Thôi Miên Trên Đầu Lưỡi

Chương 11


trước sau

Hạ Nhân mặc dù trong ngày thường hi hi ha ha, nhưng một khi đụng vào công việc thì lại lôi lệ phong hành một chút cũng không thua kém ai.
Một tuần sau thì Trầm Thước Hi liền được mời đến trường quay.
Bởi vì là lần quay tập thứ nhất, cho nên không có an bài các hoạt động bên ngoài, mà là các nhân vật chính gặp mặt một lần, làm quen với nhau, cũng coi như là nghi thức mở máy.
Trầm Thước Hi không có thói quen để người khác trang điểm cho mình, cho nên toàn bộ quá trình hóa trang, nàng đều nghiêm mặt không nói một lời. Bên cạnh, mấy nhân vật chính khác thỉnh thoảng lại trộm liếc về phía nàng mấy lần, tặc tặc lưỡi không dám tiến lên đến gần.
Mặc dù lần này công ty của Hạ Nhân cũng không có nhiều nghệ sĩ tham gia, nhưng lần này cũng coi như là dốc toàn lực của công ty, đặc biệt là tên tuổi đang nổi tiếng nhất, tân nữ thần Đốc Lãnh. Đốc Lãnh người cũng như tên, từ khi xuất đạo đã bắt đầu theo đuổi hình tượng tiên nữ, cả người toát lên hơi thở nghiêm cẩn, khuôn mặt thanh tú, tất cả các vai diễn cho đến nay đều là loại hình băng thanh ngọc khiết. Tuy không phải luôn ở trên đỉnh nhưng ở trong vòng giải trí tranh tranh đấu đấu cũng coi như là có một chỗ ngồi vững chắc. Nhưng những người quen thuộc với nàng cũng biết nàng là một người có chút tính tình người nổi tiếng, hơn nữa toàn bộ đều là tự thưởng thức bản thân, có nhiều lúc làm cho người khác dở khóc dở cười. Bình thường trước mỗi lần trải qua phỏng vấn thì đều được người đại diện giám sát chặt chẽ, vì sợ xảy ra rắc rối gì, nhưng sự tương phản giữa bề ngoài cùng khí chất bán manh bên trong lại thu hút được càng nhiều người hâm mộ, người hâm mộ còn đặt cho nàng biệt danh là "lãnh bảo". Hạ Nhân chính là nhìn trúng điểm này của nàng, thông qua phân tích tổng hợp thì thấy rằng Đốc Lãnh vô cùng thích hợp với chương trình này, tốn rất nhiều sức lực mới có thể đem nàng mời tới.
Thời điểm Hạ Nhân xuất hiện, nàng một thân quần áo dài màu đỏ lửa, trang điểm tinh xảo, phong tao vẫy vẫy tay, cùng mọi người nhiệt tình chào hỏi. Ánh mắt hoa đào phóng điện khắp nơi, trực tiếp mê đảo một lô một lốc. Trầm Thước Hi nhìn của nàng cái này ánh mắt mị mị coi như nhắm mắt làm ngơ.
Hạ Nhân lượn một vòng vồn vã hỏi thăm khắp nơi, cuối cùng đi thẳng tới trước mặt Trầm Thước Hi:
- Thế nào rồi?
Trầm Thước Hi không có để ý tới nàng, ngược lại là thợ trang điểm cười híp mắt khen ngợi:
- Ai ui, Hạ tổng, người là từ đâu đào ra được bảo bối này vậy, bác sĩ Trầm ngũ quan tuyệt đối không thể đem ra so với người khác, hơn nữa ta có nhìn qua a~, nàng là đặc biệt ăn ảnh, khí chất đơn giản là vượt xa cả tiên nữ, hơn nữa đều rất đặc biệt a~
Hạ Nhân mí mắt run lên, đang muốn nói cái gì đó nhưng Đốc Lãnh chợt đi tới bên cạnh. Nàng mặc một thân quần áo hồng nhạt, đến bên Hạ Nhân nhìn lại vô cùng hòa hợp tựa như phối hợp với nhau
- Nhân Nhân
- Uy, Tiểu Lãnh Tử a~, lâu ngày không gặp, càng ngày càng xinh đẹp a~
Hạ Nhân trên miệng giống như được bôi mật, trên mặt trưng lên nụ cười tươi tắn để cho người khác không nhìn ra nàng đang nghĩ gì. Hạ Nhân từng là bằng hữu với Đốc Lãnh, bây giờ lại là người đại diện của nàng, dĩ nhiên nàng phải đối đãi có chút khác.
Đốc Lãnh nhìn Hạ Nhân từ trên xuống dưới, nhìn một vòng, cười nói:
- Ngài cũng thật là, khí sắc cũng tốt hơn nhiều
Hạ Nhân cười quyến rũ một tiếng, tay chỉ vào Trầm Thước Hi bên cạnh:
- Tất nhiên. Giới thiệu cho cô một người, đây là bác sĩ Trầm, bạn của tôi, là khách mời đặc biệt trong chương trình này.
Đốc Lãnh ánh mắt vốn rất cao, trong lúc ngồi ở phòng chờ đã nghe thấy mọi người nhắc tới bên ngoài có một mỹ nữ vô cùng đẹp mắt, một mực cũng không quan tâm, nhưng bây giờ lại nghe Hạ Nhân giới thiệu trực tiếp, dù không muốn cũng nên đối mặt, nàng quay lại, ánh mắt nhìn về phía Trầm Thước Hi cho có lệ.
Nó là một cái nhìn rất có lệ a.........
Một đôi mắt cô độc như điện chặt chẽ hút chặt lấy nàng........
Đốc Lãnh cứ như vậy nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Trầm Thước Hi, tựa như một kẻ ngốc, ánh mắt cứ dừng lại ở khuôn mặt ấy không muốn rời đi. Trầm Thước Hi vốn bị thợ trang điểm lăn qua lộn lại nửa ngày đang vô cùng không thoải mái, bất thình lình lại bị người nhìn chằm chằm như vậy khiến cho nàng một phen càng khó chịu. Nhưng thời gian dài được nghề nghiệp tu dưỡng đã sớm tạo cho nàng thái độ ôn hòa ẩn nhẫn. Nàng xoay người về hướng Đốc Lãnh, khẽ mỉm cười, đưa tay ra:
- Cô khỏe, hân hạnh gặp mặt, tôi là Trầm Thước Hi.
- Hân hạnh, tôi là Đốc Lãnh, hảo a hảo.........
Đốc Lãnh tay vẫn cứ lăng lăng cầm chặt tay Trầm Thước Hi. Ở trên màn ảnh lớn hình tượng của nàng vẫn luôn là thần tiên tỷ tỷ cao cao tại thượng, nhưng bây giờ lại biến thành một kẻ ngu ngơ a.
Hạ Nhân kinh ngạc, nàng gắt gao nhìn chằm chằm vào bàn tay Đốc Lãnh đang nắm lấy tay Trầm Thước Hi, ho khan một tiếng:
- Tiểu Lãnh Tử a~, cô có phải bây giờ nên đi để cho thợ trang điểm bắt đầu sao? Mau mau đi thôi.
Đốc Lãnh đầu cũng không chuyển, nàng vẫn nhìn chằm chằm vào Trầm Thước Hi, si ngốc nói:
- Tôi rút cục cũng nhìn thấy một nữ nhân so với tôi đẹp hơn vô cùng.
Trầm Thước Hi: . . . . . .
Thợ trang điểm: . . . . . .
Thân là lão bản, Hạ Nhân cũng có chút lúng túng, nàng vừa nhìn Trầm Thước Hi vừa giải thích:
- Mới vừa hoàn thành một bộ phim truyền hình, chắc vẫn còn chưa trở về thực tế đây.
Trầm Thước Hi không nói gì, mà là hướng về phía Đốc Lãnh cười một cái tỏ vẻ đã hiểu, trong mắt Đốc Lãnh đã bắt đầu có sao.
Hạ Nhân ở bên cạnh nhìn thấy thì bĩu môi, trong lòng có chút không thoải mái, Trầm Thước Hi chết bầm này, cùng người khác thì đều là vẻ mặt ôn hòa, thế nào hết lần này tới lần khác cùng nàng thì liền độc mồm độc miệng, lời nói lạnh lùng, chẳng lẽ là nhìn người khác đẹp hơn nàng sao?
Hạ Nhân trong lòng cả kinh, nàng ở bên cạnh âm thầm quan sát hai người, Trầm Thước Hi cùng Đốc Lãnh đều là loại hình bề ngoài lạnh như băng, nhìn thật có chút xứng đôi đây.........
Mang theo một tia ghen tị không giải thích được, cùng chút chua xót trong lòng, Hạ Nhân lách qua thợ trang điểm, trực tiếp ngồi vào chỗ theo dõi, bưng lên cốc nước để sẵn trên bàn, ngửa cổ uống xuống.
Chiêu đãi viên tiểu cô nương bên cạnh mặt lập tức đỏ bừng, đây chính là trà mới vừa dùng nước sôi pha a..........nước sôi có bong bóng a........
Hạ tổng một tiếng thét chói tai đưa tới không ít tiếng xôn xao.........
Ngày hôm nay của nàng có thể nói là trải qua không thuận lợi, trải qua một phen cấp cứu, Hạ Nhân một bên che miệng một bên thể hiện đầy đủ tinh thần kiên trì dâng hiến vì công việc bất chấp bệnh tật.
Nghi thức khai máy rất nhanh được bắt đầu, bởi vì Trầm Thước Hi cũng không có nhiều danh tiếng gì, cho nên máy thu hình cùng ký giả đều không có quá nhiều quan tâm đến nàng, việc này cũng khiến Hạ Nhân thở phào nhẹ nhõm. Vốn là nàng cho rằng Trầm Thước Hi nhất định là sẽ trưng ra bản mặt băng lãnh, cũng không thể nghĩ đến Trầm Thước Hi lại có thể tươi cười chuyên nghiệp với nụ cười thương hiệu của nàng. Ánh đèn chiếu xuống cả người đều toát lên thần thái sáng láng, đơn giản là cuộc đời này lại mới sinh ra thêm một yêu nghiệt hại nước hại dân.
Hạ tổng cũng coi như là kỳ cựu trong giới, trước lúc bấm máy đã cùng các bằng hữu ký giả chào hỏi, nên đa phần các đề tài mà mọi người hướng đến nàng cũng chỉ mang phương hướng hỏi thăm về kỳ vọng của nàng đối với chương trình trong tương lai.
Trầm Thước Hi thủy chung duy trì bộ dáng mỹ nhân cao cao tại thượng, như có như không hơi hơi cười. Vừa mới bắt đầu, mọi người là sợ hãi khí chất băng lãnh toát ra từ nàng nên cũng không có ai dám đến bên nàng hỏi thăm. Nhưng dù sao cũng là những người trẻ tuổi, mọi người vẫn rất nhanh liền hòa hợp. Trầm Thước Hi lại là người kiến thức rộng rãi, chủ đề gì nàng cũng có thể đàm luận, chưa kể bất kể người khác nói cái gì nàng đều mang một nụ cười nhàn nhạt tiếp nhận, cho nên mặc dù còn chưa có chính thức ghi hình, nhưng cũng đã bắt đầu chiếm được một nhóm nhỏ người hâm mộ.
Hơn nửa ngày quay chụp cũng kết thúc, Hạ Nhân ngồi trong cái xe thể thao đỏ rực của mình, vô cùng sốt ruột chờ đợi Trầm Thước Hi.
Nguyên nhân lớn nhất khiến nàng cảm thấy phiền phức chính là Đốc Lãnh. Đốc Lãnh đã đổi một thân quần áo ngày thường, nàng lôi kéo Trầm Thước Hi nói không ngừng
- Thước Hi, mặc dù hôm nay mới là lần đầu tiên hai chúng ta nhận thức, nhưng tôi không khỏi cảm thấy hai chúng ta thật là hữu duyên, có lẽ là duyên phận từ kiếp trước đi.
Trầm Thước Hi hơi cười
- Kiếp trước kiếp này, ngược lại cũng có thể cho là vậy.
Ngày thường, được Đốc Lãnh lôi kéo đều là kinh hỉ của người khác, mà hôm nay, đổi lại là nhận được nụ cười khẳng định của Trầm Thước Hi, nàng trong nháy mắt liền kích động, hai tay càng bám chặt Trầm Thước Hi, lôi kéo không tha
- Văn phòng làm việc của cô là ở đâu? Tôi muốn đến đó thăm thú một lần.
Trầm Thước Hi đánh giá Đốc Lãnh từ trên xuống dưới một lần
- Tôi thấy là Đốc tiểu thư rất là khỏe mạnh.
Đốc Lãnh có chút kích động
- Cô như thế nào vẫn còn gọi tôi là Đốc tiểu thư? Gọi tôi là Lãnh là tốt rồi.
Trầm Thước Hi: . . . . . .
Đốc Lãnh nắm chặt tay của Trầm Thước Hi, miệng vẫn đang tiếp tục huyên thuyên
- Thật ra, mọi người nhìn vào đều thấy con người tôi tươi sáng, trên thực tế, trong lòng tôi có rất nhiều vấn đề, thật ra có một mặt trong tôi mà tôi không muốn nhiều người biết, con người tôi thực ra rất xám xịt, tôi mỗi lần được mua cho búp bê thì đầu tiên là đem tóc của nó cắt bỏ hết, sau đó lấy len đan lại đắp vào thay cho tóc, tôi khi còn bé còn thích bắt nạt các bạn nhỏ hơn, tôi..........
Trầm Thước Hi ho khan một tiếng, nàng từ trong túi xách móc ra danh thiếp đưa cho Đốc Lãnh
- Hoan nghênh
Đốc Lãnh nhận được danh thiếp liền sung sướng cười một tiếng
- Thật ra thì con người tôi bản chất không phải là người xấu, nếu không cũng không có được dung mạo xuất chúng như thế này. Bác sĩ Trầm, cô biết không, lần đầu tiên nhìn thấy cô, tôi liền.........
Trên xe, Hạ Nhân thật sự là chịu không nổi, nàng nhấn còi một tiếng, đem ánh mắt của Trầm Thước Hi và Đốc Lãnh đều quay sang đây.
Hạ Nhân rất ít khi tức giận, nhưng lúc này lại thật sự có chút nhịn không được. Nàng một tay chống đầu phiền não nhìn Đốc Lãnh
- Ta nói Tiều Lãnh Tử, cô nhìn xem bây giờ là mấy giờ rồi? Cô có thể hay không buông tay tình nhân kiếp trước của cô ra, để cho nàng nghỉ ngơi một chút?
Vừa nói được một câu thì chạm đến vết phồng do nước nóng gây ra ở bên miệng, khiến cho nàng đau đến nhe răng trợn mắt.
Đốc Lãnh vừa nghe vậy liền vội vàng buông tay ra, nàng quyến luyến không thôi đưa Trầm Thước Hi đến tận bên cạnh xe
- Aiz, tôi ở trong giới giải trí lăn lộn lâu như vậy rồi, sắp muốn bộc phát vì không có được một bằng hữu thật tâm, không nghĩ tới lão Thiên đối đãi với tôi cũng không tệ, để cho tôi gặp được bác sĩ Trầm. Bác sĩ Trầm, tôi.........
Hạ Nhân đạp ga một cái, nhấc lên một trận gió, làm cho váy ngắn của Đốc Lãnh bay lên theo. Đốc Lãnh kêu lên một tiếng, nhanh chóng lấy tay đè lại váy.
Trầm Thước Hi nhìn dáng vẻ nóng nảy của Hạ Nhân mà có chút buồn cười
- Đây là làm sao? Miệng cô sao rồi?
- Thế nào? Đau lòng tình nhân kiếp trước của cô sao?
Hạ Nhân giọng điệu rất là chướng tai, căn bản là không trả lời vấn đề được hỏi. Trầm Thước Hi bất đắc dĩ lắc đầu một cái,
- Tôi đây làm như vậy còn không phải là vì cô sao
Lời này ngược lại lại nói trúng vào điểm quan trọng, nếu không phải là nể mặt mũi Hạ Nhân, Trầm Thước Hi làm sao lại sẽ xuất hiện trong sự kiện này. Xuyên qua kính chiếu hậu nhìn thấy dáng vẻ hơi mang chút mệt mỏi của Trầm Thước Hi, Hạ Nhân thở dài, hàm hồ nói ra lời không rõ ràng
- Aiz, không sai biệt lắm là được, cũng không cần đối với người nào cũng phải tươi cười
Trầm Thước Hi liếc mắt nhìn nàng một cái
- Đây căn bản chính là tiêu chuẩn bình thường của bác sĩ mà thôi. Miệng của cô rốt cục thế nào rồi? Tự làm bỏng miệng mình? Cô là hài tử hay sao mà còn uống nước tự làm bỏng miệng?
Hạ Nhân mày cau vào thành một đoàn
- Được rồi, chớ cùng tôi cái có cái không. Cô nói một chút, thời buổi này bác sĩ lại còn phải bán rẻ nụ cười. Aiz, tôi sau này cùng lắm là cố kiếm nhiều tiền một chút, như vậy cô cũng không cần phải mệt nhọc như vậy.
Trầm Thước Hi vừa nghe liền cười
- Cô kiếm nhiều tiền để cho tôi không mệt mỏi? Thế nào? Hạ tổng đây là định bao nuôi tôi sao?
Một cước đạp mạnh chân phanh, Hạ Nhân bị câu hỏi của Trầm Thước Hi làm cho mặt mũi đỏ bừng. Mà kẻ khởi xướng là Trầm Thước Hi lại nghiêng đầu chớp mắt mỉm cười, ánh mắt trực tiếp nhìn chăm chăm vào nàng, biểu tình kia nghiêm túc cực kì, một chút cũng không giống như là đang nói đùa. Hạ Nhân cảm giác da gà đang cuồn cuộn nổi lên từ tay kéo đến toàn thân. Từ khi nhận biết tới nay, nàng cũng là lần đầu tiên nhìn thấy tình ý khiến người động tâm ở trên mặt Trầm Thước Hi.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện