Thủ Đoạn Phu Nhân

Bệnh kén ăn


trước sau

Chi phí chữa bệnh hàng tháng của Bối Bối cũng lên tới mấy trăm triệu. Không biết đến lúc nào thì nghiên cứu của cô mới có đột phá. Dù sao cô cũng không thể dựa vào ngài Tần cả đời.

Cô cũng cần kiếm thêm ít tiền.

Hơn nữa, người ta đã cho phép cô chỉ tới làm thêm vào cuối tuần, thật sự rất khó kiếm cơ hội như thế.

Đọc truyện tại đây.

"Giám đốc Khúc, cô nói đúng, tôi không nên bỏ qua công việc này. Sau này tôi sẽ tới làm việc vào cuối tuần, cám ơn cô."

Sau khi Đường Tú Linh về đến nhà, cô nói cho Triệu Sương biết quyết định của mình.

"Tú Linh, cậu đã hạ quyết tâm thì tớ cũng không tiện nói gì nữa. Nhưng cậu phải bảo vệ tốt chính mình đấy."

Đường Tú Linh gật đầu, cô hỏi Triệu Sương.

"Cậu đi nộp hồ sơ vẫn bị từ chối sao?"

Triệu Sương thở dài.

"Tất cả hồ sơ đều như đá ném vào biển. Trước đây Châu Hưng chỉ là một người bình thường. Tớ thật không hiểu tại sao bây giờ anh ta lại có thế lực lớn như vậy."

"Tiểu Sương, cậu tính thế nào? Có cần tớ nhờ ngài Tần thu xếp một công việc cho cậu không?"

Triệu Sương lập tức lắc đầu.

"Cậu đã nhờ ngài Tần kia giúp cậu quá nhiều rồi. Nếu cậu còn nhờ anh ta về công việc của tớ nữa, nói không chừng trong lòng người ta sẽ cảm thấy chúng ta quá tham lam, không biết xấu hổ đây. Vẫn là thôi đi."

Đường Tú Linh tất nhiên cũng hiểu rõ điều này.

Nhưng Tiểu Sương rất giỏi trên phương diện thiết kế thời trang. Cô thật sự không hy vọng Tiểu Sương sẽ lãng phí tài năng của mình.

"Tú Linh, coi như tớ nghỉ ngơi một thời gian, nếu thật sự không tìm được công việc có liên quan tới thiết kế thời trang thì tớ đổi nghề là được rồi."

Những lời này của Tiểu Sương lại làm Đường Tú Linh vô cùng chua xót.

Cô muốn nói gì đó, Triệu Sương đột nhiên nhíu mày quan sát Đường Tú Linh.

"Tú Linh, trông cậu có vẻ gầy quá. Để tớ lấy cái cân ra, cậu cân thử đi."

Đường Tú Linh theo bản năng định từ chối, Triệu Sương đã đi thẳng vào trong phòng. Mấy giây sau, cô cầm cái cân sức khỏe đi ra.

"Tú Linh, cậu đứng lên cân thử đi."

Đường Tú Linh bất lực chỉ đành phải đứng lên trên, phía trên hiển thị ba mươi chín cân.

"Tiểu Sương, tớ không sao, chỉ hơi gầy một chút thôi."

"Cái gì mà không sao? Tú Linh, cậu vốn hơn bốn lăm cân. Nhưng giờ cậu chỉ có ba chín cân. Cứ tiếp tục thế này, cậu sẽ suy sụp mất!"

Triệu Sương nhíu mày, trên mặt đầy vẻ không tán thành.

"Như vậy không được, cậu phải lập tức ăn gì đó thôi. Tú Linh, tớ nấu cơm cho cậu ngay đây."

Triệu Sương nói xong lại dẫn Đường Tú Linh ra khỏi phòng, đi mua thức ăn.

Hai người đi tới siêu thị trong khu căn hộ. Triệu Sương đẩy xe vào khu rau dưa để chọn. Đường Tú Linh lặng lẽ đi theo bên cạnh Triệu Sương.

Cô không dám nói cho Triệu Sương biết, thật ra bây giờ cô gặp vấn đề nghiêm trọng về ăn uống.

Bất kể ăn gì, cô cũng khó có thể nuốt được.

Cho dù ép mình ăn, cuối cùng cô vẫn không nhịn được mà nôn ra trong phòng vệ sinh.

Cho nên, gần đây cô mới gầy nhanh như vậy.

Đường Tú Linh cũng không muốn sức khỏe của mình giảm sút. Cô biết rất rõ mình còn phải chăm sóc bảo vệ cho Bối Bối.

Nhưng cô lại hết cách trong chuyện càng ngày càng khó ăn này.

Cuối cùng hai người mua hai củ khoai tây, một cái bắp cải, còn có ớt xanh và cà tím, lại thêm một ít gia vị.

Triệu Sương đi mua một con cá, một dẻ sườn, còn có mấy cái đùi gà.

Hai người đẩy xe chuẩn bị đi tới quầy tính tiền.

Nhưng mới đẩy xe đi được mấy bước, Đường Tú Linh và Triệu Sương lại bắt gặp Từ Lệ Dung cũng đi mua thức ăn.

Đường Tú Linh cố ý kéo Triệu Sương đi qua bên cạnh, không hy vọng Tiểu Sương bị Từ Lệ Dung tổn thương nữa.

Đường Tú Linh biết rất rõ người phụ nữ kia chính là một kẻ thích giả nai.

"Cô Đường, cô Triệu, đã lâu không gặp."

Từ Lệ Dung đi tới và chủ động chào hỏi, Triệu Sương theo bản năng nắm lấy bàn tay Đường Tú Linh.

Đường Tú Linh cảm giác được tay Tiểu Sương đang run rẩy.

"Cô Từ, chào cô."

Triệu Sương cố gắng kìm chế cảm xúc của mình, lịch sự lên tiếng chào Từ Lệ Dung.

Từ Lệ Dung nhướng mày cười.

"Tôi nghe nói cô bị đuổi việc. Cô Triệu, cô xem, đây chính là báo ứng cho chuyện trước đây cô đã bỏ Châu Hưng! Còn nữa, tôi nghe nói bây giờ đứa con gái nuôi của cô đang hôn mê bất tỉnh. Cô xem, ngay cả ông trời cũng đang trừng phạt cô đấy."

"Từ Lệ Dung!"

Đường Tú Linh tức giận quát.

"Cô còn dám nói linh tinh nữa, đừng tưởng tôi không dám đánh cô!"

Từ Lệ Dung trái lại nhìn Đường Tú Linh cười giễu cợt.

"Cô Đường, cô xem thử bây giờ cô nực cười tới mức nào chứ? Cô từng vào tù, con gái bị bệnh tim, bây giờ từ đầu đến chân cô chính là một kẻ thất bại. Nhưng con gái ruột của một kẻ tội phạm từng đụng chết người như cô có cơ thể không tốt cũng không thể trách được người khác. Có trách chỉ trách bản thân cô làm quá nhiều tội lỗi, cho dù con gái cô cuối cùng có chết, cũng là báo ứng thôi!"

Mắt Đường Tú Linh lập tức đỏ lên, cô siết chặt nắm tay, nghiến răng ken két.

"Cô có giỏi thì lặp lại lần nữa!"

"Đường Tú Linh, có ai mà không biết mấy chuyện xấu của cô chứ? Lái xe đụng chết người, chưa cưới lại sinh con trong tù, ra tù thì đi dụ dỗ chồng chưa cưới của em gái mình, cướp đàn ông của em gái mình! Càng không biết xấu hổ hơn là cô lấy đứa con gái không biết ba là ai của cô ra đổ oan cho chồng chưa cưới của em gái cô, còn làm giám định người thân giả! Trong đám bạn học đều biết hết những chuyện vô sỉ mà cô đã làm. Tôi chỉ nói thật thôi, cô có thể làm gì tôi chứ?"

"Bây giờ con gái cô hôn mê bất tỉnh chính là báo ứng cho đủ loại tội lỗi của cô!"

Giọng điệu Từ Lệ Dung đặc biệt kiêu căng, ánh mắt chế nhạo!

Đường Tú Linh cảm thấy mình điên lên, đầu óc không được tỉnh táo lại lao thẳng đến tát vào mặt Từ Lệ Dung, sau đó tóm tóc rồi đánh nhau với Từ Lệ Dung.

Đường Tú Linh đã gầy hơn rất nhiều, sức khỏe của cô không tốt lắm, đánh cũng chẳng mạnh mấy.

Khi thấy Từ Lệ Dung sắp chiếm ưu thế, Triệu Sương vội vàng xông tới khống chế Từ Lệ Dung.

Lần này xem như hai đánh một. Từ Lệ Dung từ kinh ngạc đến tức giận, cuối cùng không ngừng khóc lóc xin tha.

Nhưng trong lòng Đường Tú Linh càng căm giận hơn, đánh Từ Lệ Dung thật sự tàn nhẫn.

Đợi đến lúc cảnh sát tới, mặt Từ Lệ Dung đã sưng thành đầu heo, cả người đều thấy có vết cào.

Siêu thị tất nhiên có cameras giám sát. Người ra tay trước là Đường Tú Linh, Từ Lệ Dung tất nhiên sẽ không chịu hòa giải, cô ta chỉ hận không thể trả hết những vết thương trên người mình lại cho Đường Tú Linh.

Cuối cùng, Đường Tú Linh và Triệu Sương đều bị đưa về đồn công an.

Ban đầu cảnh sát tính khuyên Đường Tú Linh xin lỗi, hai bên hòa giải riêng.

Nhưng Từ Lệ Dung cương quyết muốn kiểm định vết thương, muốn bắt giam Đường Tú Linh vào tù.

Về phần Đường Tú Linh, cô căn bản không định xin lỗi.

Kết quả xấu nhất cũng chỉ là bị giam mấy ngày, Đường Tú Linh không có ý kiến gì về điều này.

Nhưng cuối cùng Đường Tú Linh và Triệu Sương đều bị nhốt vào phòng tạm giam khiến Đường Tú Linh hơi áy náy.

"Tiểu Sương, là tớ quá kích động đã làm liên lụy tới cậu."

Lần này Triệu Sương lại cười.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện