Thủ Đoạn Phu Nhân

Đối với cậu anh ta chỉ có hận


trước sau

“Tiểu Sương, lời này của Châu Hưng có ý gì?"

Đường Tú Linh lập tức quan tâm hỏi.

Sắc mặt Triệu Sương trắng bệch, cô không ngừng lắc đầu.

“Tớ không biết... tớ hoàn toàn không hiểu Châu Hưng đang nói cái gì...”

Đọc truyện tại đây.

Đường Tú Linh bò dậy từ dưới đất, sau đó kéo cánh tay Triệu Sương.

“Tiểu Sương, chúng ta đi vào nói chuyện.”

Triệu Sương ngơ ngơ ngẩn ngẩn được Đường Tú Linh đỡ đến ghế sofa trong phòng ngồi xuống.

Đường Tú Linh rót một cốc nước đưa cho Triệu Sương.

“Tiểu Sương, cậu đừng hốt hoảng, uống nước trước đã.”

Triệu Sương nhận cốc nước uống một ngụm, lòng bàn tay vẫn không ngừng run rẩy.

“Tú Linh, tớ rất sợ. Mấy ngày nay, tớ nhìn thấy trang phục thiết kế của TEBB rồi, trang phục bên trong đều rất giống với thiết kế trước đây tớ nộp lên, chắc hẳn lời Châu Hưng vừa nói không phải là giả, tớ... tớ không biết là người nào giở trò xấu sau lưng, Châu Hưng... bây giờ chắc chắn anh ta sẽ nhân cơ hội này trả thù tớ!”

Đường Tú Linh nhìn dáng vẻ sợ hãi của Tiểu Sương, trong lòng cô vô cùng khó chịu.

“Tiểu Sương, chỉ là chia tay mà thôi, vì sao Châu Hưng lại bức ép liên tục như vậy, anh ta cũng sắp kết hôn với Từ Lệ Dung rồi, bây giờ cần gì phải làm những chuyện này.”

Sắc mặt Triệu Sương lập tức trở nên vô cùng chua xót.

“Tiểu Sương, chuyện năm đó quá phức tạp, thật ra tớ không nói cho cậu biết toàn bộ.”

“Khi đó, cậu đã vào tù, mà tớ bị làm nhục, trong bụng còn có đứa bé, thậm chí tớ không biết đứa bé là của Châu Hưng hay là của đám súc sinh kia. Lúc ấy bà nội Châu Hưng qua đời, bạn bè thân thích đều ép Châu Hưng trả nợ, tớ lại nhắc đến chuyện chia tay vào đúng thời điểm đó.”

Triệu Sương nói đến đây, nước mắt chậm rãi rơi xuống.

“Khi đó, cuộc sống của Châu Hưng vô cùng khó khăn, tớ lạnh lùng vô tình nói cho Châu Hưng rằng tớ ghét bỏ anh ta vô dụng, ghét bỏ anh ta không có tiền, anh ta quỳ một ngày một đêm dưới nhà tớ, tớ cũng không xuống nhìn anh ta! Thậm chí, lúc ấy tớ còn giả vờ ở bên một cậu ấm có tiền trong trường học, cố gắng sỉ nhục Châu Hưng nhiều lần, như vậy Châu Hưng mới hoàn toàn tuyệt vọng rời đi. Anh ta hận tớ cũng là đương nhiên, quả thật lúc ấy tớ đã làm rất nhiều chuyện nhục nhã anh ta.”

Trong lòng Đường Tú Linh rất chua xót, thì ra Tiểu Sương đã trải qua nhiều chuyện như vậy.

“Lúc đó cậu kiên quyết chia tay như vậy, chắc chắn là có nguyên nhân bất đắc dĩ.”

Triệu Sương quay đầu, giọng nói đã nghẹn ngào.

“Khi đó bụng tớ càng ngày càng lớn, tớ muốn bỏ đứa bé, nhưng bác sĩ nói màng tử cung của tớ mỏng, nếu bỏ cái thai này thì có thể sẽ không mang thai được nữa. Hơn nữa không hiểu sao trong lòng tớ tin tưởng đứa bé là của Châu Hưng, tớ muốn sinh ra, nếu không, đời này tớ thật sự sẽ không có con nữa rồi. Nhưng mà, tớ không thể nói những lý do này cho Châu Hưng, để anh ta chờ đợi giây phút đứa bé sinh ra, đi làm giám định ADN xem rốt cuộc đứa bé là con của ai?”

“Nếu như kết quả cuối cùng đứa bé không phải là con của Châu Hưng, tớ không cách nào tưởng tượng được tớ và Châu Hưng sẽ trở thành như thế nào, tớ chỉ có thể chia tay. Hơn nữa, khi đó có người xa lạ gửi video và ảnh chụp tớ bị làm nhục cho tớ, suýt nữa tinh thần tớ đã bị sụp đổ, người gửi kia bắt tớ rời khỏi Châu Hưng, tớ không muốn Châu Hưng biết chuyện này, còn biết tớ mang thai, vì vậy tớ chỉ có thể chia tay.”

Sắc mặt Đường Tú Linh lập tức trở nên nghiêm túc.

“Tiểu Sương, cậu nói cậu bị quay video?”

Triệu Sương cười khổ gật đầu.

“Tú Linh, tớ chính là một người nực cười như vậy đấy, vì cái tự tôn nực cười này mà tớ không dám báo cảnh sát, thậm chí tớ không biết tớ bị làm nhục ở đâu, tớ chỉ biết là tớ tham gia họp lớp rồi uống say, cả người tớ bị một đám đàn ông làm nhục, nhưng khi tỉnh lại thì đã về đến trong nhà rồi, thậm chí tớ không biết phải báo cảnh sát thế nào!”

“Người quay video bảo cậu rời khỏi Châu Hưng, có phải do Từ Lệ Dung làm không?”

Đường Tú Linh cảm thấy Từ Lệ Dung hoàn toàn có động cơ làm chuyện này.

Từ khi biết Châu Hưng, Từ Lệ Dung vẫn luôn ngấm ngầm nghĩ cách phá hoại Triệu Sương và Châu Hưng.

Đường Tú Linh không cách nào không nghi ngờ Từ Lệ Dung.

“Tú Linh, tớ không biết... tớ cũng muốn đi điều tra, nhưng mà, tớ không có can đảm...”

Đường Tú Linh không tiếp tục hỏi tới nữa, đó là ký ức đau khổ của Tiểu Sương.

Cô tiếp tục hỏi tới, vậy sẽ chỉ khiến Tiểu Sương khó chịu thêm mà thôi.

“Tiểu Sương, vậy sao tối nay Châu Hưng lại xuất hiện tại cửa nhà?”

“Năm giờ chiều tớ kết thúc việc làm thêm, buổi tối về nhà rửa mặt xong, tớ nghe thấy tiếng gõ cửa, tớ còn tưởng là cậu về rồi, kết quả vừa mở cửa đã thấy Châu Hưng say khướt đứng tại cửa ra vào.”

“Tớ còn chưa làm gì, Châu Hưng đã ôm lấy tớ, sau đó cưỡng hôn, tớ cố sức giãy giụa, cậu trở về vào đúng lúc đó.”

Đường Tú Linh gật đầu, im lặng.

“Tiểu Sương, bây giờ Châu Hưng đã công thành danh toại, anh ta cảm thấy năm đó cậu làm nhục anh ta, bây giờ anh ta muốn trả thù, Tiểu Sương, cậu có muốn rời khỏi nơi này không, tớ cảm thấy Châu Hưng sẽ không dừng tay!”

Triệu Sương hơi do dự.

Đường Tú Linh nắm tay Triệu Sương, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

“Tiểu Sương, tớ sẽ chăm sóc tốt cho Bối Bối. Tớ thật sự sợ Châu Hưng sẽ bức điên cậu, cậu vẫn yêu anh ta, nhưng Châu Hưng lại chỉ có hận, tớ không muốn nhìn thấy cậu bị anh ta giày vò.”

Triệu Sương cười khổ.

“Tú Linh, cậu để tớ cân nhắc thêm.”

Đường Tú Linh không nói nhiều nữa, cô để Tiểu Sương đi nghỉ ngơi, không nghĩ đến chuyện ngày hôm nay nữa.

Sáng sớm ngày mới, Đường Tú Linh thức dậy.

Cô đi vào phòng của Tiểu Sương, trên mặt Triệu Sương vẫn mang theo nước mắt, ngay cả nằm mơ cũng chìm trong đau khổ.

Đường Tú Linh vô cùng đau lòng, cô cầm điện thoại gọi cho Tần Gia.

Sau đó, cô nấu hai bát mỳ rồi gọi Triệu Sương dậy.

Hai người ngồi trên bàn cơm ăn sáng, Đường Tú Linh lên tiếng.

“Tiểu Sương, thật ra bác sĩ lần trước từng nói, đi nước Mỹ chữa bệnh sẽ tốt hơn, cũng có nhiều chuyên gia ở phương diện phẫu thuật tim này hơn. Hôm nay tớ cầu xin Tần Gia, tớ muốn ông ta giúp đỡ đưa Bối Bối đến nước Mỹ điều trị, cũng có lợi cho Bối Bối. Tiểu Sương, cậu đi nước Mỹ chăm sóc Bối Bối đi, tớ ở trong nước hoàn thành hứa hẹn với Tần Gia, sau khi chế tạo phát triển ra thuốc chữa ung thư phổi, tớ lập tức sang nước Mỹ chăm sóc Bối Bối với cậu.”

“Tần Gia nói, chỉ cần trong nước nghiên cứu thành công, thuốc điều trị ung thư phổi được đưa ra thị trường. Đến lúc đó, ông ta sẽ xây dựng một phòng nghiên cứu tại nước Mỹ, tớ cũng dễ dàng đến nước Mỹ, đoàn tụ với cậu và Bối Bối.”

Đường Tú Linh biết quyết định thay người khác thế này là không tốt.

Nhưng mà, cô hiểu rất rõ tính tình của Tiểu Sương, do do dự dự, không dám quyết đoán.

Cô không thể trơ mắt nhìn Tiểu Sương bị Châu Hưng làm tổn thương.

Huống hồ, lúc nào Trương Tử Trạch cũng có thể trả thù cô, sau đó liên lụy đến người bên cạnh cô, cô không thể để Tiểu Sương tiếp tục ở nơi này.

Đi nước Mỹ, nhà họ Trương và cả mấy người Đường Quý đều sẽ không chen tay vào được, an toàn của Bối Bối cũng được bảo đảm hơn.

Đường Tú Linh thật sự sợ hãi Bối Bối lại bị người khác cướp đi lần nữa!

Triệu Sương không trả lời ngay, cô im lặng ăn hết một bát mỳ.

Cuối cùng, cô nở nụ cười nhàn nhạt với Tú Linh.

“Tú Linh, tớ nghe cậu, tớ đi nước Mỹ chăm sóc Bối Bối. Vậy lúc nào Tần Gia đưa Bối Bối ra nước ngoài?”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện