Thụ Và Thụ Cần Gì Làm Khó Nhau

- Bản Tính Nguyên Thủy


trước sau

Advertisement
Tiêu tổng không vì lời nói của ba người mà làm ảnh hưởng đến tâm tình đang tốt của mình, cô cười tủm tỉm kéo hành lý đi tuốt phía trước, Hạ Linh Doanh ở sau, cả người nàng mang theo thanh xuân sức sống, như chú chim nhỏ của mùa xuân chỉ cần một cơn gió có thể bay lên.

Tô Tích Nhan nhìn Tiêu Mạc Ngôn đi đường một bộ dạng lên mặt, lại nhìn Hạ Linh Doanh bên cạnh khí chất hào phóng siêu phàm, có chút phẫn nộ. Như thế nào mà củ cải tốt đều bị heo ăn mất, cô tại sao lại không có vận khí tốt như vậy.

"Hạ tiểu thư, hôm đó gọi điện thoại có phải cô không?" Mặc kệ thế nào, Tô Tích Nhan vẫn là tò mò trong lòng, tuy rằng cô biết Tiêu Mạc Ngôn giỏi diễn trò, biểu tình quá mức chân thật. Ca múa lần đó vừa xong liền hoàn hồn, phản ứng căng thẳng, bộ dáng khẩn trương, còn có mặt mày tái nhợt, thấy thế nào cùng đều là bị dọa đến phát kinh đi.

Hạ Linh Doanh cười cười, nhìn cô, "Là tôi gọi."

"A –" Tô Tích Nhan kéo dài hơi, Hạ Linh Doanh biết cô nghĩ cái gì, bổ sung: "Tôi chỉ là nhắc nhở cô ấy nghỉ ngơi sớm, đừng vui chơi quá muộn, sắc mặt cô ấy ngay lúc đó liền kém đi, đúng không?"

"Phải." Tô Tích Nhan ở trong lòng lại ghen tị thêm một chút, này Hạ Linh Doanh không chỉ có vẻ ngoài làm cho người ta mê muội, mà tính tình cũng ôn nhu săn sóc như vậy.

"Người này là có tật giật mình." Hạ Linh Doanh nhìn bóng dáng Tiêu Mạc Ngôn lắc đầu cười khẽ, "Tôi muốn bắt cô ấy không phải quá dễ sàng sao."

"Vậy cô rốt cuộc đã dọa cô ấy như thế nào? Vừa cầm di động đã chạy như điên ra ngoài nghe." Tô Tích Nhan gặn hỏi, Hạ Linh Doanh cười cười, trả lời: "Tôi nói sẽ cho cô ấy ngủ ngoài cửa."

"......"

Cả buổi cũng không có người nói chuyện, bên kia Tiêu Mạc Ngôn đã muốn rên hừ hừ, Hà Tĩnh Mạc ở một bên vẫn trầm mặc, nhìn Hạ Linh Doanh hỏi: "Tại sao cô lại dễ dàng tha thứ như vậy?" Yêu là ích kỷ, nàng như thế nào có thể chịu được yêu nhân ban đêm mua say với rượu, như thế nào lại yêu thương một nữ nhân phong lưu không biết kiềm chế này, thật sự có thể yên tâm sao?

Tầm mắt Hạ Linh Doanh dừng trên người Tiêu Mạc Ngôn, nhu hòa sủng nịch, nụ cười ấm áp có thể làm tan chảy người khác.

"Chúng tôi không giống các cặp tình nhân khác, chúng tôi đã trải qua rất nhiều việc, gần như hi sinh tất cả mới có thể nắm lấy tay nhau, cô ấy làm sao có thể buông tay. Hơn nữa, cô ấy cũng không có đủ can đảm mà rời bỏ tôi. Cảm thấy ghen tị, cảm thấy khổ sở, sẽ không che dấu cảm xúc của bản thân, đều cho cô ấy biết, cô ấy đau lòng, tự nhiên sẽ không xằng bậy." A, có lẽ có chút ngây thơ, nhưng nàng chính là yêu cái bộ dạng này. Những lời Hạ Linh Doanh nói mang theo kiên định cùng bình tĩnh, trong mắt đều là lưu luyến nùng tình. Tô Tích Nhan như ma xui quỷ khiến nghiêng đầu trộm ngắm Hà Tĩnh Mạc, cũng là vừa lúc Hà Tĩnh Mạc đang nhìn cô, mặt lập tức đỏ, Tô Tích Nhan vội quay đầu đi, Hà Tĩnh Mạc cũng bối rối mà niễng đầu sang bên. Hạ Linh Doanh ở bên cạnh nhìn tương tác tinh tể của hai người, nhẹ nhàng cười cười.

Mối tình đầu ngây ngô, ở trong phúc mà không biết phúc, lúc này ái muội, là thời điểm đẹp đẽ nhất của tình yêu, ép buộc đi, tình yêu càng ép buộc càng có hương vị.

Ngồi lên xe, Tô Tích Nhan có ý muốn ở khách sạn, Tiêu Mạc Ngôn gạt tay đi, kêu lái xe trực tiếp đi về nhà.

"Ở khách sạn cái gì, về nhà tôi đi, vừa lúc ngày mai phải đi Thánh Hoàng nhìn một cái, xem coi vừa mắt cô không thì lưu lại."

Ném qua cái nhìn xem thường, Tô Tích Nhan âm thầm oán trách, tôi là sợ quấy rầy vợ chồng các người cửu biệt* gặp lại có được hay không!

*cửu biệt (rút gọn từ cửu biệt thắng tân hôn): nghĩa là xa cách đã lâu.

Đến Tiêu gia, Tô Tích Nhan nhìn chung quanh, trông như có cả một vườn nho nằm trong biệt thự, cô nhịn không được cảm thán Tiêu Mạc Ngôn xa hoa lãng phí, Tiêu Mạc Ngôn mặc kệ cô, lập tức đi gõ cửa.

Phòng trong, một bà lão tóc trắng ra mở cửa, nhìn bốn người cười vẻ mặt đầy nếp nhăn, "Tiểu thư đã về? Hả, lại dẫn theo hai cô gái xinh đẹp."

Lại...... Cô gái...... Tô Tích Nhan cùng Hà Tĩnh Mạc tương đối không nói gì, Tiêu gia này thật sự kỳ lạ, ngay cả quản gia cũng có nội lực như vậy.

"Đây là Từ nãi*, Từ nãi, hai cô đây sẽ ở với chúng ta vài ngày, bà cho người sắp xếp một chút."

*Từ nãi: bà Từ (để Từ nãi nghe sẽ có cảm giác thân thiện hơn nên mình để nguyên)

"Được." Từ nãi nói xong liền lui xuống, Hạ Linh Doanh cười với hai người, "Vào đi."

Vào phòng, ngồi xuống sô pha, chung quanh xem cũng chưa xem, Tô Tích Nhan buồn ngủ bay lên đây, cô say máy bay vẫn là có chút khó chịu, ngả đầu trên sô pha rũ rượi như người chết, căn bản nghe không nỗi mấy người xung quanh đang nói gì. Hà Tĩnh Mạc nhìn cô, cùng Tiêu, Hạ hai người đồng thanh tiếp đón, trực tiếp kéo Tô Tích Nhan đi vào khách phòng*.

*khách phòng: phòng nghỉ dành cho khách (không phải phòng khách: phòng tiếp khách)

Phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ, giường lớn trắng như tuyết lại làm cho người ta buồn ngủ nhiều hơn, Tô Tích Nhan gần như là xông lên trước một đầu ngã quỵ, lăn vào giường mềm mại khiến ý thức có chút mơ hồ, Hà Tĩnh Mạc nhíu mày, "Cởi giầy rồi ngủ tiếp."

Căn bản là không để ý tới Hà Tĩnh Mạc nói cái gì, Tô Tích Nhan ôm lấy giường lớn không chịu đứng lên, Hà Tĩnh Mạc thở dài, đi lên trước, xoay người cúi đầu, cởi giầy Tô Tích Nhan.

"Khốn khiếp." Tô Tích Nhan thì thào rên rỉ vài tiếng liền ngủ, Hà Tĩnh Mạc quan sát, mở hành lý lấy áo ngủ của Tô Tích Nhan ra, không kiên nhẫn cũng bất kể cô phản ứng ra sao, thay đồ cho cô. Đổi đồ ngủ xong, Hà Tĩnh Mạc cũng có chút uể oải, nàng đi vào phòng tắm tắm rửa một cái, thay đổi áo ngủ rồi nằm cạnh Tô Tích Nhan mà ngủ.

Không nghĩ tới người tỉnh dậy trước lại là Tô Tích Nhan, cảm thấy khát nước mà thức giấc , Tô Tích Nhan mơ mơ màng màng mắt nhìn không biết khi nào bản thân đã ở trong lòng Hà Tĩnh Mạc, cô mỉm cười, đứng dậy, kéo chăn trên giường đắp cho Hà Tĩnh Mạc, mang dép lê, thật cẩn thận đi ra ngoài.

Bởi vì sợ đánh thức Hà Tĩnh Mạc, Tô Tích Nhan đi ra một đường thật nhẹ nhàng, đến phòng khách cũng không có bóng người, Tô Tích Nhan lập tức đi về phòng bếp mở tủ lạnh lấy ra chai nước sô đa, vừa uống được mấy ngụm, liền nhăn mày lại.

Tiếng gì đây?

Giống như tiếng mèo kêu, lại có chút như là......

Trong lòng nhảy dựng lên, Tô Tích Nhan nuốt nước miếng, dỏng lỗ tai lên nghe, chân cũng tự dưng bước đi, vô tri vô giác đến trước cửa phòng sách.

Cánh cửa khép hờ, Tô Tích Nhan do dự liếc mắt nhìn một cái, mặt lập tức đỏ lên.

Phòng trong, Hạ Linh Doang đang nằm trên thảm trắng như tuyết, váy dài màu trắng kéo xuống đến mắt cá chân, hai chân thon dài cố gắng muốn khép kín, ngực một khối tuyết trắng gần như chọc mù mắt người, tóc dài màu đen ướt đẫm mồ hôi, trong mắt một mảnh mê ly bất lực, hai tay gắt gao nắm lấy thảm, cả người run rẩy lợi hại, ức chế không được than nhẹ.

Áp trên người nàng là một quái nhân, vẻ mặt cười xấu xa, trên tay động tác không ngừng, ngoài miệng cũng là không chịu buông tha người.

"Em còn dám nói không nhớ tôi?"

"Người –" Hạ Linh Doanh vừa định cãi , Tiêu Mạc Ngôn lại đưa tay mạnh về phía trước, nàng như bị nghẹn lại, nói không nên lời.

Những hình ảnh kế tiếp, đều là hạn chế cấp*, Tô Tích Nhan xem miệng lưỡi khô khốc, tim đập dữ dội, cho đến khi Tiêu Mạc ngôn bắt đầu cởi xuống màn bảo vệ cuối cùng trước ngực Hạ Linh Doanh, Tô Tích Nhan mới mạnh xoay người, chạy trốn về phòng.

*hạn chế cấp: là vấn đề của người lớn, con nít không có nên xem nah ~

Thở hổn hển từng chút từng chút, Tô Tích Nhan chỉ cảm thấy tim đập gần như muốn văng ra khỏi lồng ngực, trước kia cô tuy rằng có coi qua phim H, nhưng mà nội dung lừa đảo của cái đó so với hiện trường thực tế kia quả thực chỉ như chuồn chuồn lướt nước*, hơn nữa đi chỗ nào mà tìm được hai diễn viên xinh đẹp như vậy đây. Tô Tích Nhan cố gắng bình phục hô hấp cùng nhịp tim đập của mình, trong đầu trằn trọc tua lại đoạn phim đều là bả vai Tiêu Mạc Ngôn phập phồng nhịp nhàng cùng biểu tình ẩn nhẫn của Hạ Linh Doanh.

*chuồn chuồn lướt nước: đại loại có thể là hiểu biết hạn chế, không bằng thực tế.

Chậm rãi xoay người, Tô Tích Nhan liếm liếm môi, cầm trong tay chai sô đa đặt ở trên bàn, cởi đôi dép lê, bước một bước lên giường.

Trên giường, Hà Tĩnh Mạc ngủ như bất tỉnh, không biết có phải gặp ác mộng hay không, nàng cắn chặt môi, cau mày, bộ dạng vô cùng thống khổ.

Biểu tình này......

Tô Tích Nhan chỉ vừa cảm thấy tâm tình của mình dịu đi đôi chút, tim lại bắt đầu đập loạn xạ không thể khống chế, vẻ mặt thống khổ của Hà Tĩnh Mạc làm cho cô nhớ tới Hạ Linh Doanh khi nãy, thật kỳ quái, bộ dạng Hạ Linh Doanh vừa rồi làm cho cô khẩn trương kích thích, mà nay, nhìn Hà Tĩnh Mạc trên giường, Tô Tích Nhan có chút chột dạ, trong bụng một dòng nước ấm nhộn nhạo chảy khắp toàn thân.

"Tĩnh Mạc......" Tô Tích Nhan thấp giọng gọi tên Hà Tĩnh Mạc, thanh âm khàn khàn bản thân cô không cảm giác được, cặp mắt kia, sớm đã sưng huyết phiếm hồng*.

*sưng huyết phiếm hồng: sưng đỏ

Truyện convert hay : Tu La Đan Đế

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện