Thời Gian Tươi Đẹp Của Chúng Ta - Lâm Uyên Ngư Nhi

Chương 71


trước sau

Advertisement

"Kẻ phản bội?" thanh âm nho nhỏ không áp xuống được, nỗi khiếp sợ như bị mở ra, ở trong căn nhà không tính là lớn quanh quẩn, "Ai là kẻ phản bội?"
Những thành viên cấp cao ngươi xem ta, ta xem ngươi, trong ánh mắt bọn họ trên đỉnh đầu lẫn nhau đều đã bị dán lên nhãn "Phản bội", âm thầm phỏng đoán trong khoảng thời gian ngắn, mỗi người đều cảm thấy bất an.
Không khí từng chút một trở nên khẩn trương.
Bạch Dạ buông ly rượu, rượu vang đỏ đụng phải vách ly pha lê, giống như máu đỏ lan ra, thanh âm đáy ly chạm vào bàn rất nhỏ, nhưng trong một mảnh tĩnh mịch lại giống như gõ vang lên một hồi chuông tang.
Ngón tay hắn gõ mặt bàn, không chút để ý, "Tiếp tục nói."
Anh Quân thanh thanh yết hầu, "Hành động của chúng ta đều có độ bảo mật cao, lại có dây chuyền vận chuyển vô cùng thành thạo, tôi cũng không tin lại khéo như vậy, mỗi lần đều bị cảnh sát sờ được đuôi, muốn nói không có tay trong thì ..."
"Đúng vậy," có người thấp giọng phụ họa nói, "Lúc ấy ở Chùa Thanh Minh, rõ ràng lô hàng kia đã an toàn chuyển đến trấn Bạch Lễ, nhưng vì sao cảnh sát nhanh như vậy đã nghe được tiếng gió mà đến, lại còn véo chuẩn thời gian, trực tiếp tới khi chuyển hàng đi?"
"Ông nói như vậy, tôi cũng cảm thấy Tương Tư Lĩnh lần đó có chút kỳ quặc ..."
"Còn có, con đường vận chuyển Thâm Thành - Cảng Thành hoàn thiện bí ẩn nhất của chúng ta, trước nay đều không xảy ra chuyện gì, sao lại đột nhiên ..."
Nếu nói bên trong tập đoàn không có cảnh sát nằm vùng, này hết thảy như thế nào giải thích được đây?
Khóe miệng Bạch Dạ ngậm ý cười nhàn nhạt, "Nói như vậy, trong lòng ông đã chọn được người?"
Hai mắt anh Quân híp thành khe nhỏ, "Vâng."
Bạch Dạ nâng lên ánh mắt sắc lạnh như xé gió, anh Quân hung hăng cắn răng một cái, dứt khoát bất cứ giá nào, "Tôi hoài nghi Phàn gia chính là cảnh sát nằm vùng."
Nhóm thành viên cấp cao muốn nổ tung rồi, sôi nổi né ra xa như tránh ôn dịch.
Phàn gia lại như cũ không dao động, Tiểu Tằng đứng ở phía sau anh Quân, ở nơi người khác nhìn không tới, cơ hồ đem hàm răng cắn đứt.
Ngoại trừ Bạch Dạ cùng Tiểu Tằng, cơ hồ tầm mắt mọi người đều đóng đinh trên người Phàn gia, phảng phất muốn xuyên thấu qua quần áo ông để nhìn xem trong lồng ngực có cất giấu nhị tâm (nhị tâm ý là tâm địa khác, có hai lòng không) hay không.
Milan đánh vỡ trầm mặc, từng chữ phát ra rất nặng, "Ông nói ai thì là người ấy? Có bản lĩnh lấy chứng cứ ra đây."
Anh Quân bị cô ta chỉ vào mũi mắng, nếu đổi lại ngày thường đã sớm động thủ, nhưng người phụ nữ trước mắt này hắn đắc tội không nổi, đành phải kiềm chế lửa giận, cười nịnh nọt, "Tôi đương nhiên không phải không có bằng chứng liền ngậm máu phun người."
"Bạch gia, lần đó ở Chùa Thanh Minh, ngài là tự mình tới, nếu tôi nhớ không lầm, lúc ấy Phàn gia cũng ở trấn Lan Khê ..." Hắn che giấu sự thật Bạch Dạ trang bị camera ở bích hoạ thất của Thiên Phật tháp, "Dưới sự chỉ điểm của ngài, anh Đức đã được kinh hỉ (kinh hỉ - kinh ngạc, vui mừng lớn) ngoài ý muốn, nhưng không bao lâu, mấy người bọn họ liền ..."
"Còn có, ở Tương Tư Lĩnh, lúc ấy tôi hướng tổng bộ cầu cứu, như thế nào vừa vặn khéo như vậy Phàn gia lại ở thị trấn bên cạnh? Mặt khác, Diệp Minh Đức chết cũng rất kỳ quặc, có lẽ là bởi vì hắn đã biết bí mật gì không nên biết nên bị người diệt khẩu?"
Khi đó Diệp Minh Đức không biết từ nơi nào nghe được tiếng gió, đã bắt đầu hoài nghi có nằm vùng bên trong, còn nhắc nhở riêng hắn phải đặc biệt cẩn thận, đặc biệt là người bên cạnh, hắn còn nhân cơ hội khảo nghiệm Tiểu Tằng.
Tiểu Tằng đi theo bên người hắn cũng đã vài năm, vẫn luôn không làm chuyện gì khác người, sau lại vì hắn chắn một súng, một súng kia rất hung hiểm, nếu không phải được cứu đúng lúc, khẳng định mệnh cũng đều đáp đi.
Làm cái nghề này, nào có cái gì thật tình cùng tình nghĩa? Một giây trước là anh em, giây tiếp theo liền trở mặt thành thù, tất cả đều là vì ích lợi. Có thể gặp gỡ một thủ hạ nguyện ý giao tính mệnh cho mình, thật sự quá khó.
"Về sau tôi nghe được Diệp Minh Đức là chết vì..."
Bạch Dạ giơ tay lên, anh Quân nhanh chóng thu câu nói kế tiếp, sửa lại đề tài khác, "Sau đó Hoắc Hàn cùng Ôn Thiên Thụ bị nguy hiểm ở vực đá, cũng là Phàn gia xuất hiện cứu bọn họ."
Việc này rõ mười mươi, nhiều con mắt đều thấy được, cũng không thể chối đi?
Anh Quân biết Phàn gia là Thiên Mẫn Chi, là cha của Ôn Thiên Thụ, nhưng này cũng không thể hủy được bằng chứng hành vi của ông chính là phản bội tập đoàn. Một người bất luận là địa vị xã hội hay là bình phong đều hoàn toàn bất đồng với bọn họ, dựa vào cái gì muốn vứt bỏ vợ con và sinh hoạt vốn dĩ đang yên bình?
Tuy rằng nói ở tập đoàn ông cũng có địa vị cực cao, mỗi năm chia hoa hồng cũng rất khả quan, nhưng rốt cuộc... không thể ra ngoài ánh sáng, cho nên rốt cuộc là ông mưu đồ cái gì đây? Có cái gì đáng giá để ông không tiếc giả chết, hủy dung mạo, thậm chí vứt bỏ hết thảy quá khứ?
Chỉ có một giải thích, ông chính là cảnh sát nằm vùng.
"Kẻ phản bội chính là tôi." Milan nói.
Anh Quân không dám tin mà lui ra sau một bước, "Đại tiểu thư ..."
Sắc mặt Phàn gia rốt cuộc có một tia dao động, nhưng rất nhanh lại khôi phục như lúc ban đầu.
"Milan."
Bạch Dạ kêu tên cô ta, nhưng ánh mắt lại nhìn Phàn gia, "Lão Phàn, là ông sao?"
Ánh mắt Phàn gia kiên định, không kiêu ngạo không siểm nịnh, "Không phải."
Không còn có gì khác để nói.
Thái độ không để trong lòng của ông chọc giận anh Quân, "Bạch gia, hắn nói dối!"
Trong ba giây Bạch Dạ trầm mặc, Phàn gia liền thăm dò ý nghĩ trong lòng hắn, bệnh đa nghi của hắn hiển nhiên vẫn được khống chế tốt, cho nên trước mắt hắn chỉ là hoài nghi, cũng không xác định mình có thật là cảnh sát nằm vùng hay không.
Đây là chừng mực vô cùng vi diệu.
Phàn gia biết chính mình lúc này đang đứng trên vách đá, khoảng cách toàn thây thoát thân cùng tan xương nát thịt cũng chỉ cách nhau một bước chân, trực giác cùng kinh nghiệm đều nói cho ông, cái gì cũng không được nhận, cái gì cũng phải đẩy ra, ngàn vạn không thể lộ ra dù chỉ là một chút ít manh mối.
Càng hoảng loạn càng thể hiện trong lòng không tự tin, trước mắt ứng phó cũng không tệ lắm, nhưng ông cũng ẩn ẩn có dự cảm nào đó, một cửa này ... không dễ qua.
Ông không phải chỉ có một mình, ông còn phải bảo vệ người chiến hữu kề vai chiến đấu ... Tiểu Tằng.
"Có chứng cứ gì trực tiếp không?" Bạch Dạ nhìn anh Quân.
Anh Quân lại đem suy đoán của mình nói ra một lần.
Phàn gia không cho là đúng mà khẽ cười một tiếng.
Anh Quân vội nói, "Bạch gia, ngài nhất định phải tin tưởng lời tôi nói..."
Phàn gia: "Bạch gia, hôm nay tôi cũng có lời muốn nói, ngài biết tôi trước đây vì cái gì sẽ biến thành, làm thế nào mà biến thành "lão Phàn" hôm nay, làm thủ hạ cho ngài nhiều năm như vậy, tôi là dạng người gì, lại đã làm những chuyện gì, không có ai rõ ràng hơn ngài, tấm lòng này của tôi, tự hỏi cũng không ít hơn anh trai tôi một phân, nếu cả ngài cũng hoài nghi tôi ..."
Từ nét mặt hơi buông lỏng của Bạch Dạ cơ hồ khó có thể phát hiện nhưng xác thật, ông biết chính mình đánh ra bài tình cảm này có hiệu quả, ngần ấy năm ông chưa bao giờ nhắc tới anh trai Thiên Hành Chi ở trước mặt Bạch Dạ, chính là để phát huy tác dụng lớn nhất vào thời khắc mấu chốt.
Bạch Dạ rơi vào hồi ức.
Nếu nói đời này hắn có một lần chân chính tín nhiệm một người, như vậy ngoại trừ Thiên Hành Chi, trên đời này sẽ không có người thứ hai.
Anh Quân không biết Bạch gia cùng Thiên Hành Chi có giao tình thế nào, lúc ấy hắn

Advertisement
còn chỉ là một mã tử phía dưới một đầu mục nhỏ (Đầu mục - có thể coi là người chuyên quản lý chân chạy vặt mã tử), nhưng nhận thấy tình thế dần trở nên bất công, không chỉ đại tiểu thư Milan che chở Phàn gia, thậm chí cả Bạch gia cũng ... Hắn quyết tâm, đột nhiên móc ra một khẩu súng.
Cơ hồ đồng thời, xung quanh một loạt họng súng cũng đối lại đây.
Anh Quân đè súng lên mặt bàn, "Bạch gia, tôi dám lấy tính mạng ra đảm bảo, bên trong chúng ta nhất định xuất hiện kẻ phản bội, thỉnh Bạch gia tra rõ! Cần phải bắt được hắn, răn đe cảnh cáo!"
Xem ra hắn muốn cắn chặt Phàn gia không bỏ.
Đề nghị của hắn được toàn bộ thành viên cấp cao đồng ý, "Thỉnh Bạch gia tra rõ nằm vùng!"
Tiểu Tằng vẫn luôn rũ lông mi hung hăng rung động hai cái.
Không phải chưa từng do dự, nhưng trong vài giây hắn đã làm ra quyết định.
Nếu việc này tra rõ ra, cuối cùng rất có thể hai người đều giữ không nổi. Như vậy, như vậy, tâm huyết ẩn núp nhiều năm sẽ giống như nước chảy về biển đông, chính mình hiện giờ chỉ là kẻ đi theo bên người anh Quân, muốn tiến lên một bậc chính là khó như lên trời, về cơ mật trong trung tâm tập đoàn phạm tội văn vật càng cần dùng Phàn gia nhiều hơn.
Phàn gia là tuyệt đối không thể xảy ra chuyện.
Ông là hy vọng duy nhất trước mắt.
Tiểu Tằng chậm rãi hướng Phàn gia nhìn qua, ông cũng như có cảm ứng mà ngẩng đầu, ánh mắt hai người có một giây giao thoa, lại thực mau dời đi.
Trong lòng Phàn gia hung hăng nắm chặt, thế nhưng đau đến hô hấp không thông.
Một ánh mắt, ông liền hiểu được, hoàn toàn hiểu được, người thanh niên này muốn hy sinh chính mình, bảo toàn ông.
Quả nhiên -
Tiểu Tằng lui về phía sau hai bước, trong lúc hỗn loạn không có người chú ý, khi gần tới cửa mới có người hô to một tiếng, "Có người muốn chạy trốn, bắt lấy hắn!"
Hắn vọt nhanh chạy ra bên ngoài, mười mấy người lập tức đuổi theo.
Vài phút sau, Tiểu Tằng bị người bắt trở về.
Nháy mắt yên tĩnh giống như trời đất đóng băng, bao phủ kín mít toàn bộ gian nhà.
Anh Quân nhìn hắn, hốc mắt như muốn nứt ra, "Cậu?! Tiểu Tằng cậu..."
Ánh mắt Tiểu Tằng làm hắn cảm thấy cực kỳ xa lạ, chẳng lẽ ... chẳng lẽ, hắn theo bản năng buột miệng thốt ra, "Là cậu!?"
"Nói cái quái gì?" Tiểu Tằng phun ra một búng máu, "Nếu đã vào tay các người, muốn chém muốn giết, muốn làm gì cũng được."
"Không có khả năng!" anh Quân khó có thể tiếp thu hiện thực này, "Không có khả năng là cậu!" Như thế nào sẽ ... Kết quả thế nhưng là do thủ hạ của chính mình gây chuyện?!
Tiểu Tằng lạnh lùng nhìn hắn một cái, "Diệp Minh Đức là tôi giết."
Phía sau lưng anh Quân đã mồ hôi lạnh ròng ròng. Quy củ tập đoàn nghiêm ngặt, thủ hạ của ai làm sai, người đó cũng đi theo không tốt đẹp gì, xong rồi, lần này thật sự hoàn toàn xong rồi, "Tiểu Tằng cậu đang ăn nói khùng điên cái gì?"
Bạch Dạ đưa một ánh mắt lại đây, "Để hắn nói tiếp."
Tiểu Tằng: "Hắn chết do viên đạn xuyên qua yết hầu."
Một chữ cuối cùng thoát ra, anh Quân tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Thì ra thật sự là hắn.
Không biết là ai đá vào hai chân, Tiểu Tằng thình lình cong đầu gối xuống, khi còn thiếu chút nữa liền quỳ xuống đất, lại chống đôi tay đứng lên, một đám đè lấy đầu vai hắn, nặng nề đè xuống.
Hắn không chịu khuất phục.
Lại có mấy người lại đây, tay đấm chân đá, ấn ót hắn xuống.
Đầu gối đập xuống đất, chấn động khiến hai chân tê dại.
Nhưng tôn nghiêm đã kiên nghị khắc giữa lông mày.
Anh Quân phun một ngum nước bọt, nói: "Bạch gia, sói mắt trắng (kẻ phản bội) này để cho tôi tới xử lý đi."
Bạch Dạ nói, "Không cần."
"Lão Phàn, ông tới."
"Vâng, Bạch gia."
Tiểu Tằng đã bị thương một thân, xương chân trái không biết có phải đã gãy hay không, chạm vào một chút là đau, thất tha thất thểu bước đi, Phàn gia ở sau lưng hắn dùng sức đẩy một phen, "Đi!"
Hắn cảm giác được nơi mình bị đẩy đến có một luồng lạnh lẽo tiến tới, cũng không biết có phải do lúc trước ra mồ hôi lạnh hay không, bị gió thổi như muốn chui vào xương cốt.
Vầng trăng đêm nay rất to, mơ hồ còn phiếm màu đỏ, không biết là ánh trăng đỏ, hay là đôi mắt hắn đỏ.
Hắn rốt cuộc vẫn không thể chờ đến một ngày có thể không cố kỵ trở lại dưới ánh mặt trời, sinh mệnh của hắn sắp sửa kết thúc trong đêm đông tốt đẹp này, nhưng trách nhiệm trên vai vẫn chưa được dỡ xuống, sau này sẽ có đồng sự khác thay thế hắn khiêng lên.
Quay đầu nhìn lại quá khứ hai mươi bảy năm.
Có anh em vào sinh ra tử, được uống rượu mạnh nhất, cũng từng yêu người con gái tốt nhất, không có gì tiếc nuối.
Hắn chỉ còn lại một tâm nguyện đơn giản: Hy vọng người trước mắt này có thể không chút do dự ấn hạ cò súng.
Đừng để tâm huyết của hắn uổng phí.
"Phanh" một tiếng, viên đạn xuyên qua ngực, máu tươi phun trào.
Trong nháy mắt ấy, Tiểu Tằng thấy được cô gái mà mình đã từng yêu thầm kia, cô mặc chiếc váy dài màu trắng, ở trên sân khấu nhẹ nhàng nhảy múa, đẹp như thiên sứ, hắn thật may mắn phong thư tình kia còn chưa gửi đi, càng may mắn vì cô ấy từ đầu tới cuối cũng không biết đã từng có người trộm thích cô ấy như vậy ...
Hắn ngã xuống trên mặt đất.
Phàn gia nắm chặt khẩu súng, dường như vừa tỉnh lại giữa một hồi ác mộng.
Mã tử theo dõi tiến lên nói: "Phàn gia, Bạch gia nói muốn xử lý thi thể."
"Xử lý như thế nào?"
Gã mã tử bị ngữ khí âm trầm của ông làm đông lạnh đến không thể nói trôi chảy, từng chữ đều là tự vọt ra, "Ném, ném vào ... biển, trong biển đi."
Đào hố tốn công, còn dễ khiến cảnh sát chú ý, ném vào trong biển, cá tôm sẽ ăn luôn máu thịt của hắn, đáy biển sẽ giấu đi thi cốt của hắn, hết thảy liền xử lý sạch sẽ.
Phàn gia nhìn thoáng qua đồng hồ, 8 giờ 6 phút tối, ônh nói, "Vậy ném đi."
"Bùm" một tiếng, bọt nước cao cao bắn lên, mặt nước rất nhanh lại khôi phục yên ả.
Gió đêm đâm người, vạt áo lay động, bay phất phới.
Trên đỉnh đầu là một vầng trăng tròn, lớn như vậy, sáng ngời như vậy.
Phàn gia nhìn bóng đêm như nét mực đậm, nhớ tới thật lâu trước kia, đã nói với con gái một câu —
"Sinh mệnh một người nếu như đi trong gió, đi trong biển, đi vào sa mạc, như vậy chẳng khác nào đi đến vĩnh hằng."
Tiểu Tằng, hy vọng về sau, mỗi một ngày cậu đều có thể sinh hoạt dưới ánh mặt trời.
Ông xoay người hướng tới con đường từng đi qua để trở về, một lần cũng không quay đầu lại.
———
Tác giả có lời muốn nói: Một người sinh mệnh nếu như đi trong gió, đi trong biển, đi trong sa mạc, như vậy chẳng khác nào đi vào vĩnh hằng.
Chương sau là chế phục (trang phục chế tạo riêng - ở đây có thể hiểu là đồng phục) dụ hoặc ~ xe con mở lên
Bạch Dạ cùng Thiên Hành Chi, Thiên Mẫn Chi nhất thời nói không rõ, để tới phiên ngoại đi thôi

Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện