Thủ Đoạn Phu Nhân

Sự trở lại


trước sau

“Là tôi giúp cô làm giả giấy xét nghiệm quan hệ cha con, cô mang tội đụng chết em gái Trương Tử Trạch, nếu như kết quả DNA không phải là thật, chắc chắn Trương Tử Trạch sẽ không liên lạc với bác sĩ Ryan giúp cô.

Tần Chính thừa nhận chuyện mình đã làm trong điện thoại.

Bàn tay của Đường Tú Linh run lên dữ dội, nếu những gì Lưu Đình nói đều là giả, tại sao anh ta lại cố ý lừa gạt cô làm gì?

“Anh Tần, cho tới bây giờ, tôi không biết mình đã sai ở đâu... Bây giờ, tôi chỉ muốn chôn cất Bối Bối... Nếu anh có thể giúp tôi lấy lại thi thể của Bối Bối, bất kể anh yêu cầu tôi làm gì, sau này tôi nhất định làm được. "

Đọc truyện tại đây.

“Cô yên tâm, tôi sẽ tận lực giúp đỡ cô”.

Sau khi cúp điện thoại với Tần Chính, Đường Tú Linh quyết định tiếp tục làm loạn trong bệnh viện, thi thể của Bối Bối nhất định vẫn còn ở đây.

Bệnh viện có một trách nhiệm không thể thoái thoát được.

Đường Tú Linh dẫn Triệu Sương đến trước cửa phòng làm việc của viện trưởng, từ sáng đến trưa, cuối cùng trưởng khoa không thể không bước ra ngoài vào lúc 12 giờ trưa.

"Cô Triệu, cô Đường, bệnh viện chịu trách nhiệm về chuyện này, nhưng chúng tôi đã nỗ lực tìm kiếm rồi. Cô có thể về nhà trước, kiên nhẫn chờ tin tức."

Triệu Sương cười lạnh.

"Bác sĩ, ngày hôm qua ông cũng đã nói với tôi, yêu cầu tôi trở về kiên nhẫn chờ tin tức. Nhưng thật ra ông không làm gì cả, mọi thứ chỉ là cái cớ trì hoãn mà thôi!"

"Viện trưởng, con thỏ bị tấn công quá cũng sẽ quay lại cắn người. Nếu hôm nay ông không nói rõ chuyện này, tôi không ngại làm lớn chuyện trên mạng, để cho cư dân mạng thấy bệnh viện của ông vô lương tâm như thế nào, ngay cả hài cốt của bệnh nhân cũng có thể bị thất lạc!" "

Đường Tú Linh bình tĩnh đe dọa viện trưởng.

Ban đầu sắc mặt ông cũng tái nhợt đi, nhưng sau đó lại đổi thái độ cười nhạo.

"Cô Đường, cô đang mang tội giết người, hơn nữa, cô còn hối lộ bác sĩ làm biên bản xét nghiệm quan hệ cha con giả. Cô nói khi đưa thi thể con gái lên truyền thông, mọi người tin cô hay nghĩ cô là kẻ dối trá? ”

“Ông...”

Đường Tú Linh mở to mắt nhìn người đàn ông trước mặt, cơn giận bốc lên.

Nếu có thể cô thật sự muốn đánh chết ông ta.

Triệu Sương nắm lấy tay của Đường Tú Linh,

“Tú Linh, cậu đừng xúc động, chúng ta tiếp tục nghĩ cách khác”.

Đường Tú Linh quả thật rất khó chịu, người cô nhỏ nhắn, lời nói lại không có trọng lượng, không quyền cũng không thế.

Câu nói đó của viện trưởng khiến cô rất tức giận, nhưng đó cũng là hiện thực tàn khốc.

Nếu cô ấy thực sự làm rùm beng trên các phương tiện truyền thông, thì theo thực lực của bệnh viện, họ hoàn toàn có thể đảo ngược dư luận và hoàn toàn làm mất niềm tin của mọi người, dập tắt mong muốn tìm thấy thi thể con gái của cô ấy.

Đường Tú Linh bị Triệu Sương kéo đi, hai người đi vào hoa viên bệnh viện tiếp tục nghĩ cách.

Tuy nhiên, sau khi bàn bạc vài câu, Triệu Sương ngất xỉu trên mặt đất.

Sau khi được đưa đến bệnh viện, Đường Tú Linh mới biết Triệu Sương từ hôm qua đến nay không ăn gì nên đã ngất xỉu.

Đường Tú Linh cũng đau bụng, đã hai ngày không ăn, uống một ngụm nước cũng không có.

Tuy nhiên, khi ghĩ đến Bối Bối, cô lại không dám nằm xuống.

Cô nhất định phải mạnh mẽ, khi Bối Bối còn sống, cô không cho Bối Bối một thân thể khỏe mạnh, không thể cho cô bé đủ yêu thương.

Bây giờ Bối Bối rời xa cô, cô không thể từ bỏ thân thể của cô bé.

Cô nhất định phải để Bối Bối ra đi thật yên bình.

Sau khi mua cháo ở bên ngoài cho Triệu Sương, cô cố gắng ăn nửa bát.

Cô bắt buộc phải nạp thêm năng lượng cho cơ thể, không thể để mình ngã xuống giống Triệu Sương.

Mặc dù mỗi muỗng cháo đều nuốt xuống rất khó khăn, nhưng cô vẫn ép mình ăn.

Lúc này điện thoại của Tần Chính lại vang lên.

Đường Tú Linh vừa ăn hết nữa bát cháo, đã nôn hết tất cả trong nhà vệ sinh.

“Anh Tần, có phải anh đã tra được tin tức gì về thi thể của con gái tôi không”?

Đường Tú Linh gấp gáp hỏi, cô vô cùng lo sợ, Tần Chính sẽ không tra ra được bất kì thông tin gì.

“Đường Tú Linh, con gái cô chưa chết”.

“Anh Tần, anh nói gì cơ, Bối Bối... Bối Bối vẫn còn sống sao’?

Đầu óc Đường Tú Linh lúc này hoàn toàn ngơ ngác.

“Tú Linh, con gái cô hôn mê sâu trong phòng phẫu thuật, tôi phát hiện ba cô, ông Đường Quý đã đưa cô bé đi, những người ở bệnh viện không dám nói sự thật cho cô biết, chắc chắn là do Đường Quý cố ý”.

“Bối Bối thật sự còn sống...”

Trái tim tuyệt vọng của Đường Tú Linh ngay lập tức được an ủi.

Tuy nhiên, bây giờ Đường Tú Linh lại sợ hãi khi nghĩ đến việc Bối Bối bị Đường Quý bắt đi.

Đường Quý đã làm gì Bối Bối!

“Anh Tần, anh có biết cha tôi đã đưa Bối Bối đi đâu không? Tình hình hiện tại của Bối Bối có tốt không?"

Trái tim của Đường Tú Linh đầy sợ hãi.

Năm đó, Đường Quý đã từng bắt con gái của mình lên giường của kẻ biến thái, cô không có cách nào tưởng tượng nổi ông ta sẽ làm gì với Bối Bối.

"Đường Tú Linh, Bối Bối đã được chuyển đến bệnh viện An Nha. Đó là bệnh viện do nhà họ Trương đầu tư. Tôi không thể vào được. Tôi nghĩ Đường Quý sợ cô sẽ đối phó với ông ta. Vì vậy, trước tiên ông ta đã chuyển Bối Bối đi, để cô chỉ có thể nghe lời ông ta một cách ngoan ngoãn "

Đường Tú Linh vô cùng tức giận, trong lòng cô tràn đầy oán hận.

Bối Bối của cô, cô nhất định sẽ cứu cô bé về.

“Anh Tần, cảm ơn anh đã giúp tôi tìm ra những chuyện này. Cha tôi không hề có chút tình cảm nào với tôi. Ông ấy không thể đối tốt với con gái tôi. Tôi phải đưa Bối Bối về."

"Đường Tú Linh, nếu là bệnh viện khác, tôi nhất định sẽ giúp cô liên lạc và trả lại đứa bé cho cô, nhưng bệnh viện của họ Trương thì tôi không thể làm gì được. Tôi đã đối đầu ngầm với nhà họ Trương mấy năm nay, bọn họ nhất định không cho tôi cái quyền này đâu”.

Giọng của Tần Chính mang chút hối lỗi.

Đường Tú Linh nhanh chóng lắc đầu.

"Anh Tần, anh đã giúp tôi rất nhiều. Nếu không có anh, tôi làm sao biết Bối Bối vẫn còn sống. Cảm ơn anh."

Sau khi cô nói xong, Tần Chính lại lên tiếng.

"Còn một chuyện nữa, tôi nghĩ cần phải nói cho cô biết. Đường Nhất Manh đã tự sát mấy ngày trước. Cô ta sống trong cùng một bệnh viện với cô. Chiều nay Đường Nhất Manh có lẽ sẽ xuất viện. Nếu cô muốn tìm Đường Quý để đòi lại con gái, vậy thì ngày hôm nay, có thể gặp được cô ta đấy".

Đường Tú Linh nắm chặt lòng bàn tay, ngón tay run run suýt chút nữa không cầm được điện thoại.

Đường Quý, Đường Nhất Manh, Vương Thục Nữ, Đường Thế Kiêu.

Những người này hủy hoại cô còn chưa đủ, giờ họ còn khống chế Bối Bối của cô.

Cô quyết định cùng Bối Bối sống với nhau đến hết đời, thậm chí còn nén sự thù hận vào tận sâu trong đáy lòng.

Tất cả đều là vì muốn Bối Bối lớn lên trong một môi trường lành mạnh.

Thế nhưng, bọn người này lại không cho cô một chút hy vọng nào cả.

Nếu đã như vậy, hà cớ gì cô phải nhẫn nhịn,

Đường Tú Linh

Cô có thể vì Bối Bối mà chịu đựng mọi đau đớn, cũng có thể vì Bối Bối mà trở thành ác ma hung ác nhất trên đời.

“Anh Tần, cảm ơn anh đã cho tôi biết tin này”.

Đường Tú Linh cúp máy, cô đi đến quầy lễ tân của bệnh viện và hỏi thăm phòng bệnh viện của Đường Nhất Manh.

Một phòng bệnh VIP ở tầng 10

Cô bước vào thang máy và bấm tầng 10.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện