Thời Gian Tươi Đẹp Của Chúng Ta - Lâm Uyên Ngư Nhi

Chương 49


trước sau

Ngày mới tờ mờ sáng, theo một tiếng gà gáy trời cũng đã tảng sáng, nhất hô bá ứng (một con kêu cả bầy cùng kêu), cơ hồ gà trống toàn trấn đều kêu theo.
Đêm qua ngủ quá muộn, Ôn Thiên Thụ lúc này còn đang trong cơn buồn ngủ, giơ tay che khuất lỗ tai, hiệu quả quá nhỏ, vẫn không thắng nổi tiếng gà gáy đầy phấn khích kia, cô lại đi tìm tay Hoắc Hàn hỗ trợ che, lăn lộn một hồi, buồn ngủ tức khắc tiêu hơn phân nửa.
Hoắc Hàn cũng tỉnh lại, nghiêng người qua hôn trán cô lại nhìn thời gian, "Còn sớm, lại nằm một lúc."
Ngủ là đừng nghĩ ngủ.
Chỉ chốc lát sau, chợ đối diện khách sạn cũng bắt đầu rộn ràng nhốn nháo lên, Ôn Thiên Thụ mở mắt ra, phía trên trần nhà có một con vật nhỏ đang nhàn nhã bò qua, chỉ chốc lát sau liền quen cửa quen nẻo xuyên qua cửa sổ đi ra ngoài.
Cô chui vào trong lòng ngực người đàn ông bên cạnh, "Tối hôm qua vì sao anh bỏ lại một mình em rời đi?"
Hoắc Hàn: "Sao?"
"Ở trong mộng."
Anh nhịn không được cười.
"Em mơ thấy từng ngôi sao trên bầu trời rơi xuống, rơi xuống trên cỏ, nóng đau cả chân, em nhảy dựng lên, ngôi sao bỗng nhiên biến thành dây leo, cuốn lấy cổ chân em, anh đứng ở nơi không xa nhưng em gọi anh, anh không trả lời, cũng không quay đầu lại mà đi mất."
Cô hiện tại vẫn còn nhớ rõ mỗi một hình ảnh, phảng phất như chúng đã từng chân thật phát sinh, duy nhất bất đồng chính là, ở trong mộng, cô nhìn thấy anh từng bước rời đi, trong lòng thế nhưng nhịn không được cảm thấy nhẹ nhõm, thậm chí hy vọng anh có thể đi càng xa càng tốt.
Thân ảnh cao dài đĩnh bạt kia biến mất trong tầm mắt, cô nhìn đến ngoài núi cao kia, một vòng lửa đỏ từ từ xuất hiện, mây giữa không trung giống như bị thiêu đốt, ánh lên đất trời đều thành một mảnh màu đỏ.
Thật là giấc mộng kỳ quái.
Hoắc Hàn không có nói linh tinh gì mà "Mơ đều là ngươc lại, ngày hôm qua quá nguy hiểm, làm cho khẩn trương quá độ mới có thể mơ kỳ quái như vậy" an ủi cô mà là nắm tay cô: "Lần sau anh nhất định nói dù thế nào cũng không bỏ đi."
Như vậy còn được.
Ôn Thiên Thụ bò đến trên người anh, từng tấc da thịt dán sát nhau, cô chớp chớp mắt, "Chuyên cần không phải chuyện đùa, trước kia mỗi ngày buổi sáng anh đều phải rèn luyện, hôm nay cũng không thể bỏ qua đi?"
Cô dán lấy anh nhẹ nhàng mà cọ.
Ánh mắt Hoắc Hàn thâm trầm tới cực điểm.
"Hôm trước là vòng quanh Tương Tư Lĩnh, ngày hôm qua là mang vật nặng chạy và hít đất, buổi chiều còn xe bay sa mạc ..."
"Cho nên?" Anh nắm eo nhỏ của cô, "Hôm nay có kiến nghị gì?"
Tâm linh tương thông thật là muốn mệnh, bất quá cô rất thích.
Lông mi Ôn Thiên Thụ nhẹ nhàng run hai cái, chóp mũi cọ hầu kết anh lăn lộn, "Muốn hay không thử ... hít đất xem?"
Hoắc Hàn ý cười nào có thể không được.
Thật là ... yêu tinh.
Trong trấn nhỏ nơi sa mạc ngày gần vào thu, trên đường người đến người đi, phi thường náo nhiệt, trong căn phòng nào đó, xuân sắc nồng đậm như tràn cả ra ngoài cửa sổ.
Khô mộc phùng xuân. (Cây khô gặp mùa xuân – Có thể hiểu như là sắp chết khát gặpđược nước uống)
Một giờ sau, hai người ngồi ở một cửa hàng ăn sáng bên đường.
Trong tay Hoắc Hàn cầm thực đơn dính đầy dầu mỡ: "Muốn ăn cái gì?"
"Em không đói bụng." Mới vừa ăn no.
Xem ra là vẫn nhớ kỹ lời trêu ghẹo tối qua của anh.
Hoắc Hàn nhấp môi cười cười, ánh mặt trời chiếu lên nửa bên mặt cô, một mảng hồng nhạt từ từ lan ra, má lúm đồng tiền nho nhỏ như ẩn như hiện, nhìn đến anh cơ hồ không dời được mắt.
Ánh nắng đúng lúc, đối diện ngồi lại là cô gái mình yêu thương, hình dáng tương lai tựa hồ cũng từ từ trở nên rõ ràng.
Ý cười của anh càng sâu, sợ cô ăn không quen, chọn không ít món, mì lạnh, bánh kẹp thịt, bánh quẩy, sủi cảo, bánh bao, sữa đậu nành, bánh trứng.
Vài phút trước, Ôn Thiên Thụ phát hiện có thứ hiếm lạ, chụp ảnh xong trở về, nhìn đến gần đầy một bàn đồ ăn sáng, nhịn không được kêu lên, "Anh đây là tính nuôi heo à?"
"Ăn không hết mang theo ăn trên đường." Nhìn bộ dáng cô ôm lấy gương mặt, anh lập tức chuyển lời, "Thật đúng là rất giống."
Giống cái gì?
Hai giây sau —
"Hoắc Hàn, đồ chết tiệt!"
Hoắc Hàn thần sắc không đổi, lôi kéo cô ngồi xuống, "Phải, anh chết tiệt."
Anh nghĩ bà xã mình vẽ tranh rất đẹp, tu dưỡng nghệ thuật cũng cao, nhưng nhất định học ngữ văn chẳng ra sao, lăn qua lộn lại chỉ biết nói "Hoắc Hàn đồ chết tiệt, Hoắc Hàn anh lưu manh", không có một chút ý mới.
Ôn Thiên Thụ giận đến phát cười, da mặt khi nào dày thành như vậy?
Không nghĩ tới anh thế nhưng thò qua, hạ giọng nói câu gì đó, cô dùng sức dẫm dẫm chân, bên tai đều muốn thiêu cháy, cứ như vậy, nhưng thật ra lại ngoan ngoãn ăn xong bữa sáng.
Rốt cuộc là miệng chê nhưng thân thể thành thật, tối hôm qua ăn mì gói, sau lại tiêu hao nhiều thể lực, làm sao có đạo lý không đói bụng?
Một cái sủi cảo cuối cùng vào bụng, Ôn Thiên Thụ cầm chén trà súc miệng, ngồi nghỉ ngơi vài phút, "Chúng ta đi thôi."
Hai người đi mua một ít nhu yếu phẩm trước, Hoắc Hàn đem đồ vật đặt vào trong xe, nói chuyện nhưng không thấy ai trả lời liền quay đầu nhìn lại, Ôn Thiên Thụ đã không thấy bóng dáng, trái tim anh đột nhiên căng thẳng nhưng rất nhanh lại buông lỏng.
Ôn Thiên Thụ đang đứng ở cửa quán cách đó mấy mét xem một cụ ông thổi đồ chơi bằng đường.
Mấy đứa trẻ cũng đang trông mong mà nhìn, không ngừng liếm khóe miệng, cụ ông tiếp đón cô: "Cô gái, thổi cho cô một cái nhé."
Hoắc Hàn đi đến bên cạnh cô, đầu cô cũng chưa quay, trực tiếp vươn tay tới, cùng tay anh duỗi đến một nửa muốn dắt tay cô gặp nhau, mười ngón giao triền.
"Được ạ." Cô vui vẻ đáp ứng, lại buồn rầu, "Thổi cái gì thì được đây?"
"Có thể thổi ngựa không?"
"Đương nhiên có thể." Cụ ông lấy nước đường nóng, như làm ma thuật thổi ra một con ngựa uy phong lẫm lẫm, toàn bộ quá trình bất quá chỉ mất thời gian hai phút.
Thật là cao thủ nhân gian a.
Ôn Thiên Thụ tiếp nhận, "Cho anh."
Hoắc Hàn sửng sốt nhưng vẫn nhận. Anh đã thật nhiều năm không ăn qua loại đồ ngọt đến rụng răng này.
"Cái này là cái gì?" Ôn Thiên Thụ chỉ vào một con khỉ, nó cùng những con vật khác thoạt nhìn không quá giống nhau.
"Hầu tiêu chảy." Hoắc Hàn nhẹ giọng nói.
Thanh âm cụ ông cùng anh trùng lên nhau, "Hầu tiêu chảy."
Nghe ... rất thú vị.
"Ta thổi một cái nữa cho cô đi." Cụ ông lại bận việc tiếp, cùng lúc trước bất đồng chính là, sau khi con khỉ nhỏ làm xong, ông lại ở trên lưng nó gõ một cái lỗ nhỏ, hướng bên trong rót nước đường, "Lúc cô muốn ăn, trực tiếp ở đít khỉ đục cái lỗ, nước đường sẽ tự chảy ra ..."
Đây là mỹ danh gọi là "Hầu tiêu chảy".
Hoắc Hàn thanh toán tiền, Ôn Thiên Thụ cầm một con khỉ cùng anh trở về, cô quay đầu đi tới cùng anh nói chuyện, không biết nhìn thấy cái gì, sắc mặt khẽ biến, "Hoắc Hàn."
Cô nhéo tay áo sơmi anh, "Người đàn ông từ tiệm thuốc vừa ra kia, có giống người đuổi theo chúng ta ngày hôm qua không?"
Hoắc Hàn nhìn qua, vẻ mặt nghiêm lại, ý bảo cô lên xe trước, Ôn Thiên Thụ lắc đầu, anh nhìn nhìn khắp nơi, mang theo cô cùng theo sau.
Người đàn ông kia bộ dáng hơn hai mưoi tuổi, đầu tóc lộn xộn, tay trái cầm theo một cái túi, bàn tay phải bọc băng gạc thật dày, còn mơ hồ chảy ra chút màu đỏ, xem ra bị thương không nhẹ.
Gan hắn cũng rất lớn, có lẽ căn bản không nghĩ tới bọn họ cũng ở trấn này, một đường đi đi dừng dừng, Hoắc Hàn cùng Ôn Thiên Thụ giữ khoảng cách không xa không gần đi theo, hắn tựa hồ cũng không hề phát hiện.
Đi đến một địa phương hẻo lánh.
Người nọ dường như có chút khát, nhìn thấy có nhà trồng cây ăn quả, trái cây trên cành thấp rủ ra ngoài đường, hắn buông túi, giơ tay liền hái được hai ba trái, ở trên quần tùy tiện cọ hai ba cái, vừa nhét vào trong miệng thì cảm giác được phía sau có người vỗ vỗ bả vai.
Hắn quay đầu nhìn lại —
Trái cây cùng cằm đều bị dọa muốn rớt, cất bước liền chạy.
Hoắc Hàn là có chuẩn bị mà đến, phản ứng so với hắn càng nhanh hơn, nắm vai hắn, đem người đẩy, trực tiếp đẩy mạnh vào một gian nhà đựng đầy vật liệu gỗ.
Ôn Thiên Thụ đi theo vào.
Người nọ cao giọng hỏi: "Các người là ai? Muốn làm gì? Cướp bóc sao?"
Hoắc Hàn từ sau eo lấy ra một con dao, ánh đao bóng lưỡng, ở gian nhà âm u hiện lên một đạo ánh sáng, "Không biết chúng tôi là ai, chạy cái gì?"
"Cái tư thế này của mày, mẹ nó ai nhìn đến cũng muốn chạy."
Logic còn rất rõ ràng.
Ôn Thiên Thụ nói: "Hẳn là không cần tôi nhắc nhở, vết thương trên tay anh làm sao mà có đi?"
Người nọ hừ lạnh: "Bắt chó đi cày, không thể hiểu được."
Hoắc Hàn dao nhỏ đè lên ngực hắn, dần dần hướng cổ họng dựa vào, khi một trận lạnh lẽo dán lên, hắn rốt cuộc mới luống cuống, "Cứu mạng a! Cảnh sát muốn giết người!"
Thân phận thực đều biết, xem ra thật sự là hướng chính mình tới.
Hoắc Hàn đưa dao cho Ôn Thiên Thụ.
Người nọ ngẩn ra vài giây, lập tức ý thức được người phụ nữ trước mắt này đúng là vị ngày hôm qua không sợ chết đâm xe đồng bạn, thanh âm đều bắt đầu run lên, "Mọi người đều là bằng hữu, chuyện gì cũng từ từ, chuyện gì cũng từ từ sao ..." (Bằng hữu ở đây để là bạn bè thì không hợp lý lắm, bằng hữu cũng hiểu theo nhiều nghĩa được nên ở đây giữ nguyên, hẳn chỉ có ý ra ngoài đều là người quen biết)
Ôn Thiên Thụ cười lạnh: "Ngày hôm qua không phải còn rất lớn lối sao? Mới bao lâu liền biến thành ngớ ngẩn rồi?"
Hắn cố kỵ Hoắc Hàn cùng con dao sắc bén đang đè trên cổ, thở mạnh một ngụm cũng không dám, chỉ phải cẩn thận cười làm lành, "Sao có thể a."
Sao có thể cái đầu ngươi a, đến mạng cũng không cần, lũ khốn nhà ngươi, ta thật là đâm quỷ.
Ôn Thiên Thụ tùy tay lấy một phiến gỗ vỗ hai cái trên mặt hắn, "Hôm qua thiếu chút nữa liền đặt mạng vào tay anh, còn chưa biết tôn tính đại danh của anh đâu." Đến lúc đó châm kim hình nhân cũng có cái căn cứ phải không?
Cô cẩn thận nhìn đến trên cánh tay hắn có xăm mình, xăm hình thanh kiếm, trên thân kiếm có bốn chữ — "Tây Môn Xuy Tuyết", nhìn không ra lại là người yêu thích võ hiệp.
"Khụ! Loại người như tôi này nào xứng có tên, hiện giờ rơi vào tay các người, cũng giống như con rệp. Tùy tay bóp liền xong việc ..."
Hắn chính là đoán chắc bọn họ không dám làm gì mình.
"Con rệp." Ôn Thiên Thụ gật gật đầu, "Tên này không tồi."
"Con rệp" nhận, cổ rụt về phía sau: "Dao không có mắt, chúng ta có phải hay không có thể đem nó buông xuống trước, sau đó tâm bình khí hòa mà nói chuyện?"
"Ngày hôm qua anh muốn chính là mạng của chúng tôi," Ôn Thiên Thụ nhướng mày, "Tôi không thọc hai đao trước, đã tính là thực khách khí."
"Mỹ nữ, làm người phải nói lương tâm, chúng tôi không nghĩ muốn mạng các người a," "Con rệp" nâng lên bàn tay phải của mình cho cô xem, "Tôi đây không phải cũng là không được gì tốt sao? Trực tiếp xuyên một cái động lớn, bác sĩ nói tay này xem như phế đi, gieo nhân nào gặt quả nấy, ông trời đã giúp các người trừng phạt tôi rồi."
Ôn Thiên Thụ nói, "Tôi không tin ông trời."
"Con rệp" muốn khóc, đây là trọng điểm sao? Nhưng vẫn là phải ôn tồn hỏi cô, "Vậy cô tin cái gì?"
Ôn Thiên Thụ nhìn Hoắc Hàn: "Trên đời này, tôi chỉ tin anh ấy."
"Con rệp" tuyệt vọng nhắm chặt đôi mắt, "Cô vẫn là giết tôi đi."
Ôn Thiên Thụ thanh âm lạnh hơn, "Anh cảm thấy tôi không dám?"
"Không không không, ngài dám ngài dám."
Mẹ nói thật không sai, độc nhất là lòng dạ đàn bà a.
Nghiêm túc ngẫm lại, hắn lại cảm thấy bị phụ nữ dùng đao đe dọa như vậy rất đen đủi, rất đả kích khí phách nam nhi, cô nói dám liền dám? Giết người chứ không phải giết con rệp, hiện tại chính là xã hội pháp trị, giết người không cần đền mạng sao? Giết người không cần ngồi tù đến sông cạn đá mòn sao?
Hắn khẽ cắn môi dứt khoát bất cứ giá nào: "Tôi nới với các ngươi, anh em tôi nếu thấy tôi lâu như vậy còn chưa trở về, nhất định sẽ đi tìm, nơi này chính là đại bản doanh của chúng tôi, đến lúc đó các người đều đừng nghĩ còn sống trở ra ..."
Sự thật là, nhiệm vụ không thành công, tiền cũng không lấy được, mấy anh em kia thấy hắn bị thương dễ liên lụy, trực tiếp ném hắn ở trấn trên, để hắn tự sinh tự diệt.
Bọn họ giờ ở đâu, có lẽ hiện tại đã sớm không biết trốn đến chỗ nào để bảo vệ mạng mình đi.
Trước khi ra nhiệm vụ đã ký giấy sinh tử, không phải đối phương chết chính là bọn họ chết, đối phương nếu không chết, cũng chỉ có thể là bọn họ chết.
Ai da còn bị này uy hiếp nữa.
Hắn nói nhưng thật ra nhắc nhở Hoắc Hàn, nơi đây xác thật không nên ở lâu.
Hoắc Hàn đem di động trong túi "Con rệp" lấy ra, lại hướng Ôn Thiên Thụ cho một ánh mắt.
Ôn Thiên Thụ hiểu được, "Chờ một chút."
Cô nói: "Anh giúp em che lại đôi mắt hắn."
Nhắm hai mắt "Con rệp": "..."
Hoắc Hàn làm theo.
Con rệp: "Cô muốn làm gì tôi?"
Ôn Thiên Thụ ở trên đùi con khỉ nhỏ moi một khối da đường, không nghĩ tới bên trong nước đường rót đến cao như vậy, vừa vỡ ra cái miệng nhỏ liền tí tách tí tách mà chảy xuống, vừa lúc tích ở trên môi con rệp, hắn kêu to: "A! Cô cho tôi ăn cái gì?"
Ngọt? Đây là cái kịch bản gì?
Hắn nhịn không được liếm liếm khóe miệng.
"Tiện nghi cho anh." Ôn Thiên Thụ đem da đường xoa thành hình dạng thuốc viên nhỏ, Hoắc Hàn đoán được cô muốn làm gì, câu môi cười cười, không nhẹ không nặng mà ở trên bụng "Con rệp" đấm một cái, hắn ăn đau mở miệng "A" một tiếng, cô nhân cơ hội đem "Thuốc viên" hướng miệng hắn đang mở lớn ném vào.
"Con rệp" theo phản xạ nuốt xuống, mặt vàng như đất, "Cô cho tôi ... ăn ..." hắn liều mạng muốn moi ra, Hoắc Hàn đập một cái lên tay trái hắn, đem người giữ chặt, nói với Ôn Thiên Thụ: "Em đi lái xe lại đây."
Ôn Thiên Thụ cầm chìa khóa xe đi ra ngoài.
Mười phút sau, xe tiến lên giữa sa mạc không bờ bến.
"Con rệp" bị ném ở ghế sau, không ngừng thúc chính mình phun ra: "Nôn nôn nôn ..."
Ôn Thiên Thụ hảo tâm nhắc nhở: "Vô dụng, thuốc đã hòa tan trong dạ dày anh."
"Con rệp" hốc mắt hồng hồng, trong mắt phiếm ánh lệ: "Thuốc gì?"
"Đoán xem?"
Khẳng định không phải là thứ thuốc tốt lành gì.
Không biết có phải hay không tác dụng tâm lý, "Con rệp" cảm thấy bụng đau đến nghiêng trời lệch đất, "Tôi muốn đi WC."
"Thật sự, tôi không lừa các người," hắn gật đầu như đảo tỏi, "Khẳng định là thuốc có hiệu lực!"
Hoắc Hàn không những không ngừng xe, ngược lại tốc độ càng nhanh hơn, cát vàng phía sau tung đầy trời.
Ôn Thiên Thụ quay đầu lại: "Anh cảm thấy kia chỉ là thuốc xổ?"
Không, không phải sao?
Cô rốt cuộc cho người ta ăn cái đường gì a?
Hắn cũng không phải trẻ con, trước khi uống thuốc còn rót nước ngọt, thật mẹ nó ma quỷ. Thuốc viên bị ép nhét vào cũng không nhấm nuốt ra cái vị gì, trực tiếp liền nuốt vào bụng.
"Nghe nói qua Xuyên Tràng Tán chưa?"
"... từng xem qua trên TV."
Ôn Thiên Thụ một bộ biểu tình "Trẻ nhỏ dễ dạy", "Lúc trước anh ăn gọi là Xuyên Tràng Hoàn, là bản cải tiến của Xuyên Tràng Tán, bí phương độc nhất vô nhị, Xuyên Tràng Tán bảy ngày đại tràng trong bụng thủng, thất khiếu đổ máu mà chết, Xuyên Tràng Hoàn độ nguy hiểm cao hơn, hiệu quả rất nhanh, chỉ cần ba ngày."
Cô lại nghiêm túc mà cường điệu một lần: "Chỉ cần ba ngày."
Đáy mắt Hoắc Hàn nhanh chóng xẹt qua một tia ý cười gần như không thể phát hiện.
"Con rệp" bị dọa đến quên cả đau bụng, "Xong rồi xong rồi."
"Không sao đâu." Ôn Thiên Thụ lại nói, "Trong vòng 3 ngày ăn được thuốc giải, bảo quản tính mạng của anh không lo."
"Thuốc giải!" hai mắt "Con rệp" tỏa sáng.
Ôn Thiên Thụ thuận thế leo lên, "Anh tên là gì?"
"... Tiền Côn. Tiền trong tiền tài, Côn trong côn trùng."
Hắn nói xong, mắt trông mong mà nhìn cô, một bộ dáng cô mau tới hỏi tôi, tôi hỏi gì đáp nấy, Ôn Thiên Thụ lại tựa hồ không có hứng thú gì hỏi tiếp, hắn quả thực muốn ôm chân cô ... cầu cô hỏi.
Cô không quen thẩm vấn, vấn đề chuyên nghiệp vẫn là giao cho Hoắc Hàn tới thì tốt hơn.
Mặt trời bị xe ném tại phía sau xa dần.
Đã là sau giờ ngọ, Hoắc Hàn đưa cô về nhà cụ bà, lại mang theo Tiền Côn đến Đồn công an.
Ôn Thiên Thụ mới vừa mở cửa ra liền thấy Diệp Nghênh từ cửa nhà cách vách đi ra, sắc mặt nhìn có chút tái nhợt, hơn nữa giờ này, hắn hẳn là ở trên núi mới đúng, cô hỏi: "Làm sao vậy, không thoải mái sao?"
Diệp nghênh ho nhẹ một tiếng, "Có chút cảm mạo."
Thật là khéo.
"Địa phương này trong ngày nhiệt độ ngày đêm chênh lệch lớn, có lẽ là cảm lạnh," Ôn Thiên Thụ từ trong túi lấy ra một hộp thuốc trị cảm vừa mua đưa cho hắn, "Thuốc này hiệu quả cũng không tệ lắm."
Diệp Nghênh cầm thuốc, "Cảm ơn."
"Không cần khách khí."
Diệp Nghênh nhìn thấy cô còn mặc quần áo ngày hôm qua trên người: "Nghe bà nói cô đi trấn trên, sao lại trở về muộn như vậy?"
Ôn Thiên Thụ nói: "Trấn trên có quá nhiều thứ hiếm lạ, chơi đến quên cả thời gian."
Thanh âm Diệp Nghênh thấp đến cơ hồ nghe không rõ, "Như vậy a ..."
"Tôi thấy sắc mặt ngài không tốt lắm, vẫn nên đi về nghỉ ngơi trước đi."
Nghề này của bọn họ, cũng là mặt ngoài đẹp đẽ, trên thực tế vất vả ít có người biết.
"Cũng được." Diệp Nghênh gật gật đầu, "Cảm ơn thuốc của cô."
Ôn Thiên Thụ nhìn theo hắn đi vào nhà ở cách vách.
Diệp Nghênh trở lại phòng, cầm di động, lại đi đến góc sân không có một bóng người, bấm một dãy số, mới vừa vang một tiếng, bên kia liền tiếp được, "Bạch gia, có gì phân phó?"
———
Tác giả có lời muốn nói: Đoan Ngọ an khang a thân ái ~ đều ăn bánh chưng sao?
Có thể số đến ra tới hôm nay khai vài lần xe sao?
Chờ đợi giải mộng cao thủ.
Tây Môn Xuy Tuyết là nam thần giả tưởng duy nhất trong thế giới của ta a


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện