Thời Gian Tươi Đẹp Của Chúng Ta - Lâm Uyên Ngư Nhi

Chương 4


trước sau

Advertisement

"Chùa Thanh Minh?"
Giáo sư Ngô bỗng nhiên nhìn về phía bên cửa sổ, "Tiểu Thụ."
Hoắc Hàn nghi hoặc mà nhìn qua theo, chỉ thấy ghế mây dưới cửa sổ hơi hơi đung đưa, một cánh tay trắng như tuyết duỗi ra, hướng hai người vẫy vẫy.
Tiểu Thụ?
Tuy không thấy được khuôn mặt người nọ, nhưng một loại trực giác mãnh liệt cướp lấy toàn bộ tinh thần anh, thậm chí cả trái tim cũng bắt đầu nhảy loạn.
Ghế mây nhẹ hẫng, tiếp theo, mặt Ôn Thiên Thụ lộ ra.
Thật sự là cô.
Hoắc Hàn nắm nhẹ tay thành đấm.
Biến hóa rất nhỏ này không thoát khỏi mắt lão Ngô, ông cười, "Đừng lo lắng, đều là người một nhà."
"Tiểu Thụ, vị này chính là tổ trưởng tổ chuyên án bảo vệ văn vật trên Tỉnh mời xuống, đồng chí Hoắc Hàn."
Ôn Thiên Thụ vươn tay, "Xin chào, Ôn Thiên Thụ."
"Hoắc Hàn." Anh cũng bình tĩnh đáp lại.
Hai người đều coi như lần đầu gặp mặt, khách khí lại xa cách mà chào hỏi, nếu không phải khi buông tay ... đầu ngón tay cô không biết cố ý hay vô tình mà cọ một chút vào lòng bàn tay anh —
"Hoắc Hàn là hai chữ nào?" Cô tựa hồ bỗng nhiên cảm thấy hứng thú đối với tên của anh, "Hoắc Khứ Bệnh hay hoắc trong hàn lạnh?" (Hoắc Khứ Bệnh là một đại tướng chống Hung Nô thời nhà Hán Trung Quốc).
Hoắc Hàn đoán không ra tâm tư cô, nhìn về phía lão Ngô, "Phải."
"Con đừng nhìn Tiểu Hoắc tuổi còn trẻ nhưng đã lập được không ít chiến công đấy, đặc biệt là ở trên mặt trận chống lại tội phạm văn vật," Lão Ngô so chính mình tay, "Tuyệt đối là một lưỡi dao sắc bén!"
Lão Ngô tuy rằng đã lui xuống, nhưng vẫn lưu ý tin tức ở phương diện này như cũ, đặc biệt là những năm gần đây, một số phần tử bất hợp pháp lợi dụng huân tâm (tâm lý sa đọa, bê bối), điên cuồng mà bán trộm văn vật, có những văn vật trân quý thậm chí lưu lạc ra nước ngoài, khả năng là không có ngày trở lại cố hương.
Tài sản quý giá của đất nước, bị đem đi khỏi cố hương tới vùng đất xa lạ mà ảm đạm mất hồn.
Ông đồng thời cảm giác đau lòng sâu sắc bởi mình đã là người gần đất xa trời, lòng có dư mà lực không đủ.
May mà, lúc sinh thời, có thể nhìn thấy một đám người trẻ tuổi đi trên con đường bảo vệ văn vật như tre già măng mọc, không mưu cầu danh lợi.
"Lão Ngô," Hoắc Hàn mặt mày trang nghiêm, đạm cười, "Đây đều là việc chúng ta nên làm."
Lựa chọn con đường này, bắt đầu từ bước đầu tiên, chẳng sợ gian nan hơn nữa cũng chưa từng có do dự cùng hối hận.
Lão Ngô nắm tay anh, nói ba chữ "Tốt", cười đến nếp nhăn nơi khóe mắt càng sâu.
Ôn Thiên Thụ cũng nhìn anh.
Khi mới quen, người đàn ông này là sinh viên xuất sắc khoa hóa học thuộc đại học Tây An, nhân duyên trùng hợp mà thành hướng dẫn viên du lịch của cô, cũng là lần duy nhất từ lúc cô chào đời tới nay ... diễm ngộ.
Cô vẫn luôn cho rằng tương lai anh sẽ mặc tây trang ở một phòng thí nghiệm hóa học của thành phố nào đó ở Mỹ, mặc áo blouse trắng, bên trong là áo sơmi chỉnh chu không chút cẩu thả, ngày qua ngày làm thực nghiệm.
Hoặc là, anh sẽ trở thành giảng viên khoa hóa trẻ tuổi đầy hứa hẹn của trường đại học, dựa vào bề ngoài anh tuấn mê người cùng cách nói chuyện ưu nhã, nhất định bắt được một lượng lớn trái tim các cô gái nhỏ.
Đủ loại tưởng tượng, đủ loại nhân quả, lại là trước nay chưa từng nghĩ tới, anh sẽ trở thành một người cảnh sát chuyên trách bảo vệ văn vật.
Cô vẫn luôn cảm thấy, vô luận tương lai anh ở nơi nào, sẽ trở thành dạng người gì thì cũng đều không nên là dạng này —
Đôi tay đẹp kia vốn dĩ nên dùng để cầm ống nghiệm chịu nóng, hiện giờ lại cầm lên súng ống, suốt ngày cùng với kẻ phạm tội đấu nhau, thậm chí còn mạo hiểm cả sinh mệnh ...
Trái tim Ôn Thiên Thụ nhói đau.
Cô nhớ tới bảy năm trước ở một buổi chiều mưa to tầm tã nào đó, một cô gái cả người ướt đẫm từ trong mưa tới, rõ ràng thực khẩn trương, lại giả bộ hung hăng, "Cô đi đi, anh tôi sẽ không tới đâu."
"Anh ấy sẽ đến." Những chuyện anh đã đáp ứng với cô, trước nay đều sẽ làm được.
Cô gái khàn cả giọng, "Cô bất quá là ỷ vào trong mắt anh tôi chỉ có cô, nhưng làm người không thể ích kỷ như vậy, cô rõ ràng biết chính mình không thuộc về anh ấy, cũng không thuộc về nơi này."
Đã đến giờ hẹn, Hoắc Hàn quả nhiên không xuất hiện, cô cũng dứt khoát rời đi.
Đến ba năm trước nhân lời mời đi đại học Tây An, trở lại nơi trốn cũ, chung quy vẫn giữ một phần tư tâm.
Cô gái năm đó đã lập gia đình, so với trước kia đã thông hiểu đạo lí đối nhân xử thế hơn, mời cô vào nhà, nhiệt tình rót trà, sau đó thật tự nhiên mà chỉ vào khung ảnh chụp trên tường, "Đó là anh tôi và chị dâu, hai người rất hạnh phúc ..."
Cô nhìn qua xem, một nhà ba người hạnh phúc dựa sát vào nhau, người phụ nữ kia ánh mắt dịu dàng, vừa thấy chính là hiền thê lương mẫu (vợ hiền mẹ thảo), nhìn cũng rất xứng đôi với anh.
Khá tốt.
"Tiểu Thụ?" Bên tai truyền đến thanh âm hiền hoà của lão Ngô.
Ôn Thiên Thụ từ hồi ức trở lại, "Thầy."
"Tiểu Hoắc lần này tới đây, là có nhiệm vụ trong người," Lão Ngô nói, "Vừa vặn con ở chùa Thanh Minh tu bổ bích hoạ, đối với tình huống bên trong cũng tương đối quen thuộc."
Ôn Thiên Thụ vừa mới ở trên ghế mây nghỉ ngơi, chỉ là nhắm mắt dưỡng thần, vẫn chưa ngủ, tự nhiên nghe thấy hết đối thoại của bọn họ.
Cô gật gật đầu, "Con sẽ lưu ý nhiều hơn đến những nhân vật khả nghi chung quanh."
Cô cầm lên một miếng bánh quả hồng, khẽ liếm liếm đường vụn ở mặt trên, "Bọn họ đúng là sẽ định địa điểm giao dịch, nửa tháng sau trong chùa tổ chức tặng đèn Tết hoa đăng, hiện tại đúng là thời điểm người đông đúc, ngư long hỗn tạp, tuyệt đối là thời cơ tốt để che dấu tai mắt."
Hơn nữa lại là ở núi sâu, trong quá trình giao dịch chẳng sợ phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn, cũng thuận tiện rút lui.
"Đúng vậy." Lão Ngô cũng vô cùng sầu lo, "Này liền khiến ta càng khó phát hiện."
Bánh quả hồng sư mẫu đặc biệt chuẩn bị quả nhiên danh bất hư truyền, trong trắng lộ hồng, mềm mại ngọt thanh, hình như có đường bên trong, Ôn Thiên Thụ vừa lúc có chút đói bụng, ăn liền ba cái.
Hoắc Hàn vốn dĩ đang cùng lão Ngô nói chuyện, khóe mắt thoáng nhìn thấy cô lại chuẩn bị cầm lấy cái thứ tư, theo bản năng cũng vươn tay ra — tay hai người chạm vào nhau.
Ôn Thiên Thụ sửng sốt, tuy rằng trong ấn tượng tựa hồ anh đối với mấy thứ này cũng không hứng thú, nhưng vẫn là hào phóng để lại cái bánh quả hồng cuối cùng cho anh.
Cô thu hồi tay, tay anh vẫn còn ngừng ở chỗ cũ.
Lão Ngô đúng lúc lên tiếng: "Đây là bánh quả hồng của Thiểm Tây, nếm thử đi."
Hoắc Hàn cầm lấy cắn một ngụm, quả nhiên ngọt đến phát ngấy, nhưng vẫn là bất động thanh sắc mà ăn hết, thực mau lại uống thêm một ly nước trà để áp đi vị ngọt không tan được trong miệng.
Bàn gỗ hơi chấn động, di động Ôn Thiên Thụ có cuộc gọi tới.
Cô đi ra bên ngoài tiếp điện thoại.
Hoắc Hàn tiếp tục uống trà.
Thói quen nhiều năm, phàm là có dị động, anh luôn là người phát hiện trước tiên, khi xem qua, mơ hồ chỉ nhìn đến trên màn hình chữ "Chu" , anh đại khái cũng đoán được là ai gọi tới.
Ánh mắt hơi ảm đạm.
Đã qua nhiều năm như vậy, bọn họ đến cùng vẫn ở bên nhau cũng không có gì kỳ quái.
Hoắc Hàn buông chén trà, chuẩn bị cáo từ, lão Ngô biết anh còn có chuyện quan trọng nên không giữ lại.
Anh vượt qua ngạch cửa.
Hoàng hôn chiếu nghiêng lên thân ảnh thướt tha trước rào trè kia, ánh vào trong mắt.
Anh dời đi tầm mắt, thanh âm mềm mại lại tự mình thổi tới, "Những chuyện đó làm phiền anh, vâng, em vẫn ổn, không cần lo lắng ..."
"Đi nhanh như vậy?" Cô kết thúc trò chuyện, từ một mảnh ánh sáng vàng cam nhu hòa đi tới.
Hoắc Hàn: "Phải."
Ôn Thiên Thụ đi đến gần anh, lắc lắc di động, "Muốn lưu phương thức liên hệ?"
Bộ dáng cô tinh xảo, cong môi cười, đáy mắt hình như có ánh nước óng ánh, thực dễ làm người ta nhìn đến không dời được mắt.
Hoắc Hàn: "... Vẫn là dãy số cũ."
Cô lộ ra biểu tình kinh ngạc.
Hoắc Hàn lại cho rằng cô sớm đã quên dãy số kia, môi mỏng mím thành một đường thẳng tắp, trầm giọng đọc một chuỗi số ra.
Ánh mắt anh thanh đạm mà xem cô lưu lại dãy số, "Đi đây."
Ôn Thiên Thụ đứng ở tại chỗ, nhìn bóng dáng đĩnh bạt kia trong bóng chiều đi càng lúc càng xa.
Cô đuổi theo tới cửa sân, "Hoắc Hàn."
Anh nghe thấy, quay đầu nhìn cô.
Trên khuôn mặt tuấn tú chợt lóe qua cảm xúc không kiên nhẫn làm Ôn Thiên Thụ ngừng lại bước chân.
Có lẽ là cô nhìn lầm rồi?
"Còn có chuyện gì?" Ngữ khí cũng y như biểu tình.
"Không có việc gì."
-
Lúc ấy cô gọi anh lại, rốt cuộc là muốn nói cái gì?
Hoắc Hàn nhíu mày cân nhắc, đầu ngón tay bị nóng khiến tinh thần phục hồi.
Thuốc lá mới mua ở địa phương, chưa kịp đưa lên miệng đã trực tiếp cháy tới tay anh.
Thịnh Thiên Chúc ở bên cạnh nhẹ giọng lẩm bẩm, "Đã nói ba ngày một điếu kìa? Anh đây là vi phạm tín nhiệm nghiêm trọng."
Hoắc Hàn trực tiếp nhéo cằm đem mặt anh ta chuyển qua.
Nhìn hai người trước mắt, Dương Tiểu Dương cùng tay cùng chân mà đi tới, "Đội trưởng Hoắc, xin chào, tôi, tôi là Dương Tiểu Dương, Sở trường phái tôi tới hỗ trợ công tác cho anh."
Anh ta có chút khẩn trương, ánh mắt nhìn Hoắc Hàn mang theo kính ngưỡng không chút nào che dấu.
Hoắc Hàn chụp vai anh ta, "Vất vả rồi."
Dương Tiểu Dương cả người đều căng lên giống như một cây cung, "Là việc phải làm ạ!"
Nhiệm vụ đêm nay là đến các khách sạn ở trấn trên đi một vòng, âm thầm tra xét những nhân vật khả nghi.
Tuy rằng nhận được tin tức giao dịch sẽ tiến hành ở chùa Thanh Minh, nhưng không bài trừ những phần tử bất hợp pháp ở trấn trên sẽ cho người của mình vào, tinh toán khả năng nội ứng ngoại hợp (Trong ngoài phối hợp).
Có người quen đi theo mọi việc đều trở lên dễ làm, công tác kiểm tra tiến hành thật sự thuận lợi, đáng tiếc ông trời không chiều lòng người, giông tố kéo đến, sấm rung chớp giật, chỉ chốc lát sau trên đường liền mưa to như trút nước.
Ba người một thân mưa gió đi vào khách sạn Phong Linh lớn nhất trấn trên.
Dương Tiểu Dương hắt xì ba cái đúng với không khí, ở trước mặt thần tượng lại thất thố như vậy, quẫn bách đến đỏ bừng hai tai.
Anh ta ngượng ngùng liếc mắt nhìn Hoắc Hàn một cái.
Đối phương đang liễm mi nhìn phía ngoài cửa sổ sát đất, rõ ràng chỉ là đứng ở nơi đó, trên người lại có một loại khí tràng không nói nên lời, cường đại đến khiến người khác không cách nào bỏ qua nhưng cũng không dám mạo muội đến gần.
Tia chớp thắp sáng nửa bầu trời, lại tối xuống, hình dáng sườn mặt kia rõ ràng cũng theo đó sáng lên tối đi.
Trong đại sảnh có mấy nữ sinh tránh mưa tự cho là thanh âm của mình đã ép tới rất thấp mà thảo luận, "Nhìn thấy người đàn ông bên cửa sổ kia không? Có phải rất soái không?"
"Dáng người cũng rất tuyệt, đúng kiểu tớ thích."
"Đúng không? Vừa vào cửa tớ liền để ý tới rồi, không nghĩ tới loại địa phương nhỏ này cũng sinh ra được người như vậy ..."
"Nói không chừng cũng giống chúng ta tới du lịch thì sao?"
"Ai đến chỗ anh ấy xin số điện thoại đi?"
"Này ..."
Các cô đùn đẩy nhau, không ai dám tiến về phía trước.
Dương Tiểu Dương bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, "Đội trưởng Hoắc, buổi chiều có một cô gái tới Sở tìm anh."
Hoắc Hàn xoay người, "Sao?"
Dương Tiểu Dương xem nhẹ phía sau một mảnh tiếng hút khí không hẹn mà cùng tới, "Tôi cảm thấy cô ấy hẳn là biết anh, bởi vì cô ấy nới với tôi là đến tìm cảnh sát Hoắc Hàn, lúc ấy tôi nói là không có người này, cô ấy lại nói là tới báo án."
"Báo án?"
"Phải. Cô ấy mang theo một lá thư, nói là có người viết thư đe dọa ..."
Dương Tiểu Dương chậm nửa nhịp mới phản ứng lại, "Anh cũng biết cô ấy?"
Hoắc Hàn không đáp mà hỏi lại, "Thư như thế nào?"
Ngoài cửa sổ liên tiếp xẹt qua vài ánh chớp trắng lóa, ánh mắt anh lại cực kỳ u ám, Dương Tiểu Dương vội vàng nói theo sự thật.
Mưa càng rơi càng lớn, bùm bùm mà nện trên cửa sổ, sấm sét lại bắt đầu, trên đường mấy chiếc xe đều dừng lại, tiếng cảnh báo vang lên ầm ĩ.
Thịnh Thiên Chúc đến trước quầy tìm hiểu tình huống, thuận tiện làm mấy cô gái nhỏ tâm hoa nộ phóng, được miễn phí mấy chai nước khoáng, khi trở về thấy không khí không đúng, dùng khẩu hình miệng không tiếng động hỏi, "Tình huống như thế nào?"
Dương Tiểu Dương có chút thấp thỏm lại mờ mịt mà nhún nhún vai.
Anh ta có phải hay không vừa mới ... nói sai gì rồi?
Thịnh Thiên Chúc cũng là không hiểu được, nhưng trực giác nói cho cậu, lúc này vẫn là cách xa một chút mới tốt, vì thế duỗi tay bá cổ Dương Tiểu Dương, lôi anh ta tới một bên.
Do dự hồi lâu, Hoắc Hàn từ trong túi lấy ra di động, màn hình sáng lên , anh click mở trình duyệt, mới vừa nhập vào một chữ "Ôn", lịch sử tìm kiếm lưu lại hoàn chỉnh từ dưới nhảy ra.
Anh nhấn vài cái, ba chữ "Ôn Thiên Thụ" nhảy vào khung tìm kiếm.
Tốc độ mạng cũng không tốt, giao diện thong thả mà nhảy lên, cái thứ nhất tìm kiếm hiện lên là —
"Hào môn nước sâu! Di sản kếch xù để lại cho con gái vợ trước."
Hoắc Hàn nhấn vào tiêu đề khiến người nghe kinh sợ này, xem toàn bộ từ đầu tới đuôi một chữ không xót, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên.
Nhà giàu số một thành phố Tây Giang, Thiên Mẫn Chi hai tháng trước qua đời trong một vụ tai nạn xe cộ, không kịp chữa trị chết ngay tại chỗ.
Trong lễ tang, người thừa kế di sản chỉ định, con gái duy nhất của ông, Thiên Thụ, vắng mặt.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện