Thời Gian Tươi Đẹp Của Chúng Ta - Lâm Uyên Ngư Nhi

Chương 5


trước sau

Advertisement

Mưa lớn rơi suốt một đêm, cuối cùng khi sắc trời còn chưa tỏ cũng ngừng.
Ôn Thiên Thụ nằm ở cuối giường, nghe tiếng nước nhỏ trên mái hiên, tựa hồ nhớ tới cái gì, hơi hơi nghiêng người, vùi mặt vào trong lòng bàn tay.
Từ khi còn nhỏ cô đã không ngủ nghiêm chỉnh, luôn là đầu giường ngủ, cuối giường tỉnh, gối đầu và chăn cũng rơi xuống đất.
Vào buổi sáng một ngày nọ, cái người thường xuyên vội vã đến đêm cũng không về nhà ngủ tìm thấy cô ở cuối giường, trầm mặc thay cô mặc áo khoác, giày, chải đầu, nhìn vết máu bầm thâm tím trên thái dương cô mà thở dài đau lòng.
Đến giữa trưa liền có người mang một chiếc giường công chúa màu lam tới, đẹp như nước hồ màu lam, có thể dễ dàng cho cô lặn mấy vòng. Được ông dung túng, cô tiếp tục yên tâm thoải mái mà bảo trì thói quen ngủ không nghiêm chỉnh này.
"Bảo bối, biết vì sao lại gọi là Phồn Phồn không?"
Phồn Phồn là nhũ danh của cô.
"Bởi vì thực phiền?" Khi còn nhỏ cô luôn quấn lấy ông, hy vọng ông có thể ở bên mình thật lâu.
Ông cười khẽ, "Tên ta gọi là gì?"
"Thiên Mẫn Chi."
"Mẫn chi sở hệ, vì phồn."
Ngẫm lại, khi đó ông thật sự thương cô, chỉ cần cô muốn ông cũng có thể hái sao hái trăng cho cô, phủng trong lòng bàn tay, che chở mọi bề.
Nếu không phải về sau xảy ra chuyện như vậy ......
"Tiểu Thụ," cạnh cửa truyền đến tiếng sư mẫu, "Ăn sáng."
Ôn Thiên Thụ qua loa thu thập tốt cảm xúc, lên tiếng "Vâng".
Lão Ngô khi còn trẻ luôn phải chịu áp lực lớn trong công việc, tới lúc về già thân thể dần dần không chịu nổi, nhưng lại khuyên không được, thường xuyên thức đêm dựa bàn sáng tác, vô cùng cẩn trọng vì công tác bảo vệ văn vật mà dâng ra chút sức lực cuối cùng, từ trước đến nay buổi sáng lão vẫn thức dậy muộn, trên bàn cơm chỉ có hai người Ôn Thiên Thụ cùng sư mẫu ngồi.
Bữa sáng là cháo mới nấu, trộn lẫn với thịt băm và trứng hành hoa, trên mặt cháo là vài miếng hành xanh miết, mềm mại ngon miệng.
Trên bàn còn có nửa trái dưa leo giòn nộn, do sư mẫu hái ở sau vườn, rau dưa nhà trồng, màu xanh biếc lại không bị ô nhiễm, chỉ cần rửa qua ở trong nước là có thể trực tiếp ăn.
"Tiểu Thụ à, nghe thầy con nói, con rất thích ăn bánh quả hồng kia," sư mẫu cười nói, "Ta chuẩn bị cho con một ít, mang về ăn."
Bà nhìn Ôn Thiên Thụ, ánh mắt từ ái, "Trong núi kham khổ, xem con so lần trước tới lại gầy đi rồi."
"Cảm ơn sư mẫu." Ôn Thiên Thụ cười, thực mau lại cúi đầu húp cháo.
Hồi trẻ cô rời nhà trốn đi, khắp nơi phiêu bạt, đời này gặp được người không tính là nhiều, nhưng luôn được đối xử tử tế, được người yêu thương.
Sư mẫu trong lòng hơi chua xót, đứa nhỏ này tuy rằng đang cười, đau thương luôn ẩn trong mắt, mắt cô quá trong trẻo, dấu không được.
Đó chính là huyết nhục chí thân, nói không còn liền không còn, thậm chí lễ tang cũng không kịp tham dự ...
"Tiểu Thụ, phải sống tốt nhé."
"... Vâng."
Ăn qua cơm sáng, Ôn Thiên Thụ liền chuẩn bị trở về núi, sau khi mưa, đường núi không dễ đi, đến gần giữa trưa cô mới trở lại chùa Thanh Minh.
Trước cửa sơn môn, trái phải là một đôi sống mái sư tử đá chiếm giữ, uy phong lẫm lẫm.
Cô đi lên chín chín bậc thang, rốt cuộc đứng ở nơi ánh mặt trời sáng ngời nhất.
Đi qua đoạn đường thật dài, hai bên đường sườn bia thấp thoáng trong rừng thủy tùng xanh biếc, như ẩn như hiện, Ôn Thiên Thụ tiếp tục đi về phía trước.
Phía trước theo thứ tự là Thiên Vương Điện, Đại Hùng Bảo Điện cùng Tàng Kinh Các.
Kim Cương trừng mắt, hàng phục bốn ma, Bồ Tát rũ mi, từ bi lục đạo.
Ôn Thiên Thụ xuyên qua tượng trưng thờ phụng "Phong, Điều, Vũ, Thuận" Tứ Đại Thiên Vương của Thiên Vương Điện, đi vào Đại Hùng Bảo Điện, hai bên sườn là pháp tương khác nhau mười tám vị La Hán, ánh mắt cô thẳng tắp mà mềm mại dừng ở giữa Quan Thế Âm Bồ Tát.
Quan Thế Âm Bồ Tát, đại từ đại bi.
Cô chậm rãi khom người, quỳ gối trên đệm hương bồ.
Chắp tay trước ngực, thành kính mà điệp ở trên trán.
Trước Án châm hương nến, mùi đàn hương dày nặng, gió nhẹ nhàng thổi, khói trắng lượn lờ, làm thế nào cũng thổi không tan hương khí kia.
Cô trằn trọc tới các cổ chùa núi sâu, mấy tháng liền, ngày nào cũng như ngày nào phục hồi bích hoạ, không vì triều bái (triều bái - đại ý là được danh tiếng, được người khác kính ngưỡng), chỉ để nội tâm bình an.
Trước kia cô cũng không thờ phụng thần phật, lúc này lại rũ mi khom lưng, quỳ gối trước mặt bọn họ, chỉ là vì —
Để người cho tôi sinh mệnh kiếp này, ly khổ đến nhạc, vãng sinh niết bàn. (ly khổ đến nhạc, vãng sinh niết bàn – thoát khỏi khổ đau, được hạnh phúc mà đến cõi niết bàn)
Nếu thật sự có kiếp sau, xin cho ông tiếp tục trở thành cha tôi.
Bái xong Bồ Tát, Ôn Thiên Thụ lập tức đi về phía Bạch Tháp, đẩy cửa đi vào, ba người bên trong nghe được động tĩnh đồng thời nhìn lại đây.
Trong tay Lâm Sơn còn đang cầm chổi hút bụi màu trắng nhỏ, "Cô Ôn."
Cao Minh cũng lên tiếng tiếp đón, Triệu Kỳ Kỳ chỉ nhàn nhạt nhìn một cái, lại dời tầm mắt, hẳn là đã được bạn trai trấn an tốt, kiêu ngạo trên người thoáng thu liễm hẳn.
Tựa hồ vấn đề đau đầu đổi ký túc xá lúc trước cũng bất tri bất giác được giải quyết dễ dàng.
Việc này ở giữa cũng có nguyên do.
Ôn Thiên Thụ đi rồi, Triệu Kỳ Kỳ đương nhiên vẫn tràn đầy không cam lòng, không thể đem mặt mũi xám xịt về trường học, cũng không nghĩ ngồi chờ chết.
Liền tính toán cách ứng phó trong lòng, nhưng người kia ánh mắt cao như vậy, phòng ở nhất định cũng phải là tốt nhất, cô ta trực tiếp đi tìm Liêu Nguyên sư phụ, hy vọng có thể an bài mình đến phòng Ôn Thiên Thụ, vốn dĩ cho rằng còn có chút khó khăn, không nghĩ tới Liêu Nguyên sư phụ thực mau liền đáp ứng.
Liêu Nguyên sư phụ kiến nghị, Triệu Kỳ Kỳ đi trước xem phòng.
Trong phòng lấy ánh sáng rất tốt, sáng sủa sạch sẽ, không nhiễm hạt bụi nhỏ, đồ vật không nhiều lắm, nhưng đều được bày biện chỉnh tề.
Trên cửa sổ trồng một loạt cây xanh, ánh mặt trời chiếu lên thân gỗ, mọc rất tốt, bên cạnh còn có mấy bồn cây nhiều lá, thịt lá to mọng, màu sắc thanh thấu, hẳn là tốn không ít tâm tư mới có thể nuôi dưỡng tốt đến vậy.
Triệu Kỳ Kỳ đối với hết thảy những gì chính mình nhìn đến đều thực vừa lòng, thẳng đến — cô ta đối diện cái giường gỗ kia, đôi mắt không ngừng trừng lớn, thét lên chói tai.
Kia, kia không phải...
Năm ngoái có một bộ phim kinh dị vô cùng hot, nghe nói là ở chùa miếu nơi núi sâu nào đó quay ngoại cảnh, phim nhựa có một màn kinh điển, người nữ áo trắng tóc dài che mặt từ dưới gầm giường bò ra ...
Không, không ... Còn không phải chính là cái giường trước mắt này sao?
Trách không được cô ta ẩn ẩn cảm giác bài trí trong phòng có chút quen thuộc.
Triệu Kỳ Kỳ sợ tới mức phía sau lưng ứa ra mồ hôi lạnh, nghiêng ngả lảo đảo từ trong phòng chạy ra, đầu đụng vào người Cao Minh đang chờ ở bên ngoài.
"Kỳ Kỳ, làm sao vậy?"
"Thật là đáng sợ!" Triệu Kỳ Kỳ cắn răng.
Nghe bạn gái giải thích rõ ràng, Cao Minh không ngừng vỗ vỗ sau lưng cô ấy, tuy rằng trong lòng cảm thấy thật sự có chút chuyện bé xé ra to, nhưng vẫn dịu dàng an ủi, "Chớ sợ chớ sợ, anh ở đây."
Lâm Sơn ở một bên nhìn không nổi, lành lạnh mà bổ một đao, "Khó trách Cô Ôn kiên trì một mình ở cái phòng kia," cậu cười nhạo một tiếng, "Đại khái là đã sớm đoán được không phải mỗi cô gái đều có can đảm như mình đi?"
Triệu Kỳ Kỳ nghẹn lời, không nói tiếp, sau đó không đề cập tới việc đổi phòng nữa.
Ở trên giường như vậy ngủ, sẽ gặp ác mộng hàng đêm đi?
Ôn Thiên Thụ trước khi đi đã bố trí qua công việc, yêu cầu mỗi người họa một thiên bích hoạ tâm đắc, kiểm tra tỉ mỉ, hoàn thành đến độ cũng không tệ lắm, rốt cuộc tạm dừng tại đó, lại kém lắm cũng không kém hơn nữa được.
Chỉ

Advertisement
là ... cô không phải muốn nhìn đến đồ vật.
Cô muốn nhìn đến một gian nhà ở vững chắc không sợ mưa gió, nhưng bọn họ lưu loát làm ra cho cô một đống lầu các không trung.
Ôn Thiên Thụ kéo một cái ghế ngồi xuống, nhìn về phía ba người, "Ở trong nhận thức của các cô cậu, bích hoạ là cái gì?"
Mấy người nhìn thoáng qua nhau.
Lâm Sơn trầm mặc, Triệu Kỳ Kỳ tựa hồ có chút không kiên nhẫn, Cao Minh lên tiếng trước tiên.
"Bích hoạ, tên như ý nghĩa chính là họa ở trên tường họa, đó là hình thức hội họa sớm nhất trong lịch sử nhân loại. Theo tôi được biết, ở Trung Quốc cổ đại bích hoạ chủ yếu chia làm ba loại, phân biệt là cổ đại mộ thất bích hoạ (bích họa trong nội thất cổ mộ), cổ đại hang đá chùa bích hoạ (bích họa trong hang đá) và cổ đại chùa khán bích hoạ (không hiểu lắm a nhưng có thể là bích họa trong chùa), tất cả đối với nghiên cứu văn hóa truyền thống Trung Quốc có ý nghĩa rất lớn."
Ôn Thiên Thụ kiên nhẫn nghe cậu nói xong, ngón tay ở trên bàn nhẹ gõ, chờ đáp án tiếp theo.
Triệu Kỳ Kỳ nói phần mà chính mình tự tin nhất, "Bích hoạ giống nhau đều là dùng bùn, lá cây, khoáng vật, thuốc màu chế tác mà thành, phi thường yếu ớt, nguyên nhân chính là vì như thế, trong mắt những kẻ trộm mộ, nó không đáng một đồng......"
Ôn Thiên Thụ đánh gãy lời cô ta, "Ba năm trước, ở nội địa Mông Cổ có một ngôi mộ cổ bị trộm, mộ thất bích hoạ tinh mỹ bị dỡ xuống hoàn chỉnh, sau đó trong một cuộc bán đấu giá ở Hongkong được ra cái giá trên trời lên tới ba ngàn vạn."
Gương mặt Triệu Kỳ Kỳ trướng đến ửng đỏ, ở trong lòng phản bác, "Ba năm trước đây người ta còn đang học cao trung, ai chú ý việc này?"
Lúc này, Lâm Sơn cũng sắp xếp tốt từ ngữ, "Đối với em mà nói, Bích hoạ có sinh mệnh, phục hồi bích hoạ chính là cứu vớt sinh mệnh, là công việc phi thường có ý nghĩa..."
"Cậu sai rồi."
Lâm Sơn ngạc nhiên, rõ ràng mỗi điểm đều nói đến, hơn nữa cũng hữu ý vô tình mà khen tặng cô, sai ở đâu rồi?
Ôn Thiên Thụ cong lên khóe môi, đáy mắt lại không có ý cười, "Không có bất luận một loại đồ vật nào có thể thắng được thời gian."
Nó có sinh mệnh, bất quá là sinh mệnh đã chết.
Bất luận loại chữa trị nào đều không thể làm nó trọng sinh, chỉ là làm cho nó an tĩnh vĩnh viễn mà chết đi thôi.
Cô đứng lên, "Kế tiếp tôi sẽ giao cho các bạn một chút công tác. Lâm Sơn tới phụ trách làm phân tích bệnh hại của tấm bích hoạ này, ngày mai cho tôi báo cáo phân tích."
Lâm Sơn gật đầu, "Vâng."
"Cao Minh, cậu làm một phần danh sách tài liệu phục chế."
"Vâng!" Cao Minh nóng lòng muốn thử.
Ôn Thiên Thụ chậm rì rì mà uống xong một ly nước trà, "Triệu Kỳ Kỳ, cô tới phụ trách hút bụi tấm bích hoạ này."
Triệu Kỳ Kỳ theo phương hướng ngón tay cô vừa thấy, mặt tường kia ước chừng cao hai mét, bích hoạ đã thấy không rõ nguyên dạng bề mặt, trừ bỏ... Phía trên bên phải một đóa lớn bằng bàn tay tường vân tựa hồ đã làm xử lý, có thể xem được đại khái hình dáng.
Cô ta có loại dự cảm, người này đang lấy việc công trả thù riêng...
Mặt trời lặn mặt trăng mọc, hết ánh nắng ban ngày lại tới ánh trăng sau cơn mưa, một tuần cứ thế qua đi.
Tới gần Tết hoa đăng, khách ngoại lai hành hương trong chùa nhiều hơn hẳn trước kia, đến trong không khí cũng phảng phất hơi thở của pháo hoa.
Ôn Thiên Thụ liên tiếp đi thoáng qua bọn họ, vào sau núi.
Vừa bước ra khỏi cửa viện liền gặp một hòa thượng vẩy nước quét nhà cầm chổi đi tới, hảo tâm nói, "Thí chủ, hai ngày trước mưa to, phía trước tường viện bị sụp, không tiện đi lại."
Cô ngước mắt qua xem, có vẻ đã hỏng gần hết, mặt tường chính đều đổ, mấy công nhân xây dựng đang khí thế ngất trời mà sửa lại.
Cô chắp tay trước ngực nói cám ơn, chỉ chốc lát sau liền rẽ vào một con đường nhỏ bên cạnh.
Vào giờ ăn cơm chay giữa trưa cô đã nghe một nữ khách hành hương nào đó nói, trong chùa chỗ này trống trải nhất, cũng bắt được tín hiệu tốt nhất.
Hơn một tuần, không có tin tức gì của người kia, mà anh lại không có phương thức liên hệ của cô, có lẽ là muốn chờ cô chủ động liên lạc.
Cô đứng ở chỗ cao nhất trên tảng đá, giơ di động lên cao, tín hiệu rất yếu, gần như không có, xem ra "Nghe nói" cũng không thể tin hoàn toàn.
Thời điểm nhảy xuống, chiếc khăn lụa trắng cũng bị rơi ra, đang bị cô dẫm dưới chân.
Ôn Thiên Thụ: "..."
Cô khom lưng nhặt lên.
Núi ở Chùa Thanh Minh được bao quanh bởi dòng nước, cách đó không xa là một dòng suối, Ôn Thiên Thụ đi qua đó, ngồi xổm bên dòng suối, nhẹ nhàng đem khăn lụa giũ ra, để vào trong nước.
Tán cây che hết bầu trời, không thấy một tia nắng.
Ôn Thiên Thụ nhìn về phía bờ suối đối diện, nghe nói nơi này chính là cây rụng tiền nổi danh trong chùa, cùng gốc rễ như cây liền cành, bất quá, cô phân không rõ chúng.
Mưa liên tục mấy trận, nước suối tràn đầy, tới khi thu hồi lại suy nghĩ thì khăn lụa trong tay đã không thấy bóng dáng — bị trôi theo dòng suối ra xa.
Ôn Thiên Thụ vội vàng đứng dậy đuổi theo, thân ảnh tinh tế nhanh chóng xuyên qua từng hàng cây.
Nhưng sao có thể đuổi kịp?
Bên dòng suối phía trước, có một người đàn ông ngồi xổm, đang hất nước lên rửa mặt, cô như gặp được cứu tinh, "Xin lỗi, có thể phiền anh nhặt giúp chiếc khăn lụa kia không."
Người nọ không quay đầu lại, thậm chí không đáp lại cô, nhìn thấy mục tiêu đang từ thượng lưu lao xuống, tính toán một chút khoảng cách, từ bên cạnh nhặt lên một nhánh cây khô, chân dài một bước, trực tiếp bước vào trong suối.
Ôn Thiên Thụ một bên đỡ eo hơi thở dốc, một bên nhìn người đàn ông kia.
Anh rất cao, mặc đồng phục công nhân xây dựng màu xanh nước biển, dưới chân là ủng cao cùng màu, thời điểm anh cong lưng, phảng phất có thể cảm giác được đường cong rắn chắc bị vải dệt che lấp kia, ẩn chứa lực lượng nam tính nguyên thủy.
Cô liền không chớp mắt lấy một cái mà nhìn anh, trong mắt ý cười bắt đầu hiện rõ.
Người đàn ông này là vạn năng sao?
Đầu tiên là công nhân đốn gỗ, hiện tại là công nhân xây dựng, luôn lấy một mặt mà cô không tưởng tượng được xuất hiện.
Trước kia anh đã rất lợi hại, không chỉ làm thực nghiệm hóa học yêu cầu cao độ, còn có tài hoa trồng cây, nuôi cá, nuôi rùa, cắt giấy, thậm chí còn sẽ dùng kim chỉ vá váy cho cô ...
Ôn Thiên Thụ giang hai bàn tay, gió núi từ giữa năm ngón tay trắng nõn xuyên qua, cô hơi nắm lại, dường như bắt được cái gì.
Khê thanh tiện thị quảng trường thiệt, sơn sắc khởi phi thanh tịnh thân. (Tạm dịch theo GG: Suối reo quả thật lưỡi rộng dài, màu non đây hẳn thân thanh tịnh)
Dưới là nước suối trong, trên đỉnh đầu nhìn không thấy ánh mặt trời, còn có cây cối rậm rạp, mời tất cả làm chứng, nếu lại làm người đàn ông này chạy mất một lần nữa, Ôn Thiên Thụ từ nay không phải họ Ôn.
Họ Hoắc.

Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện