần đầu tiên khi cô có kinh làm bẩn quần đã làm cho Lục Dương sợ hãi. Anh trở về nghiêm túc nghiên cứu nhiều tài liệu sinh học, hoàn toàn nắm rõ những kiến thức về cơ thể của phụ nữ, cũng ghi nhớ việc hàng tháng phụ nữ thường có những ngày rất mệt mỏi.

Hơn nữa mỗi lần Lộc Lâm Linh đến tháng luôn bị đau, mặc dù cô không nói, thế nhưng mấy ngày đó thỉnh thoảng cô lại che bụng, sắc mặt cũng trắng bệch. Cho nên Lục Dương luôn nhớ thời gian đến tháng của cô, luôn chú ý không để cho cô ăn thức ăn lạnh.

Lộc Lâm Linh nhận lấy trà sữa, oán khí trong lòng cũng giảm đi mấy phần: "Lần này cậu lại là người đứng đầu chứ? Hơn phân nửa đề cậu cũng đã suy đoán ra từ trước." Cô ấy vừa uống vừa lẩm bẩm nói.

Đối với tình trạng hiện tại Lục Dương cũng rất bất đắc dĩ, ban đầu là do anh mượn cớ học tập để đến gần cô, hiện tại thì anh không muốn cùng cô chỉ nói đến chuyện học tập, nhưng mà cô nói chuyện với anh không phải hỏi vấn đề học tập thì chính là nói chuyện thành tích, nội tâm rất bực bội. Anh trả lời: "Ừ, vẫn như vậy. Lần này cậu thi tốt chứ?"

[Truyện được EDIT & đăng tại Yeungontinh.vn]

"Ừ, nhờ có cậu nên ngay cả bài khó nhất của môn vật lý tớ cũng làm được! Thật sự là ông trời thương tớ rồi, hôm nay cậu muốn ăn cái gì, cứ thoải mái nói ra, chị đây đều sẽ mua cho cậu!" Lộc Lâm Linh vỗ ngực với một bộ dạng vô cùng hào phóng.

Nhìn ngực của cô ấy lắc qua lắc lại, muốn nói tớ muốn ăn cậu, cậu cũng cho sao? Nhưng mà biết khi nói như vậy sẽ dọa hỏng cô gái trước mắt, vẫn chỉ là nhìn cô ấy mỉm cười một cái.

Do cuối tuần nên trên xe buýt có nhiều người hơn một chút.

Lộc Lâm Linh vất vả lắm mới chen lên xe được, nhưng mà lại không có chỗ để vịn. Lúc xe di chuyển, cả người theo quán tính ngửa ra phía sau, một bàn tay hơi lạnh ôm lấy eo của cô, đỡ lấy cô xong lại lập tức buông ra.

"Cậu nắm lấy áo của tớ đi, như vậy sẽ tốt hơn một chút." Lục Dương rụt tay lại, rất muốn ôm lấy cơ thể vừa nãy, nhưng mắt lại nhìn về phía trước.

Hai người đứng rất sát nhau, Lộc Lâm Linh ngẩng đầu lên là có thể thấy lông mày dày của anh, anh rất cao, có thể nắm lấy cái tay vịn ở trên xe.

Cái gì mà nắm lấy áo của tớ, bình thường nắm tay cô sờ tới sờ lui thì sao, bây giờ cậu lại giả bộ thanh khiết cái gì. Lộc Lâm Linh cảm giác được bình thường mình rất thua thiệt, đột nhiên trong nội tâm cảm thấy không cam lòng, giơ hai tay lên liền ôm lấy anh: "Tớ không muốn nắm lấy áo của cậu, quỷ hẹp hòi!"

[Truyện được EDIT & đăng tại Yeungontinh.vn]

Toàn thân của Lục Dương trong nháy mắt như bị điện giật, không thể động đậy được. Bên hông cảm giác căng thẳng, siết chặt thêm một chút nữa là anh không thể hô hấp được. Nghe thấy lời nói tràn đầy ai oán của cô, nội tâm lại cảm thấy nhẹ nhàng, anh đâu có hẹp hòi gì đâu, mỗi ngày anh đều hận không thể ôm cô vào trong lòng.

Giờ phút này, người thiếu nữ đang đắm chìm trong sự khó chịu của chính mình, không có phát hiện hành khách xung quanh đang đánh giá bọn họ, rõ ràng dáng vẻ vẫn là học sinh trung học, nhưng hành vi bây giờ lại rất thân mật.

Cho tới bây giờ anh cũng chưa bao giờ sợ ánh mắt của người khác, cũng không sợ người khác biết anh có ý đồ đối với cô, chỉ sợ cô bởi vì xấu hổ mà cách xa anh, sợ cô bởi vì bị chỉ trích mà ghét anh.

Cả đoạn đường đi cô ấy đều ôm anh nên không có bị đảo qua đảo lại như lúc đầu, đến lúc Lục Dương nắm tay của Lộc Lâm Linh đi xuống xe. Đi chưa được hai bước, Lộc Lâm Linh đột nhiên nói ra một câu: "Lục Dương, cậu có cơ bụng. Tuyệt thật, sờ rất đã." Nói xong còn tự cảm thấy mình đã trêu đùa thành công, vui vẻ hớn hở buông tay ra chạy.

Còn đứng ở tại chỗ, mặt của Lục Dương trong nháy mắt đỏ lên.

Khi bọn họ đến, Lý Đán đã đến trước được một lúc, đồng thời còn có Tề Hạo, ở thật xa đã nghe thấy tiếng hai người bọn họ nói chuyện với nhau.

"Lục Dương, là cậu gọi cái tên ngốc nghếch này đến sao? Cậu mà cùng cậu ta chơi với nhau nhiều, thần kinh não bộ sẽ có vấn đề đó." Lý Đán chống nạnh tức giận chỉ trích.

[Truyện được EDIT & đăng tại Yeungontinh.vn]

Tề Hạo thấy người anh em của mình bị trách oan, lập tức nói: "Ai ngốc nghếch? Ai thần kinh bị tổn thương? Chúng tớ là học sinh ở tốp đầu, cậu ở tốp cuối cùng nên xem lại chỉ số thông minh đã rồi nói chuyện."

"Cậu mới là người ở tốp cuối đó, ba mẹ cậu là người xây trường học hả? Còn nữa, một thằng con trai như cậu đứng đôi co với một người con gái như tớ ở ngoài đường thì là cái thể loại gì vậy!" Càng nói càng hăng hái.

"Cái gì mà là con gái chứ? Cậu xem cậu giống con gái ở chỗ nào?"

Mặc dù ở trong lớp xếp hạng của Tề Hạo không cao, nhưng cũng là bằng thực lực thi được. Hơn nữa cùng Lục Dương, Chu Tư Minh được gọi là ba lãng khách, cũng có không ít thiếu nữ để ý đến, nhưng mà mỗi lần đụng đến Lý Đán liền cãi nhau, cảm thấy người phụ nữ này vô cùng khó chịu.

"Hừ, đúng là một tên mù, Linh Linh cùng người thương đã đến, tớ lười cãi nhau với cậu, lãng phí thời gian. Chúng ta đi!"

Chu Tư Minh vỗ bả vai của Tề Hạo, an ủi nói: "Người đàn ông tốt không cùng phụ nữ cãi nhau, cậu sẽ tự hạ thấp chính mình, không phải sao?" Nói xong cậu cũng đuổi theo ba thiếu nữ ở phía trước.

Tề Hạo tội nghiệp nhìn về phía Lục Dương, muốn tìm một sự ủng hộ, Lục Dương nhẹ nhàng gật đầu một cái nói: "Cậu nên nghe lời Chu Tư Minh."

[Truyện được EDIT & đăng tại Yeungontinh.vn]

Cuối tuần phải thật vui vẻ, tại sao mình phải cùng đám người vô tình vô nghĩa đi lãng phí tình cảm chứ! Cậu ta hung hăng lườm mọi người đi ở phía trước một cái: "Chờ đi, lát nữa đến trò đua xe tớ sẽ thắng hết các cậu."

Một đám người tụm lại đổi lấy hai trăm tiền xu, nam thì nắm túi nylon tiền xu đi sau mấy bạn nữ, Lý Đán cùng Tề Hạo thì không tính.

Video Games City mới mở, những năm gần đây thu hút rất nhiều học sinh trung học. Đặc biệt là máy nhảy, mỗi lần có người chơi đều sẽ có một đám người vây quanh nhìn, nhảy tốt còn có người vỗ tay ủng hộ.

Đại Linh và Tiểu Linh đều đã học nhảy, mặc dù một người đã không còn học nữa, một người thì học múa cổ điển Trung Quốc, tiết tấu hoàn toàn khác so với máy nhảy, thế nhưng cảm giác giai điệu thì vẫn có.

Hai người đầu tiên cũng lên thử một chút, đầu tiên cả hai đều chọn bài có độ khó hai trái tim, nhảy đến bài thứ tư thì đã chọn bài có độ khó cao nhất, toàn bộ đều hoàn hảo không sai một động tác nào.

Gương mặt xinh đẹp, thân thể thon gọn, nhảy theo nhịp điệu của trò chơi. Người đứng xem máy nhảy càng ngày càng nhiều, đặc biệt là đàn ông con trai, loại ánh mắt nào cũng có.

Hai người con trai ở dưới nhịn không được. Khi hai bạn nữ nhảy đến bài thứ sáu, hai người ở dưới nhìn nhau một cái, rồi nhảy lên kéo hai bạn nữ xuống, chạy ra khỏi đám đông.

[Truyện được EDIT & đăng tại Yeungontinh.vn]

"Oa, đó là bạn trai của mấy cô gái đó sao? Quá đẹp trai! Chỉ nhìn thấy một bên mặt đã làm chị muốn rụng trứng rồi."

"Nhìn dáng vẻ thì mới là học sinh cấp hai, lên đến đại học thì còn đẹp đến mức nào nữa hả trời!"

"Ừ, mặc dù học sinh nữ kia cũng không tệ, thế nhưng gương mặt của học sinh nam kia quả thực là làm người khác không nhịn được."

Video Games City có nhiều người nên rất ồn ào, còn có đủ loại nhạc đang phát, hai người nói chuyện phải dựa sát vào nhau, không nghe rõ người bên cạnh nói cái gì. Nhưng mà câu "mặt quá đẹp, không nhịn được" lại lọt vào lỗ tai của Lộc Lâm Linh.

Lộc Lâm Linh nhìn lên mặt của Lục Dương, quả thật là rất tuấn tú nên luôn có nhiều người nhìn chằm chằm, thật sự làm cho người khác nhịn không được muốn hôn lên một cái. Cô suy nghĩ rồi dùng sức hất tay ra, xoay người đi về một hướng khác.

Lục Dương nghĩ rằng cô đang nhảy thì bỗng nhiên bị kéo đi cho nên tức giận, lập tức đuổi theo giải thích: "Không phải là tớ không cho cậu nhảy, chỉ là..." Lục Dương hơi ngập ngừng rồi nói tiếp: "Chỉ là không thích nhiều người như vậy nhìn cậu." Nói xong lại sợ cô nghĩ anh hẹp hòi, đôi mắt nhìn nhìn xuống dưới, không dám nhìn thẳng vào cô.

"Tại sao mọi người không thể nhìn tớ? Chỉ cho phép các bạn nữ nhìn cậu, không cho phép các bạn nam xem tớ, đây là cái yêu cầu gì vậy!" Lộc Lâm Linh nghe được lời giải thích của Lục Dương, càng tức giận hơn.

[Truyện được EDIT & đăng tại Yeungontinh.vn]

"Xem tớ, ai xem tớ?" Lục Dương bị nói cho trở nên hồ đồ luôn, nhìn gương mặt đang tức giận kia, trong nháy mắt hiểu được. Nụ cười lập tức từ khóe miệng kéo đến tận mang tai: "Cậu ghen, có phải là cậu đang ghen phải không?"

"Không cho phép cậu cười như vậy, cậu cười như vậy là đang ghẹo ai hả? Cậu đúng là một con chim công!" Chắc cũng biết được tại sao mình lại tức giận như vậy, mặc dù miệng của Lộc Lâm Linh còn cứng rắn, thế nhưng mặt đã đỏ bừng vì mắc cỡ.

Khuôn mặt nhỏ bé của Lộc Lâm Linh không che dấu được vẻ thẹn thùng, Lục Dương không nhịn được nhẹ nhàng ôm lấy người con gái đang ở trước mặt của mình, nói nhỏ ở bên tai của cô ấy: "Trêu cậu, tớ chỉ trêu cậu."

Tuy rằng hai người chạy tới một góc tường, nhưng vẫn có một số người qua lại, Lộc Lâm Linh đẩy người đang ôm mình ra: "Được, buông tớ ra, cậu còn muốn đi chơi nữa hay không?!"

Sau khi làm hòa, hai người lại vùi đầu vào các máy trò chơi. Tề Hạo cùng Chu Tư Minh chơi game bắn súng vô cùng hưng phấn. Lý Đán ở trong góc một mình đánh Arcade, thao tác thành thạo, đẹp mắt vô cùng, khiến cho nhiều bạn nam ngồi chơi bên cạnh đều bắt chuyện làm quen.

Lục Dương với Lộc Lâm Linh thì chơi đua xe, đánh trống, đánh cương thi, đào vàng, bắt cóc, hình như là mỗi trò đều chơi một lần. Khi mọi người đi ra, Lộc Lâm Linh ôm một con thỏ và một con nai, Hứa Chi Linh chỉ bắt được một con chó nhỏ, mà Tề Hạo chỉ đi theo tham gia náo nhiệt cũng bắt được một con Doraemon.

[Truyện được EDIT & đăng tại Yeungontinh.vn]

Trên tay của ba học sinh nữ thì chỉ có Lý Đán không có con gấu bông nào, Lý Đán hôm nay được chơi thỏa thích nên không có để ý đến những thứ này.

"Cho cậu, chỉ một mình cậu là không có gì, lát nữa đi ra ngoài sẽ rất mất mặt. Cái này là tớ chơi gắp thú thắng được, cậu cứ cầm đi, không cần cám ơn." Nói xong còn sợ bị từ chối, đem con Doraemon nhét vào tay của người ta rồi chạy luôn về phía trước.

Lý Đán nhìn con Doraemon trong tay của mình, lắc qua lắc lại: "Tên đần kia, chạy cái gì mà chạy, tớ đâu có nói là tớ không muốn." Nói xong còn lấy tay đấm vào đầu của con gấu hai cái.

Cả bọn rủ nhau đến KFC để ăn, vây quanh một cái bàn vừa ăn vừa nói chuyện. Tề Hạo với Lý Đán vẫn cứ cà khịa nhau, chọc cho mọi người cười đau hết cả bụng.

Chu Tư Minh và Hứa Chi Linh, một người to lớn một người nhỏ bé, hai người thân mật với nhau như ở xung quanh không người vậy.

Lý Đán ở bên cạnh không nhìn nổi nói: "Hai người các cậu có thể dừng lại hay không? Các cậu không thấy chán à, ăn nhiều cơm một chút đi! Có một cọng khoai tây mà đút tới đút lui, làm cái trò gì vậy!"

"Đúng vậy, Linh Linh, hai cái tay của cậu ấy sinh ra ở chỗ đó hơi bị tốt. Tự mình làm tự mình ăn thì cơm no áo ấm, biết không người anh em?" Hiếm thấy khi Tề Hạo đồng thanh lên tiếng với Lý Đán.

[Truyện được EDIT & đăng tại Yeungontinh.vn]

"Ừ, lúc cậu còn cần tự mình ăn thì tớ như thế này nè." Chu Tư Minh đổ thêm dầu vào lửa bằng cách hôn lên trên mặt của Hứa Chi Linh một cái, trên mặt mặt còn nở một nụ cười đắc ý.

Lý Đán thấm nhuần nhiều truyện ngôn tình, phim Hàn nhiều năm nay. Khi mọi người vẫn còn đang ngạc nhiên vì hành động vừa rồi của Chu Tư Minh, thì cô đã hiểu ý tứ trong lời nói của Chu Tư Minh.

"Hay lắm Chu Tư Minh, thật không thể nhìn ra được là ở bên ngoài cậu là một người lịch sự nhưng bên trong lại vô cùng đen tối." Vừa nói vừa kéo Hứa Chi Linh lại gần mình, ôm vào trong ngực, giống như là gà mẹ che chở cho gà con.

Hứa Chi Linh lúc này mới nghe hiểu ý tứ trong lời nói, vội vẫy tay chuẩn bị giải thích.

Chu Tư Minh nhìn mặt bạn gái vừa vội vừa thẹn thùng, biết rõ mình đùa quá trớn, sờ đầu cô một cái rồi vội vàng giải thích: "Tớ đùa thôi, bọn con trai với nhau đùa kiểu này rất bình thường. Cậu xem Lục Dương lúc bình thường rất nghiêm túc, rất lạnh lùng cao ngạo, trừ Lộc Lâm Linh thì những người khác giới khác cậu ấy cũng không nhìn nhiều, đúng hơn là nhìn không lọt mắt!"

Có anh em để làm gì? Là để vung nồi như bây giờ!

Lộc Lâm Linh vốn đang không hiểu gì cả, nhưng lúc này cũng hiểu ra. Cho đến lúc mọi người giải tán, Lộc Lâm Linh cũng không thèm nhìn Lục Dương lấy một cái.

[Truyện được EDIT & đăng tại Yeungontinh.vn]

Lúc trở về xe buýt không còn chen chúc như lúc sáng nữa, chỗ ngồi còn trống hơn một nửa. Nếu là đổi lại vào lúc trước, Lục Dương sẽ kéo cô ấy xuống hàng ghế cuối rồi thân mật một phen. Nhưng mà bây giờ Lộc Lâm Linh trực tiếp đi tới ngồi bên cạnh một bác gái.

Lục Dương không thể bắt bác gái đứng dậy nhường chỗ cho mình được, không thể làm gì khác hơn là kéo Lộc Lâm Linh ra phía sau ngồi xuống.

Đường về so với lúc đi thì nhanh hơn, chỉ một lát mà đã đến bến, khi xe dừng hẳn, Lộc Lâm Linh nhanh chóng xuống xe, đi về phía khu vực nhà của mình.

Lục Dương cũng nhanh chóng xuống xe, chạy theo kéo tay của Lộc Lâm Linh lại. Cô đâu chống cự lại được Lục Dương, Lục Dương kéo một cái cả người liền nhào về phía trước.

Bây giờ trời đã dần dần tối lại, xung quanh vẫn còn nghe thấy tiếng người, nhưng không nhìn thấy một bóng người nào cả. Hai người bởi vì vừa mới kéo qua đẩy lại, nên cơ thể dựa sát vào nhau.

Một đoạn hồi ức đồng thời xuất hiện ở trong đầu của hai người.

Lần này Lộc Lâm Linh không lên tiếng mà nhấc chân lên đá vào bắp chân của Lục Dương, xong rồi mới giận dữ mắng: "Đồ lưu manh, đồ háo sắc!"

Bị đá vào bắp chân trái rất đau, thế nhưng Lục Dương cũng không né mà càng ôm chặt lấy Lộc Lâm Linh. Cắn răng nói: "Tớ đang lưu manh với cậu, khi tớ nhìn những người kia thì trong đầu đều là hình ảnh của cậu, mặt của bọn họ đều biến thành mặt của cậu, giọng nói của cậu, nước mắt của cậu, luôn lặp đi lặp lại xuất hiện ở trong đầu của tớ, lần trước không phải cậu cũng cảm nhận được sao, tớ luôn nghĩ như vậy về cậu."

Rõ ràng đây là một lời nói rất vô lễ, nhưng lại làm cho Lộc Lâm Linh đỏ cả mặt, tim thì đập thình thịch. Mặt bị ép vào trong lồng ngực của anh, cũng nghe thấy tiếng tim của anh đập, chắc là do kích động, cơ thể của Lục Dương cũng đang run run.

Hai người cứ ôm nhau như vậy một lúc, cho đến lúc buông nhau ra, chỉ nhìn nhau một cái, rồi ngượng ngùng quay mặt qua một bên.

Mặt trời dần dần biến mất, một cơn gió nổi lên thổi tóc của cô bay dính lên mặt, Lộc Lâm Linh cảm thấy hơi ngứa, có chút khó chịu, vừa mới chuẩn bị giơ tay để vén tóc, nhưng mà Lục Dương đã nhanh tay vén tóc của cô ra phía sau tai.

Đôi môi hơi mấp máy một một chút, Lục Dương cũng không thèm suy nghĩ, cúi đầu xuống hôn Lộc Lâm Linh.

Lộc Lâm Linh theo bản năng lùi về phía sau một bước, lại bị anh kéo trở lại, vì vậy đành chấp nhận nhắm mắt lại, cảm nhận nụ hôn mà anh dành cho mình, những âm thanh mập mờ đều bị tiếng gió che dấu đi.

Mặt trời lặn rồi lại mọc, mỗi ngày đều như vậy, nhưng bởi vì cậu đang ở đây tồn tại trong cuộc đời của tớ, mỗi ngày trôi qua đều để cậu cảm thấy hoài niệm, để cho tớ trải qua mỗi một phút một giây đều mong chờ khắc khoải.

Cho tới bây giờ tớ cũng không biết tớ rất cô độc, một mình bước đi trong cuộc đời, còn cậu giống như một ánh sáng nóng rực đột nhiên xông vào, sau đó đốt cháy toàn bộ tình cảm của tớ. Để rồi toàn bộ tình cảm của tớ đều gắn bó cùng với cậu, cậu vui tớ liền cảm thấy ấm áp, cậu bi thương tớ liền chìm vào trong u tối.

Cậu là số một, là cả thế giới của tớ. Cậu là độc nhất, ở cùng với cậu, cuộc sống của tớ đã đổi sang một màu sắc khác, một màu sắc tươi sáng hơn.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện