Vết thương trên cơ thể khiến toàn thân Thanh Phong đau đớn, hắn hiện tại mặc dù vừa bị trọng lực đè ép lại bị Tà Hoả thiêu đốt bên trong cơ thể nhưng vẫn lắng tai nghe những gì Dương Kỳ vừa nói.
Thanh Phong khuôn mặt đau khổ, cắn răng thấp giọng nói: "Vậy vì cái gì ta có thể sử dụng nguyên lực tồn tại bên trong Ngọc Hồn?"
Dương Kỳ giải thích nghi vấn của hắn, giọng nói vang lên trong đầu hắn:
"Đơn giản, tuy rằng kinh mạch toàn thân bị phong ấn nhưng Ngọc Hồn vốn dĩ không liên quan gì đến kinh mạch hoặc nguyên lực bên trong cơ thể nó liên quan đến linh hồn bí mật."
"Từ khi ngươi bước lên đây thì đan điền kinh mạch điều đã dừng hoạt vận chuyển nguyên lực khắp toàn thân, Nguyên Hồn tồn tại bên trong tinh thần thế giới và không thuộc về kinh mạch."
"Cho nên cơ thể của ngươi kinh mạch bị dừng hoạt động vận chuyển nguyên lực nhưng Nguyên Hồn thì không, mà đây là mục đích thứ hai mà Tụ Linh Trận tồn tại."
"Trận pháp hấp thụ tất cả nguyên lực nơi này, Ngọc Hồn cũng vì vậy mà không thể hấp thụ nguyên lực trong thiên địa, khi ngươi sử dụng hết nguyên lực bên trong thú hồn đồng nghĩa với việc ngươi thật sự chỉ có thể dùng thể phách của bản thân vượt qua vòng thi, đây là biện pháp mà họ suy nghĩ ra được."
"Ngươi không để ý rằng tất cả những người ở nơi này điều biết ngươi dùng Nguyên Lực nhưng lại không ngạc nhiên chút nào hay sau, bởi vì trên cơ bản tất cả điều biết về điều này, họ chỉ muốn dùng nguyên lực khi bản thân đến cực hạn mà thôi."
"Ngươi vừa rồi đã sử dụng hơn phân nửa nguyên lực bên trong Ngọc Hồn, bây giờ muốn đột phá e rằng cực kì khó khăn."
Thanh Phong nhíu mày suy tư, thấp giọng nói: "Chỉ còn một nửa nguyên lực thôi sao...!bất quá cũng đủ rồi."
Thanh Phong ngồi xuống, xếp bằng trên bậc thang, đôi mắt nhắm lại, nhiệt độ trên thân biến mất.
"Nếu đã vậy thì còn cũng mau chóng thu hồi trọng lượng Như Ý Thần Thiết trở về trọng lượng ban đầu rồi nhanh chóng tiến lên." Dương Kỳ giọng nói bên trong lộ ra mừng rỡ cùng nhẹ nhõm vang lên trong đầu hắn.
Thanh Phong không có đáp lời, hắn vẫn nhắm chặt đôi mắt, hiện tại hắn đã tiến vào thế giới của bản thân.
"Cổ Chuông, lần này lại nhờ đến ngươi."
Thanh Phong bước vào tinh thần thế giới của bản thân, hắn đi thẳng một mạch cuối cùng tiến về trước mặt một chiếc chuông cổ.
Bàn tay cầm lấy Cổ Chuông hắn thở dài, lắc đầu.
Trong tay Cổ Chuông bổng nhiên sáng lên, một giọng nói vang lên.
"Chủ nhân không cần phải nói như vậy, đây vốn dĩ là việc của ta~"
"Cảm ơn." Thanh Phong đôi mắt nhìn thẳng vào đang phát sáng Cổ Chuông, khoé miệng nhắm mắt, nhớ lại quá khứ.
Quỷ Môn Quan
"Sư tôn, rốt cuộc Quỷ Môn Quan được thành lập và lí do còn tồn đến bây giờ vì điều gì."
Trong một toà thành cổ, xung quanh tràn đầy rừng cây, một cậu bé mái tóc bạc, trên người mặc lấy một bộ Thanh Y, khuôn mặt tràn đầy sự ngây thơ, giọng nói tràn đầy sự hiếu kì vang lên.
Trước mặt đứa bé, một nam nhân trên thân mặc lấy một bộ y phục màu xám khoé miệng mỉm cười nhìn xuống cậu bé.
"Quỷ Môn Quan mục đích được thành lập là vì tiêu diệt hết hãy bọn sâu bọn tồn tại trong đế quốc, triều đình không quản lí được tất cả, vậy thì để tông môn chúng ta quản."
Đứa bé nhìn lấy người thanh niên, khuôn mặt tràn đầy ngây thơ, hiếu kì nói tiếp.
"Tại sao chúng ta lại phải giết chết bọn sâu bọ, bọn chúng đâu có làm gì chúng ta đâu chứ."
Thanh niên mỉm cười nói: "Đúng vậy, bọn sâu bọ không làm gì được chúng ta nhưng nó làm hại kẻ khác, mà nhiệm vụ của chúng ta là tiêu diệt tất cả bọn chúng."
Cậu bé đôi mắt sáng lên ngây thơ đáp lời: "Vậy chúng ta làm vậy có được xem như anh hùng không hả? chúng ta bảo vệ người khác không bị sâu bọ làm hại, họ có phải nên cảm ơn chúng ta, rồi tôn sùng như một anh hùng không hả sư tôn."
Thanh niên ngồi xuống sờ đầu cậu bé mỉm cười rồi nói:
"Chúng ta không phải anh hùng, anh hùng không sống về đêm, còn chúng ta thì chỉ được phép hoạt động về đêm, anh hùng có thể giúp đỡ tất cả còn chúng ta chỉ tiêu diệt những thứ cần tiêu diệt, chúng ta không thể giống anh hùng ngăn cản kẻ ác làm hại mọi người, chúng ta chỉ có thể giúp người khác khi sự việc đã xảy ra."
"Chúng ta không cần sự cảm ơn, bởi vì chúng ta không xứng đáng nhận được nó, chẳng qua chúng ta chỉ làm những điều mà những con sâu bọ từng làm với kẻ khác mà thôi."
Cậu bé đôi mắt sáng lên, vội vàng nói: "Sư tôn, ta có thể trở thành giống y như sư tôn không?"
Thanh niên sững sờ, chợt mỉm cười rồi nói: "Ồ ngươi nói giống ta? Ý là trở thành kẻ hoạt động về đêm!"
Cậu bé mỉm cười, vội vàng gật đầu: "Đúng vậy."
Thanh niên đột nhiên trở nên nghiêm túc nhìn cậu bé một lúc rồi nói: "Ngươi có biết trở thành kẻ sống về đêm, ngày ngày sẽ phải đối mặt với những thứ gì không."
Cậu bé lắc đầu, thành thật trả lời: "Không biết!"
Thanh niên sắc mặt trở nên nhu hòa, sờ đầu cậu bé rồi nói:
"Trở thành kẻ sống về đêm mỗi ngày điều sẽ phải đối mặt với một thứ được gọi là nhân tâm sảo trá, trước khi bọn sâu bọ bị tiêu diệt, bọn chúng sẽ tìm đủ lí do để bào chữa cho những gì mình đã làm, tuy nhiên có một sự thật...!những gì bọn sâu bọ đã làm thì không thể thay đổi, với những gì bọn chúng đã từng làm với kẻ khác, và bọn chúng vẫn không thể bào chữa cho tội lỗi mình đã gây ra."
"Nếu như ngươi nhân từ với bọn chúng, thì sau đó bọn chúng sẽ đâm một đao ở sau lưng của ngươi, vậy nên ngươi nghĩ xem mình có thể ở trước mặt bọn chúng, rồi lộ ra thiện lương một mặt hay không!"
Cậu bé tuy rằng cái hiểu cái không nhưng vẫn kiên định gật đầu: "Con có thể làm được."
Thanh niên mỉm cười gật đầu, trong tay xuất hiện 2 quyển võ học, đưa vào bàn tay cậu bé rồi nói: "Được, nhớ kĩ quyết định của