Thống Đốc Đại Nhân, Em Xin Anh!

CƯỠNG BỨC (Phần 1)


trước sau

Phương Tịnh Thanh vốn không muốn Cửu Châu đi cùng. Tuy nhiên, vì Lục Nghị Phàm đã đề nghị như thế, cô ta đành phải cắn răng mà đồng ý.

Sự xuất hiện của Cửu Châu giống như cái gai trong mắt người nhà họ Phương. Lão Phương nhìn cô đầy ghét bỏ, cười lạnh nói:

- Cửu phu nhân có vẻ kiểm soát Thống Đốc hơi gắt gao nhỉ?

Cửu Châu thừa hiểu, ông ta là đang muốn châm chọc cô. Bởi vậy Cửu Châu chỉ cười nhẹ cho qua chuyện, không muốn làm lớn rắc rối.

Trên bàn ăn, ngoại trừ vợ chồng Lục Nghị Phàm thì còn có khoảng chừng mười người thân của nhà họ Phương cũng được mời đến. Vì thân phận của anh quá lớn, do vậy trong suốt bữa ăn, cuộc nói chuyện giữa bọn họ đều ở trạng thái dè chừng, giữ ý, không dám phát ngôn bừa bãi.

Không khí diễn ra xem chừng rất căng thẳng. Chỉ có Lục Nghị Phàm cảm thấy không mấy quan tâm. Bữa ăn diễn ra vỏn vẹn đúng một tiếng đồng hồ, ngay cả một câu nói Lục Nghị Phàm cũng chẳng buồn mở miệng.

- Chị dâu, em có thể nhờ chị một việc được không?

Phương Tịnh Thanh bước đến gần Cửu Châu, nhỏ giọng nhờ vả.

Cũng đúng lúc Cửu Châu đang cảm thấy buồn chán liền đứng dậy bước đi theo sau Phương Tịnh Thanh lên trên lầu.

Phòng ngủ của Phương Tịnh Thanh được bài trí khá cầu kỳ, màu sắc chủ đạo ở đây là màu xanh dương, ngay cả đồ vật cũng như thế. Phương Tịnh Thanh nhìn cô cười nói:

- À, em rất thích kiểu màu này. Do vậy nhất quán khó tính, mọi thứ đều phải trang trí như nhau.

Phương Tịnh Thanh vừa nói, vừa thuận tiện rót cho Cửu Châu một ly nước cam, sau đó kéo cô ngồi xuống giường, nhẹ nhàng mà nói tiếp:

- Chỉ chị mới có thể giúp em làm được việc này. Em rất muốn được cùng anh Phàm sang Mỹ một chuyến. Dì Diêu Dung có nói, đầu tuần tới anh ấy sẽ sang Mỹ gặp dì bàn chuyện lớn. Thế nhưng, nếu em nói ra, chắc chắn anh Phàm nhất định không đồng ý. Chị có thể giúp em chuyện này được không?

Trước lời nhờ vả khẩn khoản này của Phương Tịnh Thanh, Cửu Châu không biết phải đáp thế nào cho phải. Cô nhìn Phương Tịnh Thanh, khó khăn mà đáp:

- Cô thừa hiểu tính cách của anh ấy mà. Ngay cả

lời nói của tôi cũng không khiến anh ấy đổi ý đâu!

Phương Tịnh Thanh khẽ thở dài, khuôn mặt xinh đẹp đượm buồn.

Cửu Châu vừa muốn đứng dậy rời đi, bỗng dưng cảm thấy đầu mình đau nhức vô cùng. Cô ngồi trở lại giường, dùng tay day day huyệt thái dương, đầu óc choáng váng, quay cuồng như say rượu.

Quái lạ, khi nãy Cửu Châu không hề uống một giọt rượu nào. Vậy thì thứ cảm giác này từ đâu mà có?

Cửu Châu dùng sức, thử đứng lên lần nữa. Tuy nhiên, hai chân cô lập tức chồng chéo lên nhau, không tự chủ được mà ngã sõng soài ra nền đất.

Phương Tịnh Thanh vội vàng cúi xuống đỡ Cửu Châu dậy, lo lắng hết lời hỏi han:

- Chị dâu, chị dâu, chị làm sao vậy?

Hai mắt Cửu Châu lúc này đã mờ đục, ngay cả gương mặt của Phương Tịnh Thanh, cô cũng không thể nào thấy rõ được nữa.

Nhìn ly nước cam đã bị Cửu Châu uống hơn phân nửa, khóe môi Phương Tịnh Thanh khẽ cong lên đầy hiểm độc. Cô ta đưa tay vuốt vuốt vài lọn tóc dài của Cửu Châu, không kìm chế được mà giật mạnh một phát.

- Cửu Châu à Cửu Châu, một con nhãi mới mười tám tuổi mà dám đòi tranh giành đàn ông với tôi ư? Cô quá xem thường Phương Tịnh Thanh này rồi đấy!

Cộc... cộc...

Từ phía ngoài cửa, một người thanh niên cao lớn nhẹ nhàng lách người bước vào. Phương Tịnh Thanh ngồi dậy, khoanh tay nhìn anh ta, vênh mặt đắc ý:

- Mau giải quyết cho nhanh gọn. Lục Nghị Phàm chắc chắn sẽ không dám làm càn ở trong Phương gia đâu, cậu yên tâm đi.

Gã đàn ông đưa mắt nhìn Cửu Châu lúc này đang hôn mê nằm ngửa trên giường lớn, tặc lưỡi đầy thích thú:

- Người đẹp như thế này, chỉ sợ hơi lâu.

- Im miệng! Bắt đầu làm việc luôn đi. Cậu là em họ của chị, Lục Nghị Phàm vuốt mặt cũng phải nể mũi, không nên quá lo lắng!


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện